Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Từ nay về sau, Đảo Quốc sẽ không còn hoàng cấp!”.



Giọng nói của Diệp Thiên như sấm sét cuồn cuộn truyền tới, cả phế tích đền thờ Gaya lập tức trở nên tiêu điều.




“Nói năng ngông cuồng, hôm nay bọn ta sẽ tiêu diệt thần thoại bất bại là cậu!”.



Bốn người nhóm Inoue Ryuei đồng thời quát lên, chỉ nghe thấy một tiếng động mãnh liệt vang lên.



“Soạt!”.



Vô số tia sét thô to giương nanh múa vuốt, không ngừng chớp lóe trong không gian. Trong lúc dòng điện xao động, khoảng không này tràn ngập sức mạnh sấm sét điên cuồng.




Một dấu ấn ánh sáng kích cỡ bàn tay bay ra từ lòng bàn tay của Luân Hồi Trí Giả, hòa vào trong vô số sấm sét, khiến số sấm sét đó có thêm thuộc tính tấn công điên cuồng. Tia nào cũng lấp lánh ánh sáng màu tím xanh, chiếu sáng đất trời.



“Diệp Lăng Thiên, đây là Thiên Lôi Phù do tôi dùng pháp lực nuôi dưỡng mấy chục năm, có thể triệu hồi sấm sét đất trời, dẫn dắt bão sấm sét. Hôm nay, tôi sẽ dùng nó để chào hỏi cậu!”.



Ánh mắt của Luân Hồi Trí Giả vô cùng nghiêm nghị, giọng nói lạnh lùng. Trước kia, một mình Diệp Thiên chống lại đòn tấn công của ba người họ đã khiến bọn họ cảm thấy một chút áp lực. Bây giờ, bọn họ đều muốn tốc chiến tốc thắng, tránh cho đám người Long Định Thiên lại gây ra biến cố.



“Thiên Lôi Phù?”.



Diệp Thiên nheo hai mắt lại, khẽ gật đầu.



Mặc dù Thiên Lôi Phù này không bằng Lôi Ấn của Thiên Sư Phủ, nhưng lại có hiệu quả tương đồng với Lôi Ấn trong truyền thuyết. Hơn nữa, nó được nuôi dưỡng bằng pháp lực của Luân Hồi Trí Giả mấy trăm năm, từ lâu đã vượt ngoài cấp bậc thần khí của Địa Cầu, được xem là pháp khí.



Bất kể là võ giả hay là thuật sĩ, hễ ai có một món pháp khí bên người đã đủ để sức chiến đấu của bản thân tăng lên gấp đôi.



“Lôi Động Cửu Thiên, Chưởng Tâm Lôi!”.



Luân Hồi Trí Giả bay vọt lên trời, đứng giữa biển sấm sét, giống như một vị thần sấm sét. Ông ta nhấc một tay lên, mấy luồng sấm sét thô to lao tới, được ông ta hội tụ trong lòng bàn tay, sau đó đánh một chưởng về phía Diệp Thiên từ xa xa.



Một chưởng này cách xa Diệp Thiên mấy trăm trượng, nhưng khi nó vừa giáng xuống, sấm sét đã cuốn tới, hóa thành một chùm tia sét thô to, xuyên thủng không gian, mang sức phá hoại đáng kinh ngạc.



“Xèo xèo!”.



Tốc độ của sấm sét nhanh đến mức nào, trong thoáng chốc đã đến gần trước mặt Diệp Thiên.



“Hừ!”.



Diệp Thiên khẽ cười khinh thường, một luồng sáng kiếm lướt qua giữa mi mày, chính là Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm mà cậu đã luyện chế ở Cảng Đảo.



Lúc này, Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm chưa kích hoạt uy lực hủy diệt đất trời chân chính, Diệp Thiên chỉ sử dụng nó như một thần khí bình thường.



Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm vừa xuất hiện, giữa đất trời lập tức tỏa ánh sáng chín màu. Luồng sáng chín màu phóng ra, từ giữa trán Diệp Thiên chạy thẳng đến chân trời, va chạm với chùm tia sét.



“Ầm!”.



Trong nháy mắt, đất trời đều bị tiếng động lớn bao trùm, giống như vô số đạn pháo hạng nặng được bắn ra. Cả khu phế tích núi Thiên Lâm lại bị đánh phá một lần nữa, trở nên nát vụn.


Nếu không phải nhiều người tận mắt chứng kiến, bọn họ đều không thể tưởng tượng, núi Thiên Lâm được gọi là ngọn núi hàng đầu Đảo Quốc lại bị đánh sụp một nửa chỉ trong nháy mắt.
Chùm tia sét bị ánh sáng kiếm lay động, lập tức nổ tung thành vô số hình cung sấm sét, phân tán ra xung quanh.



Diệp Thiên không thay đổi ánh mắt, thúc đẩy dải cầu vồng còn sót lại phóng ra lần nữa.




“Hừ!”.



Luân Hồi Trí Giả lạnh lùng lên tiếng, ánh sáng của Thiên Lôi Phù trên đỉnh đầu bùng lên, ánh chớp lại hội tụ, hóa thành ba chùm sấm sét tiếp tục xông lên.



“Phá!”.



Diệp Thiên nhấc một tay lên, dải cầu vồng còn sót lại giống như được ban cho sinh mệnh, ánh sáng kiếm thét gào. Ánh sáng kiếm chín màu chém xuống, ba chùm sấm sét màu tím bị ánh sáng kiếm phá vỡ từ bên trong, cắt thẳng một đường đến đuôi.




Thuật pháp của Luân Hồi Trí Giả vô địch đương thời, vả lại còn có thể dựa vào pháp lực của mình luyện chế ra bảo vật đạt đến cấp bậc linh khí của giới tu tiên như Thiên Lôi Phù. Đúng là khả quan!



Nhưng dù ông ta có mạnh đến đâu, rốt cuộc cũng bị giới hạn ở tu vi sức mạnh tinh thần. Thuật pháp ông ta sử dụng thua kém quá nhiều so với những nhân vật quyền năng tu pháp, có tu vi sức mạnh tinh thần trình độ cao hơn được ghi chép trong những quyển sách cổ, huống hồ là đấu với Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm do Diệp Thiên đích thân luyện chế?



“Lạc Lôi Thuật, lên!”.



Vẻ mặt của Luân Hồi Trí Giả trở nên nghiêm nghị, ông ta chợt nắm lấy Thiên Lôi Phù, ánh chớp trên người dao động.



Dấu ấn ánh sáng khẽ rung lên trong lòng bàn tay Luân Hồi Trí Giả. Vù một tiếng, một tia chớp lóe lên từ chính giữa ông ta, đầu tiên nó chỉ nhỏ như một viên thuốc, đến cuối cùng thì trở thành một tấm lưới sấm sét dài trăm trượng.



Lưới sấm sét vắt ngang trời, vô số sấm sét hội tụ, vặn lại thành một cột sấm sét rộng mấy trượng, nện xuống từ trên không trung.



Diệp Thiên không lên tiếng, tay điều khiển dải cầu vồng còn lại chém ngang tới.



“Soạt!”.



Sấm sét thô to vẫn bị Diệp Thiên chém tan bằng một kiếm, dư lực của nó bùng lên, va chạm với Thiên Lôi Phù mà Luân Hồi Trí Giả khống chế.



Luân Hồi Trí Giả kêu lên một tiếng nặng nề, bị dư lực sót lại của nhát kiếm đó đẩy lùi về sau.



Trong cuộc đối chọi lần này, ông ta lại rơi vào thế yếu, bị thua thiệt.



“Ông luyện thành pháp khí thì nghĩ rằng mình mạnh lắm sao? Đỡ tiếp một kiếm của tôi đi!”.



Diệp Thiên chế giễu lên tiếng, bước ra một bước, không hề buông tha mà chém tiếp một kiếm xuống.



Mặc dù Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm chưa phát huy uy lực thật sự, nhưng bản thân thanh kiếm đã là thần khí siêu cấp hơn hẳn “Bạch Nhận”. Chỉ một cái vung tay cũng mang theo uy lực cực lớn, vượt xa Thiên Lôi Phù.



“Xoẹt!”.



Ánh sáng kiếm bổ xuống, một bông hoa sen màu xanh nước biển đột nhiên đánh tới từ bên sườn. Ban đầu nó chỉ là một nụ hoa, nhưng trong thoáng chốc tiếp xúc với ánh sáng kiếm của Diệp Thiên thì chợt nở rộ.



Ngay giữa không trung, mười ngón tay ngọc ngà của Oda Yuki đan vào nhau, tạo thành một pháp ấn kì quái. Ánh sáng màu xanh nước biển lấp lánh tỏa ra từ trong pháp ấn, không ngừng gia trì lên hoa sen màu xanh nước biển.



1647659219513.png

Bước chân của Oda Yuki hơi run lên, không chống đỡ nổi sức mạnh hung hãn như vậy. Sắc mặt cô ta hơi tái, lập tức lùi lại mấy bước, pháp ấn trong tay tan vỡ, trong lòng kinh hãi vô cùng.



Vừa rồi cô ta nhìn thấy Luân Hồi Trí Giả bị Diệp Thiên đánh lùi, cho nên mới ra tay giúp đỡ, sử dụng “Hải Thần Chú” mà mình lĩnh ngộ khi nắm giữ sức mạnh biển lớn. Nhưng không ngờ vẫn không đỡ được một kiếm của Diệp Thiên.




Cô ta thực sự không thể tưởng tượng, rốt cuộc Diệp Thiên là quái vật nơi nào. Lúc đầu cậu giết chết tứ đại quỷ thần hoàng cấp, bây giờ đối mặt với tứ đại cao thủ của Thiên Phủ như bọn họ mà vẫn chiến đấu thành thạo, sở hữu sức chiến đấu hung mãnh đáng sợ.



“Có lẽ thanh kiếm đó là bảo vật đương thời, có thể tăng thêm sức chiến đấu cho Diệp Lăng Thiên!”.



Ánh mắt của Inoue Ryuei vô cùng cay độc dừng trên thanh kiếm cổ trong tay Diệp Thiên, khẽ giọng lẩm bẩm.



Bất kể là Oda Yuki hay là Luân Hồi Trí Giả, thực lực tu vi của bọn họ đều ở hoàng cấp trung kỳ. Dù ông ta đối mặt với thế tấn công của bọn họ cũng không dám nói là có thể dễ dàng phá giải như vậy. Nhưng Diệp Thiên chỉ vung kiếm bình thường đã phá vỡ thế tấn công của hai người trong nháy mắt. Ông ta cũng đã nổi lòng tham với món bảo vật như Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm này.




Mặc dù thế tấn công của Oda Yuki bị Diệp Thiên áp chế, nhưng cũng đã tranh thủ thời gian cho Luân Hồi Trí Giả, ngăn chặn một kiếm đáng sợ của Diệp Thiên.



Tứ đại cao thủ của Thiên Phủ đều bừng tỉnh.



“Có lẽ thực lực của Diệp Lăng Thiên không đơn giản như vẻ bề ngoài, chắc hẳn cậu ta vẫn còn nhiều con át chủ bài, chúng ta cùng nhau ra tay đi!”.



Ánh mắt của Long Quỷ Thượng Sư nghiêm nghị, khẽ giọng lên tiếng. Áo đạo sĩ trên người ông ta lay động, đã điều động chân nguyên của mình, đẩy sức mạnh của thân xác lên đỉnh điểm.



Inoue Ryuei gật đầu, ngọn lửa trong người tuôn trào, hóa thân thành thần lửa một lần nữa, điều khiển biển lửa.



“Sức mạnh long tượng, Băng Thiên Quyền!”.



“Chích Diệm - Phá Diệt Thủ!”.



Hai đòn tấn công quyền và chưởng to lớn giao nhau, đánh về phía Diệp Thiên.







“Soạt!”.



Cơ bắp trên người Long Quỷ Thượng Sư căng phồng, kết thành hình rồng, mỗi một quyền một cước đều mang sức mạnh long tượng.



Một quyền của ông ta đánh ra, không gian đất trời trở nên móp méo. Vô số nguyên khí đất trời bị nén lại trong một quyền đó, cùng sức mạnh thân xác hỗ trợ lẫn nhau, uy lực ngút trời, đánh về phía Diệp Thiên.



Một quyền của ông ta đánh tới, nhắm thẳng vào nơi yếu ớt nhất trên ánh sáng kiếm của Diệp Thiên. Kiếm khí phát ra từ Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm bị đánh lệch ở trên không, sau đó tan đi.



Sức mạnh một quyền long tượng còn chưa dứt, tiếp tục bay về phía Diệp Thiên.



Đúng lúc đó, một chưởng ngưng tụ từ biển lửa của Inoue Ryuei cũng ập tới.



“Phệ Thiên Long Diệm, Viêm Tức Tuyệt Diệt Thủ, Phệ Thiên Diệm Long Quyền!”.



Diệp Thiên vung một tay ra, Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm bay lên trời. Sau đó, tay trái hóa thành quyền, tay phải hóa thành chưởng, lần lượt đẩy tới.



Hai quyền ấn chưởng ảnh to như nhau bỗng nhiên phóng ra, va chạm với quyền chưởng của hai người Inoue Ryuei và Long Quỷ Thượng Sư đánh tới.


“Ầm ầm!”.
Đất trời rung chuyển, Inoue Ryuei và Long Quỷ Thượng Sư đều run rẩy, cánh tay tê dại.



Bọn họ cảm giác một quyền một chưởng của mình giống như đánh vào đá từ vạn cổ vậy.




“Sao thằng nhóc này lại mạnh như vậy?”.



Hai người lần lượt lùi về sau, trong lòng lại không khỏi ngạc nhiên. Sức mạnh của Diệp Thiên thực sự vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ.



Bọn họ thậm chí đã bắt đầu hoài nghi, đến đây bắt Diệp Thiên có phải là quyết định đúng đắn hay không.



“Diệp Lăng Thiên có thể lấy một chọi bốn thật sao?”.




Ba người nhóm Long Định Thiên đứng quan sát từ xa, vẻ mặt bình thản trước kia đã tan biến, thay vào đó là vẻ sửng sốt.



Diệp Thiên có thể một mình chiến đấu với bốn vị cao thủ Thiên Phủ, năng lực này đổi lại là ai trong bọn họ, ngoại trừ Long Định Thiên ra, e rằng chưa chắc đã có thể làm được.



Cho dù Diệp Thiên không thể giành chiến thắng cuối cùng, nhưng chỉ riêng cảnh tượng một mình chống lại bốn người thế này cũng đủ để chứng minh thực lực của cậu khủng khiếp đến mức nào.



Bọn họ đều không thể tưởng tượng, vì sao một vãn bối sinh sau, thành tựu chưa tới hai năm lại sở hữu thực lực sánh ngang, thậm chí là vượt qua cả bọn họ?



Long Định Thiên hơi đăm chiêu, âm thầm thở dài không ngừng. Ông ta những tưởng mình đã đánh giá cao Diệp Thiên, nhưng không ngờ đánh giá của ông ta vẫn còn thấp lắm.



“Hừ, có mạnh hơn nữa thì đã sao? Cậu chỉ có một mình, còn bọn tôi là bốn hoàng cấp của Thiên Phủ!”.



Bốn vị cao thủ của Thiên Phủ tung hoành đất trời hơn trăm năm, chưa bao giờ chịu thiệt, nay lại bị một hậu bối đánh tơi bời như vậy.



Bốn người đều phẫn nộ, cảm xúc căm phẫn bất cam càng dâng cao.



“Đạp Thiên Lôi Đình Trảm!”.



Luân Hồi Trí Giả vừa mới bị Diệp Thiên phá giải đòn tấn công nhiều lần, đã cực kì căm phẫn.



Ông ta bước sang ngang một bước, ánh chớp của Thiên Lôi Phù trong tay lập lòe, ngưng tụ thành một binh khí hình kiếm có kết cấu từ những tia sét.



Luân Hồi Trí Giả dùng pháp lực vô thượng điều khiển thanh kiếm sấm sét, đột ngột chém xuống.



“Soạt!”.



Kiếm sấm sét chém ngang trời, giống như Ngân Hà trút nghiêng xuống. Thứ nào va chạm với nó, dù là không khí, mây màu, đá tảng, giọt nước hay cây cỏ đều bị sức mạnh dữ dội ấy nghiền thành bột vụn.



Nhát kiếm này là nhát kiếm mà ông ta nuôi dưỡng Thiên Lôi Phù tám mươi năm, dùng pháp lực và nguyên khí đất trời, cộng thêm sức mạnh sấm sét của Thiên Lôi Phù chém ra. Cho dù là kiếm thủ vô thượng Cận Vô Trần còn ở đây, e rằng cũng sẽ thẹn không có chỗ trốn, tự nhận không bằng.



Sức mạnh sấm sét hủy diệt mọi thứ, vô cùng điên cuồng. Vào lúc nhát kiếm ấy vung lên, cả ba người Inoue Ryuei, Oda Yuki, Long Quỷ Thượng Sư đều không hẹn mà cùng lùi ra sau, sợ bị cuốn vào trong nhát kiếm sấm sét điên cuồng đó.



“Trò vặt vãnh!”.



Diệp Thiên hoàn toàn không để ông ta vào mắt, Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm từ trên đỉnh đầu rơi xuống, đã được cậu nắm trong tay.



“Bá Đồ Thập Tam Kiếm, kiếm thứ nhất, Vô Nguyệt!”.
Bá Đồ Thập Tam Kiếm, môn võ học dường như không đến từ Địa Cầu mà Diệp Thiên tình cờ nhặt được, bây giờ cậu lại sử dụng nó một lần nữa.



Lần trước cậu chiến đấu với Cận Vô Trần ở Cảng Đảo cũng từng dùng đến môn võ này. Nhưng lần này cậu đã thăng lên cảnh giới phá nguyên, uy lực khi sử dụng hoàn toàn khác khi xưa.




Ánh kiếm chín màu lấp lánh, ngay cả ánh chớp đầy trời cũng không thể áp chế. Ánh kiếm kéo dài hơn trăm mét, vô cùng cô đọng, giống như Ngân Hà trút xuống từ chín tầng trời. Dường như đất trời cũng không chịu đựng nổi nhát kiếm này, không gian vỡ vụn, màn mưa và mây mù đầy trời đều bị một kiếm của Diệp Thiên chia cắt.



“Soạt!”.



Cuối cùng ánh kiếm chín màu va chạm với kiếm sấm sét.




Kiếm sấm sét vô cùng cô đọng vỡ vụn ngay lập tức, những đốm sáng màu tím xanh lan tràn khắp bầu trời.



Dư lực của kiếm thế vẫn chưa dứt, xuyên qua ánh chớp bay thẳng lên trời. Luân Hồi Trí Giả vô cùng kinh hãi, ánh sáng kiếm lướt ngang qua, chém thẳng vào chân nguyên bảo vệ trên người ông ta.



“Phụt!”.



Luân Hồi Trí Giả lập tức phun ra một ngụm máu tươi, ánh sáng của Thiên Lôi Phù trong tay nhạt nhòa. Chân nguyên bảo vệ bị dư lực một kiếm của Diệp Thiên chém vỡ, áo đạo sĩ rách nát. Một cánh tay đã bị chém đứt giữa không trung, máu tươi bắn tung tóe khắp trời.



“Cái gì?”.



Mọi người vô cùng kinh ngạc, Luân Hồi Trí Giả bị đánh bay ra xa mấy trăm trượng.



Ánh mắt của Inoue Ryuei, Oda Yuki, Long Quỷ Thượng Sư đều đông cứng, hết sức kinh hãi. Còn Luân Hồi Trí Giả đã bị thương nặng, vẻ mặt đờ đẫn, dường như không thể hoàn hồn.



Nhát kiếm mà ông ta ngưng tụ pháp lực mấy trăm năm, cộng thêm Thiên Lôi Phù chém ra, thế mà lại bị Diệp Thiên phá tan dễ dàng như vậy. Hơn nữa, cậu lại còn đánh ông ta bị thương, chặt đứt một tay của ông ta?



Ba người phía Long Định Thiên ở xa xa cũng quan sát với vẻ mặt nghiêm túc, không thể tin nổi.



Dù là bọn họ cũng chưa chắc đã dám cứng rắn đón đỡ nhát kiếm sử dụng chân nguyên toàn thân của Luân Hồi Trí Giả, chỉ có thể tránh đi rồi từ từ tính tiếp. Thế nhưng Diệp Thiên lại lay động trực diện, dùng kiếm đỡ kiếm, phá vỡ nó ngay giữa không trung.



“Diệp Lăng Thiên, rốt cuộc cậu đã đạt đến trình độ nào rồi?”.



Long Định Thiên âm thầm chấn động, ông ta cảm thấy mình càng lúc càng không nhìn thấu được Diệp Thiên.



“Quá yếu, kẻ tiếp theo!”.



Diệp Thiên chém đứt một cánh tay của Luân Hồi Trí Giả, cất giọng cười điên cuồng đến rung cả trời, đầy vẻ cuồng dại. Cậu phớt lờ luôn Luân Hồi Trí Giả mà nhìn về phía ba người nhóm Inoue Ryuei, đang tìm mục tiêu tiếp theo.



“Khốn nạn!”.



Long Quỷ Thượng Sư đã bao giờ có cảm giác bị người ta xem như mồi săn như thế này đâu.
1647659259030.png

Ông ta khẽ giọng lẩm bẩm, niệm hết cổ văn này đến cổ văn khác của Đảo Quốc, tối nghĩa khó hiểu. Từng đường phù văn dâng lên từ giữa đất trời, tụ lại trên thân xác ông ta, khiến cơ thể ông ta tỏa ra ánh sáng vàng, giống như Phật Đà còn sống, Phật quang phổ chiếu, xác thân vô địch.



“Diệp Lăng Thiên, đỡ một quyền của tôi đi!”.



Sau khi Luân Hồi Trí Giả bị chém đứt cánh tay, Long Quỷ Thượng Sư đã xem Diệp Thiên như kẻ địch lớn trong đời. Ông ta quát khẽ, thân hình giống như ngọn núi cỡ nhỏ lao vút lên trời.




“Long Tượng Băng Thiên Đạp!”.



Ông ta đạp một chân xuống từ trên không, một đạp là ba bước, bước sau chồng lên bước trước. Sức mạnh của ba bước cộng dồn vào nhau, đổ ập xuống.



Đây là đòn tấn công đã kích hoạt bí pháp thân xác của ông ta, cũng là đòn tấn công mạnh nhất mà ông ta từng sử dụng trong mấy trăm năm trở lại đây. Ông ta muốn dùng một chiêu đè chết Diệp Thiên.



Bàn chân khổng lồ đạp xuống, giống như bàn chân chống trời của Xích Cước đại tiên trong thần thoại cổ Hoa Hạ. Chân còn chưa xuống đến nơi, cả mặt đất đã sụt lún thành một cái hố khổng lồ. Nguyên khí tăng vọt, vô cùng điên cuồng.




Cú đạp này khiến Inoue Ryuei và nhóm người Long Định Thiên đều biến sắc.



Diệp Thiên ở ngay bên dưới, ánh mắt lại bình thản như giếng cổ.



Một tay cậu chắp kiếm sau lưng, bỗng nhiên nhếch miệng cười.



“Muốn dùng xác thịt phân cao thấp, tôi chơi với ông!”.



Hai mắt cậu lóe lên thần quang. Thần quang lan tỏa ra xung quanh, gia trì lên cơ thể cậu.



“Phệ Thiên Chi Thể, phá nguyên thăng hoa!”.



“Kiểu thứ năm của Tam Tuyệt Quyền, Thôn Nhật Nguyệt!”.







Tam Tuyệt Quyền, Diệp Thiên từ trước đến nay chỉ sáng tạo ra bốn kiểu thức, Đoạn Hồn, Phệ Thiên, Chấn Vũ, Phục Long.



Sau khi tiến vào cảnh giới phá nguyên, Diệp Thiên đã hợp nhất sức mạnh tinh thần của mình để tạo ra kiểu thức thứ năm này, đó là Thôn Nhật Nguyệt!



Trên cơ thể Diệp Thiên toát ra ánh sáng màu vàng kim, thần quang tỏa ra tứ phía.



Nếu hiện tại nói Long Quỷ Thượng Sư giống như Phật sống, thì Diệp Thiên chính là Phật tổ, ánh sáng vàng kim chiếu rọi khắp nơi, ngay cả Long Định Thiên và những người khác đều không khỏi ngơ ngác.



Cơ thể của Diệp Thiên lúc này không chỉ là Phệ Thiên Chi Thể, mà còn có sức mạnh tinh thần thăng hoa của cảnh giới phá nguyên tạo thành, chỉ một đấm cũng đủ để hủy diệt trời đất, nuốt chửng nhật nguyệt.



Quyền của Diệp Thiên đánh từ dưới lên, còn cước của Long Quỷ Thượng Sư lại từ trên xuống, một đấm một đá, cuối cùng va vào nhau.



"Bùm!"



Một tiếng nổ lớn vang lên, không thể nhìn thấy được gì nữa, toàn bộ ngoại ô Đông Thành giống hệt như vừa bị một cơn bão quét qua, cây cối đều bị bật gốc, lắc lư không ngừng, dòng năng lượng thừa phá hủy mọi thứ khi nó quét qua, chỉ có vài vị hoàng cấp mới có thể trụ vững.



Long Định Thiên và đám Inoue Ryuei đều nheo mắt lại, nhưng ở trong thứ ánh sáng vàng kim này, ngay cả bọn họ cũng không nhìn rõ.



Mãi một lúc sau, ánh sáng vàng kim trên trời mới từ từ biến mất, lúc này mọi người mới có thể nhìn ra được tình hình đang xảy ra.



Diệp Thiên vẫn đứng ở vị trí cũ, nơi đó không hề có chút tổn hại nào, dưới mặt đất trong bán kính mười thước xung quanh cậu vẫn không có bất kỳ vết nứt nào.


Diệp Thiên đứng ngay đó, để kiếm về sau, nhưng lại nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt không còn nhìn về phía bầu trời nữa.
Inoue Ryuei, Oda Yuki, Luân Hồi Trí Giả đều sững sờ, đồng thời nhìn lên bầu trời, lúc này chỉ nhìn thấy Long Quỷ Thượng Sư vẫn đang mặc một chiếc áo bào cũ, đứng trên không trung, vẫn duy trì tư thế xuất chiêu, cơ thể vẫn ngưng tụ ánh sáng vàng kim, không chút động đậy.



Nhìn thấy cảnh tượng này, cả ba đều thở phào nhẹ nhõm, xem ra Long Quỷ Thượng Sư và Diệp Thiên quả thật rất xứng tầm.




"Crack!"



Đúng lúc này, một âm thanh giòn giã đột nhiên truyền đến.



Mọi người lần nữa kinh ngạc, sau đó quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên cơ thể màu vàng kim ngưng tụ của Long Quỷ Thượng Sư bỗng xuất hiện một vết nứt từ trong lồng ngực, sau đó lan ra rồi bao phủ lấy toàn thân.



Mọi người đều sững sờ, không ai biết lý do tại sao.




Trên mặt Long Quỷ Thượng Sư chợt nở ra một nụ cười gượng: "Không ngờ, trên đời này còn có một Tiên Nhân Chi Thể còn mạnh hơn cả Thần Ma Chi Khu!"



Cái gọi là Thần Ma Chi Khu chính là cơ thể đã đạt tới sức mạnh của thần và ma.



Còn Tiên Nhân Chi Thể chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi, nghe thấy lời của Long Quỷ Thượng Sư, có vẻ lúc này Diệp Thiên đang ở hình dạng Tiên Nhân Chi Thể.



Vừa dứt lời, một tiếng nổ lập tức vang lên, lan ra khắp bầu trời.



Người này tung hoành thế giới, cơ thể đã gần như được tu luyện đến cực hạn, cơ thể cao năm mét đột nhiên vỡ nát, nổ tung thành những đốm sáng màu vàng kim mà không hề tan biến.



Vừa rồi cơ thể của Diệp Thiên đã đẩy cú đấm tới cực điểm, cậu không chỉ dùng hết sức để phá vỡ, mà còn dùng lực để xuyên qua từng lớp da từng tấc xương của ông ta, phá hủy mọi thứ trên cơ thể một cách vô cùng dễ dàng, đến cả linh hồn cũng bị tiêu diệt hoàn toàn.



"Long Quỷ!"



Inoue Ryuei hét lớn, ông ta không thể tin được cảnh tượng trước mắt.



Long Quỷ Thượng Sư đã đi cùng với ông ta cả trăm năm qua, cùng nhau bảo vệ tôn nghiêm và danh dự của giới võ thuật Kitetsu, khiến cho Thiên Phủ ngày càng hùng mạnh, vang danh khắp thế giới, ngay cả tổ chức bảo hộ của các quốc gia lớn trên thế giới cũng không dám coi thường.



Hai người cũng đã nhiều lần đấu võ mồm với nhau, có thể nói là rất thân, vậy mà bạn thân lâu nay của ông ta lại bị đấm chết ngay trước mắt, thậm chí một chút thần hồn cũng không còn, làm sao ông ta có thể không nổi giận được đây?



"Cú đấm đáng sợ thật!"



Khuôn mặt của Đạm Đài Tô Mộc run lên, âm thanh có hơi xúc động.



Long Quỷ Thượng Sư chủ yếu là tu luyện cơ thể, cộng thêm bí pháp Kitetsu cổ xưa thì đúng là có thể hủy trời diệt đất, cho dù có đánh trực diện, e rằng cũng phải sử dụng các sức mạnh siêu nhiên thì mới có thể đối đầu được.



Cho dù như vậy, căn bản cũng không dám chắc có thể phá vỡ được, ngay cả thể xác và thần hồn cũng bị tiêu diệt.



Nhưng Diệp Thiên lại thể làm được tất cả chỉ bằng một cú đấm, sức mạnh như vậy Đạm Đài Tô Mộc không thể hiểu được.



Long Định Thiên vô cùng kinh ngạc, thở dài lắc đầu, sau đó liền hiểu tại sao Diệp Thiên lại không hề quan tâm đến việc bọn họ giúp đỡ, tại sao Diệp Thiên lại nghênh chiến với tất cả những kẻ mạnh trên thế giới mà chưa từng bại trận.
1647659273316.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK