Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 475: Tướng tá tập hợp, đè bẹp Thái Sơn

Trong đại sảnh của buổi tiệc, giọng nói của trung tướng Giang Vũ Dân vang vọng khiến cho tất cả đám đông sững sờ.

“Cái gì?”

Vô số ánh mắt đổ dồn về phía Diệp Thiên với biểu cảm kinh hãi.

Thông tin cả hai cậu ấm đời thứ ba của nhà họ Giang bị vứt xuống Tây Sơn và bị thương nặng đã được truyền khắp trong giới thượng lưu của thủ đô.

Trong vô số người có mặt ở đây, thậm chí là còn có cả những nhân vật quan trọng trong bốn nhà, nhưng dù là bất kỳ ai thì cũng chưa chắc dám ra tay với con cháu nhà họ Giang. Dù là Diệp Vân Long, Âu Dương Chấn Đức – những gia chủ như vậy thì cũng không đủ sức mà làm tới mức thành ra như thế.

Khi thông tin này được truyền đi, vô số người đều cảm thấy kinh hoàng, nhất là họ cảm thấy tò mò với thân phận của kẻ ra tay.

Thật không ngờ, người ra tay lại xuất hiện trong buổi tiệc của nhà họ Giang, hơn nữa còn là một thanh niên lạ mặt.

Tiết Tử Kỳ ngồi bên cạnh đanh mặt, ngây ra như phỗng.

Cô ta cảm thấy Diệp Thiên dám ra tay với Lưu Hằng đã là đủ ngông cuồng lắm rồi nhưng cô ta thật không ngờ Diệp Thiên còn chính là người gây ra toàn bộ thương tích cho hai anh em nhà họ Giang.

Điều khiến cô ta hiếu kỳ hơn đó là nếu người bình thường mà khiến các cậu ấm nhà họ Giang bị thương thì có lẽ đã sớm chết không có đất chôn rồi. Vậy mà Diệp Thiên lại xuất hiện bình an vô sự trong buổi tiệc nhà họ Giang sau khi đã ra tay với hai anh em nhà này. Thực lực như vậy khiến cô ta không khỏi cảm phục.

Cô ta quay qua nhìn Lí Tinh Tinh, nhớ lại chuyện Tinh Tinh nói không có gì mà Diệp Thiên không làm được thì bỗng bừng tỉnh. Người có thể khiến cả nhà họ Giang đứng ra chống đối, trở thành kẻ địch của cả nhà họ Giang thì rõ ràng vị trí của Diệp Thiên đã vượt qua cả sức tưởng tượng của bọn họ.

“Diệp Lăng Thiên! Cái tên này sao có cảm giác đã nghe qua ở đâu nhỉ?”

Vài người trong giới thượng lưu có mối quan hệ khá gần gũi với bốn gia tộc khẽ chau mày.

“Diệp Lăng Thiên?”

Đột nhiên, một người thanh niên kêu lên.

“Diệp Lăng Thiên, là cậu ta sao? Là Diệp Lăng Thiên đã cứu cả bốn nhà trong hội võ ở vùng biển phía Nam sao?”

Trong hội võ bốn nhà, mặc dù những người có mặt đều là người của giới võ thuật nhưng cũng có không ít người dân ở thủ đô tới xem hội vui. Họ đã được chứng kiến Diệp Thiên trong trận chiến kinh thiên đó. Giống như hôm nay dung mạo, thần thái của cậu giống y như lần ở bãi biển quét sạch đám người kia.

Tiết Tử Kỳ nghe thấy vậy thì rùng mình. Thật không ngờ Diệp Thiên còn có một sự tích huy hoàng như thế, đến cả Lí Tinh Tinh cũng cảm thấy hết hồn.

Diệp Thiên lợi hại, nếu trừ ra danh tiếng chấn động trong giới cao thủ Hoa Hạ thì có lẽ chỉ còn thân phận của Diệp tiên sinh ở tỉnh Xuyên mà thôi. Thế nhưng lúc này do khoảng cách về thời gian mà danh hiệu của Diệp Thiên đã nổi khắp kinh thành, đến ngay cả nhiều người thuộc tầng lớp thượng lưu nghe thấy cũng phải tái mặt.

“Hừ!”

Diệp Thiên ngạo nghễ đứng dậy và nhếch miệng cười.

“Bắt Diệp Lăng Thiên tôi xin lỗi, nhà họ Giang các người cũng xứng sao?”

Dù là cao thủ siêu phàm đình đám của giới võ thuật thì đều phải cúi mình trước cậu. Dựa vào một gia tộc thì sao có thể khiến cậu cúi đầu chứ?

“Diệp lăng Thiên, cậu cuồng ngạo quá rồi đấy!”

“Tôi đã từng nói với cậu, đừng cho rằng thực lực của mình là siêu nhiên thì có thể muốn làm gì thì làm. Nhà họ Giang chúng tôi nắm giữ thứ có thể khống chế cậu đấy!”

“Dù cậu có mạnh đến đâu thì lẽ nào cũng có thể đối đầu với chính quyền, với pháp luật quốc gia được sao?”

Giang Vũ Dân đạp một chân lên trước.

“Diệp Lăng Thiên, tôi muốn hỏi cậu một câu, hai thằng con tôi không thù không oán với cậu, tại sao cậu lại vứt chúng xuống Tây Sơn, muốn giết chết chúng chứ?”

“Cậu là người của Hoa Hạ mà ở nơi công cộng lại ra tay với công dân, thử hỏi, rốt cuộc ai cho cậu cái đặc quyền đó?”

Ông ta là trung tướng nên đương nhiên nói chuyện rất có uy, bèn chất vấn Diệp Thiên.

Không ít quan khách đều biết điều lui về phía sau chừa ra một khoảng không gian lớn ngay chính giữa chỉ còn lại hai bố con nhà họ Giang và Diệp Thiên.

“Ông muốn biết nguyên nhân? Vậy thì để tôi nói sơ qua cho mà nghe!”

Đôi mắt Diệp Thiên khẽ lay động: “Thằng con trai ông đánh người và đòi cướp mẹ tôi trong thiền viện, trước đó tôi đã cảnh cáo rồi, là do cậu ta chọn nhầm đường đó thôi!”

“Còn cậu cả nhà ông, cậu ta dẫn người làm việc cho nhà họ Giang tới tìm tôi, dương giọng nói rằng muốn đánh gãy tứ chi của tôi, vứt xuống Tây Sơn, chẳng qua là chúng tôi có qua có lại mà thôi!”

Cậu liếc xéo cười khinh miệt Giang Vũ Dân.

“Giang Vũ Dân, ông là một vị tướng nên chắc biết rõ tôi vứt cậu ta xuống Tây Sơn để sự sống chết của họ thuận theo tạo hóa đã là rất nương tay rồi đấy!”

Giang Vũ Dân nghe thấy vậy thì khựng người.

Đúng là những gì Diệp Thiên nói đều là sự thật. Đối với một cao thủ võ công như Diệp Thiên, chỉ cần một chiêu là đủ để giết chết hai anh em nhà kia.

Ông ta khẽ lay động đôi mắt, cuối cùng gầm lên.

“Diệp Lăng Thiên, cậu đừng quá đáng quá!”

“Tôi biết thực lực của cậu rất mạnh, hơn nữa còn có quan hệ nên những điều này chúng tôi đều đã thăm dò cả rồi!’

“Nếu không hôm nay chúng tôi đã không tìm tới cậu trước bao nhiêu quan khách của thủ đô như thế này".

Ông ta nói xong bèn lôi ra một tờ giấy dài với nhằng nhịt những con chữ như muốn thuật lại những thông tin trên đó.

“Cậu là cao thủ khác hay chính là Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên?”

Những người bên ngoài đều xôn xao, khi nghe thấy cái tên Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên thì có vài người trong giới thương nhân giàu có bỗng kịp phản ứng lại.

“Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên là danh xưng cho mỗi tỉnh mỗi người, là Diệp tiên sinh kiêu hùng thống lĩnh toàn tỉnh sao?”

Những người khác mặc dù không hiểu rõ lắm về khái niệm này nhưng nghe thấy vậy thì cũng biến sắc.

“Phải rồi, tôi nghĩ ra rồi, bảo sao trông quen thế, tôi đã từng gặp cậu ta”.

“Hơn hai tháng trước, tại tỉnh Kiềm, Quý Thành, trong đám cưới con trai của nhà họ Phùng chính là cậu ta một mình xông vào đám cưới cướp cô dâu và còn đánh cho cậu con trai nhà họ Phùng trọng thương!”

“Cuối cùng nhà họ Phùng đã liên thủ với giới thượng lưu của tỉnh Kiềm nhưng cũng không làm gì được cậu ta, thậm chí còn bị ép phải xin lỗi, cậu ta chính là Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên, tuyệt đối không sai.”

Một thương nhân khác cũng kinh hãi kêu lên. Lời nói của ông ta khiến những người xung quanh thất sắc.

Mặc dù tỉnh có nền kinh tế đi sau các tỉnh khác nhưng Quý Thành thì lại là một nơi nổi tiếng, gia tộc số một ở Quý Thành là nhà họ Phùng cũng có không ít người biết tới.

Nếu bàn về thực lực thì nhà họ Phùng ở tỉnh Kiềm thì cũng giống như nhà họ Giang ở thủ đô vậy, họ đều có địa vị siêu nhiên.

Vậy mà một nhà họ Phùng mạnh như vậy lại bị Diệp Thiên làm loạn, còn bị ép phải xin lỗi, đích thân bị đánh thương, tổn thất nặng nề mà còn không dám ngồi xuống.

Lúc này, mọi người một lần nữa lại cảm nhận thấy sức mạnh và thân phận khủng khiếp của Diệp Thiên.

“Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên là tôi, vậy thì làm sao?”

Diệp Thiên khẽ nghiêng đầu lấy một ly Coctail với vẻ thư giãn.

Đúng lúc này, Giang Hải Thiên bỗng lên tiếng.

“Diệp tiên sinh!”

Ông ta nhìn Diệp Thiên, nhếch miệng lạnh lùng.

“Cậu ra uy ở tỉnh Kiềm, sở hữu võ đạo tuyệt thế đúng là xuất sắc, là người mạnh nhất trong lớp thanh niên!”

“Lúc đó nhà họ Phùng ở Quý Thành bị cậu chèn ép thì đó đúng là do cậu có năng lực, nhưng cậu đừng có tưởng là họ Giang cũng giống như nhà họ Phùng ở Quý Thành”.

“Võ đạo có quy tắc của võ đạo và quốc gia cũng có pháp luật và điều khoản của quốc gia. Cậu vô cớ khiến hai cháu của tôi bị thương khiến cả nửa đời sau của chúng phải ngồi xe lăn mà hôm nay nếu không trả giá hợp lý thì nhà họ Giang chúng tôi sẽ sống chết không đội trời chung với cậu!”

Nói xong, cánh cửa sau lưng mở ra, năm vị tướng đĩnh đạc, sừng sững liền xuất hiện.
Chương 476: Cục diện không thể thay đổi

Năm ông cụ mặc quân phục, ai cũng đều gắn cành olive trên vai. Trong đó có năm người mang một sao, còn người ở giữa thì có hai sao.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, cả đại sảnh trở nên sục sôi, từng ánh mắt như bị đóng băng, mọi người lần lượt nín thở.

Ba vị trung tướng, một vị thượng tướng. Sự bố trí như vậy nhìn đúng là dễ như bỡn.

Khắp Hoa Hạ ngoài những người đứng đầu ra thì e rằng chẳng ai có thể chống lại được nguồn lực khủng khiếp thế này.

Năm vị tướng có mặt, cộng thêm thượng tướng Giang Hải Thiên, trung tướng Giang Vũ Dân, tất cả bảy người trong nháy mắt khiến bầu không khí trở nên đặc quánh.

“Đó là tướng Trần của Lĩnh Nam phải không? Nghe nói ông ta từng dẫn quân đội Lĩnh Nam đi càn quét tám ngọn núi, bình định thổ phỉ, chiến công hiển hách. Mặc dù giờ đã về hưu nhưng có thuộc hạ khắp Lĩnh Nam, một mình khống chế gần một nửa quân đội của Lĩnh Nam, đức cao vọng trọng lắm!”

“Còn cả tướng Vương của Lâm Châu nữa. Nghe nói ông ta xuất thân từ trường Quân đội Hoàng Bộ, là người xuất sắc nhất trong top những người năm đó, đã tham gia rất nhiều trận đánh quan trọng và từng đảm nhiệm chức vụ chỉ huy!”

“Còn cả tướng Từ…”

“Tướng Ngô…”

Ở đây không ít người có hiểu biết. Năm ông già đột nhiên xuất hiện đều là những vị tướng Hoa Hạ có công lao hiển hach, ai ai cũng có sức ảnh hưởng rất lớn và là những người lãnh đạo hàng đầu trong thời loạn lạc.

Trong năm vị này, bất kỳ ai cũng có thể chống lưng cho gia tộc lớn một phương. Vậy mà giờ cả năm ông tụ tập ở đây thì đúng là muốn hủy diệt cả đất trời.

Đám đông thấy vậy thì mặt trắng nhợt, thầm cảm thán.

Nhà họ Giang để đối phó với Diệp Thiên mà điều động nhiều nhân vật lớn tới như vậy. Điều này đúng là chẳng khác gì lấy núi đè người, không chút nương tay.

Giang Vũ Dân dang hai tay, sắc mặt lạnh lùng thêm vài phần: “Diệp Lăng Thiên, với thực lực của nhà họ Giang thì đúng là không làm gì được cậu, nhưng bây giờ những người ở đây cộng lại thì cậu cho rằng sẽ như thế nào?”

Bảy vị tướng có mặt khiến Giang Vũ Dân cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm và cho rằng phần thắng đã nắm chắc trong tay.

Năm người có mặt, trong đó có tướng Trần là thượng tướng bước lên trước nhìn về phía Diệp Thiên.

“Cậu chính là Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên, là Diệp Lăng Thiên mạnh nhất trong giới võ thuật sao?”

Ông ta nói với vẻ điềm đạm giống như đang hỏi một kẻ sinh sau đẻ muộn vậy.

Các quan khác xung quanh đều thầm lắc đầu tỏ ra đồng cảm với Diệp Thiên.

Mặc dù bọn họ không biết chuyện về giới võ đạo nhưng lúc này cả bảy vị tướng tinh đồng loạt tới đây, còn có cả hai vị thượng tướng là Giang Hải Thiên và tướng Trần thì xem ra dù Diệp Thiên có thân phận khủng khiếp cũng sẽ bị nghiền nát thành cám mà thôi.

Cái gọi là Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên trong mắt đám đông dù có là nhân vật truyền kỳ thì lúc này so với bảy vị tướng cũng chỉ như hạt cát.

Diệp Thiên còn chưa trả lời thì ông ta đã lại lên tiếng.

“Chẳng trách ông Giang phải lên tiếng gọi chúng tôi tới, quả nhiên là hậu sinh khả úy!”

“Nghe nói ở tỉnh Xuyên cậu thống lĩnh rất nhiều nơi, một mình một vùng trời, thuận cậu thì sống mà chống cậu thì chết, hở một tí là chèn ép các gia tộc, đến cả nhà họ Phùng ở Quý Thành cũng bị cậu chèn ép, uy phong thật đấy nhỉ!”

Câu nói của ông ta dường như đang khen ngợi Diệp Thiên nhưng giọng điệu lại vô cùng lạnh lùng và đanh thép.

“Tôi có uy phong hay không cũng không liên quan tới ông!”

Đối diện với bảy vị tướng, biểu cảm của Diệp Thiên vô cùng thản nhiên: “Ngược lại ông ấy, tôi coi trọng ông là vì công lao với đất nước nên khuyên ông một câu, mau rời đi, đừng có làm đục nước trong!”

“Chuyện giữa tôi và nhà họ Giang, các người không quản nổi!”

Diệp Thiên vừa dứt lời thì ánh mắt của tướng Trần trở nên tối thêm vài phần.

Giang Vũ Dân ở bên cạnh tức giận quát: “Diệp Lăng Thiên, cậu chẳng qua chỉ là một tiểu bối, tự cho rằng có chút thành tựu thì khinh thường toàn bộ anh hùng trong thiên hạ sao?”

“Tướng Trần là bề trên, vậy mà cậu nói chuyện với ông ấy như vậy, đúng là đại bất kính!’

Vô số quan khách xung quanh đều lắc đầu thở dài. Biểu hiện của Diệp Thiên thực sự là quá cuồng ngạo.

Đây là một vị thượng tướng đấy.

Tướng Trần từ ngàn dặm xa xôi tới đây ra mặt vì nhà họ Giang thì đã là cú sốc chí mạng đối với Diệp Thiên. Vậy mà Diệp Thiên không biết đường cúi đầu cầu xin lại còn dám cảnh cáo ông ta.

“Hừ, nghe đồn Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên vô cùng cuồng ngạo, cậy mạnh ức hiếp quả nhiên không sai!”

Tướng Trần sầm mặt nhưng vẫn chưa hề nổi giận, ông ta chỉ thản nhiên nói: “Người trẻ, cậu năm nay nhìn cũng chỉ tầm hai mươi, còn nhỏ hơn cả cháu của tôi vậy mà có thể một mình tung hoành một tỉnh, võ đạo siêu nhiên, cả hai phương diện đều làm tới điểm tốt nhất thì đúng là điều mà không phải ai cũng làm được”.

“Nhưng cậu hình như đã quên, trong giới võ thuật cũng còn bao gồm cả đất nước nữa. Dù cậu có võ nghệ tuyệt vời thì cũng không nên cậy mạnh ép người, xấc xược hại người!”

“Nhớ kỹ, đây là thủ đô, không phải là tỉnh Xuyên, càng không phải là giới võ mà có thể làm loạn. Đây không phải là nơi mà cậu có thể láo được!”

Diệp Thiên uống cạn ly coctail, đan hai tay vào nhau và vắt chân chéo ngũ.

“Trời đất rộng lớn, Diệp Lăng Thiên tôi muốn ngao du ở đâu thì ngao du ở đó, thích làm gì thì làm, muốn dạy dỗ tôi, một mình ông đủ khả năng không?”

Đôi mắt tướng Trần đã hoàn toàn tối sầm lại, sắc mặt thì tái mét.

“Tên họ Diệp kia, cậu thật sự quá cuồng ngạo rồi đấy!”

“Với bản lĩnh và tiền đồ của cậu, tương lai chắc chắn có thể là trụ cột của Hoa Hạ. Hôm nay tôi vốn mang theo thái độ hòa hoãn khi tới đây nhưng giờ xem chính thái độ của cậu đã khiến tôi phải thay đổi chủ ý rồi!”

“Hoa Hạ cần người tài, thế nhưng thể loại bất kính, không hiểu đạo lý, có tí sức mạnh mà ngông cuồng không coi ai ra gì như cậu thì Hoa Hạ mà có cậu chắc sẽ chỉ còn đại nạn diệt vong mà thôi!”

Ông ta liếc nhìn về phía Diệp Vân Long đang ngồi ở phía nhà họ Diệp.

“Diệp Vân Long, ông là trụ cột của nhà họ Diệp, tôi biết kẻ họ Diệp này là người nhà ông. Nhưng hôm nay dù ông cụ Diệp có tới thì Trần Trung Hà tôi cũng sẽ phải xử lý cậu ta!”

“Tôi đã đưa tài liệu lên cho bộ Quốc phòng mong cấp trên hạ lệnh loại bỏ quốc tịch của Diệp Lăng Thiên và đuổi ra khỏi Hoa Hạ!”

“Nếu không có gì thay đổi thì khoảng mười phút nữa công văn sẽ được đưa xuống. Nhà họ Diệp dù có muốn bảo vệ cậu ta thì e rằng cũng không thể làm được gì rồi!”

Diệp Vân Long khẽ chau mày. Diệp Tinh cũng tái mặt. Đúng lúc này, Giang Hải Thiên bèn lên tiếng.

“Diệp Vân Long, gửi lời xin lỗi tới ông cụ Diệp giúp tôi. Mặc dù Diệp Lăng Thiên là người nhà họ Diệp nhưng lần này, chuyện không còn gì để nói nữa rồi!”

“Vũ Kiệt của tôi đã liên hệ với bí thư của hai trong ba tỉnh Đông Bắc còn lại trình lên trung khu sẽ định tội Diệp Lăng Thiên và đuổi ra khỏi nước vĩnh viễn”.

Cuối cùng thì Diệp Vân Long cũng phải tái mặt. Cho dù ba gia chủ của ba nhà còn lại muốn giúp Diệp Lăng Thiên thì cũng thầm cảm thấy chuyện này không hay rồi.

Chiêu này quả thật là quá tàn nhẫn.

Bảy vị tướng đệ đơn, ba bí thứ cũng đệ trình thì từ phía chính quyền và quân đội đều đã hạ lệnh phong sát đối với Diệp Lăng Thiên rồi.

Một khi văn bản được phê chuẩn, Diệp Lăng Thiên sẽ bị bãi bỏ quốc tịch, đuổi ra khỏi đất nước. Dù cả bốn nhà có nguồn tài nguyên và quan hệ rộng lớn thì cũng không thể gây ảnh hưởng tới quyết định cuối cùng của phía bên trên được.

Đến lúc đó, Diệp Thiên chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời phán quyết và bị trục xuất khỏi Hoa Hạ.

Nếu không, quân đội ra mặt, máy bay đạn pháo sẽ tấn công Diệp Thiên. Dù cậu có mạnh tới mức nào thì cũng làm sao có thể chống lại được quân đội hiện đại chứ?

Hoa Lộng Ảnh khẽ dao động đôi mắt, nhanh chóng lao về phía Diệp Thiên và nắm chặt tay cậu, đôi mắt tràn đầy sự lo lắng.

“Anh Thiên, điều này…”

Cô nhìn Diệp Thiên muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Dù cô luôn tin tưởng Diệp Thiên thì lúc này cũng cảm thấy sốt ruột.

Bị trục xuất, dù không phải là tội chết nhưng một khi đã tới bước đó thì Diệp Thiên cũng chính là tội nhân của cả đất nước, trở thành kẻ nằm trong danh sách đen vĩnh viễn.

Tư Đồ Lạc Tuyết cũng khẽ lay động đôi mắt, nhìn chăm chăm Diệp Thiên. Thấy biểu cảm của cậu từ đầu tới cuối không đổi thì thầm cảm thán.

“Đồ lưu manh này, cậu đã đủ mạnh rồi nhưng lần này dù có là cậu thì e rằng cũng phải chịu thiệt thôi!"

Tới nước này rồi, trừ khi là một kẻ tầm cỡ của Hoa Hạ ra mặt, nếu không với cục diện này thì Diệp Thiên có lẽ không thể nào thay đổi được gì nữa!
Chương 477: Cho các người sụp đổ hết luôn

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Diệp Thiên, có người mừng thầm, có người lắc đầu thở dài, nhưng không có một ai còn đánh giá cao Diệp Thiên nữa.

Tuổi còn trẻ, chưa đến 20 tuổi, trấn áp một tỉnh, hơn nữa còn từng thu phục nhà họ Phùng mạnh nhất ở tỉnh Kiềm, thành tích như vậy đã đủ chói lọi rồi.

Nhưng cho dù như vậy, đối mặt với bảy vị tướng liên kết với nhau, ba vị bí thư tỉnh cùng lúc đệ đơn, đây chẳng khác nào châu chấu đá xe.

Một người có mạnh đến mức nào thì cũng làm sao có thể mạnh hơn lực lượng của nhà nước được? Mà bọn Giang Hải Thiên bây giờ còn mời được cả lưc lượng của nhà nước để tiến hành trừng trị Diệp Thiên.

Bốn gia tộc lớn, Diệp Vân Long và Âu Dương Chấn Đức đều thầm lắc đầu, cảm thấy không ổn.

Bọn họ sớm đã đoán được ân oán giữa Diệp Thiên và nhà họ Giang, vốn cũng muốn mượn đại hội lần này sắp xếp chiến đội hỗ trợ Diệp Thiên, nhưng ai ngờ nhà họ Giang lại đưa ra quyết định tuyệt tình như vậy.

Bốn gia tộc lớn cho dù có mạnh ở thủ đô, nhưng cũng không thể đối đầu được với nhà nước, cho dù bốn gia tộc bọn họ có liên kết, nhưng đứng trước thế lực của nhà nước thì cũng vẫn bị đè bẹp.

“Gia chủ Diệp!”.

Giang Vũ Dân nhìn về phía Diệp Vân Long, nhìn thấy ánh mắt của ông ta không bình tĩnh, thế là trầm giọng nói: “Diệp Lăng Thiên là người nhà họ Diệp ông, điều này chúng tôi rất rõ, nhưng cậu ta đối với nhà họ Diệp từ lâu đã không còn tình cảm gì nữa, có nên hỗ trợ cậu ta hay không thì hi vọng nhà họ Diệp các ông suy nghĩ cho kỹ!”.

“Tập đoàn Thịnh Đường của nhà họ Giang chúng tôi đã thông báo với ba trong mười doanh nghiệp mạnh nhất Hoa Hạ, tiến hành chế tài kinh tế đối với Tập đoàn Diệp Thị các ông!”.

“Nếu các ông muốn hỗ trợ cho Diệp Lăng Thiên, nhà họ Giang chúng tôi chỉ cần một câu nói là đủ để khiến Tập đoàn Diệp Thị hoàn toàn không còn đường sống!”.

“Chỉ cần nhà họ Diệp các ông không can thiệp chuyện này, sau khi xong xuôi, chúng tôi sẽ gỡ bỏ phong tỏa cho Tập đoàn Diệp Thị!”.

Diệp Vân Long nghe thấy, ánh mắt trở nên lẫm liệt, khuôn mặt đã lộ vẻ không vui.

“Giang Vũ Dân, ông đang uy hiếp tôi?”.

Ông ta đứng lên, trong mắt dấy lên vẻ sắc lạnh.

“Ông tưởng ông là trung tướng thì có thể vênh mặt hất hàm sai khiến Diệp Vân Long tôi? Diệp Thiên là con trai tôi, các người muốn làm khó nó, đã hỏi tôi và nhà họ Diệp chưa?”.

Gia chủ đứng dậy, những người còn lại của nhà họ Diệp cũng lần lượt đứng lên.

“Ông cụ Giang, chuyện này vốn dĩ là ân oán giữa các ông và Diệp tiên sinh, chúng tôi không nên can thiệp, nhưng Diệp tiên sinh tại trận chiến ở bờ biển phía Nam, một chọi mười một, bảo vệ cho tất cả bốn gia tộc chúng tôi được an toàn, đây là đại ân không thể quên được, hôm nay cho dù thế nào chúng tôi cũng sẽ đứng về phía nhà họ Diệp!”.

Âu Dương Chấn Đức cũng đứng phắt dậy.

Khoảnh khắc ông ta đứng lên, Tư Đồ Hùng, Hoa Vô Đạo cũng đứng lên theo.

Bốn hào môn lớn, cùng lúc đều đứng về phía Diệp Thiên.

Cảnh tượng này khiến bọn Giang Hải Thiên, tướng Trần đều biến sắc, vô cùng ngạc nhiên.

Bọn họ không ngờ bốn gia tộc lớn thế mà lại cùng đứng về phía Diệp Thiên.

Giang Hải Thiên đứng thẳng người, nhìn thấy cảnh này lập tức hừ nhẹ một tiếng.

“Bốn gia tộc lớn, các người đều muốn hỗ trợ cho Diệp Lăng Thiên, nhưng các người cho rằng như vậy sẽ có tác dụng sao?”.

“Quyết định thẩm phán cấp trên đưa xuống hiện đang trên đường đến đây, nếu các người muốn chống lại ý của nhà nước, vậy thì cứ việc chống lưng cho Diệp Lăng Thiên, đến lúc đó đứng trước mặt nhà nước, đừng nói là bốn gia tộc lớn gì cả, cho dù các người gộp lại cũng có thể bị xử sạch!”.

Bọn Hoa Vô Đạo, Âu Dương Chấn Đức đều lộ rõ vẻ lẫm liệt, tuy trong lòng tức giận nhưng cũng không thể không thừa nhận, những lời Giang Hải Thiên nói đều là sự thật.

Bốn gia tộc có mạnh đến đâu cũng đều phải dựa vào Hoa Hạ, một khi phía chính phủ và quân đội phát động, bọn họ cũng chỉ có thể rơi vào kiếp bụi trần của lịch sử.

Nhưng cho dù như vậy, Diệp Thiên là ân nhân của bọn họ, lúc này bọn họ cũng không thể lùi bước.

Các khách quý có mặt tại hiện trường đều lắc đầu, thầm trách bốn gia tộc không có lí trí, vì một Diệp Thiên mà khiến cả gia tộc phải chết theo, thực sự hết sức ngu ngốc.

Đúng lúc này, Diệp Thiên là nhân vật chính lại đột nhiên cười lên thành tiếng.

“Liên kết với nhau cùng đệ đơn lên chính phủ và quân đội tiến hành chế tài tôi, thì ra đây là thủ đoạn của nhà họ Giang các ông!”.

Cậu lắc đầu, khóe miệng nhếch lên vẻ coi thường: “Xem ra, là tôi đã đánh giá nhà họ Giang các người quá cao rồi!”.

Cái gì mà thông báo lên phía trên để xét xử cậu, trục xuất cậu khỏi đất nước, cậu thực sự không hề thấy sợ.

Cậu vốn cho rằng nhà họ Giang là một trong nhưng gia tộc lớn ở thủ đô, trong nhà có hai tướng trấn thủ, nên cũng sẽ có chút hiểu biết về những việc trong giới võ thuật, nhưng bây giờ xem ra cậu đã nhầm hoàn toàn.

Nhà họ Giang chẳng qua chỉ là một gia tộc bình thường hơi hướng về giới chính trị và giới quân đội mà thôi, cho dù có mạng lưới quan hệ phức tạp nhưng suy cho cùng bọn họ không thể hiểu được sự lớn mạnh của võ giả.

Chưa cần nói đến cao thủ cảnh giới siêu phàm, cho dù là người ở cấp độ như Tiêu Ngọc Hoàng ở đây, có ai không bá đạo ngút trời, cưỡi lên trên tất cả vạn vật chứ?

Cùng giao thoa giữa tỉnh Vân và tỉnh Kiềm, bảy gia tộc lấy võ thuật cai quản hai nơi, uy chấn hai tỉnh, khiến nhiều gia tộc quyền quý phải đến quỳ lễ, địa vị danh tiếng mà họ có không hề kém so với bất kỳ gia tộc nào trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô, đây chính là sức ảnh hưởng tuyệt đối mà võ thuật đem lại.

Còn những người hiếm có như cậu, đối với Hoa Hạ mà nói là một sự hỗ trợ vô cùng lớn, là người có sức chiến đấu cao cấp đỉnh cao, chỉ dựa vào sự tố cáo của bảy vị tướng cỏn con và ba vị bí thư tỉnh liên kết đệ đơn, chính phủ sẽ định tội cậu, đúng là chuyện hoang đường.

Những ông lớn thật sự của Hoa Hạ, có thể chỉ đạo Hoa Hạ, giao thiệp với các nguyên thủ của các quốc gia lớn, có ai mà không phải là nhân vật có tầm cỡ khủng?

Giữa một vị cao thủ võ thuật ở cảnh giới siêu phàm và nhà họ Giang, lựa chọn như thế nào thì đương nhiên bọn họ rõ nhất!

“Diệp Lăng Thiên, đại nạn sắp đến, vậy mà cậu còn già mồm?”.

Giang Vũ Dân nheo hai mắt lại, lạnh lùng nói: “Sau khi nhận được quyết định của cấp trên, cậu sẽ mãi mãi bị liệt vào danh sách đen của Hoa Hạ, bị trục xuất khỏi đất nước, cả đời không thể đặt chân đến Hoa Hạ, đây chính là cái giá phải trả vì đã đắc tội với nhà họ Giang tôi!”.

“Hừ!”, Diệp Thiên nhếch miệng cười, xua ngón tay về phía bảy vị tướng kia.

“Chuyện trên núi Tây Sơn vốn đã kết thúc, nhưng các người lại cứ muốn dây dưa mãi, vậy bây giờ cần đến lượt tôi rồi!”.

“Nhà họ Giang các người nói rằng có mối quan hệ trong giới thương mại, chính trị và quân đội, nếu các người muốn dây với tôi, vậy tôi sẽ từ ba giới này, xử hết cho đến khi nhà họ Giang các người sụp đổ!”.

Cậu rút điện thoại ra, gọi một cuộc.

“Là tôi!”.

“Trong vòng một tuần, lấy hết mọi nguồn lực của Tập đoàn Thịnh Đường, kênh nào bọn họ có, chúng ta mua lại với giá cao gấp đôi, tôi muốn Tập đoàn Thịnh Đường biến mất khỏi giới thương mại!”.

“Ngoài ra, các doanh nghiệp tập đoàn trong top 10 Hoa Hạ, chúng ta xóa bỏ vĩnh viễn sự hợp tác với ba doanh nghiệp này!”.

Giọng nói Diệp Thiên bình thản, nói ra tên của Tập đoàn Thịnh Đường mà Giang Vũ Dân vừa nhắc đến và ba tập đoàn khác trong top 10.

Một lúc sau, Diệp Thiên cúp điện thoại, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía bọn Giang Vũ Dân.

“Đây là giới thương mại!”.

Giang Hải Thiên và Giang Vũ Dân đều nhìn nhau, không hiểu gì cả, những khách khứa xung quanh cũng ngơ ngác.

Vài phút sau, một người trung niên mặc vest đột nhiên đứng lên, vẻ mặt hốt hoảng.

Mọi người đều nhận ra, đây là CEO của Tập đoàn Thinh Đường nhà họ Giang.

Anh ta nhanh chân đi đến bên cạnh Giang Hải Thiên, báo cáo với Giang Hải Thiên: “Gia chủ, vừa rồi nhận được thông tin, chín nhà phân phối mà chúng ta đã hợp tác mười năm, toàn bộ đều thông báo ngừng hợp tác với chúng ta, sẽ không cung cấp hàng cho chúng ta nữa!”.

Giang Hải Thiên nghe thấy vậy, sắc mặt hơi khựng lại.

Ông ta là quân nhân đã giải ngũ, không hiểu về thương mại, nên Tập đoàn Thịnh Đường nhà họ Giang đã tìm được một người có chức vụ cao trong doanh nghiệp thuộc top 500 doanh nghiệp mạnh nhất thế giới đến đảm nhiệm chức vụ CEO, nhưng cho dù là vậy, ông ta cũng hiểu rõ, Tập đoàn Thịnh Đường có chín nhà phân phối vô cùng thân thiết, mười năm chưa hề thay đổi, có sự hợp tác vô cùng bền vững với Tập đoàn Thịnh Đường.

Nhưng bây giờ chín nhà phân phối lại cùng lúc lựa chọn dừng hợp tác với Tập đoàn Thịnh Đường, điều này đúng là không thể tin được.

Giang Vũ Dân đảo mắt, nhớ tới cuộc điện thoại vừa rồi của Diệp Thiên.

“Diệp Lăng Thiên, là cậu làm sao?”.

Thần thái ông ta thay đổi, càng nghĩ càng thấy lạ, Diệp Thiên rốt cuộc dựa vào đâu có thể cắt được kênh phân phối của Tập đoàn Thịnh Đường, cô lập hoàn toàn Tập đoàn Thịnh Đường?

Đây không chỉ cần một mạng lưới quan hệ lớn mạnh, mà còn cần một nguồn tiền khủng khiếp đến mức đáng sợ, số tiền lớn như vậy, cho dù các ông lớn ở tỉnh Xuyên của Diệp Thiên, cho dù là bốn gia tộc lớn ở thủ đô liên kết lại cũng chưa chắc đã đạt đến, Diệp Thiên làm sao lại có được khối tài sản khủng đến vậy?

Thấy vậy, Diệp Thiên chỉ mỉm cười, giơ một ngón tay về phía Giang Vũ Dân.

“Vừa rồi, chỉ là làm hỏng tàu mẹ thương mại của nhà họ Giang các ông mà thôi, còn bây giờ, tôi sẽ cùng các ông chơi với giới quân đội!”.

Cậu nói dứt, tiếng quay của cánh máy bay trực thăng đang hạ cánh xuống bên ngoài đại sảnh vọng đến.

Đại sảnh tiếp khách được thiết kế bằng kính trong suốt, mọi người ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy ánh đèn chớp nháy, ba chiếc máy bay thực thăng quân dụng đang xuất hiện trước mắt!
Chương 478: Tướng Long nhận

“Ầm ầm”

Tiếng ầm ầm cực lớn từ trên trời dội xuống, ba chiếc máy bay trực thăng quân dụng đồng thời đáp xuống trên quảng trường của Trung Hoa Các.

“Chuyện gì vậy?”

Tướng Trần, Giang Hải Thiên đều cảm thấy không thể tin được. Tất cả đều tỏ ra kinh hãi.

Có thể điều động được trực thăng quân dụng, trừ trường hợp có nhiệm vụ đặc biệt cần chấp hành ra thì chỉ có cấp tướng trở lên mới đủ quyền hạn.

Đối với những tướng đã về hưu như bọn họ căn bản không thể.

Nhưng rốt cuộc là chuyện gì mà có thể khiến ba chiếc trực thăng quân dụng vội đáp xuống Trung Hoa Các chứ?

Giang Hải Thiên và Giang Vũ Dân nhìn nhau rồi lại nhìn bộ dạng bình tĩnh của Diệp Thiên. Bọn họ bỗng dấy lên dự cảm chẳng lành.

Mấy chục nhân viên mở cửa bước vào xếp thành hàng. Sau đó, năm người đàn ông trung niên mặc quân phục bước đi ầm ầm, vững chãi xuất hiện trước tầm mắt của mọi người.

“Tướng Vương?"

Tướng Trần nhìn thấy một người trong số đó thì mặt tái mặt và nhanh chóng đi tới.

Ông ta vốn thuộc cấp trung trong quân đội, còn người trước mặt thì hiện tại là thống soái tối cao trong bộ phận chiến đấu, nắm giữ quân đội của năm tỉnh và hai thành phố trực thuộc, vậy thì quyền lực sẽ lớn tới mức nào chứ?

Lúc ông ta còn kiểm soát toàn tỉnh thì đã không thể nào so sánh với người này rồi, huống hồ lúc này ông ta đã lui về hậu phương, còn đối phương đang đúng lúc lên như diều gặp gió, uy thế hừng hực.

“Người đó là thống soái tối cao của quân khu trung bộ, là tướng Vương Hướng Hầu.

Không ít người đều kinh hãi kêu lên với biểu cảm run sợ.

“Còn nữa, tướng Hồ - Hồ Yến Khang, thống soái tối cao của quân khu phía Tây?”

“Còn cả tướng Lưu ở quân khu phía Đông…”

“Tướng Yến ở quân khu phía Bắc nữa…”

Rất nhiều quan khách quay qua, đôi mắt tràn ngập sự sợ hãi tới mức dường như không thể sợ thêm được nữa.

Năm người này, không còn nghi ngờ gì nữa, đều là đại tướng. Mỗi người đều có vị trí cao ngất ngưởng trong các quân khu và nắm giữ vô số quân đội của các tỉnh.

Năm người này bình thường mỗi người trấn áp một phương, kiểm soát một khu vực và đều là những trụ cột của những nơi đó, điều gì đã khiến cả năm người đều xuất hiện ở thủ đô, hơn nữa còn đều là ở Trung Hoa Các chứ?

Nhìn thấy tướng Trần, Vương Hướng Hầu chỉ khẽ gật đầu, biểu cảm có phần lạnh nhạt.

“Tướng Trần rảnh rỗi thế, lại chạy tới cả nhà họ Giang ở thủ đô làm khách, xem ra cuộc sống sau khi về hưu còn phong phú đặc sắc lắm nhỉ!”

Nghe Vương Hướng Hầu nói với giọng châm chích thì tướng Trần lập tức sầm mặt.

Chỉ nghe thấy Vương Hướng Hầu tiếp tục nói: “Chúng tôi tới đây là vì có chuyện quan trọng cần làm”.

Tướng Trần nghe thấy vậy thì thầm run rẩy. Rốt cuộc là chuyện trọng đại gì mà cần tập hợp cả năm vị thống soái của năm quân khu tới Hoa Hạ chứ?

Năm vị đại tướng có mặt thì đến cả bảy vị tướng mà nhà họ Giang tập hợp trước đó cũng phải tái mặt. Khi đám đông còn đang hồ nghi vì mục đích tới đây của năm vị kia thì một trong số họ đột nhiên đi ra và bước tới trước mặt Diệp Thiên.

“Diệp tiên sinh, đã lâu không gặp”.

“Người này đưa ta ra cười với cậu trông cứ như rất thân quen.

Không ít người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng đó đều hết hồn, nhất là Giang Hải Thiên – người từng xuất thân từ quân khu phía Nam thì đồng tử đột nhiên co lại.

Người đang chào hỏi Diệp Thiên chính là thống lĩnh tối cao của quân khu phía Nam – Lương Long Đình.

“Tướng Lương, đã lâu không gặp!”

Diệp Thiên cũng đưa một tay ra bắt tay Lương Long Đình và nở nụ cười.

Lương Long Đình đặt bàn tay còn lại lên bàn tay Diệp Thiên với vẻ cung kính.

“Một tháng trước, Diệp tiên sinh trong trận chiến ở sông Lan Thương đã khiến đám nhãi con Nam Long Nhận hoàn toàn bái phục. Từ đó về sau, mỗi người bọn họ đều hăng say, chăm chỉ tu luyện và cuối cùng cũng có được thành tựu. Một tuần trước, bọn họ đã đem lại vinh quang cho chúng tôi trong trận thi đấu giữa hai vùng Nam Bắc. Đúng là vất vả cho Diệp tiên sinh rồi.

Những người xung quanh nhìn nhau, đến cả người của bốn gia tộc cũng cảm thấy không dám tin.

Lương Long Đình là đại tướng, nắm quyền sinh sát trong tay, là thống soái một phương mà sao lại thân thiết với Diệp Thiên giống như là đã quen biết từ lâu thế kia?

“Tướng Lương quá lời rồi, tôi chỉ là giúp chút mà thôi!”

Diệp Thiên lắc đầu, sắc mặt vẫn không hề thay đổi.

Đúng lúc này, bốn vị đại tướng còn lại cũng bước lên. Bọn họ hiếu kỳ nhìn Diệp Thiên, sau đó chắp tay.

“Hóa ra vị này chính là Diệp tiên sinh. Dù chúng tôi ở các khu vực Đông Tây Nam Bắc khác nhau nhưng cũng đều đã nghe danh tiếng như sấm rền về Diệp tiên sinh. Hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội được gặp mặt, đúng là phúc lớn!”

Đối diện với những vị đại tướng, Diệp Thiên chỉ khẽ cười và gật đầu đáp lại.

Mấy người không hề tỏ ra khó chịu. Tới cấp bậc của bọn họ đương nhiên hiểu rõ sự ngạo nghễ của những nhân vật như Diệp Thiên. Cộng thêm với mục đích tới đây hôm nay của họ thì bọn họ thật chỉ muốn kết giao với người anh hùng như Diệp Thiên mà thôi.

“Diệp tiên sinh, hôm nay chúng tôi tới đây là có chuyện quan trọng muốn tìm cậu!”

Lương Long Đình thấy đám đông chào hỏi xong thì trở nên nghiêm túc hơn nhiều.

Ông ta ra hiệu cho một vị đại tá ở gần đó. Vị đại tá này lập tức bước tới, đưa ra một chiếc hộp.

Lương Long Đình mở chiếc hộp ra. Một luồng sáng lấp lánh chiếu ra khỏi chiếc hộp. Đám đông nhìn qua thì phát hiện đó là một chiếc huân chương hình dao găm được khắc thêm hình rồng.

Nhìn thấy chiếc huân chương này, Diệp Vân Long lập tức đơ người. Mấy người Giang Hải Thiên cũng tái mặt.

Huân chương hình dao găm khắc thêm hình rồng này chỉ cần là tướng cấp cao thì đều từng nghe qua. Đây là đội quân tinh nhuệ bí mật nhất của Hoa Hạ, là huân chương Long Nhận tối cao.

Huân chương Long Nhận xuất hiện thì có nghĩa là gì, mọi người đều biết.

“Không thể nào…”

Giang Hải Thiên và Giang Vũ Dân nhìn nhau. Họ đều cảm thấy không thể tin nhưng bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì Lương Long Đình là lên tiếng trước.

“Diệp Lăng Thiên – tổng giáo quan Nam Long Nhận, sáng tạo ra Phệ Thiên Luyện Khí Quyết, có công hiến to lớn trong việc nâng cao sức chiến đấu của Long Nhận, nhận đặc lệnh của quân đội, chúng tôi trao tặng huân chương Long Nhận cho cậu và trở thành trung tướng của Long Nhận.

Giọng nói của Lương Long Đình sang sảng, truyền khắp đại sảnh. Vô sô người cảm thấy thất kinh, không dám tin vào mắt mình.

‘Long Nhận’ là tổ chức bí mật đặc thù hàng đầu của Hoa Hạ. Không ít người đã nghe về nói, trong đó cấp chỉ huy cao nhất chính là tổng giáo quan.

Thế nhưng bọn họ không ngờ Diệp Thiên – ngoài là Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên ra thì còn giữ thân phận này, điều càng khiến họ không dám tin là năm vị đại tướng còn đích thân tới đây để tiến hành lễ trao tặng huân chương cho cậu.

Đám người Giang Hải Thiên và tướng Trần đứng ngây như phỗng, mặt đơ ra. Tướng Long Nhận mặc dù chỉ là trung tướng nhưng sức mạnh mà nó đại diện thì còn vượt xa hơn nhiều so với chức trung tướng, thậm chí còn có thể sánh ngang bằng so với đại tướng.

Bọn họ không ngờ Diệp Thiên lại ẩn giấu thân phận đáng sợ như vậy. Bọn họ càng không dám tưởng tượng, rằng Diệp Thiên chưa tới hai mươi tuổi mà lại có thể nhận được vinh dự như thế!

Mấy vị tướng Trần trước đó ra tay trợ giúp cho nhà họ Giang thì lúc này đều tối mặt và rơi vào im lặng.

Diệp Thiên đưa hai tay ra nhận lấy huân chương. Lương Long Đình lập tức nở nụ cười: “Giờ không thể gọi cậu là Diệp tiên sinh nữa mà gọi là tướng Diệp rồi!”

Diệp Thiên cười thản nhiên, không nói gì, chỉ nhận lấy huân chương sau đó quay qua nhìn hai bố con Giang Hải Thiên và Giang Vũ Dân với vẻ mặt lạnh lùng.

“Vừa rồi, mọi người không phải nói là đã đệ đơn muốn trị tội tôi và trục xuất tôi sao?”

“Bây giờ các người còn dám nói lại một lần nữa không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK