Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng là người đứng đầu tỉnh, Diệp Thiên gọi điện thoại cho Hàn Phong, gia chủ nhà họ Hàn ở Thành Môn.

“Đế Vương, cậu có thể gọi điện thoại tới đúng là làm tôi ngạc nhiên!”.

Nhận cuộc gọi của Diệp Thiên, Hàn Phong rõ ràng rất kinh ngạc, cười lớn ở đầu dây bên kia, trong giọng nói mang theo sự kính nể.

Năm xưa gặp Diệp Thiên lần đầu, Diệp Thiên chỉ là một thằng nhóc ngay cả cao thủ các nơi của giới võ thuật cũng không biết.

Nhưng chỉ trong vòng một năm, Diệp Thiên đã bước lên đỉnh cao, sáng lập nên Tập đoàn Lăng Thiên. Hơn nữa còn đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, được tôn xưng là Đế Vương Bất Bại, khiến ông ấy vô cùng xúc động.

Mặc dù nhà họ Hàn trấn giữ Thành Môn, trông xuống tỉnh Xuyên, nhưng ở trước mặt Diệp Thiên chắc chắn cũng chỉ giống như một đứa bé.

“Gia chủ Hàn nói đùa, gọi tôi là Diệp Thiên được rồi”.

Diệp Thiên bình thản đáp: “Lần này tôi gọi tới là muốn hỏi một chuyện”.

“Ngày mai, tôi định xuất phát đến nhà họ Tiêu ở tỉnh Vân để chúc thọ ông cụ Tiêu. Tin tức về mặt này chắc chú rõ hơn tôi, tôi muốn biết ông cụ Tiêu thích món gì nhất để tôi chuẩn bị cho tốt”.

“Nhà họ Tiêu ở tỉnh Vân?”.

Hàn Phong ở đầu bên kia điện thoại rõ ràng rất sửng sốt, kinh ngạc hỏi: “Cậu nói đến nhà họ Tiêu, gia đình tướng lĩnh quân đội hàng đầu tỉnh Vân sao?”.

“Vâng!”, Diệp Thiên trả lời: “Có vấn đề gì sao?”.

Hàn Phong ở đầu bên kia điện thoại im lặng mấy giây, sau đó mới hạ giọng nói: “Diệp tiên sinh, nhà họ Tiêu ở tỉnh Vân lớn mạnh lắm, so với nhà họ Hàn tôi còn to hơn mấy lần. Ông cụ Tiêu chinh chiến nửa đời, từng là chỉ huy của quân đội tỉnh Điền, thống lĩnh nửa số binh mã. Cũng vì vậy mà nhà họ Tiêu được gọi là gia đình tướng lĩnh quân đội”.

“Ở tỉnh Vân, địa vị của nhà họ Tiêu có thể nói là rất cao, dù là người chức cao ở biên giới cũng phải khách sáo với bọn họ. Lúc ông cụ Tiêu hành quân đánh trận có vô số học trò, trải khắp ba tỉnh Vân - Quý - Xuyên, có thể nói là xứng danh “tấm gương nhà giáo”!”.

“Lẽ nào Diệp tiên sinh quen biết với nhà họ Tiêu?”.

Nhắc tới nhà họ Tiêu ở tỉnh Vân, ngay cả Hàn Phong cũng không thể không nể mặt.

“Quen biết?”, Diệp Thiên giải thích: “Cũng không phải là quen biết gì, lần này cũng là lần đầu tiên tôi tới nhà họ Tiêu. Em gái tôi Cố Giai Lệ là cháu ngoại của ông cụ Tiêu, tôi đi cùng cô ấy đến nhà họ Tiêu chúc thọ”.

Cuối cùng Hàn Phong cũng khôi phục tinh thần, trịnh trọng nói: “Diệp tiên sinh, lần này đến nhà họ Tiêu, mong cậu nghe tôi nói một lời”.

“Ông cụ Tiêu từng là thống soái của đại quân, là chỉ huy của một đội quân kiên cường. Mặc dù sau khi chính phủ mới thành lập, ông ấy đã lui về, nhưng mấy chục năm nay, sức ảnh hưởng của ông ấy còn lớn hơn xưa”.

“Nhất là ông cụ Tiêu tính tình cứng nhắc, không biết linh hoạt, xưa nay đều bảo thủ nóng nảy, đối với con người hay sự việc đều có chút cố chấp. Người vừa mắt ông ấy thì ông ấy sẽ khen ngợi hết mực, trò chuyện vui vẻ, còn người ông ấy không ưa thì ông ấy sẽ lạnh nhạt, không nể nang gì”.

“Lần này cậu đến nhà họ Tiêu chúc thọ, tốt nhất nên công khai thân phận mà đến, như vậy tránh để xảy ra tranh chấp không cần thiết”.

Mỗi một câu chữ của Hàn Phong đều rất nghiêm túc. Vì quan hệ hai nhà, ông ấy từng theo ông cụ Hàn đến nhà họ Tiêu, có duyên gặp mặt ông cụ Tiêu một lần. Ông ấy biết rõ ông cụ Tiêu kiêu ngạo khí phách đến mức nào, dù là nhà họ Hàn ở trong mắt ông cụ Tiêu cũng chỉ là thế yếu.

Đối với những người tầm thường, ông cụ Tiêu sẽ không để mắt đến, coi như cỏ rác, có tiêu chuẩn rất cao. Ông ấy lo Diệp Thiên đến nhà họ Tiêu mà không để lộ thân phân sẽ bị ông cụ Tiêu khinh thường.

“Công khai thân phận sao?”.

Diệp Thiên khẽ lắc đầu: “Lần này tôi đến nhà họ Tiêu chỉ là để chúc thọ, tặng quà ăn tiệc xong sẽ đi ngay, không cần phiền phức như vậy”.

“Chú cứ nói với tôi ông cụ Tiêu thích cái gì, để tôi chuẩn bị quà mừng”.

Hàn Phong thấy thái độ Diệp Thiên bình tĩnh bèn không khuyên nhủ nữa, nói chuyện ông cụ Tiêu thích uống rượu, thích chơi cờ cho cậu nghe.

Diệp Thiên ghi nhớ, sau đó dành thời gian nửa ngày để chuẩn bị rồi lên máy bay bay đến Côn Thành ở tỉnh Vân.

Cậu tính toán thời gian, lần này đến Côn Thành chúc thọ ông cụ Tiêu, sau khi kết thúc có lẽ cũng đến thời gian một tuần mà cậu với sĩ quan Thôi đã giao hẹn, khi đó sẽ là lúc cậu vào Long Nhận đảm nhiệm chức tổng giáo quan.

Cậu gọi điện cho sĩ quan Thôi và thư ký Sở nói rõ hành trình của mình, đến lúc đó bọn họ sẽ đến Côn Thành đón cậu.

“Khốn nạn, dám giết con trai tôi! Diệp tiên sinh, hay cho một Diệp tiên sinh ở tỉnh Xuyên!”.

Cùng lúc đó, trong một căn biệt thự ở trung tâm hành chính của tỉnh Tấn, một người đàn ông trung niên ném bình hoa trị giá triệu tệ trong tay xuống đất vỡ tan, mặt mày dữ tợn, như muốn cắn người.

Trước mặt ông ta là thi thể lạnh lẽo méo mó của Hoàng Hưng Hải, một người phụ nữ nhào vào thi thể của cậu ta, khóc lóc thảm thiết, nức nở nghẹn lời.

Nhìn thấy cảnh này, ông ta gần như phát điên.

Mặc dù Hoàng Hưng Hải không phải con trai một của ông ta, nhưng lại là đứa ông ta cưng chiều nhất trong những người con, cũng là đứa có thiên phú kinh doanh cao nhất. Ông ta còn nghĩ sẽ dần dần đào tạo, sau này sẽ giao Quốc tế Hoàng Minh to lớn cho cậu ta quản lý, nào ngờ tin dữ Hoàng Hưng Hải đã chết lại được báo về.

“Hoàng Quốc Thắng, tôi mặc kệ ông dùng cách gì, tôi muốn thằng nhóc họ Diệp kia phải chết, tôi muốn cậu ta chết không chỗ chôn thân!”.

Người phụ nữ ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập oán hận và phẫn nộ, chỉ mong băm vằm Diệp Thiên ra làm trăm mảnh.

Ánh mắt Hoàng Quốc Thắng tối sầm, nặng nề gật đầu. Tuy Diệp Thiên xưng hùng ở tỉnh Xuyên, còn là chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên quyền thế cao nhất Hoa Hạ hiện nay, nhưng Quốc tế Hoàng Minh trong tay ông ta cũng không thua kém.

Ông ta phải bắt Diệp Thiên trả giá đắt!

“Hưng Hải, con yên tâm, bố nhất định sẽ trả thù cho con!”.

Ánh mắt ông ta chăm chú, chỉ mới vừa rồi ông ta đã gọi điện thoại cho Thẩm Lập Niên chủ tịch Tập đoàn Thịnh Vinh. Hai người có hoàn cảnh giống nhau, đều mất đi đứa con trai yêu quý, coi Diệp Thiên như kẻ thù không đội trời chung.

Lần này, nhà họ Hoàng và nhà họ Thẩm bắt tay với nhau, bọn họ nhất định phải đẩy Diệp Thiên vào vực sâu mãi mãi không gượng dậy nổi.

“Diệp tiên sinh ở tỉnh Xuyên, lần này tôi sẽ bắt cậu nợ máu trả bằng máu!”.

Sát ý trong mắt ông ta lóe lên, sự hung ác càng hiện rõ.

Ở cổng sân bay Côn Thành, Cố Giai Lệ mặc đồ mát mẻ, đeo cặp kính râm dày cộm che đi nửa gương mặt, nhưng Diệp Thiên vẫn nhận ra cô ngay cái nhìn đầu tiên.

“Anh Diệp Thiên!”.

Nhìn thấy Diệp Thiên xuất hiện, Cố Giai Lệ nở nụ cười rạng rỡ, vẫy tay với cậu.

“Bây giờ chúng ta đi tới nhà họ Tiêu luôn, hay là muộn chút nữa mới đi?”.

Diệp Thiên đeo cặp xách một quai giản dị, giống hệt sinh viên đại học quần áo gọn nhẹ đi du lịch, mỉm cười hỏi.

“Chúng ta qua đó luôn đi, vừa rồi bà ngoại gọi điện cho em, nói có anh họ đến đón chúng ta, bây giờ chắc cũng sắp đến sân bay rồi”.

Cố Giai Lệ cười ngọt ngào nói.

“Vậy à?”.

Diệp Thiên gật đầu, ngồi trò chuyện cùng Cố Giai Lệ ở bên rào chắn. Khoảng mười mấy phút sau, tiếng chuông điện thoại của Cố Giai Lệ vang lên, cô bắt máy khách sáo vài câu. Chưa tới một phút, một thanh niên mặc áo sơ mi màu xanh lục đã xuất hiện trước mặt bọn họ.

Người thanh niên mặt mũi tuấn tú, trông rất trung hậu nhã nhặn, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, vô cùng ấm áp. Anh ta ăn mặc gọn gàng lịch thiệp, vẻ ngoài giống một người thành công.

Đi bên cạnh anh ta là một cô gái xinh đẹp, hai chân thon dài, mặt mũi xinh hơn Cố Giai Lệ một chút, đang mỉm cười gật đầu với bọn họ.

“Em là em họ Giai Lệ phải không?”.

Người thanh niên nhìn về phía Cố Giai Lệ, mặc dù anh ta đã nhìn thấy cô trên truyền hình nhiều lần, nhưng lúc này cô đeo kính râm, anh ta cũng không thể khẳng định.

“Là em, anh là anh họ Tiêu Lâm phải không?”.

Cố Giai Lệ mỉm cười gật đầu, kéo kính râm xuống một chút. Thanh niên tên Tiêu Lâm mỉm cười gật đầu, ra dấu mời.

“Giai Lệ, đi thôi, xe đang ở bên kia”.

Cố Giai Lệ đáp lại một tiếng, vòng hai tay qua cánh tay của Diệp Thiên: “Anh Diệp Thiên, chúng ta đi thôi!”.

Diệp Thiên vừa đứng dậy, lúc này hai thanh niên nam nữ mới chú ý đến cậu. Thấy Cố Giai Lệ thân thiết với Diệp Thiên như vậy, hai người đều ngẩn ra, đồng thời biến sắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK