Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng cuối cùng Hoàng Đế lại không mang tinh thể Trái Đất theo, trái lại vào lúc cậu bỏ mạng, tinh thể Trái Đất đã tái tạo sinh mệnh cho cậu, có mối liên kết chặt chẽ với cậu.





Sao Tử Khúc cũng xem như là một hành tinh khác mà Hoàng Đế bảo vệ, Hoàng Đế có tư cách nắm giữ tinh thể sao Tử Khúc, đương nhiên cũng có thể mang nó theo khi rời khỏi sao Tử Khúc. Nhưng Hoàng Đế lại không làm vậy, mà dặn dò con mình giao tinh thể đó cho cậu khi cậu đến sao Tử Khúc vào một nghìn năm sau. Điều này khiến Diệp Thiên không hiểu nổi.





Bởi vì đã hòa cùng một thể với tinh thể Trái Đất, Diệp Thiên hiểu được tinh thể của một ngôi sao chứa sức mạnh to lớn đến thế nào, cũng biết tinh thể này đối với người tu tiên mà nói có ý nghĩa gì. Thế mà Hoàng Đế lại từ bỏ tinh thể của Trái Đất và sao Tử Khúc, Diệp Thiên càng lúc càng không hiểu nổi.





Nghe câu hỏi của Diệp Thiên, đại hiền giả sửng sốt, sau đó mới lắc đầu: “Chuyện này thì cha lại không nhắc tới”.





“Ông ấy chỉ nói nếu cậu có hỏi thì bảo rằng, đợi khi cậu có tinh thể sao Tử Khúc trong tay, tự cậu sẽ biết!”.





“Thế ư?”, Diệp Thiên nghe vậy, trong mắt lóe lên ánh sáng. Cậu không do dự, chợt giơ tay ra nắm lại, bắt lấy tinh thể sao Tử Khúc vào lòng bàn tay.





“Vù!”.





Khi tinh thể sao Tử Khúc vào tay, thần phủ của Diệp Thiên bỗng truyền ra dao động lạ. Một bóng người xuất hiện trong thần phủ của cậu mà không hề có dấu hiệu báo trước, đứng đối diện với nguyên thần của cậu, khiến cậu nhất thời sững sờ tại chỗ, dừng tất cả động tác lại.





Những người khác không biết tình huống của Diệp Thiên lúc này, chỉ nhìn Diệp Thiên đang trầm mặc, không dám hỏi nhiều. Nguyên thần của Diệp Thiên thì nhìn về phía bóng người hư ảo kia.





Đó là một người đàn ông trung niên có gương mặt anh tuấn vĩ đại, mặc một bộ áo gai vải thô, trông giống thư sinh, có vẻ nho nhã và thanh cao. Nhưng giữa đôi mắt hội tụ ánh sáng thần, giống như có thể xuyên thủng vũ trụ, nhìn thấu mọi thứ.





Ông ta đứng ở phía trước nguyên thần của Diệp Thiên, mỉm cười với cậu: “Hậu bối, đợi cả nghìn năm, cuối cùng cậu và tôi cũng gặp mặt!”.





“Hoàng Đế?”, gần như trong chớp mắt, Diệp Thiên đã biết thân phận của bóng hình hư ảo kia.





“Là tôi!”, người đàn ông trung niên cười khẽ nói: “Đây là tàn niệm nguyên thần mà tôi để lại trong tinh thể sao Tử Khúc, chỉ có khí tức cùng ở Trái Đất mới sinh ra cảm ứng!”.





Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên trong chốc lát, trong mắt chứa sự quan tâm và vui mừng của tiền bối: “Mắt nhìn của Trái Đất quả nhiên giảo quyệt cay độc, nhìn cậu lúc này, tôi càng khẳng định lựa chọn của tôi khi xưa đều không sai!”.





“Tinh thể Trái Đất và tinh thể sao Tử Khúc nhất định phải giao cho cậu sử dụng!”.





Nghe được câu này, Diệp Thiên nói ra nghi vấn trong lòng.




Nhưng cuối cùng Hoàng Đế lại không mang tinh thể Trái Đất theo, trái lại vào lúc cậu bỏ mạng, tinh thể Trái Đất đã tái tạo sinh mệnh cho cậu, có mối liên kết chặt chẽ với cậu.





Sao Tử Khúc cũng xem như là một hành tinh khác mà Hoàng Đế bảo vệ, Hoàng Đế có tư cách nắm giữ tinh thể sao Tử Khúc, đương nhiên cũng có thể mang nó theo khi rời khỏi sao Tử Khúc. Nhưng Hoàng Đế lại không làm vậy, mà dặn dò con mình giao tinh thể đó cho cậu khi cậu đến sao Tử Khúc vào một nghìn năm sau. Điều này khiến Diệp Thiên không hiểu nổi.





Bởi vì đã hòa cùng một thể với tinh thể Trái Đất, Diệp Thiên hiểu được tinh thể của một ngôi sao chứa sức mạnh to lớn đến thế nào, cũng biết tinh thể này đối với người tu tiên mà nói có ý nghĩa gì. Thế mà Hoàng Đế lại từ bỏ tinh thể của Trái Đất và sao Tử Khúc, Diệp Thiên càng lúc càng không hiểu nổi.





Nghe câu hỏi của Diệp Thiên, đại hiền giả sửng sốt, sau đó mới lắc đầu: “Chuyện này thì cha lại không nhắc tới”.





“Ông ấy chỉ nói nếu cậu có hỏi thì bảo rằng, đợi khi cậu có tinh thể sao Tử Khúc trong tay, tự cậu sẽ biết!”.





“Thế ư?”, Diệp Thiên nghe vậy, trong mắt lóe lên ánh sáng. Cậu không do dự, chợt giơ tay ra nắm lại, bắt lấy tinh thể sao Tử Khúc vào lòng bàn tay.





“Vù!”.





Khi tinh thể sao Tử Khúc vào tay, thần phủ của Diệp Thiên bỗng truyền ra dao động lạ. Một bóng người xuất hiện trong thần phủ của cậu mà không hề có dấu hiệu báo trước, đứng đối diện với nguyên thần của cậu, khiến cậu nhất thời sững sờ tại chỗ, dừng tất cả động tác lại.





Những người khác không biết tình huống của Diệp Thiên lúc này, chỉ nhìn Diệp Thiên đang trầm mặc, không dám hỏi nhiều. Nguyên thần của Diệp Thiên thì nhìn về phía bóng người hư ảo kia.





Đó là một người đàn ông trung niên có gương mặt anh tuấn vĩ đại, mặc một bộ áo gai vải thô, trông giống thư sinh, có vẻ nho nhã và thanh cao. Nhưng giữa đôi mắt hội tụ ánh sáng thần, giống như có thể xuyên thủng vũ trụ, nhìn thấu mọi thứ.





Ông ta đứng ở phía trước nguyên thần của Diệp Thiên, mỉm cười với cậu: “Hậu bối, đợi cả nghìn năm, cuối cùng cậu và tôi cũng gặp mặt!”.





“Hoàng Đế?”, gần như trong chớp mắt, Diệp Thiên đã biết thân phận của bóng hình hư ảo kia.





“Là tôi!”, người đàn ông trung niên cười khẽ nói: “Đây là tàn niệm nguyên thần mà tôi để lại trong tinh thể sao Tử Khúc, chỉ có khí tức cùng ở Trái Đất mới sinh ra cảm ứng!”.





Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên trong chốc lát, trong mắt chứa sự quan tâm và vui mừng của tiền bối: “Mắt nhìn của Trái Đất quả nhiên giảo quyệt cay độc, nhìn cậu lúc này, tôi càng khẳng định lựa chọn của tôi khi xưa đều không sai!”.





“Tinh thể Trái Đất và tinh thể sao Tử Khúc nhất định phải giao cho cậu sử dụng!”.





Nghe được câu này, Diệp Thiên nói ra nghi vấn trong lòng.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






Nhưng cuối cùng Hoàng Đế lại không mang tinh thể Trái Đất theo, trái lại vào lúc cậu bỏ mạng, tinh thể Trái Đất đã tái tạo sinh mệnh cho cậu, có mối liên kết chặt chẽ với cậu.





Sao Tử Khúc cũng xem như là một hành tinh khác mà Hoàng Đế bảo vệ, Hoàng Đế có tư cách nắm giữ tinh thể sao Tử Khúc, đương nhiên cũng có thể mang nó theo khi rời khỏi sao Tử Khúc. Nhưng Hoàng Đế lại không làm vậy, mà dặn dò con mình giao tinh thể đó cho cậu khi cậu đến sao Tử Khúc vào một nghìn năm sau. Điều này khiến Diệp Thiên không hiểu nổi.





Bởi vì đã hòa cùng một thể với tinh thể Trái Đất, Diệp Thiên hiểu được tinh thể của một ngôi sao chứa sức mạnh to lớn đến thế nào, cũng biết tinh thể này đối với người tu tiên mà nói có ý nghĩa gì. Thế mà Hoàng Đế lại từ bỏ tinh thể của Trái Đất và sao Tử Khúc, Diệp Thiên càng lúc càng không hiểu nổi.





Nghe câu hỏi của Diệp Thiên, đại hiền giả sửng sốt, sau đó mới lắc đầu: “Chuyện này thì cha lại không nhắc tới”.





“Ông ấy chỉ nói nếu cậu có hỏi thì bảo rằng, đợi khi cậu có tinh thể sao Tử Khúc trong tay, tự cậu sẽ biết!”.





“Thế ư?”, Diệp Thiên nghe vậy, trong mắt lóe lên ánh sáng. Cậu không do dự, chợt giơ tay ra nắm lại, bắt lấy tinh thể sao Tử Khúc vào lòng bàn tay.





“Vù!”.





Khi tinh thể sao Tử Khúc vào tay, thần phủ của Diệp Thiên bỗng truyền ra dao động lạ. Một bóng người xuất hiện trong thần phủ của cậu mà không hề có dấu hiệu báo trước, đứng đối diện với nguyên thần của cậu, khiến cậu nhất thời sững sờ tại chỗ, dừng tất cả động tác lại.





Những người khác không biết tình huống của Diệp Thiên lúc này, chỉ nhìn Diệp Thiên đang trầm mặc, không dám hỏi nhiều. Nguyên thần của Diệp Thiên thì nhìn về phía bóng người hư ảo kia.





Đó là một người đàn ông trung niên có gương mặt anh tuấn vĩ đại, mặc một bộ áo gai vải thô, trông giống thư sinh, có vẻ nho nhã và thanh cao. Nhưng giữa đôi mắt hội tụ ánh sáng thần, giống như có thể xuyên thủng vũ trụ, nhìn thấu mọi thứ.





Ông ta đứng ở phía trước nguyên thần của Diệp Thiên, mỉm cười với cậu: “Hậu bối, đợi cả nghìn năm, cuối cùng cậu và tôi cũng gặp mặt!”.





“Hoàng Đế?”, gần như trong chớp mắt, Diệp Thiên đã biết thân phận của bóng hình hư ảo kia.





“Là tôi!”, người đàn ông trung niên cười khẽ nói: “Đây là tàn niệm nguyên thần mà tôi để lại trong tinh thể sao Tử Khúc, chỉ có khí tức cùng ở Trái Đất mới sinh ra cảm ứng!”.





Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên trong chốc lát, trong mắt chứa sự quan tâm và vui mừng của tiền bối: “Mắt nhìn của Trái Đất quả nhiên giảo quyệt cay độc, nhìn cậu lúc này, tôi càng khẳng định lựa chọn của tôi khi xưa đều không sai!”.





“Tinh thể Trái Đất và tinh thể sao Tử Khúc nhất định phải giao cho cậu sử dụng!”.





Nghe được câu này, Diệp Thiên nói ra nghi vấn trong lòng.




Nhưng cuối cùng Hoàng Đế lại không mang tinh thể Trái Đất theo, trái lại vào lúc cậu bỏ mạng, tinh thể Trái Đất đã tái tạo sinh mệnh cho cậu, có mối liên kết chặt chẽ với cậu.





Sao Tử Khúc cũng xem như là một hành tinh khác mà Hoàng Đế bảo vệ, Hoàng Đế có tư cách nắm giữ tinh thể sao Tử Khúc, đương nhiên cũng có thể mang nó theo khi rời khỏi sao Tử Khúc. Nhưng Hoàng Đế lại không làm vậy, mà dặn dò con mình giao tinh thể đó cho cậu khi cậu đến sao Tử Khúc vào một nghìn năm sau. Điều này khiến Diệp Thiên không hiểu nổi.





Bởi vì đã hòa cùng một thể với tinh thể Trái Đất, Diệp Thiên hiểu được tinh thể của một ngôi sao chứa sức mạnh to lớn đến thế nào, cũng biết tinh thể này đối với người tu tiên mà nói có ý nghĩa gì. Thế mà Hoàng Đế lại từ bỏ tinh thể của Trái Đất và sao Tử Khúc, Diệp Thiên càng lúc càng không hiểu nổi.





Nghe câu hỏi của Diệp Thiên, đại hiền giả sửng sốt, sau đó mới lắc đầu: “Chuyện này thì cha lại không nhắc tới”.





“Ông ấy chỉ nói nếu cậu có hỏi thì bảo rằng, đợi khi cậu có tinh thể sao Tử Khúc trong tay, tự cậu sẽ biết!”.





“Thế ư?”, Diệp Thiên nghe vậy, trong mắt lóe lên ánh sáng. Cậu không do dự, chợt giơ tay ra nắm lại, bắt lấy tinh thể sao Tử Khúc vào lòng bàn tay.





“Vù!”.





Khi tinh thể sao Tử Khúc vào tay, thần phủ của Diệp Thiên bỗng truyền ra dao động lạ. Một bóng người xuất hiện trong thần phủ của cậu mà không hề có dấu hiệu báo trước, đứng đối diện với nguyên thần của cậu, khiến cậu nhất thời sững sờ tại chỗ, dừng tất cả động tác lại.





Những người khác không biết tình huống của Diệp Thiên lúc này, chỉ nhìn Diệp Thiên đang trầm mặc, không dám hỏi nhiều. Nguyên thần của Diệp Thiên thì nhìn về phía bóng người hư ảo kia.





Đó là một người đàn ông trung niên có gương mặt anh tuấn vĩ đại, mặc một bộ áo gai vải thô, trông giống thư sinh, có vẻ nho nhã và thanh cao. Nhưng giữa đôi mắt hội tụ ánh sáng thần, giống như có thể xuyên thủng vũ trụ, nhìn thấu mọi thứ.





Ông ta đứng ở phía trước nguyên thần của Diệp Thiên, mỉm cười với cậu: “Hậu bối, đợi cả nghìn năm, cuối cùng cậu và tôi cũng gặp mặt!”.





“Hoàng Đế?”, gần như trong chớp mắt, Diệp Thiên đã biết thân phận của bóng hình hư ảo kia.





“Là tôi!”, người đàn ông trung niên cười khẽ nói: “Đây là tàn niệm nguyên thần mà tôi để lại trong tinh thể sao Tử Khúc, chỉ có khí tức cùng ở Trái Đất mới sinh ra cảm ứng!”.





Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên trong chốc lát, trong mắt chứa sự quan tâm và vui mừng của tiền bối: “Mắt nhìn của Trái Đất quả nhiên giảo quyệt cay độc, nhìn cậu lúc này, tôi càng khẳng định lựa chọn của tôi khi xưa đều không sai!”.





“Tinh thể Trái Đất và tinh thể sao Tử Khúc nhất định phải giao cho cậu sử dụng!”.





Nghe được câu này, Diệp Thiên nói ra nghi vấn trong lòng.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






Nhưng cuối cùng Hoàng Đế lại không mang tinh thể Trái Đất theo, trái lại vào lúc cậu bỏ mạng, tinh thể Trái Đất đã tái tạo sinh mệnh cho cậu, có mối liên kết chặt chẽ với cậu.





Sao Tử Khúc cũng xem như là một hành tinh khác mà Hoàng Đế bảo vệ, Hoàng Đế có tư cách nắm giữ tinh thể sao Tử Khúc, đương nhiên cũng có thể mang nó theo khi rời khỏi sao Tử Khúc. Nhưng Hoàng Đế lại không làm vậy, mà dặn dò con mình giao tinh thể đó cho cậu khi cậu đến sao Tử Khúc vào một nghìn năm sau. Điều này khiến Diệp Thiên không hiểu nổi.





Bởi vì đã hòa cùng một thể với tinh thể Trái Đất, Diệp Thiên hiểu được tinh thể của một ngôi sao chứa sức mạnh to lớn đến thế nào, cũng biết tinh thể này đối với người tu tiên mà nói có ý nghĩa gì. Thế mà Hoàng Đế lại từ bỏ tinh thể của Trái Đất và sao Tử Khúc, Diệp Thiên càng lúc càng không hiểu nổi.





Nghe câu hỏi của Diệp Thiên, đại hiền giả sửng sốt, sau đó mới lắc đầu: “Chuyện này thì cha lại không nhắc tới”.





“Ông ấy chỉ nói nếu cậu có hỏi thì bảo rằng, đợi khi cậu có tinh thể sao Tử Khúc trong tay, tự cậu sẽ biết!”.





“Thế ư?”, Diệp Thiên nghe vậy, trong mắt lóe lên ánh sáng. Cậu không do dự, chợt giơ tay ra nắm lại, bắt lấy tinh thể sao Tử Khúc vào lòng bàn tay.





“Vù!”.





Khi tinh thể sao Tử Khúc vào tay, thần phủ của Diệp Thiên bỗng truyền ra dao động lạ. Một bóng người xuất hiện trong thần phủ của cậu mà không hề có dấu hiệu báo trước, đứng đối diện với nguyên thần của cậu, khiến cậu nhất thời sững sờ tại chỗ, dừng tất cả động tác lại.





Những người khác không biết tình huống của Diệp Thiên lúc này, chỉ nhìn Diệp Thiên đang trầm mặc, không dám hỏi nhiều. Nguyên thần của Diệp Thiên thì nhìn về phía bóng người hư ảo kia.





Đó là một người đàn ông trung niên có gương mặt anh tuấn vĩ đại, mặc một bộ áo gai vải thô, trông giống thư sinh, có vẻ nho nhã và thanh cao. Nhưng giữa đôi mắt hội tụ ánh sáng thần, giống như có thể xuyên thủng vũ trụ, nhìn thấu mọi thứ.





Ông ta đứng ở phía trước nguyên thần của Diệp Thiên, mỉm cười với cậu: “Hậu bối, đợi cả nghìn năm, cuối cùng cậu và tôi cũng gặp mặt!”.





“Hoàng Đế?”, gần như trong chớp mắt, Diệp Thiên đã biết thân phận của bóng hình hư ảo kia.





“Là tôi!”, người đàn ông trung niên cười khẽ nói: “Đây là tàn niệm nguyên thần mà tôi để lại trong tinh thể sao Tử Khúc, chỉ có khí tức cùng ở Trái Đất mới sinh ra cảm ứng!”.





Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên trong chốc lát, trong mắt chứa sự quan tâm và vui mừng của tiền bối: “Mắt nhìn của Trái Đất quả nhiên giảo quyệt cay độc, nhìn cậu lúc này, tôi càng khẳng định lựa chọn của tôi khi xưa đều không sai!”.





“Tinh thể Trái Đất và tinh thể sao Tử Khúc nhất định phải giao cho cậu sử dụng!”.





Nghe được câu này, Diệp Thiên nói ra nghi vấn trong lòng.




Nhưng cuối cùng Hoàng Đế lại không mang tinh thể Trái Đất theo, trái lại vào lúc cậu bỏ mạng, tinh thể Trái Đất đã tái tạo sinh mệnh cho cậu, có mối liên kết chặt chẽ với cậu.





Sao Tử Khúc cũng xem như là một hành tinh khác mà Hoàng Đế bảo vệ, Hoàng Đế có tư cách nắm giữ tinh thể sao Tử Khúc, đương nhiên cũng có thể mang nó theo khi rời khỏi sao Tử Khúc. Nhưng Hoàng Đế lại không làm vậy, mà dặn dò con mình giao tinh thể đó cho cậu khi cậu đến sao Tử Khúc vào một nghìn năm sau. Điều này khiến Diệp Thiên không hiểu nổi.





Bởi vì đã hòa cùng một thể với tinh thể Trái Đất, Diệp Thiên hiểu được tinh thể của một ngôi sao chứa sức mạnh to lớn đến thế nào, cũng biết tinh thể này đối với người tu tiên mà nói có ý nghĩa gì. Thế mà Hoàng Đế lại từ bỏ tinh thể của Trái Đất và sao Tử Khúc, Diệp Thiên càng lúc càng không hiểu nổi.





Nghe câu hỏi của Diệp Thiên, đại hiền giả sửng sốt, sau đó mới lắc đầu: “Chuyện này thì cha lại không nhắc tới”.





“Ông ấy chỉ nói nếu cậu có hỏi thì bảo rằng, đợi khi cậu có tinh thể sao Tử Khúc trong tay, tự cậu sẽ biết!”.





“Thế ư?”, Diệp Thiên nghe vậy, trong mắt lóe lên ánh sáng. Cậu không do dự, chợt giơ tay ra nắm lại, bắt lấy tinh thể sao Tử Khúc vào lòng bàn tay.





“Vù!”.





Khi tinh thể sao Tử Khúc vào tay, thần phủ của Diệp Thiên bỗng truyền ra dao động lạ. Một bóng người xuất hiện trong thần phủ của cậu mà không hề có dấu hiệu báo trước, đứng đối diện với nguyên thần của cậu, khiến cậu nhất thời sững sờ tại chỗ, dừng tất cả động tác lại.





Những người khác không biết tình huống của Diệp Thiên lúc này, chỉ nhìn Diệp Thiên đang trầm mặc, không dám hỏi nhiều. Nguyên thần của Diệp Thiên thì nhìn về phía bóng người hư ảo kia.





Đó là một người đàn ông trung niên có gương mặt anh tuấn vĩ đại, mặc một bộ áo gai vải thô, trông giống thư sinh, có vẻ nho nhã và thanh cao. Nhưng giữa đôi mắt hội tụ ánh sáng thần, giống như có thể xuyên thủng vũ trụ, nhìn thấu mọi thứ.





Ông ta đứng ở phía trước nguyên thần của Diệp Thiên, mỉm cười với cậu: “Hậu bối, đợi cả nghìn năm, cuối cùng cậu và tôi cũng gặp mặt!”.





“Hoàng Đế?”, gần như trong chớp mắt, Diệp Thiên đã biết thân phận của bóng hình hư ảo kia.





“Là tôi!”, người đàn ông trung niên cười khẽ nói: “Đây là tàn niệm nguyên thần mà tôi để lại trong tinh thể sao Tử Khúc, chỉ có khí tức cùng ở Trái Đất mới sinh ra cảm ứng!”.





Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên trong chốc lát, trong mắt chứa sự quan tâm và vui mừng của tiền bối: “Mắt nhìn của Trái Đất quả nhiên giảo quyệt cay độc, nhìn cậu lúc này, tôi càng khẳng định lựa chọn của tôi khi xưa đều không sai!”.





“Tinh thể Trái Đất và tinh thể sao Tử Khúc nhất định phải giao cho cậu sử dụng!”.





Nghe được câu này, Diệp Thiên nói ra nghi vấn trong lòng.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






Nhưng cuối cùng Hoàng Đế lại không mang tinh thể Trái Đất theo, trái lại vào lúc cậu bỏ mạng, tinh thể Trái Đất đã tái tạo sinh mệnh cho cậu, có mối liên kết chặt chẽ với cậu.





Sao Tử Khúc cũng xem như là một hành tinh khác mà Hoàng Đế bảo vệ, Hoàng Đế có tư cách nắm giữ tinh thể sao Tử Khúc, đương nhiên cũng có thể mang nó theo khi rời khỏi sao Tử Khúc. Nhưng Hoàng Đế lại không làm vậy, mà dặn dò con mình giao tinh thể đó cho cậu khi cậu đến sao Tử Khúc vào một nghìn năm sau. Điều này khiến Diệp Thiên không hiểu nổi.





Bởi vì đã hòa cùng một thể với tinh thể Trái Đất, Diệp Thiên hiểu được tinh thể của một ngôi sao chứa sức mạnh to lớn đến thế nào, cũng biết tinh thể này đối với người tu tiên mà nói có ý nghĩa gì. Thế mà Hoàng Đế lại từ bỏ tinh thể của Trái Đất và sao Tử Khúc, Diệp Thiên càng lúc càng không hiểu nổi.





Nghe câu hỏi của Diệp Thiên, đại hiền giả sửng sốt, sau đó mới lắc đầu: “Chuyện này thì cha lại không nhắc tới”.





“Ông ấy chỉ nói nếu cậu có hỏi thì bảo rằng, đợi khi cậu có tinh thể sao Tử Khúc trong tay, tự cậu sẽ biết!”.





“Thế ư?”, Diệp Thiên nghe vậy, trong mắt lóe lên ánh sáng. Cậu không do dự, chợt giơ tay ra nắm lại, bắt lấy tinh thể sao Tử Khúc vào lòng bàn tay.





“Vù!”.





Khi tinh thể sao Tử Khúc vào tay, thần phủ của Diệp Thiên bỗng truyền ra dao động lạ. Một bóng người xuất hiện trong thần phủ của cậu mà không hề có dấu hiệu báo trước, đứng đối diện với nguyên thần của cậu, khiến cậu nhất thời sững sờ tại chỗ, dừng tất cả động tác lại.





Những người khác không biết tình huống của Diệp Thiên lúc này, chỉ nhìn Diệp Thiên đang trầm mặc, không dám hỏi nhiều. Nguyên thần của Diệp Thiên thì nhìn về phía bóng người hư ảo kia.





Đó là một người đàn ông trung niên có gương mặt anh tuấn vĩ đại, mặc một bộ áo gai vải thô, trông giống thư sinh, có vẻ nho nhã và thanh cao. Nhưng giữa đôi mắt hội tụ ánh sáng thần, giống như có thể xuyên thủng vũ trụ, nhìn thấu mọi thứ.





Ông ta đứng ở phía trước nguyên thần của Diệp Thiên, mỉm cười với cậu: “Hậu bối, đợi cả nghìn năm, cuối cùng cậu và tôi cũng gặp mặt!”.





“Hoàng Đế?”, gần như trong chớp mắt, Diệp Thiên đã biết thân phận của bóng hình hư ảo kia.





“Là tôi!”, người đàn ông trung niên cười khẽ nói: “Đây là tàn niệm nguyên thần mà tôi để lại trong tinh thể sao Tử Khúc, chỉ có khí tức cùng ở Trái Đất mới sinh ra cảm ứng!”.





Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên trong chốc lát, trong mắt chứa sự quan tâm và vui mừng của tiền bối: “Mắt nhìn của Trái Đất quả nhiên giảo quyệt cay độc, nhìn cậu lúc này, tôi càng khẳng định lựa chọn của tôi khi xưa đều không sai!”.





“Tinh thể Trái Đất và tinh thể sao Tử Khúc nhất định phải giao cho cậu sử dụng!”.





Nghe được câu này, Diệp Thiên nói ra nghi vấn trong lòng.




Nhưng cuối cùng Hoàng Đế lại không mang tinh thể Trái Đất theo, trái lại vào lúc cậu bỏ mạng, tinh thể Trái Đất đã tái tạo sinh mệnh cho cậu, có mối liên kết chặt chẽ với cậu.





Sao Tử Khúc cũng xem như là một hành tinh khác mà Hoàng Đế bảo vệ, Hoàng Đế có tư cách nắm giữ tinh thể sao Tử Khúc, đương nhiên cũng có thể mang nó theo khi rời khỏi sao Tử Khúc. Nhưng Hoàng Đế lại không làm vậy, mà dặn dò con mình giao tinh thể đó cho cậu khi cậu đến sao Tử Khúc vào một nghìn năm sau. Điều này khiến Diệp Thiên không hiểu nổi.





Bởi vì đã hòa cùng một thể với tinh thể Trái Đất, Diệp Thiên hiểu được tinh thể của một ngôi sao chứa sức mạnh to lớn đến thế nào, cũng biết tinh thể này đối với người tu tiên mà nói có ý nghĩa gì. Thế mà Hoàng Đế lại từ bỏ tinh thể của Trái Đất và sao Tử Khúc, Diệp Thiên càng lúc càng không hiểu nổi.





Nghe câu hỏi của Diệp Thiên, đại hiền giả sửng sốt, sau đó mới lắc đầu: “Chuyện này thì cha lại không nhắc tới”.





“Ông ấy chỉ nói nếu cậu có hỏi thì bảo rằng, đợi khi cậu có tinh thể sao Tử Khúc trong tay, tự cậu sẽ biết!”.





“Thế ư?”, Diệp Thiên nghe vậy, trong mắt lóe lên ánh sáng. Cậu không do dự, chợt giơ tay ra nắm lại, bắt lấy tinh thể sao Tử Khúc vào lòng bàn tay.





“Vù!”.





Khi tinh thể sao Tử Khúc vào tay, thần phủ của Diệp Thiên bỗng truyền ra dao động lạ. Một bóng người xuất hiện trong thần phủ của cậu mà không hề có dấu hiệu báo trước, đứng đối diện với nguyên thần của cậu, khiến cậu nhất thời sững sờ tại chỗ, dừng tất cả động tác lại.





Những người khác không biết tình huống của Diệp Thiên lúc này, chỉ nhìn Diệp Thiên đang trầm mặc, không dám hỏi nhiều. Nguyên thần của Diệp Thiên thì nhìn về phía bóng người hư ảo kia.





Đó là một người đàn ông trung niên có gương mặt anh tuấn vĩ đại, mặc một bộ áo gai vải thô, trông giống thư sinh, có vẻ nho nhã và thanh cao. Nhưng giữa đôi mắt hội tụ ánh sáng thần, giống như có thể xuyên thủng vũ trụ, nhìn thấu mọi thứ.





Ông ta đứng ở phía trước nguyên thần của Diệp Thiên, mỉm cười với cậu: “Hậu bối, đợi cả nghìn năm, cuối cùng cậu và tôi cũng gặp mặt!”.





“Hoàng Đế?”, gần như trong chớp mắt, Diệp Thiên đã biết thân phận của bóng hình hư ảo kia.





“Là tôi!”, người đàn ông trung niên cười khẽ nói: “Đây là tàn niệm nguyên thần mà tôi để lại trong tinh thể sao Tử Khúc, chỉ có khí tức cùng ở Trái Đất mới sinh ra cảm ứng!”.





Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên trong chốc lát, trong mắt chứa sự quan tâm và vui mừng của tiền bối: “Mắt nhìn của Trái Đất quả nhiên giảo quyệt cay độc, nhìn cậu lúc này, tôi càng khẳng định lựa chọn của tôi khi xưa đều không sai!”.





“Tinh thể Trái Đất và tinh thể sao Tử Khúc nhất định phải giao cho cậu sử dụng!”.





Nghe được câu này, Diệp Thiên nói ra nghi vấn trong lòng.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






Nhưng cuối cùng Hoàng Đế lại không mang tinh thể Trái Đất theo, trái lại vào lúc cậu bỏ mạng, tinh thể Trái Đất đã tái tạo sinh mệnh cho cậu, có mối liên kết chặt chẽ với cậu.





Sao Tử Khúc cũng xem như là một hành tinh khác mà Hoàng Đế bảo vệ, Hoàng Đế có tư cách nắm giữ tinh thể sao Tử Khúc, đương nhiên cũng có thể mang nó theo khi rời khỏi sao Tử Khúc. Nhưng Hoàng Đế lại không làm vậy, mà dặn dò con mình giao tinh thể đó cho cậu khi cậu đến sao Tử Khúc vào một nghìn năm sau. Điều này khiến Diệp Thiên không hiểu nổi.





Bởi vì đã hòa cùng một thể với tinh thể Trái Đất, Diệp Thiên hiểu được tinh thể của một ngôi sao chứa sức mạnh to lớn đến thế nào, cũng biết tinh thể này đối với người tu tiên mà nói có ý nghĩa gì. Thế mà Hoàng Đế lại từ bỏ tinh thể của Trái Đất và sao Tử Khúc, Diệp Thiên càng lúc càng không hiểu nổi.





Nghe câu hỏi của Diệp Thiên, đại hiền giả sửng sốt, sau đó mới lắc đầu: “Chuyện này thì cha lại không nhắc tới”.





“Ông ấy chỉ nói nếu cậu có hỏi thì bảo rằng, đợi khi cậu có tinh thể sao Tử Khúc trong tay, tự cậu sẽ biết!”.





“Thế ư?”, Diệp Thiên nghe vậy, trong mắt lóe lên ánh sáng. Cậu không do dự, chợt giơ tay ra nắm lại, bắt lấy tinh thể sao Tử Khúc vào lòng bàn tay.





“Vù!”.





Khi tinh thể sao Tử Khúc vào tay, thần phủ của Diệp Thiên bỗng truyền ra dao động lạ. Một bóng người xuất hiện trong thần phủ của cậu mà không hề có dấu hiệu báo trước, đứng đối diện với nguyên thần của cậu, khiến cậu nhất thời sững sờ tại chỗ, dừng tất cả động tác lại.





Những người khác không biết tình huống của Diệp Thiên lúc này, chỉ nhìn Diệp Thiên đang trầm mặc, không dám hỏi nhiều. Nguyên thần của Diệp Thiên thì nhìn về phía bóng người hư ảo kia.





Đó là một người đàn ông trung niên có gương mặt anh tuấn vĩ đại, mặc một bộ áo gai vải thô, trông giống thư sinh, có vẻ nho nhã và thanh cao. Nhưng giữa đôi mắt hội tụ ánh sáng thần, giống như có thể xuyên thủng vũ trụ, nhìn thấu mọi thứ.





Ông ta đứng ở phía trước nguyên thần của Diệp Thiên, mỉm cười với cậu: “Hậu bối, đợi cả nghìn năm, cuối cùng cậu và tôi cũng gặp mặt!”.





“Hoàng Đế?”, gần như trong chớp mắt, Diệp Thiên đã biết thân phận của bóng hình hư ảo kia.





“Là tôi!”, người đàn ông trung niên cười khẽ nói: “Đây là tàn niệm nguyên thần mà tôi để lại trong tinh thể sao Tử Khúc, chỉ có khí tức cùng ở Trái Đất mới sinh ra cảm ứng!”.





Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên trong chốc lát, trong mắt chứa sự quan tâm và vui mừng của tiền bối: “Mắt nhìn của Trái Đất quả nhiên giảo quyệt cay độc, nhìn cậu lúc này, tôi càng khẳng định lựa chọn của tôi khi xưa đều không sai!”.





“Tinh thể Trái Đất và tinh thể sao Tử Khúc nhất định phải giao cho cậu sử dụng!”.





Nghe được câu này, Diệp Thiên nói ra nghi vấn trong lòng.




Nhưng cuối cùng Hoàng Đế lại không mang tinh thể Trái Đất theo, trái lại vào lúc cậu bỏ mạng, tinh thể Trái Đất đã tái tạo sinh mệnh cho cậu, có mối liên kết chặt chẽ với cậu.





Sao Tử Khúc cũng xem như là một hành tinh khác mà Hoàng Đế bảo vệ, Hoàng Đế có tư cách nắm giữ tinh thể sao Tử Khúc, đương nhiên cũng có thể mang nó theo khi rời khỏi sao Tử Khúc. Nhưng Hoàng Đế lại không làm vậy, mà dặn dò con mình giao tinh thể đó cho cậu khi cậu đến sao Tử Khúc vào một nghìn năm sau. Điều này khiến Diệp Thiên không hiểu nổi.





Bởi vì đã hòa cùng một thể với tinh thể Trái Đất, Diệp Thiên hiểu được tinh thể của một ngôi sao chứa sức mạnh to lớn đến thế nào, cũng biết tinh thể này đối với người tu tiên mà nói có ý nghĩa gì. Thế mà Hoàng Đế lại từ bỏ tinh thể của Trái Đất và sao Tử Khúc, Diệp Thiên càng lúc càng không hiểu nổi.





Nghe câu hỏi của Diệp Thiên, đại hiền giả sửng sốt, sau đó mới lắc đầu: “Chuyện này thì cha lại không nhắc tới”.





“Ông ấy chỉ nói nếu cậu có hỏi thì bảo rằng, đợi khi cậu có tinh thể sao Tử Khúc trong tay, tự cậu sẽ biết!”.





“Thế ư?”, Diệp Thiên nghe vậy, trong mắt lóe lên ánh sáng. Cậu không do dự, chợt giơ tay ra nắm lại, bắt lấy tinh thể sao Tử Khúc vào lòng bàn tay.





“Vù!”.





Khi tinh thể sao Tử Khúc vào tay, thần phủ của Diệp Thiên bỗng truyền ra dao động lạ. Một bóng người xuất hiện trong thần phủ của cậu mà không hề có dấu hiệu báo trước, đứng đối diện với nguyên thần của cậu, khiến cậu nhất thời sững sờ tại chỗ, dừng tất cả động tác lại.





Những người khác không biết tình huống của Diệp Thiên lúc này, chỉ nhìn Diệp Thiên đang trầm mặc, không dám hỏi nhiều. Nguyên thần của Diệp Thiên thì nhìn về phía bóng người hư ảo kia.





Đó là một người đàn ông trung niên có gương mặt anh tuấn vĩ đại, mặc một bộ áo gai vải thô, trông giống thư sinh, có vẻ nho nhã và thanh cao. Nhưng giữa đôi mắt hội tụ ánh sáng thần, giống như có thể xuyên thủng vũ trụ, nhìn thấu mọi thứ.





Ông ta đứng ở phía trước nguyên thần của Diệp Thiên, mỉm cười với cậu: “Hậu bối, đợi cả nghìn năm, cuối cùng cậu và tôi cũng gặp mặt!”.





“Hoàng Đế?”, gần như trong chớp mắt, Diệp Thiên đã biết thân phận của bóng hình hư ảo kia.





“Là tôi!”, người đàn ông trung niên cười khẽ nói: “Đây là tàn niệm nguyên thần mà tôi để lại trong tinh thể sao Tử Khúc, chỉ có khí tức cùng ở Trái Đất mới sinh ra cảm ứng!”.





Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên trong chốc lát, trong mắt chứa sự quan tâm và vui mừng của tiền bối: “Mắt nhìn của Trái Đất quả nhiên giảo quyệt cay độc, nhìn cậu lúc này, tôi càng khẳng định lựa chọn của tôi khi xưa đều không sai!”.





“Tinh thể Trái Đất và tinh thể sao Tử Khúc nhất định phải giao cho cậu sử dụng!”.





Nghe được câu này, Diệp Thiên nói ra nghi vấn trong lòng.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK