Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tên họ Diệp kia, sao cậu lại ở đây?”.

Lâm Thiếu Bân nhìn thấy Diệp Thiên cũng ở trong phòng VIP, lập tức nhíu mày.

Anh ta tìm đến Lâm Thiên Nam, đang định nói chuyện thì người bố xưa nay luôn yêu thương anh ta lại tát anh ta một cái.

“Bốp!”.

Cái tát của Lâm Thiên Nam không hề nương tay, Lâm Thiếu Bân bị tát ngã ra đất, một bên mặt sưng vù.

“Bố, sao bố lại đánh con?”.

Anh ta ôm mặt, không hiểu ra sao.

“Rầm!”.

Lâm Thiên Nam không trả lời, lại đạp một phát vào ngực anh ta, làm anh ta va vào góc tường.

“Sao lại đánh mày à?”.

Lâm Thiên Nam đạp liên tục mấy cái rồi quát lớn.

“Thằng khốn này, ngay cả Diệp tiên sinh mà mày cũng dám đắc tội! Đừng nói là đánh mày, tao còn muốn giết mày nữa kìa!”.

Lâm Thiên Nam hai mắt đỏ ngầu, làm Lâm Thiếu Bân sợ đến mức rụt người vào góc tường. Anh ta đã bao giờ thấy bố mình phát điên đến thế đâu?

Anh ta nhớ lại câu nói của Lâm Thiên Nam, đột nhiên ngẩn ra.

“Diệp tiên sinh?”.

Anh ta bỗng chốc bừng tỉnh, vẻ mặt sợ hãi nhìn sang Diệp Thiên đang ngồi trên ghế sofa.

“Diệp Thiên, Diệp tiên sinh?”.

Chỉ trong chớp mắt, anh ta cảm thấy đất trời trở nên xám xịt, ông trời lại đùa anh ta một vố lớn như vậy.

Lúc này, Lâm Thiên Nam thật sự tức giận đến cực điểm, cũng sợ đến cực điểm. Cái mạng của hắn bị Diệp Thiên nắm trong tay thời thời khắc khắc, hắn còn muốn biểu hiện thật tốt ở dưới trướng Diệp Thiên, mong được Diệp Thiên coi trọng và tín nhiệm, nào ngờ con trai hắn lại đâm hắn một nhát sau lưng như vậy.

“Thằng súc sinh này, tao bảo mày về nước giúp tao, mày lại giúp đến nông nỗi này sao?”.

Hắn không kìm được cơn giận, lại đạp một cú, làm Lâm Thiếu Bân chảy cả máu mũi. Lâm Thiếu Bân lại không có phản ứng gì, chỉ cảm thấy đầu kêu ong ong, mặt cứng đờ.

Nghe đám Sở Thần Quang nói, không phải Diệp Thiên chỉ là một thằng nhà quê, một đứa học sinh cấp ba chưa trải đời sao?

Sao lại chuyển mình thành Diệp tiên sinh đứng trên đỉnh mây, cao không với tới thế rồi?

“Anh muốn chết, tôi không có can đảm đi cùng anh đâu!”.

Lúc này, anh ta nhớ lại những lời Từ Hồng nói, bỗng nhiên bừng tỉnh.

Anh ta sợ hãi ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên, gần như lê gối tới trước mặt cậu.

“Diệp tiên sinh, xin lỗi, xin lỗi, tôi không biết là cậu, tôi thật sự không biết. Đừng giết tôi, đừng giết tôi!”.

Anh ta thật sự bị dọa sợ ngây người, Diệp Thiên thống lĩnh thế giới ngầm tỉnh Xuyên, nắm trong tay quyền chém giết, ra tay chưa bao giờ nể tình. Ngay cả ông hai Đường Môn Đường Đôn Nho cũng bị cậu đánh chết bằng một quyền, anh ta thì tính là gì?

Anh ta chỉ hi vọng Diệp Thiên nể mặt Lâm Thiên Nam mà tha cho anh ta một mạng.

“Đừng lo, tôi không giết anh đâu!”.

Diệp Thiên mỉm cười, cầm tách trà lên nhấp môi.

“Cảm ơn Diệp tiên sinh, cảm ơn Diệp tiên sinh!”.

Lâm Thiếu Bân vội vàng quỳ rạp dưới đất, liên tục dập đầu với Diệp Thiên, mừng thầm trong lòng.

Chỉ cần có thể bình an vô sự, bị Lâm Thiên Nam đánh một trận cũng đáng.

Nhưng câu tiếp theo của Diệp Thiên lại khiến biểu cảm trên mặt anh ta đông cứng lại.

“Nhưng lời tôi nói hôm qua, anh còn nhớ chứ?”.

Lâm Thiếu Bân có cảm giác như rơi vào hầm băng, anh ta còn chưa kịp nói nửa câu, Lâm Thiên Nam ở bên cạnh đã cầm một thanh thép lên.

“Bố, đừng mà!”.

Lâm Thiếu Bân hoảng hốt, mặc dù ánh mắt của Lâm Thiên Nam rất bối rối, nhưng thanh thép trong tay vẫn tàn nhẫn đánh xuống.

“Á!”.

Chẳng mấy chốc, trong phòng VIP vang vọng tiếng la thảm thiết của Lâm Thiếu Bân. Anh ta ngã xuống đất, không ngừng lăn lộn, một chân đã biến dạng.

Hôm qua Diệp Thiên đã nói hôm nay sẽ bảo Lâm Thiên Nam đánh gãy chân anh ta. Lời nói của chí tôn võ thuật không phải nói suông, lời nói của Diệp Thiên còn quan trọng hơn cả chí tôn võ thuật, sao có thể bỏ qua cho Lâm Thiếu Bân được?

“Trông coi con của anh cho tốt vào!”.

Diệp Thiên đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng, nói với Lâm Thiên Nam: “Lần này chỉ là một bài học, lần sau anh hẳn biết rõ hậu quả!”.

Lâm Thiên Nam vội vàng gật đầu, lời của Diệp Thiên câu nào câu nấy hắn đều coi như chân kinh, không dám phản bác nửa câu.

Bên phía đại sảnh, Lâm Thiếu Bân mãi không quay về, nhưng nhóm Tiếu Văn Nguyệt cũng không có thời gian quan tâm, bởi vì lễ khai trương đã bắt đầu.

“Các vị, bây giờ tôi sẽ giới thiệu với mọi người sản phẩm mới nhất của Tập đoàn Lăng Thiên chúng tôi!”.

Ngô Quảng Phú bước lên bục cao, cất giọng tuyên bố với mọi người.

Những người nổi tiếng ở đây đều mở to mắt, vô cùng tò mò.

Tập đoàn Lăng Thiên do các ông trùm tỉnh Xuyên như Ngô Quảng Phú, Lâm Thiên Nam hợp tác sáng lập ra, quy mô lớn không thể tưởng tượng. Bọn họ cũng rất muốn biết một tập đoàn to lớn như vậy sẽ cho ra sản phẩm mới nào.

Nhóm người Tiếu Văn Nguyệt đều tò mò nhìn lên bục cao, chỉ thấy một bục trưng bày được nâng lên trước mặt Ngô Quảng Phú. Khoảnh khắc bục trưng bày thủy tinh được mở ra, một hương thơm lan khắp đại sảnh, những người ngửi thấy mùi hương đều ngây ngẩn, cảm thấy thư thái cả người.

“Đó là thứ gì vậy?”.

Không ít người nôn nóng đứng dậy, muốn nhìn rõ vật được đặt trên bục trưng bày. Ngô Quảng Phú đưa tay nâng một viên thuốc long lanh trong suốt ra trước mặt mọi người.

“Mọi người đều có thể nhìn thấy, trong tay tôi đang cầm một viên thuốc màu trắng”.

“Đây là sản phẩm đầu tiên mà Tập đoàn Lăng Thiên chúng tôi tung ra”.

Ngô Quảng Phú cầm viên thuốc trong tay, đi xuống khỏi bục cao, để mỗi người đều có thể nhìn rõ Tẩy Túy Đan.

“Tôi xin giới thiệu với mọi người, viên thuốc này tên là Tẩy Túy Đan, do tập đoàn chúng tôi đã tập hợp mấy chục vị nghiên cứu viên uy tín giàu kinh nghiệm, dùng một loại nguyên liệu cực kì quý giá để luyện chế, công hiệu có thể nói là đứng đầu các loại thuốc hiện có”.

“Dưỡng da bảo tồn nhan sắc, trở lại thời thanh xuân. Trừ độc khử hàn, chữa được bách bệnh, Tẩy Túy Đan của chúng tôi đều có thể đạt được những hiệu quả đó. Sự thần kỳ của viên thuốc này vượt xa trí tưởng tượng của mọi người”.

Ngô Quảng Phú dứt lời, mọi người đều im lặng, đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đều hiện vẻ kì quái.

Sao nghe có vẻ như Ngô Quảng Phú là tên thầy thuốc lừa đảo bán mấy loại thuốc rẻ tiền ở bên đường, đang khoe khoang “linh đan diệu dược” của mình thế nhỉ?

Nếu không phải thân phận của Ngô Quảng Phú rõ ràng ra đấy, e rằng những doanh nhân giàu có nổi tiếng này đã phất tay áo bỏ đi rồi.

Dưỡng da bảo tồn nhan sắc thì bọn họ có thể chấp nhận, nhưng trở lại thời thanh xuân, chữa được bách bệnh thì ai tin!

Ngô Quảng Phú nhìn vẻ mặt của mọi người, đã dự liệu được từ trước. Anh ta không sốt sắng, chỉ mỉm cười nói: “Tôi biết mọi người đều nghi ngờ, cho rằng tôi khoác lác. Nhưng không sao, Tẩy Túy Đan có thật là có công hiệu thần kì như vậy không, chỉ cần tìm một người tình nguyện uống nó là có thể chứng minh lời tôi nói!”.

“Không biết mọi người ở đây có ai hứng thú không?”.

Anh ta cười híp mắt nhìn những người nổi tiếng ở đây, không chút hoang mang.

Quả nhiên, một lúc lâu sau, một doanh nhân lão làng được cho là Thái Sơn Bắc Đẩu trong giới kinh doanh tỉnh Xuyên đứng ra.

Lúc ông ta nhận lấy viên thuốc, ông chủ là Diệp Thiên lặng lẽ rời đi, không quan tâm đến những chuyện khác ở lễ khai trương nữa. Có vị doanh nhân lão làng ấy thử thuốc, Diệp Thiên biết lễ khai trương hôm nay đã đạt được hiệu quả chứng thực danh tính cho Tẩy Túy Đan.

Với công hiệu thần kì của Tẩy Túy Đan, đạt được thành công là điều trong dự liệu. Tiếp theo chỉ đợi mấy người Ngô Quảng Phú và Lâm Thiên Nam kinh doanh tốt, tiêu thụ ổn định, mọi thứ sẽ đạt thành.

Quả nhiên, nửa tiếng sau, bầu không khí thoáng chốc được hâm nóng, vị doanh nhân lão làng kia uống Tẩy Túy Đan vào, mặt mày tỏa sáng, chẳng mấy chốc trẻ ra mười tuổi, khiến những người nổi tiếng ở đây đều dao động.

Sau đó, những doanh nhân giàu có tranh nhau ra giá, muốn có được sản phẩm mới nhất của “Tập đoàn Lăng Thiên” đầu tiên.

Nhìn mọi người tranh cãi như sấm dậy, Ngô Quảng Phú hết sức khâm phục Diệp Thiên, anh ta tin rằng không bao lâu nữa, Tẩy Túy Đan sẽ phổ biến khắp Hoa Hạ, thậm chí là vang dội trên toàn thế giới.

Con tàu thương nghiệp trong tương lai - Tập đoàn Lăng Thiên - sắp giăng buồm ra khơi.

Trên con phố lớn ở Lư Thành, Diệp Thiên nhàn nhã tiến về phía trước. Cậu đến bên bờ sông, ngửa đầu nhìn về hướng thủ đô phương Bắc, nheo hai mắt lại.

“Diệp Vân Long, năm xưa ông phế bỏ võ công của tôi, chắc ông không ngờ sẽ có ngày hôm nay nhỉ?”.

“Hãy đợi đấy, tôi muốn khiến nhà họ Diệp, bất kể là về võ công hay về kinh doanh đều phải ngưỡng vọng tôi!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK