“Vù!”
Băng Liên Tử Quang, đã đánh vào ngực Diệp Thiên, quần áo ngay ngực Diệp Thiên nhanh chóng bị mục rữa, rõ ràng đã bị tử khí ăn mòn.
Nhưng bản thân Diệp Thiên lại không hề biến sắc, mà nhẹ nhàng khẽ vỗ vỗ quần áo.
Quần áo ở phần ngực bị ăn mòn tạo thành một lỗ hình bán nguyệt, nhưng bên ngoài lại không hề có gì khác thường, Băng Liên Tử Quang đó như thể một đi không trở lại, không có phản ứng gì cả.
“Cái gì?”
Nhìn thấy cảnh này, không chỉ có Hoàng lão mà cả Hắc lão, Hồng lão, và các đệ tử Tam Nhất Môn sau lưng bọn họ đều kinh sợ.
Diệp Thiên cản được Băng Liên Tử Quang, mà lại không bị tổn thương gì, sao có thể?
Diệp Thiên không quan tâm suy nghĩ của mọi người, cậu khẽ nâng mắt, lướt nhìn vẻ mặt Huyền Băng tam lão, lạnh nhạt lên tiếng: “Nể các người là trưởng lão của Tam Nhất Môn, là tiền bối của Yến Thanh Vũ, nên tôi đỡ hai chiêu của các người!”
“Nhưng bất quá tam, nếu các người còn muốn ra tay, tôi tuyệt đối sẽ không nương tay!”
Vừa nãy Diệp Thiên vốn định dứt khoát trực tiếp giải quyết toàn bộ việc trước mặt, nhưng trong lòng cậu vẫn nhớ Bạch Viêm Minh đã nhắc nhở cậu, lần này cậu đến là để hủy bỏ hôn ước của Yến Khinh Vũ và thiếu môn chủ Thần Ý Môn.
Nếu cậu làm lớn chuyện ở Tam Nhất Môn, dù dùng thực lực trấn áp toàn bộ ba người họ thì cũng sẽ không giải quyết được hôn lễ thuận lợi, trái lại chỉ khiến bọn họ bất mãn và chống lại.
Chưa đến phút cuối cùng, thì cậu cũng không muốn thật sự trở mặt với Tam Nhất Môn.
“Hừ, kẻ ngạo mạn, công chúa Tam Nhất Môn tôi mà cậu có thể tùy tiện gọi sao?”
Hắc lão vẫn chưa ra tay tuy rằng cảm nhận được thực lực Diệp Thiên hùng mạnh, những ánh mắt vẫn u ám, chân lực bắt đầu chuyển động quanh người, khí lạnh xung quanh dâng lên, giống như muốn biến sơn đạo băng linh biến thành một thế giới băng tuyết.
Thấy vậy, ánh mắt Diệp Thiên lạnh lão, vẻ mặt càng thêm tàn khốc.
“Xem ra, tôi nói đạo lý với các người cũng không được rồi!”
“Nếu đã như vậy thì cứ dùng nắm đấm để giải quyết vậy!”. Vừa dứt lời, cậu nâng một tay, ánh mắt sáng rực thần quang, chuẩn bị tấn công Huyền Băng tam lão.
Mà ngay lúc đó, một bóng hình đột nhiên từ trên núi lướt xuống, tựa như tiên tử giáng thế, chân trần tinh xảo trực tiếp giẫm trên hư không, giọng nói trong trẻo kỳ ảo vang lên.
“Hắc lão, xin dừng tay!”
Hắc lão nghe thấy âm thanh, không hề do dự lập tức ôm quyền lùi về sau: “Vâng, tông chủ!”
Những người còn lại thấy người đến cùng đồng loạt khom người hành lễ: “Bái kiến tông chủ!”
Diệp Thiên lạnh nhạt ngẩng đầu, nhìn bóng dáng áo trắng đứng giữa không trung, đây là một cô gái xinh đẹp vô song, nhìn ánh mắt, có vài phần giống với Yến Khinh Vũ, gần như trong thoáng chốc Diệp Thiên đã biết rõ thân phận đối phương.
Môn chủ Tam Nhất Môn, Yến Băng Lăng!