Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh
"Các người, lên hết cho tôi, đánh đến khi tàn phế, tôi sẽ chịu trách nhiệm!"





Bây giờ Hứa Bác Nhiên không còn muốn quan tâm đến thân phận của Diệp Thiên nữa, chỉ muốn bóp chết kẻ kiêu ngạo dám sỉ nhục nhà họ Hứa này mà thôi.






Sắc mặt Hứa Xương Bình lạnh lẽo, không hề ngăn cản, ông ta biết Diệp Thiên có thể là võ sĩ đặc biệt so với người bình thường, nhưng võ sĩ cũng có điểm mạnh điểm yếu, như tuổi của Diệp Thiên thì cũng chẳng thể lợi hại mấy đâu nhỉ?





Chỉ mạnh hơn người bình thường một chút mà thôi! Tất cả vệ sĩ của ông ta đều được thuê từ các công ty an ninh, trước khi về hưu, bọn họ đều là người trong quân đội, hơn nữa còn có quyền cầm súng, nếu muốn đối phó với Diệp Thiên thì chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.





Câu nói "tuyệt hậu" của Diệp Thiên đã đâm sâu vào tim của người đàn ông đứng đầu nhà họ Hứa này, cộng thêm việc Hứa Bác Thuần mới chết thảm cách đây không lâu, ông ta cũng không muốn nhắc tới nữa, chỉ muốn cho một tên hậu bối ngông cuồng như Diệp Thiên phải trả giá vì đã sỉ nhục nhà họ Hứa.





Mười mấy tên vệ sĩ nghe xong vừa định bước tới, lúc này bỗng truyền đến một tiếng quát yêu kiều.







"Xem thử ai dám ra tay?"





Mọi người lần lượt quay đầu lại, nhìn thấy công chúa nhà họ Lâm đứng đó, không biết cô đã vào đây từ lúc nào, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám người nhà họ Hứa.





"Lâm Hiểu Nguyễn?"





Nhiều người kinh ngạc cảm thán, bọn họ không biết tại sao Lâm Hiểu Nguyễn lại đột nhiên xuất hiện ở đây, nghe giọng của cô có vẻ như là đang bênh vực Diệp Thiên?





"Tiểu Nguyễn, cô...", Hứa Bác Nhiên nở nụ cười nhìn Lâm Hiểu Nguyễn, nhưng Lâm Hiểu Nguyễn lại không thèm để ý đến cậu ta, cô lập tức đi thẳng tới phía trước, sau đó đứng trước băng ghế.





Cô và Diệp Thiên nhìn nhau, Lâm Hiểu Nguyễn vốn đang ủ rũ đột nhiên nở nụ cười, tựa như một đóa hoa nở rộ.





"Kim Lăng là nơi tôi sinh ra và lớn lên, tại sao cậu đến đây mà không báo trước cho tôi một tiếng?"





Trong lời nói của Lâm Hiểu Nguyễn không hề có sự kiêu ngạo của công chúa nhà họ Lâm, trông cô giống như một cô gái nhỏ nghịch ngợm hơn, lại có chút đáng yêu khiến mọi người xung quanh nhìn vào đều phải sững sờ.





Làm sao công chúa nhà họ Lâm lạnh như băng lại có thể yểu điệu động lòng người đến vậy?





Diệp Thiên nhìn sang Lâm Hiểu Nguyễn, cười ấm áp rồi đáp lại cô.





"Do tôi tới vội quá, hơn nữa tôi thấy cô còn tham gia hoạt động, nên tôi cũng không muốn quấy rầy!"





Lâm Hiểu Nguyễn nghe xong liền bớt đi vẻ nghịch ngợm, ánh mắt cô óng ánh như nước, nhẹ giọng nói: "Không muốn quấy rầy tôi, hay căn bản là không muốn gặp tôi?"





Lúc này người bên cạnh mới có phản ứng, thái độ của Lâm Hiểu Nguyễn đối với Diệp Thiên hoàn toàn không phải là tình cảm tương tư, mà là nỗi oán hận thầm kín và niềm thương nhớ.





Diệp Thiên cười nhẹ lắc đầu.





"Sao có thể chứ, tôi đang định sau khi hoạt động kết thúc sẽ mời cô cùng đi ăn đấy!"





Vừa dứt lời, Diệp Thiên liền chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía bầu trời xa xăm.





"Chỉ là thời gian hẹn cô đi ăn, có thể sẽ phải dời lại!"








20220403031425-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK