Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 471: Tất thảy mọi ân oán, đêm nay sẽ kết thúc

Trong quán rượu, không khí đột nhiên căng thẳng, tầng một - chỗ của nhóm người Diệp Thiên đang ngồi nổi lên từng đợt gió lớn khiến bàn ghế xung quanh lần lượt vỡ nát, vò rượu tan tành, rượu dây ra khắp nơi, mùi rượu tràn ngập

Ông chủ và mấy phục vụ quán rượu đều không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng bị dọa trắng mặt.

“Thì ra cậu chính là Diệp Lăng Thiên!”

Ánh mắt Trương Chí Lăng trở nên điên cuồng, ông ta vừa liếc mắt, khí thế đột nhiên trở thành cuồng phong xông về phía Diệp Thiên.

Diệp Thiên chợt cười khổ, cách biệt tám năm, cậu lại gặp lại Trương Chí Lăng, nhưng lần hội ngộ này chẳng vui vẻ gì.

Cậu không ngờ mục đích của Trương Chí Lăng tới thủ đô là vì mình.

Gió mạnh quát, không AI nhìn thấy động tác Diệp Thiên thế nào, nhưng cơn gió cuồng bạo lại không thể tiếp cận đến gần cơ thể cậu dù chỉ một chút, phía trước cậu và Hoa Lộng Ảnh giống như có một màn chắn bảo hộ vô hình, bảo vệ hai người kín kẽ.

Hai luồng khí thế đối chọi trước bàn, toàn bộ quán rượu đều lắc lư. Ngay tiếp đó, trong không khí phát ra một tiếng vang trầm, một luồng dao động năng lượng dâng trào ở chỗ hai người. Xung quanh quán rượu có trồng mấy cây thông cao lớn nhưng cùng lúc đó, chúng nó lại giống như bị một thanh đao chém qua, toàn bộ đều bị chặt đứt.

Mấy căn tứ hợp viện bỏ hoang xung quanh quán rượu cũng bị sụp đổ tại chỗ!

Đôi mắt Hoa Lộng Ảnh chấn động, hai người Diệp Thiên và Trương Chí Lăng không hề động tay, nhưng thế giao phong lại có sức công phá kinh khủng như vậy. Nếu họ dốc hết toàn lực, e là những tòa nhà trong bán kính trăm trượng có khả năng đều sẽ sụp nát.

“Diệp Lăng Thiên được lắm! Nghe nói cậu tuổi trẻ thành danh, thậm chí giết chết cao thủ giới võ đạo, ngay cả Thiên Cơ Lâu cũng tự mình đặt biệt danh cho cậu, hôm nay được gặp, đúng là danh bất hư truyền!”

Khí thế trên người Trương Chí Lăng đột nhiên lui đi, biến mất không thấy tăm hơi, ông ta nâng mắt nhìn Diệp Thần, ánh mắt lộ rõ vẻ phức tạp.

“Chẳng trách sư đệ Vô Trần của tôi lại chết trong tay cậu!”

Phòng ngự trên người Diệp Thiên cũng biến mất, cậu thản nhiên lắc đầu, vẻ mặt khôi phục lại vẻ lạnh nhạt.

“Ông ta ra tay vì nhà họ Giang, tôi đã nói rõ để ông ta rút lui, nhưng đáng tiếc, ông ta không nghe theo lời khuyên của tôi!”

“Đối với Võ Đang, không hiểu sao tôi lại rất có thiện cảm, quả thực tôi cũng không muốn giết ông ta!”

Diệp Thiên đã từng càn quét rất nhiều kẻ địch hùng mạnh trong thiên hạ, chưa bao giờ tỏ ra hèn nhát mềm yếu, nhưng lúc này đối mặt với Trương Chí Lăng mà cậu xem như là ân nhân, cũng không khỏi cảm thấy có chút xúc động.

“Chuyện này vốn không quan trọng, quan trọng là, cậu ấy chết dưới tay cậu!”

Ánh mắt Trương Chí Lăng chợt bừng lên sát ý, giọng điệu lạnh lùng.

Diệp Thiên thoải mái cười, uống cạn giọt rượu cuối cùng trong bình rượu.

“Uống xong bình rượu này, ông có thể ra tay, báo thù cho sư đệ ông!”

Ánh mắt Trương Chí Lăng nhìn Diệp Thiên chằm chằm, không khí như đông cứng vào thời khắc này, một lúc sau, ánh mắt ông ta kiềm chế lại sát ý, cầm bình rượu lên.

“Hôm nay, tôi và cậu không nói đến ân oán, chỉ nói đến phong hoa tuyết nguyệt, tôi sẽ không ra tay với cậu!”

Ông ta cứ vậy uống cạn rượu trong bình, sau đó tay nâng lên, bình rượu bay đi, đập vào xà ngang bên trên mà tan vỡ.

“Rượu hết tình cạn, từ bây giờ trở đi, tôi và cậu chính là kẻ thù!”

Ông ta nắm lấy phất trần, thản nhiên cất bước đi đến bậc thang, chỉ có giọng nói lạnh lẽo truyền đến.

“Tôi là chưởng môn Võ Đang - Trương Chí Lăng, đạo hiệu Phong Lăng!”

“Lần tới, tôi nhất định sẽ giết cậu!”

Vừa dứt lời, bóng dáng cao lớn đã biến mất khỏi quán rượu.

“Anh Thiên!”

Trương Chí Lăng vừa rời đi, Hoa Lộng Ảnh vội vàng nắm cánh tay Diệp Thiên, ánh mắt chợt lóe lên, có chút lo lắng.

Diệp Thiên nắm lấy một miếng thịt bò bỏ vào miệng nhấm nháp thưởng thức, khóe miệng khẽ nhếch.

“Vốn dĩ anh nghĩ gặp lại được ân nhân thì có thể uống rượu trò chuyện, bày tỏ cảm ơn với ông ấy, nhưng lại không ngờ, ân nhân cũng có thể trở thành kẻ thù bất kỳ lúc nào!”

Hoa Lộng Ảnh trầm ngâm, đột nhiên lên tiếng.

“Anh Thiên, chưởng môn Võ Đang Trương Chí Lăng này thì em đã từng nghe ông nội em nhắc đến, trên bảng xếp hạng sức chiến đấu, vị trí của ông ta còn cao hơn anh hai hạng, là xếp thứ ba!”

“Mấy chục năm trước, ông ta đã đặt chân đến cảnh giới siêu phàm, là thiên tài võ đạo hàng trăm năm mới xuất hiện của Võ Đang, trong số các chưởng môn Võ Đang trước đây, uy danh của ông ta có lẽ chỉ đứng sau Tam Phong Chân Nhân thôi!”

“Nếu anh đấu với ông ta, anh nhất định phải nhớ cẩn thận!”

Hoa Lộng Ảnh đã chứng kiến sức mạnh của Diệp Thiên, cô tự hỏi, cho dù Diệp Thiên không thắng được Trương Chí Lăng thì cũng sẽ không thua quá thảm, chuyện cô quan tâm là Diệp Thiên sẽ nhớ đến “ân tình” trước kia của Trương Chí Lăng đối với cậu, nên sẽ nương tay, cuối cùng sẽ thua dưới tay Trương Chí Lăng!

Như biết được suy nghĩ của Hoa Lộng Ảnh, Diệp Thiên khẽ cười, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

“Tiểu Ảnh yên tâm đi, ở thiên hạ này, bất kỳ ai muốn giết anh thì anh tuyệt đối không nương tay, cho dù là người đã từng có ơn với mình!”

“Huống hồ, tu vi đã đến cảnh giới này, nếu anh nương tay với đối thủ thì chắc chắn sẽ không hài lòng!”

Cậu nói xong thì đứng dậy, duỗi lưng, ánh mắt lạnh lùng.

“Bảy vị tướng, ba bí thư, một chưởng môn Võ Đang, nhà họ Giang quả là có năng lực!”

Tay đan vào nhau, khóe miệng khẽ nhếch lên khinh thường.

“Tiểu Ảnh, lần này anh sẽ để em nhìn thấy thế nào là nghiền nát toàn bộ!”

Hoa Lộng Ảnh nhìn dáng vẻ Diệp Thiên hăng hái, tự tin, tạm thời trong lòng cũng giảm bớt âu lo.

Cô liếc nhìn quán rượu hỗn độn, lập tức rút ra thẻ ngân hàng có một triệu trong đó, bỏ vào tay ông chủ.

Làm xong hết mọi thứ, hai người cùng nhau rời đi, chỉ để lại mọi người còn đang ngơ ngác trong quán rượu.

Hai người vừa xuống lầu, điện thoại của Hoa Lộng Ảnh chợt vang lên, cô nhận điện thoại nghe được vài câu, vẻ mặt lập tức thay đổi.

“Anh Thiên, nhà họ Giang ra tay rồi!”

Cô cúp điện thoại, nói với Diệp Thiên: “Em vừa nhận được tin tức, nhà họ Giang tổ chức tiệc ở Trung Hoa Các thành Đông, mời rất nhiều gia đình giàu có danh tiếng ở thủ đô!”

“Đến lúc đó hàng loạt nhân vật nổi danh của thủ đô đều tề tựu, cũng không thiếu những nhân vật lớn của ba giới thương nghiệp, chính trị, quân đội!”

“Em nghĩ, bọn họ muốn làm khó dễ với anh, chính là tại bữa tiệc!”

Sức ảnh hưởng của nhà họ Giang khá lớn, bữa tiệc do nhà họ Giang tổ chức lần nào cũng đều là khách quý đông đúc, người giàu hội ngộ, nhân vật cấp cao khắp nơi đều có.

Quyết định làm khó dễ Diệp Thiên ở bữa tiệc như vậy, rõ ràng nhà họ Giang có ý định áp đảo Diệp Thiên triệt để trước mặt rất nhiều nhân vật hàng đầu, không chỉ là có thể đòi lại công đạo thay cho hai anh em Giang Vân Thiển, mà còn có thể mang đến tiếng tăm vang dội cho nhà họ Giang, củng cố thêm địa vị vững chắc ở thủ đô.

“Mặc kệ tiệc gì đó của bọn họ, nhà họ Giang dám ra tay, thì anh sẽ chơi với họ đến cùng!”

Diệp Thiên không nói rõ chỉ tùy tiện trả lời.

Đột nhiên, người phía trước lui ra, một nhóm người đi tới, người dẫn đầu mặc quân trang trên người, chính là Giang Vũ Dân đã từng có cơ hội gặp mặt Diệp Thiên một lần.

Ánh mắt mọi người xung quanh đều kinh ngạc nhìn vị trung tướng này, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Giang Vũ Dân đi đến phía trước Diệp Thiên, lấy ra một thiệp mời màu đỏ từ trong ngực.

“Diệp Lăng Thiên, hôm nay nhà họ Giang tôi tổ chức tiệc, mở tiệc chiêu đãi các vị nổi danh ở Trung Hoa Các, tôi đến theo lời bố tôi, mời cậu dự tiệc!”

“Mọi ân oán giữa cậu và nhà họ Giang tôi, đêm nay sẽ kết thúc!”
Chương 472: Vô tình gặp ở bữa tiệc

Vẻ mặt Diệp Thiên lạnh nhạt, thuận tay cầm lấy thiệp mời.

“Một bữa tiệc hoành tráng, xem ra nhà họ Giang các ông rất tự tin với bản thân mình!”

Cậu và Hoa Lộng Ảnh lướt ngang qua người Giang Vũ Dân, khẽ cười.

“Yên tâm, đêm nay chắc chắn tôi sẽ tới, có thủ đoạn gì thì cứ dốc sức sử dụng hết đi!”

Nhìn bóng dáng Diệp Thiên bước qua, ánh mắt Giang Vũ Dân khẽ thay đổi, vẻ mặt lạnh băng.

“Diệp Lăng Thiên, bữa tiệc đêm nay, tôi sẽ cho cậu biết được năng lực của nhà họ Giang tôi!”

Mặc dù lúc này đang là giữa trưa, nhưng mưa gió đã ngấm ngầm nổi lên rồi.

Bảy giờ tối, Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh ăn cơm tối xong, lập tức đi thẳng đến Trung Hoa Các thành Đông.

Trung Hoa Các là một nhà hàng lịch sử lâu đời, trang trí phong cách cổ đại, so với Phượng Hoàng Lâu của đại học nội thành thì càng có phong thái của Nho gia, đẹp mắt lại không mất vẻ cao nhã.

Bên ngoài cửa Trung Hoa Các là hai cột đá cao vút, bên trên có viết hai câu nói.

“Hoa Hạ lưu truyền nghìn năm dằng dặc, nếp xưa vắt ngang mười chín châu!”

Đây là danh ngôn người sáng lập Trung Hoa Các để lại, vẫn còn dùng đến nay.

Bãi đỗ xe bên ngoài Trung Hoa Các sớm đã xếp đầy xe sang, đều có logo bò tót, trong đó còn có một vài chiếc địa hình màu xanh lá gắn biểu tượng quân đội, vô cùng uy nghiêm.

Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh đã đến bên ngoài Trung Hoa Các, Hoa Lộng Ảnh phải đi cùng người nhà họ Hoa, nên đi vào trước Diệp Thiên một bước.

Thiếu mất Hoa Lộng Ảnh đi theo, bỗng chốc Diệp Thiên mất đi nhiều sự chú ý, cậu ở ngoài cửa đưa thiệp mời rồi đi vào sảnh chính Trung Hoa Các. Người chú ý đến cậu đã ít lại càng ít hơn, đa phần mọi người đều rất lạ lẫm với cậu thanh niên ăn mặc bình thường này.

Trận chiến ở bãi biển Nam Hải, mặc dù Diệp Thiên vừa đánh đã chấn động bốn gia tộc lớn, nhưng người nhận ra cậu chỉ có những tinh anh của bốn gia tộc lớn đã đi theo ngày hôm đó, người thật sự nhận ra Diệp Thiên, đã ít lại càng ít.

Diệp Thiên cầm một ly Long Island Iced Tea từ trong tay bồi bàn, sau đó tìm một vị trí bên mé ngồi xuống, chỗ này đối diện với sân khấu, đúng lúc có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ.

Cậu dựa vào ghế, khẽ nhấp môi, ngay lúc đó, tiếng giày cao gót chợt vang lên bên tai, sau đó dừng lại phía trước cậu.

“Diệp Thiên?”

Nghe thấy âm thanh, Diệp Thiên đặt ly rượu xuống, nâng mắt nhìn, trước mặt cậu là một bóng dáng yêu kiều thướt tha.

Mái tóc đen tuyền của cô ta búi cao, đeo vương miện pha lê, nhìn qua giống như công chúa hoàng gia, giày cao gót màu xanh dưới chân lại càng tôn thêm vẻ đẹp, phối với đôi chân thon dài xinh đẹp, không cần nghi ngờ đây chính là một báu vật.

“Là cô?”

Diệp Thiên liếc nhìn người đi đến, rồi lại dời tầm mắt, vẻ mặt bình thản.

Người đến cũng không hề để ý, ngược lại còn có vẻ phấn khích, ngồi xuống bên cạnh Diệp Thiên, chính là Lí Tinh Tinh đã lâu không gặp.

“Diệp Thiên, đúng thật là anh, tôi còn tưởng là tôi nhận nhầm rồi!”

Ánh mắt Lí Tinh Tinh lấp lánh vui mừng, từ lần trước gặp Diệp Thiên ở Lư Thành, hai người cũng chưa từng gặp lại.

Sau khi tốt nghiệp, Tiếu Văn Nguyệt đã vào Đại học thủ đô, mà điểm của cô ta còn thiếu một chút, hơn nữa còn đam mê biểu diễn, nên đã vào đại học điện ảnh và truyền hình.

Thời gian trước đó, cô ta và Tiếu Văn Nguyệt gần như mỗi ngày đều gặp mặt, bình thường cũng nhắc Diệp Thiên, nhưng cô ta lại không biết Diệp Thiên cũng ở thủ đô.

Diệp Thiên ngửa đầu uống rượu, vẫn không đáp lời, Lí Ti Tinh lại không hề để tâm, trái lại càng nhích lại gần hơn.

“Anh cũng đến tham gia tiệc rượu nhà họ Giang sao?”

Diệp Thiên lấy một miếng dưa hấu bỏ vào miệng, “ừ” một tiếng.

Trước đó Lí Tinh Tinh không phải đến một mình, bên cạnh cô ta còn có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp ăn mặc xa hoa.

Nhìn thấy thái độ Diệp Thiên đối với Lí Tinh Tinh như vậy, cô ta lập tức nhíu mày, ngồi xuống bên cạnh Lí Tinh Tinh.

“Tinh Tinh, đây là ai vậy? Sao không giới thiệu chút đi?”

Cô ta là bạn cùng phòng của Lí Tinh Tinh, hai người ở ký túc xá khá hợp nhau, quan hệ thân thiết, tự nhiên cũng trở thành bạn bè tốt như hình với bóng.

Cô ta quen biết Lí Tinh Tinh hơn một tháng, trong thời gian này, cô ta đã lần lượt đổi ba, bốn người bạn trai, giao du với rất nhiều cậu chủ nhà giàu ở thủ đô, xây dựng được mạng lưới quan hệ và nguồn lực cho riêng mình, đây cũng là chuyện rất bình thường ở đại học điện ảnh và truyền hình.

Mà sắc đẹp của Lí Tinh Tinh lại còn hơn cả cô ta, người theo đuổi cô ta có thể xếp hàng dài trong phòng học, trong đó không thiếu những người dòng dõi gia tộc lớn, nhưng cô ta lại vẫn luôn giữ mình, chưa từng tỏ ý với ai.

Bây giờ nhìn thấy Lí Tinh Tinh thân mật với một thanh niên xa lạ như vậy, cô ta bỗng cảm thấy rất kinh ngạc.

“A, xin lỗi Tiểu Kỳ, tớ vội nói chuyện với anh ấy mà quên cậu mất!”

Lí Tinh Tinh xin lỗi với cô gái.

“Diệp Thiên, giới thiệu với anh, đây là bạn cùng phòng của tôi, Tiết Tử Kỳ!”

Nói xong, cô ta quay sang Tiết Tử Kỳ, cười ngọt ngào nói: “Tiểu Kỳ, đây là Diệp Thiên, tớ đã từng nhắc đến với cậu đấy!”

Tiết Tử Kỳ ăn vận xinh đẹp, nghe thấy vậy thì khẽ nhíu mày, vẻ mặt kinh ngạc.

“Diệp Thiên?”

“Chẳng lẽ anh ta chính là lang quân như ý không gì làm khó được mà cậu đã từng nói với tớ sao?”

Lí Tinh Tinh nghe vậy gương mặt lập tức ửng hồng, vội vàng vỗ Tiết Tử Kỳ một cái.

“Cậu nói bậy gì đó, đây là bạn học của tớ, cái gì mà lang quân như ý?”

Cô ta nói xong, thì có phần ngượng ngùng nhìn Diệp Thiên nhưng lại phát hiện Diệp Thiên vẫn bình chân như vại, không hề quan tâm khiến cô ta buồn thương trong lòng.

“Được, được, là bạn học!”

Tiết Tử Kỳ mỉm cười chỉnh lại lời, nhưng đôi mắt lại không hề rời khỏi Diệp Thiên.

Cô ta là tân hoa khôi giao tiếp năm nhất của đại học điện ảnh và truyền hình, ra vào đều là nhà giàu quyền thế, trong mắt đương nhiên cũng chỉ có tiền tài và quyền thế.

Từ đầu vẫn luôn đánh giá Diệp Thiên, quần áo Diệp Thiên ăn mặc, từ đầu đến chân cộng lại cũng không bằng một cái vòng trên tay cô ta, lúc này trong sảnh tiệc, những người ngồi đây đều giàu sang phú quý, mà Diệp Thiên lại mặc trên người thương hiệu đường phố, vô cùng giản dị, chẳng hề ăn nhập.

Mặc dù trên mặt cô ta tươi cười, nhưng trong lòng lại âm thầm lắc đầu.

“Tinh Tinh, bạn học này quả thực lạc lõng đấy!”

Lí Tinh Tinh đã từng nhắc với cô ta, nói có một người bạn lợi hại như thế nào, đến mức không gì không thể, vô cùng thần kỳ.

Tuy rằng cô ta chưa từng phản bác Lí Tinh Tinh, nhưng vẫn luôn nghi ngờ chuyện này, hôm nay vừa thấy Diệp Thiên người thật, cô ta lại càng thất vọng hơn.

Nhất là trong sảnh chính bữa tiệc, người có thân phận càng cao quý hiển hách, chỗ ngồi lại càng ở phía trước, mà Diệp Thiên lại ngồi ở ghế cuối, ngay cả người đi cùng cũng không có, càng khiến cô ta khinh thường hơn.

Diệp Thiên không hề nhìn cô ta, cô ta cũng không có hứng thú giao lưu với cô ta, định ngồi một lúc rồi đứng lên.

Ngay lúc đó, một cậu thanh niên mặc quần áo Versace đi đến, vẻ mặt tươi cười.

“Tinh Tinh, Tiểu Kỳ, các em ở đây à!”

“Ông chủ của điện ảnh và truyền hình Phương Thắng cũng đang ở đây, đúng lúc nhân cơ hội này, anh giới thiệu các em một chút. Đi thôi Tinh Tinh, em vừa bước vào giới này, vẫn chưa quen, anh đưa em qua!”

Anh ta vừa nói vừa chuẩn bị đến kéo Lí Tinh Tinh.

Đối mặt với bàn tay của anh ta, Lí Tinh Tinh theo bản năng rúc vào bên cạnh Diệp Thiên trốn tránh.

Cô ta mỉm cười, khẽ nói với thanh niên kia: “Cậu Lưu, xin lỗi, tôi gặp được bạn rồi, ông chủ của Phương Thắng kia thì lần sau lại giúp tôi giới thiệu đi, tôi ở chỗ này là được rồi!”

Cô ta từ chối thẳng thừng như vậy khiến ánh mắt thanh niên chợt ngừng lại, anh ta nhìn Diệp Thiên ở bên cạnh Lí Tinh Tinh, ánh mắt lại càng lạnh lùng hơn.

Nhìn thấy vẻ mặt thanh niên đó không đúng, Tiết Tử Kỳ ở bên cạnh vội hòa giải, nói.

“Tinh Tinh, hôm nay ở đây có rất nhiều nhân vật nổi tiếng, cũng không hiếm chủ tịch, giám đốc công ty giải trí lớn, quen biết bọn họ cũng sẽ có lợi cho việc gia nhập giới giải trí sau này của cậu, ai trong bọn họ cũng có khả năng trở thành người hỗ trợ sau này đấy!”

“Cậu Lưu bây giờ đưa cậu đi qua, để mọi người biết cậu, sau này cho dù cậu vào công ty này thì đều có lợi cả, đừng lãng phí tâm ý này của cậu Lưu!”

Thanh niên nghe thấy vậy, cũng trầm giọng nói: “Tinh Tinh, ở trong giới này phải biết nắm bắt cơ hội, đừng bởi vì một vài chuyện không quan trọng hoặc là bạn bè không quyền không thế mà lãng phí cơ hội kết thân với những người quyền quý cấp cao!”

Nói rồi, anh ta huơ tay với Diệp Thiên, giọng điệu rất tùy tiện.

“Anh tránh ra, tôi muốn đưa Tinh Tinh đi!”

Thanh niên đang chuẩn bị vượt qua Diệp Thiên từ phía trước, thì ngay lúc đó, Diệp Thiên đột nhiên lên tiếng.

“Cút!”
Chương 473: Sao cậu lại dám?

“Cút!”.

Giọng nói Diệp Thiên bình thản, trên tay còn cầm một ly rượu, nhưng lời nói lại không cho phép nghi ngờ. Thanh niên lập tức dừng bước, trong thời gian ngắn không dám tiến tới phía trước.

Đôi mắt Tiết Tử Kỳ lóe sáng, vô cùng kinh ngạc. Diệp Thiên trông có vẻ nho nhã lịch thiệp, dường như không thích giao lưu với người khác, nhưng không ngờ cậu vừa lên tiếng lại dứt khoát thẳng thắn như vậy.

Cô ta nhìn về phía cậu Lưu ở bên cạnh, bỗng phản ứng lại. Nên biết rằng người đứng trước mắt là cậu ấm duy nhất của nhà họ Lưu, một trong những gia tộc quyền thế ở thủ đô.

Diệp Thiên lại dám bảo cậu ta cút?

Tiết Tử Kỳ lắc đầu, trong lòng cảm thấy không ổn.

Quả nhiên, chỉ mười mấy giây sau, cậu Lưu hoàn hồn lại, trong mắt lóe lên sự lạnh lùng.

“Cậu bảo tôi cút sao?”.

Cậu ta tiến sát lại Diệp Thiên, vẻ mặt mỉm cười nhàn nhạt, vô cùng lạnh lùng.

Cậu ta đường đường là cậu ấm của nhà họ Lưu, trong thế hệ trẻ trên khắp thủ đô, người dám nói cậu ta cút chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Những người khác nhiều lắm cũng chỉ ngang vai ngang vế với cậu ta, có ai dám nói năng xấc láo với cậu ta như vậy?

“Có phải lời tôi nói chưa đủ rõ ràng hay không?”.

Diệp Thiên đưa mắt sang, cuối cùng dừng ánh mắt trên người cậu Lưu, đầy vẻ hờ hững.

Cậu Lưu nghe vậy lập tức cười nhạt.

“Ha, thằng nhóc, tôi thật sự khâm phục cậu đấy!”.

“Tôi vốn chỉ muốn dẫn Tinh Tinh rời đi, không muốn quan tâm đến nhân vật nhỏ bé như cậu, cậu còn chủ động đứng ra tìm cảm giác tồn tại sao?”.

Cậu ta chỉ vào cổ áo mình, vẻ mặt hãnh diện.

“Trong giới thượng lưu ở thủ đô, chẳng có mấy ai không biết đến Lưu Hằng tôi. Cậu dám bảo tôi cút, cứ cho là tôi đồng ý đi, nhưng cậu nghĩ những người bạn của tôi có đồng ý không?”.

Cậu ta cố ý nâng cao giọng, xung quanh có không ít người nhìn sang, vẻ mặt sâu xa, ánh mắt không hề thân thiện.

Những người này đều là bạn của Lưu Hằng, hầu như ai cũng là con cháu các gia tộc lớn ở thủ đô. Bình thường bọn họ xem Lưu Hằng là người đứng đầu, tự tạo thành một nhóm.

Lưu Hằng có xung đột với Diệp Thiên, bọn họ đều nhìn thấy cả, chỉ cần Lưu Hằng nói một câu thì người ở đây sẽ đứng dậy hết.

Nhiều người thầm cười giễu trong bụng, Diệp Thiên trông lạ mặt, bọn họ chưa từng gặp qua, rõ ràng không phải người của giới này ở thủ đô. Gia thế Lưu Hằng rất khủng khiếp, sau lưng có nhà họ Lưu, mặc dù không thể xếp vào những gia tộc hàng đầu, không thể sánh bằng nhà họ Diệp hay nhà họ Hoa, nhưng cũng có thể xem là một trong những gia tộc mạnh nhất trong số các gia tộc hạng hai.

Lưu Hằng là con trai duy nhất của nhà họ Lưu, được ông cụ xem trọng, coi cậu ta như gia chủ tương lai mà đào tạo. Tài nguyên và mối quan hệ mà cậu ta nắm trong tay không biết gấp bao nhiêu lần gia tộc bình thường.

Diệp Thiên chống đối lại Lưu Hằng hoàn toàn là tự rước lấy nhục, chán sống rồi.

“Lưu Hằng?”.

Diệp Thiên không nhìn đến những người xung quanh, chỉ cười khinh bỉ.

“Anh còn chưa phải cậu ấm hạng nhất ở thủ đô này mà cũng dám ở đây tự báo tên họ với tôi?”.

Cậu đặt ly rượu xuống, cầm một miếng hoa quả lên, hoàn toàn không để tâm đến Lưu Hằng.

Những cậu ấm đỉnh cao ở đẳng cấp như Âu Dương Đoạn Vân, Khương Long Hoa cũng chỉ có thể im lặng cúi đầu trước mặt cậu, chỉ một tên Lưu Hằng sao cậu phải để tâm?

Ánh mắt Lưu Hằng lập tức trở nên lạnh lùng.

“Cậu muốn chết phải không?”.

Cậu ta nheo mắt lại, lóe lên sự nguy hiểm. Nếu hôm nay không phải là buổi tiệc của nhà họ Giang, cậu ta không dám tùy ý gây chuyện, thì chỉ dựa vào một câu nói của Diệp Thiên đã đủ để cậu ta đánh Diệp Thiên tàn phế.

Trong mắt Lưu Hằng ẩn chứa sát khí, những người bạn xung quanh cậu ta đều rục rịch đứng dậy. Nhìn thấy cảnh này, Tiết Tử Kỳ lập tức nheo mắt lại, bước ra chắn trước mặt Lưu Hằng.

“Anh Lưu, anh đừng tức giận!”.

“Đây là bạn của Tinh Tinh, ở tỉnh khác đến, không biết danh tiếng của anh, anh đừng chấp nhặt với cậu ta!”.

Cô ta nâng ly rượu lên, khom lưng với Lưu Hằng.

“Anh Lưu, ly rượu này tôi nhận lỗi với anh thay cậu ta, anh đừng chấp nhất với cậu ta, không quan tâm tới cậu ta là được rồi”.

Cô ta nói xong, nháy mắt ra hiệu với Lí Tinh Tinh.

“Tinh Tinh, còn không mời anh Lưu một ly?”.

Mặc dù cô ta không ưa Diệp Thiên, nhưng là bạn cùng phòng của Lí Tinh Tinh, cùng ăn cùng ngủ, nhìn biểu hiện của Lí Tinh Tinh rõ ràng rất coi trọng Diệp Thiên, đương nhiên cô ta không thể ngồi yên không quan tâm.

Nếu để yên không quản, Diệp Thiên bùng nổ xung đột với Lưu Hằng thật, cô ta sợ Diệp Thiên sẽ bị những cậu ấm bản địa này đánh tàn phế.

Lưu Hằng nở nụ cười lạnh lùng, nhìn về phía Lí Tinh Tinh. Cậu ta không hề xem trọng Diệp Thiên, mục tiêu của cậu ta chỉ là Lí Tinh Tinh mà thôi. Nếu Lí Tinh Tinh hiểu quy tắc, đồng ý uống rượu nhận lỗi, cậu ta cũng không ngại tha cho Diệp Thiên.

Nhưng Lí Tinh Tinh lại không có phản ứng gì, ngược lại kéo Tiết Tử Kỳ lại.

“Tiểu Kỳ, cậu không cần nhận lỗi thay Diệp Thiên, phong cách làm việc của anh ta xưa nay đều như vậy!”.

Cô ta nói xong, lạnh nhạt nhìn về phía Lưu Hằng.

“Anh Lưu, anh và tôi cũng có quen biết, tôi có ý tốt nhắc nhở anh một câu, nếu anh biết điều thì tốt nhất rời khỏi đây ngay đi!”.

“Đợi lát nữa anh ấy mà đánh nhau với anh thật, e rằng chuyện không đơn giản như vậy đâu!”.

Mặc dù Lưu Hằng có quyền thế không nhỏ, nhưng Lí Tinh Tinh đã tận mắt nhìn thấy uy lực vô địch áp đảo mọi người của Diệp Thiên. Chỉ một cậu ấm nho nhỏ của gia tộc hạng hai ở thủ đô hoàn toàn không thể so sánh với cậu.

Cô ta vừa nói như vậy, Tiết Tử Kỳ lập tức sửng sốt. Không chỉ có cô ta mà Lưu Hằng cũng ngây ra, vô cùng ngạc nhiên.

Qua một lúc lâu, cậu ta bỗng bật cười.

“Được, được, Lí Tinh Tinh, cô cũng có bản lĩnh đấy!”.

“Cô tưởng cô được bầu làm hoa khôi Đại học Điện ảnh thì tự cho mình giỏi lắm sao? Ở trong mắt bọn tôi, loại người như cô cũng chỉ để trăm nghìn người cưỡi, dùng tiền là có thể đè cô xuống giường!”.

“Tôi để ý đến cô là vì tôi xem trọng cô, cô lại không biết tốt xấu, còn lên mặt với tôi vì thằng nhóc này sao?”.

Cậu ta nhếch miệng, nụ cười lạnh lẽo.

“Tôi nói thẳng cho cô biết, sau buổi tiệc, tôi sẽ bắt thằng nhóc này quỳ xuống trước mặt tôi xin tha. Còn cô, nếu muốn có vai nữ phụ trong bộ phim đó thì tối nay cởi hết đồ lên giường hầu hạ tôi!”.

Lí Tinh Tinh nghe vậy lập tức sa sầm mặt, Tiết Tử Kỳ ở bên cạnh thì sửng sốt, một câu cũng không nói nên lời.

Cô ta vốn định ra mặt giải vây, nhưng câu nói của Lí Tinh Tinh lại trở thành mồi lửa làm nổ quả bom, tình hình bây giờ cô ta đã không thể khống chế được.

Trong lúc cô ta đang âm thầm suy nghĩ nên làm thế nào để cứu vãn cho Lí Tinh Tinh, Diệp Thiên đột nhiên đứng dậy.

Cậu lắc đầu, trong giọng nói có vẻ lười nhác.

“Hôm nay tôi đến đây vốn không có hứng thú tốn nhiều thời gian với vai hề nhảy nhót như anh, nhưng anh thật sự nhiều lời quá!”.

Dứt lời, Diệp Thiên tóm lấy cổ áo Lưu Hằng bằng một tay, sau đó hất nhẹ ra.

“Soạt!”.

Cơ thể nặng hơn trăm cân của Lưu Hằng bay vèo trên không trung, đập mạnh vào góc tường, làm gãy nát bốn năm chiếc bàn.

“Phụt!”.

Lưu Hằng chảy máu đầy đầu, phun ra mấy chiếc răng lẫn máu, một lúc lâu cũng không bò dậy nổi.

Cảnh này khiến tất cả mọi người đều sững sờ, không khỏi kinh ngạc.

Diệp Thiên lại dám ra tay sao?

Phải biết rằng đây là buổi tiệc mà nhà họ Giang tổ chức, mời hơn tám mươi phần trăm người nổi tiếng hàng đầu ở thủ đô đến đây. Những người ở đây lúc này đều có thân phận hiển hách, không phú thì quý.

Ai dám gây chuyện ở buổi tiệc này đồng nghĩa không nể mặt mũi của nhà họ Giang, không quan tâm mặt mũi của các nhân vật nổi tiếng ở đây.

Diệp Thiên chỉ là một thằng nhóc, sao cậu lại dám?
Chương 474: Nhà họ Giang gây khó dễ

Lưu Hằng bị Diệp Thiên ném một phát ngã chảy máu đầu, mắt nổ đom đóm, một lúc lâu sau mới đứng lên được. Cậu ta không dám tin là Diệp Thiên lại dám ra tay ở đây.

Gây chuyện ở buổi tiệc nhà họ Giang thì đến cả cậu ta – cậu chủ độc nhất của nhà họ Lưu cũng không dám.

Trong đại sảnh của buổi tiệc có không ít người nhìn thấy cảnh tượng này. Bọn họ đều chau mày, tất cả đều nhìn về phía Diệp Thiên.

Những người này đều là những người quyền quý của thủ đô. Bọn họ lúc này đang đánh giá Diệp Thiên và thầm suy nghĩ về thân phận cũng như lai lịch của cậu.

Ra tay đánh người trong buổi tiệc của nhà họ Giang e rằng dù có những cậu ấm hàng đầu như Diệp Tinh hay Âu Dương Đoạn Vân thì cũng chưa chắc đã quyết đoán được như thế này.

“Gã này rốt cuộc đang làm gì vậy?”

Tiết Tử Kỳ run rẩy và tái mặt.

Có nằm mơ cô ta cũng không ngờ Diệp Thiên dám ra tay với Lưu Hằng.

Sau khi kinh hoàng thì cô ta cảm thấy sợ hãi. Nhất là khi nhìn thấy các vị khách đều quay qua nhìn thì cô ta càng cảm thấy trống rỗng hơn.

“Lần này xong rồi!”

Cô ta vốn đinh dựa vào mối quan hệ giữa mình và Lưu Hằng để có thể dùng vài câu nói cứu vãn nhưng Diệp Thiên ra tay đã khiến cho suy nghĩ của cô ta vỡ vụn.

Bây giờ, dù Lưu Hằng không ra tay với Diệp Thiên thì chủ nhà của buổi tiệc lần này cũng sẽ không tha cho cậu.

Cô ta nhìn Lý Tinh Tinh thế nhưng không hề nhìn thấy bất kỳ sự lo lắng nào từ cô ta. Lí Tinh Tinh chỉ tỏ ra bình tĩnh, đưa tay lên cằm giống như những gì Diệp Thiên làm là điều đương nhiên vậy.

“To gan cuồng ngạo. Cậu là ai mà dám ra tay ở đây? Cậu có biết đây là đâu không?”

Một tiếng quát vang lên. Một người đàn ông trung niên mặc vest đen sải bước đi vào đứng trước mặt Diệp Thiên.

“Lưu Chí Toàn sao?”

Nhìn thấy người tới, Tiết Tử Kỳ bỗng cảm thấy nặng nề.

Người tới chính là gia chủ của nhà họ Lưu, bố của Lưu Hằng.

Đây là một thương nhân làm mưa làm gió ở thủ đô, giá trị không dưới một tỷ tệ hơn nữa còn có mối quan hệ rộng, là một nhân vật mà giới thương nhân ở thủ đô muốn đấu lại cũng khó.

Diệp Thiên thản nhiên nhìn: “Còn lắm lời thì tôi cũng vứt ông luôn đấy!”

Lưu Chí Toàn đanh mặt. Là một thương nhân, ông ta khó có thể tưởng tượng lại có một vãn bối dám nói với mình như vậy.

Ông ta lập tức sầm mặt: “Ngông cuồng!”

“Hôm nay là buổi tiệc của tầng lớp thượng lưu do nhà họ Giang tổ chức. Vậy mà cậu dám làm loạn ở đây, không nghĩ đến hậu quả à?”

“Lại còn đòi ra tay với tôi. Với cái loại ngông cuồng không biết điều như cậu thì tôi thấy cậu căn bản không đủ tư cách tham gia buổi tiệc này, là do lẻn vào đúng không, giờ tôi sẽ gọi…”

Hai từ ‘bảo vệ’ còn chưa kịp nói ra thì Diệp Thiên đã lại vung tay.

Cả người Lưu Chí Toàn bay lên không trung đập vào người Lưu Hằng. Hai bố con một trước một sau đều bị Diệp Thiên vứt ra ngoài ngã chảy máu đầu và bị thương nặng ngay tại chỗ.

“Soạt!

Không ít người nín thở. May mà những người này đều là giới thượng lưu quyền quý, vậy mà còn phải tái mặt.

Diệp Thiên không chỉ khiến Lưu Hằng bị thương mà còn dám ra tay với cả thương nhân tầm cỡ như Lưu Chí Toàn.

Tiết Tử Kỳ ngồi phịch xuống ghế, mặt cắt không ra hột máu. Cô ta đã cảm thấy cạn lời thật sự với Diệp Thiên rồi.

Diệp Thiên kéo một chiếc ghế ngồi xuống giống như vừa làm một chuyện cỏn con. Cậu quay đầu nhìn toàn bộ hiện trường và thản nhiên nói.

“Còn ai có ý kiến nữa không?”

Không ít người ở gần cậu đều co rúm, lùi lại phía sau vài bước như sợ sẽ trở thành kẻ tiếp theo. Trong nháy mắt, những kẻ quyền quý bình thường luôn tỏ ra trịch thượng thì giờ im lặng như tờ, không ai còn dám lên tiếng nói Diệp Thiên nữa.

Đám đông im lặng. Mặc dù bọn họ không dám lên tiếng như thực ra đang cười thầm.

Diệp Thiên to gan, dám ra tay trong buổi tiệc như vậy thì với phong cách làm việc của nhà họ Giang, chắc hắn họ sẽ không bỏ qua cho cậu.

Đúng lúc này, một bóng hình đột nhiên xuất hiện ở cửa lớn. Mọi người ngoái đầu nhìn thì thấy Âu Dương Đoạn Vân mặc áo gấm cùng với những thanh niên khác của nhà Âu Dương đi tới.

Thấy Âu Dương Đoạn Vân xuất hiện, Lưu Hằng vừa mới tỉnh táo đã giống như vớ được cọng cỏ cứu mạng bèn hét lên với Âu Dương Đoạn Vân: “Anh họ, cứu em!”

Âu Dương Đoạn Vân quay đầu theo hướng kêu, nhìn thấy vẻ dữ tợn của Lưu Hằng thì lập tức chau mày.

Nhà họ Lưu và nhà họ Âu Dương có quan hệ họ hàng. Cô của Âu Dương Đoạn Vân được gả cho Lưu Chí Toàn nên hai nhà trước giờ có gì cũng san sẻ cùng nhau.

Người em họ Lưu Hằng khá thân với Âu Dương Đoạn Vân. Hai người đều phong lưu. Giờ nhìn thấy Lưu Hằng bị thương tới mức như vậy, Âu Dương Đoạn Vân cũng cảm thấy nổi giận, nhất là khi nhìn thấy Lưu Chí Toàn cũng chật vật thì cậu ta càng khó chịu hơn.

“Tiểu Hằng, sao thế?”

Âu Dương Đoạn Vân lạnh lùng hỏi.

Nhìn thấy Âu Dương Đoạn Vân xuất hiện, rất nhiều những kẻ quyền quý khác đều thầm cười và cảm thấy thương cảm cho Diệp Thiên.

Âu Dương Đoạn Vân rất nổi tiếng. Chỉ cần là người bên cạnh cậu ta thì cậu ta sẽ tìm mọi cách để đòi lại thể diện. Những người khác có mặt không đủ sức nên không dám làm khó Diệp Thiên chứ Âu Dương Đoạn Vân có chỗ dựa là nhà hào môn thì đương nhiên chẳng có gì phải kiêng dè.

“Là nó, anh họ, nó dám ra tay đánh em, còn khiến bố em bị thương, anh nhất định phải đòi lại công bằng cho em, em muốn nó chết!”

Lưu Hằng tỏ ra oán hận và chỉ về phía Diệp Thiên đang ngồi yên vị trên ghế.

Tiết Tử Kỳ đứng ngây như phỗng. Khoảnh khắc Âu Dương Đoạn Vân bước vào thì cô ta cũng không thể nào nghĩ ra được cách cứu Diệp Thiên nữa chỉ biết lẳng lặng ngồi sang một bên.

Cô ta không ngừng ra hiệu với Lí Tinh Tinh, hi vọng Lí Tinh Tinh tránh khỏi Diệp Thiên, đừng để bị liên lụy. Nhưng Lí Tinh Tinh vẫn làm ra vẻ kệ tôi, chỉ nhìn chăm chăm Diệp Thiên, trong lòng thì như đang dậy sóng.

“Đã lâu không gặp, không thay đổi mấy nhỉ!”

Lí Tinh Tinh mỉm cười tỏ vẻ cảm thán.

“Là cậu ấy sao?”

Âu Dương Đoạn Vân nhìn theo hướng Lưu Hằng chỉ và thấy Diệp Thiên.

Trong nháy mắt, cậu ta hóa đã, biểu cảm như dừng lại và không nói ra được câu nào.

“Anh họ, chính là nó, anh phải trả thù thay em!”

Lưu Hằng thấy Âu Dương Đoạn Vân đứng im thì khẽ đẩy cậu ta. Nhưng Âu Dương Đoạn Vân vô cùng kỳ lạ, chỉ quay qua tát Lưu Hằng lật mặt, ngã sõng soài ra đất.

“Đồ ngốc, câm miệng lại”.

Hành động của Âu Dương Đoạn Vân khiến toàn bộ những người có mặt chết lặng.

Diệp Thiên khiến Lưu Hằng bị thương. Âu Dương Đoạn Vân là anh họ, không giúp em họ báo thù mà ngược lại còn ra tay với Lưu Hằng khiến mọi người cảm thấy khó hiểu.

Âu Dương Đoạn Vân không thèm quan tâm tới những người khác. Cậu ta bước thẳng tới trước mặt Diệp Thiên, cúi người 90 độ.

“Bái kiến đế vương!”

Cả hiện trường chết lặng, từng ánh mắt sợ hãi hiện lên và đổ dồn về phía Diệp Thiên.

Âu Dương Đoạn Vân là ai chứ. Là trưởng nhà họ Âu Dương, là một trong những cậu cả số một ở thủ đô mà lại cúi người hành lễ trước Diệp Thiên sao?

Tiết Tử Kỳ trợn tròn mắt, một lúc lâu sau vẫn không thể hoàn hồn. Lẽ nào Diệp Thiên là nhân vật tầm cỡ ở ẩn nào đó sao?

Khi cô ta cảm thấy khó hiểu về thân phận của Diệp Thiên thì Diệp Thiên chỉ búng tay với Âu Dương Đoạn Vân.

“Lui qua một bên, tôi còn chuyện cần phải xử lý!”

Âu Dương Đoạn Vân giống như nghe được mệnh lệnh, không dám chần chừ, lập tức bước qua một bên. Ngay trước cửa đại sảnh, có hai bóng hình xuất hiện.

Cả hai người đều mặc đồ quân đội, một người đàn ông trung niên, một người với cơ thể kiện tráng, trên vai đều mang hình cành olive một sao.

Hai vị trung tướng chính là hai bố con Giang Hải Thiên và Giang Vũ Dân.

Sự xuất hiện của người nhà họ Giang khiến cả hiện trường xao động. Hai bố con không thèm bận tâm tới người khác, chỉ đi tới trước mặt Diệp Thiên.

“Diệp Lăng Thiên, không ngờ cậu dám đến thật nhỉ!”

Diệp Thiên thản nhiên cười: “Sao tôi không dám chứ?”

Giang Vũ Dân bước tới một bước, giọng nói chấn động cả đại sảnh và nhìn cậu với ánh mắt lạnh lùng.

“Diệp Lăng Thiên, buổi tiệc này được thiết kế riêng cho cậu đấy!”

“Cậu ỷ mạnh khiến hai thằng con tôi bị thương nặng. Hôm nay, trước mặt tầng lớp quyền quý của thủ đô, nhà họ Giang tôi phải đòi lại công bằng từ kẻ cuồng ngạo như cậu!”

“Bắt cậu phải đền tội xin lỗi nhà họ Giang trước mặt những vị khách này!”

Nhà họ Giang cuối cùng cũng đã làm khó rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK