Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Các người vì muốn vào được tiểu thế giới mà tàn sát lẫn nhau, tranh giành danh sách thì có khác gì việc để cho đám người ở tiểu thế giới kia coi các người như nuôi một đám gia súc chứ?”



Cậu đứng đó, lúc trước còn cảm thấy kính trọng Lăng Thanh Long vài phần, giờ thì không còn nữa rồi.




“Con đường của kẻ mạnh đúng là không ngừng tìm kiếm, tìm được vị trí cao hơn mà bản thân có thể đạt được. Nhưng đó không phải là sự ăn nhờ ở đậu. Nhưng điều các người làm bây giờ, bao gồm cả việc khởi động cuộc chiến vương cấp đều là vì muốn chứng minh cho đám người tiểu thế giới biết rằng các người là những kẻ mạnh nhất. Trong mắt tôi các người chỉ là những con chó tội nghiệp, sau khi tàn sát lẫn nhau thì đợi chủ nhân tới vứt cho miếng xương mà thôi!”



Giọng điệu của Diệp Thiên đầy nội lực, Lăng Thanh Long nghe thấy vậy cũng phải tái mặt và chau mày, sát khí bỗng nổi lên.



“Diệp Lăng Thiên, cậu nói cái gì?”




Ông ta sống đã hơn hai trăm năm, dù đến ngày hôm nay cũng chỉ có hồng ý giáo chủ, kẻ hủy diệt, chiến tôn, lãnh chúa Jacques là đủ tư cách làm đối thủ của ông ta. Vậy mà một kẻ thuộc thế hệ sau như Diệp Thiên mà lại dám vạch mặt ông ta như vậy thì đúng là điều trước giờ chưa từng có.



Ông ta đánh giá cao Diệp Thiên nhưng không có nghĩa là Diệp Thiên có thể vô lễ trước mặt ông ta.



“Sao, ông cho rằng tôi nói không đúng?”, Diệp Thiên đanh mắt, khẩu khí vẫn giữ nguyên.



“Diệp Lăng Thiên từ mười tuổi đã bị phế bỏ võ mạch, cả cơ thể mất đi võ công, từ đó, tôi đã học từng chiêu một, không bao giờ dựa vào người khác!”



“Công pháp của tôi là do tôi tạo ra. Trận pháp, y thuật cũng là do tôi dùng tính mạng đi khắp nơi tìm kiếm, chưa từng cầu xin bất kỳ ai, cũng không phải bố thí cho bất kỳ ai!”



Giọng nói của cậu đầy tự tin, vang khắp không gian.



“Diệp Lăng THiên tôi không cần người khác ban tặng cho sức mạnh, nếu như thật sự có con đường tu tiên thì tôi cũng sẽ dựa vào sức mạnh của mình để bước đi!”



“Còn tiểu thế giới gì đó mà ông nói với tôi, cùng các người trở thành người tu tiên ấy, nó thật nực cười, tôi không cần!’



“Tiểu thế giới, tôi sẽ đi nhưng sẽ không đi cùng các người. Trận chiến vương cấp sắp tới, tôi không có hứng thú, nên sẽ không tham gia!”



Diệp Thiên cảm thấy thất vọng. Ban đầu cậu còn có hứng thú với cuộc chiến vương cấp, cho rằng đó là một cuộc chiến hào sảng để phân cao thấp giữa phương Đông và phương Tây, nhưng giờ khi nghe Lăng Thanh Long nói ra nguyên do thì cậu cảm thấy thật thất vọng.



Kêu cậu đi chém giết lẫn nhau với đám người tuyệt đỉnh kia thì tới lúc đó chẳng phải là để bảo vệ sự tôn nghiêm của quốc gia nữa mà chỉ là tranh giành cái danh sách để bước vào tiểu thế giới, đúng là nực cười chết đi được.



Danh sách trên con đường tu tiên, người khác coi là bảo vật nhưng đối với Diệp Thiên thì chẳng là gì.



Nói xong, cậu quay người định bỏ đi vì chẳng còn chút hứng thú nói chuyện nào với Lăng Thanh Long nữa.



“Diệp Lăng Thiên, cậu cuồng ngạo quá rồi đấy!”



Cậu đang định bước đi thì giọng nói của Lăng Thanh Long như sét đánh chợt vang lên.
1647760515465.png

Mấy người Hoa Lộng Ảnh ở trong khuôn viên nhà họ Hoa cách Diệp THiên không dưới hai trăm mét mà vẫn có thể cảm nhận được sức uy hiếp khủng khiếp khiến cho bọn họ thở cũng thấy khó khăn.



“Trong đám mây rốt cuộc là người như thế nào vậy, sức mạnh thật đáng sợ, cứ như bị một con rồng khổng lồ nhìn chăm chăm ấy!”




Hoa Lộng Ảnh cảm thấy kinh hãi, Diệp Thiên thì phai không thấy bóng dáng đâu khiến cô cảm thấy không hay.



Trong vung sương dày đặc, Diệp Thiên chậm rãi quay người, cậu cảm nhận được chiến ý dâng lên từ Lăng Thanh Long. Cậu đanh mắt.



“Nói đúng chỗ đau nên ông xấu hổ quá đâm ra tức giận à?”




Cậu khẽ nhếch miệng cười, đôi mắt lấp láy: “Muốn ra tay thì tôi sẽ đáp ứng theo yêu cầu. Trận chiến vương cấp sớm muộn cũng diễn ra thì tôi cũng không ngại để nó bắt đầu từ hôm nay đâu!”



Lăng Thanh Long có tu vi hoàng cấp chí cường, vượt qua cả hoàng cấp đỉnh phong,đã đạt tới một cảnh giới thần minh nhưng Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm lại nằm trong tay Diệp Thiên thì cậu có gì phải sợ chứ?



Khí tức của hai bên va chạm trong vùng sương mù, bầu trời nổ tung, không ngừng biến hóa, những người dân phía dưới nhìn lên chỉ cảm thấy mây mù biến đổi, không ngừng thay đổi hình dạng nên đều chậc chậc cảm thấy tò mò. Bọn họ căn bản không biết rằng có hai người tuyệt đỉnh võ thuật đang đấu nhau.



“Ầm!”



Tiếng nổ vang vọng trong không gian, Lăng Thanh Long phát ra ánh sáng xanh xung quanh, chèn ép lực tinh thần của Diệp Thiên. Dù Diệp Thiên rơi vào thế hạ phong nhưng cũng chỉ là nhất thời. Ánh sáng xanh của ông ta dù có mạnh nhưng cũng không thể nào tiến công liên tục, hai người hình thành thế gọng kìm.



Thời gian nhưng ngừng trôi, hai người đều không nói gì, sau ba phút, sự tức giận trong đôi mắt Lăng Thanh Long tan ra, ông ta khẽ thở dài.



“Thôi bỏ đi!”



Ánh sáng xanh trên người ông ta dần biến mất. Thấy vậy, Diệp Thiên cũng khiến lực tinh thần tiêu tan, mọi thứ chìm vào im lặng.



Cánh tay phải mọc vảy rồng của Lăng Thanh Long lại trở về bình thường. Ông ta nhìn chăm chăm Diệp Thiên, đôi mắt vô cùng thản nhiên.



“Diệp Lăng Thiên, mặc dù cậu nói có lý nhưng con người mỗi người có một lý tưởng riêng, con đường tu tiên không hề có đúng sai!”



Ông ta chắp tay sau lưng và bay về phía trước.



“Cậu không muốn tham gia đó là tự do của cậu nhưng cần phải rõ một điều, ở địa cầu này – nơi văn minh lạc hậu, muốn tu tiên, dựa vào bản thân thì đúng là điều ngu ngốc.



“Chỉ có đi theo những kẻ mạnh của tiểu thế giới kia thì mới có thể thật sự bước vào con đường tu tiên, cậu tự sắp xếp cho mình đi!”



Diệp Thiên với vẻ mặt bình tĩnh, nghe Lăng Thanh Long nói xong thì giọng nói của cậu trở nên mỏng như tơ và đi vào tai của Lăng Thanh Long.



“Có thể đám người trong tiểu thế giới trong mắt ông là người bề trên, nhưng trong mắt tôi thì chẳng có giá trị gì!”



“Nếu cần, thì chắc chắn có một ngày tôi sẽ kéo họ xuống!"
Lăng Thanh Long rời đi rồi bỗng khựng lại, lắc đầu khẽ cười.



“Diệp Lăng Thiên, cậu nghĩ đơn giản quá. Chỉ dựa vào sức mạnh của cậu thì làm sao có thể làm gì được tiểu thế giới chứ? Bọn họ đều là những người không nên tồn tại trên địa cầu này đấy!”




Ông ta thầm nghĩ rồi sau đó mặc kệ Diệp Thiên, chỉ hóa thành một con rồng và biến mất trong đám mây.



Diệp Thiên đứng đó, ánh mắt không rõ buồn vui. Hứng thú đối với cuộc chiến vương cấp lần hai đã không còn nữa.



Còn tiểu thế giới hay cái gì mà con đường tu tiên Lăng Thanh Long nói tới thì cậu không quan tâm, chỉ tin vào sức mạnh của mình.




“Phải rồi!”



Sau khi đứng một hồi lâu, cậu bỗng nhớ ra Thi Tú Vân.



Thi Tú Vân xuất thân từ tiểu thế giới. Điều đó có nghĩa, người của nhà họ Thi ở tiểu thế giới cũng chính là hậu nhân của người ngoài hành tinh. Vậy thì chẳng phải điều đó có nghĩa là Thi Tú Vân cũng là một người tu tiên sao?



Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng, người mẹ thân quen của mình lại có thân phận kinh người như vậy.



“Cũng thôi vậy, cuộc chiến vương cấp sắp tới gần. Trong cuộc chiến này, mình chỉ cần bảo vệ nhà họ Diệp và nhà họ Hoa là đủ, đợi sau cuộc chiến, tìm cách vào tiểu thế giới sau!”



Quyết định như vậy, cậu bèn lao xuống, quay trở về khuôn viên nhà họ Hoa.



Vùng đất Tây Âu, trong cung điện trước giờ vốn chìm trong bóng tối im lìm thì nay bỗng có động tĩnh. Mười sáu luồng khí tức cực mạnh phóng ra, khiến cho một hòn đảo nhỏ chấn động



“Vụt!”



Mười sáu bóng hình hiện thân, ai cũng ngồi vào chiếc ngai vàng được tạo thành từ chân nguyên của mình và nhìn xuống chúng sinh.



“Diệp Lăng Thiên đã sở hữu chiến lực hoàng cấp, đến ngay cả tứ đại quỷ thần của Đảo Quốc cùng với Inoue Ryuei của Thiên Phủ đều không còn là đối thủ của cậu ta nữa, mọi người suy nghĩ như thế nào?”



Mười sáu người này chính là mười sáu thẩm phán vương của viện trọng tài, từ khi bọn họ tuyên bố phá bỏ quy ước vương cấp thì vẫn luôn im lặng và cũng cấm tất cả những người khác của viện trọng tài được hành động. Nhưng giờ thì họ cũng không thể ngồi yên được nữa.



Từ trước tới nay, Diệp Thiên luôn là mối họa lớn của họ. Cả công lẫn tư thì bọn họ đều không hi vọng Diệp Thiên phát triển tới mức có thể sánh ngang hàng với họ. Trong thời gian đó, bọn họ cũng tiến hành không ít lần vây giết Diệp Thiên, thậm chí còn dụ cả quân đội của Hợp Chúng Quốc để tiêu diệt cậu nhưng bọn họ không ngờ, Diệp Thiên cứ hết lần này đến lần khác phá vỡ thế trận và đi tới tận ngày hôm nay.



Nếu như nói Diệp Thiên trong mắt họ từng là một người thuộc thế hệ sau đáng để kính trọng thì lúc này bọn họ không thể phủ nhận rằng Diệp Thiên đã phát triển tới mức khiến họ phải kiêng dè thậm chí là sợ hãi.



Giống như chiến tích của Diệp Thiên ở Đảo Quốc, bất cứ người nào trong mười sáu người bọn họ cũng khó có thể làm được. Thực lực lúc này của Diệp Thiên rõ ràng là đều hơn bất kỳ người nào trong số họ.



“Cuộc chiến ở Đảo Quốc, danh tiếng của Diệp Lăng Thiên đã đạt tới vị trí số một trong trang mạng võ thuật quốc tế rồi. Vô số những kẻ mạnh của phương Tây đã gạt bỏ viện trọng tài chúng ta, họ cho rằng chúng ta đã không thể làm gì được Diệp Lăng Thiên nữa!”



“Đây là một sự sỉ nhục cực lớn trong lịch sử hàng trăm năm qua của viện trọng tài!”


Một người đàn ông đội nón lá chậm rãi lên tiếng, tỏ vẻ tức giận và không cam tâm.
Viện trọng tài đã thành lập hàng trăm năm, tự liệt mình vào vị trí hùng mạnh, sau đó phát triển lên. Dù có các tổ chức bảo vệ lớn khác hay là La Võng - tổ chức sát thủ chuyên nghiệp thì viện trọng tài vẫn đứng vững và trở thành một trong những thế lực hàng đầu thế giới.



Trong thời gian này, có không ít những kẻ mạnh đối đầu với viện trọng tài nhưng đều bị hạ gục bởi cao thủ của họ, sức uy hiếp của họ chấn động cả thế giới. Nhưng Diệp Thiên là trường hợp duy nhất nằm ngoại lệ.




Cậu mang tới cho viện trọng tài quá nhiều đợt tấn công và tổn thất, vậy mà giờ vẫn tung hoành ngoài kia khiến cho không ít những kẻ mạnh khác phải bái phục.



Tới ngày hôm nay, bọn họ cảm thấy vô cùng hối hận vì đã tự cao tự đại, đã không trấn áp Diệp Thiên trước khi cậu trưởng thành.



Giờ bọn họ đều hiểu rất rõ việc giết chết Diệp Thiên còn khó hơn lên trời.




“Diệp Thiên đúng là thiên tài vô song đương thời nhưng những ân oán giữa cậu ta và viện trọng tài thì không thể nào hòa giải được nữa. Dù mọi người không đi tìm cậu ta thì cũng sẽ có một ngày cậu ta tới tìm mọi người thôi!”



“”Mối thù sống chết không thể hòa giải, giữa chúng ta và Diệp Lăng Thiên cuối cùng sẽ phải có một bên bị tiêu diệt!”



Trong đó có một người ngồi trên ngai vàng nói với đôi mắt lạnh như băng.



“Giờ cậu ta chưa tìm tới chúng ta là vì chưa biết được vị trí của viện trọng tài. Một khi để cậu ta biết được, với tính cách của cậu ta thì e rằng sẽ tìm tới nơi mất!”



“Chi bằng, chúng ta chủ động mời!”



Một người đàn ông trung niên râu tóc bạc trắng, mặc áo bào ở bên cạnh đột nhiên đứng dậy: “Tôi đồng ý, cuộc chiến vương cấp sắp bắt đầu. Diệp Lăng Thiên đơn thương độc mã đánh bại nhiều kẻ mạnh như vậy thì chắc chắn trên người cậu ta có pháp bảo và công pháp siêu nhiên!”



“Chúng ta giết chết cậu ta trước cuộc chiến vương cấp, đoạt công pháp và pháp bảo, tu vi sẽ tăng lên. Trong cuộc chiến vương cấp cơ hội chiến thắng của chúng ta cũng sẽ cao hơn nữa!”



“Tôi có ý kiến, với danh tiếng của viện trọng tài, tuyên chiến trực tiếp với Diệp Lăng Thiên, địa điểm ở tháp Eiffel của Pháp Bang !”



Những người khác nghe thấy vậy đều khẽ chau mày. Trong đó có một người cầm kiếm cổ lên tiếng: “Diệp Lăng Thiên có công pháp vô song thần kỳ đúng là có thật, hơn nữa cậu ta còn từng xông vào Tây Bắc Long Môn của Hoa Hạ rồi lại có được sinh mệnh linh tuyền ở Trung Đông, cộng thêm với việc có được thanh kiếm cổ Trường Hà Kiếm Tiên ở Lư Thành nên rất có khả năng cậu ta đã biết được bí mật của sự trường sinh!”



“Trên người cậu ta, sở hữu quá nhiều báu vật mà chúng ta không thể tưởng tượng nổi, giết chết cậu ta sẽ nhận được giá trị cực lớn!”



Nói tới đây, ánh mắt ông ta đanh lại, giọng điệu trầm xuống vài phần: “Nhưng trong chuyện này có một vấn đề rất lớn tồn tại…”



“Chúng ta có nắm chắc cơ hội giết được Diệp Lăng Thiên không?”



Vấn đề này vừa được nêu ra thì tất cả đều rơi vào im lặng.



Với chiến lực hiện tại của Diệp Thiên, bất cứ ai trong số họ cũng không dám một mình đối đầu với cậu. Duy chỉ có cả 16 vị cùng liên thủ thì may ra mới có thể làm được.



Thế nhưng một khi bọn họ ra tay với Diệp Thiên như vậy, những kẻ mạnh khác trên thế giới đều sẽ biết và tới quan sát. Dưới sự chứng kiến của đám đông, mười sáu vị thẩm phán vương lừng lẫy lại liên thủ ra tay với Diệp Thiên thì dù họ có thắng cũng sẽ trở thành trò cười trong thiên hạ.

1647760532678.png

“Cho dù có trở thành trò cười của giới võ thuật thì cũng phải giết chết bằng được Diệp Thiên. Diệp Thiên còn tồn tại thì đó mới chính là nỗi sỉ nhục lớn nhất của viện trọng tài!”



“Cuộc chiến vương cấp sắp tới gần, tới khi đó giới võ đạo sẽ được gột rửa một lần nữa, dù danh tiếng có lớn đến đâu thì thực ra người sống sót tới cuối cùng mới là người chiến thắng!”




Một câu nói của ông ta khiến những người khác đều sáng rực đôi mắt.



Một người đàn ông trung niên tóc đen mặc áo bào đen trong số đó với vẻ tuấn tú bèn đứng dậy phất tay.



“Quyết định như vậy đi, ba ngày sau, tấn công Diệp Lăng Thiên ở tháp Eiffel!”




“Lời mời trực tiếp gửi lên trang web cao thủ quốc tế, công bố rộng rãi khắp thế giới!”



“Dù dùng thủ đoạn gì thì lần này chúng ta cũng sẽ phải khiến Diệp Lăng Thiên thiệt mạng trước toàn bộ giới võ thuật thế giới!”



Nghe thấy câu “dù dùng thủ đoạn gì” thì mười lăm người còn lại đều nín thở, đôi mắt ánh lên sát khí. Bọn họ đều biết rõ ý của câu nói này là gì.



Trong đêm hôm đó thông tin đã được truyền khắp mạng xã hội khiến cả thế giới chấn động.



Ngày một tháng mười hai, đúng buổi trưa, mười sáu vị thẩm phán của viện trọng tài tới tháp Eiffel của Pháp Bang hẹn chiến đấu với đế vương bất bại Diệp Lăng Thiên.



Vụt!



Trên trang web cao thủ quốc tế, âm thanh rầm rầm vang lên, vô số những kẻ luyện võ tranh luận không ngừng trên diễn đàn. Nếu như không phải vì trang mạng này do những cao thủ máy tính kiểm soát thì có lẽ chắc chắn đã rơi vào tình trạng bị tắc nghẽn từ lâu rồi.



Mười sáu thẩm phán vương của viện trọng tài khiêu chiến Diệp Lăng Thiên – kẻ mạnh nhất của thời điểm hiện tại. Trong giới võ đạo quốc tế thì điều này giống như một quả bom dội xuống mặt nước khiến cho sóng nước nổ tung.



Mười sáu thẩm phán vương là những người kiểm soát cao nhất trong viện trọng tài. Phàm là những người có danh tiếng một chút thì đều biết điều đó.



Mà mười sáu vị thẩm phán vương này từ cuộc chiến vương cấp lần thứ nhất đã thể hiện thực lực siêu mạnh, với thân phận thống nhất phương Tây đã tạo ra liên minh Hoa Hạ một lần nữa, ép Long Hoàng của Hoa Hạ phải bỏ chạy khắp nơi rồi cuối cùng ẩn thế.



Đó đều là những chiến tích vô cùng hiển hách chấn động thế giới. Mười sáu vị thẩm phán vương chính là những cao thủ tuyệt đỉnh, hàng trăm năm trước thì họ đã đạt tới vương cấp chín sao. Giờ đây sẽ càng tinh tiến khủng khiếp hơn.



Hiện tại, mười sáu vị này đồng loạt ra tay, phát đi giấy mời khiêu chiến với Diệp Thiên thì thật khiến người ta cảm thấy thú vị.



Mười sáu vị thẩm phán, lấy danh nghĩa của viện trọng tài khiêu chiến với Diệp Thiên khiến cho rất nhiều những lão quái thành tinh trong giới võ thuật cảm thấy khác thường.

1647760541064.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK