Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt Diệp Thiên lạnh nhạt, cứ như người đứng trước mặt không phải “Ba cậu ấm Lư Thành”, mà là ba người bình thường không có thân phận, chống lưng gì.

Lúc cậu nói không ít người đã ngoảnh đầu qua, chỉ cảm thấy xem nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Ba cậu ấm Lư Thành tề tụ, chỉ nhắm vào một mình Diệp Thiên, nếu là bất cứ ai khác thì lúc này đã nhận thua đầu hàng, cầu xin bỏ qua rồi.

Nhưng Diệp Thiên lại vẫn cứng đầu cứng cổ, thậm chí nói ba người cộng lại cũng không có tư cách gây hấn với cậu, thế không phải không hiểu biết nữa mà là ngu ngốc.

“Nhóc con, cậu thú vị thật đấy, chỉ tiếc là khí phách là thứ vô dụng. Cậu nói ra những lời đó thì phải trả giá cho điều mình nói, cậu cảm thấy không lâu nữa kết cục của cậu sẽ là gì?”.

Thẩm Trung Hoa nhét một tay vào túi, nụ cười lạnh lẽo, cậu ta đã nhìn Diệp Thiên như nhìn một người chết.

Đặc biệt là khi thấy bọn họ nhằm vào Diệp Thiên, Kỷ Nhược Tuyết ở bên cạnh lại không hề dao động, cứ như là không có việc gì vậy, trong lòng cậu ta càng cười điên cuồng hơn, cậu ta tưởng đến cả Kỷ Nhược Tuyết cũng thất vọng cùng cực với Diệp Thiên, căn bản không muốn bảo vệ chút nào.

Lí Vân Phi nở nụ cười giễu cợt, âm thầm lắc đầu.

“Diệp Thiên ơi Diệp Thiên, tôi còn tưởng tôi phải đích thân ra tay đối phó với cậu, nhưng giờ xem ra cậu còn chẳng có tư cách đó”.

Nhìn Diệp Thiên bị ba người Ngô Lăng Hiên quây, ánh mắt cậu ta lập lòe, sau khi trầm ngâm một lát thì đột nhiên đứng dậy.

Cậu ta đứng cùng hàng với Ngô Lăng Hiên, vỗ vai Ngô Lăng Hiên.

“Lăng Hiên, có thể nể mặt tôi tạm gác việc này lại không?”.

Cậu ta ra mặt cho Diệp Thiên chẳng qua là vì muốn thể hiện trước mặt Tiếu Văn Nguyệt, Diệp Thiên gây rắc rối, nhưng cần cậu ta dẹp yên, việc này vừa thể hiện phong độ của cậu ta, vừa thể hiện giáo dưỡng và thực lực của thành viên Long Nhận chính thức, khiến Tiếu Văn Nguyệt thấy đàn ông đích thực là gì.

Lí Vân Phi vừa lên tiếng thì Hoàng Hưng Hải và Thẩm Trung Hoa đều lạnh lùng nhìn qua, muốn xem thử ai mà to gan đến vậy dám giúp đỡ cho Diệp Thiên.

Ngô Lăng Hiên sợ gây hiểu nhầm, vội vàng giới thiệu: “Trung Hoa, Hưng Hải, giới thiệu với hai cậu đây là Lí Vân Phi - anh em tốt lúc tôi đi bộ đội, không lâu trước vừa vào Long Nhận”.

Nghe thấy lời Ngô Lăng Hiên nói, tất cả đều giật mình, cậu ấm hống hách như Thẩm Trung Hoa và Hoàng Hưng Hải cũng co rụt đồng tử.

“Thành viên Long Nhận?”.

Thân phận này dù là bọn họ cũng phải đối xử trịnh trọng, kẻ cả bố họ ở đây thì e là cũng phải khách sáo với Lí Vân Phi, đối xử như khách quý.

Sự khinh thường trước đó của hai người mất sạch, đều thay bằng vẻ mặt tươi cười.

“Thì ra là anh Vân Phi”.

Ánh mắt Thẩm Trung Hoa hơi thay đổi, khó hiểu nói: “Ý cậu là…”.

Lí Vân Phi đứng thẳng tắp, phong thái thong dong, dù là Ba cậu ấm Lư Thành khi so với cậu ta thì khí thế cũng kém hơn vài phần.

Cậu ta khẽ chắp tay với ba người, mỉm cười nói: “Ba vị, thực sự xin lỗi, Diệp Thiên đắc tội ba cậu, tôi thay mặt cậu ta xin lỗi các cậu”.

“Mặc dù cậu ta không phải bạn tôi nhưng cũng là do tôi dẫn đến, có thể nể mặt tôi mà bỏ qua việc này không?”.

Lí Vân Phi ăn nói đúng mực, có phong thái đĩnh đạc, chị Lí và mọi người ở bên cạnh đều âm thầm gật gù, khen ngợi trong lòng.

Lí Vân Phi hiển nhiên là không hợp với Diệp Thiên, nhưng lúc thế này vẫn bằng lòng đứng ra nói đỡ cho Diệp Thiên, giúp đỡ cậu, cực kỳ phong độ.

Còn nhìn Diệp Thiên, đối mặt với Ba cậu ấm Lư Thành, mặc dù ăn nói khó nghe, nhưng vẫn luôn ngồi yên bất động, rất giống rùa rụt cổ.

“Aiz, Nguyệt Nguyệt sao lại thích một thanh niên trẻ rỗng tuếch chứ?”.

Chị Lí không kiềm được lắc đầu, cảm thấy không đáng cho Tiếu Văn Nguyệt.

Chỉ có mấy người Sở Thần Quang thấy buồn cười.

Với thân phận của Diệp Thiên dù là bố của Ba cậu ấm Lư Thành đến thì cũng bị đè đầu, buồn cười là ba người bọn họ còn tự thấy mình hay lắm, dồn ép Diệp Thiên.

“Vân Phi, cậu muốn nói đỡ cậu ta?”.

Ánh mắt Ngô Lăng Hiên hơi thay đổi, cảm thấy khó hiểu, nhưng chỉ một lúc sau cậu ta đã ngay lập tức hiểu được mục đích của Lí Vân Phi, rồi ra hiệu cho Hoàng Hưng Hải và Thẩm Trung Hoa.

Hai người hiểu ý ngay, Thẩm Trung Hoa ngẩng đầu sải bước, tiến về phía trước một bước, gằn giọng nói: “Anh Vân Phi, anh muốn ra mặt cho thằng ranh này, nể mặt anh chúng tôi có thể tha cho cậu ta, Nhưng cậu ta phải dập đầu xin lỗi bọn tôi hoặc chui qua háng bọn tôi, chọn một trong hai đều được”.

Ngô Lăng Hiên và Hoàng Hưng Hải cũng khoanh tay, gật đầu.

“Ba vị, các cậu có phải quá đáng quá rồi không?”.

Lí Vân Phi cau mày, vẻ mặt không vui cho lắm, nhưng thực ra trong lòng đã cười tươi như hoa.

Mặc dù cậu ta lên tiếng nói đỡ cho Diệp Thiên, nhưng thực ra chỉ muốn khiến ba người nhóm Ngô Lăng Hiên sỉ nhục Diệp Thiên hăng hái hơn.

Nếu Diệp Thiên chấp nhận đề nghị, quỳ xuống trước mặt mọi người hoặc chịu nỗi nhục chui háng, vậy việc này sẽ mãi là nỗi nhục của Diệp Thiên, không thể xóa mờ, còn cậu ta vẫn trên cơ, còn có tiếng tốt là giúp Diệp Thiên.

“Anh Vân Phi, chúng tôi nể mặt anh nên mới cho cậu ta một cơ hội, chọn một trong hai. Nếu cậu ta không bằng lòng chấp nhận vậy xin anh Vân Phi đứng qua một bên, đừng có lo chuyện bao đồng, hôm nay chúng tôi chắc chắn phải xử đẹp cậu ta”.

Thẩm Trung Hoa đắc ý ra mặt, đặc biệt là khi nhìn thấy Kỷ Nhược Tuyết lại gần Diệp Thiên như vậy, trong lòng cậu ta càng bực bội.

Cậu ta âm thầm thề, hôm nay nhất định phải khiến Diệp Thiên không thể trở mình được, khiến cậu mất hết thể diện trước mặt Kỷ Nhược Tuyết.

“Diệp Thiên, thế này…”, Lí Vân Phi có vẻ khó xử, chuyển sang Diệp Thiên.

“Diệp Thiên, cậu còn đợi gì nữa? Khó lắm Vân Phi mới giành được cơ hội này cho cậu, còn không mau quỳ xuống xin lỗi đi, chẳng lẽ cậu muốn chết thật?”.

“Đúng đó, Diệp Thiên, cậu còn do dự cái gì?”.

Mấy người cùng bàn đều châm dầu vào lửa, cực kỳ bất mãn với Diệp Thiên.

Theo bọn họ thấy, Lí Vân Phi đứng ra mới mới giành được cọng rơm cứu mạng cho Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên hình như cực kỳ không biết điều, không có phản ứng gì, khiến bọn họ vô cùng bất bình.

Đôi mắt xinh đẹp của Kỷ Nhược Tuyết lóe lên, khóe môi nhếch lên thành một độ cong, cô ấy biết rất rõ người đàn ông bên cạnh mình rốt cuộc có bản lĩnh đáng sợ thế nào.

Quả nhiên, cuối cùng Diệp Thiên cũng đứng dậy vào lúc này.

“Bảo tôi xin lỗi?”.

Cậu cười mỉm chi, nhìn quét Lí Vân Phi.

“Lí Vân Phi, tôi những tưởng thành viên chính thức của Long Nhận dù thế nào cũng là một nhân vật tầm cỡ, nhưng giờ xem ra chẳng qua chỉ là một kẻ tiểu nhân chỉ biết giở trò sau lưng”.

“Đánh giá cao anh rồi”.

Diệp Thiên thong thả bước về phía trước, lướt qua Lí Vân Phi.

“Dừng ngay cái kiểu vờ vịt giả dối đó lại, diễn xuất của anh còn kém lắm”.

Có lẽ người khác không biết trò đó của Lí Vân Phi, nhưng sao mà có thể giấu được đại tông sư võ học ít ỏi trong thiên hạ như Diệp Thiên chứ?

Diệp Thiên vừa dứt lời đã đứng trước mặt Ba cậu ấm Lư Thành.

“Vốn dĩ coi các anh như ba đứa trẻ không định so đo với các anh, nhưng các anh lắm điều quá”.

Vừa dứt lời bàn tay cậu vung khẽ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK