Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong cái dụng cụ đó, có một người thanh niên lõa thể để lộ ra những thớ thịt rắn chắc.

Toàn thân người này được ngâm trong dung dịch và máu. Máu dường như được hấp thụ bởi da của người này và rồi được bài tiết ra ngoài, không ngừng tuần hoàn và lặp lại.

Người thanh niên có khuôn mặt tuấn tú tới mức kỳ dị. Chỉ có đôi mắt là đang nhắm, nhìn giống như không còn tri giác.

“Con của thẩm phán!”

Rivers khẽ lầm bầm. Trong viện trọng tài, trừ đi mười sau vị thẩm phán vương mạnh nhất thì còn có rất nhiều các nhân vật khác.

Ví dụ như trưởng trọng tài như ông ta. Trong cả viện trọng tài này chỉ có hơn ba mươi sáu người. Mà giữa trọng tài và thẩm phán vương thì vẫn còn một vị trí đặc biệt đó là con của thẩm phán.

Mỗi một đợt con của thẩm phán đều do trưởng trọng tài đích thân chọn ra, sau đó được trộn với dung dịch sức mạnh của thẩm phán, ngâm với máu tươi của ba trăm bé trai và bé gái, tạo ra thể xác và hấp thụ thần lực cực mạnh để duy trì sự sống.

Con của thẩm phán thuộc tốp trước, trong quá trình giao đấu với Long Hoàng của Hoa Hạ đã bị tổn thất nặng nề, lúc này bên trong dụng cụ kia chính là con của thẩm phán thuộc thế hệ này.

Ba năm trước ông ta đã nghe tên về con của thẩm phán, được chọn ra từ sức mạnh của lớp thanh niên được bồi dưỡng từ nhỏ, có thể nói là tài năng thiên bẩm kinh người, siêu quần số một trong tất cả.

Ba năm trước, người này đã được sức mạnh thẩm phán cùng với thẩm phán vương dốc lòng dạy dỗ nên bước vào cảnh giới chí tôn. Một khi bước vào chí tôn thì cần tự nguyện ngâm trong công cụ này, tiến hành tẩy lễ bằng máu của bé trai, bé gái cũng như sức mạnh thẩm phán.

Nói cách khác, người này đã ngâm trong dụng cụ máu này được ba năm rồi.

Rivers không nhìn nữa mà quay qua mười sáu chiếc ngai vàng kia.

“Các vị vương thượng, con của thẩm phán vẫn còn đang trong thời kỳ nghỉ ngơi, e rằng vẫn cần một chút thời gian nữa mới có thể hấp thụ được hết thần lực trong máu. Nếu để người này đối phó với Diệp Lăng Thiên thì có muộn không?”

Trong bóng tối, một tiếng cười vang lên.

“Rivers, về điểm này thì không cần lo lắng!”

“Con của thẩm phán đã hút hết sức mạnh trong dung dịch máu rồi, chỉ là đang còn thiếu bước cuối cùng mà thôi!”

Trong đó có một ngai vàng bỗng sáng lên. Một bóng hình khoác áo bào màu đen xuất hiện.

“Vốn ngày con của thẩm phán xuất quan còn hơn một tháng nữa. Nhưng cái thằng nhóc tên là Diệp Lăng Thiên đã không biết trời đất gì, đối đầu hết lần này tới lần khác với chúng ta thì thời gian xuất quan sẽ được diễn ra sớm hơn!”

Vừa dứt lời thì thấy người này xoay tay .

“Ục ục!”

Dụng cụ chứa máu vốn đang nằm yên thì giờ giống như được gia nhiệt và sôi sùng sục, dung dịch chảy cuồn cuộn nổi cả bọt lên.

Bên trong lớp dung dịch hỗn loạn thì lượng máu như mỗi lúc một ít dần. Chỉ vài phút sau, lớp máu dường như chỉ còn vài phần, thứ còn lại là một lớp màu nhàn nhạt.

Đúng lúc này, đôi mắt nhắm chặt của người thanh niên kỳ dị đột nhiên mở ra.

“Vụt!”

Một luồng sáng chiếu ra từ đôi mắt đó khiến cho dụng cụ chứa máu nứt làm bốn, năm phần sau đó vỡ vụn.

Trong đám khói mờ, tiếng bước chân vọng ra, người thanh niên lấy một chiếc quần đùi bước tới. Đôi mắt người này đều là màu máu.

Hắn quét qua Rivers. Lúc này Rivers mới kịp phản ứng. Ông ta cố gắng đè nén nỗi hoảng sợ, khẽ cúi mình trước người thanh niên.

“Trưởng trọng tài Đội mười bốn yết kiến người con của thẩm phán!”

Ông ta có thể cảm nhận được mặc dù người thanh niên trước mặt trông to lớn như tu vi vẫn thấp hơn mình. Và dù có vậy thì ông ta cũng không dám khinh suất.

Đây là con của thẩm phán. Trong tương lai rất có thể sẽ kế vị thẩm phán vương. Dù thực lực của ông ta mạnh hơn nhiều nhưng thân phận địa vị thì không thể so sánh được.

“Ừ!”, người thanh niên gật đầu, thái độ rất bình tĩnh, sau đó quay qua mười sáu vị đang ngồi trên ngai vàng và quỳ một gối xuống.

“Cảm ơn vương thượng giúp con xuất quan!”

Trong mười sáu ngai vàng, sự im lặng bao trùm. Bỗng có một giọng nói từ ngai vàng bên trái truyền tới.

“Ba năm trước, con được chọn ra từ ba trăm hạt giống, giết chết hai trăm chín mươi chín người còn lại thì bọn ta đã biết con chính là người tốt nhất trong số những đứa con của thẩm phán!”

“Giờ đây con đã hấp thụ hết thần lực có trong máu tươi của bé trai và bé gái cộng với nước của thẩm phán thì giờ, con chính là con của thẩm phán trong viện trọng tài. Từ ngày hôm nay, ngoài mười sáu người chúng ta ra, con là người đứng đầu viện trọng tài!”

Đôi mắt thanh niên sáng lên, hắn nhếch miệng cười.

"Cảm ơn vương thượng. Con nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của mọi người, tương lai con sẽ tận lực cùng mười sáu vị vương thượng, vì mục tiêu chung!”

Chỉ một câu nói mà hắn đã biểu thị được dã tâm và sự kiên quyết của mình.

“Tốt lắm!”

Giọng nói từ ngai vàng lại vọng xuống.

“Người con của thẩm phán, mười sáu người bọn ta đã xuất thế gần sáu mươi năm rồi. Giờ đến lượt con đại diện cho sự huy hoàng và danh dự của viện trọng tài!”

“Giới võ đạo Hoa Hạ gần đây xuất hiện một cao thủ trẻ tuổi cực mạnh tên là Diệp Lăng Thiên. Trước đó nó đã giết hơn mười một người của viện trọng tài chúng ta. Con biết phải làm gì rồi chứ?”

“Diệp Lăng Thiên sao?”, người thanh niên lấy láy đôi mắt, nghe cái tên xa lạ, hắn chỉ nhếch miệng cười.

“Vương thượng yên tâm. Trong vòng năm ngày con sẽ xách đầu tên Diệp Lăng Thiên về đây!”

“Đắc tội với viện trọng tài thì phải giết”

Lời nói của hắn thể hiện sát ý và sự cuồng ngạo. Ba năm trước, hắn trở thành con của thẩm phán, phải trả cái giá và sự đau khổ mà người khác khó có thể tưởng tượng được.

Còn bây giờ, cuối cùng thì hắn cũng có được phần thưởng rồi.

Cung điện lại chìm vào bóng tối. Người thanh niên đi lướt qua Rivers, không cả quay đầu lại, cứ thế đi thẳng ra ngoài.

Rivers khẽ chau mày, không nhịn được bèn lên tiếng: “Vương thượng, con của thẩm phán có thể thắng được Diệp Lăng Thiên không?”

“Hừ!”, một giọng nói lạnh lùng trong bóng tối vọng tới: “Rivers, đừng quên thế nào là con của thẩm phán!”

"Trong ba năm qua, nó đã tập trung toàn bộ thần lực của máu và nước thẩm phán. Giờ nó dường như là kẻ vô địch trong thiên hạ đấy”

Nghe thấy vậy Rivers bỗng cảm thấy kinh hãi.

“Cái gì?, Vô địch trong thiên hạ sao?”

Ông ta quay đầu nhìn theo bóng lưng người thanh niên và không khỏi cảm thấy kinh sợ.

Người thanh niên đi ra khỏi thành phố, sau đó vẫy tay, một chiếc áo khoác màu đỏ khoác lên vai khiến hắn càng quyến rũ hơn với cơ thể của mình.

“Diệp Lăng Thiên sao?”

Hắn nhìn về hướng Đông, đôi mắt tràn ngập sát khí.

“Để biến cậu trở thành bàn đạp đầu tiên cho tôi vang danh thế giới nhé!”

Một giây sau, hắn đạp chân, mặt đất như nổ bom trong phạm vi mười mét còn hắn thì đã hóa thành một đường sáng đỏ bay về phía chân trời.

Diệp Thiên đang ở cách đó hàng nghìn kilomets bên trong chùa Cửu Long, cậu định tới thăm Thi Tú Vân thì cậu bỗng khựng chân nhìn về hướng Tây.

“Hả?”

Cậu nheo mắt, một cảm giác kỳ lạ truyền khắp cơ thể giống như gặp phải địch thủ vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK