Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô quay về phía Diệp Thiên, giọng nói kiên định: “Tôi sẽ không nói câu này với người khác, bởi vì họ nghe xong sẽ mỉm cười cho qua, cảm thấy tôi đang đùa giỡn, nhưng tôi hi vọng anh có thể trở thành người làm chứng!”





“Tôi, La Thanh Chỉ, sớm muộn sẽ có một ngày tôi có được một chỗ đứng trong Huyền Môn, tôi sẽ đích thân biến hôn ước này thành một trang giấy bỏ đi!”






Nhìn thấy quyết tâm kiên định từ sâu trong ánh mắt của La Thanh Chỉ, Diệp Thiên trầm ngâm trong thoáng chốc rồi mỉm cười gật đầu.





“Cô hai, tôi tin rằng cô nhất định sẽ làm được!”





La Thanh Chỉ quay đầu, đôi mắt đẹp hấp háy, cô ấy không ngờ rằng người để cô ấy tâm sự được nỗi lòng, cho cô ấy sự khẳng định lại không phải cha mình, không phải bạn bè cùng học ở học viện Khiên Kham, cũng không phải những người quen khác ở nhà họ La, mà lại là một người ngoài mới quen chưa đầy hai ngày.





Cô ấy đang định nói gì đó, đúng lúc này, một luồng sáng màu tím xẹt ngang qua bầu trời, giống như bóng câu qua cửa sổ, sau đó từ trên bầu trời rơi xuống, hướng về phía đình viện mà hai người đang ngồi.





“Hửm?”







Ánh mắt của La Thanh Chỉ thoáng thay đổi, vội vàng đứng dậy, Diệp Thiên chỉ đảo mắt một cái, nhưng vẫn ngồi im không nhúc nhích.





Ánh sáng tím hạ xuống, cuối cùng rơi vào lối ra của đình viện, biến thành một bóng dáng mảnh mai yêu kiều, hóa ra là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.





Cô gái này mặc một bộ đồ tím, trên cánh tay đeo một chuỗi lục lạc xinh xắn, thỉnh thoảng phát ra âm thanh vui tai, trên mặt không dính chút son phấn nào nhưng vẫn lộ ra tiên khí, đôi mắt lúng liếng thanh tú, giống như có thể đọc được lòng người.





Diệp Thiên chú ý thấy diện mạo của cô ấy có vài phần giống với La Thanh Chỉ.





“Chị!”





Thấy cô gái kia xuất hiện, La Thanh Chỉ lập tức gọi một tiếng, gương mặt lộ vẻ mừng rỡ.





Cô gái vừa mới đến lại không có biểu cảm gì, gương mặt lạnh lẽo như sương.





“Thanh Chỉ, lời chị nói với em, em coi như gió thoảng bên tai à?”





“Em là dòng chính của nhà họ La, khác biệt với những hạ nhân thấp hèn này, tối đến còn chạy tới tiểu viện của kẻ ăn người ở ngồi uống rượu với người ta, nếu để người ngoài trông thấy, còn ra thể thống gì?”





La Thanh Chỉ nghe thấy mà khựng lại, cúi đầu, hiển nhiên có vài phần khiếp sợ cô gái này.





Cô gái áo tím trừng mắt nhìn La Thanh Chỉ, sau đó quay sang, ánh mắt rơi xuống người Diệp Thiên, thái độ càng thêm lạnh lùng, giọng nói có vài phần hùng hổ chèn ép người khác.





“Một người ở nhỏ nhoi mà dám xúi giục cô hai uống rượu, lá gan cậu thật không nhỏ!”





La Thanh Chỉ nghe thấy thế mà mặt mũi biến sắc, vội vàng kéo tay cô gái kia.





“Chị, là do em…”





Cô ấy vừa lên tiếng, cô gái kia đã đảo mắt nhìn sang: “Không có việc của em, im ngay cho chị!”





Sau đó cô ấy chỉ ra bên ngoài đình viện, ánh mắt không có chút tình cảm nào.





“Cho cậu nửa canh giờ, thu dọn đồ đạc cút khỏi nhà họ La. Nhà họ La tôi không cần loại hạ nhân không biết tôn ti sang hèn như cậu, sau này tôi không muốn cậu xuất hiện ở Mai Thành thêm nữa!”





Câu nói của cô gái này giống như hoàng đế hạ thánh chỉ vậy, không cho phép bất cứ ai nghi ngờ hay chất vấn.





Mà Diệp Thiên vẫn ngồi im trên ghế đá, không hề phản ứng, ngược lại còn nhìn chằm chằm vào cô gái áo tím mà sững người.





Cậu nhìn chằm chằm cô gái áo tím trong chốc lát, cảm nhận được dao động khí tức quen thuộc từ cơ thể cô gái này mà thoáng vui mừng.





“Khí tức này, cực kỳ giống với khí tức năng lượng của Thi Trảm Nguyên!”



“Cô ấy là… người của Tứ Tượng Tông?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK