Diệp Thiên nghe đến cái tên này thì sững sờ.
“Cái tên này hình như tôi đã nghe qua ở đâu đó”.
Nghe cậu nói vậy, Âu Nhã Nhược không khỏi dở khóc dở cười: “Đương nhiên anh đã từng nghe qua, đó là chúa sáng thế của sao Tử Khúc chúng ta, được gọi là người cứu vớt thế giới loài người”.
“Người cứu vớt thế giới loài người?”, Diệp Thiên lắc đầu, không hiểu được.
Thấy thành phố loài người đã càng lúc càng gần, tâm trạng căng thẳng của Âu Nhã Nhược cũng dần dần được thả lỏng, cô ta nhẫn nại giải thích: “Mấy nghìn năm trước, trên thực tế sao Tử Khúc là do ma thú mạnh mẽ thống trị. Lúc đó, loài người vẫn chưa tu luyện ma pháp và linh lực, dù mấy chục con người hợp sức, sử dụng công cụ hoặc vũ khí cũng khó mà đối phó với một con ma thú”.
“Trong tình huống đó, việc sinh tồn của loài người chứa đầy nguy cơ, hầu như bị ma thú tiêu diệt gần hết. Ngay lúc nhân loại đứng trên bờ vực sinh tử tồn vong, chúa đã giáng lâm”.
“Đó chính là Hoàng Đế Hiên Viên đại nhân!”.
Âu Nhã Nhược đầy tôn sùng, mắt lóe sáng: “Ông ấy một mình chống lại vua thú mạnh nhất, đánh bại nó hoàn toàn. Sau đó, ông ấy truyền dạy phương pháp tu luyện ma pháp và linh lực cho những người khác, để bọn họ có thể tự mình tu luyện, chống lại ma thú”.
“Từ đó về sau, con người dần mạnh hơn, từng bước lấy lại nơi sinh sống vốn có của mình dưới sự thống lĩnh của Hoàng Đế Hiên Viên đại nhân. Sau này, Hoàng Đế Hiên Viên đại nhân rời khỏi sao Tử Khúc, tuy vậy hậu duệ của ông ấy vẫn dẫn dắt con người chiến đấu. Trải qua mấy nghìn năm phát triển, con người đã hoàn toàn chiếm lĩnh khu vực trung tâm có tài nguyên phong phú ở sao Tử Khúc. Ma thú thì lại bị dồn ra ngoài vùng hoang sơ bên ngoài thế giới trung tâm”.
“Vậy nên Hoàng Đế Hiên Viên đại nhân được xem là người cứu vớt thế giới loài người, mọi người đặt cho ông ấy danh hiệu Chúa sáng thế!”.
“Hóa ra là vậy!”, Diệp Thiên gật đầu, dường như đoạn lịch sử nghe nhiều thành quen của loài người trên sao Tử Khúc này cực kỳ lạ lẫm đối với cậu, điều này khiến Âu Nhã Nhược không khỏi lắc đầu.
Xem ra chứng mất trí nhớ của Diệp Thiên còn nghiêm trọng hơn cô ta nghĩ.
Lúc này, cuối cùng Diệp Thiên cũng đã cõng Âu Nhã Nhược đến bên ngoài tường vây. Binh lính bảo vệ thành đứng trên tường vây nhìn thấy hai người thì lập tức thổi còi, ra hiệu cho những đồng nghiệp ở bên dưới mở cửa.
Cửa thành mở ra, hai người bước vào trong màn chắn ma pháp. Màn chắn ma pháp khiến ma thú không làm gì được kia lại không ảnh hưởng đến hai người họ, bọn họ đi thẳng vào trong mà không hề gặp trở ngại.
“Cô Nhã Nhược, cô đi từ đâu về vậy?”.
Vừa vào trong thành phố thì có một lính bảo vệ thành nhận ra Âu Nhã Nhược, ngạc nhiên hỏi.
Âu Nhã Nhược là học viên xuất sắc của Học viện ma võ Thiên Nam, lại là truyền nhân duy nhất thuộc đời thứ ba của nhà họ Âu, một gia tộc thương nghiệp lớn, khá nổi tiếng trong thế hệ trẻ của thế giới loài người. Theo lý mà nói, lúc này cô ta nên học tập tu luyện ở Học viện ma võ Thiên Nam mới phải, sao lại từ bên ngoài trở về, hơn nữa còn được một người đàn ông ở trần, ăn mặc vô cùng kỳ quái cõng về.
“À, tôi đến dãy núi Ma Thú thu thập tài nguyên ma pháp thì bị ma thú tấn công, là anh ấy đã cứu tôi về đây”.
Âu Nhã Nhược trả lời người lính dẫn đầu, sau đó xấu hổ nhìn về phía Diệp Thiên.
“Diệp Thiên, anh thả tôi xuống đây được rồi, lát nữa tôi gọi xe về nhà là được”.
“Được!”, Diệp Thiên theo lời cô ta đặt cô ta xuống. Khi rời khỏi tấm lưng rộng của Diệp Thiên, không biết Âu Nhã Nhược nghĩ tới điều gì mà mặt đỏ lên, nhất thời có cảm giác không nỡ rời xa.
Nhưng Diệp Thiên lại không hề hay biết điều này, ánh mắt cậu chỉ chú ý tới những sự vật xung quanh.