Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Toàn bộ hiện trường đều im phăng phắc, ai cũng không thể ngờ lại có kết thúc như vậy!

Phan Hoài Uyên vừa rồi còn mở miệng nói bình thường, chỉ trong chớp mắt lại ngã gục mà chết, xương cốt biến dạng, điều này khiến tất cả mọi người đều khó hiểu, và cũng dấy lên sự kinh hoàng tột độ.

Cho dù bọn họ có cảm thấy khó hiểu như thế nào đi nữa, nhưng Diệp Thiên một chiêu đánh chết một vị chí tôn võ thuật đã là một sự thật không thể tranh cãi, vị chí tôn võ thuật trấn giữ nhà họ Phan hàng chục năm nay đã chết thật rồi, và bị Diệp Thiên giết chết!

Khoảnh khắc Phan Hoài Uyên ngã gục xuống đất, trong lòng các vị cao thủ dường như có thứ gì đó vô cùng vững chãi đã sụp đổ, đó là sự nhận biết về sức mạnh của bọn họ.

Chí tôn võ thuật là nhân vật đỉnh cao được giới võ thuật công nhận, bất kỳ vị nào đều hiên ngang trấn áp một phương, năm xưa khi Tiêu Ngọc Hoàng khiêu khích các võ giả bốn phương đến nay cũng đã hơn 10 năm, chưa từng xuất hiện thông tin chí tôn võ thuật chết.

Vậy mà bây giờ, một vị chí tôn võ thuật thực thụ lại chết trước mặt bọn họ, bị người khác đánh chết chỉ trong một chiêu, cho dù con tim bọn họ có cứng rắn đến đâu thì lúc này vẫn không thể không bàng hoàng.

“Chí tôn võ thuật?”.

Diệp Thiên nhìn chằm chằm vào thi thể ngã gục của Phan Hoài Uyên, trong lòng thất vọng.

Cậu đã nghe nói từ lâu rằng chí tôn võ thuật như rồng, nắm giữ sức mạnh vô địch, có thể khống chế được sự sống chết của người khác, cai quản thế cục một vùng, làm mưa làm gió trong giới võ thuật, nhưng hôm nay gặp Phan Hoài Uyên, rõ ràng là vẫn chưa đạt đến mức độ này.

Có lẽ đối với người khác mà nói Phan Hoài Uyên đã là kẻ mạnh hiếm có, nhưng trong mắt cậu vẫn chưa đủ, vẫn thấy chỉ bình thường mà thôi.

“Người bình thường chỉ biết chí tôn võ thuật như rồng, là nhân vật đứng trong điểm cuối của giới võ thuật, bọn họ làm sao biết được chí tôn võ thuật chẳng qua chỉ là điểm bắt đầu mà thôi!”.

Cậu khẽ lắc đầu, nực cười về sự ngu ngốc của con người.

Bao nhiêu năm nay cậu vào Nam ra Bắc, gặp hàng trăm nghìn những sự việc kỳ lạ, cậu vô cùng biết rõ, điểm cuối của võ thuật vô cùng xa xôi, chỉ chí tôn võ thuật cỏn con làm sao có thể đại diện cho cảnh giới cao nhất của võ thuật được?

Võ thuật không có điểm giới hạn, chỉ có không ngừng vươn lên mới có thể phát hiện ra nhiều điều mới.

Giao đấu với Phan Hoài Uyên lần này cậu cũng coi như đã biết về tu vi thực lực của chí tôn võ thuật, đối với những chí tôn võ thuật bình thường, cậu đã mất đi hứng thú.

Khắp cả Hoa Hạ, có lẽ người có thể khiến cậu để tâm chỉ có “Tứ Tuyệt” do Diệp Vân Long đứng đầu mà thôi.

Cậu từng dùng một chiêu đánh cho Trần Sư Hành, đệ tử của Tiêu Ngọc Hoàng bị thương nặng, nhưng không biết Tiêu Ngọc Hoàng sẽ tìm đến cậu lúc nào, nghĩ đến đây, trong lòng cậu thấp thoáng vẻ mong chờ.

Có lẽ chỉ có cao thủ ở cấp độ như Tiêu Ngọc Hoàng mới có thể khiến cậu có chút hứng thú.

Biểu cảm của những người còn lại vẫn bàng hoàng không nguôi, Phan Hoài Uyên là một trong bảy chí tôn võ thuật của bảy gia tộc, lúc này bị một quyền của Diệp Thiên đánh chết, điều này chẳng khác nào tỏ rõ những vị chí tôn võ thuật đứng sau bọn họ cũng không phải là đối thủ của Diệp Thiên sao?

Hơn nữa khi Diệp Thiên giết chết Phan Hoài Uyên, nhẹ nhàng như mây, từ đầu đến cuối không có chút nhíu mày, chứng tỏ vẫn còn dư sức, nếu Diệp Thiên dốc hết sức lực thì không biết sẽ đáng sợ đến mức nào?

“Diệp. Lăng. Thiên!”.

Dược Du nói nhẹ chậm rãi từng từ một, nhìn Diệp Thiên không chớp mắt, như thể muốn ghi nhớ kỹ dung mạo của Diệp Thiên vậy.

Cô ta biết vừa rồi Diệp Thiên chỉ dùng một chiêu đã đánh chết Phan Hoài Uyên, coi như đã bước vào hàng ngũ tông sư thiên hạ, nhìn cả Hoa Hạ thì những nhân vật đỉnh cao như “Tứ Tuyệt” cũng khó sánh nổi.

Và sau hôm nay, uy danh Diệp Lăng Thiên sẽ vang khắp Hoa Hạ, võ giả bốn phương nghe thấy cũng phải e dè.

Trong lúc mọi người đang cảm khái, Diệp Thiên đột nhiên quay đầu lại nhìn.

Tất cả mọi người đều đứng hình, như thể đang bị mãnh thú nhắm vào, không dám có chút sơ suất, chỉ chờ Diệp Thiên lên tiếng.

“Chỗ cỏ Ngân Lân này, các người có muốn nữa không?”.

Diệp Thiên dửng dưng hỏi.

“Xin Diệp chí tôn tha tội, chúng tôi không dám!”.

Đại diện của sáu gia tộc kia đều vội vàng chắp tay quyền, bọn họ đứng sát vào nhau, cùng quỳ một chân xuống trước mặt Diệp Thiên, Dược Du và Chu Dương cũng cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào Diệp Thiên.

Trước đó Phan Hoài Uyên dùng một chưởng làm cho Tiết trưởng lão bị thương nặng đã chấn động tất cả, còn Diệp Thiên lại càng khủng khiếp hơn, đến chí tôn võ thuật mà cũng nói giết là giết, thì ai còn dám nhắc đến vấn đề cỏ Ngân Lân nữa?

Không may Diệp Thiên tức giận, giết hết tất cả, thung lũng hoa hôm nãy sẽ trở thành nơi đẫm máu, ai dám không sợ?

“Tôi biết các người đều có máu mặt cả, phía sau các người đều có một vị chí tôn võ thuật chống lưng!”.

Diệp Thiên lạnh lùng nói tiếp: “Nhưng chỗ cỏ Ngân Lân này là của Diệp Lăng Thiên tôi, bất kỳ ai dám có ý định lấy nó, thì chính là đối đầu với tôi!”.

“Quay về nói với người đứng sau các người rằng, muốn lấy cỏ Ngân Lân thì hãy đích thân đến đây, Diệp Lăng Thiên tôi sẽ đón tiếp đãi tới cùng!”.

“Nhưng bọn họ phải nhớ cho kỹ, muốn động vào đồ của Diệp Lăng Thiên tôi, Phan Hoài Uyên hôm nay chính là kết cục của bọn họ trong tương lai!”.

Từng câu nói của Diệp Thiên nhẹ như không, nhưng lại không có ai dám bỏ ngoài tai.

Có thể nói rằng, trước đó Diệp Thiên nói những lời này bọn họ đều coi như trò cười, thì bây giờ không có ai không tin.

Một quyền của Diệp Thiên giết chết Phan Hoài Uyên, chính là lời giải thích tốt nhất về thực lực lớn mạnh của Diệp Thiên, bọn họ tuy đều có chí tôn võ thuật chống lưng, nhưng cùng lắm cũng chỉ mạnh hơn Phan Hoài Uyên một chút, làm sao có thể đọ với Diệp Thiên được?

“Diệp chí tôn, nhà họ Đậu tôi tuyệt đối không có ý mạo phạm, chuyện vừa rồi cho tôi xin lỗi, sau này tôi cũng nhất định sẽ nói rõ với gia chủ, mong Diệp chí tôn...”.

Giọng nói khẩu phật tâm xà kèm theo nụ cười nịnh bợ của Đậu Hồng muốn tận dụng dịp này kết giao với Diệp Thiên, nhưng còn chưa chờ cho ông ta nói hết, Diệp Thiên đã lạnh lùng nhìn tới, một tiếng quát lớn ngay bên tai ông ta, khiến ông ta sợ tái mặt, khóe miệng chảy ra một dòng máu.

“Câm miệng, trong mười giây biến khỏi thung lũng hoa, chậm một bước sẽ chết!”.

Giọng nói lạnh lùng của Diệp Thiên vừa dứt, tất cả mọi người của sáu gia tộc đều chỉ do dự một lúc, sau đó từng tiếng nổ lên trong không trung, từng bóng người bay vút về phía xa bặt vô âm tín.

Chí tôn võ thuật lên tiếng tuyệt đối nói là làm, Diệp Thiên đã hạ lệnh giết, bọn họ chỉ cần dám ở lại thung lũng hoa thêm một giây, đảm bảo đầu lìa khỏi cổ, ai dám lấy tính mạng của mình ra đùa cợt chứ?

Dược Du và Chu Dương đưa Tiết trưởng lão rời khỏi thung lũng hoa, tuy Dược Du không quay đầu lại, nhưng trong đầu cô ta toàn là hình ảnh của Diệp Thiên, trong lòng phập phồng xao xuyến.

Trước đây cô ta luôn cho rằng Diệp Tinh sẽ ngồi vào ngôi vị số một trong giới võ thuật Hoa Hạ, sẽ là người đạt đến cấp chí tôn võ thuật sớm nhất trong lớp người trẻ tuổi, nhưng những gì cô ta nhìn thấy hôm nay đã thay đổi tất cả quan niệm của cô ta.

Những thiên tài đỉnh cao còn lại vẫn đang nỗ lực để đạt đến cảnh giới chí tôn võ thuật, thì Diệp Thiên đã có thể giết chí tôn võ thuật như giết một con heo, chờ khi bọn họ đạt đến cấp chí tôn võ thuật, thì không biết Diệp Thiên đã đạt đến cảnh giới nào rồi?

Cô ta không thể tưởng tượng nổi!

“Diệp Lăng Thiên, anh sẽ tạo nên cơn bão tố như thế nào trong giới võ thuật Hoa Hạ tương lai đây?”.

Ra khỏi thung lũng hoa, Dược Du cuối cùng cũng quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào bóng dáng Diệp Thiên từ phía xa rồi thầm nói.

Cô ta rất muốn biết nếu ba vị thiên tài tuyệt đỉnh là Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, Lí Thanh Du gặp phải Diệp Thiên, vậy thì biểu cảm sẽ phong phú như thế nào nhỉ?

“Cậu Thiên, cậu rốt cuộc mạnh đến mức nào?”.

Ngô Quảng Phú đứng cách Diệp Thiên không xa, khóe môi khẽ động đậy, cứ mỗi lần anh ta cho rằng sẽ rơi vào khó khăn, thì Diệp Thiên lại hết lần này đến lần khác lập nên kỳ tích, dùng sức mạnh ngút trời phá tan tất cả.

“Mạnh đến mức nào?”, Diệp Thiên nhếch miệng cười, “Sau này sẽ có người thay tôi trả lời câu hỏi này”.

Người mà cậu nói đương nhiên sẽ là “Tứ Tuyệt” của giới võ thuật Hoa Hạ, nhất là Diệp Vân Long, người được tôn làm cao thủ số một Hoa Hạ, cậu nhất định phải vượt lên trên ông ta, nếu không sẽ phụ công tu luyện vất vả vào sống ra chết tám năm nay của cậu.

Ngô Quảng Phú hổ thẹn cúi đầu, anh ta từng cho rằng chỉ có tiền tài, quyền thế mới có thể làm chủ thế giới này, nhưng từ sau khi gặp Diệp Thiên, anh ta mới biết tầm nhìn của bản thân quá đỗi hạn hẹp.

Sức mạnh đạt đến cấp độ này rồi thì trăm nghìn âm mưu quỷ kế làm được gì chứ?

Thung lũng hoa lại một lần nữa trở về trạng thái yên bình, còn Diệp Thiên vì cẩn thận nên đã ở lại trong thung lũng, sống cuộc sống tản mạn.

Nhưng thế giới ngoài kia, tin tức cậu giết chết Phan Hoài Uyên đã truyền đi khắp nơi, nhanh chóng truyền khắp cả giới võ thuật Hoa Hạ, chẳng mấy chốc chấn động cả bốn phương!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK