Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ầm!”.

Trên võ đài đột nhiên vang lên tiếng nổ lớn, ông lão áo đen Tiền Trọng bước ra một bước, nặng nề đáp xuống võ đài.

“Rắc!”.

Một bước của ông ta làm bề mặt bằng đá nứt ra, vết nứt dần dần lan rộng, giống như mạng nhện, chỉ một bước chân đã khiến nhiều võ giả tại đây biến sắc.

“Ra tay đi!”.

Tiền Trọng đứng bằng một chân, hệt như cột thép cắm xuống bệ đá, vững như Thái Sơn, vẫy tay với Quách Tùng Niên.

“Hay cho Thập Nhị Lộ Đàm Thoái!”.

Ánh mắt Quách Tùng Niên có thay đổi nhỏ, trong mắt rực cháy ý chí chiến đấu. Ông ta yêu võ điên cuồng, mục tiêu đời này là có thể chiến đấu với cao thủ khắp thiên hạ, đứng trên đỉnh cao giới võ thuật Hoa Hạ giống như “Tứ Tuyệt”.

Ông ta vừa dứt lời, hai tay đổi từ quyền thành chưởng, xông thẳng về phía trước, thoáng cái đã đến trước mặt Tiền Trọng nửa thước. Ông ta đánh ra một quyền, cánh tay như sắt như thép.

“Đánh hay lắm!”.

Tiền Trọng không hề hoảng loạn, ngược lại cười lớn thành tiếng. Ông ta nhấc cao một chân, nhẹ nhàng vọt lên, sau đó từ trên cao ập thẳng xuống, giống như một chiếc búa lớn nện xuống, gió dưới chân vù vù.

Quách Tùng Niên không tránh né, mà truyền nội lực đến hai cánh tay, giơ cao nắm đấm, chuẩn bị đối chọi với đòn tấn công của Tiền Trọng.

“Rầm!”.

Quyền cước va chạm, một tiếng động lớn từ võ đài truyền ra, hai người cùng chấn động toàn thân.

Quách Tùng Niên giẫm chân xuống sàn võ đài, lùi liên tục ba bước. Tiền Trọng thì lộn nhào trên không, sau khi đáp xuống đất cũng lùi về sau nửa bước.

Những người có mắt nhìn tốt đã nhìn ra trên mặt sàn mà Quách Tùng Niên giẫm chân xuống xuất hiện ba dấu chân lún sâu nửa tấc, bên cạnh đó, chân phải của Tiền Trọng cũng khẽ run rẩy.

Một chiêu này rõ ràng là ngang sức ngang tài.

“Ha ha, hay lắm!”.

Tiền Trọng cười lớn, chân phải bỗng giẫm xuống, tiếp tục vọt lên phía trước lần nữa. Hai chân linh hoạt như hai tay, hết đòn chân này đến đòn chân khác liên tục quét ra.

Đương nhiên Quách Tùng Niên không lùi không né, hai nắm đấm vô cùng mạnh mẽ, quyền sau mạnh hơn quyền trước, ra tay với phương hướng và góc độ khác nhau. Trong phút chốc, trên võ đài, bóng chân và bóng nắm tay đan xen, khiến người nhìn hoa mắt.

Mỗi lần đòn tấn công của hai người giao nhau đều có tiếng nổ vang, sàn đá đều sẽ có đá vụn vỡ nát. Bất kể là sức mạnh hay là tốc độ, hai người đều bùng phát đến cực điểm.

Ngô Duyệt Huyên xem đến say sưa, mỗi quyền mỗi cước của hai người trên võ đài đều tạo thành những luồng gió nổ tung, sức mạnh to lớn. Cô ta âm thầm tán thán, đây mới là sức hấp dẫn, uy lực của kẻ mạnh.

“Ông nội, hai người này so với ông thì thế nào?”.

Bất chợt cô ta hỏi Ngô Vinh Quang.

Mặc dù Ngô Vinh Quang xem trận đấu của hai người trên võ đài không rời mắt, nhưng biểu cảm lại không có bất kì vẻ kinh ngạc hay cảm khái nào.

Nghe Ngô Duyệt Huyên hỏi, trên mặt ông ta lập tức hiện lên sự kiêu ngạo, vuốt râu cười khẽ: “Hai người họ có hợp sức với nhau cũng không phải đối thủ của ông”.

“Bất cứ ai trong hai người họ đấu với ông, ông cũng sẽ đánh bại bọn họ trong vòng ba mươi chiêu”.

Tuy rằng thực lực của hai người trên võ đài mạnh thật, nhưng cũng chỉ là cấp đầu tông tượng mà thôi, so với một người cuối cấp tông tượng như ông ta mà nói vẫn còn kém xa. Cho dù hai người cùng nhau xông lên, ông ta vẫn có thể đánh bại dễ dàng.

“Quả nhiên vẫn là ông nội lợi hại!”.

Ngô Duyệt Huyên nghe xong mặt mày hớn hở, vô cùng kiêu ngạo.

Cô ta hơi nghiêng đầu, nhìn sang Diệp Thiên ở bên cạnh, muốn xem Diệp Thiên nhìn thấy những cao thủ của giới võ thuật này so đấu sẽ có biểu cảm kinh ngạc thế nào, nhưng cô ta vừa nhìn qua đã ngây ra tại chỗ.

Diệp Thiên không hề xem chiến đấu, mà lại nhắm hai mắt, dựa vào ghế, hơi thở đều đều, dường như đã chìm vào giấc ngủ.

“Cái tên này!”.

Ngô Duyệt Huyên quả thật không còn gì để nói với Diệp Thiên. Cảnh đặc sắc thế này mà Diệp Thiên trông chẳng hề có hứng thú, lại còn ngủ ngay ở đây?

Nếu không phải sau lưng Diệp Thiên còn hai người Hàn Phong và Hàn Vân, cô ta đã không nhịn được muốn đánh cho Diệp Thiên tỉnh dậy, để anh ta xem trận giao chiến giữa các cao thủ võ thuật.

Nhưng cô ta làm sao biết trong mắt Diệp Thiên, hai người này so tài cứ như trẻ con đánh nhau, trình độ này còn không đủ để cậu có hứng thú mở mắt xem một đoạn.

Trên võ đài Lư Sơn, cuối cùng hai người cũng tách nhau ra khỏi cuộc đấu. Chân phải của Tiền Trọng ngưng tụ nội lực, liên tục chuyển động quanh chân, không khí hơi dao động, sức mạnh đã tích lũy đến cực hạn.

Hai tay Quách Tùng Niên đưa ra tạo thành hình chữ thập. Hai cánh tay ông ta to hơn người bình thường một vòng, cũng tích lũy sức mạnh.

Giây lát sau, hai người đồng thời bùng phát, xông lên phía trước, một quyền một cước va chạm với nhau.

“Rầm!”.

Một âm thanh cực lớn vang lên, giống như thứ gì đó nổ tung, sóng khí lan ra từ võ đài, vụn đá bay tứ tung, khí thế ngút trời.

Những võ giả xung quanh võ đài sững sờ, không ít võ giả than thở, đây chính là sức mạnh của tông tượng võ thuật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK