Ngay cả đòn ra tay vừa rồi của Yến Băng Lăng cũng bị Diệp Thiên đánh lui, cho dù môn chủ của Thần Ý Môn đích thân đến đây cũng không thể làm được gì cậu, Diệp Thiên đã dám công khai tuyên chiến với Thần Ý Môn, vậy tuyệt đối không phải tự nhiên.
Yến Băng Lăng giẫm lên hư không, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía lòng bàn tay của Yến Khinh Vũ.
Lúc này Yến Khinh Vũ khẽ đưa tay lên nắm lấy ống tay áo của Diệp Thiên, đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua Yến Băng Lăng chứng kiến Yến Khinh Vũ có cử chỉ thân mật như vậy, trông cô không hề giống với vẻ công chúa Tam Nhất Môn cao ngạo thường ngày.
Điều này khiến cho bà ta suy nghĩ rất lâu, cuối cùng hít sâu một hơi, sau đó lập tức đưa ra quyết định.
"Được rồi, Diệp Lăng Thiên, cậu dũng cảm lắm!"
Bà ta gật đầu với Diệp Thiên rồi trầm giọng nói: "Tiểu Vũ từng có duyên với cậu, Bạch môn chủ cũng thay cậu viết thư cầu hôn, cậu còn vì Tiểu Vũ mà tiến vào núi Băng Linh, tôi đánh giá rất cao sự dũng cảm này!”
"Nếu đã như vậy, tôi sẽ cho cậu một cơ hội!"
Ngay khi bà ta nói đến đây, hướng của cuộc trò chuyện đột nhiên thay đổi: "Nhưng điều này không có nghĩa là tôi đồng ý lời cầu hôn của cậu, dù sao thì Tiểu Vũ cũng đã có hôn ước với thiếu môn chủ của Thần Ý Môn, nếu như tôi công khai huỷ bỏ hôn ước thì danh tiếng của tôi sẽ bị ảnh hưởng, không chỉ trong Huyền Môn mà cả ở tiểu thế giới!”
"Nếu cậu muốn cưới Tiểu Vũ thì phải cạnh tranh công bằng, giải quyết ổn thỏa vấn đề bên phía Thần Ý Môn!"
"Tôi sẽ viết thư mời thiếu môn chủ của Thần Ý Môn tới, sau đó cậu sẽ nói chuyện trực tiếp với cậu ấy, cho dù kết quả ra sao thì cũng sẽ không liên quan gì đến Tam Nhất Môn của tôi!"
Ý của bà ta chính là Tam Nhất Môn hoàn toàn không liên quan đến chuyện này, cho dù Diệp Thiên và Thần Ý Môn có xảy ra mâu thuẫn gì thì Tam Nhất Môn cũng sẽ không dính vào, hay nói là sẽ không chịu bất cứ thiệt hại nào.
Diệp Thiên biết thừa đây là tính toán của Yến Băng Lăng, nhưng cậu không quan tâm, tất cả những gì Diệp Thiên muốn chính là ngăn chặn việc Yến Khinh Vũ cưới thiếu môn chủ của Thần Ý Môn, còn chuyện có liên luỵ đến Tam Nhất Môn hay không thì cậu hoàn toàn không bận tâm.
"Được, vậy thì đành làm phiền Yến môn chủ rồi!"
Diệp Thiên khẽ gật đầu với Yến Băng Lăng, sau đó quét mắt qua những người còn lại của Tam Nhất Môn, sau đó lên tiếng.
"Còn về ân oán giữa tôi với Tam Nhất Môn, hay việc tôi đã giết Lư Tịnh Trai, bất cứ ai đang có mặt tại đây, là người nhà hay bạn bè của Lư Tịnh Trai, nếu như cảm thấy mình có thực lực để báo thù thì cứ ra đây, tôi sẽ tiếp!”
Nói xong, Diệp Thiên mặc kệ những tu sĩ kia của Tam Nhất Môn, xoay người bước vào đình nghỉ mát, sau đó ngồi xuống ghế đá.
Trên bầu trời có rất nhiều đệ tử của Tam Nhất Môn, trong đó có không ít người đã từng được Lư Tịnh Trai dạy dỗ, mặc dù bọn họ đều nhìn Diệp Thiên với ánh mắt căm thù, nhưng không một ai dám tiến lên, cuối cùng chỉ có thể tức giận rời đi.
Còn có rất nhiều trưởng lão và tu sĩ kỳ cựu của Tam Nhất Môn nhìn chằm chằm Diệp Thiên hồi lâu, cuối cùng cũng đành tản ra.
Không một ai dám tự tin mình có thể đánh bại Diệp Thiên, huống chi là báo thù cho Lư Tịnh Trai, vậy nên tất cả chỉ đành từ bỏ.
Yến Khinh Vũ đứng bên ngoài đình, đối diện với Yến Băng Lăng, bà ta gần như ngay lập tức cảm nhận được tâm trạng thay đổi của Yến Khinh Vũ, sau đó lắc đầu thở dài, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Vũ, con là con gái mẹ, nhưng bởi vì như vậy nên con phải gánh vác hưng thịnh cho Tam Nhất Môn!”
"Nếu Diệp Lăng Thiên là người đàn ông mà con thích, thì mẹ hy vọng cậu ấy có thể thay đổi được thế cục của tiểu thế giới!”