Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thiên được coi như là một trong số ít những người cho cô ta cảm giác khác giới một cách tự nhiên. Bất luận là tướng mạo hay cách nói chuyện đều rất được. Cô ta rất muốn trước khi kết hôn được có cơ hội trải nghiệm ở bên người khác giới.



“Bạn trai?”



Diệp Thiên tỏ vẻ kỳ quái, muốn từ chối nhưng nhìn thấy sự thất vọng ở đáy mắt Lâm Hiểu Nguyễn cậu lại đành nuốt lời định nói ra vào trong.




“Được, nhưng tôi chỉ có thể làm bạn trai của cô trong một ngày. Đến trưa mai thì cô và tôi vẫn là bạn bè!”



Lâm Hiểu Nguyễn lập tức gật đầu: “Tốt quá, tôi biết yêu cầu này rất quá đáng nhưng tôi vẫn rất cảm ơn cậu Diệp Thiên ạ!”



“Cậu không cần phải có tâm lý gánh nặng gì đâu, nếu như Hứa Bác Thuần tìm đến cậu thì tôi sẽ xử lý anh ta. Cậu yên tâm!”



Diệp Thiên lắc đầu cười, khỏi phải nói, tên Hứa Bác Thuần kia đã bao giờ được cậu để tâm đến đâu.




“Vậy bạn trai ơi, bây giờ chúng mình đi tham quan cung Louvre nhé!”



Lâm Hiểu Nguyễn cười hí hửng, ngay lập tức nhập vai. Cô ta nũng nịu kéo Diệp Thiên vào trong cung Louvre.



Cả một buổi chiều Diệp Thiên cùng Lâm Hiểu Nguyễn đi khắp mọi ngóc ngách của Louvre. Đi vào trong, Lâm Hiểu Nguyễn như một đứa trẻ đầy tò mò với các loại thực vật quý hiếm, các loại điêu khắc lịch sử, cô ta cứ hỏi hết cái này đến cái kia.



Còn Diệp Thiên gần như sẽ luôn đáp lại mọi câu hỏi ấy. Cậu trả lời rõ ràng từng cái tên, đặc điểm của mỗi loài thực vật, giải thích cho Lâm Hiểu Nguyễn về lịch sử các tượng điêu khắc và cả những câu chuyện sau nó.



Lâm Hiểu Nguyễn ngạc nhiên với khối kiến thức của Diệp Thiên, cảm thấy như mình lại càng thêm hiểu rõ Diệp Thiên. Trong lòng cô ta như có thứ gì đó đang dần trở nên kích động.



Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã bốn tiếng trôi qua. Lúc Catherine đến tìm hai người họ đã là sáu giờ rưỡi tối.



Lâm Hiểu Nguyễn vẫn luôn ôm lấy cánh tay của Diệp Thiên chưa từng buông ra. Catherine mập mờ nhìn hai người một cái rồi mới nói: “Giờ tôi đưa hai người đến nhà hàng Pháp lớn nhất của Ba Thành. Đầu bếp ở đó toàn là những người đứng đầu ở Ba Thành, mong rằng hai người sẽ vui vẻ thưởng thức bữa ăn này”.



Vệ sĩ lái chiếc Bently đến thẳng nhà hàng. Trên đường đi có một tòa tháp cao chót vót hiện ra trước mắt, chính là tòa kiến trúc nổi tiếng của Ba Thành, tháp Eiffel: “Hả?”



Lâm Hiểu Nguyễn đang chiêm ngưỡng sự hùng vĩ của tòa tháp Eiffel thì bỗng phát hiện ra xung quanh tháp có vô số những người mặc áo đen vây kín lại. Họ giăng những sợi dây dài, có cả đèn cảnh báo nhấp nháy như muốn ngăn người khác tiến lại gần.



“Catherine, chuyện gì thế này? Ở đây xảy ra chuyện gì rồi sao?”



Lâm Hiểu Nguyễn nhìn về phía Catherine.



“Chính xác mà nói thì là ngày mai”.



Đôi mắt xinh đẹp của Catherine chợt nặng trĩu.



“Ngày mai, ở đây sẽ có một trận đại chiến!”







“Hả?”



“Đại chiến?”



Trông thấy khuôn mặt đầy nghiêm túc của Catherine, Lâm Hiểu Nguyễn càng kinh ngạc hơn, tò mò hỏi:



“Đại chiến có một không hai là gì vậy?”



Catherine nghiêm túc nói: “Đó chắc chắn là một cuộc chiến mà cậu chưa từng được chứng kiến. Bởi vì gia tộc tôi có chút quan hệ nên biết được vài chuyện, cuộc chiến này có thể nói là một trận các cao thủ hàng đầu trên thế giới so tài cùng nhau, cũng có thể nói một trận đấu đỉnh cao giữa những kẻ mạnh nhất của phương đông và phương tây”.
Lâm Hiểu Nguyễn càng nghe càng cảm thấy kỳ bí, kích động tới mức dựng tai lên nghe Catherine tiếp tục kể: “Mặt trận phương tây có thế lực gọi là “viện trọng tài” dẫn đầu, nghe nói gồm có mười sáu người, bọn họ có một trận quyết chiến với một người phương đông trên tháp Eiffel!”



“Trên tháp Eiffel?”



Lâm Hiểu Nguyễn nói bằng giọng kỳ quái: “Nghe cậu nói, có vẻ như bọn họ muốn đánh nhau, lẽ nào bọn họ lên trên đỉnh tháp để đánh nhau?”




“Chẳng phải chỉ là một trận đấu võ thôi sao, có cần phải đặc biệt chọn một nơi như đỉnh tháp Eiffel không?”



“Liệu có phiền phức quá không vậy?”



Catherine nở một nụ cười, lắc đầu nói: “Lâm, cậu nghĩ đơn giản quá rồi!”




“Những người như chúng ta nếu muốn lên tới đỉnh tháp Eiffel thì phải đi bằng thang máy hoặc leo cầu thang bộ rất lâu!”



“Nhưng cuộc chiến đôi bên tại đó vào ngày mai, bọn họ chỉ cần hít thở một hơi là có thể lên được tới đỉnh tháp rồi!”



“Chỉ hít thở một hơi là có thể lên tới đỉnh tháp Eiffel?”



“Sao có thể chứ?”



Nghe xong, Lâm Hiểu Nguyễn lập tức lắc đầu. Tháp Eiffel có độ cao lên tới gần 300 mét, muốn leo lên đỉnh tháp trong một hơi thở, đến máy bay trực thăng cũng không làm được, vậy người như nào mới có thể đạt được tốc độ này?



“Có gì mà không thể?”



“Lâm, tôi từng nói với cậu rồi, trên thế giới này có rất nhiều thứ mà chúng ta không thể ngờ tới, cũng giống như “siêu nhân lam quang” mà cậu nhìn thấy trên các video lúc trước, chẳng phải cũng là dạng thần kỳ sao?”



Lâm Hiểu Nguyễn bỗng á khẩu, quả thực cô ta từng nhìn thấy “siêu nhân lam quang” trong video, cảnh tượng người đó phá huỷ hơn mười cỗ máy bay đến giờ vẫn còn in sâu trong đầu cô ta.



Cô ta từng nghi ngờ tính chân thực của video đó nên đã cố ý lưu lại chiếc video ấy, tìm mấy người có chuyên môn về mặt cắt ghép video tới kiểm tra, nhưng kết quả nhận được đều như nhau – nguồn gốc của video là từ thực tế.



Từ đó về sau, cô ta vô cùng tò mò và mong đợi rất nhiều đối với thứ được gọi là “siêu nhân lam quang”, hy vọng có thể gặp được người này vào một ngày không xa, cũng từng tưởng tượng “siêu nhân lam quang” có thể nghe được lời cầu nguyện của Lâm Hiểu Nguyễn, kéo cô ta ra khỏi mồ chôn của hôn nhân.



Nhắc tới “siêu nhân lam quang”, tâm trạng của Lâm Hiểu Nguyễn hơi bàng hoàng.



Catherine thấy bộ dạng của Lâm Hiểu Nguyễn bỗng phản ứng lại, cười nhạt: “Đã vài tháng trôi qua rồi, sao cậu vẫn còn nghĩ tới siêu nhân lam quang chứ?”



Catherine choàng vai Lâm Hiểu Nguyễn, nói nhỏ vào tai cô ta: “Lâm, nếu cậu thực sự muốn nhìn thấy siêu nhân lam quang, ngày mai chúng ta đi tới tháp Eiffel”.



“Tôi nói nhỏ cho cậu biết, ngày mai, người có trận quyết chiến với mười sáu vị lãnh đạo cao nhất của viện trọng tài chính là siêu nhân lam quang mà cậu ngày nhớ đêm mong đó!”



“Hả?”



“Cậu nói gì?”



Lâm Hiểu Nguyễn trở nên bàng hoàng.



“Cậu nói, ngày mai siêu nhân lam quang đến tháp Eiffel?”



“Cậu nói thật sao?”


Catherine gật đầu chắc nịch: “Tôi nói chính xác 100%, thông qua nguồn tin đáng tin cây, tôi biết được siêu nhân lam quang cũng giống như cậu, là người Hoa Hạ, cậu ta có biệt hiệu là Diệp Lăng Thiên!”
“Cậu ta là một võ giả xuất chúng nhất của Hoa Hạ, sức mạnh tuyệt đỉnh. Video mà cậu xem lúc trước chính là do Hợp Chúng Quốc quá lo ngại sức mạnh của cậu ta nên mới cử đội quân hiện đại hoá tới vây bắt!”



“Kết quả, trên đất Trung Đông, một tôi Diệp Lăng Thiên quét sạch mười lăm chiếc máy bay chiến đấu siêu thanh. Trận chiến đó đã hoàn toàn chà đạp lên sự tôn nghiêm của Hợp Chúng Quốc”.




“Cũng vì Hợp Chúng Quốc không nuốt nổi cục tức này nên mới tung ra clip cậu ta một tôi quét sạch hơn chục chiếc máy bay chiến đấu siêu thanh, khiến cậu ta gặp thêm nhiều rắc rối!”



Lâm Hiểu Nguyễn nghe đến ngẩn người, cô ta lần đầu tiên được nghe những chuyện này.



“Catherine, sao cậu lại biết nhiều vậy?”



Catherine bình thản xua tay: “Thật ra tôi biết cũng ít thôi, bởi vì gia tộc nhà tôi cũng có một người tu võ, tất cả mọi chuyện tôi biết được đều nghe người ấy kể!”




Lâm Hiểu Nguyễn nghe nửa hiểu nửa không, gật đầu, một lúc sau cô ta lại hỏi: “Cậu nói siêu nhân lam quang cũng là người Hoa Hạ giống tôi, là võ giả gì? Võ giả mà mọi người nói có phải giống trong những tiểu thuyết võ hiệp không?”



Catherine lắc đầu nói: “Không chỉ vậy! Võ giả mạnh mẽ thực sự có thể xẻ núi lấp biển, một chưởng có thể san phẳng cả toà biệt thự, một quyền có thể xuyên thủng toà nhà, lên trời xuống đất, không gì không thể!”



“Giống như siêu nhân lam quang lại càng khó tưởng tượng hơn, đến cả máy bay, xe tăng cũng bất lực trước cậu ta!”



Lâm Hiểu Nguyễn càng nghe càng bồn chồn trong lòng. Cô ta biết rất rõ tính cách của Catherine, trước nay chưa từng nói dối. Điều này có nghĩa, ngày mai, trên tháp Eiffel chắc chắn sẽ có một trận chiến thế kỷ diễn ra, hơn nữa rất có khả năng cô ta sẽ có cơ hội gặp được siêu nhân lam quang mà tôi vẫn luôn cho rằng chỉ có trong truyền thuyết.



Hai cô gái ở bên này trò chuyện sôi nổi, còn Diệp Thiên thì gối hai tay, dựa người lên ghế ngồi, nhắm mắt nghỉ ngơi.



Trong ý thức về sức mạnh tinh thần của cậu, bốn xung quanh tháp Eiffel lúc này đã có không ít hơn hai mươi cao thủ hoàng cấp ở đó, và lại trên đỉnh tháp, mười sáu luồng khí tức ẩn tôi trong tầng mây, mỗi luồng khí tức đều vô cùng mạnh, đến cả thần Thiên Chiếu từng thi triển sức mạnh Đại Xà cũng yếu hơn hẳn mười sáu người kia.



“Đến cũng sớm lắm!”



Diệp Thiên hơi hé mắt, khoé miệng để lộ ra một nụ cười tà mị.



Tuy mười sáu thẩm phán vương đã tới nơi nhưng cậu không nghĩ gì nhiều. Trưa ngày mai chính thức khai chiến, trước lúc đó, cậu vẫn có đủ thời gian để thưởng thức ẩm thực nước Pháp, còn có thể đánh một giấc ngon lành.



Lúc Diệp Thiên đang nghỉ ngơi, một bàn tay xinh đẹp vươn tới, đặt lên cánh tay cậu.



“Diệp Thiên, bọn tôi đang nói về siêu nhân lam quang, cậu không muốn phát biểu chút gì đó sao?”



Lâm Hiểu Nguyễn như dựa nửa người vào Diệp Thiên, đôi mắt long lanh, hoàn toàn nhập hẳn vai bạn gái của cậu.



Catherine ngồi bên cạnh cũng nghiêng đầu nhìn. Lúc cô ta nhắc tới siêu nhân lam quang, cô ta đã cố ý nâng cao tông giọng, muốn cho Diệp Thiên nghe thấy để xem phản ứng của cậu.



“Hai người cứ nói chuyện vui vẻ, tôi không có gì đáng để nói!”



Diệp Thiên nhún vai. Cậu đang nghĩ tới mười sáu ma động trận, không rõ có sức mạnh như thế nào.



“Không có gì đáng để nói?”



Lâm Hiểu Nguyễn dựa lên cánh tay Diệp Thiên, tinh nghịch nói: “Lần trước chúng ta ở trên máy bay, cậu còn chém gió, nói tôi là siêu nhân lam quang, sao lần này im lặng thế?”


Nghe thấy thế, Diệp Thiên tắt nụ cười.
“Tôi nói sự thật thì cô không tin, vậy tôi đâu cần nói thêm chứ?!”



Lâm Hiểu Nguyễn tỏ ra tức giận, liếc xéo cậu một cái, gắt gỏng nói: “Không phải cậu lại định nói bản thân là siêu nhân lam quang chứ?”



Diệp Thiên đang định trả lời, đột nhiên ánh mắt dừng lại một chỗ.




Một tia sáng xanh chiếu từ đỉnh toà nhà bên cạnh tới, nhắm thẳng vào chỗ ngồi phía sau xe của ba người.



Khoảnh khắc này, Diệp Thiên nhíu chặt mày.



“Vũ khí laser?”








Vũ khí laser là gì?



Chính là ngưng tụ các hạt nguyên tử lại thành xung ánh sáng để ngắm và bắn mục tiêu, một khi bị ánh sáng nhắm tới có nghĩa sẽ bị tiêu diệt.



Vũ khí này được một công ty có tên Thunder nghiên cứu và phát triển dưới sự tài trợ của Hải Quân Hợp Chúng Quốc, lần đầu tiên xuất hiện trên tàu chiến để phòng ngự ở tầm gần và trung.



Mặc dù khoảng cách ngắm bắn của vũ khí laser không quá xa, không nằm trong thiết kế của vũ khí tấn công tầm xa như tên lửa hành trình, nhưng sức sát thương lại vô cùng đáng sợ. Xét trên một góc độ nào đó còn kinh khủng hơn tên lửa.



Có hai cách để các hạt xung ánh sáng laser huỷ diệt mục tiêu: một là xuyên chết, hai là hiện tượng “nở hoa”



Cái gọi là xuyên chết chính là chùm laser có mật độ các hạt nguyên tử dày đặc làm tan chảy bề mặt mục tiêu, dẫn tới khí hoá tạo sự bốc hơi, vật chất bị khí hoá sẽ phun trào ra bên ngoài.



Ví dụ như, một chiếc xe tăng bọc thép bị xung laser nhắm trúng sẽ lập tức bị xuyên thủng trong phút chốc, chỗ bị xuyên thủng sẽ hoá hư không, tạo thành một cái lỗ.



Còn nếu cơ thể người bị xung laser nhắm trúng chắc chắn sẽ bốc hơi mà tan biến trong nháy mắt.



Còn hiện tượng “nở hoa” là bề mặt những sự vật bị nhắm trúng sẽ hấp thu năng lượng laser, nguyên tử bị ion hoá, hình thành các plasma “đám mây”, các dòng plasma này giãn nở ra bên ngoài rồi bắn ra các làn sóng ứng suất truyền khắp cơ thể, khiến mục tiêu bị giãn nứt từ trong ra ngoài, tạo thành hiện tượng “nở hoa”.



Vì một số nguyên nhân đặc biệt mà vũ khí laser không được ứng dụng một cách rộng rãi trong kho vũ khí quân sự, nhưng sự tồn tại của nó là mối nguy hiểm cực kỳ lớn, đối với Diệp Thiên cũng như vậy.



Lúc này, một luồng năng lượng màu xanh tím từ đỉnh toả nhà bên cạnh bắn thẳng tới hàng ghế sau mà bọn họ đang ngồi.



Sức mạnh hiện giờ của Diệp Thiên đã đạt tới vương cấp nhưng nếu dùng sức mạnh chân nguyên hộ thể cũng chỉ như con hổ giấy khi đối mặt với vũ khí laser.



Cậu có đủ tự tin nhưng không thể làm liều, nếu như bị chùm laser này trực tiếp chiếu vào, cho dù dùng Phệ Thiên Chi Thể cũng sẽ bị xuyên thủng.



Không những thế, Lâm Hiểu Nguyễn và Catherine trên xe cũng sẽ bỏ mạng theo.



Cậu chẳng ngờ rằng, mới đến Ba Thành ngày đầu tiên đã có người muốn ra tay với mình.



“Hừ!”



Lâm Hiểu Nguyễn và Catherine chẳng hề biết gì về hiểm họa sắp ập tới. Diệp Thiên lạnh hừ một tiếng trong lòng, ánh mắt loé lên tia sáng.



“Vù!”



Bên ngoài chiếc Bentley, xuất hiện một bức tường khí do sức mạnh tinh thần tạo thành, mắt thường không thể thấy.


Chùm ánh sáng xanh tím đụng với bức tường khí không hề gây ra chút âm thanh nào, chỉ có điều chùm laser bắn về phía chiếc Bentley bỗng đổi hướng, chiếu xuống mặt đường phía sau chiếc xe.


“Chiu!”



Mặt đất vững chắc bỗng như miếng đậu hũ, bị chùm laser xuyên thủng một lỗ kéo dài trên mặt đất.




Tu vi hiện giờ của Diệp Thiên không thể đối đầu trực diện với xung laser nhưng nguyên lý hoạt động của xung laser có liên quan đến các điều kiện tự nhiên như bầu khí quyển, giống như vừa rồi, Diệp Thiên dùng sức mạnh tinh thần để bóp méo không khí, thay đổi hướng của xung laser.



Trên đỉnh toà nhà cao tầng, một người đàn ông mặc áo gió đen, đeo kính râm, cầm một món vũ khí có hình dạng kỳ quái trong tay, đang tập trung toàn bộ sự chú ý vào chiếc Bentley.



Vốn hắn nghĩ rằng nhát bắn vừa rồi sẽ thành công, ai ngờ xung laser sắp xuyên thủng hàng ghế sau lại đột nhiên đổi hướng, khiến hắn vô cùng kinh ngạc.




“Sao có thể?”



Vũ khí laser trong tay hắn là sản phẩm nghiên cứu mới phát minh của công ty Thunder, có thể nói là vũ khí cá nhân mạnh nhất, độ chuẩn rất cao, sức sát thương lớn, sao lại lệch hướng được?



Sau khi thất thần một lúc, hắn lập tức định thần lại, giơ bàn tay lên, cất vũ khí vào trong hộp rồi quay người đi.



Mặc dù hắn không rõ đối tượng mình ám sát là người như nào nhưng hắn nhớ rất rõ lời dặn của cấp trên, một khi ám sát lần đầu không thành công, lập tức rút lui.



Vừa đi được vài bước, đột nhiên cả cơ thể hắn khựng lại.



Hắn cảm nhận được xung quanh mình bị bao phủ bởi một luồng áp lực vô cùng lớn, lấy hắn làm trung tâm, không thể nhúc nhích.



Hơn nữa, bức tường áp lực này vẫn đang co dần lại về phía hắn, dồn ép đến mỗi sợi gân khúc xương trên người hắn.



“Binh!”



Hắn còn chưa kịp lên tiếng kêu thì cả cơ thể đã nát vụn, đến cả món vũ khí laser trong tay cũng nát thành đống sắt.



Khi chết, hắn vẫn không biết rốt cuộc mình đã đối mặt với thế lực đáng sợ đến mức nào! Bên trong chiếc Bentley. Sắc mặt Diệp Thiên không thay đổi, mặc dù kẻ ra tay với cậu đứng cách đây cả trăm mét nhưng sao thoát khỏi được đòn tấn công bằng sức mạnh tinh thần của cậu!?



Lâm Hiểu Nguyễn và Catherine không hề biết rằng mình vừa đi dạo một vòng quanh quỷ môn quan, vẫn đang say sưa bàn về siêu nhân lam quang, còn Diệp Thiên đang lặng lẽ suy xét.







Đối phương dùng đến vũ khí có sức sát thương cao như súng laser chắc chắn mục tiêu chỉ có thể là cậu, hơn nữa hắn biết rõ thân phận và sức mạnh của Diệp Thiên.



Nhưng cậu thực sự không thể nghĩ ra được, rốt cuộc tại thành phố Ba Thành này, kẻ nào lại ra tay ám sát cậu trước khi cuộc chiến với 16 thẩm phán vương diễn ra.



“Lẽ nào là La Võng?”



Nghĩ tới đây, hai hàng lông mày của cậu nhíu chặt, bắt đầu suy nghĩ, liệu có nên tiếp tục hành động với Lâm Hiểu Nguyễn hay không.

1647850817131.png

Hắn không phải ai khác, chính là người đứng đầu La Võng, người lãnh đạo gia tộc Hồ Đức, Hồ Đức! Lúc trước hắn đã đích thân ngồi trực thăng tới Arctic Icefield để mời ông vua sát thủ “Ẩn Giả” đã ở ẩn 50 năm ra núi, chỉ tiếc rằng, cuối cùng “Ẩn Giả” lại chết trong tay Diệp Thiên.



Trên bàn của hắn có đặt một bộ cảm biến, đó là máy dò tín hiệu sống, có một đôi, chiếc còn lại nằm trên người tay sát thủ mà hắn cử đi, một khi mạng sống của đối phương biến mất, chiếc máy trước mặt hắn sẽ phát ra chuông cảnh báo.




Vài phút sau, bộ cảm biến trên bàn của hắn phát ra âm thanh chói tai, khiến sắc mặt hắn lập tức thay đổi.



“Quả nhiên, vẫn thất bại!”



Mặt hắn tối sầm lại, có chút không cam tâm.



Từ lần trước, hơn trăm sát thủ cấp Địa và Sát bại dưới tay Diệp Thiên, cộng thêm Huyết Ma bị Diệp Thiên giết chết, địa vị của hắn trong gia tộc Hồ Đức đã bị lung lay nghiêm trọng, bất kể lúc nào cũng có thể sụp đổ.




Sau này, khi hắn mời “Ẩn Giả” xuất núi, cuộc chiến với Diệp Thiên tại thánh địa Yellen vẫn thất bại, danh tiếng của hắn trong gia tộc Hồ Đức lập tức tuột dốc không phanh.



Không lâu trước đó, hội trưởng lão của gia tộc Hồ Đức đã tiến hành họp, cùng nhau luận tội hắn, muốn để em hắn thay thế vị trí chủ gia tộc. Địa vị của hắn trong gia tộc đang bị ảnh hưởng rất lớn.



Vậy nên, sau khi nhận được tin 16 vị thẩm phán vương sắp khai chiến với Diệp Thiên, hắn nhanh chóng đến thành phố Ba Thành. Hắn không tiếc tốn một mớ tiền lớn lên tới cả trăm triệu để mua một khẩu súng laser cỡ nhỏ công nghệ cao, muốn âm thầm giải quyết Diệp Thiên, lấy lại địa vị trong gia tộc.



Nhưng xem ra, mọi thứ đều chỉ là giấc mơ giữa ban ngày: “Diệp Lăng Thiên, tên khốn kiếp!”



Hắn siết chặt nắm đấm, đấm mạnh xuống mặt bàn, lửa giận bừng lên trong mắt. Nếu trận chiến diễn ra vào ngày mai, Diệp Thiên bị 16 thẩm phán vương giết, vậy hắn sẽ không bao giờ có cơ hội cứu vãn sự uy tín và địa vị của mình nữa.



Ngay lúc hắn đang bực bội, đột nhiên điện thoại di động của hắn vang lên.



Là chủ gia tộc Hồ Đức, người đứng đầu La Võng, chỉ có những khách hàng cao cấp hoặc bạn bè thân thích mới có được số điện thoại riêng của hắn. Vậy nên hắn lập tức nhấc máy.



“Alo, là chú Hồ Đức sao?”



Đầu dây bên kia, một giọng nam trẻ vang lên.



“Cậu là?”



Hồ Đức lấy làm lạ hỏi.



“Chú Hồ Đức, cháu là Tiểu Thuần, bố của cháu là Từ Lâm Nguyên, chú còn nhớ cháu không?”



Hồ Đức im lặng một hồi, lập tức hồi tưởng lại, Từ Lâm Nguyên là một trong số ít khách hàng cao cấp của La Võng, khi ở Kim Lăng, Hoa Hạ, người này đã chi rất nhiều tiền để trừ khử những đối thủ thương nghiệp của mình, có chút giao tình với hắn.



“Là Tiểu Thuần hả, sao vậy cháu?”



“Đặc biệt gọi điện cho chú như này, có chuyện gì sao?”



Đầu dây bên kia hơi im lặng, sau đó lên tiếng.



“Chú Hồ Đức, hiện giờ cháu đang ở Ba Thành, cháu muốn nhờ chú giúp cháu giết một người!”


“Cậu ta họ Diệp, bây giờ đang ở nhà hàng lớn nhất Ba Thành!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK