Người dùng khác có tên là "Mười sáu năm sau" cũng là một vị cao thủ siêu phàm bèn đáp lại.
Khi mọi người đang thảo luận thì bất chợt có một dòng bình luận hiện lên.
“Các vị, đây rõ ràng là tiệc Hồng Môn do viện trọng tài tạo ra. Khiêu chiến Diệp Lăng Thiên, bất luận là số lượng hay là thế trận thì mười sáu thẩm phán vương của viện trọng tài đều chiếm ưu thế. Với điều kiện bất lợi như vậy, mọi người thấy Diệp Thiên có ứng chiến không?"
Lời bình luận vừa xuất hiện thì bên dưới lại tiếp tục bùng nổ thảo luận.
“Đồ ngốc, anh đang nói gì vậy, lẽ nào vẫn có người cho rằng Diệp Thiên sẽ không tham chiến sao?”
“Đúng thật là, lại còn thuộc cảnh giới siêu phàm cơ đấy. Một người cảnh giới chí tôn như tôi còn nhìn thấu hơn anh. Diệp Lăng Thiên là ai chứ? Từ lúc xuất đạo, lẽ nào có cuộc chiến nào khiến cậu ta sợ sao?”
“Đúng vậy, những chuyện như Diệp Thiên một chọi cả đám còn ít sao?”
“Ha ha, vị siêu phàm này nói chuyện vui quá, không phải là siêu phàm fake đấy chứ?”
Bình luận bên dưới hiện lên một câu nói đầy chế nhạo khiến cho vị siêu phàm lập tức thoát ra khỏi diễn đàn, tức tới mức off luôn.
Nhưng cũng chính lời bình luận đó khiến mọi người đều hiểu rõ, Diệp Thiên chắc chắn sẽ đồng ý tham chiến.
Trong nhà họ Diệp, Diệp Thiên đang nằm dưới một gốc cây to mát mẻ trong sân, hay tay kê làm gối với vẻ nhàn nhã.
Diệp Tinh ôm máy tính đứng bên cạnh Diệp Thiên.
“Đây rõ ràng là cái bẫy mà viện trọng tài nhằm vào anh, anh có đi không?”
Diệp Tinh nhìn Diệp Thiên, để lộ vẻ lo lắng.
Viện trọng tài gửi lời mời, hình như đưa ra cả địa điểm và thời gian nữa, hơn nữa còn ở Pháp Bang. Tất cả đều là thiên thời địa lợi nhân hòa, thậm chí về số lượng cũng chiếm ưu thế. Ở góc độ của họ thì chắc chắn là sẽ hi vọng Diệp Thiên sẽ ứng chiến.
Đôi mắt Diệp Thiên sâu thẳm nhìn lên bầu trời. Cậu nhếch miệng cười ý vị.
“Em thấy anh sẽ bỏ chạy sao?”
Diệp Tinh nghe thấy vậy thì thở dài. Câu hỏi vừa đưa ra thì cậu ta đã đoán được đáp án rồi.
Diệp Thiên trước giờ luôn chỉ có tiến chứ không có lùi. Dù đối diện với đối thủ như thế nào, dù đối phương có bao nhiêu người thì cũng luôn một mình ứng chiến, chưa bao giờ lui nửa bước.
Đây chính là nguyên nhân khiến cho Diệp Thiên hiện tại có thể uy hiếp cả thế giới, khiến giới võ thuật nghe thấy là phải khiếp sợ.
“Vậy khi nào anh ra tay?"
Diệp Tinh biết không thể khuyên được Diệp Thiên nên hỏi.
“Ngày mai, vừa hay anh tới Pháp Bang chơi một chuyến. Nghỉ ngơi một ngày sau đó sẽ cùng chơi với mười sáu gã đó!”
Diệp Thiên trả lời ngắn gọn, dứt khoát. Giọng điều thoải mái, hoàn toàn không có gì là căng thẳng khi sắp phải đối mặt với trận chiến sắp tới.
“Chơi một ngày sao?”, Diệp Thiên cảm thấy kỳ lạ: “Anh không chuẩn bị gì à?”
Diệp Thiên khẽ lắc đầu: “Anh không cần phải chuẩn bị bất cứ thứ gì, mười sáu gã đó anh sẽ không tha cho một ai cả!”
“Em không cần lo lắng, bất luận đối thủ là ai thì anh cũng sẽ không thua đâu!"
Thấy sự tự tin ngời ngời của Diệp Thiên thì sự lo lắng hiện ra trong mắt Diệp Tinh dần nhạt bớt. Trước đó, Diệp Thiên cũng đã gặp phải không ít đối thủ. Có ai mà không mạnh chứ. Nhưng cuối cùng thì vẫn bị Diệp Thiên đánh bại nên cậu ta tin rằng lần này cũng không ngoại lệ.
Tại thủ đô, trong một căn phòng gỗ cổ xưa, Cố Trường Bình đang đứng trong đại sảnh. Phía trước ông là một người mặc áo bào đen đang ngồi thiền, nhắm mắt dưỡng thần.
Người này tóc đen, tầm hơn bốn mươi tuổi, khí tức hòa hợp với xung quanh, không chút gợn sóng.
“Mười sáu vị thẩm phán vương xuất thế, hẹn chiến đấu với Diệp Lăng Thiên trên trang mạng cao thủ quốc tế, địa điểm là ở Pháp Bang”.
Cố Trường Bình nói với người đàn ông mặc áo đen kia.
“Ồ!”
Người mặc áo đen mở mắt, để lộ ra một đôi mắt xanh lam đặc biệt.
“Mười sáu vị thẩm phán vương rất hiếm khi cùng ra tay, lần này cùng hiện thân, lại còn công khai phát lời mời trên trang web quốc tế thì xem ra bọn họ sẽ có một cuộc hành động lớn đây!”
“Lần này nếu Diệp Lăng Thiên không thất bại thì sẽ là viện trọng tài thất bại!”
Người này nói xong bèn đứng dậy, dáng người cao hơn Cố Trường Bình tầm nửa thước, đó là một người cao hơn hai métt.
“Đi thôi, cũng lâu lắm rồi tôi không khởi động gân cốt. Cuộc chiến vương cấp sắp bắt đầu, lâu lắm rồi mới lại gặp cuộc chiến của các kẻ mạnh vương cấp như lần này, chúng ta tới Pháp Bang thôi!”
Cố Trường Bình gật đầu với vẻ ngạc nhiên. Người mặc áo đen chính là chủ nhân của Ám Bộ. Trong cuộc chiến giữa Diệp Thiên và Huyết Ma đẫm máu người này còn không ra tay vậy mà bây giờ khi nghe thấy thông tin này lại khiến cho người này có thể bước ra khỏi phòng. Có thể nói cuộc chiến lần này đã thu hút sự chú ý tới mức khó có thể tưởng tượng.
Những hoàng cấp đương thời có lẽ cùng đều sẽ xuất hiện. Đây có lẽ là cuộc chiến hào hứng nhất trong hàng trăm năm qua của giới võ đạo.
Tại Đảo Quốc, trong cố cung của Thiên Hoàng, vô số những kẻ luyện võ đang quỳ trước cửa. Một luồng sáng phóng thẳng lên trời tạo thành hình kiếm khổng lổ quét ngang không gian.
Thanh kiếm dao động trong không trung, một bóng người dần xuất hiện rồi di chuyển, tạo ra một làn sóng khí cực dài.
Những võ sĩ dùng đao kia đều cúi đầu sát đất với vẻ thành khẩn.
“Chúc mừng đại thiên quốc sư xuất quan!”
Trên đỉnh tòa nhà năm góc của Hợp Chúng Quốc, một luồng sáng khác cũng quét ngang không gian, khiến cho cột thu lôi của năm góc lầu bị gãy còn một nửa, sau đó luồng sáng lao về phía đại lục.
Nhìn những đám mây trôi ngược ngoài cửa sổ, Diệp Thiên khẽ siết nắm đấm, đôi mắt ánh lên sát ý.
“Viện trọng tài tồn tại lâu quá rồi, đã đến lúc trở thành lịch sử được rồi!”
Trong khoang thương gia trên chuyến bay đến Ba Thành, Diệp Thiên gọi một ly trà sữa, đang nhàn nhã ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ.
Bỗng nhiên một tiếng kêu kinh ngạc vang lên bên cạnh cậu.
“Diệp Thiên, là cậu sao?”.
“Ồ?”.
Diệp Thiên thản nhiên ngẩng đầu lên, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp động lòng người đang đứng ở bên cạnh cậu, có chút mừng rỡ xen lẫn kinh ngạc.
“Cô là…”, Diệp Thiên nhíu mày, cảm thấy gương mặt ở trước mắt hơi lạ lẫm.
Chốc lát sau, cậu mới nhớ ra, mỉm cười nói: “Lâm Hiểu Nguyễn?”.
“Ha ha, không ngờ cậu vẫn còn nhớ tôi!”.
Cô gái đó chính là Lâm Hiểu Nguyễn, cậu từng gặp cô ta một lần ở trên chuyến bay từ Yellen về thủ đô. Lúc đó, đi cùng Lâm Hiểu Nguyễn còn có một người đàn ông tên Hứa Bác Thuần, hai người có vẻ là vợ chồng chưa cưới.
Khi đó, chỗ ngồi của Lâm Hiểu Nguyễn ở gần Diệp Thiên, Hứa Bác Thuần muốn đổi chỗ với cậu mà suýt chút nữa gây ra xung đột. Sau khi xuống máy bay, Diệp Thiên gặp được Long Định Thiên ở sân bay, bởi vậy cậu mới quên hẳn chuyện này.
Bây giờ nhìn thấy Lâm Hiểu Nguyễn, trong lòng cậu không có chút ấn tượng nào, chỉ như đối diện với một người lạ không biết tên.
“Lâu rồi không gặp, đây cũng xem như duyên phận thật. Chúng ta lại ngồi cùng một chuyến bay, lại còn ngồi cạnh nhau!”.
Lâm Hiểu Nguyễn quơ vé máy bay trong tay, chính là chỗ ngồi ngay bên cạnh Diệp Thiên. Cô ta thuận thế ngồi xuống bên cạnh cậu.
“Đúng vậy, đúng là rất trùng hợp!”.
Diệp Thiên mỉm cười gật đầu, bỗng nhiên nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái của Lâm Hiểu Nguyễn.
Đó là chiếc nhẫn kim cương quý giá Hearts and Arrows. Theo con mắt của Diệp Thiên, giá trị của nó không dưới một triệu tệ.
“Cô kết hôn rồi sao?”.
Lúc trước, Lâm Hiểu Nguyễn từng nói với cậu, cô ta là người Kim Lăng, gia tộc cân nhắc về lợi ích nên đã sắp xếp một cuộc hôn nhân cho cô ta. Cô ta không hề mong muốn, thái độ lúc đó rất lạnh nhạt với Hứa Bác Thuần, hơn nữa trên tay vẫn chưa có nhẫn. Bây giờ qua mấy tháng không gặp, trên tay cô ta lại xuất hiện thêm chiếc nhẫn kim cương, Diệp Thiên tò mò nên mới lên tiếng hỏi.
“Hả?”.
Lâm Hiểu Nguyễn nghe vậy hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu, vẻ mặt hơi buồn bã.
“Không phải kết hôn, là đính hôn. Sau lần gặp cậu ở trên máy bay, tôi và Hứa Bác Thuần đã bay từ thủ đô về Kim Lăng tổ chức lễ đính hôn”.
“Thế à!”.
Nói đến đây, cô ta phì cười, nói với Diệp Thiên: “Cậu còn nhớ khi đó cậu đã nói có thể giúp tôi giải quyết chuyện trong nhà không? Tôi vẫn còn nhớ đấy!”.
Lúc đó, Diệp Thiên “khoác lác” trên máy bay, rằng mình là siêu nhân ánh sáng xanh, hơn nữa một câu nói là có thể giúp cô ta lấy lại sự tự do. Đương nhiên cô ta không tin hoàn toàn vào những lời này, bây giờ nói ra cũng chỉ để trêu chọc Diệp Thiên, hóa giải bầu không khí lúng túng mà thôi.
“Tôi cũng còn nhớ!”.
Diệp Thiên không cho ý kiến, bình tĩnh nói: “Những lời tôi nói lúc trước vẫn có hiệu lực. Nếu cô cần thì đợi xuống khỏi máy bay, tôi gọi một cú điện thoại là có thể giúp cô giải quyết hôn ước này!”.
Lâm Hiểu Nguyễn nghe thế, cười đến mức run rẩy cả người. Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Diệp Thiên, cô ta thực sự không nhịn được cười.
“Được rồi, được rồi, tôi biết rồi. Không nói chuyện này nữa, nói về cậu đi”.
Lâm Hiểu Nguyễn tất nhiên vẫn không tin, cô ta không muốn dây dưa nhiều ở vấn đề này, bèn cất tiếng hỏi: “Cậu đi Ba Thành để du lịch sao?”.
“Ừ, có thể xem là vậy!”.
Diệp Thiên gật đầu trả lời: “Đến Ba Thành ngắm cảnh, thuận tiện chấm dứt một mối ân oán!”.
“Cậu nói chuyện kì lạ thật đấy!”.
Lâm Hiểu Nguyễn nhíu mày, tâm trạng hơi chùng xuống: “Tôi đi Ba Thành để cho thoáng khí một chút, lần này về sẽ phải tổ chức hôn lễ chính thức rồi”.
“Chồng tương lai của cô không đi cùng cô sao?”.
Diệp Thiên nhìn quanh mà không nhìn thấy bóng dáng của Hứa Bác Thuần.
“Đã nói là đi giải sầu, tôi đi cùng anh ta chẳng phải sẽ bị phiền chết hay sao?”.
Lâm Hiểu Nguyễn liếc nhìn Diệp Thiên, ngay sau đó cô ta chợt nghĩ tới điều gì, hơi ngại ngùng nói: “Đúng rồi Diệp Thiên, cậu cũng đi một mình, hay là chuyến đi Ba Thành lần này, chúng ta kết bạn đồng hành được không?”.
Diệp Thiên cũng có chút thiện cảm với tính cách thẳng thắn của Lâm Hiểu Nguyễn, cậu lập tức gật đầu.
“Được thì cũng được, nhưng ngày mai tôi nhất định phải đến tháp Eiffel một chuyến để giải quyết một việc, cô không phiền là được”.
“Tháp Eiffel sao?”.
Lâm Hiểu Nguyễn nghe vậy thì mừng rỡ: “Đương nhiên không thành vấn đề. Tháp Eiffel ở Ba Thành là nơi du lịch nổi tiếng, dù cậu không nói, tôi cũng phải đi một chuyến. Cứ quyết định vậy đi!”.
Diệp Thiên mỉm cười, gật đầu.
Trên máy bay, Lâm Hiểu Nguyễn nói chuyện trên trời dưới đất với Diệp Thiên, lại nhắc tới chuyện của gia tộc mình.
Cô ta xuất thân từ nhà họ Lâm ở Kim Lăng. Nhà họ Lâm ở Kim Lăng được xem là mười gia tộc lớn hàng đầu, tài sản hơn một tỷ, nhiều nhà máy dưới trướng sản xuất hàng công nghiệp nặng.
Nhà họ Hứa của Hứa Bác Thuần là gia tộc số một ở Kim Lăng, nghe nói còn có bối cảnh quân đội, cực kì hiển hách.
Cô ta xếp thứ ba trong nhà họ Lâm, trên cô ta còn có hai người anh trai. Cô ta là đứa con gái nhỏ nhất, từ nhỏ được được mọi người trong nhà cưng chiều, có thể nói là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Nhưng khi cô ta dần dần trưởng thành, cuối cùng cũng đến bước cô ta phải hi sinh bản thân vì lợi ích nào đó của gia tộc.
Mặc dù nhà họ Lâm sừng sững không đổ, nhưng mấy năm gần đây, công nghiệp nặng không phát đạt cho lắm, cộng thêm nhà nước dốc sức ủng hộ đưa vào sản xuất, phân đi bớt một phần đơn đặt hàng. Nhà họ Lâm không có bối cảnh quân đội hay chính phủ chống đỡ, mấy năm gần đây tài sản co rút lại một khoản lớn.
Ông cụ nhà họ Lâm cảm nhận được nguy cơ trước nay chưa từng có, lập tức quyết đoán, dự định gả Lâm Hiểu Nguyễn cho cậu cả Hứa Bác Thuần của nhà họ Hứa. Hai nhà liên hôn, nhờ đó mà trèo lên gốc cây to nhà họ Hứa, cùng hưởng tài nguyên.
“Lại là tình tiết này!”.
Diệp Thiên nghe xong thì lắc đầu.
“Sự hưng thịnh của gia tộc dựa vào cuộc hôn nhân của một người con gái, vậy thì có thể duy trì được bao lâu?”.
“Chỉ khi dựa vào bản thân, tự phát triển lớn mạnh thì mới có thể kéo dài mãi mãi. Ông nội cô đã gần trăm tuổi, lẽ nào không nhìn thấu được điều này sao?”.
Lâm Hiểu Nguyễn hơi bất mãn với giọng điệu của Diệp Thiên, nhưng vẫn bất đắc dĩ giải thích: “Ông nội yêu thương tôi nhất, ông ấy cũng không muốn đi đến bước này, nhưng bây giờ quả thật không còn cách nào khác. Bố tôi là người trí thức, không biết làm kinh doanh. Còn bác cả của tôi chỉ treo đầu dê bán thịt chó, treo hờ danh hiệu phó hội trưởng hiệp hội thương mại Kim Lăng mà thôi, thực tế thì không có bao nhiêu năng lực”.
“Mặc dù anh cả và anh hai tôi cũng có chút khả năng, nhưng dù sao cũng còn trẻ tuổi, không thể cáng đáng nổi việc lớn trong nhà. Lúc này để tôi đi liên hôn là cách duy nhất!”.
Ánh mắt Diệp Thiên bình tĩnh, không phê bình về chuyện này nữa. Mỗi nhà mỗi cảnh, chuyện của nhà ai thì nhà nấy tự giải quyết. Cậu quả thật có lòng muốn giúp Lâm Hiểu Nguyễn, nhưng cô ta lại không tin cậu, đương nhiên cậu cũng không cưỡng cầu.
Trò chuyện suốt dọc đường, hành trình mấy tiếng đồng hồ nhanh chóng kết thúc. Hai người vừa ra khỏi máy bay, một cô gái phương Tây tóc vàng mắt xanh đã tiến tới đón.
“Lâm yêu dấu, hoan nghênh cậu đến với Ba Thành!”.
Cô ta nói tiếng Hoa rõ ràng, ôm chầm lấy Lâm Hiểu Nguyễn.
“Catherine, lâu quá không gặp!”.
Lâm Hiểu Nguyễn cũng mỉm cười trả lời. Hai người hàn huyên vài câu, sau đó Catherine nhìn về phía Diệp Thiên.
“Lâm, đây là chồng chưa cưới của cậu à? Không giới thiệu với tôi sao?”.
Lâm Hiểu Nguyễn nghe vậy, gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ lên, vội vàng lắc đầu: “Catherine, cậu đừng hiểu lầm. Cậu ấy là Diệp Thiên, bạn tôi”.
“Ô! Không phải chồng chưa cưới à!”, Catherine nghe vậy, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh nhạt, hời hợt đưa tay với Diệp Thiên.
“Xin chào Diệp Thiên, lần đầu gặp mặt, tôi là bạn cùng trường đại học của Lâm, Catherine!”.
Năm ngón tay cô ta thon dài thanh mảnh, trông vô cùng xinh đẹp động lòng người. Cô ta đưa tay với Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên lại không nhúc nhích, chỉ ngửa đầu nhìn trời.
“Thú vị đấy!”.
Diệp Thiên nhìn lướt qua chân trời, khóe miệng cong lên.
Lúc này, sức mạnh tinh thần của cậu không còn giới hạn, rộng rãi bao la. Dưới sự cảm ứng sức mạnh tinh thần, cậu đã phát hiện ở Ba Thành có khí tức của không dưới ba mươi vị hoàng cấp!
Trận chiến ở tháp Eiffel ngày mai chắc chắn sẽ vô cùng náo nhiệt.