Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hứa Bác Nhiên lúc trước bắt tôi quỳ xuống xin lỗi, nếu không sẽ không cho tôi rời khỏi Kim Lăng, vậy nên anh ta phải trả giá cho câu nói đó!"





"Tôi vừa mới kêu anh ta quỳ xuống xin lỗi mà ông đã như vậy rồi, người không biết điều là ông đó!"






Trong mắt Hứa Xương Bình hiện lên vẻ lạnh lẽo, đang định tức giận, nhưng Diệp Thiên lại vẫy tay một cái.





"Ông không cần phí lời với tôi nữa, tôi đã nói rồi, muốn chuyện này kết thúc thì Hứa Bác Nhiên phải quỳ xuống xin lỗi!"





"Nếu như quá thời gian, ông có thể bảo con trai ông sinh thêm cho ông một đứa cháu nữa là được!"







Vừa dứt lời, ánh mắt Diệp Thiên đột nhiên trở nên sắc bén, một luồng sát ý lạnh như băng đột nhiên lan tràn sang đến mọi người xung quanh, tất cả đều cảm thấy nhiệt độ giảm mạnh, không khỏi rùng mình, ngay cả Hứa Xương Bình cũng thế, nắm tay run lẩy bẩy, như thể không thể cầm nổi gậy đến nơi vậy! Còn ở phía trước bục hành lễ, Lâm Hiểu Nguyễn đang ủ rũ dường như đã cảm nhận được gì đó, hơi nghiêng đầu.





Trong nháy mắt, vẻ mặt của cô đột nhiên cứng đờ, hết sức ngỡ ngàng!











Lâm Hiểu Nguyễn đang ủ rũ suy nghĩ về việc liên hôn cho gia tộc, đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng huyên náo, lúc này cô mới quay đầu nhìn lại, nhưng khi nhìn thấy, vẻ mặt của cô lập tức đông cứng lại.





Mắt cô mở to, không sao tin được, nhìn chằm chằm vào một phía của đám đông, nói chính xác thì cô đang nhìn người mà mình lúc nào cũng mơ được gặp lại, nhưng không thể ngờ ở Học viện nghệ thuật Kim Lăng này, cô vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt lãnh đạm quen thuộc đó.





"Là cậu ấy?"





Cô khẽ lẩm bẩm, giọng nói hơi run, cô còn tưởng mình nhìn lầm, nhưng sau nhiều lần xác nhận, cô mới nhận ra đó không phải là ảo giác, người lúc này đang ngồi ở kia vẫn giữ phong thái lãnh đạm đó.





"Tiểu Nguyễn, em xem Cố Giai Lệ đã lên sân khấu rồi, hoạt động sẽ sắp bắt đầu nhanh thôi!"





Bên cạnh Lâm Hiểu Nguyễn là một ngự tỷ lạnh lùng, cô ta nhíu mày.





"Tiểu Nguyễn, chị biết em không muốn liên hôn, cái chết ngoài ý muốn của Hứa Bác Thuần đã cho cậu một cơ hội để được tự do, nhưng nhà họ Lâm chúng ta thật sự không thể kiên trì được nữa!"





"Tập đoàn đang phải đối mặt với lũng đoạn nguồn vốn, nếu vấn đề này không được giải quyết trong vòng ba ngày, tập đoàn Lâm Thị sẽ phải tuyên bố phá sản, chắc em cũng không muốn ông nội nằm trên giường bệnh phải nhìn thấy sản nghiệp mà mình gầy dựng lại sụp đổ như vậy chứ?"





"Tất cả những điều này chỉ trông chờ vào mỗi em thôi!"





Người phụ nữ này tên Lâm Hiểu Thù, mặc dù cũng là họ Lâm, nhưng không trực hệ như Lâm Hiểu Nguyễn, coi như là chị họ của cô, do bố cô ta ở rể tại nhà họ Lâm.





Lâm Hiểu Thù đã sống với Lâm Hiểu Nguyễn từ khi còn nhỏ, hai người giống như chị em gái, cô ta hiểu rõ những khó khăn và bất đắc dĩ của Lâm Hiểu Nguyễn, nhưng với tư cách là một thành viên của nhà họ Lâm, cô ta càng hiểu hơn về sự thăng trầm trong công việc kinh doanh của gia tộc, vậy nên cô ta mới chấp nhận lời ủy thác của các trưởng bối trong nhà để đến đây tìm đối tượng liên hôn cho Lâm Hiểu Nguyễn.





Ngay khi nhìn thấy dáng vẻ lơ đễnh của Lâm Hiểu Nguyễn, Lâm Hiểu Thù bèn lên tiếng nhắc nhở.





Ngay lúc Lâm Hiểu Thù nói xong, Lâm Hiểu Nguyễn đột nhiên đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, trực tiếp đi qua hàng ghế VIP gần phía hiện trường.



Lâm Hiểu Thù sửng sốt, vô cùng kinh ngạc, từ khi quen biết Lâm Hiểu Nguyễn đến nay, cô vẫn chưa bao giờ tỏ ra ngạo mạn hay thiếu kiên nhẫn, đây là lần đầu tiên Lâm Hiểu Thù nhìn thấy cô lo lắng như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK