Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cút ra khỏi thung lũng hoa ngay!”.

Diệp Thiên chỉ tay về phía trước, vẻ mặt lạnh lùng, giống như những cao thủ ở đây chỉ là đối tượng để cậu sai khiến, tùy ý quát tháo.

Tất cả trở nên im lặng, sắc mặt mọi người càng thêm quái lạ, giống như đang nhìn một kẻ ngốc.

Một thằng nhóc từ đâu xuất hiện lại dám ra lệnh cho những cao thủ võ cổ truyền như bọn họ, còn bảo bọn họ “cút”?

Ngay cả Dược Du trước nay luôn bình tĩnh cũng dao động, thầm cười giễu.

Cô ta chưa từng thấy thằng nhóc nào không biết điều giống như vậy!

Những người đứng đây lúc này đều là cao thủ danh tiếng lẫy lừng ở ba tỉnh Vân - Kiềm - Xuyên, bất cứ người nào cũng có địa vị rất cao trong giới võ thuật, đằng sau mỗi thế lực đều có một vị chí tôn võ thuật chống đỡ. Cho dù Diệp Lăng Thiên nổi danh khắp tỉnh Xuyên hiện nay có tới đây, e rằng cũng không dám quát tháo bọn họ như vậy.

Hành vi của Diệp Thiên chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ!

“Nhóc con, cậu là chủ của số cỏ Ngân Lân này à?”.

“Cậu có biết dựa vào câu nói vừa rồi của cậu, chúng tôi có thể đánh chết cậu ngay tại đây rồi không?”.

Một người đại diện của bảy gia tộc đứng ra, lạnh lùng quát Diệp Thiên.

Bọn họ đều là nhân vật máu mặt trong giới võ thuật, hiên ngang không thể xâm phạm. Diệp Thiên xúc phạm bọn họ, bọn họ vì thế mà giết Diệp Thiên cũng không có gì không thể.

“Nhóc con, sau này nói chuyện tốt nhất nên tìm hiểu rõ người kia là ai. Có lẽ cậu sinh ra ở gia đình giàu có, quen sai khiến người khác, nhưng người ở đây thì cậu không thể quát tháo vậy đâu!”.

“Cậu dựa vào cái gì mà bảo chúng tôi cút?”.

Chu Dương cười khẩy lên tiếng, bước ra một bước. Anh ta chỉ giẫm một chân xuống đã giẫm nát một tảng đá lớn, ngay cả mặt đất cũng xuất hiện vết nứt, khiến người dân của thung lũng hoa không khỏi kinh ngạc.

Diệp Thiên hoàn toàn không quan tâm lời giễu cợt của Chu Dương và đại diện của bảy gia tộc kia.

“Tôi bảo các người cút là đã đủ nhân từ với các người rồi!”.

Mọi người nghe vậy đều sửng sốt, sau đó đồng loạt cười ầm lên. Ngay cả Tiết trưởng lão cũng không nhịn được, lộ ra một nụ cười hiếm có.

Ông ta vốn dĩ đã được biết về sự ngu dốt của Diệp Thiên, nhưng giờ phút này, ông ta mới phát hiện mình vẫn còn coi thường Diệp Thiên quá, đây rõ ràng là một tên đần thật sự.

Phan Việt ở bên cạnh cười nhạt, giả vờ hỏi: “Cậu bảo chúng tôi cút là đã đủ nhân từ với chúng tôi, tôi rất muốn biết thế nào mới là không nhân từ?”.

“Ông muốn biết à?”.

Diệp Thiên nhìn lướt qua bọn họ, nhún vai: “Không nhân từ thì tôi sẽ giết toàn bộ các người!”.

Tất cả rơi vào im lặng, nụ cười trên mặt Phan Việt cứng đờ, những đại diện khác của bảy gia tộc cũng có vẻ mặt khác nhau. Chu Dương cố nhịn cười, suýt chút nữa đã cười thành tiếng, nét mặt nhăn nhó, giống như kìm chế rất cực khổ.

Còn Dược Du thì khẽ thở dài lắc đầu, quay mặt đi, không muốn nhìn Diệp Thiên thêm nữa.

Loại người ngu xuẩn dốt nát như vậy, cô ta nhìn thêm một chút cũng cảm thấy chán ghét.

Muốn giết hết tất cả bọn họ sao? Đây đúng là câu nói hài hước nhất mà cô ta từng nghe qua, cực kì hoang đường.

Dược Vương Điện truyền thừa mấy trăm năm, là môn phái lâu đời của giới võ thuật Hoa Hạ, còn bảy gia tộc ở Vân Kiềm cũng là thế gia võ thuật truyền thừa hơn một trăm năm. Cả tám thế lực đều có chí tôn võ thuật trấn giữ, dám tuyên bố giết người của Dược Vương Điện và bảy gia tộc thì Diệp Thiên vẫn là người đầu tiên.

Những câu nói không sợ trời không sợ đất thế này lần đầu tiên nghe còn thấy buồn cười, nhưng lặp lại lần thứ hai, lần thứ ba thì không còn buồn cười nữa, mà là khiến người ta chán ghét.

“Nhóc con, xưa nay tôi không thích đùa với người khác, nhưng cậu đúng là người thú vị nhất mà tôi từng gặp!”.

Đậu Hồng vẫn luôn im lặng bỗng bật cười, đến trước mặt Diệp Thiên.

“Có thể cậu không biết chúng tôi là ai, nào, bây giờ tôi sẽ cho cậu thấy rõ!”.

Ông ta dứt lời, đột nhiên vung ra một chưởng.

Khí lạnh cuộn trào trong lòng bàn tay ông ta, chạm tay vào một cột gỗ. Cột gỗ không hề gãy nhưng trên bề mặt của nó lại đông kết thành sương, chốc lát sau, cột gỗ đã biến thành băng.

“Rắc!”.

Một tiếng động to rõ vang lên, cột gỗ nứt ra từ bên trong, biến thành vô số mảnh vụn. Những người có mặt ở đây đều biến sắc, ngay cả Dược Du cũng trở nên nghiêm túc.

Một chiêu của Đậu Hồng đã thể hiện với mọi người tuyệt kỹ của nhà họ Đậu - Hàn Băng Miên Chưởng.

“Hàn Băng Miên Chưởng của nhà họ Đậu có thể dùng khí lạnh phá hủy kinh mạch của kẻ địch từ bên trong, quả nhiên danh bất hư truyền!”.

Cát Khắc Bác Nhã thì thầm, ánh mắt khẽ dao động. Đây vẫn là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy tuyệt kỹ của nhà họ Đậu. Bất kể là Đậu Hồng, Phan Việt, Tiết trưởng lão hay những đại diện khác của bảy gia tộc, ai nấy đều sở hữu sức chiến đấu không thua kém gì Âm Quỷ.

Cát Khắc Tú Uyển sững sờ, rõ ràng cũng ý thức được tình hình nghiêm trọng. Cho dù cô ta rất tin tưởng Diệp Thiên, nhưng lúc này đối diện với nhiều cao thủ như vậy, cô ta cũng không khỏi lo lắng.

Ngô Quảng Phú và Cát Khắc Tú Uyển trợn mắt há miệng, kinh hãi không thôi.

Một chưởng làm cột gỗ đóng băng, vỡ vụn chỉ trong nháy mắt, đây là năng lực gì?

Đậu Hồng dẫn đầu thể hiện năng lực, một vị đại diện khác của bảy gia tộc cũng không chịu yếu thế, bước hai chân ra, thân người vọt đi, đánh một quyền vào vách đá bên cạnh.

“Ầm!”

Đá vụn bay tứ tung. Vách đá cứng rắn mà bình thường những người dân ở đây phải dùng cuốc đục nhiều lần mới đục được một góc, nay lại bị phá từ bên trong, tạo thành một cái lỗ lớn, dấu tay trên đó vô cùng rõ ràng.

Những người còn lại cũng lần lượt ra tay, mỗi người thể hiện ra những tuyệt kỹ không tầm thường, sức chiến đấu và sức phá hoại hiện rõ, khiến mọi người khiếp sợ.

Ngô Quảng Phú nhíu mày. Anh ta vốn nghĩ rằng Diệp Thiên đến đây thì có thể dễ dàng giải quyết chuyện này, nhưng bây giờ xem ra chuyện không đơn giản như anh ta tưởng tượng.

Mấy người này đều có năng lực siêu phàm, sức mạnh đáng sợ. Nếu bọn họ hợp sức thì anh ta cũng không dám khẳng định Diệp Thiên có còn đứng vững được hay không.

“Nhóc con!”.

Phan Việt là người cuối cùng đứng ra, ông ta không ra tay mà chỉ cười với Diệp Thiên một cách lạnh lùng.

“Nếu số cỏ Ngân Lân này là của cậu trồng thì tôi cũng nói thẳng với cậu”.

“Tôi muốn lấy toàn bộ số cỏ Ngân Lân này, cậu ra một cái giá, chúng tôi sẽ trả cho cậu. Đây là giới hạn cuối cùng của chúng tôi!”.

“Nếu cậu còn không biết điều, nói năng lỗ mãng, cậu hẳn biết rõ năng lực của chúng tôi!”.

Ông ta khẽ nắm bàn tay lại, tiếng khớp xương răng rắc truyền đến. Một hòn đá ông ta nắm trong tay đã bị nghiền nát thành bột vụn, rơi qua kẽ ngón tay.

Ông ta muốn dọa Diệp Thiên, để Diệp Thiên chủ động giao cỏ Ngân Lân ra.

Diệp Thiên liếc nhìn Phan Việt, không hề sợ hãi, vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt. Cậu lắc đầu, không đáp lại, cũng không rời đi.

Dược Du chớp mắt, càng xem thường Diệp Thiên.

Diệp Thiên không động đậy, không lùi bước, cũng không tranh đấu. Thái độ không đi, không hành động, không tranh chấp, không chiến đấu này khiến cô ta khinh thường nhất.

Người của bảy gia tộc phớt lờ Diệp Thiên, bắt đầu thảo luận với Tiết trưởng lão làm sao phân chia cỏ Ngân Lân. Diệp Thiên cứ như không nhìn thấy, chẳng nói lời nào, chỉ nhìn về phía lối vào thung lũng hoa, nheo hai mắt lại.

Người đại diện của tám thế lực lớn đã bắt đầu tranh luận kịch liệt, Tiết trưởng lão có thế mạnh nhất, thái độ cương quyết, không chịu nhượng bộ.

“Dược Vương Điện chúng tôi mạnh hơn bảy gia tộc các ông, định mức cỏ Ngân Lân chúng tôi nhận được phải chiếm phần lớn, chuyện này không thể thay đổi!”.

Dược Vương Điện so với bất cứ nhà nào trong bảy gia tộc đều mạnh hơn một bậc. Năm xưa khi “Nam - Tiêu” Tiêu Ngọc Hoàng tung hoành Vân Kiềm, nghe nói điện chủ Dược Vương Điện chiến đấu với ông ta còn chống đỡ được trăm chiêu.

Mặc dù sau cùng đã thất bại, nhưng có thể chống đỡ được trăm chiêu của “Ngọc Hoàng Đại Đế” cũng đủ chứng minh sức mạnh của điện chủ Dược Vương Điện. Ngay cả chí tôn võ thuật đằng sau bảy gia tộc cũng phải kiêng kị điện chủ Dược Vương Điện mấy phần, vì vậy Tiết trưởng lão không hề khách sáo.

“Tiết Lâm, ông chỉ là trưởng lão của Dược Vương Điện mà khẩu khí cũng lớn thật!”.

“Nếu điện chủ Dược Không Nhàn của các ông đến đây, có lẽ còn có thể nói được như vậy, còn ông vẫn không đủ tư cách!”.

Trong khi những người khác đang suy nghĩ làm sao để đối phó với ông già cố chấp này, một giọng nói vang to như tiếng chuông từ lối vào thung lũng truyền tới, khiến màng nhĩ của mọi người đau nhức.

Tất cả mọi người đều biến sắc. Có thể truyền âm chấn động toàn thung lũng, khiến bọn họ sôi trào khí huyết, chỉ riêng khả năng này đã đủ để xếp vào hàng ngũ những người đứng đầu đương thời.

Mọi người ngẩng đầu nhìn sang, chỉ nghe thấy tiếng huýt dài lượn quanh bầu trời. Một bóng người như đại bàng sải cánh bay đến, chỉ chạm nhẹ lên đầu ngọn cây vài bước đã đáp xuống trước mặt mọi người.

Người đến mặc quần áo màu thiên thanh, là một người đàn ông trung niên mặt mũi bình thường, không cao không béo, trông bề ngoài ăn mặc nho nhã, nhưng hai mắt sắc bén sáng ngời, quanh thân toát ra khí thế bức người. Nhiều cao thủ đứng bên cạnh ông ta đều có cảm giác như bị một ngọn núi đè nặng, không ngừng thở dốc.

Người này vừa xuất hiện, Diệp Thiên đứng ở một bên không động đậy bỗng nhếch lên một đường cong đầy hứng khởi nơi khóe miệng.

“Cuối cùng cũng đến rồi!”.

Đây là chí tôn võ thuật đầu tiên mà Diệp Thiên gặp được trong nhân loại, một vị chí tôn võ thuật chân chính!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK