Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bành Lượng khó hiểu, hỏi tiếp: “Vì sao chứ?”.

“Rõ ràng thành tích của cậu tốt như vậy, thi tháng còn được 749 điểm cao chót vót, tạo nên lịch sử cho trường Tam Trung chúng ta. Rõ ràng cậu có thể thi vào đại học Thủ Đô hoặc đại học Hoa Thanh, thậm chí ra nước ngoài du học cũng không thành vấn đề, sao cậu lại không học nữa?”.

“Nếu cậu học tiếp, thủ khoa năm nay sẽ không phải Âu Hạo Thần, mà là cậu!”.

“Ồ?”, Diệp Thiên nhướng mày, thuận miệng hỏi: “Thủ khoa lần này là Âu Hạo Thần à?”.

“Còn không phải sao?”.

Bành Lượng thở dài: “Từ lần đánh cược thua cậu, cậu ta cứ như uống máu gà, bỏ hết mấy môn thể dục, năng khiếu, dồn hết tâm tư vào học tập, kiểm tra hàng tháng được 720 điểm trở lên sáu lần liên tục. Lúc thi đại học, cậu ta phát huy hơn hẳn bình thường, được 734 điểm, trang nhất các báo đăng lên toàn là cậu ta”.

“734 điểm, đúng là điểm số thủ khoa đủ khiến Hoa Hạ chấn động”.

Diệp Thiên gật đầu tán thành.

Tuy Âu Hạo Thần có chút nhỏ nhen, nhưng Diệp Thiên vẫn công nhận năng lực của cậu ta. Nhất là thiên phú về mặt học tập, người khác không thể nào so sánh được.

Mặc dù Âu Hạo Thần không thắng được cậu, nhưng đủ để bỏ xa những người khác một khoảng cách lớn. Lần này cậu ta thi đại học được 734 điểm có thể nói là đủ làm nền giáo dục Hoa Hạ chấn động, các trường nổi tiếng sẽ tranh giành cậu ta rất kịch liệt.

Bất luận cậu ta vào trường nào cũng sẽ như bảo bối, được nâng niu trên tay. Chỉ cần cậu ta không gây chuyện này kia ở đại học, ổn định phát triển, tương lai nhất định sẽ trở thành rường cột của xã hội, trụ cột của trường, có thể nói là tiền đồ sáng sủa, có xu thế một bước lên mây.

Nghe giọng điệu của Diệp Thiên, Bành Lượng tưởng là Diệp Thiên đang tiếc nuối, thế là vội vàng an ủi: “Diệp Thiên, thật ra chuyện này cũng không có gì ghê gớm, không phải chỉ là thủ khoa thôi sao? Nếu cậu không rời trường, thủ khoa chắc chắn sẽ là cậu, nói không chừng điểm của cậu còn cao hơn Âu Hạo Thần mười điểm ấy chứ”.

Diệp Thiên nghe vậy thì bật cười, không giải thích.

Bành Lượng cho rằng cậu đang tiếc, nhưng cậu ta làm sao biết cậu chỉ có chút cảm khái về thành tích Âu Hạo Thần đạt được mà thôi. Đó cũng giống như sự tán thưởng của một người đoạt giải Nobel trước một học sinh giành được hạng nhất khối học, như đứng trên cao nhìn xuống nhiều hơn.

Sau này Âu Hạo Thần tốt nghiệp đại học, trở thành người quyền cao chức trọng của một thành phố, hoặc chìm nổi trong biển thương nghiệp, nhưng sao có thể bằng một phần mười của cậu?

“Diệp Thiên, khó khăn lắm mới gặp lại, cậu đừng đột nhiên mất tích nữa đấy!”.

Bành Lượng kéo áo Diệp Thiên.

“Hôm nay là ngày họp lớp 12A4 của chúng ta trước kia, cậu phải đi cùng bọn tôi. Họp xong hai đứa mình tìm một quán rượu nhậu một bữa, hôm nay không say không về”.

Ngụy Thi Thi ở bên cạnh cười ngọt ngào gật đầu, không có ý kiến gì. Mặc dù bình thường cô ta không cho Bành Lượng uống say, nhưng bây giờ người uống cùng cậu ta là Diệp Thiên, cô ta sẽ không phản đối.

“Họp lớp?”.

Diệp Thiên đang định từ chối, nhưng Bành Lượng không cho phân bua đã kéo cậu lên xe taxi, đi thẳng đến khu Bắc Thành.

Khu Bắc Thành là khu phát triển mới nổi ở Lư Thành trong chín tháng trở lại đây, có thể nói mười năm tới, khu này sẽ trở thành khu phố sầm uất phồn hoa nhất.

Nhà hàng Lăng Thiên mới mở ở khu Bắc Thành rất nổi tiếng, trở thành nơi dùng bữa của vô số người thuộc tầng lớp thượng lưu.

Bởi vì đằng sau nhà hàng này là ông trùm ngành y dược phát triển thịnh vượng nhất Hoa Hạ hiện nay - Tập đoàn Lăng Thiên.

Ba người nhóm Diệp Thiên tiến vào nhà hàng Lăng Thiên, theo sự dẫn đường của nhân viên phục vụ, đến một căn phòng VIP cỡ trung.

Trong phòng VIP chia làm ba bàn lớn, từ lâu đã có hơn năm mươi người ngồi đây. Diệp Thiên lướt mắt nhìn qua, tất cả đều là bạn học lớp 12A4 trước kia. Trong số đó, một cậu con trai mặc áo sơ mi trông nổi bật nhất, hầu hết các bạn học đều a dua nịnh nọt cậu ta, hiển nhiên là tâm điểm chú ý của mọi người ở đây.

Cậu con trai đó chính là Âu Hạo Thần, Đỗ Giai Giai ở bên cạnh cậu ta sắc mặt hồng hào, giống như chứng kiến chồng mình đạt được thành tựu giỏi giang, cười tươi như hoa.

Thấy cửa phòng VIP mở ra, Âu Hạo Thần theo bản năng nhìn lại. Bành Lượng và Ngụy Thi Thi đi ở phía trước, cậu ta chỉ gật đầu chào, nhưng khi người sau cùng đi vào phòng, cậu ta chợt nghiêm mặt, con ngươi co lại.

“Diệp Thiên?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK