Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Diệp Thiên đi từ giới thế tục đến tiểu thế giới đã trải qua dòng chảy rối không gian, chịu cơn đau xác thịt bị nghiền nát, nhưng lần này từ tiểu thế giới về giới thế tục lại không có bất cứ sóng gió nào. Trong lối đi không gian, đập vào mắt là ánh sáng rực rỡ lấp lánh, vụt lóe rồi tắt trước mắt bọn họ. Cho đến mười phút sau, thế giới trước mắt bỗng bùng lên ánh sáng trắng, không gian trước mặt ba người cũng méo mó theo.






Advertisement



“Vù!”.





Cảnh vật xung quanh bỗng chốc thay đổi, bị một quầng sáng trắng nuốt chửng. Giây lát sau, ánh sáng trắng yếu dần, ba người quay đầu nhìn lại, cảnh tượng trước mắt đã đổi khác. Rừng cây san sát rậm rạp, xung quanh toàn là chim muông côn trùng, có vẻ ba người đang ở trong rừng sâu núi thẳm.





Nơi này trông cực kì hoang sơ hẻo lánh, hiếm có dấu chân người, nhưng khóe miệng Diệp Thiên lại bất giác lộ ra nụ cười.



Advertisement






Cậu khẳng định sau hai tháng trôi qua, cuối cùng cậu cũng đã đặt chân lên mặt đất của giới thế tục một lần nữa. Nơi này chính là giới thế tục!





“Lối dịch chuyển không gian ở ngoại ô Mai Thành thì lối ra tương ứng ở giới thế tục chắc hẳn là Trung Hải của Hoa Hạ, có lẽ đây là ngoại ô Trung Hải”.





Mắt Thi Tú Vân lóe sáng, giọng nói cũng vô cùng kích động.





Từ khi bị Kiệt trưởng lão bắt về tiểu thế giới, bà ấy đã nghĩ có lẽ sẽ không còn cơ hội quay về giới thế tục, cho dù có thật sự về được thì chí ít cũng là chuyện của mấy chục hay một trăm năm sau. Nhưng không ngờ chỉ mới qua nửa năm hơn, bà ấy đã có thể hít thở không khí ở giới thế tục một lần nữa.





“Trung Hải sao?”.





Diệp Thiên nhún người bay lên trời cao. Cậu nhìn xung quanh, quả nhiên nhìn thấy tháp Minh Châu Phương Đông, kiến trúc đặc trưng của Trung Hải, đứng sừng sững ở một thành thị xa xa.





Đúng lúc đó, trên không trung gần bên tháp Minh Châu Phương Đông có hai bóng người bay vọt lên trời, hóa thành hai luồng ánh sáng, đối đầu kịch liệt ở trên cao.





Mỗi lần hai người đối chọi nhau đều sẽ tạo ra luồng gió sức mạnh cực lớn. Nhóm Diệp Thiên ở ngoại ô cũng có thể cảm nhận được làn sóng sức mạnh ấy lan ra.





Cảnh tượng này làm cho ba người nhóm Diệp Thiên vô cùng ngạc nhiên, nhất là Diệp Thiên.





Hai người đang chiến đấu trên tháp Minh Châu Phương Đông đều có tu vi thực lực ở cảnh giới truyền thuyết hoàng cấp.





Cảnh giới truyền thuyết chia làm năm cấp bậc lớn thiên – địa – nhân – huyền – hoàng, hoàng cấp là yếu nhất. Nếu là ở tiểu thế giới, trận giao tranh ở đẳng cấp này vẫn không đủ tư cách khiến Diệp Thiên để mắt đến, nhưng đây lại là giới thế tục.





Cao thủ cảnh giới truyền thuyết ở giới thế tục có thể nói là cực kì hiếm. Trong số những người mà Diệp Thiên từng gặp cũng chỉ có Huyết tổ, Lang tổ vùng đất tuyết và đám người Ma Tây Loner mà thôi. Tính kỹ thì cũng không quá năm ngón tay.





Khi xưa cuộc chiến hoàng cấp bùng nổ, sáu người đại diện cho sáu tông Huyền Môn ở tiểu thế giới đến đây, cũng chỉ ở cảnh giới truyền thuyết nhân cấp đã đánh cho đám người Long Định Thiên, Kẻ Hủy Diệt, Ogle, Chiến Thần Hoàng Kim không ngóc đầu lên nổi, đành phải nghe theo sự sắp xếp, sai khiến của bọn họ. Điều này chứng tỏ cảnh giới truyền thuyết quả thật là sức chiến đấu đỉnh cao không thể trèo tới, đủ để xưng vương xưng bá ở giới thế tục.



Nhân vật ở cấp bậc như vậy sẽ là đối tượng bị các nước lớn theo dõi sát sao, một khi có bất cứ hành động khác thường nào, các nước lớn đều sẽ bày thế trận đón địch. Nhưng lúc này đây, hai người cảnh giới truyền thuyết lại ngang nhiên đánh nhau kịch liệt trên bầu trời một đại đô thị như Trung Hải ở Hoa Hạ. Qua sự cảm tri của Diệp Thiên, bây giờ ở Trung Hải còn có tám vị cảnh giới truyền thuyết, tu vi cao nhất đã đạt đến cảnh giới truyền thuyết nhân cấp, ngang tài ngang sức với đám người Tu Kiệt Khải, Lư Tịnh Trai ở tiểu thế giới đến Địa Cầu khi trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK