Nhà họ Ngụy là một trong mười gia tộc quyền thế nhất của Cảng Đảo, quả thực là nhà lớn nghiệp lớn, ngay cả biệt thự trông cũng rất lộng lẫy nguy nga, giống như nội viện hoàng cùng, Nhậm Uyển Doanh nhìn mà thất thần.
Ngụy Tử Phó đắc ý trong lòng, nghĩ đến bản thân rất có khả năng ôm được mỹ nhân về, cậu ta lại càng nhiệt huyết trong lòng, làm ra tư thế mời với Nhậm Uyển Doanh.
“Uyển Doanh, đây là nhà của tôi, mời vào trong, hôm nay là mời mọi người đến cùng ăn bữa cơm, đều là người quen cả, anh cả và chị hai tôi, không cần phải nghĩ nhiều!”
Đây chính là mục đích cậu ta muốn đưa Nhậm Uyển Doanh đến, nếu cậu ta đã quyết định muốn cưới Nhậm Uyển Doanh về nhà, hôm nay cứ nhân cơ hội này, để anh chị mình và Nhậm Uyển Doanh gặp mặt nhau, đặt nền móng gặp bố mẹ sau này, đây chính là quy tắc của gia đình hào môn.
Nhậm Uyển Doanh khẽ nhíu mày, nhưng khi cô ta nhìn thấy Diệp Thiên phía sau, lập tức thoải mái hẳn, chung quy cũng gật đầu.
“Cậu chủ nhỏ, mau vào trong đi, cậu cả và cô hai đã đến rồi!”
Một người trung niên trong dáng vẻ như quản gia nghênh đón, cung kính nói với Ngụ Tử Phó.
Ngụy Tử Phó gật đầu, dẫn Diệp Thiên và Nhậm Tử Doanh một đường đi qua phòng khách, cuối cùng đến hoa viên phái sau biệt thự Ngụy Tử Phó.
Trong vườn hoa phía sau, trăm hương quấn quýt, bốn mặt đều là hoa, một chiếc bàn vuông chân cao để ngang trên mặt cỏ, đã có bốn người ngồi đó, một nam ba nữ.
“Anh cả, chị hai, Lạc Đan!”
Ngụy Tử Phó chào hỏi với ba người trong đó, lúc cậu ta nhìn thấy cô gái cuối cùng, vẻ mặt chợt sửng sốt.
Không chỉ cậu ta, mà hoa hậu Cảng Đảo tương lai Nhậm Uyển Doanh phía sau cậu ta, vẻ mặt cũng giật mình, đầy kích động và phấn khích.
“Kỷ Nhược Tuyết?”
Hai người gần như đồng thời kinh ngạc hô lên, bọn họ thực sự không ngờ tới, bữa tiệc lần này, diva nổi khắp cả quốc tế cũng có mặt ở đây?
Kỷ Nhược Tuyết khẽ cười gật đầu với bọn họ, nhưng ngay sau đó, ánh mắt chợt kinh ngạc, nhìn ra phía sau Ngụy Tử Phó và Nhậm Uyển Doanh.
Diệp Thiên mặc quần áo thể thao, đang từ phía sau bọn họ chậm rãi đi ra, tầm mắt cậu lướt qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Kỷ Nhược Tuyết.
Cậu cũng ngây người, không ngờ sẽ gặp phải người quen của mình ở đây, Kỷ Nhược Tuyết - cô gái đã từng có không ít ràng buộc với cậu lại xuất hiện ở nơi này.
Lúc trước cậu và Kỷ Nhược Tuyết đã ước hẹn ba năm, ai ngờ trước đó ở Trung Đông đã gặp mặt, bây giờ lại gặp nhau ở Cảng Đảo.
Cậu bất giác cảm khái trong lòng, chẳng lẽ bản thân đã định trước gắn chặt với cô gái này, không tách rời sao?
Kỷ Nhược Tuyết giống như đã trúng thuật định thân vậy, vẫn ngây người tại chỗ, bàn tay run nhẹ, ánh mắt vô cùng khó tin.
Lần trước cô ấy gặp được Diệp Thiên là ở Trung Đông, một mình Diệp Thiên quét sạch Ẩn Giả và bảy vị bán vương của viện trọng tài liên thủ vây giết cậu, đánh bại tất cả, dùng vô địch quét sạch.
Bây giờ đã qua mấy tháng, trên người Diệp Thiên không chỉ giảm bớt khí phách sắc sảo và kiêu ngạo, mà còn đeo thêm cặp kính gọng đen dày cộm, khí chất đã trở nên nho nhã hơn nhiều.
Diệp Thiên như vậy, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy.
“Diệp…”
Cô ấy đứng dậy, hai chữ “Diệp Thiên” sắp thoát ra khỏi miệng thì Diệp Thiên đã dùng ánh mắt ngăn cô ấy lại.
“Tôi đến Cảng Đảo, là để nhàn nhã hưởng thụ, đừng để lộ thân phận của tôi!”
Một câu nói truyền vào trong tai Kỷ Nhược Tuyết, cô ấy hiểu ngay lập tức, lời đến bên miệng liền ngừng lại.
Nhóm người anh cả Ngụy Hải Phó, chị hai Ngụy Duệ của Ngụy Tử đều chú ý đến động tác của Kỷ Nhược Tuyết, trong lòng hiếu kỳ, Ngụy Tử Phó và Nhậm Uyển Doanh cũng vô cùng kinh ngạc, nhìn dáng vẻ Kỷ Nhược Tuyết rõ ràng quen biết Diệp Thiên.
“Cậu Diệp, là cậu à, thật không ngờ sẽ gặp cậu ở đây!”
Ánh mắt kích động của Kỷ Nhược Tuyết đã được cô ấy cố gắng kiềm chế, lại đổi thành vẻ mặt tươi cười, giống như người chị gái nhà bên vậy.
“Cô Kỷ, chào cô!”
Diệp Thiên đúng lúc cũng khẽ cười gật đầu, thể hiện như một người bình thường.
“Cô Kỷ, hai người quen nhau sao?”
Ngụy Tử Phó hiếu kỳ nói.
Kỷ Nhược Tuyết khẽ gật đầu, ánh mắt lấp lánh: “Đã từng gặp mặt một lần ở Lư Thành tỉnh Xuyên, anh ấy đã giúp tôi việc lớn, tôi vẫn luôn ghi nhớ trong lòng đấy!”
Cô ấy không hề có ý nói dối, quả thực Diệp Thiên đã trấn áp đám thế lực ngầm ở Lư Thành, cứu cô ấy một mạng.
Ánh mắt Nhậm Uyển Doanh khẽ lóe sáng, càng cảm thấy Diệp Thiên thần bí khó lường, ngay cả thần tượng đầu tiên của cô ta là Kỷ Nhược Tuyết mà cũng quen biết.
“Nếu đã là người quen thì quá tốt rồi, không cần tôi phải giới thiệu nữa!”
Ngụy Tử Phó vẻ mặt tươi cười, không ngờ anh em tốt của mình đã từng tiếp xúc với đại minh tinh nữa.
Cậu ta tiếp đón Diệp Thiên và Nhậm Uyển Doanh ngồi vào chỗ, giới thiệu đơn giản Diệp Thiên và Nhậm Uyển Doanh, bảy người ngồi xung quanh bàn vuông, trò chuyện cùng nhau.
Kỷ Nhược Tuyết chủ động ngồi bên trái Diệp Thiên, còn bên phải Diệp Thiên là Nhậm Uyển Doanh, cậu ngồi chính giữa hai mỹ nữ, mắt không nhìn chỗ khác, chỉ chăm chăm vào đồ ăn vặt trên bàn.
Tuy Kỷ Nhược Tuyết nói chuyện với mấy người Ngụy Tử Phó, nhưng ánh mắt liên tục nhìn về phía Diệp Thiên, chỉ cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ.
Nếu không phải sợ để lộ thân phận Diệp Thiên, thì cô ấy chỉ mong sao cứ dính sát vào bên người Diệp Thiên thôi.
Trong lúc mấy người nói chuyện, đột nhiên nói đến tập đoàn Lăng Thiên.
“Nghe nói định giá tập đoàn Lăng Thiên đã vượt qua tổng giá trị của mười công ty hàng đầu thế giới và chín công ty khác cộng lại, chỉ riêng tổng tài sản chi nhánh tập đoàn Lăng Thiên ở Cảng Đảo chúng ta là đã vượt xa mười gia tộc quyền thế chúng ta rồi, thật đáng sợ!”
Ngụy Hải cảm khái nói, không ngừng cảm thán.
“Nhưng Tẩy Tủy Đan được tập đoàn Lăng Thiên đưa ra, vừa được tung ra đã quét sạch thế giới, vang dội khắp thế giới, hơn nữa thời kỳ đỉnh cao cũng chưa từng thụt lùi, trái lại càng lúc càng tắng, dù bây giờ đã qua hơn một năm, nhưng Tẩy Tủy Đan vẫn là thuốc khó kiếm, có tiền cũng chưa chắc mua được!”
“Hơn nữa, gần đây tập đoàn Lăng Thiên còn đưa ra một vài sản phẩm làm đẹp chăm sóc da, chống lão hóa, hiệu quả mỗi loại đều vượt xa những sản phẩm dưỡng da mắc tiền trên thị trường, lại tạo ra một cơn bão chăm sóc sắc đẹp phái nữ trên toàn cầu, thật sự không thể ngăn cản!”
Ngụy Tử Phó khẽ sờ mũi, bất giác hít sâu một hơi.
“Tập đoàn Lăng Thiên, từ lâu đã nghe được tên tuổi vang dội rồi, vừa ra mắt được một năm đã có thể đứng đầu thế giới, địa vị bá chủ không thể lay động, còn không ngừng kéo dài khoảng cách với vị trí thứ hai thứ ba, quả là kinh khủng, tôi thật sự tò mò, rốt cuộc là nhân vật trâu bò thế nào mới có thể sáng lập ra tập đoàn kinh khủng đến vậy!”
Ngụy Hải nghe vậy, lập tức trả lời: “Em trai, em vẫn không biết tên của chủ tịch tập đoàn Lăng Thiên sao?”
“Ngược lại, trước đó không lâu anh đã nghe một phú thương đến từ Đại Lục nhắc đến, chủ tịch tập đoàn Lăng Thiên tên là Diệp Thiên, nhưng trước giờ chưa từng lộ diện trước mặt ai, còn về bản thân anh ta như thế nào, anh thật sự cũng chưa nhìn thấy!”
“Diệp Thiên?”
Cái tên này vừa nhắc ra, Nguỵ Tử Phó và Nhậm Uyển Doanh đều ngẩn người, vẻ mặt kỳ lạ nhìn Diệp Thiên.
“Anh Thiên, cậu cũng tên Diệp Thiên, chắc không phải là chủ tịch của tập đoàn Lăng Thiên chứ?”
Những người còn lại cũng có chút kỳ lạ nhìn sang Diệp Thiên, vẻ mặt rất ngạc nhiên.
Dưới tầm mắt của bọn họ, Diệp Thiên khẽ huơ tay, có phần bất đắc dĩ nói: “Cậu Phó, cậu đừng chọc tôi nữa!”
“Cậu nhìn tôi như vậy, có giống chủ tịch tập đoàn Lăng Thiên không? Tiền lương tôi làm ở quán bar có thể đủ sinh hoạt phí một tháng của tôi là tôi cũng tạ Phật rồi!”
“Đương nhiên, quả thực tôi có mơ ước, chính là đời này có thể sáng lập ra một doanh nghiệp, đứng đầu thế giới, những tình hình trước mắt thì chẳng qua chỉ là giấc mộng mà thôi, hiện tại tôi cảm thấy vẫn nên làm tốt công việc, học hành tốt thì quan trọng hơn!”
Diệp Thiên nói những lời này mặt không đổi sắc, mọi người đều cảm thấy rất hài hước, không nhịn được bật cười.
Nhưng Kỷ Nhược Tuyết ở bên cạnh cuối cùng cũng không khống chế được, chợt phun một ngụm rượu vang.
“Phụt!”
Kỷ Nhược Tuyết lập tức phun ngay một ngụm rượu vang ra ngoài.
Đám đông sững sờ nhìn về phía cô ấy khiến cô ấy vội vàng tìm một lý do để che giấu vẻ thất thố của mình, nhưng bất kể thế nào cũng không thể kìm nén được nét cười trong lòng.
Câu nói của Diệp Thiên chẳng lệch đi đâu được, người nhà họ Ngụy không những không hề bất mãn mà ngược lại còn tăng thêm vài phần hảo cảm.
Người thành công luôn có vài phần thương cảm và thương hại đối với những kẻ “tự ti”.
“Người anh em Diệp, nhà cậu làm gì thế?”
Ngụy Hải mỉm cười hỏi Diệp Thiên.
“Cũng không làm gì mấy, ông nội nghỉ hưu nên ở nhà dưỡng già, bố mẹ không có công việc cố định, em trai đang đi học Đại học, thế nên tôi chỉ có thể ra ngoài, tới Cảng Đảo xông pha một phen, ngoài giờ đi học thì xem xét thế giới rộng lớn bên ngoài, làm thêm giảm bớt gánh nặng cho gia đình!”
Cánh tay của Kỷ Nhược Tuyết khẽ run run, cố gắng đè nén tiếng cười sắp bộc phát, thầm mắng Diệp Thiên quá xấu xa.
Cô ấy không ngờ rằng Diệp Thiên trước nay lạnh lùng cứng rắn cũng có lúc hài hước như vậy.
Cô ấy từng âm thầm tìm hiểu về gia đình của Diệp Thiên, đúng chuẩn một thế gia đỉnh cấp.
Nhưng nghe Diệp Thiên nói cứ như kẻ nay đây mai đó, không nghề ngỗng, không có công việc ổn định.
Cái gì mà chạy tới Cảng Đảo thăm thú thế giới, làm thêm giảm bớt gánh nặng gia đình, suýt chút nữa làm cô ấy cười đau cả bụng. Đường đường là Đế Vương Bất Bại tung hoành thế giới, chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Lăng Thiên, nhà họ Diệp nổi danh trên quốc tế vì cậu, làm sao có thể tạo thêm áp lực cho gia đình được?
Dù cảm thấy buồn cười nhưng cô ấy cũng nảy sinh lòng hiếu kỳ, với thân phận siêu đỉnh của Diệp Thiên, tại sao lại chạy tới Cảng Đảo làm một sinh viên và đi làm thêm nhỉ?
Ngụy Hải, Ngụy Duệ và những người khác không hay biết, Ngụy Hải còn nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt an ủi: “Người anh em Diệp, không sao đâu, không cần nghĩ nhiều làm gì. Thế giới này thiếu gì đường đi, cậu có thể tự cấp tự túc, gia đình chắc chắn sẽ thấy vui mừng vì điều này. Sau này có khó khăn gì cứ nói với Tiểu Phó một tiếng, hoặc nói tôi một tiếng cũng được!”
“Cảm ơn anh Ngụy!”, Diệp Thiên mỉm cười: “Bây giờ đối với tôi mà nói, phải chú tâm học hành, chăm chỉ làm thêm, sau này học hành tấn tới, tìm một công việc lương tháng bảy tám nghìn tệ là thỏa mãn lắm rồi!”
Cậu nói đâu ra đấy, đến cả ca hậu kiêm minh tinh màn bạc như Kỷ Nhược Tuyết cũng không thể không khâm phục diễn xuất của cậu, không kiềm lòng được mà hùa theo: “Đúng vậy đó, cậu Diệp, với danh vọng và năng lực của anh Ngụy, tìm cho cậu một công việc lương tháng trên mười nghìn ở Cảng Đảo dễ như trở bàn tay ấy, cậu không cần lo lắng cho tiền đồ của mình đâu!”
Ngụy Hải không hề biết rằng hai người này đang phối hợp diễn kịch, còn gật đầu như đúng rồi.
“Không sai, bây giờ cô Kỷ cũng lên tiếng rồi, vậy thì Ngụy Hải tôi sẽ đảm bảo với cậu. Chỉ cần cậu muốn, cổng lớn của công ty tôi luôn luôn rộng mở chào đón cậu. Đừng nói là lương tháng chục nghìn tệ, kể cả là lương tháng trăm nghìn tệ, tôi cũng dám chi. Chỉ cần cậu thực sự có bản lĩnh, tôi vô cùng hoan nghênh!”
Nhậm Uyển Doanh nghe vậy mà mừng rỡ ra mặt, cô ta vẫn luôn cảm thấy hình tượng phục vụ ở quán bar cực kỳ không phù hợp với Diệp Thiên. Nếu có thể để Diệp Thiên cởi bộ đồ phục vụ đó ra, đi vào doanh nghiệp lớn, trở thành nhân viên văn phòng hoặc quản lý, cô cảm thấy Diệp Thiên nên ở tầng lớp đó.
Diệp Thiên mỉm cười điềm nhiên, đang định cảm ơn thì một bóng người đột nhiên xuất hiện trước cửa đình viện.
Người mới đến là một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, trên tay ông ấy cầm một thứ gì đó trông như tệp tài liệu, sắc mặt âm trầm, đi về phía họ.
“Bố?”
Ngụy Tử Phó nhìn thấy người đàn ông trung niên kia là vội vàng chào hỏi, ông ta chính là gia chủ hiện tại của nhà họ Ngụy - Ngụy Truy.
Ánh mắt Ngụy Truy đảo qua mấy người Diệp Thiên rồi nhìn về phía ba con.
“Tiểu Hải, Tiểu Duệ, Tiểu Phó, các con qua đây!”
Ba người đứng dậy, nhìn về phía văn kiện trong tay Ngụy Truy.
“Thư mời tham gia?”
Mấy hàng chữ to ở ngay hàng đầu của văn kiện nhanh chóng đập vào mắt khiến ba người thoáng khựng lại.
“Đây là... thương hội Cận Môn? Chẳng lẽ là do nhà họ Cận làm ra?”
Trong tay Ngụy Truy cầm một tấm thiệp mời tham gia, ba người nhanh chóng hiểu ra, ở Cảng Đảo này, có thể hào phóng đến mức đó, thậm chí dám mời cả gia tộc hào môn như nhà họ Ngụy tham gia vào thương hội, ngoài nhà họ Cận đứng đầu Cảng Đảo ra, tuyệt đối không có người thứ hai.
“Đây là thư mời mà đêm qua nhà họ Cận phái người đưa tới nhà chúng ta, họ không chỉ mời mỗi nhà họ Ngụy chúng ta, mười hào môn lớn của Cảng Đảo, thêm cả bang Đông Thăng và mấy bang phái khá nổi tiếng khá cũng nằm trong danh sách gửi thư mời của thương hội Cận Môn!”
“Qua nửa tiếng nửa, người nhà họ Cận sẽ tới thu hồi thư mời này!”
Ngụy Truy trầm giọng nói: “Bố đến đây là để hỏi ý kiến của các con, các con nghĩ thế nào về sự việc này? Các con cảm thấy nên tham gia hay là không tham gia?”
Ngụy Truy không đưa ra đáp án ngay lập tức mà ngồi xuống bên cạnh bàn, không hề tránh né đám người ngoài như Diệp Thiên.
Đối với họ mà nói, Diệp Thiên và Nhậm Uyển Doanh chẳng qua chỉ là người bình thường, thấp cổ bé họng. Dù để họ biết được nội dung thảo luận cũng không ảnh hưởng gì tới nhà họ Ngụy.
Ba người nhà họ Ngụy thoáng nhíu mày, dường như đang suy nghĩ. Uông Lạc Đan cũng nhíu mày, suy xét bản chất của sự việc này. Bầu không khí nhất thời trầm lắng, chỉ có Diệp Thiên, Nhậm Uyển Doanh và Kỷ Nhược Tuyết ăn ăn uống uống, hai cô gái kia không hiểu gì về việc này, còn Diệp Thiên thì không muốn để tâm.
“Bố, chúng ta gia nhập đi!”
“Trên này đã viết rất rõ ràng rồi, chỉ cần gia nhập, thành viên trong thương hội có thể chia sẻ tài nguyên, cùng nhau giải quyết vấn đề phân tranh song phương. Đối với nhà họ Ngụy chúng ta thì đây là cục diện đôi bên cùng có lợi, rất nhiều quan hệ tài nguyên mà chúng ta còn thiếu có thể tìm được trong thương hội Cận Môn này!”
Cô hai nhà họ Ngụy - Ngụy Duệ suy xét trong chốc lát rồi trả lời.
Ngụy Hải ở bên cạnh cũng phụ họa theo: “Em hai nói có lý đấy, nhà họ Cận ở Cảng Đảo vốn là một mình một cõi, tuy nhà họ Nhiếp loáng thoáng có xu hướng phân cao thấp cùng nhà họ Cận, nhưng nói cho cùng thì căn cơ hay thế lực của họ vẫn yếu hơn nhà họ Cận. Lần này sáng lập thương hội Cận Môn, thu hút nhiều danh lưu cự phú hào môn thế gia ở Cảng Đảo, nếu người khác ai cũng gia nhập, chúng ta có gì mà không thể chứ?”
Ngụy Truy không trả lời ngay mà nhìn về phía Ngụy Tử Phó vẫn luôn im lặng.
“Út, con nghĩ thế nào?”
Ngụy Tử Phó khẽ vuốt cằm, trước giờ cậu ta chỉ đùa giỡn với đời, lúc này lộ ra biểu cảm trầm ngâm.
“Bố, con cho rằng không thể vào thương hội Cận Môn được!”
Cậu ta gõ nhẹ ngón tay xuống mặt bàn, tiếp tục nói: “Nhà họ Cận ở Cảng Đảo đúng là rất mạnh, mười gia tộc hào môn cũng không thể bì được, nhưng nhà họ Cận trước giờ chưa từng có động tĩnh lớn như thế!”
“Lần này thành lập thương hội Cận Môn, lấy danh nghĩa mời các cự phú thượng lưu ở Cảng Đảo cùng hợp tác vì sự phồn vinh của Cảng Đảo, chia sẻ tài nguyên chung, nhưng theo con thấy, lần này không phải là triệu tập, mà là kêu gọi hàng phục!”
“Nhà họ Cận muốn nhân cơ hội này để các cự phú danh lưu hào môn đại tộc ở Cảng Đảo trở nên thần phục, củng cố vị trí bá chủ của mình tại Cảng Đảo!”