Diệp Thiên đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên bãi cỏ bỗng mở mắt ra, ngồi thẳng dậy.
Advertisement
Yến Khinh Vũ dùng chân làm gối đầu cho cậu nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”.
Diệp Thiên không trả lời ngay, ngược lại tinh thần chìm đắm, mở rộng sức mạnh tinh thần của mình đến cực hạn, cẩn thận cảm ứng.
Mấy ngày qua, sức mạnh tinh thần của cậu đã khôi phục như xưa nhờ sự hỗ trợ của linh lực mạnh mẽ ở tiểu thế giới và Phệ Thiên Huyền Lực, hơn nữa đã tiến bộ thêm không ít. Ngay vừa rồi, cậu đã phát hiện ra một sự dao động sức mạnh cực kì tà ác, cực kì bá đạo. Sự dao động này không thuộc bất cứ loại sức mạnh nào mà cậu gặp được trước đây.
Cậu nhắm mắt lại, sức mạnh tinh thần hóa thành lồng giam bao phủ đất trời xung quanh. Thế nhưng mặc cho cậu có cảm ứng thế nào vẫn không nhận thấy khí tức của sức mạnh đó nữa, giống như mưa sao băng, lóe lên rồi vụt tắt.
Advertisement
Một lúc lâu sau, Diệp Thiên mở mắt ra, sức mạnh tinh thần cũng thu về toàn bộ, đầu lông mày hơi nhíu lại.
“Lẽ nào mình cảm ứng sai rồi?”.
Cậu lẩm bẩm, sau đó lắc đầu, với trình độ cảm tri nhạy bén của cậu, chắc chắn sẽ không cảm ứng sai. Nhưng sau đó không thể cảm ứng nữa thì chỉ có một cách giải thích, đó là người kia cố tình che giấu khí tức của mình.
“Quái lạ!”.
Cậu hơi nheo mắt lại, thầm nghĩ: “Nơi tiểu thế giới này, người tránh được sự dò xét sức mạnh tinh thần của mình trừ Thiên Luân thì còn ai có năng lực đó nữa?”.
“Chẳng lẽ người vừa rồi mình cảm ứng được chính là Thiên Luân?”.
Cậu im lặng trong giây lát, lại lắc đầu. Tuy Thiên Luân mạnh, nhưng gã cũng đi con đường ngay thẳng cương trực, sức mạnh thuộc loại khí khái hào hùng. Còn luồng sức mạnh vừa rồi thì toát ra sự tà ác, khác hoàn toàn với sức mạnh của Thiên Luân.
Nhìn Diệp Thiên lẩm bẩm một mình, Yến Khinh Vũ không kìm được vỗ vai Diệp Thiên.
“Rốt cuộc anh làm sao vậy?”.
Diệp Thiên không biết nên trả lời thế nào, chỉ đành cười nhạt nói: “Không sao, chỉ là cảm nhận được khí tức của cao thủ”.
Trong tiểu thế giới này vẫn còn có nhiều người hoặc vật huyền ảo khó lường. Cho dù Thiên Luân từng là bá chủ của tiểu thế giới, nhưng cũng không thể đảm bảo Thiên Luân là cao thủ số một ở tiểu thế giới. Có thể vẫn còn một vài tồn tại bí ẩn quan sát tiểu thế giới từ trong bóng tối.
Nhưng dù đó là ai, chỉ cần không gây uy hiếp tới Tứ Tượng Tông, cậu cũng chẳng màng quan tâm.
Yến Khinh Vũ biết Diệp Thiên có tâm sự, cô ta đang định hỏi thì chợt có hai bóng người bay tới, chính là Thi Tú Vân và Thi Mạc.
Nhờ vào Diệp Thiên mà đội ngũ của nhà họ Thi ngày càng lớn mạnh. Những đệ tử bái sư Tứ Tượng Tông cũng lũ lượt muốn gia nhập nhà họ Thi, trở thành đệ tử của nhà họ Thi. Thời gian này, Thi Tú Vân cũng bận rộn đến mức tối tăm mặt mày, cho đến bây giờ mới có thời gian rảnh.
“Mẹ!”.
“Ông Mạc!”.
Diệp Thiên nhìn thấy hai người họ, lên tiếng chào hỏi trước.
Thi Mạc nghe thấy thì cười lớn, vội vàng xua tay: “Bây giờ cậu đã là Diệp thượng tiên, là chủ nhân của tiểu thế giới, tiếng gọi ông Mạc này tôi không gánh nổi!”.
Diệp Thiên nhìn về phía ông ta, trợn trắng mắt. Khó có khi cậu khách sáo với ông già này, ai ngờ ông ta lại trêu chọc cậu.