Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong ngọn lửa, Diệp Thiên siết tay lại, tung một chưởng.



“Bùm!”



Bức tường lửa xung quanh đột nhiên chấn động mạnh, sau đó Diệp Thiên tung tiếp một chưởng, ngọn lửa xung quanh cháy bừng bừng. Sáu bàn tay bằng lửa rất lớn đủ để phá vỡ bức tường lửa dần dần hình thành.




Sáu bàn tay lửa chiếm giữ bốn phương hướng trên dưới, trái phải, trước sau, tạo thành một không gian khép kín hình lập phương.



Bốn bàn tay với sức mạnh huỷ diệt đồng loạt đánh về phía bốn người đang đứng ở giữa.



“Chuyện này?”



Bốn vị vương cấp trăm năm đồng loạt co đồng tử lại, khuôn mặt đơ ra.




Sáu bàn tay lửa lớn chặn toàn bộ đường lui của bốn người bọn họ, hoàn toàn không thể né được.



Giữa tia chớp và đá lửa, bốn người đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt ra tay.



Lần này, bốn người bọn họ không chút nương tay, luồng chân nguyên tứ sắc cùng nhau thi triển, sử dụng sức mạnh lớn nhất của mình.



Pháp vương Hồng Nhật vừa rồi nhận được sự điều chỉnh thời gian, lúc này, thương thế đã hồi phục được bảy phần. Đôi mắt ông ta loé lên tia sáng, quần áo trên người gần như rách tơi tả, dường như cơ thể lại to ra hơn.



“Hồng Nhật Thủ Ấn – Thánh phật!”



Ông ta đan mười ngón tay lại với nhau, cơ bắp trên người nổi lên cuồn cuộn, cơ thịt trên người ngưng tụ cùng với luồng chân nguyên, giữa hai lòng bàn tay hiện lên một vầng sáng vàng rực rỡ



Một bàn tay phật lớn cỡ mười thước ngưng tụ ngay trước mặt ông ta, vô cùng đậm đặc và cứng cáp, mang lại cảm giác cổ xưa.



“Tam Bách Ma Đạo!”



Bàng Mông mở năm ngón tay ra, luồng chân nguyên màu đen ngưng tụ phía sau lưng ông ta, hoá thành một khuôn mặt quỷ rất lớn, hiện ra trước mặt.



“Vô Tình Đạo Chỉ!”



Lệ Tà bay lên, luồng chân nguyên bao trùm lên toàn bộ cánh tay phải, sau đó ngưng tụ ở một điểm trên ngón trỏ. Ông ta chỉ một nhát, khoảng không gian rách tạc, luồng gió bắn ra, xông thẳng về phía trước.



“Yên Diệt Thiên Lôi!”



Lôi Tôn - Tây Môn Đoạn Thuỷ khẽ hắng giọng, luồng ánh sáng xanh tím quanh người bùng phát, từng đợt chớp điện liên tục nhảy múa không ngừng, giương nanh múa vuốt, cuối cùng ngưng tụ thành một luồng điện màu tím khổng lồ, bất ngờ ập xuống.



Bốn người cùng nhau tấn công, bốn luồng sức mạnh phá trời huỷ đất lấy bọn họ làm trung tâm, cứ thế thi triển về bốn phía.



Cùng lúc đó, sáu bàn tay lửa khổng lồ đã đâm sầm vào chúng.



“Đùng!”



Trời đất rung chuyển, cho dù là người ở bên ngoài quả cầu lửa cũng có thể cảm nhận được sự chấn động mãnh liệt ấy, từng đợt ánh sáng biến thành những quầng sáng to lớn đến mức đáng sợ ở phía bên trên quả cầu lửa.



Nhiều người dân không nhịn được mà rút điện thoại ra, bắt đầu chụp “kỳ quan” lộng lẫy này. Những người đứng ở xa, bất kể già trẻ, trai gái cũng đều đưa mắt nhìn về phía này, vẻ mặt kinh ngạc vô cùng.



“Hiện giờ, bọn họ đang ra sức đánh nhau ở bên trong quả cầu lửa kia. Xét đến sức mạnh đang bùng phát hiện giờ, có lẽ bọn họ định một chiêu quyết định thắng thua rồi!”



Tĩnh Di chăm chú quan sát quả cầu lửa, hai mắt hơi nheo lại.



Lạc Tử Uyển đang định nói gì đó, bỗng một âm thanh chói tai vang lên, Lư Chính Vũ mặc bộ đồ nhà Đường cũng đã kịp chạy tới chiến trường.



Ông ta nhìn quả cầu lửa khổng lồ trước mắt, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Chỉ trong vòng hai ngày, Diệp Thiên đã liên tiếp dùng lĩnh vực đến lần thứ hai.
1646878410040.png


Trước mặt cậu, Lệ Tà, Pháp Vương Hồng Nhập, Bàng Mông, Tây Môn Đoạn Thuỷ vô cùng bình tĩnh, đứng im trên không.



Bầu không khí quái dị như đông cứng lại trong phút chốc, Lạc Tử Uyển và Lí Thanh Du nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không rõ ai thắng ai thua.



Tĩnh Di và Lư Chính Vũ cũng trợn tròn mắt, nhìn Diệp Thiên trước rồi quay qua nhìn bốn vị vương cấp trăm năm, nhưng dù ở mức tu vi của bọn họ cũng không phát hiện được tình thế hiện giờ như nào.




“Diệp Lăng Thiên!”



Lôi Tôn - Tây Môn Đoạn Thuỷ đột nhiên lên tiếng: “Rốt cuộc cậu là người hay là thần!”



Đôi mắt Diệp Thiên sâu thẳm, không quay đầu lại, vẫn cứ nhìn về phía xa, bình thản đáp lại: “Là người hay thần thì đã sao?"



“Khi sức mạnh đủ lớn, tất cả mọi thứ đều có thể bị nghiền nát, kể cả là thần linh cũng có thể chiến đấu để giành chiến thắng!”



Trên mặt Tây Môn Đoạn Thuỷ hiện lên chút gì đó tự giễu, lắc đầu.




“Hay cho câu sức mạnh đủ lớn!”



Ông ta ngẩng đầu nhìn trời, khẽ than một tiếng: “Sao lại ra nông nỗi này chứ!”



Vừa dứt lời, một tia lửa rất nhỏ ở bên ngực trái của ông ta bỗng bùng lên.



Ban đầu vệt lửa chỉ bùng ở một chỗ nhưng trong nháy mắt nó bỗng biến thành hàng nghìn hàng vạn tia lửa, sau đó đốt cháy cơ thể Tây Môn Đoạn Thuỷ.



Không chỉ riêng Tây Môn Đoạn Thuỷ, ba người Lệ Tà đứng bên cạnh ông ta cũng lần lượt xuất hiện vệt lửa trước ngực, sau đó bị đốt thành tro bụi.



Bốn ngọn lửa hình người cứ thế cháy bừng bừng trên bầu trời, nhìn thấy cảnh tượng này, Tĩnh Di và Lư Chính Vũ hết sức kinh ngạc. Lạc Tử Uyển và Lí Thanh Du cũng không dám chớp mắt, chẳng nói nên lời.



Tiếu Văn Nguyệt đứng ở dưới chứng kiến được cảnh tượng này, đôi mắt rung động, cuối cùng cũng buông được sự lo lắng trong lòng.



Cô ta biết, Diệp Thiên thắng rồi, người đứng vững cuối cùng vẫn là Diệp Thiên.



Sau khi bốn ngọn lửa bùng cháy, cuối cùng Diệp Thiên cũng quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng.



Ở trong Viêm giới, chỉ một chiêu Diễm Thiên Chưởng thôi, cho dù bốn người bọn họ dốc toàn bộ sức mạnh cũng không thể chống đỡ.



Phệ Thiên Long Diệm đi theo Diễm Thiên chưởng, xuyên qua cơ thể của bốn người, triệt hết nguồn sống của bọn họ. Bốn người có thể đứng ở trên không một lúc là nhờ mức tu vi hơn trăm năm chống đỡ giúp rồi.



Ba người còn lại không còn sức mở miệng, còn Tây Môn Đoạn Thuỷ vẫn lên tiếng được chứng tỏ tu vi của ông ta mạnh nhất trong bốn người, nhưng cho dù là thế, đến cuối cùng vẫn chết dưới tay Diệp Thiên.



Bốn đám lửa bừng cháy khoảng mười mấy giây rồi chỉ để lại làn khói trắng bay vào không trung, bầu trời lại trở về trạng thái yên bình.



Toàn bộ ánh mắt ở phía dưới đều tập trung trên người Diệp Thiên, ánh nhìn tôn kính, sùng bái như dành cho thần tiên vậy.



Đoạn Lâm Khôn ngồi phịch xuống đất, cả người tê dại. Cuối cùng anh ta cũng hiểu ra, tại sao Diệp Thiên lại có quyền thế và địa vị cao như vậy rồi.



Trước đây, Vạn Viễn Đồ còn cứng đầu chống đối Diệp Thiên, bây giờ thì mặt cắt không còn giọt máu, cơ thể không ngừng run rẩy.



Anh ta cảm thấy nực cười khi nhớ lại những lần nói chuyện cùng với Diệp Thiên.



Diệp Thiên có sức mạnh đáng sợ như này, muốn giết anh ta cũng dễ như trở bàn tay. Mặc dù tập đoàn Âm Dung lớn thật đấy nhưng ở trước mặt Diệp Thiên, cậu ta chỉ búng tay một cái là có thể nghiền nát hoàn toàn.



Sự hối hận trong lòng anh ta không ngừng dâng trào, anh ta loạng choạng bước đi rồi ngồi bệt xuống đất. Vạn Vũ Hào ở phía đằng sau cũng co rút đồng tử lại, không thốt lên được lời nào.



“Đây mới thực sự là Tiểu Thiên sao?”



Hà Tuệ Mẫn và Tiếu Lâm nhìn nhau, có thể đọc được sự kinh ngạc từ trong mắt đối phương, nhất là Hà Tuệ Mẫn.



Lúc trước, một mình Diệp Thiên xông vào nhà họ Phùng ở Quý thành, cứu cả nhà họ bọn thoát khỏi biển lửa, còn để lộ ra thân phận cậu Diệp của tỉnh Xuyên. Mặc dù điều này cũng khiến bọn họ kinh ngạc tột độ nhưng vẫn ở trong phạm vi có thể tiếp nhận được.



Nhưng hiện giờ, Diệp Thiên đứng trên không, có được sức mạnh dời núi lấp biển giống như một vị thần, Hà Tuệ Mẫn không thể nào tìm được sự giống nhau giữa Diệp Thiên của hiện tại và Diệp Thiên từng hết sức thê thảm, chẳng có xu nào dính túi năm xưa.



Diệp Thiên nhìn bốn vị vương cấp trăm năm hóa thành tro bụi, sau đó dời mắt nhìn về phía Tĩnh Di.



“Bà cũng tới cướp kiếm sao?”
“Bà cũng tới cướp kiếm sao?”



Diệp Thiên lướt mắt qua, ánh nhìn lạnh lùng.




Tĩnh Di và Diệp Thiên nhìn nhau, đồng tử của chưởng môn phái Nga Mi bỗng co lại.



Bà ta có thể cảm nhận rõ được, chỉ cần bản thân để lộ ra chút ý nghĩ muốn đoạt kiếm, Diệp Thiên sẽ ra tay không chút do dự.



Bà ta ngập ngừng một lúc, vội vã làm lễ với Diệp Thiên.



“Diệp Đế vương, cậu hiểu lầm rồi!”




“Tôi là chưởng môn phái Nga Mi, là thành viên của Liên minh Võ thuật, lần này tới đây cũng là theo lệnh của liên minh, họ muốn tôi tới đây để dẹp yên những xáo động mà thanh Trường Hà Kiếm Tiên này gây ra, tránh sự gây chiến giữa các vương cấp”.



“Giờ xem ra, tôi hơi dư thừa rồi! Có Diệp Đế vương giải quyết mọi chuyện, tôi cũng không cần tốn sức nữa. Thay mặt liên minh, tôi xin cảm ơn Diệp Đế vương!”



“Ồ?”, nghe vậy, ánh mắt Diệp Thiên bớt lạnh đi đôi phần.



“Đây là lời hứa của tôi với quân đội tỉnh Xuyên, không liên quan gì tới liên minh võ thuật, bà không cần cảm ơn tôi!"



“Nếu không phải đến cướp kiếm thì nhanh chóng đưa người rời khỏi đây, mọi chuyện đã kết thúc rồi!”



Dứt lời, Diệp Thiên không để tâm đến ba người Tĩnh Di nữa, quay người đi về phía Lư Chính Vũ.



“Ông Lư, chuyện này đã giải quyết xong. Từ giờ trở đi, nhà họ Lư có thể kê cao gối mà ngủ rồi. Câu trả lời này có khiến ông hài lòng?”



Ánh mắt Lư Chính Vũ kinh ngạc, cúi đầu trước Diệp Thiên.



“Diệp Đế vương, trước đây tôi phải nhờ cậu ra tay cứu giúp, hiện giờ cậu lại một mình gánh tất cả mọi chuyện thay cho nhà họ Lư, bảo vệ chu toàn cho nhà họ Lư. Từ nay trở đi, toàn bộ người nhà họ Lư luôn ghi nhớ đại ân đại đức này, bất kỳ ai trong nhà gặp cậu cũng sẽ cư xử như khi gặp tôi!”



Diệp Thiên mỉm cười, xua tay với Lư Chính Vũ, từ từ đáp đất.



Cậu sẽ một mình gánh hết chuyện này, ít nhiều cũng có đôi phần vì nhà họ Lư, nhưng phần lớn là do lời hứa giữa cậu và Lương Long Đình.



Biệt thự nhà họ Tiếu, một đám người ngước mắt nhìn lên trời, mọi ánh nhìn đều tập trung trên người Diệp Thiên, cứ thế dõi theo bóng hình cậu dần đáp xuống đất giống như một vị thần.



Cuối cùng, Diệp Thiên hạ cánh xuống sân vườn nhà họ Tiếu, Tiếu Văn Nguyệt ngây người một hồi, thấy Diệp Thiên để trần phần trên, cô ta mới định thần lại, nhanh chóng chạy vào trong nhà lấy cho cậu một chiếc áo phông.



“Anh không sao chứ?”



Diệp Thiên mặc chiếc áo phông vào, lắc đầu cười nhẹ.



“Mấy tên tới tìm chết, sao làm hại tôi được!”



Ngay lúc này, một người bước ra từ trong đám đông, theo sau là một đám vệ sĩ mặc đồ đen. Anh ta đi tới chỗ Diệp Thiên, trực tiếp gập người 90 độ với cậu.



“Ngô Lăng Hiên bái kiến cậu Diệp!”



Người đi tới không phải ai khác, chính là con trai của Ngô Quảng Phú, người từng là bá chủ của thành Lư – Ngô Lăng Hiên.



“Đứng dậy đi!”


Diệp Thiên nói bằng giọng bình thản, sau đó giơ tay chỉ về phía Đoạn Lâm Khôn đang quỳ dưới đất.



“Đây là người nhà anh?”




Ngô Lăng Hiên nhìn Diệp Thiên, mồ hôi lạnh toát ra đã ướt hết lưng áo, nhưng cậu ta vẫn gắng đáp lại:



“Cậu Diệp, anh ta đúng là người của tôi nhưng từ khi anh ta đắc tội với cậu thì đã trở thành người chết rồi!”



“Có điều, đây cũng là do tôi không dạy dỗ nghiêm đàn em, để anh ta xúc phạm đến cậu Diệp, mong cậu thứ tội!”



Diệp Thiên hơi nhíu mắt lại, nhìn chằm chằm Ngô Lăng Hiên một hồi. Ngô Lăng Hiên cảm thấy, chỉ vài giây mà ngỡ vài thế kỷ trôi qua, một bầu không khí chết chóc vây quanh cậu ta, khiến không khí như đông lại.




Sau vài giây, Diệp Thiên mới lên tiếng.



“Chuyện này không liên quan gì tới anh, nhưng sau này nhớ phải mở to mắt ra khi chọn người!”



“Còn về người này!”



Diệp Thiên liếc mắt nhìn Đoạn Lâm Khôn, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.



“Không cần phải giết anh ta, nhưng từ nay trở đi, tôi không muốn nhìn thấy anh ta ở bất kỳ ngóc ngách nào của tỉnh Xuyên, anh hiểu chứ?”



Thấy Diệp Thiên không trách tội mình, Ngô Lăng Hiên vui mừng khôn xiết, vội vã gật đầu đồng ý với lời dặn dò của Diệp Thiên.



Mặc dù Đoạn Lâm Khôn là một trong những cánh tay đắc lực của cậu ta nhưng mất người này còn tìm được người khác. Để lấy lòng Diệp Thiên, cho dù cậu ta có phải quỳ gối khom lưng cũng được chứ đừng nói mất đi một cánh tay đắc lực.



Diệp Thiên chắp tay sau lưng, hơn trăm phú hào nổi tiếng có mặt tại đây đều tê dại da đầu, không dám nhìn Diệp Thiên. Ngược lại, mấy quý bà quý cô thì ưỡn ngực, thân mình uốn éo, cố gắng bày ra đường cong cơ thể, hận không thể để Diệp Thiên chú ý đến mình một chút.



Diệp Thiên chậm rãi bước đi, cuối cùng dừng lại trước mặt Vạn Viễn Đồ.



Hai chân Vạn Viễn Đồ run bần bật, nghĩ tới sức mạnh huỷ trời diệt đất của Diệp Thiên, trong lòng anh ta dấy lên sự tuyệt vọng, đứng cũng không vững.



“Tôi đã từng nói, tôi sẽ khiến tập đoàn Âm Dung biến mất trong vòng ba ngày, anh nói, anh không tin?”



“Bây giờ, anh đã tin chưa?”



Đối diện với ánh mắt của Diệp Thiên, Vạn Viễn Đồ không thể chịu nổi áp lực quá lớn, hai đầu gối khuỵu xuống, quỳ trước mặt Diệp Thiên.



Khoảnh khắc này, một trong số mười doanh nhân trẻ xuất sắc của tỉnh Xuyên mất hết toàn bộ thể diện, không còn chút hình tượng nào, dập đầu thật mạnh trước Diệp Thiên.



“Cậu Diệp, không, Diệp Đế vương, trước là do tôi có mắt không tròng, không biết thần ở ngay trước mắt, là tôi đã mạo phạm, tôi đáng chết, đáng chết!”



“Tôi biết sai rồi, Diệp Đế vương, một nhân vật cỏn con như tôi không đáng để Diệp Đế vương tức giận, mong cậu tha cho tôi. Từ nay về sau, chỉ cần cậu dặn dò gì, Vạn Viễn Đồ tôi nhất định dốc toàn sức làm, không dám trái lời”.



Lần đầu tiên anh ta cảm thấy sự sợ hãi đến cực điểm. DIệp Thiên còn chưa làm gì, chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến anh ta như rơi vào vực sâu không đáy, sợ đến mức hồn bay phách lạc.



1646878429597.png

Vạn Vũ Hào căng thẳng đến mức toát mồ hôi đầy trán, mặc dù ông ta không rõ Diệp Thiên có ý gì nhưng vẫn đáp: “Diệp Đế vương, tôi chỉ có mỗi mình thằng con trai này thôi!"



“Chỉ mình anh ta thôi sao?”




Diệp Thiên gật đầu: “Vậy sinh thêm đứa nữa đi!”



Cậu vừa dứt lời, vẻ mặt Vạn Viễn Đồ bỗng khựng lại, toàn thân cứng đờ, không nhúc nhích gì thêm.



Những người khác đều cảm thấy có chút kỳ quái, lũ lượt nhìn về phía Vạn Viễn Đồ, nhận thấy từ đầu tới chân của anh ta đông cứng lại, giống như người tuyết.



Vạn Vũ Hào cảm nhận được điều gì đó, vội bước về phía trước, sau khi ông ta thử hơi thở của Vạn Viễn Đồ xong, cánh tay run lên, sắc mặt bỗng chốc như già thêm hai mươi tuổi.




Vạn Viễn Đồ, chết rồi!



“Ba ngày sau sẽ có người của tập đoàn Lăng Thiên tới thua mua tập đoàn Âm Dung. Điều ông cần làm là bán số cổ phần trong tay ra với giá thấp nhất!”



“Đây là cách duy nhất để giữ lại tập đoàn Âm Dung, rõ chưa?”



Diệp Thiên lạnh lùng nói.



“Rõ!”



Mặc dù Vạn Vũ Hào ruột đau như cắt nhưng vẫn cố gắng gật đầu một cách khó nhọc, đâu dám nói nửa lời.



Sự hỗn loạn tại nhà họ Tiếu cuối cùng cũng kết thúc, Diệp Thiên quay người, nhìn về phía Tiếu Lâm và Hà Tuệ Mẫn đang tỏ vẻ kinh ngạc, ánh mắt trở nên dịu dàng.



“Thật ngại quá chú Tiếu, cô Hà, hôm nay cháu đã làm phiền mọi người rồi!”



“Bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết, mọi người tiếp tục bữa tiệc sinh nhật thôi!”



Lúc này, Tiếu Lâm và Hà Tuệ Mẫn mới định thần lại, vội vã gật đầu, lập tức lôi Diệp Thiên vào chỗ ngồi.



Những người phú hào khác cũng chẳng hẹn mà đồng loạt nâng cốc chúc mừng trở lại, dường như chưa có chuyện gì xảy ra.



Bữa tiệc sinh nhật của nhà họ Tiếu lại tiếp tục tiến hành, còn tin tức một mình Diệp Thiên giết chết sáu vị vương cấp trăm năm đã được truyền khắp thế giới.



Ngày hôm nay được gọi là ngày phương đông không vua!







Cuộc chiến trên không tại nhà họ Tiếu, trước mắt đã chấn động toàn bộ Lư Thành.



Hàng chục nghìn người đã chứng kiến cảnh tượng quả cầu lửa khổng lồ lơ lửng trên không, nhiều người còn dùng điện thoại chụp ảnh rồi truyền tay nhau.



Bên trong Lư Thành, vô số người đang thảo luận về chuyện này. Có người nói đây là hiện tượng tự nhiên, cũng có người nghĩ đây là cuộc chiến giữa các vị thần, đủ các thể loại tin đồn, nhưng chỉ có những người trong biệt thự nhà họ Tiếu và vùng lân cận mới biết vế sau là sự thật.



Bọn họ đều tận mắt nhìn thấy vài bóng người đứng trên không, giơ tay tạo thành cảnh tượng chấn động đất trời, nhưng bọn họ còn chưa kịp truyền tin tức này ra ngoài, người của quân đội tỉnh Xuyên đã lập tức kéo tới, phong toả toàn khu biệt thự, liệt chuyện này vào hồ sơ bí mật, nghiêm cấm mọi người tiếp tục lan truyền.



Đối với bên ngoài, bọn họ tuyên bố, đây là do diễn tập vũ khí quân sự đặc biệt nên dẫn tới hiện tượng dị thường, không phải cuộc chiến giữa các vị thần gì đó, nhưng rất nhiều người vẫn nghi ngờ trong lòng, bắt đầu lũ lượt lên mạng tìm kiếm các hiện tượng dị thường và truyền thuyết về sự xuất hiện của thần tiên ở khắp mọi nơi.

Nhất thời, vận mệnh thế giới bỗng trở nên rất vi diệu!



Bên ngoài biệt thự nhà họ Tiếu, hơn mười chiếc xe quân đội vây quanh biệt thự, Diệp Thiên và Lương Long Đình ngồi quanh chiếc bàn tại phòng khách, bầu không khí vô cùng trang trọng.




Ba người nhà Tiếu Văn Nguyệt ngồi trên sofa, lắng nghe. Ánh mắt của Tiếu Lâm và Hà Tuệ Mẫn sáng lên, bọn họ không ngờ rằng thống soái cao nhất của quân đội tỉnh Xuyên lại ngồi ngang hàng nói chuyện với Diệp Thiên.



Nhưng nghĩ tới sức mạnh đáng sợ của Diệp Thiên, bọn họ lập tức thả lỏng, ánh mắt nhìn về phía hai người bọn họ.



“Tướng Diệp, chuyện lần này may là cậu ra mặt, giết chết sáu vị vương cấp trăm năm, nếu không chẳng rõ vì thanh bội kiếm Trường Hà Kiếm Tiên này mà loạn đến bước nào nữa”.



“Nếu sáu vị vương cấp trăm năm tranh đấu với nhau, toàn bộ Lư Thành có khả năng trở thành chiến trường. Thay mặt dân chúng toàn Lư Thành cảm ơn cậu!”




Dứt lời, Lương Long Đình đột nhiên đứng dậy, đứng thẳng hành lễ trong quân đội với cậu.



Diệp Thiên chậm rãi đứng dậy, xua tay với Lương Long Đình.



“Tướng Lương, chuyện này không cần cảm ơn rôi, tôi buộc phải có được thanh đoản kiếm này, xét cho cùng, tôi chỉ vì bản thân mà thôi!”



Lương Long Đình hạ tay xuống, đưa tay tạo một dáng mời ngồi với Diệp Thiên, sau đó hai người lại ngồi xuống.



Ánh mắt ông ta chăm chú, kèm thêm chút nghiêm túc: “Tướng Diệp, lần này, cậu giết sáu vị vương cấp trăm năm, danh tiếng chắc chắn sẽ lại chấn động giới võ thuật trong nước và quốc tế, nhưng điều này chưa chắc đã là chuyện tốt đối với cậu”.



“Tôi với nhận được tin từ Long Hoàng, ông ấy bảo tôi nói lại với cậu, từ nay trở đi, cậu cần phải lưu ý nhiều hơn đến thế lực phương Tây!”



“Lần này, mình cậu chọi sáu, thể hiện sức mạnh vượt xa vương cấp trăm năm bình thường, vương cấp phương tây sẽ coi cậu là cái gai lớn nhất trong mắt. Các tổ chức như viện trọng tài, La Võng đều sẽ đặt cậu làm mục tiêu hàng đầu cần trừ khử!”



Ánh mắt của Lương Long ĐÌnh càng chăm chú hơn: “Năm đó, mười sáu thẩm phán vương đã vây giết Long Hoàng, sút chút nữa ép Long Hoàng gục ngã. Long Hoàng không muốn cậu cũng rơi vào tình cảnh như ông ấy!”



“Vậy sao?”, nghe vậy, Diệp Thiên chỉ cười nhạt.



“Phiền ông nói lại với Long Hoàng, cảm ơn ông ấy đã nhắc nhở!”



Lương Long Đình thấy Diệp Thiên như chẳng quá để tâm, than thầm trong lòng, nói thêm vài câu với Diệp Thiên rồi ông ta mới dẫn quân dời đi.



Vợ chồng Tiếu Lâm và Hà Tuệ Mẫn không thể yên phận được nữa. Lương Long Đình vừa đi, bọn họ nhanh chóng chạy tới chỗ Diệp Thiên, hận không thể hỏi cho rõ ràng nguồn gốc sức mạnh đáng sợ của Diệp Thiên, còn Diệp Thiên cũng chỉ biết trả lời từng câu một, khổ sở ứng phó hai người.



Trên trang web cao thủ quốc tế, sát thủ quốc tế chỉ vì một trận chiến kinh thiên động địa của Diệp Thiên mà loạn cào cào cả lên.



Trên diễn đàn của hai trang web ngầm đang tràn ngập tin tức về Diệp Thiên, “Một đấu sáu”, “Diệp Lăng Thiên vô địch”, “Đế Vương Bất Bại là số một”,… đủ các thể loại từ khoá.



Vô số người đều đưa ra nhận xét của mình, sợ rằng mình sẽ chậm hơn người khác.



“Một mình Diệp Lăng Thiên đã có thể giết chết sáu vị vương cấp, còn là vương cấp trăm năm nữa, điều này có phải chứng minh, Diệp Lăng Thiên trở thành kẻ mạnh nhất trong giới vương cấp hay không?”

1646878443169.png

Một người có tên “Tường thuật trực tiếp” đáp trả.



Ở phía dưới phần bình luận chia ra làm hai phe, đại diện cho hai quan điểm, bắt đầu nêu lên đủ các loại ý kiến, cào phím với nhau.




Tình trạng này diễn ra trong khoảng nửa tiếng, đột nhiên một tin tức đưa tới, ngưng lại cuộc tranh luận của mọi người.



“Bạn trên nói không sai, trong giới vương cấp có phân thành chín sao, yếu nhất là một sao, mạnh nhất chắc chắn là chín sao”.



“Vương cấp chia làm chín sao, người từ ba sao đổ về sau mới có đủ tư cách xưng là vương cấp trăm năm, bất kể là Tây Môn Đoạn Thuỷ, Bích Ba Yên Khách, Cô Giang Điếu Tẩu, Hồng Nhật Pháp Vương, Lệ Tà, Bàng Mông, sáu người bọn họ đều chưa đạt đến trình độ bốn sao. Nói thẳng ra, bọn họ chỉ là đám yếu nhất trong giới vương cấp trăm năm mà thôi!”




“Diệp Lăng Thiên có thể chiến thắng bọn họ, đúng là sức mạnh rất khủng khiếp nhưng tính tới tính lui, tu vi của Diệp Lăng Thiên cũng chỉ ở mức vương cấp sáu sao hoặc cỡ bảy sao là cùng, còn thua xa những người chín sao như Long Hoàng của Liên minh Võ thuật, thẩm phán vương của viện trọng tài, chủ nhân La Võng. Nói cậu ta vương cấp vô địch thực không thoả đáng!”



Người lên tiếng chính là quản trị viên của trang web cao thủ quốc tế, cũng là người có quyền bình luận nhất – Kẻ Huỷ Diệt.



Kẻ Huỷ Diệt vừa lên tiếng, mọi tranh luận lập tức ngừng lại, không ai nghi ngờ lời nói của hắn. Tại đây, lời nói của hắn là vàng là bạc.



Sau khi Kẻ Huỷ Diệt lên tiếng, diễn đàn im ắng mất vài phút, sau đó một người có tên “Thuỳ Vân” đột nhiên hỏi.



“Kẻ Huỷ Diệt, hơn một tháng trước viện trọng tài đã công bố tin tức, công khai xé bỏ quy ước vương cấp, rõ ràng đang bắn súng mở màn cuộc chiến giữa vương cấp giữa phương đông và phương tây!”



“Vương cấp của phương đông và phương tây cộng lại cũng chưa tới một trăm người, còn vương cấp trăm năm, mỗi bên cũng chỉ có cỡ 20 người mà thôi. Diệp Lăng Thiên một mình diệt mất sáu vị vương cấp trăm năm, cậu ta sướng thì sướng thật nhưng cũng do đó là làm tiêu hao đi một phần bốn sức mạnh chiến đấu của phương đông. Điều này đối với người học võ phương đông là sự đả kích rất lớn!”



“Tương lai, phương đông và phương tây mở màn trận chiến vương cấp, có khả năng phương đông sẽ rơi vào tình thế bất lợi, bạn có suy nghĩ như nào về chuyện này?”



Tài khoản tên “Thuỳ Vân” này nhìn thì như đang hỏi Kẻ Huỷ Diệt nhưng mỗi câu mỗi chữ đều nói lên quan điểm của mình, logic chặt chẽ, có bằng có chứng, rõ ràng đã phân tích kỹ lưỡng tình hình từ sớm.



Rất nhiều người cũng đã like chiếc bình luận này, tỏ vẻ đồng ý. Dù sao vương cấp trăm năm của phương đông và phương tây cũng chỉ có nhiêu đó, hiện giờ đã bay màu mất sáu người, bất kể là phương đông hay phương tây đều khó có thể chấp nhận.



ID Kẻ Huỷ Diệt im lặng một hồi, đột nhiên mấy dấu chấm than to đùng xuất hiện trong bài ghim.



“Một mình Diệp Lăng Thiên bằng tám người vương cấp!”



Vừa dứt lời, diễn đàn bỗng im lặng, không người nào dám phản bác nửa câu.



Bên ngoài biệt thự nhà họ Tiếu, Diệp Thiên hiên ngang sải bước, ánh mắt điềm đạm, cậu vừa ứng phó xong một mớ câu hỏi của hai vợ chồng Hà Lâm.



Ra bên ngoài khu dân cư, Diệp Thiên khẽ nhảy, hoá thân thành ánh sao, hoà vào bầu trời đêm, khi cậu xuất hiện đã ở bãi đỗ xe của biệt thự số một bên sườn núi.


Diệp Thiên đứng ở bãi đỗ xem nhìn ngắm cảnh đêm ở Lư Thành, trong lòng yên tĩnh vô cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK