Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Chí Lâm quỳ một gối xuống, sợi dây chuyền kim cương trong tay cậu ta sáng lấp lánh. Với ngoại hình, gia thế và năng lực của cậu ta, giờ phút này, cậu ta quỳ gối tỏ tình với một cô gái trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, khiến cả hội trường đều chấn động.

Đặc biệt là những cô gái nhà giàu có ý với Tiêu Chí Lâm từ trước, vẻ mặt ai nấy đều như bị đông cứng, trong mắt tràn ngập sự đố kị.

“Anh Tiêu lại đi tỏ tình với cô ta ư? Khốn nạn, không phải chỉ là một ngôi sao nhỏ vẻ ngoài xinh đẹp thôi sao? Bây giờ còn chưa nổi lắm, sao anh Tiêu lại xem trọng cô ta, còn tặng cô ta dây chuyền quý giá như vậy?”.

Những cô gái nhà giàu tài sản bạc triệu, ngậm thìa vàng lớn lên ai nấy trừng sắp lồi cả mắt ra. Bọn họ đều nhận ra sợi dây chuyền trong tay Tiêu Chí Lâm, đó là “Dấu vết thủy tinh” được bán ra với giá mười bốn triệu tệ trong buổi đấu giá ở Kiềm Tây trước đây không lâu.

Tiêu Chí Lâm đồng ý lấy nó ra tặng Cố Giai Lệ, đồng nghĩa cậu ta thật lòng với Cố Giai Lệ. Bọn họ không hiểu nổi, Tiêu Chí Lâm đường đường là cậu ấm hàng đầu Kiềm Tây, sao lại để ý một con hát đến vậy?

Đúng vậy, đối với những quý tộc đại gia như bọn họ, ca sĩ diễn viên chỉ là những con hát mà thôi. Tiêu Chí Lâm là người thừa kế đầu tiên của nhà họ Tiêu, sao lại có tình cảm với Cố Giai Lệ?

Nhưng dù bọn họ có không tin thế nào, lúc này Tiêu Chí Lâm cũng đã quỳ một gối trên sân khấu, nhìn Cố Giai Lệ đầy thâm tình.

“Hả?”.

Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đều đổi sắc mặt, hiển nhiên bọn họ cũng không ngờ, lần này Cố Giai Lệ lên sân khấu biểu diễn lại còn khúc nhạc đệm như vậy.

Tiêu Tường đã có dự liệu từ trước, người ngoài nhìn vào thì Tiêu Chí Lâm trông hào hoa phong nhã, hành động có chừng mực, nhưng cô ta hiểu rất rõ tính cách của anh trai mình. Một khi cởi bỏ mọi ràng buộc thì sẽ để lộ khí phách cao ngất trước nay chưa từng có.

Cuối cùng Cố Giai Lệ cũng hoàn hồn, hơi mất tự nhiên cười nói: “Anh Tiêu, anh đang đùa sao?”.

Tiêu Chí Lâm nghiêm túc nhấn mạnh từng chữ: “Giai Lệ, anh không đùa, anh chưa bao giờ nghiêm túc như lúc này. Anh chỉ muốn dốc hết tất cả để bảo vệ em, chỉ muốn trở thành người đi cùng em cả đời, xin em cho anh một cơ hội!”.

Cậu ta vẫn quỳ một chân, vẻ mặt chân thành.

Mắt Cố Giai Lệ lóe sáng, cô quay đầu lại nhìn về phía Diệp Thiên.

Diệp Thiên cầm ly rượu, quan sát tình hình bên này, nhưng không phát biểu ý kiến gì. Đối với cậu mà nói, đây là chuyện của Cố Giai Lệ, đồng ý hay không đều là quyết định của bản thân cô, cậu không có quyền can thiệp.

Cố Giai Lệ nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của Diệp Thiên, gần như không hề do dự, lắc đầu trước mặt mấy trăm người nổi tiếng ở đây.

“Anh Tiêu, cảm ơn tình cảm của anh, nhưng trước nay em chỉ xem anh Tiêu như đối tác, như bạn bè, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ tiến tới bước này với anh”.

“Xin lỗi anh!”.

Cô vừa dứt lời, chuẩn bị đi vòng qua Tiêu Chí Lâm, định xuống khỏi sân khấu đến bên cạnh Diệp Thiên.

Nhưng cô vừa bước ra một bước, trên sân khấu đã có mười mấy vệ sĩ áo đen xông tới, bao vây kín sân khấu.

“Anh Tiêu, anh có ý gì?”.

Cố Giai Lệ nhíu mày, hạ giọng hỏi.

Sự dịu dàng và chân thành bề ngoài của Tiêu Chí Lâm trước đây đều tan biến hết. Cậu ta chậm rãi đứng dậy, đưa chiếc hộp chứa sợi dây chuyền đến trước mặt Cố Giai Lệ, mỉm cười nhàn nhạt.

“Giai Lệ, em muốn từ chối anh, e rằng không được đâu!”.

“Ở Kiềm Tây rộng lớn này, tương lai là ở tỉnh Kiềm mênh mông cũng không ai có thể từ chối anh, em cũng không thể!”.

“Hôm nay ở Trung tâm Thủy Thượng, anh đã bày tỏ với em trước mặt mọi người. Nếu em không đồng ý thì đừng mong đi xuống khỏi sân khấu này, cũng đừng mong rời khỏi Trung tâm Thủy Thượng”.

Giờ phút này, Tiêu Chí Lâm không còn là cậu ấm hàng đầu Kiềm Tây hào hoa phong nhã nữa, mà là người con trưởng đầy khí phách của nhà họ Tiêu. Cuối cùng cậu ta cũng không che giấu nữa, mà bộc lộ hết tính cách thật của mình.

“Đây mới thật sự là anh cả!”.

Tiêu Tường chớp mắt. Mặc dù Tiêu Chí Lâm mất phong độ là thế, nhưng sâu trong lòng cô ta lại cảm thấy đàn ông đều nên như vậy. Muốn thì đi tranh, dùng thực lực của mình cướp đoạt, đó mới là bản sắc của đàn ông, cần gì phải quan tâm ánh mắt của người khác.

“Anh Tiêu, anh đang ép tôi sao?”.

Sắc mặt Cố Giai Lệ tối sầm lại. Tuy trước nay cô không có tình cảm nam nữ với Tiêu Chí Lâm nhưng vẫn khá khâm phục cách đối nhân xử thế của cậu ta, cho rằng cậu ta xử sự khéo léo, có chừng mực, là một người đàn ông phong độ. Bây giờ, Tiêu Chí Lâm lộ ra bộ mặt thật, cô mới biết rằng mình ngây thơ đến mức nào.

Tiêu Chí Lâm mỉm cười, không đáp lời. Hôm nay cậu ta đã tỏ tình thì sẽ không cho Cố Giai Lệ trốn thoát nữa.

“Anh Tiêu, anh làm như vậy cũng hơi quá rồi đấy!”.

Một công tử nhà giàu thân phận địa vị không thua kém Tiêu Chí Lâm ngồi ở hàng đầu đột nhiên lên tiếng. Cậu ta vốn cũng có ý với Cố Giai Lệ, bây giờ thấy Tiêu Chí Lâm dùng thế ép buộc, đương nhiên sẵn lòng giúp Cố Giai Lệ một tay.

“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Nếu cô Cố đã không đồng ý, anh Tiêu cần gì phải cưỡng cầu chứ?”.

Nghe thanh niên kia lên tiếng, Tiêu Chí Lâm nhếch miệng cười, xoay người lại.

“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Tiết Lễ, anh nói hay lắm!”.

Mắt cậu ta lóe sáng, khẽ cười: “Nhưng đáng tiếc, hôm nay tôi muốn cưỡng cầu người khác đấy. Tôi không chỉ muốn Giai Lệ, mà còn muốn tất cả mọi người ở đây hứa phải trung thành với nhà họ Tiêu, anh có tin không?”.

Cậu ta cầm micro trong tay, mọi người ở đây đều nghe thấy rõ ràng, thoáng chốc toàn bộ Trung tâm Thủy Thượng lập tức sôi sục.

Muốn tất cả mọi người ở đây hứa phải trung thành với nhà họ Tiêu? Câu nói này thật quá huênh hoang!

Chín mươi chín phần trăm người ở đây đều là người giàu có nổi tiếng ở Kiềm Tây, dù có sự chênh lệch nhất định với nhà họ Tiêu, nhưng không phải không thể bù đắp. Mặc dù bọn họ không dám chọc vào nhà họ Tiêu, nhưng chưa chắc đã sợ nhà họ Tiêu. Sau lưng mỗi người đều có thế lực chống lưng nhất định, hơn nữa trong số đó còn có không ít là ông lớn ở ngoài Kiềm Tây đến góp vui. Xưa nay bọn họ là ông trùm ở địa bàn của mình, không ai có thể khống chế, ngang ngửa với nhà họ Tiêu, nhà họ Tiêu lấy đâu ra tư cách bắt họ khuất phục?

Tất cả mọi người đều cho rằng Tiêu Chí Lâm đang nói xằng bậy.

“Tiêu Chí Lâm, có phải tối nay anh uống nhiều quá rồi không? Anh có biết anh đang nói gì không?”.

Ánh mắt của Tiết Lễ, người vừa lên tiếng tối sầm lại. Nhà họ Tiết ở Kiềm Tây chỉ thua nhà họ Tiêu, chênh lệch không nhiều. Tiêu Chí Lâm lại nói lời ngông cuồng như vậy, tất nhiên trong lòng cậu ta không vui.

“Anh Tiêu, chúng tôi tôn trọng anh, tôn trọng nhà họ Tiêu, nhưng câu nói vừa rồi của anh có phải hơi vô lý không?”.

Những người khác cũng lên án Tiêu Chí Lâm. Khắp Trung tâm Thủy Thượng, Tiêu Chí Lâm nghiễm nhiên trở thành mục tiêu của mọi người, ai nấy đều phê phán cậu ta.

Chỉ có Diệp Thiên như không quan tâm, chỉ lo uống rượu ăn thịt, hoàn toàn mang dáng vẻ xem kịch hay.

“Hừ!”.

Tiêu Chí Lâm cười khẩy, không trả lời, bỗng một giọng nói đột nhiên vang lên từ cửa lớn.

“Chí Lâm nói không sai. Hôm nay, tất cả mọi người ở đây phải hứa sẽ trung thành với nhà họ Tiêu chúng tôi, chuyển nhượng ba mươi phần trăm cổ phần doanh nghiệp gia tộc sang tên nhà họ Tiêu, không đồng ý thì không ai được đi!”.

Giọng nói người đó không lớn, nhưng ai cũng nghe được rõ ràng, mang cảm giác không được phép nghi ngờ.

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một ông lão mặc áo mãng bào chắp tay đi tới, khí phách hơn người, có cảm giác một mình trấn áp tất cả.

Còn Tiêu Hùng, chủ tịch Tập đoàn Tiêu Thị, cung kính đi theo sau ông ta, hiển nhiên coi ông ta là chủ.

Giờ phút này, mọi người đều cảm thấy lòng nặng nề. Cho dù là bọn họ với tính cách lòng dạ khôn ngoan cũng cảm thấy bất an.

Tối nay ở Trung tâm Thủy Thượng không phải tiệc rượu dành cho người nổi tiếng gì cả, mà là một bữa tiệc Hồng Môn chân chính!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK