Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 650: Diệt cả đội

“Răng rắc!”

Một chiếc xe bọc thép hạng nặng đã bị Diệp Thiên dùng Phệ Thiên Long Diệm cắt đứt từ chính giữa, sau đó bị kéo thành hai phần.

Cậu chỉ đơn thuần một tay nắm lấy, mà đã ném đi hai miếng thép phế bỏ khổng lồ, những người xung quanh bị đụng phải ngả nghiêng khắp nơi, cảnh tượng máu me của một khu.

Chỉ một đòn mà đã gần trăm mạng người bỏ mạng tại chỗ!

“Nếu đã lấy tôi làm tiêu chuẩn, muốn dẫn tôi đến đây thì tôi cũng không ngại chơi với mọi người đâu!”

Ánh mắt Diệp Thiên rét lạnh, chỉ hơi nghiêng đầu, trực tiếp nhảy vào trong đám người, chỉ vung một tay, gần trăm người như bị gió lớn thổi bay, đồng loạt bay vọt lên, ai ai miệng cũng đầy máu, trông như đã ngừng thở.

Những phần tử vũ trang Trung Đông này bình thường đều dũng mãnh thiện chiến, giờ ai cũng như thấy quỷ, vội lùi về sau, không dám lại gần Diệp Thiên. Nhưng bọn họ càng lùi thì Diệp Thiên lại giống như hình với bóng, cứ đi theo đội quân đông đảo, mỗi lần đánh ra một chưởng đều có thể đè bẹp mấy chục người như những miếng bánh thịt.

“Khốn nạn, mau tấn công!”

Người chỉ huy chui vào trong một chiếc xe bọc thép, ông ta nhìn Diệp Thiên ở phía trước giống như Thần Chết đang gặt lưỡi liềm, tước đi sinh mệnh, chỉ cảm thấy trong lòng run rẩy một hồi.

Khó khăn lắm ông ta mới tập hợp được những người này, xuất thân là lính đánh thuê tinh nhuệ, vì ông ta có chỗ dựa vững chắc, còn có nguồn cung ứng vô số vũ khí hiện đại, nên tập hợp những người này thành một nhóm quân đội vũ trang, ngay cả trong các nước Trung Đông, bọn họ đều có sức ảnh hưởng rất lớn.

Cũng chính vì như vậy, quân đội bọn họ không ngừng lớn mạnh, hiện tại đã đạt đến quy mô gần ba nghìn người, nhưng bây giờ Diệp Thiên chẳng qua chỉ là giơ tay nhấc chân thôi mà trong mười phút ngắn ngủi, đã có đến mấy trăm người mất mạng.

Không chỉ vậy, những chiếc xe bọc thép và xe thiết giáp hỏa tiễn này của bọn họ, toàn bộ đều tốn một khoảng tiền lớn mua được từ các nguồn, là những vũ khí chiến đấu có sức sát thương lớn trong quân đội. Nhưng bây giờ Diệp Thiên lại có thể tùy tiện phá vỡ, lại dùng một cây thương lửa làm nổ tung xe thiết giáp hỏa tiễn, tổn thất như vậy bọn họ căn bản chưa từng nghĩ đến.

“Tấn công, toàn bộ tấn công cho tôi!”

Âm thanh điên cuồng của ông ta vang lên trong tai nghe của mọi người, mặc dù trong tay ông ta nắm giữ tài liệu của Diệp Thiên, đối với võ giả đương thời, ông ta cũng có chút hiểu biết, nhưng ông ta thực sự không nghĩ đến, sức chiến đấu của loài người lại có thể đạt đến bước này.

Tay không phá xe bọc thép, quả thực nghĩ cũng không dám nghĩ!

Nhưng bây giờ ông ta không quan tâm nhiều đến vậy, từ khi tiếp nhận chuyển vô tích sự này, bọn họ đã như tên đã trên cung, không thể không bắn, bây giờ ông ta chỉ có thể điên cuồng tấn công, giết chết Diệp Thiên.

Ngay lúc này toàn bộ xe bọc thép cũng đều chuyển hướng nòng súng, quay về phía Diệp Thiên.

“Ầm!”

Ba chiếc xe bọc thép ngay hàng đầu tiên, nòng súng bắn ra, ba nòng súng đánh thẳng về phía Diệp Thiên.

“Vù!”

Ngay khi xe bọc thép nổ súng, Diệp Thiên đã bước trước một bước.

Bàn chân hơi nghiêng, quét qua mặt đất, cát bụi lập tức bay mù trời, gió lốc chuyển động, vô số cát đá bị cuốn lên trời cao, biến thành một lốc xoáy nhỏ.

Diệp Thiên ở trong lốc xoáy nhỏ đó, ba viên đạn tấn công phía trước đánh thẳng vào vách ngoài lốc xoáy.

“Ầm ầm!”

Ba viên đạn cùng lúc nổ tung, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên khắp nơi.

Mặc dù lốc xoáy nhỏ kia cứng rắn, nhưng dưới tác động kinh khủng của ba viên đạn thì cũng bị nổ tung lập tức, hóa thành cát bụi bay đầy trời.

Nhưng trong lúc cát đá bay mù trời, thân hình Diệp Thiên cũng biến mất trong đó, những xe bọc thép còn lại đều không thể nhắm vào được.

Nhân lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, một bóng hình chợt lao ra như cây thương từ trong đám cát đá.

“Vù!”

Một tiếng xé không xuyên qua bầu trời, phóng thẳng vào chiếc xe bọc thép bên cạnh, đó chính là Diệp Thiên.

Bàn tay thon dài trắng mịn của cậu siết chặt thành quyền, đánh thẳng vào xe bọc thép.

“Ầm!”

Một tiếng nổ vang lên, ngay sau đó tiếng kim loại va chạm nhau vang lên, vỏ ngoài xe bọc thép thiết giáp cứng cáp lập tức bị hõm vào theo một dấu tay, sức mạnh kinh người xuyên qua vỏ thép vào bên trong xe bọc thép, hai thành viên điều khiển lập tức chảy máu từ thất khiếu rồi ngừng thở.

Thành viên điều khiển xe bọc thép khác cũng phản ứng lại kịp, hơn mười chiếc xe bọc thép đều nổ súng về vị trí của Diệp Thiên. Diệp Thiên giẫm mạnh chân xuống để lại cả một dấu chân lớn, cả người vươn người lên, hóa thành một cột sáng xanh lam bay vụt qua tránh né toàn bộ đạn bắn đến.

Cậu kéo hai tay, cuộn hai cây roi lửa trực tiếp quét thẳng xuống.

Cây roi lửa quét ngang dọc trong không trung, đi đến đâu, những phần tử vũ trang này chẳng kịp kêu rên một tiếng, đã bị thiêu đốt, đến xương cốt cũng chỉ còn lại một nửa.

Hai cây roi lửa của Diệp Thiên đang vùng vẫy, trong thoáng chốc, hàng trăm người đã bị bốc hơi hóa khí ngay tức khắc, ba chiếc xe bọc thép đều bị roi lửa quét ngang cắt ngang.

“Sức mạnh thật đáng sợ!”

Đám người Hắc Tháp nhìn một mình Diệp Thiên chiến đấu với quân đội vũ trang ba nghìn người, vẻ mặt chợt thay đổi.

Nếu như nói, ban đầu Diệp Thiên giết chết Đường Đôn Nho trên sông Lan Thương khiến bọn họ cảm thấy kinh sợ, thì bây giờ một mình Diệp Thiên đấu lại quân đội vũ trang với vũ khí hiện đại hóa, thì chính là chấn động thật sự.

Đối với thành viên Nam Long Nhận xuất thân từ quân đội mà nói, mặc dù vẫn kính trọng với võ giả, nhưng chung quy vẫn cho rằng quân đội và vũ khí quân sự sẽ áp đảo võ giả.

Nhưng lúc này, Diệp Thiên lại thật sự dùng thân mình để chứng minh, cái gì gọi là dùng thân phàm đấu với quân đội.

Nguyễn Thanh Trúc và người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh ngơ ngác nhìn cảnh này, giống như đang nhìn một truyền kỳ.

Lúc trước cho dù mấy người Hắc Tháp miêu tả Diệp Thiên có mạnh đến nhường nào, thì bọn họ cũng đều cảm thấy bình thường chẳng có gì, đối với chuyện này không hề để tâm.

Nhưng bây giờ, một mình Diệp Thiên chống lại quân đội vũ trang ba nghìn người, tay không phá xe bọc thép, đạp phá xe thiết giáp, giết người như uống máu, không có gì đơn giản dễ hiểu hơn chuyện này.

“Đây chính là tổng giáo quan của chúng ta, tổng giáo quan mạnh nhất của Nam Long Nhận ta, tổng giáo quan đáng ngưỡng mộ cả đời!”

Lí Vân Phi đứng tại chỗ, dùng ba câu tu từ, vẻ mặt vô cùng kính trọng và tôn sùng Diệp Thiên không hề che giấu.

Trước đây ở Lư Thành gặp được Diệp Thiên, cậu ta đã xem Diệp Thiên là tình địch nhưng đến bây giờ, cậu ta đã không còn suy nghĩ này, Diệp Thiên đối với cậu ta mà nói, chính là tổng giáo quan mà cậu ta tôn kính ngưỡng mộ.

Những thành viên Nam Long Nhận còn lại cũng nhìn Diệp Thiên chằm chằm, ánh mắt chưa từng dời đi.

Bọn họ đều biết rõ, trận chiến này của Diệp Thiên sẽ trở thành một chương mới cho một thời đại mới.

Diệp Thiên như một bóng ma, những nơi Phệ Thiên Long Diệm đi qua, đều quét sạch tất cả, đội hình ba nghìn người gần như đều bị Diệp Thiên diệt sạch toàn bộ.

Xe bọc thép loại nặng, xe thiết giáp đều bị Diệp Thiên dùng tay không phá vỡ, hoặc là dùng Phệ Thiên Long Diệm hóa thành chưởng đao cắt nát, toàn bộ đều thành đồ phế bỏ.

Biên giới nước Y, khói bụi mù trời, Diệp Thiên mặc áo trắng loang lổ, nhấc một người trung niên lên, chầm chậm đi ra từ trong cát bụi.

“Là ai bảo các ông đợi tôi ở đây, tiến hành tấn công tôi?”

Người trung niên này chính là người đứng đầu đội hình này, Diệp Thiên nghiêng đầu nhìn ông ta, vẻ mặt lạnh nhạt.

“Ma quỷ, cậu chính là ma quỷ…”

Vẻ mặt người chỉ huy đã trở nên tái nhợt, gương mặt Trung Đông điển hình, lại vô cùng sợ sệt.

Từ đầu đến cuối cũng chưa đến nửa tiếng, đội hình ba nghìn người vũ trang đều bị Diệp Thiên một mình diệt cả đội.
Chương 651: Máy bay trực thăng Cobra

Sắc mặt quan chỉ huy trắng bệch, ông ta chưa bao giờ nghĩ đến, lúc còn sống mình lại được chứng kiến cảnh tượng chấn động thế gian như này, thậm chí ông ta còn bắt đầu hoài nghi, có phải mình đã đi đến một thế giới khác, đến một nơi kỳ lạ mà ông ta chẳng hề quen thuộc.

Đội ngũ vũ trang gồm ba nghìn người, có xe tăng hạng nặng, xe bọc thép mang theo đạn tên lửa, đạn tên lửa vác vai, các loại súng trường hoàn mỹ, năm mươi khẩu súng máy Gatling. Vậy mà cũng chỉ có thể làm rách nát quần áo của Diệp Thiên, lại bị một mình Diệp Thiên tiêu diệt toàn bộ.

Từ đầu đến cuối, thậm chí ông ta chưa từng thấy trên người Diệp Thiên xuất hiện một vết máu, chẳng khác gì không phải chịu một vết thương nào mà đã giải quyết toàn bộ bọn họ.

Giờ khắc này ông ta đã bắt đầu hoài nghi, vì sao chỗ dựa của ông ta lại sai ông ta đến đây chọc vào một sự tồn tại khủng bố đến mức không thể diễn tả được như vậy.

Ngay cả xe tăng và xe bọc thép cũng không làm gì được Diệp Thiên, rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể đối phó với Diệp Thiên? Chẳng lẽ phải điều động lực lượng chiến đấu, máy bay ném bom?

Trong mắt ông ta, Diệp Thiên đã chẳng khác gì Tử Thần rồi.

“Là người nào thuê các ông đến chờ tôi?”

Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, xách ông ta lên giữa không trung, lời ít mà ý nhiều, dùng tiếng thông dụng quốc tế hỏi.

Biểu cảm của quan chỉ huy đầy hoảng sợ, cảm thấy cả người lạnh buốt, gần như không dám đối mặt với Diệp Thiên, hơi thở tử vong bao phủ khắp người ông ta.

“Tôi… tôi nói ra, cậu có thể tha cho tôi một mạng không?”

Đồng tử ông ta co rụt lại, cũng dùng tiếng thông dụng quốc tế trả lời Diệp Thiên.

“Ông nói ra, tôi có thể cho ông được chết thoải mái một chút!”

Sắc mặt Diệp Thiên vẫn lạnh lùng như vậy, nhàn nhạt trả lời.

“Cậu không hứa bỏ qua cho tôi, tôi sẽ không nói!”

Sắc mặt quan chỉ huy thay đổi, ông ta cho rằng đã nắm được vào cây cỏ cứu mạng, nào ngờ Diệp Thiên lại khẽ xoay chuyển ánh mắt, dứt khoát ném ông ta vào giữa không trung.

“Không nói, vậy thì đi chết đi!”

Diệp Thiên cũng không ngẩng đầu, chỉ khẽ nắm bàn tay lại, một sức mạnh khổng lồ vô hình bao lấy quan chỉ huy làm trung tâm rồi dần dần co lại, chậm chạp nhưng không thể ngăn cản.

Bên trong sức mạnh đang co lại này, quan chỉ huy chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân mình đang bị siết chặt va chạm với nhau, sau đó chậm rãi bị siết đến gãy nát, thậm chí ông ta còn có thể nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn và mạch máu rạn nứt của chính mình.

Cái chết như vậy, từ từ mà dày vò, mỗi một giác quan trên người ông ta đều đang phóng đại vô hạn, đặc biệt là thần kinh có cảm giác đau đớn vô cùng mãnh liệt, bất luận chỗ nào trên cơ thể đau nhức thì đều thông qua hệ thần kinh truyền đến đại não, để ông ta nếm trải luyện ngục nhân gian thật sự là như thế nào.

Cuối cùng, một đám sương máu nổ tung trên không trung, đội ngũ vũ trang gồm ba nghìn người bị tiêu diệt hoàn toàn.

Diệp Thiên đánh chết quan chỉ huy, sắc mặt lạnh lùng bước ra khỏi đống sắt thép đổ nát, sau đó chợt sải bước, hóa thành một tia sáng bắn đi, nhoáng cái đã vào bên trong thành trấn.

Đám người Hắc Tháp đều kinh ngạc nhìn bóng hình Diệp Thiên bước đến, một câu cũng không nói nên lời, mà Nguyễn Thanh Trúc và chàng trai trẻ tuổi bên cạnh đã bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, chỉ ngơ ngác nhìn Diệp Thiên.

Diệp Thiên mặc một chiếc T-shirt màu trắng đã rách nát, phần áo trước ngực rách ra một cái lỗ lớn, nhưng không người nào dám có chút xíu khinh thường, đều nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt chứa đầy kính trọng.

Khi Diệp Thiên còn cách mọi người mười trượng, đám người Hắc Tháp, Cương Quyền, Bộc Phá không chút do dự, không hẹn mà cùng nhau giơ tay cúi chào.

“Tổng giáo quan!”

Trên mặt Diệp Thiên mang theo nụ cười nhàn nhạt, cuối cùng đứng trước mặt mọi người.

“Không sao chứ?”

Cậu quét mắt nhìn mọi người, mọi người rối rít gật đầu, cao giọng trả lời.

“Không sao là tốt rồi, tôi đã giải quyết sạch sẽ quân đội vũ trang, mau dẫn người trở về Hoa Hạ, hoàn thành nhiệm vụ của các anh đi!”

Diệp Thiên vươn vai duỗi lưng, không nhìn ra được chút dấu vết vừa trải qua một trận chiến lớn nào ở trên mặt cậu.

Nguyễn Thanh Trúc ở bên cạnh nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt tò mò và sùng bái, nhưng từ đầu đến cuối, Diệp Thiên lại không hề liếc mắt nhìn đối phương một lần.

Trước đó chàng trai trẻ tuổi bên cạnh cảm thấy nghi ngờ thực lực của Diệp Thiên, nhưng giờ phút này lại không nói một lời, hoàn toàn im lặng.

Với biểu hiện của Diệp Thiên, gọi là siêu phàm cũng không quá đáng, người như này còn không phải lớn mạnh thì thế nào mới là lớn mạnh?

Hắc Tháp là đội trưởng, khom lưng cúi đầu với Diệp Thiên, sau đó nghiêm mặt nói: “Tổng giáo quan, cậu không ngại ngàn dặm xa xôi đến cứu chúng tôi, nhưng chúng tôi lại cảm thấy rất có lỗi với cậu!”

“Mục tiêu của những người này vốn không phải là chúng tôi, bọn họ chỉ coi chúng tôi là mồi nhử, dẫn cậu đi lên phía trước, mục đích chủ yếu là đối phó cậu!”

“Chúng tôi suýt nữa trở thành công cụ để đối phương đối phó với cậu, thật sự rất xin lỗi!”

Bộc Phá cũng hổ thẹn cúi thấp đầu, trên mặt tràn đầy sa sút.

“Tổng giáo quan, cậu truyền Phệ Thiên Luyện Khí Quyết cho chúng tôi, chúng tôi đều chăm chỉ luyện tập không kể đêm ngày, tôi vốn cho rằng bản thân đã đủ mạnh mẽ rồi, nhưng đến bây giờ tôi vẫn chẳng khác gì con sâu cái kiến, chỉ gây thêm phiền phức cho cậu!”

Đám người Lí Vân Phi không nói gì, nhưng ai nấy đều hổ thẹn cúi đầu, vô cùng áy náy với Diệp Thiên.

Nhìn dáng vẻ của mọi người, Diệp Thiên khẽ cười một tiếng, xua xua tay với mấy người.

“Phệ Thiên Luyện Khí Quyết nhằm khám phá tiềm lực của con người, có thể khiến các anh làm chủ sức mạnh nhanh chóng hơn, nhìn mức độ tăng tiến cảnh giới hiện giờ của các anh, đã coi như vượt qua mong đợi của tôi rồi!”

“Nếu các anh đã gọi tôi là tổng giáo quan, vậy cứu đội viên chính là chức trách của tổng giáo quan!”

“Cũng không cần áy náy gì với tôi, mục tiêu của những người này là tôi, cho dù không có các anh làm mồi nhử, bọn họ cũng sẽ nghĩ mọi biện pháp để dẫn tôi đến phía trước, chỉ khác là thời gian dài hay ngắn mà thôi!”

Đám người Hắc Tháp nghe vậy, lúc này mới ngẩng đầu lên, càng khâm phục Diệp Thiên hơn.

Một người anh hùng thì phải có ‘thực lực, trách nhiệm, tính cách’, một thứ cũng không thể thiếu, mà Diệp Thiên lại tập hợp đầy đủ những đức tính đó.

Hắc Tháp bình tĩnh lại, nói với đám người Lí Vân Phi: “Nếu tổng giáo quan đã đến rồi, vậy thì lập tức thu dọn hành lý, cõng giáo sư Nguyễn, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này!”

“Mặc dù đội ngũ vũ trang đã bị tổng giáo quan tiêu diệt, nhưng tình hình Trung Đông rất rối loạn, có lẽ đối phương vẫn còn tiếp viện đằng sau, nhanh chóng rời khỏi nơi này là tốt nhất”!

Đám người Lí Vân Phi đang định trả lời, Diệp Thiên đứng ở bên cạnh lại đột nhiên nheo mắt lại, giọng điệu chợt trở nên lạnh lùng.

“Mấy người các anh lập tức rời đi, cách nơi này càng xa càng tốt, nhanh!”

Mọi người kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy sắc mặt Diệp Thiên nghiêm nghị, giống như gặp phải kẻ địch lớn mạnh trước nay chưa từng có.

Đám người Hắc Tháp chấn động tinh thần, đều cảm thấy rất khiếp sợ, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe được giọng điệu thúc giục nôn nóng như vậy từ trong miệng Diệp Thiên.

Bọn họ không biết xảy ra chuyện gì, còn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng vào lúc này, tiếng cánh quạt vù vù đinh tai nhức óc truyền đến.

Chỉ thấy chân trời phía xa xa, sáu chiếc ‘quái vật sắt thép’ khổng lồ, bên trên gắn cánh quạt, đang dùng tốc độ cực nhanh bay về phía bên này.

Đó là sáu chiếc máy bay trực thăng vũ trang, thân hình to lớn, cánh quạt dang rộng, gần như che khuất nửa bầu trời, sáu chiếc máy bay trực thăng nối thành một hàng, mọi người đã có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của phi công trong buồng lái máy bay.

“Đây là… máy bay trực thăng vũ trang Cobra?”

Đám người Hắc Tháp hiểu rất rõ về quân sự, tất nhiên cũng biết đến rất nhiều xe chiến đấu máy bay chiến đấu cao cấp đã từng nổi tiếng thế giới.

Lúc này trên bầu trời, thứ đang nhanh chóng bay đến gần chính là máy bay trực thăng vũ trang mà Hợp chúng quốc nghiên cứu ra vào thập niên sáu mươi.
Chương 652: Dùng cơ thể người phàm

“Vù vù!”.

Trên bầu trời, tiếng xoay tròn của cánh quạt chân vịt vọng đến, sáu con quái thú sắt thép tiến đến gần. Sắc mặt đám người Hắc Tháp đã đen như đáy nồi, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.

Máy bay trực thăng Cobra là trực thăng trang bị vũ khí áp chế hỏa lực cao, do Hợp chúng quốc nghiên cứu ra vào thập niên sáu mươi.

Mỗi chiếc máy bay trực thăng Cobra chính là một khẩu pháo triển khai toàn bộ hỏa lực. Cho dù là ở thế kỉ hai mươi mốt, sức chiến đấu trong quân sự của nó vẫn được xếp hạng nhất, chưa từng lỗi thời.

Phía trên máy bay trực thăng được trang bị súng Gatling tăng cường đường kính lớn, do binh lính ngồi trên máy bay điều khiển, có thể rà quét theo hình tròn một trăm năm mươi độ.

Ở bên dưới trực thăng được trang bị pháo tự hành hạng nặng từng chấn động thế giới, đạt được thành tựu xuất sắc trên quốc tế.

Lý niệm ban đầu của loại pháo tự hành này là nghiên cứu ra nhằm tác chiến với xe tăng và xe bọc thép, tấn công xe tăng và xe bọc thép từ trên cao. Đầu đạn xuyên giáp của pháo tự hành có thể dễ dàng xuyên thủng thiết giáp dày năm mươi centimet, cho dù là xe tăng chắn trước mặt cũng có thể bị bắn thành sắt vụn thủng lỗ chỗ trong chốc lát. Uy lực của nó còn hơn cả súng bắn tỉa Barret không chỉ một trăm lần.

Đặc biệt là ở dưới cùng của máy bay trực thăng còn gắn tên lửa đạn đạo uy lực lớn, có thể dễ dàng phá hủy một tòa nhà cao tầng. Một khi tên lửa đạn đạo phóng ra còn có thể truy đuổi mục tiêu trong khoảng cách ngắn, năng lực tác chiến cực kì đáng sợ.

Có thể nói, một chiếc máy bay trực thăng Cobra có thể hủy diệt toàn bộ lực lượng vũ trang ba nghìn người vừa rồi, cộng thêm xe tăng và xe bọc thép. Bây giờ có đến sáu chiếc bay đến đây, tương đương với một đội quân đặc chủng.

Bọn họ thực sự khó có thể tưởng tượng, rốt cuộc là chuyện gì mà lại đồng thời điều động đến sáu chiếc máy bay trực thăng Cobra.

Mọi người kinh ngạc, quay sang nhìn Diệp Thiên. Bọn họ hiểu rất rõ, đây có lẽ là đáp án duy nhất.

Trước kia, bộ đội vũ trang ba nghìn người bị một mình Diệp Thiên giết hết, đối phương không đạt được hiệu quả mong muốn. Bây giờ, sáu chiếc máy bay trực thăng Cobra xuất hiện, rõ ràng là thủ đoạn tiếp theo của bọn chúng.

“Đi, mau đi đi, càng xa càng tốt!”.

Diệp Thiên phất tay, một luồng sức mạnh nhẹ nhàng hóa thành gió, cuốn nhóm người Hắc Tháp ra khỏi thành trấn, bay về phía sau. Mọi người chỉ có thể nhìn bóng lưng của Diệp Thiên xa dần.

“Tổng giáo quan!”.

Nhóm Hắc Tháp hét lớn, vành mắt đã trở nên nóng hổi.

Diệp Thiên đẩy bọn họ đi rõ ràng là muốn bọn họ tránh xa, tự mình đối đầu với sáu con quái thú sắt thép. Cậu thà một mình dẫn hỏa lực cũng phải giúp bọn họ thoát thân an toàn.

Bọn họ muốn kề vai tác chiến với Diệp Thiên, nhưng biết làm sao, cuộc chiến lúc này đã không phải cuộc chiến mà bọn họ có thể nhúng tay vào. Đối mặt với máy bay trực thăng Cobra, chỉ một chiếc pháo tự hành thả xuống cũng đủ diệt tất cả bọn họ.

Bọn họ bị đẩy ra khỏi phạm vi thành trấn. Khi đã đến phía sau thành trấn, Nguyễn Thanh Trúc phản ứng lại, hỏi Hắc Tháp: “Anh ấy định một mình đối phó với sáu chiếc máy bay trực thăng Cobra sao?”.

Mấy người Thủ Thuật Đao cũng quay sang Hắc Tháp: “Đội trưởng, tổng giáo quan là vì chúng ta mới rơi vào cạm bẫy hỏa lực này, chúng ta không thể đi như vậy được, chúng ta phải giúp tổng giáo quan mới phải!”.

Bộc Phá cũng quát lớn: “Đội trưởng, tôi mặc kệ, cho dù không giúp được tổng giáo quan, chết cũng phải chết cùng với cậu ấy!”.

Mọi người gần như đều có cùng cách nghĩ. Mặc dù trước kia Diệp Thiên một mình diệt hết bộ đội vũ trang ba nghìn người, nhưng sức chiến đấu như vậy vẫn không đủ để so sánh với máy bay trực thăng Cobra.

Một chiếc trực thăng Cobra áp chế hỏa lực từ xa đã không thể phòng ngự, huống hồ là sáu chiếc?

Mọi người đều hi vọng có thể cùng tiến cùng lùi với Diệp Thiên. Cho dù không thể hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ cũng muốn chết ở sa trường cùng với Diệp Thiên, không muốn làm một kẻ đào ngũ.

Bộc Phá dứt lời, đang chuẩn bị chạy nhanh về phía trước, trở lại thành trấn kề vai chiến đấu với Diệp Thiên. Nhưng đúng lúc đó, một bàn tay đưa ra níu vai anh ta lại.

“Đội trưởng?”.

Bộc Phá quay lại, chỉ thấy Hắc Tháp đang nghiêm túc nhìn anh ta.

“Nghe lệnh tôi, lập tức rút lui, cách càng xa tổng giáo quan càng tốt!”.

“Nhưng…”, mọi người nghe vậy đều cảm thấy khó hiểu.

Hắc Tháp lại tỏ vẻ lạnh lùng, quát khẽ một tiếng.

“Nghe mệnh lệnh, rút lui!”.

“Tổng giáo quan đã bảo chúng ta đi thì chúng ta cứ đi, ở lại chỉ gây thêm rắc rối cho cậu ấy, khiến cậu ấy không thể phát huy toàn bộ thực lực của mình!”.

“Với thực lực của tổng giáo quan, cho dù không thắng nổi, nhưng muốn chạy thì bất cứ lúc nào cũng có thể. Chúng ta đừng trở thành gánh nặng của cậu ấy!”.

Mọi người nghe thế mới phản ứng lại, mấy người họ nhìn chăm chăm về hướng Diệp Thiên, sau đó lập tức dẫn gia đình giáo sư Nguyễn rút lui về phía xa.

Nơi thành trấn biên giới, Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn trời, sáu chiếc máy bay trực thăng Cobra vẫn đang tiếp cận với tốc độ cực nhanh.

Lúc còn cách Diệp Thiên mấy trăm dặm, sáu chiếc trực thăng Cobra như đã hẹn nhau từ trước, đồng thời phát động tấn công.

Pháo chống tăng hạng nặng lắp bên dưới máy bay kèm theo tiếng xé gió chói tai, mỗi chiếc hai khẩu, cuối cùng hóa thành mười hai ngọn lửa thật dài bắn phá xuống mặt đất.

“Coong coong coong!”.

Đạn pháo rơi xuống đất, vô số cát đá bay mịt mù. Những nơi nó đi qua, bất cứ thứ gì cũng bị phá hủy, tường cát của thành trấn đổ sụp từng mảng, giống như gió lốc quét qua không thể ngăn cản, hủy diệt tất cả mọi thứ.

Theo sự điều chỉnh quỹ đạo của pháo tự hành trên trực thăng, ngọn lửa giống như có sinh mệnh, cách Diệp Thiên càng lúc càng cần. Trước mặt Diệp Thiên, mười hai ngọn lửa hủy diệt mọi thứ, nhịp điệu chết chóc càng lúc càng gần.

Ánh mắt Diệp Thiên nghiêm lại, cậu không hiểu nhiều về những vũ khí chiến đấu hiện đại hóa này, nhưng máy bay trực thăng Cobra thì cậu đã từng xem qua trên tạp chí quân sự.

Chưa nói đến tên lửa đạn đạo và đạn tên lửa mà nó trang bị, chỉ riêng pháo chống tăng hạng nặng đã là vũ khí có lực sát thương cực mạnh, có thể tiêu diệt siêu phàm thần phẩm một cách dễ dàng.

Cho dù là Cuồng Thần Gaudreau vang danh với luyện thể, hay Nicolas thủ lĩnh của đoàn lính đánh thuê Bloody năm xưa cũng không chống đỡ nổi một phát đạn pháo này, chỉ cần một viên đạn là có thể làm bọn họ đứt ngang người. Ví như lĩnh vực màu đỏ máu mà Huyết Ma tạo ra, những chiếc máy bay trực thăng này chỉ cần rà quét một phương hướng là có thể phá nát hoàn toàn thế giới màu máu, ngay cả bản thân Huyết Ma cũng có thể hủy diệt ngay.

Chính cậu cũng không dám nói có thể dùng chân nguyên, cộng thêm xác thịt chống đỡ đòn tấn công trực diện của pháo chống tăng.

Đây chính là sự đáng sợ của vũ khí hiện đại hóa, đây chính là sức mạnh vượt trên vương cấp!

Ở phía trước, mười hai ngọn lửa cách Diệp Thiên càng lúc càng gần. Trong căn cứ quân sự dưới lòng đất cách đó nghìn vạn cây số, mấy người mặc quân phục đang quan sát cảnh này trước màn hình lớn.

Bọn họ đều muốn tận mắt chứng kiến, cao thủ võ thuật Diệp Thiên bị hỏa lực mạnh mẽ của hành tinh này xé nát như thế nào.

Trong lúc bọn họ nhìn chằm chằm màn hình, cuối cùng Diệp Thiên cũng hành động.

“Roạt!”.

Cậu đưa tay xé toạc chiếc áo đã rách nát trên người mình, để lộ cơ bắp rắn chắc cân xứng, giống như cơ thể bằng sắt thép.

Cậu ngửa đầu nhìn trời, ý chí chiến đấu trong mắt dâng tràn.

“Hôm nay, tôi sẽ dùng cơ thể người phàm trải nghiệm thử vũ khí chiến tranh từng xưng bá thế giới này!”.
Chương 653: Băng qua bầu trời

“Ầm!”.

Diệp Thiên xé toạc áo, ngay lúc này mười hai ngọn lửa ở phía trước tiến sát tới trước mặt cậu.

Cậu đạp chân xuống, mặt đất hiện ra dấu chân khổng lồ, vô số cát đá bị cuốn bay lên, còn bản thân cậu lao vọt lên trời trước khoảnh khắc ngọn lửa quét tới cơ thể.

Một luồng sáng xanh lam phóng vọt lên trời với tốc độ nhanh hơn tốc độ âm thanh, bay thẳng lên cao như diều gặp gió.

Lần này, cậu không dùng chân nguyên cưỡi gió đi, mà chỉ dùng sức mạnh xác thịt của Phệ Thiên Chi Thể. Hai bắp chân đột phá, giống như cung tên đã kéo căng được thả ra trong chớp mắt, dùng tốc độ nhanh nhất bay vọt lên trời.

Một bước nhảy của cậu cao gần trăm trượng, ngọn lửa hoàn toàn không theo kịp tốc độ của cậu.

Sáu người lái máy bay trực thăng Cobra thấy Diệp Thiên lên đến độ cao như bọn họ chỉ trong giây lát, ai nấy đều biến sắc, dâng lên dự cảm chẳng lành, nói qua bộ đàm cùng một lúc.

“Mau lên, chúng ta phải nâng độ cao lên thêm nữa, đừng để cậu ta đến gần!”.

Trong bộ đàm, giọng nói của người điều khiển có vẻ sốt ruột.

Lần này bọn họ áp chế Diệp Thiên bằng hỏa lực, muốn tiêu diệt cậu hoàn toàn, đương nhiên có nhiều tài liệu về võ giả.

Bọn họ đã nắm được tình báo tương đối về cảnh giới siêu phàm, thậm chí là vương cấp. Bất kể là cảnh giới siêu phàm hay là vương cấp đều có thể cưỡi gió đi, đứng giữa không trung, nhưng cái gọi là đứng giữa không trung cũng có giới hạn về độ cao.

Võ giả có thể đi trên không là nhờ vào chân khí hoặc là chân nguyên trong cơ thể làm thay đổi trọng lực. Nhưng chuyện gì cũng có giới hạn, cho dù cảnh giới siêu phàm có mạnh đến đâu, hoặc là mạnh như vương cấp của trăm năm trước thì cùng lắm cũng chỉ có thể đạt đến độ cao một trăm năm mươi mét mà thôi. Bọn họ có thể tùy ý hành động trong phạm vi bầu trời cao một trăm năm mươi mét, nhưng muốn lên cao hơn nữa thì không thể làm được.

Còn vũ khí chiến đấu đặc chủng như máy bay trực thăng Cobra thì có thể nâng lên độ cao gần nghìn mét, bọn họ chỉ cần kéo dài khoảng cách với Diệp Thiên thì sẽ không bị cậu uy hiếp. Ngoài ra, các loại vũ khí của máy bay trực thăng đều có thể trở thành sát chiêu giết chết Diệp Thiên.

“Vù vù!”.

Cánh quạt chân vịt điên cuồng chuyển động, những người điều khiển máy bay đang chuẩn bị nâng độ cao, ngay lúc ấy Diệp Thiên lại có hành động.

Cậu đứng giữa đám mây, trở bàn tay nắm vào không trung trước mặt. Giữa lòng bàn tay có ngọn lửa bốc lên, từng đốm lửa lan tràn, cuối cùng hình thành một cây mâu dài bằng lửa cháy hừng hực.

Người điều khiển chiếc máy bay trực thăng Cobra ở gần Diệp Thiên nhất nhìn thấy khóe môi cậu cong lên một đường cong quỷ dị, lập tức cảm thấy không ổn.

Trong nháy mắt, Diệp Thiên đột nhiên ngửa đầu ra, ngả lưng về phía sau, bày ra tư thế ném lao tiêu chuẩn. Mỗi một bộ phận, mỗi một khớp trên cơ thể cậu đều chứa đầy sức mạnh vô hạn, giống như cung tên kéo căng.

“Hây!”.

Lần đầu tiên, Diệp Thiên quát khẽ một tiếng trong lúc chiến đấu, giống như dã thú gào thét, gầm thành tiếng.

Tiếng quát của cậu vừa dứt, cậu thả lỏng cơ thể đang căng chặt, mâu dài bằng lửa trong tay được ném ra, phóng về phía chiếc máy bay trực thăng Cobra ở gần nhất.

“Soạt!”.

Trong không khí, một ánh lửa lóe lên, tốc độ nhanh gấp hai lần âm thanh.

Người điều khiển của chiếc máy bay Cobra chỉ có thể nhìn thấy ánh lửa đến gần hắn trong nháy mắt.

“Phập!”.

Đầu nhọn của mâu dài bằng lửa đâm thẳng vào buồng điều khiển trực thăng.

Mặc dù lớp vỏ bằng hợp kim nhôm của máy bay trực thăng Cobra không bằng xe tăng hạng nặng và xe hỏa tiễn, nhưng cũng đủ chống đỡ sự bắn phá của đạn súng bắn tỉa và súng trường bình thường, độ cứng chắc mạnh mẽ vô cùng. Tấm chắn ở phía trước máy bay cũng là kính cường lực, chế tạo từ chất liệu cứng có thể phòng chống đạn.

Nhưng cây mâu bằng lửa của Diệp Thiên ném ra lại không bị cản trở, chui vào theo thiết bị chắn gió ở phía trước buồng điều khiển, sau đó xuyên thủng lồng ngực của người điều khiển. Cây mâu tiếp tục đâm xuyên về phía sau, chạy thẳng từ đầu máy báy đến đuôi máy bay.

“Ầm ầm!”.

Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, một con quái thú bằng sắt thép từng xưng bá thập niên sáu mươi bị Diệp Thiên đánh một đòn làm nổ tung ngay trên không.

Cảnh tượng đó khiến người điều khiển trên năm chiếc trực thăng còn lại sững sờ. Bọn họ thật sự không thể tin vào mắt mình, võ giả nhân loại sao có thể làm được đến mức này?

Diệp Thiên lại không quan tâm đến vẻ mặt của bọn họ, cơ thể vọt lên trăm mét trong chớp nhoáng, tay đưa ra trước, lại một cây mâu dài bằng lửa được cậu nắm trong tay.

“Nâng độ cao, nâng độ cao!”.

Trong bộ đàm vang lên tiếng gào thét điên cuồng của mấy người điều khiển, mỗi người đều ra sức kéo cần gạt điều khiển, chỉ mong lập tức bay lên cao nghìn mét, tránh xa Diệp Thiên.

“Hừ!”.

Diệp Thiên cười lạnh lùng, ánh mắt đã nhắm đến chiếc trực thăng tiếp theo, ném cây mâu lửa trong tay ra lần nữa.

“Xèo!”.

Ánh lửa trên trời bùng lên, lại một chiếc trực thăng nữa bị ném cho bốc cháy.

Trước màn hình lớn, mấy người đàn ông da trắng mặc quân trang ngồi cùng nhau, hết sức kinh ngạc nhìn cảnh này, một lúc lâu không hề di chuyển ánh mắt.

“Cây mâu lửa trong tay Diệp Lăng Thiên là thứ gì? Sao lại có sức phá hoại đáng sợ đến vậy?”.

“Một mình cậu ta tiêu diệt lực lượng vũ trang ba nghìn người tôi còn có thể hiểu được, nhưng bây giờ chuyện này là sao? Ngay cả máy bay trực thăng Cobra cũng không ngăn được cậu ta?”.

Một người trong số họ bỗng đứng dậy, vẻ mặt đầy kinh hãi nói.

“Xem ra chúng ta đã coi thường Diệp Lăng Thiên, đánh giá sai về sức chiến đấu của cậu ta rồi”.

Người bên cạnh tỏ ra lạnh lùng, nhưng cũng thở dài bất đắc dĩ.

Trong màn hình, Diệp Thiên giống như thần linh giáng thế, cây mâu lửa trong tay giống như lưỡi hái tử thần, mỗi một cây mâu ném ra đều có thể đâm xuyên một chiếc máy bay khiến nó nổ tung.

Những chiếc máy bay trực thăng Cobra này còn chưa phát huy ưu thế áp chế hỏa lực từ xa của mình, còn chưa lên đến độ cao an toàn thì đã bị Diệp Thiên ném rụng ngay giữa trời, xuyên từ đầu tới đuôi.

“Thằng nhóc này thật sự là người Địa Cầu sao? Võ giả của Địa Cầu, dù là vương cấp của trăm năm trước có lẽ cũng không có năng lực tác chiến như vậy!”.

“Lực xuyên thấu của cây mâu lửa trong tay cậu ta mạnh gấp mười lần đạn xuyên giáp, khả năng đánh phá không hề thua kém tên lửa đạn đạo phòng thủ trên không, cậu ta còn là người sao? Có khác nào quái vật trong truyền thuyết đâu chứ!”.

Một sĩ quan khá trẻ tuổi kích động nói, sâu trong đáy mắt hiện lên nỗi sợ hãi.

Lần đầu tiên hắn ý thức được thế nào là sự đáng sợ của võ giả, hắn không khỏi suy nghĩ thời đại mà vương cấp cát cứ, thống trị thế giới sẽ là cảnh tượng kinh khủng đến thế nào?

Bọn họ thật sự đã dựa vào vũ khí hiện đại hóa chèn ép những tồn tại như quái vật đó ở ẩn rồi sao? Những vương cấp đó đã trăm năm không xuất hiện thật sự là vì vũ lực của các quốc gia lớn trên hành tinh này dọa sợ, không dám lộ mặt sao?

Bọn họ còn chưa kịp suy nghĩ kĩ càng thì trên màn hình lại bùng lên một mảng lửa, chiếc máy bay trực thăng Cobra cuối cùng cũng hóa thành quả cầu lửa rơi xuống đất.

Từ đầu tới cuối, Diệp Thiên không hề cho những chiếc máy bay trực thăng Cobra này cơ hội để phát huy ưu thế, cậu lần lượt tiêu diệt hết bọn chúng, không hề kéo dài.

Trên bầu trời, chỉ còn lại một mình Diệp Thiên ngạo nghễ đứng đó. Sau khi đánh rơi sáu chiếc máy bay trực thăng Cobra, cậu không hề có biểu cảm gì, ngược lại trong mắt dâng lên vẻ nghiêm nghị.

Ở phía trước, mười lăm chiếc máy bay vũ trang đang bay nhanh đến, mỗi một chiếc đều nâng lên độ cao cao nhất, đã đến độ cao mà Diệp Thiên không thể lên tới.

Chiến đấu vẫn còn lâu mới kết thúc, cuộc săn giết quân sự hiện đại hóa nhằm vào Diệp Thiên đang đến hồi gay cấn.
Chương 654: Truy Phong Tiễn

“Vút, vút!”.

Mười lăm chiếc máy bay trực thăng Cobra vụt nhanh tới, để lại một vệt khói dài trên bầu trời.

Vì nhận được chỉ thị của cấp trên, 15 chiếc trực thăng này biết trước đó Diệp Thiên đã liên tiếp đâm hỏng sáu chiếc trực thằng bằng chiếc giáo lửa, vì vậy không dám tiếp cận ở tầm thấp, đều lên đến độ cao gần nghìn mét, kéo giãn khoảng cách với Diệp Thiên.

“Hừ”.

Trước màn hình, gương mặt mấy người đàn ông mặc quân phục lạnh lùng, một người trong số họ trực tiếp hừ thành tiếng.

“Mặc dù chiếc giáo lửa của Diệp Lăng Thiên kỳ lạ, nhưng chắc có hạn chế cự ly tấn công nhất định, khoảng cách càng xa thì tốc độ phát động tấn công của cậu ta càng chậm, với tốc độ của những chiếc trực thăng Cobra này hoàn toàn có thể tránh được màn tấn công trong cự ly tấn công hơn 900 mét này. Mà tên lửa đạn đạo và pháo chống tăng hạng nặng, có thể tiến hành áp chế hỏa lực với Diệp Lăng Thiên, 16 chiếc trực thăng Cobra đồng thời tấn công, có thể bao phủ hoàn toàn khoảng cách một nghìn mét quanh người Diệp Lăng Thiên, dù tốc độ của Diệp Lăng Thiên nhanh đến mấy thì chắc chắn cũng không có khe hở đủ để cho cậu ta tránh được”.

Mấy sĩ quan ở bên cạnh đứng dậy, trong mắt đều chứa đựng vẻ ngạo mạn.

“Trên hành tinh này, thứ lớn mạnh nhất xét cho cùng vẫn là lực lượng quân sự hiện đại hóa của chúng ta, một võ giả cỏn con, mặc dù có sức chiến đấu nhất định, nhưng sao có thể so với vũ khí hiện đại hóa ngày nay? Sự xuất hiện của Diệp Lăng Thiên chung quy chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, hôm nay chính là ngày kỉ niệm cậu ta an nghỉ ở Trung Đông”.

Những người khác thì nhìn chằm chằm màn hình, đều có thể dự đoán được cảnh tượng Diệp Thiên bỏ mạng vì bị trực thăng Cobra đồng thời bắn quét.

Rầm!

Trên bầu trời, mười lăm chiếc trực thăng Cobra tóe lửa, đến khi còn cách Diệp Thiên một kilômét thì cùng bắn.

Trước đó Diệp Thiên liên tiếp phá hỏng sáu chiếc trực thăng bằng giáo lửa, bọn họ đều thấy hình ảnh được chuyển tiếp từ hiện trường, đương nhiên biết sức chiến đấu của Diệp Thiên mạnh mẽ, kỳ lạ thế nào.

Bọn họ không lại gần Diệp Thiên, chỉ phát động tấn công ở khoảng cách ngoài một kilômét, chính là để tiến hành áp chế hỏa lực với Diệp Thiên.

“Vút, vút”.

Ba mươi ngọn lửa cùng nổ tung, bầu trời trực tiếp bị lưới lửa phong tỏa.

Những cuộc tấn công này không nhắm chuẩn vào Diệp Thiên, mà tạo thành một mặt bằng các điểm, bao phủ một vùng, chặn hết đường tiến và lui của Diệp Thiên.

Bọn họ dùng cách tấn công trực tiếp nhất, cũng có hiệu quả nhất trong phương pháp quân sự hiện đại hóa, tấn công phong tỏa rải thảm.

Đây cũng là phương pháp trực tiếp nhất mà quân đội chuyên nghiệp dùng khi đối phó với cao thủ vương cấp và cao thủ cảnh giới siêu phàm.

Võ giả mạnh như Diệp Thiên, tốc độ cực nhanh, tỉ lệ nhắm chuẩn vào cậu quá thấp, tấn công hình thức phong tỏa thế này khiến một vùng không gian đều đầy hỏa lực, dù Diệp Thiên trốn thế nào cũng không thể thoát ra khỏi phạm vi phong tỏa tấn công.

Trong tình trạng phong tỏa lưới lửa dày đặc, chỉ cần một viên đạn xuyên giáp là có thể bắn Diệp Thiên thành hai đoạn.

Hơn nữa trong đạn của những chiếc pháo này ngoài có đạn xuyên giáp đặc biệt ra thì còn có vô số mảnh vụn bi sắt ẩn trong đạn xuyên giáp.

Một khi những viên đạn này nổ, thì động năng khổng lồ vụ nổ sinh ra sẽ khiến bi sắt vụn bắn ra với tốc độ cực nhanh, lực sát thương vô cùng đáng sợ, mỗi một viên đều có sức phá hoại như súng bắn tỉa hạng nặng, huống hồ là số lượng hàng trăm hàng nghìn.

Giống như lựu đạn, sức mạnh thật sự không phải là nổ mà là sức sát thương phạm vi rộng sản sinh lúc mảnh vụn bắn ra sau khi phát nổ, những mảnh vụn này đủ để xuyên thấu, xé rách cơ bắp con người, dù là một vị đại sư Hoành Luyện cũng khó có thể may mắn sống sót trong lưới lửa dày đặc thế này.

Một nửa bầu trời bị che phủ bởi lưới lửa to lớn, khói lửa lan ra bốn phía, hoàn toàn bao phủ Diệp Thiên ở bên trong, bóng dáng cậu dần biến mất.

Ở phía xa, nhóm Hắc Tháp thấy cảnh này đều ngạc nhiên dừng bước, sợ hãi ra mặt.

Đôi mắt xinh đẹp của Nguyễn Thanh Trúc khẽ lay động, cũng cảm thấy hết sức kinh hãi, bị phong tỏa bằng lưới lửa lớn thế này, dù Diệp Thiên có mạnh đến mấy e là cũng sẽ bị bắn xuyên hoàn toàn.

“Tốt quá”.

Trước màn hình, các sĩ quan đều đứng dậy, vẻ mặt vui mừng, thấy Diệp Thiên bị lưới lửa bao phủ hoàn toàn, bọn họ gần như không cần nghi ngờ mà chắc chắn Diệp Thiên đã bỏ mạng trong đó rồi.

Mặc dù trực thăng Cobra không phải trực thăng chiến đấu mạnh nhất, nhưng cũng từng là niềm tự hào quân sự trên chiến trường chính diện của họ, dùng để đối phó một võ giả thì theo bọn họ thấy thế là đủ rồi.

“Hừ, tôi đã bảo chỉ cần kéo giãn khoảng cách với Diệp Thiên, không cho cậu ta dùng chiếc giáo lửa kỳ lạ kia thì cậu ta không thể chống lại vũ khí hiện đại của chúng ta mà”.

“Soạt”.

Lúc anh ta vừa nói xong thì chỉ thấy trên màn hình đột nhiên có một vệt sáng xanh lập lòe.

“Vèo”.

Ánh sáng xanh vút lên trời, bắn ra từ trong màn khói phong tỏa hỏa lực, khiến mọi người trố mắt nhìn.

Chỉ thấy cả người Diệp Thiên được bao bởi ánh sáng màu xanh lam, bay vút lên trời.

Ánh sáng xanh bao bọc cơ thể cậu trông như dòng nước, lặng lẽ chảy, tỏa ra thứ ánh sáng kỳ lạ, vô số mảnh vụn bi sắt bắn vào nó, nhưng cứ như bắn vào áo giáp sát, đều bị bật ra, thế mà lại không thể làm Diệp Thiên bị thương chút nào.

“Thế mà lại chưa chết”.

Các phi công của trực thăng Cobra ai nấy đều lộ vẻ sợ hãi, trái tim đã bình tĩnh trước đó lại lần nữa thấp thỏm, trong màn bao vây lưới lửa lớn thế này, Diệp Thiên chẳng khác nào đối mặt trực tiếp với hàng trăm viên đạn tên lửa, nhưng họ không thể nào tưởng tượng nổi việc sức phá hoại mạnh thế này lại không giết được Diệp Thiên.

Trên bầu trời, Diệp Thiên ở độ cao trăm mét, bàn chân cậu đạp vào khoảng không một cái thật mạnh trong khi ánh sáng xanh tỏa sáng quanh người cậu.

Một dấu chân khổng lồ lõm xuống, bầu trời như một vùng không khí bị đạp nát, còn Diệp Thiên thế mà lại vọt lên trên.

Một trăm mét, hai trăm mét, ba trăm mét, bốn trăm mét…

Diệp Thiên cứ lên một trăm mét là bàn chân lại đạp vào khoảng không một cái, cơ thể lại lần nữa lên cao, trước sau tổng cộng cậu đạp năm lần, lúc này đã lên đến độ cao năm trăm mét.

“Tên này…”.

Trước màn hình, nhiều sĩ quan lộ biểu cảm sợ hãi, thực sự không dám tin vào mắt mình.

Người đứng đầu nhìn chằm chằm vào màn hình, gần như giận dữ hét lên: “Sao thế được? Tin tình báo của chúng ta sẽ không sai, chỉ có thể đạp không khí, cưỡi gió trăm mét, sao có thể bay đến độ cao năm trăm mét?”.

Mọi người đều không thể giải thích, nhưng cảnh tượng chấn động này lại thực sự xảy ra trước mắt mọi người.

Mà lúc này, phi công của 15 chiếc trực thăng Cobra như ruồi nhặng trốn chui trốn lủi, đều tản ra, nhưng họ hiển nhiên đã chậm một bước rồi.

Diệp Thiên nâng bàn tay, ngọn lửa bốc lên, quẩn quanh bập bùng trên cánh tay cậu, cuối cùng hình thành một chiếc cung dài do lửa tụ lại.

Năm ngón tay Diệp Thiên thon dài, trắng trẻo, đã ấn vào dây cung.

“Phệ Thiên Long Diệm, Truy Phong Tiễn”.

Cậu khẽ nói, năm ngón tay dồn sức, bỗng nhiên kéo căng dây cung, thoáng chốc, trên dây cung có 15 mũi tên bập bùng ánh lửa ngưng kết.

Sau đó Diệp Thiên mở bàn tay ra, dây cũng bật lại thật mạnh, 15 mũi tên lửa bay đi các hướng khác nhau, bắn ra với tốc độ khó thấy được bằng mắt thường.

Mục tiêu chính là 15 chiếc trực thăng Cobra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK