“Tôi đã nói muốn bước vào khu vườn này thì tốt nhất nên suy nghĩ hậu quả trước, bây giờ anh còn muốn thử nữa không?”.
Cát Khắc Thiết Lực cảm thấy ánh mắt của Diệp Thiên lạnh lùng tột cùng, không có chút cảm xúc nào, nỗi sợ hãi đã nhấn chìm cả người hắn từ lâu.
Hắn không thốt ra tiếng nào, chỉ có đôi mắt chứa đầy sự van nài, cầu xin Diệp Thiên tha cho mình.
Đệ nhất dũng sĩ của thung lũng hoa lần đầu tiên ý thức được, người được gọi là mạnh nhất thung lũng hoa như hắn chỉ là tương đối mà thôi, trên thế giới này vẫn còn sự tồn tại mà hắn không thể chống lại.
Diệp Thiên liếc nhìn Cát Khắc Thiết Lực, chốc lát sau, một tay cậu hất ra, ném Cát Khắc Thiết Lực đi giống như quăng rác.
Cát Khắc Thiết Lực bay xa hơn mười mét trên không, đập mạnh người lên tảng đá, khóe miệng tràn máu, vẻ mặt đầy kinh hãi.
“Tôi đến đây là để trồng cây, không muốn gây ra động tĩnh quá lớn!”.
“Lần này tôi nương tay, chỉ cho anh một bài học nho nhỏ. Lần sau còn để tôi nhìn thấy anh đến gần mảnh vườn này, tôi sẽ đánh anh tàn phế!”.
“Cút!”.
Tiếng quát của Diệp Thiên vang lên, Cát Khắc Thiết Lực không kịp lau vết máu bên khóe miệng đã xoay người bỏ chạy, chớp mắt đã biến mất không thấy dấu vết.
Chưa tới một phút, đệ nhất dũng sĩ của thung lũng hoa hoàn toàn bị Diệp Thiên làm khuất phục, không dám ở lại thêm chút nào nữa.
Diệp Thiên trở vào trong vườn, tiếp tục tưới nước nuôi dưỡng mầm non, hết sức tận tâm tận lực, mỗi một bước đều cẩn thận vô cùng.
Các cô gái dân tộc Di chứng kiến toàn bộ quá trình hồi lâu sau mới phản ứng lại, hai mắt long lanh như nước mùa thu, chỉ muốn đưa Diệp Thiên về nhà ngay.
Cuối cùng bọn họ cũng hiểu ra, mặc dù Diệp Thiên bề ngoài đẹp trai xuất sắc, nhưng không phải là bình hoa, mà là một cao thủ giấu tài năng. Ngay cả Cát Khắc Thiết Lực xuất thân từ Âm Khôi Tông đứng trước mặt cậu cũng chỉ như con hổ giấy, không đỡ nổi một đòn.
Cát Khắc Tú Uyển chớp chớp mắt, tia sáng kì lạ lóe lên. Cô ta xoay lại đối mặt với Diệp Thiên, hét lớn.
“Diệp Thiên, tôi nhất định sẽ khiến anh thích tôi, tôi muốn làm vợ anh!”.
Diệp Thiên không hề nhúc nhích, lạnh nhạt nói với cô ta.
“Các cô cũng mau đi đi, sau này không có chuyện gì thì đừng đến đây đi dạo”.
Cậu quả thật không muốn lại có người đến đây quấy rầy cậu trồng cỏ Ngân Lân, mỗi một bụi cỏ Ngân Lân đều là thứ quan trọng nhất để đế quốc thương nghiệp của cậu quật khởi. Thời gian này, cậu chỉ muốn lợi dụng linh khí nơi đây cộng với Phệ Thiên Huyền Khí của mình để cỏ Ngân Lân nhanh chóng nảy mầm trưởng thành.
Mặc dù các cô gái này rất xinh đẹp, nhưng với cậu cũng chỉ là chim yến chim oanh mà thôi, cậu không hề có hứng thú.
Thái độ của Diệp Thiên lạnh lùng là vậy, song những cô gái dân tộc Di can đảm này đều không hề sợ hãi, ngược lại hai mắt sáng lên, càng có hứng thú với Diệp Thiên hơn.
Vừa rồi chứng kiến thực lực mạnh mẽ của Diệp Thiên, kiểu đàn ông vừa đẹp trai, nắm đấm vừa mạnh mẽ này, sao bọn họ có thể dễ dàng bỏ qua?
“Vậy chúng tôi đi trước đây, hôm khác gặp”.
Mấy cô gái vẫy tay, rời khỏi vườn, lúc gần đi còn không quên nháy mắt với Diệp Thiên.
Diệp Thiên nghiêng đầu, nhìn về phía Cát Khắc Tú Uyển vẫn không động đậy.
“Cô còn ở đây làm gì?”.
Cát Khắc Tú Uyển bỗng cười thật tươi, giảo hoạt chớp chớp mắt.
“Không phải ở chỗ anh có thức ăn sáng sao? Vậy tôi ở lại ăn bữa sáng!”.
Diệp Thiên không định khách sáo nửa câu với cô ta, lạnh lùng nói: “Mặc dù tôi đang ở trong khu vườn cũ của nhà cô, nhưng hình như không có nghĩa vụ mời cô ăn cơm thì phải?”.
Cát Khắc Tú Uyển lại không quan tâm, ưỡn ngực lên, bộ dạng như chắc chắn tóm được Diệp Thiên trong tay.
“Tôi không quan tâm, tôi cứ ở lại đây ăn sáng đấy, trừ khi anh cũng quăng tôi ra ngoài giống như lúc nãy anh quăng Cát Khắc Thiết Lực!”.
Diệp Thiên nhíu mày, nhìn chằm chằm Cát Khắc Tú Uyển một lúc lâu, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu. Những cô gái dân tộc Di này cô sau còn khó dây hơn cả cô trước, chung quy cũng không thể quăng cô ta ra ngoài như quăng rác nhỉ?
Cậu thở dài, gật đầu đáp: “Được, vào đây đi”.
Nói xong, cậu giơ một ngón tay, nói: “Chỉ lần này thôi, lần sau không có ngoại lệ”.
Cát Khắc Tú Uyển lập tức vui mừng, nhảy chân sáo theo Diệp Thiên vào nhà.
Còn câu nói “lần sau không có ngoại lệ” của Diệp Thiên hoàn toàn bị cô ta quẳng ra sau đầu. Lần đầu tiên cũng đã thành công, còn sợ lần sau sao?
Mặc dù bữa sáng của Diệp Thiên chỉ là tiện tay làm một phần cháo thịt nấu trứng, nhưng gia vị đều do cậu tự chế biến. Tám năm nay cậu đi khắp trời Nam đất Bắc, không chỉ có thực lực mạnh tuyệt đỉnh, mà ngay cả tay nghề nấu ăn cũng độc nhất vô nhị.
Cát Khắc Tú Uyển múc ra một chén nhỏ, chỉ ăn một muỗng đã yêu ngay mùi vị này, tấm tắc khen ngon.
“Oa! Diệp Thiên, cháo anh nấu còn ngon hơn mẹ tôi nấu!”.
Cô ta nhìn Diệp Thiên mà hai mắt phát sáng, người đàn ông có đủ nhan sắc, sức mạnh, tài nấu nướng này đúng là người chồng tuyệt vời hiếm có khó tìm.
“Ăn xong rồi thì về nhà mau đi!”.
Diệp Thiên lạnh nhạt đáp lại. Cậu chỉ nán lại đây một thời gian, chỉ là một người khách qua đường của thung lũng hoa, cũng định sẵn là một người qua đường trong cuộc đời Cát Khắc Tú Uyển, cậu không muốn Cát Khắc Tú Uyển dây dưa với cậu quá nhiều.
Sự lạnh nhạt của Diệp Thiên không hề khiến Cát Khắc Tú Uyển nổi giận, cô ta đã chìm trong suy nghĩ làm sao để có được Diệp Thiên.
Ngay lúc đó, Diệp Thiên đột nhiên nhíu mày.
Cậu nhận thấy có người đang tiến đến gần khu vườn, tốc độ cực kì nhanh, rõ ràng là một vị võ giả nội gia.
Dựa vào bước chân và hơi thở dao động, Diệp Thiên đã biết được đại khái thực lực của đối phương. Đó là một vị cao thủ cấp đầu tông tượng, xét chung trong giới võ thuật Hoa Hạ cũng được xem là cao thủ hạng nhất.
Có võ giả nội gia đến gần, cậu không hề sợ hãi, mà chỉ suy nghĩ xem vì sao người đó lại muốn vào vườn của cậu.
“Là vì cỏ Ngân Lân sao?”.
Suy nghĩ chỉ thoáng qua trong chốc lát, cậu bèn lắc đầu. Mặc dù cỏ Ngân Lân là vật thần kì trên thế giới, mang giá trị rất lớn, nhưng thật ra cậu phải tìm khắp các sách xưa cổ, thí nghiệm thực tiễn vô số lần mới khám phá được tác dụng của nó, người khác hoàn toàn không thể nào biết được.
Trong lúc cậu đang suy nghĩ, người đó đã đến bên ngoài vườn, một giọng nói lạnh lùng vô tận từ bên ngoài truyền vào.
“Người trong nhà mau ra đây cho tôi!”.
Giọng nói này mang theo sự chắc chắn, giống như đang ra lệnh, nhưng lại là một giọng nữ dễ nghe.
Diệp Thiên không nhúc nhích, còn Cát Khắc Tú Uyển bỗng mỉm cười, mở cửa chạy ra ngoài.
Xuyên qua cửa lớn, Diệp Thiên nhìn thấy một người con gái eo nhỏ, vóc dáng cao gầy xinh đẹp đang đứng ở ngoài vườn.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta như được bao phủ bởi sương lạnh, có vài phần tương tự với Tiếu Văn Nguyệt, nhưng lại có thêm chút sát khí.
Cát Khắc Tú Uyển gần như là chạy bước nhỏ đến trước mặt cô gái trẻ tuổi kia, bổ nhào vào lòng cô ta.
“Chị!”.
Cô gái hơi sững người, sau đó xoa đầu Cát Khắc Tú Uyển, đầy vẻ cưng chiều.
“Tiểu Uyển? Sao em lại ở đây?”.
Cát Khắc Tú Uyển đang định lên tiếng trả lời thì Diệp Thiên từ trong nhà đi ra, ánh mắt của cô gái trẻ tuổi lập tức trở nên lạnh lùng, cô ta đưa mắt nhìn sang.
“Chính anh là người đã làm đệ tử của Âm Khôi Tông chúng tôi bị thương?”.