Năm đó môn chủ đầu tiên của Tam Nhất Môn từng dùng chiêu này để đóng băng nghìn dặm, liên tiếp giết ba trăm tu sĩ, uy danh truyền đi khắp nơi.
Tứ tiên Huyền Băng từ khi thành danh vẫn luôn tu luyện bí pháp phong ấn này, tu vi của bốn người vượt xa tông chủ Tam Nhất Môn đời thứ nhất, nhưng trong lúc nghiên cứu học tập, họ đã nắm vững được bí quyết của bí pháp phong ấn này, sức mạnh bốn người gộp lại cũng chỉ có thể miễn cưỡng tu thành bí pháp này, đạt đến sáu mươi phần trăm uy lực đỉnh cao của bí pháp này.
Mặc dù chỉ có sáu mươi phần trăm nhưng bằng bí pháp này, rất ít người trong Huyền Môn rộng lớn dám đối đầu với họ.
Họ đã bế quan một trăm năm ở Tam Nhất Môn, có đến gần một trăm năm chưa từng xuất hiện, họ cũng không ngờ lần đầu tiên trong một trăm năm lại bị tông môn gọi ra để thi triển tuyệt kỹ phong ấn này với một tên hậu bối.
“Ầm!”
Những tầng băng to lớn đâm vào lòng đất, nơi lúc nãy Diệp Thiên đứng đã ngưng kết thành một tảng băng cỡ nhỏ cao vài chục trượng, có vài điểm sáng điểm xuyến trên tảng băng trông có vẻ khá là đẹp, nhưng nếu nhìn kỹ lại thì mỗi một điểm sáng đều có chân lực hàn băng nhỏ liên kết với nhau, đâm thẳng vào lòng đất dường như có hàng chục nhìn sợi dây nhỏ nối tảng băng này với mặt đất khiến nó càng kiên cố hơn: “Đây chính là Tuyệt Thiên Băng Lao?”
Nhìn cảnh tượng trước mắt, các đệ tử Tam Nhất Môn đều ngạc nhiên cùng hoảng sợ, họ đã nghe nói đến tuyệt kỹ này từ lâu nhưng đây cũng là lần đầu tiên họ được nhìn thấy từ sau khi vào sơn môn.
Dù là Huyền Băng tam lão cũng cảm thấy chấn động, họ có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh phong ấn đang dần toát ra từ trên tảng băng đột nhiên luyện thành này. Một khi có người đụng vào sẽ sinh ra sức phản cực lớn, dưới cảnh giới truyền thuyết thiên cấp e là sẽ bị lực phản này làm cho bị thương nặng.
“Tuyệt Thiên Băng Lao này chính là một lao ngục thật sự, nếu có ai bị nhốt vào trong đó thì cái lạnh giá của Tuyệt Thiên Băng Lao sẽ ăn mòn tâm trí, sức mạnh, cơ thể của người bị nhốt trong đó lúc nào không hay và cuối cùng rút cạn hết sức mạnh của người đó, thậm chí khiến người đến chết”.
Yến Băng Lăng lạnh lùng nhìn, trầm giọng nói: “Diệp Thiên Lăng này giết trưởng lão tông môn, sau đó lại khiêu khích tông môn, nể tình cậu ta và Tiểu Vũ có tình nghĩa cũ, tôi không lấy mạng cậu ta, nhưng tội chết khó tha, tội sống khó thoát, để cậu ta bị nhốt trăm năm trong Tuyệt Thiên Băng Lao này, đợi tinh thần và sức mạnh của cậu ta bị tiêu hao hết rồi hẵng thả cậu ta ra”.
“Đây xem như là cái giá phải trả vì đã xem thường uy nghiêm của Tam Nhất Môn”.
Giọng bà ta làm chấn động tinh thần của các đệ tử Tam Nhất Môn, ai nấy cũng đều vui mừng.
Cường giả đứng đầu giới thế tục thì thế nào, khi đối mặt với Tam Nhất Môn họ thì vẫn chỉ là một con vật đáng thương mặc người khác chém giết thôi.
Đây chính là cách biệt cực lớn giữa phàm tục và tiên thần. Tiểu Hề nhìn tảng băng đồ sộ bất động như cổ xưa thì ngây người, không biết nên cảm thấy vui hay buồn.
Cô ấy đi theo Yến Khinh Vũ, mặc dù là quan hệ chủ tớ nhưng là chị em với nhau, cô ấy biết Yến Khinh Vũ có tình cảm sâu đậm với Diệp Thiên, mà Diệp Thiên cũng tìm đến Tam Nhất môn đúng như lời Yến Khinh Vũ đã nói, nhưng kết cục hiện giờ lại đau lòng.
Cô ấy nhớ đến Yến Khinh Vũ vẫn còn bị phong ấn trong giới Hàn Băng, không khỏi lắc đầu: “Lúc này Diệp Thiên bị Tuyệt Thiên Băng Lao phong ấn, không biết cô chủ biết được sẽ đau lòng thế nào?”
Mặc dù cô ấy không biết nhìn thấy kết cục này, nhưng cô ấy lại chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện diễn ra, không thể thay đổi được gì.
“Haizz!”