Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Diệp Thiên?”.



Nhìn thấy Diệp Thiên chậm chạp không đưa tay, chỉ ngửa đầu nhìn trời, Lâm Hiểu Nguyễn cảm thấy kì quái gọi.




“Hả?”.



Lúc này Diệp Thiên mới tỉnh lại, cảm ứng sức mạnh tinh thần tan đi.



Đối diện với bàn tay đưa tới của Catherine, cậu chỉ khẽ chạm rồi buông.



“Xin chào, tôi là Diệp Thiên”.




Catherine hơi bất mãn với phản ứng của Diệp Thiên. Cô ta là cô chủ của gia tộc Senna ở Ba Thành, có thể gọi là thân phận cao quý, giống như công chúa hoàng thất ở Ba Thành.



Hôm nay, cô ta đến sân bay đón tiếp cũng chỉ vì tình bạn đại học giữa Lâm Hiểu Nguyễn và cô ta, thuận tiện chào hỏi Diệp Thiên mà thôi.



Nhưng Diệp Thiên đầu tiên là phớt lờ, sau đó thì hời hợt trước cái bắt tay của cô ta, khiến cô ta âm thầm tức giận.



Lâm Hiểu Nguyễn biết rõ tính cách của Catherine, thấy vậy thì vội vàng đứng ra giảng hòa.



“Ha, lần đầu tiên Diệp Thiên đến Ba Thành, bị cảnh vật tuyệt đẹp ở đây thu hút rồi. Catherine, cậu phải giới thiệu những điểm du lịch ở đây đấy nhé, tôi phải đi hết tất cả các chỗ một lượt!”.



Catherine liếc nhìn Diệp Thiên, sau đó mới mỉm cười gật đầu với Lâm Hiểu Nguyễn: “Đương nhiên rồi, Lâm của tôi!”.



Dưới sự hộ tống của tám vệ sĩ, Catherine dẫn Lâm Hiểu Nguyễn và Diệp Thiên ngồi lên một chiếc Bentley.



“Lâm, tôi đã sắp xếp xong khách sạn nghỉ lại cho cậu, bây giờ tôi sẽ dẫn cậu qua đó để đồ trước. Cậu muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi một lát, không nghỉ ngơi thì cất hành lý xong, tôi lập tức cho xe đưa cậu đến điểm du lịch!”.



Trên xe, Catherine nói với Lâm Hiểu Nguyễn, trong lời nói cô ta chỉ nhắc tới “cậu”, chứ không nhắc tới “các cậu” là cố ý. Cô ta đã nghĩ xong cách lát nữa làm sao khiến Diệp Thiên bẽ mặt, để giải tỏa cơn giận trong lòng.



“Quả nhiên là cô chủ của gia tộc Senna có khác, có cậu sắp xếp hành trình lần này cho tôi thì tôi không cần lo lắng gì nữa rồi, làm phiền cậu nhé!”.



Lâm Hiểu Nguyễn cười ngọt ngào. Lúc cô ta nhắc tới “gia tộc Senna”, cô ta âm thầm nhìn sang phía Diệp Thiên, muốn xem cậu có phản ứng gì.



Nào ngờ Diệp Thiên lại gác hai tay sau đầu, nhắm mắt, thư giãn nằm dựa vào chiếc ghế rộng rãi, giống như không nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ.



“Sao cậu ta cứ bày ra bộ dạng đó, giống như không quan tâm đến bất cứ điều gì vậy!”.



Lâm Hiểu Nguyễn âm thầm lắc đầu, có chút bất lực với Diệp Thiên. Gia tộc Senna là con vật khổng lồ một tay che trời ở Ba Thành, xếp hạng nhất ở cả Pháp Bang này, cho dù ông nội của cô ta có ở đây cũng phải khách sáo với Catherine.



Diệp Thiên lại hoàn toàn không quan tâm, nghe đến gia tộc Senna cũng không có phản ứng gì. Cô ta thực sự lo lắng lát nữa Diệp Thiên sẽ gây ra chuyện gì không thích hợp, đắc tội với Catherine.



Bentley lái thẳng một đường, cuối cùng dừng lại ở một con phố rộng rãi. Bên đường, một tòa kiến trúc cao lớn vĩ đại đập vào mắt, khí thế hào hùng.



“Chúng ta đến rồi, đây là khách sạn xa hoa nhất và cũng đắt tiền nhất ở Ba Thành chúng tôi, khách sạn Đông Văn!”.



Lâm Hiểu Nguyễn nhìn về phía tòa kiến trúc cao lớn, mắt hiện lên vẻ tán thưởng.



Khách sạn Đông Văn, đứng đầu trong mười khách sạn đắt nhất Ba Thành. Giá mỗi đêm thấp nhất cũng là 1400 đô la, mỗi phòng đều cực kì rộng rãi, được dày công thiết kế chú trọng đến độ thoải mái của khách. Trong đó có phong cảnh đặc trưng riêng của bọn họ, có vườn hoa xinh đẹp và bia kỉ niệm, vô cùng độc đáo.
“Trong khách sạn có đầy đủ thiết bị, mà xung quanh chỗ này, đi bộ không xa là tới vườn hoa Tuileries, viện bảo tàng Louvre và sân khấu kịch, vô cùng tiện lợi. Cậu muốn đi đâu, tôi có thể tìm hướng dẫn viên dẫn cậu đến đó bất cứ lúc nào!”.



Catherine xuống xe trước, bày tư thế mời Lâm Hiểu Nguyễn.




Diệp Thiên đi theo sau Lâm Hiểu Nguyễn, ba người bước vào đại sảnh khách sạn. Nhân viên phục vụ trong khách sạn nhìn thấy Catherine thì đều cúi người hành lễ, rõ ràng đều rất quen thuộc với Catherine.



Nhìn thấy Catherine đi tới, giám đốc khách sạn đích thân tiến lên nghênh đón, hai tay đưa thẻ phòng sang.



“Theo như ý thích của cô, tôi đã đặt trước phòng hoàng gia phương Đông, mời cô lên xem thử có hài lòng hay không, nếu không hài lòng thì có thể đổi lại”.



Catherine sắp xếp rất chu đáo, giao thẻ phòng cho Lâm Hiểu Nguyễn.




Lúc cô ta giao thẻ phòng, như bỗng nhớ ra điều gì, giả vờ xin lỗi: “Ôi, xin lỗi nhé Lâm, tôi cứ tưởng cậu đi cùng chồng chưa cưới của cậu, nên tôi chỉ chuẩn bị một căn phòng thôi!”.



“Hôm nay, tất cả phòng đều đã được đặt hết rồi, e rằng Diệp Thiên…”, cô ta cố ý nói như vậy, xem Diệp Thiên phản ứng thế nào.



“Hả? Diệp Thiên, chuyện này…”, Lâm Hiểu Nguyễn nghe vậy cũng trở nên lúng túng. Nếu Diệp Thiên và cô ta là người yêu thì không sao, hai người có thể ở cùng một căn phòng.



Nhưng Diệp Thiên và cô ta đừng nói là người yêu, chỉ có thể tính là bèo nước gặp nhau, hơi có duyên với nhau, ngay cả bạn bè cũng không phải, sao có thể ở cùng một căn phòng được?



Hai cô gái đồng thời nhìn sang Diệp Thiên, đều đang đợi câu trả lời của cậu.



Diệp Thiên hiểu ra, mặc dù Catherine che giấu cảm xúc rất tốt, nhưng làm sao mà cậu không phát giác ra được chứ?



Huống hồ, cậu cũng đã nghe nói tới gia tộc Senna, có thể xem là gia tộc nhà phân phối lớn nhất của Tập đoàn Lăng Thiên ở Ba Thành.



Mặc dù khách sạn Đông Văn rất được hoan nghênh, khó đặt được một phòng, nhưng khách sạn như thế sẽ luôn để sẵn một vài phòng cho khách quen và khách VIP vào ở. Nói gì mà không còn phòng, đối với cô chủ của gia tộc Senna này mà nói hoàn toàn là lời vô căn cứ.



Diệp Thiên hiểu rõ, Catherine làm vậy là muốn trả thù mình vừa rồi không kịp bắt tay cô ta.



Mặc dù biết Catherine nghĩ thế nào, nhưng cậu không hề so đo, chỉ bình thản nói: “Không sao, cô lên để hành lý trước đi, tôi sẽ gọi điện tìm người sắp xếp”.



“Ồ?”.



Nghe thấy câu trả lời của Diệp Thiên, Catherine cũng có hứng thú.



“Phòng ở đây đều đã đặt trước hết rồi, cậu còn muốn ở lại đây sao?”.



Trong giọng nói của cô ta có vài phần chế giễu, rõ ràng là không tin, chỉ nghĩ rằng Diệp Thiên đang khoác lác.



Khách sạn Đông Văn đúng là sẽ chủ động để trống một vài phòng cho khách quý và khách quen, nhưng ít nhất phải là hội viên kim cương ở đây mới có tư cách đó. Hơn nữa, hôm nay là cuối tuần giờ cao điểm, không còn thừa phòng. Dù là 39 phòng Suite hay 99 phòng cao cấp đều đã đầy khách, chỉ còn một phòng tổng thống ít ai biết.



Giá mỗi đêm của căn phòng này trên mười nghìn đô la, hơn nữa không phải có tiền là có thể vào ở. Trong Ba Thành này, người có thể nhờ cậy quan hệ vào ở phòng này cũng không quá mười người, ngay cả cô ta cũng không có cửa.



Diệp Thiên muốn ở lại đây, phòng duy nhất còn trống chỉ có căn phòng tổng thống đó, nhưng với năng lực của Diệp Thiên thì làm sao có thể vào ở?


Cô ta nhìn Diệp Thiên, ánh mắt càng thêm khinh thường.
Cô ta vốn chỉ muốn cho Diệp Thiên một bài học nho nhỏ, có thể nhường căn phòng mà mình đặt trước cho Diệp Thiên. Nhưng bây giờ cậu không những không biết khiêm tốn, mà còn cứng miệng nói sẽ tìm người sắp xếp. Cô ta lại muốn xem xem Diệp Thiên làm sao giải quyết.



Lâm Hiểu Nguyễn cũng nhìn ra ý đồ của Catherine, cô ta đang định lên tiếng giảng hòa cho Diệp Thiên thì cậu đã gọi điện thoại.




“Đúng, là tôi. Bây giờ tôi đang ở khách sạn Đông Văn của Ba Thành, anh hỏi giúp tôi xem có thể sắp xếp cho tôi một phòng không”.



“Anh không cần qua đây làm gì cho rắc rối, sắp xếp giúp tôi là được!”.



Diệp Thiên tỏ vẻ thờ ơ, nói hai câu rồi cúp máy.



Catherine nhìn Diệp Thiên “biểu diễn”, âm thầm khịt mũi, ngồi chờ Diệp Thiên bị vả mặt.




Đùa gì chứ, một cú điện thoại mà đòi giải quyết chuyện khách sạn Đông Văn hết phòng, đúng là vô căn cứ! Ngay cả bố của cô ta cũng chưa chắc đã có năng lực này.



Lâm Hiểu Nguyễn nhìn bộ dạng chắc ăn của Diệp Thiên, không biết làm thế nào mới tốt, Diệp Thiên lại mỉm cười đáp lại cô ta.



“Cô lên trước đi, bọn họ đã có người sắp xếp cho tôi rồi, đợi lát nữa liên lạc sau!”.



Lâm Hiểu Nguyễn còn chưa trả lời, Catherine đã lên tiếng trước.



“Không sao, thang máy đủ rộng, chúng tôi đợi ở đây với anh rồi lên cùng nhau!”.



Cô ta làm vậy đương nhiên là muốn vạch trần Diệp Thiên, chờ xem tình trạng quẫn bách không có phòng để ở của cậu.



Lỡ như bọn họ lên trước, Diệp Thiên bỏ đi thì chẳng phải mất hứng lắm sao?



Diệp Thiên không trả lời. Đúng lúc đó, một người đàn ông phương Tây mặc bộ Versace vội vàng chạy tới từ trang viên đặt bên trong khách sạn, trông có vẻ vô cùng gấp gáp.



“Hả? Đó là chủ tịch của khách sạn Đông Văn, Etaules?”.



Nhìn thấy người đàn ông, Catherine cảm thấy hơi kì quái, chuyện gì mà có thể khiến ông lớn tôn kính của khách sạn gấp gáp như vậy?



Etaules chạy tới đại sảnh, nhìn quanh mọi người, ánh mắt dừng lại nơi Diệp Thiên, bước nhanh đến.



“Xin hỏi cậu có phải là Diệp tiên sinh không?”.



Ông ta dùng tiếng Hoa lưu loát hỏi Diệp Thiên.



“Là tôi!”.



Diệp Thiên bình thản gật đầu, không hề có quá nhiều cảm xúc khi Etaules chạy đến.



“A, rất vinh hạnh được gặp cậu!”.



Etaules vui mừng, hơi khom người trước Diệp Thiên, hai tay dâng một thấm thẻ phòng màu vàng tím cho cậu.



“Đây là thẻ phòng của cậu, tôi sẽ dẫn cậu lên phòng!”.



Khi Catherine ở bên cạnh nhìn thấy thẻ phòng màu vàng tím, vẻ mặt cô ta đông cứng lại.



Mặc dù cô ta chưa bao giờ ở phòng tổng thống nơi đây, nhưng cô ta vẫn biết thẻ phòng của nó. Đó là thẻ màu vàng tím, hơn nữa còn là độc nhất vô nhị ở khách sạn Đông Văn.

Điều này chứng tỏ, Diệp Thiên sắp vào ở trong căn phòng tổng thống xa hoa cao quý đó sao?



Ánh mắt cô ta nghiêm nghị, lần đầu tiên trong lòng cô ta dâng lên cảm giác xem trọng và đầy nghi hoặc đối với Diệp Thiên.




“Rốt cuộc thằng nhóc này là ai?”.







“Rốt cuộc thằng nhóc này là ai?”.



Catherine nhìn chằm chằm thẻ phòng màu vàng tím trong tay Etaules, vẻ mặt thay đổi liên tục.




Lúc trước, cô ta còn đoan chắc Diệp Thiên chỉ đang khoác lác. Dù Diệp Thiên thật sự nhờ người đặt phòng thì cũng chỉ có thể bị từ chối ngoài cửa, cuối cùng rước lấy xấu hổ.



Nào ngờ, bây giờ chủ tịch của khách sạn không chỉ đích thân đến đưa thẻ phòng, mà còn là thẻ màu vàng tím của phòng tổng thống, quả thật khiến cô ta không thể tin nổi.



Diệp Thiên mặc trang phục hàng chợ, trông như chẳng có thẩm mỹ và đẳng cấp gì, cũng không có khí thế như những người thừa kế của gia tộc lớn hay hậu duệ hoàng thất của một đất nước. Cô ta không nghĩ rằng Diệp Thiên có lai lịch gì ghê gớm.



Kết quả, Diệp Thiên chỉ gọi một cú điện thoại, ông lớn Etaules của khách sạn có tầm ảnh hưởng rất lớn ở Ba Thành vội vàng chạy tới đưa thẻ phòng, có vẻ rất cung kính, khiến cô ta thực sự không hiểu nổi.



Etaules có mối quan hệ cực kì rộng, hơn nữa còn có hợp tác chặt chẽ với Tập đoàn Lăng Thiên hàng đầu thế giới hiện nay. Nếu nói gia tộc của Catherine cô ta là nhà phân phối lớn nhất của Tập đoàn Lăng Thiên ở Ba Thành, thì Etaules chính là nhà phân phối cá nhân lớn nhất của Tập đoàn Lăng Thiên trên cả Pháp Bang.



Ngay cả ông nội cô ta có đến đây, xét về phân phận địa vị cũng chỉ ngang vai ngang vế với Etaules, thế mà Diệp Thiên lại có thể khiến Etaules khom người hành lễ. Rốt cuộc thân phận Diệp Thiên đáng sợ đến mức nào?



Mặc kệ ánh mắt ngỡ ngàng của Catherine, Diệp Thiên nhận lấy thẻ phòng màu vàng tím từ tay Etaules, gật đầu.



“Làm phiền ông rồi!”.



Etaules tươi cười, ra dấu mời với Diệp Thiên: “Có thể cống hiến sức lực cho Diệp tiên sinh là vinh hạnh của tôi, mời!”.



Diệp Thiên gọi Lâm Hiểu Nguyễn một tiếng, sau đó đi cùng Etaules về phía thang máy, bấy giờ Lâm Hiểu Nguyễn mới bừng tỉnh.



Từ khi quen biết với Diệp Thiên, mặc dù cô ta không có thành kiến gì với cậu, nhưng cũng chưa bao giờ cảm thấy Diệp Thiên có năng lực gì hơn người.



Bây giờ, Diệp Thiên chỉ gọi một cuộc điện thoại đã nhẹ nhàng giải quyết được chuyện phòng ở khách sạn Đông Văn, khiến cô ta phải nhìn bằng con mắt khác.



Cô ta đang định đi theo thì Catherine vội vàng kéo cô ta lại, nói nhỏ bên tai cô ta.



“Lâm, rốt cuộc bạn của cậu có thân phận gì?”.



“Thân phận gì sao?”.



Lâm Hiểu Nguyễn nhíu mày, kì quái hỏi: “Nói thật, tôi và cậu ấy chỉ là bạn bè bình thường, tôi cũng không biết rõ thân phận lai lịch cụ thể của cậu ấy, sao cậu lại đột nhiên hỏi vậy?”.



Catherine nghe vậy thì hơi kinh ngạc. Cô ta biết tính cách của Lâm Hiểu Nguyễn, trước nay đều không chủ động tiếp cận người lạ, muốn trở thành bạn của cô ấy không hề đơn giản. Lâm Hiểu Nguyễn không quan tâm đến lai lịch thân phận, mà chỉ dựa vào cảm giác.



Nghe cách nói của Lâm Hiểu Nguyễn rõ ràng là không thân thiết với Diệp Thiên cho lắm, nhưng cô ấy lại đồng ý kết bạn đồng hành với Diệp Thiên, đương nhiên bên trong đó có nguyên nhân.
Nghĩ đến đây, cô ta không nói rõ chuyện phòng tổng thống, mà chỉ nhỏ giọng nói với Lâm Hiểu Nguyễn: “Lâm, cậu Diệp Thiên đó không đơn giản, đi cùng cậu ta nhất định phải cẩn thận!”.



Cô ta không biết rốt cuộc Diệp Thiên có thân phận lai lịch gì, nhưng với vai trò là một người bạn của Lâm Hiểu Nguyễn, cô ta phải nhắc nhở một câu. Một nhân vật che giấu thân phận, giả heo ăn thịt hổ như Diệp Thiên xưa nay đều là nhân vật nguy hiểm.




“Cẩn thận sao?”.



Lâm Hiểu Nguyễn nghe vậy, khẽ cười nói: “Catherine, chắc cậu nghĩ nhiều rồi”.



Catherine không hề giải thích, cô ta bảo vệ sĩ xách hành lý của Lâm Hiểu Nguyễn lên, cùng nhau bước vào thang máy.




Trong phòng tổng thống, mọi trang thiết bị xa hoa đập vào mắt. Bên ngoài phòng là ban công vườn hoa lộ thiên, có thể nhìn thấy cảnh ngoài trời sáng sủa rực rỡ của Ba Thành, mọi thứ đều lọt vào trong mắt.



Diệp Thiên ngồi dựa vào ghế ngồi ở vườn hoa lộ thiên, Etaules cung kính đứng một bên.



“Diệp tiên sinh, cậu có thể vào ở trong khách sạn Đông Văn đúng là vinh hạnh to lớn cho Etaules tôi. Cậu còn cần gì thì cứ việc dặn dò, tôi nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa cho cậu!”.



Ông lớn của Ba Thành bày ra vẻ mặt đầy nịnh nọt. Ông ta biết rất rõ, người thanh niên trước mắt có năng lực đáng kinh ngạc đến thế nào. Đây là người sáng lập nên Tập đoàn Lăng Thiên, người giàu nhất thế giới, tài sản kếch xù.



Không chỉ như vậy, ông ta còn biết thân phận bí mật của Diệp Thiên. Đó là Đế Vương Bất Bại vô địch thiên hạ, lay động được cả quân đội. Cho dù ông ta có tiền tài quyền thế nghiêng trời, đối mặt với Diệp Thiên cũng chỉ có thể bái phục sát đất.



“Không cần phiền ông nữa, ông đi làm việc của mình đi!”.



Diệp Thiên xua tay. Etaules nghe vậy không dám nán lại thêm chút nào nữa, cúi người thật sâu trước Diệp Thiên, sau đó lặng lẽ lùi ra khỏi phòng tổng thống.



Etaules vừa mới rời đi, trong mắt Diệp Thiên đã lóe lên tia sáng. Chỉ một ánh mắt dao động, một luồng sóng khí theo đó tràn ra, đánh về phía trời cao.



“Soạt!”.



Một tia lửa mãnh liệt phun trào, tràn ra từ trong hư không, sau đó đám mây bốc cháy. Một bóng người xinh đẹp liên tục lùi lại, cho đến khi lùi ra xa trăm trượng mới dừng chân, trên mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên.



Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, giọng nói khe khẽ truyền ra.



“Đừng chơi trò ẩn nấp trước mặt tôi. Chiêu vừa rồi tôi vốn có thể giết bà, chắc bà biết rõ!”.



Mây mù tan đi, ngọn lửa lay động, một bóng hình xinh đẹp từ trong đó bước ra, duyên dáng lả lướt, yêu kiều thướt tha.



“Diệp Đế Vương, có cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám nhìn lén cậu. Tôi chỉ là vừa khéo nhìn thấy cậu trên đường nên mới đến đây chào hỏi cậu mà thôi. Cậu đừng vu oan cho người tốt!”.



Người phụ nữ mặc bộ quần áo đỏ lửa, mỗi ánh mắt mỗi nụ cười hiện rõ sự quyến rũ, chính là Nữ Thần Lửa Hailey Ince đứng thứ hai trên bảng xếp hạng sức mạnh thế giới.



“Hừ!”.



Diệp Thiên tóm một tay vào không trung, một ly rượu cocktail được cậu kéo về tay từ xa, không quan tâm đến Hailey Ince.



Hailey Ince thấy vậy, cẩn thận bay xuống, ngồi đối diện Diệp Thiên.


Mặc dù bà ta chỉ từng gặp Diệp Thiên một lần, nhưng cũng hiểu tính cách của cậu. Chỉ cần không đắc tội với cậu, cậu tuyệt đối sẽ không ra tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK