Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thiên cười đầy tiêu sái: “May mà Thiên Luân không còn giở trò được với địa cầu nữa, sứ mệnh cuối cùng của tôi cũng coi như được hoàn thành rồi!”





Cậu vừa nói thì ánh sáng trên ngón tay cũng xuất hiện. Một bông màu kỳ lại màu đen trắng xuất hiện trong bàn tay cậu.






vietwriter.vn



Đây là hoa Bạch Ám, tôi muốn dùng để luyện Tứ Tượng Chuyển Luân Quyết rồi cứu Tiểu Ảnh, nhưng giờ xem ra tôi không làm nổi rồi!”





“Tôi là em trai của Tứ Tượng Thần Quân, tôi biết ông có thể luyện được một phần của Tứ Tượng Chuyển Luân Quyết, mặc dù chưa là toàn bộ nhưng tôi nghĩ kết hợp với bông hoa này, có lẽ ông có thể giúp hồi phục thần hồn của cô ấy!”





Cậu nói xong bèn giao lại bông hoa Bạch Ám cho Thi Mạc với ánh mắt khẩn cầu.





“Cô ấy, nhờ cả vào ông!”






vietwriter.vn



“Tôi ở Lư Thành hai ngày rồi quay lại thủ đô thăm cô ấy vừa hay có thể nói lời tạm biệt!”





Thi Mạc cầm bông hoa trong tay khẽ run rẩy. Một lúc sau, bao lời muốn nói chỉ được thay bằng một tiếng thở dài. Ông ta biết, với tình huống này, Diệp Thiên đã không còn lựa chọn nào khác.





“Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để cứu Tiểu Ảnh mà cậu nói tới!”





“Thời gian này hãy làm những gì mà cậu muốn làm đi nhé!”





Nói xong ông ta bay đi và biến mất nơi đường chân trời.





Ngày hôm nay, Tiếu Văn Nguyệt từ đầu tới cuối luôn ở bên cạnh Diệp Thiên, cho tới ngày thứ hai thì dưới sự giúp đỡ của quân đội Hoa Hạ, bọn họ đã ngồi máy bay về nhà nhà họ Hoa ở thủ đô.





Thấy Diệp Thiên trở về, tất cả đều ùa lên. Thi Tú Vân chạy đầu tiên với nước mắt lưng tròng: “Thiên Nhi, sao lại thành ra thế này, mẹ phải làm thế nào mới cứu được còn?”





Diệp Vân Long cũng trầm giọng: “Tiểu Thiên, bố biết con chưa bao giờ hết hiềm khích với bố nhưng bố chỉ muốn nói nếu có thể đổi mạng thì bố sẽ dùng mạng của mình để cứu con!”





“Mười năm trước, bố đã đưa ra quyết định hồ đồ, giờ đây bố có hi vọng có thể làm mọi thứ để cứu lấy con!”





Yến Khinh Vũ đứng im lặng một góc, vẻ mặt lạnh lùng tước giờ chưa từng có. Ánh mắt cô gái cứ nhìn chăm chăm Diệp Thiên, từ đầu tới cuối không chịu rời.





Hôm qua, Thi Mạc đã đáp xuống nhà họ Hoa, nói lại toàn bộ tình hình của Diệp Thiên cho mọi người nghe.





Diệp Thiên nói với mọi người: “Các vị, con không thích bộ dạng khóc lóc thê thảm, ảm đạm như thế này, vì vậy đừng quá cảm thấy đau lòng. Đây là lựa chọn của con!”





Nói xong cậu khẽ cong gối và quỳ xuống trước mặt Thi Tú Vân và Diệp Vân Long.





“Diệp Thiên bất hiếu, phải rời xa hai người trước rồi!”





Nói xong cậu từ từ đứng dậy và cười thản nhiên: “Tiểu Ảnh thế nào rồi, con muốn đi gặp cô ấy!”





Thi Tú Vân khẽ lau nước mắt với vẻ nghẹn ngào: “Đại trưởng lão đang giúp con bé dưỡng thần hồn trong sân, để mẹ đưa con đi!”





“Không cần đâu mẹ”





Diệp Thiên xua tay:





“Đây là ngày cuối cùng rồi, con muốn một mình, con đưa Nguyệt Nguyệt và Tiểu Vũ đi thôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK