Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Diệp Lăng Thiên chấp bút?”.



Cận Vô Trần nhìn hai hàng chữ trên mảnh vải, sau đó quay sang Cận Lãnh Hàn và Vi Lạc, vẻ mặt của bọn họ lọt hết vào trong mắt ông ta.




“Sao? Các người biết Diệp Lăng Thiên này à?”.



Hơn một trăm năm nay, ông ta luôn sống ở nơi hiểm trở ngoại ô phía Tây, ẩn náu trong hầm mỏ núi đá, chuyên tâm tu luyện, không bước chân vào trần thế.



Vì ông ta cảm nhận được gần đây có vô số vương cấp đang rục rịch xuất hiện, nên ông ta mới xuống núi, quay về Cảng Đảo. Nhưng ông ta không hiểu rõ về giới võ thuật quốc tế hiện nay cho lắm, cũng không quá rõ về những hậu bối mới lên.



Cận Lãnh Hàn nghe vậy, vội vàng gật đầu.




“Diệp Lăng Thiên có thể nói là nhân vật thành danh nổi tiếng nhất thế giới ngầm trong hai năm gần đây. Từ khi cậu ta bước vào con đường võ thuật thì liên tục giết chết các cao thủ, tuổi còn niên thiếu mà đã trèo lên đỉnh cao của giới võ thuật đương thời, sánh ngang với những vương cấp như ông tổ. Thậm chí trang web Cao thủ quốc tế còn so sánh cậu ta với Thẩm phán vương của viện trọng tài và chủ nhân của La Võng!”.



Ông ta vừa nói vừa kể lại những chuyện mà Diệp Thiên đã làm, gì mà kiếm chém máy bay chiến đấu siêu thanh, đánh bại viện trọng tài, La Võng, cuối cùng một mình giết chết sáu vương cấp vào một tháng trước.



Cận Vô Trần im lặng lắng nghe, càng nghe đến cuối, mắt ông ta càng sáng lên, trông rất tò mò và hứng khởi.



“Ta vào núi trăm năm chỉ mong tiến thêm một bước nữa, có thể tìm được con đường vượt ngoài vương cấp. Bây giờ ta tự nhủ, trong vương cấp, người có thể đối địch với ta không quá hai mươi người. Nhưng không ngờ hơn trăm năm nay, trên thế giới lại sinh ra một vị thiên tài tuyệt thế như vậy. Hay lắm!”.



Ông ta buông tay xuống, mảnh vải trong lòng bàn tay bị chấn nát thành bột mịn.



“Truyền lệnh ta, từ nay về sau, nhà họ Ngụy sẽ là kẻ địch sống còn với nhà họ Cận chúng ta, ở Cảng Đảo có Cận thì không có Ngụy, có Ngụy thì không có Cận!”.



“Hả?”, Cận Lãnh Hàn và Vi Lạc nghe vậy đều cứng đờ, vô cùng kinh ngạc.



Cận Lãnh Hàn không kìm được lên tiếng: “Thưa ông tổ, đằng sau nhà họ Ngụy là Diệp Lăng Thiên, cậu ta có thể không mạnh như người, nhưng cũng là một vương cấp hiện nay. Chúng ta có thể ra tay với những nhà quyền thế khác, tránh nhà họ Ngụy ra, vì sao cứ phải động vào nhà họ Ngụy mới được?”.



Theo ông ta thấy, động vào nhà họ Ngụy đồng nghĩa đối địch với Diệp Thiên. Mặc dù Cận Vô Trần từng là thống lĩnh đại nội Tiền Thanh, một trong những nhân vật chính trong trận chiến vương cấp một trăm năm trước, tu vi hùng mạnh, nhưng Diệp Thiên cũng là vô địch thiên hạ, lên như diều gặp gió.



Hai bên tranh đấu, trong lòng ông ta không có chút tự tin nào.



“Sao, cháu cảm thấy ta không nắm chắc phần thắng với một kẻ hậu bối mới lên à?”.



Cận Vô Trần dường như đã phát hiện ra suy nghĩ của Cận Lãnh Hàn, mỉm cười nhàn nhạt.



“Chuyện này…”.



Cận Lãnh Hàn không biết trả lời thế nào, trong lúc ông ta do dự, Cận Vô Trần bỗng bật cười.



Ông ta nắm một tay lại, mặt biển phía sau Harbour Villa giống như bị búa lớn nện xuống, cuộn lên lớp sóng cực lớn. Con sóng cuồn cuộn tạo thành một bước tường nước sừng sững giữa trời, cao mấy chục trượng, kéo dài ba trăm mét trên mặt biển.



Nếu bức tường nước khổng lồ đổ sụp xuống thì chắc chắn là biển gầm sóng cuộn, nuốt chửng vô số sinh linh và kiến trúc phòng ốc.



Thủ đoạn như vậy, giở tay nhấc chân giống như thiên tai giáng xuống, đúng là như thần như ma!
“Vương cấp cũng chia ra mạnh yếu, dưới vương cấp chín sao, bất cứ vương cấp nào cũng chỉ là sâu kiến!”.



Một câu nói của Cận Vô Trần đã trấn áp Cận Lãnh Hàn và Vi Lạc hoàn toàn. Hai người im lặng trong chốc lát, sau đó khom người sát đất.




“Tuân lệnh ông tổ!”.



Ngày hôm nay, Diệp Thiên mặc áo thường ngày, ngồi ăn cơm ở nhà ăn Đại học Cảng Đảo. Nhiều nữ sinh viên trang điểm xinh đẹp ở xung quanh đang tò mò đánh giá thanh niên nho nhã đeo kính này.



Một làn gió thơm lừng thổi qua, Diệp Thiên hơi ngẩng đầu lên, hoa khôi trường Đại học Tử Kinh Hoa, hoa hậu tương lai của Cảng Đảo Nhậm Uyển Doanh đến đứng bên cạnh, trong tay còn cầm hai bình nước uống.



“Tôi biết ngay anh ở đây mà!”.




Nhậm Uyển Doanh cười ngọt ngào, dứt khoát ngồi xuống đối diện Diệp Thiên.



“Tìm tôi có việc gì?”.



Diệp Thiên uống một ngụm nước canh, vẻ mặt không có biểu cảm gì. Cậu không hề biết những sinh viên xung quanh đều nhìn cậu bằng ánh mắt ngưỡng mộ.



“Đây, mời anh uống nước!”.



Nhậm Uyển Doanh đưa một bình hồng trà lạnh đến trước mặt Diệp Thiên, ánh mắt mong đợi.



“Không cần đâu!”, Diệp Thiên không nghĩ ngợi gì, lập tức từ chối: “Tôi có canh rồi!”.



Cậu hoàn toàn không muốn nhận ý tốt của Nhậm Uyển Doanh.



Nhậm Uyển Doanh nhíu mày, sau đó trước ánh mắt kinh hãi của mọi người trong nhà ăn, cô ta bưng chén canh trước mặt Diệp Thiên lên, uống hết một hơi, không hề để tâm lúc nãy Diệp Thiên vừa mới uống xong.



“Ực, bây giờ hết rồi, có thể uống thức uống tôi đưa rồi chứ?”.



Cô ta đặt chén xuống, nhìn Diệp Thiên với ánh mắt quật cường.



Diệp Thiên bóp sống mũi, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ, chỉ đành thở dài một tiếng: “Cô Nhậm, cô đang làm gì vậy?”.



“Cô Nhậm? Lẽ nào anh không gọi tôi là Uyển Doanh được sao? Chúng ta không phải bạn bè à?”.



Trên mặt Nhậm Uyển Doanh thoáng qua vẻ thất vọng, buồn bã nói.



“Uyển Doanh? Cô Nhậm, tôi nghĩ chúng ta không thân thiết đến vậy. Cô là bạn của cậu Phó, tôi cũng là bạn của cậu Phó, vậy nên chúng ta quen biết nhau, nhưng quan hệ của chúng ta chắc chưa đến mức là bạn bè nhỉ?”.



Diệp Thiên lạnh nhạt đáp: “Hơn nữa, tôi chỉ là một sinh viên nghèo từ Hoa Hạ đến, sống qua ngày nhờ lương làm thuê và tiền học bổng, còn cô Nhậm là hoa hậu Cảng Đảo tương lai, hoa khôi trường Đại học Tử Kinh Hoa. Nhìn thế nào thì khoảng cách thân phận giữa chúng ta cũng không nên trở thành bạn bè nhỉ?”.



“Cô không thấy những nam sinh ở xung quanh đều có vẻ mặt muốn giết chết tôi hay sao? Tôi chỉ muốn yên tĩnh học tập, làm thuê. Sự tiếp cận của cô mang đến quá nhiều phiền phức cho tôi!”.



“Phiền phức?”, Nhậm Uyển Doanh cắn môi, vẻ mặt uất ức: “Tôi là một đứa con gái, anh là một người đàn ông, tôi còn không sợ ánh mắt của người khác thì anh sợ cái gì?”.



“Tôi thích đi theo anh, ở bên cạnh anh, có gì sai sao?”.



Diệp Thiên lắc đầu, đặt khay thức ăn xuống.
1647160630275.png

Mặc dù trong mắt Nhậm Uyển Doanh đã ngân ngấn nước, nhưng vẻ mặt cô ta vẫn vô cùng kiên cường.



“Ai nói với anh tôi muốn gả vào nhà giàu có? Cái tôi theo đuổi là người mà bản thân mình thích, là tình yêu mà mình quý trọng. Tôi thích con người anh, không liên quan đến thân phận hay gia đình gì cả!”.




“Bảo tôi đi theo anh ăn cơm mắm canh cà, tôi cũng vui lòng. Đi theo người khác, cho dù có suốt ngày đi xe sang du thuyền, tôi cũng không thấy vui!”.



“Diệp Thiên, hôm nay ở nhà ăn này, ngay trước mặt nhiều người, tôi có thể nói thẳng với anh, Nhậm Uyển Doanh tôi thích anh, vô cùng vô cùng thích anh!”.



Nhậm Uyển Doanh nói xong, gương mặt đỏ bừng, nhưng vẫn dũng cảm nhìn thẳng vào Diệp Thiên, không hề quan tâm khuôn miệng của những người xung quanh đã há to thành hình chữ O.




Cô ta không thể tưởng tượng, mình lại tỏ tình với một người con trai chỉ mới quen biết hơn hai ngày, đã vậy còn cam tâm tình nguyện, thậm chí có chút trộm mừng.



Diệp Thiên bất đắc dĩ gãi đầu, cuối cùng chỉ đành thở dài, quăng ra đòn cuối cùng của mình.



“Cô Nhậm, không giấu gì cô, tôi đã có bạn gái rồi. Hơn nữa, bên cạnh tôi cũng có rất nhiều cô gái có quan hệ không rõ ràng với tôi”.



Dù là cô gái kiên trung đến đâu, nghe người mình thích thừa nhận bản thân là kẻ đào hoa cũng sẽ có suy nghĩ khác. Đối với một cô gái chỉ mới quen biết cậu hơn hai ngày như Nhậm Uyển Doanh, cậu cũng hi vọng cô ta có thể biết khó mà lui.



Trong cuộc sống của cậu, quả thật có nhiều cô gái dây dưa không rõ với cậu. Nhưng những cô gái này đều quen biết cậu trong thời gian rất dài, trải qua nhiều chuyện, nên cậu mới bằng lòng dốc sức vì bọn họ.



Nhậm Uyển Doanh chỉ mới quen biết cậu được hai ngày. Nếu không phải vì Ngụy Tử Phó, bọn họ thậm chí sẽ không quen biết nhau. Diệp Thiên không định để Nhậm Uyển Doanh bước vào cuộc đời cậu.



Nhậm Uyển Doanh chớp mắt, bỗng dưng đứng dậy, trông như tức giận bỏ đi.



Nhưng lúc cô ta đi ngang qua Diệp Thiên thì bỗng cúi thấp người nghiêng đầu, hôn lên môi Diệp Thiên như chuồn chuồn lướt nước.



Một cái hôn kết thúc, cô ta ngẩng đầu ưỡn ngực, đi về phía cửa nhà ăn. Nhà ăn vẫn còn vang vọng giọng nói to rõ của cô ta.



“Diệp Thiên, dù anh có nói gì, tôi cũng sẽ không từ bỏ đâu!”.



“Nhậm Uyển Doanh tôi muốn ở bên anh mãi, dù anh có bực bội thế nào, tôi cũng sẽ quấn chặt lấy anh!”.



Diệp Thiên hơi sững sờ, nhất thời không biết làm sao. Trong lúc đó, một bóng người đứng sững ở một lối vào khác của nhà ăn, chính là Ngụy Tử Phó.







Ngụy Tử Phó sững sờ đứng ở cửa nhà ăn, vừa rồi cậu ta rõ ràng đã nhìn thấy cảnh Nhậm Uyển Doanh hôn Diệp Thiên.



Lúc này cậu ta liền cảm thấy não mình có chút không thông, không thể suy nghĩ được gì cả, mọi thứ đều hoàn toàn trống rỗng.



Do dự hồi lâu, Ngụy Tử Phó đột nhiên quay người lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng rồi sải bước rời khỏi nhà ăn.



Trên đường đến trường Đại học Tử Kinh Hoa, cậu ta liền gọi điện thoại.


"Nhiếp Vân Hồ, là tôi!"


"Chúng ta đã hẹn tối mai ở võ đài quyền anh ngầm, nhưng tôi muốn đấu luôn vào tối hôm nay, ai không tới kẻ đó là đồ hèn!"



Cậu ta lập tức cúp điện thoại, lửa giận trong mắt vẫn còn hừng hực, sau đó nhanh chóng bước đi.




Diệp Thiên không hề biết vừa rồi Ngụy Tử Phó đã nhìn thấy Nhậm Uyển Doanh hôn mình, cậu vẫn còn đang thắc mắc tại sao hôm nay tên nhóc này lại không đến tìm.



Nhưng cậu cũng rất vui vì được rảnh, ăn trưa xong Diệp Thiên liền đi đến thư viện, cậu biết mảnh vải mình gửi đến nhà họ Cận hôm qua ông tổ của nhà họ Cận vẫn chưa nhận được.



Nếu ông tổ nhà họ Cận vẫn cố chấp muốn ra tay với nhà họ Ngụy, vậy thì cậu phải chọn một bên, một khi một trong hai bên ra tay thì cuộc sống của cậu ở Cảng Đảo sẽ coi như xong, cuộc sống bình yên thư thái như thế này cũng chẳng còn được bao lâu nữa.



Vậy nên cậu rất tận hưởng khoảng thời gian ngắn ngủi tươi đẹp này, như một lời tạm biệt cuối cùng khi đến đây.




"Haiz!"



Diệp Thiên vừa chọn một cuốn sách của Freud, ngay khi định ngồi xuống, bỗng một khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện bên cạnh cậu.



"Sao lại là cô nữa!"



Diệp Thiên khẽ cau mày, cậu thật sự cạn lời với cô gái bướng bỉnh này, xem ra mình đi đâu cô ta cũng tìm được, lại con đúng nơi đúng chỗ.



"Không phải tôi đã nói rồi sao, tôi muốn dính lấy anh đấy? Cho dù anh có thái độ thế nào với tôi thì tôi cũng chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi!"



Nhậm Uyển Doanh nở nụ cười ngọt ngào rồi ngồi xuống cạnh Diệp Thiên, trên tay còn cầm cuốn tiểu thuyết ngôn tình, ép chặt vào cánh tay Diệp Thiên.



Chỗ hai người ngồi vốn dĩ đã rất hẻo lánh, không có mấy người, Diệp Thiên thích những nơi yên tĩnh như thế này, nhưng bởi vì sự xuất hiện của Nhậm Uyển Doanh đã làm cho mọi người xung quanh nháo nhào, bọn họ giả vờ đọc sách nhưng thực ra lại lén nhìn trộm hoa khôi của Đại học Tử Kinh Hoa.



"Tôi nói này cô Nhậm, cô có chắc là muốn làm chuyện mờ ám như vậy với tôi ở một nơi ‘thiêng liêng’ như thư viện không?"



Nhìn thấy Nhậm Uyển Doanh không có chút tỉnh ngộ nào, ngược lại càng lúc càng tiến gần, Diệp Thiên chỉ đành bất lực nói.



"Ở đây thì sao, chúng ta đâu có làm ảnh hưởng đến người khác!"



Đầu Nhậm Uyển Doanh bỗng dựa vào cánh tay của Diệp Thiên, trông cô ta nũng nịu vô cùng đáng yêu, không hề giống với phong cách nữ thần cao ngạo lạnh lùng thường thấy.



"Nhưng tôi nghĩ cô đang ảnh hưởng đến tôi đấy!"



Diệp Thiên hơi nhướng mày, giả bộ tức giận, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo, cậu muốn hù dọa thử cô hoa hậu Cảng Đảo tương lai.



"Ảnh hưởng thì ảnh hưởng, anh sẽ không làm gì tôi đâu!"



Ai biết được Nhậm Uyển Doanh không những không sợ mà ngược lại còn tiến gần hơn.



"Phù!"



Diệp Thiên hít sâu một hơi rồi trực tiếp nắm lấy cổ tay trắng nõn của Nhậm Uyển Doanh, sau đó kéo cô ta rời khỏi thư viện.



"Cô Nhậm, tôi nghĩ là..."


Diệp Thiên định nói gì đó, nhưng Nhậm Uyển Doanh đã ngắt lời cậu ngay lập tức.
"Gọi tôi là Uyển Doanh!"



Diệp Thiên liền cảm thấy bất lực, như thể cậu đã sống một cuộc sống bình thường ở Cảng Đảo lâu nên quen rồi, ngay cả một cô gái cũng có thể khiến cậu có chút khó xử.




"Được rồi, Uyển Doanh!"



Cậu nghiêm túc nói tiếp: "Cô có bao giờ cho rằng cậu Phó thích cô không, hơn nữa cậu ấy còn là bạn tốt của tôi, tôi quen biết cô cũng nhờ cậu ấy, bây giờ cô lại nói thích tôi, cô đoán xem cậu ấy sẽ nghĩ gì đây? Cậu ấy sẽ nghĩ tôi như thế nào?"



Nhậm Uyển Doanh không hề hiểu được những chuyện này, cô ta trả lời một cách nghiêm túc: "Nghĩ gì về anh là sao? Nhậm Uyển Doanh tôi trước giờ có quan hệ gì với Ngụy Tử Phó đâu chứ? Cho dù cậu ấy có thích tôi đi nữa thì đó cũng là việc của cậu ấy, nhưng tôi không hề thích cậu ấy, người tôi thích là anh!"



"Chẳng lẽ chỉ vì cậu ấy là bạn của anh nên tôi với anh mới quen biết nhau, thế thì tôi không thể thích anh đúng chứ?"




Diệp Thiên lập tức không nói nên lời, cậu biết mình không thể thuyết phục được cô gái này nên đã quyết định không nói thêm nữa, vừa định quay lại thư viện đọc sách thì bỗng nhiên nhận được cuộc gọi của Ngụy Tử Phó.



"Này, có phải là Diệp Thiên không? Chuyện là thế này, Ngụy Tử Phó đang ở võ đài quyền anh ngầm đường Bát Lan, tôi không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng bây giờ cậu ta đã vào lồng bát giác để một chọi một với Nhiếp Vân Hồ, tôi không biết phải gọi cho ai, nên tôi nghĩ chỉ có anh mới có thể ngăn cậu ấy lại, anh mau đến cứu cậu ấy đi!"



Diệp Thiên bắt máy, nhưng đầu dây bên kia không phải Ngụy Tử Phó, mà là giọng nói tràn đầy lo lắng của Vương Lạc Đan.



"Cậu Phó và Nhiếp Vân Hồ?"



Diệp Thiên khẽ cau mày, năng lực của Ngụy Tử Phó đến đâu cậu biết rất rõ, nếu đấu chọi với Nhiếp Vân Hồ thì chắc chắn Ngụy Tử Phó sẽ hoàn toàn ăn đủ.



"Tôi biết rồi, tôi đến ngay!"



Diệp Thiên cúp máy xong, đang định chạy ra khỏi cổng trường thì bỗng phát hiện ra Nhậm Uyển Doanh vẫn đang giữ chặt tay mình, nhưng hiện tại cậu không thể quan tâm nhiều đến vậy được, chỉ đành ôm lấy Nhậm Uyển Doanh rời khỏi.



Võ đài quyền anh ngầm ở đường Bát Lan đầy ắp những tiếng reo hò, đâu đâu cũng có tiếng la hét cổ vũ của cả nam và nữ.



Trong lồng bát giác, Nhiếp Vân Hồ mặc quần đùi đang xoạc chân ra, người ở trước mặt anh ta bị đấm ngã về sau, đập vào lồng bát giác, người trên mặt chảy đầy máu tươi chính là Ngụy Tử Phó.



Ngụy Tử Phó rõ là đã kiệt sức, căn bản không thể là đối thủ của Nhiếp Vân Hồ được, nhưng sự tức giận trong ánh mắt đã giúp cậu ta một lần nữa đứng dậy và lao về phía Nhiếp Vân Hồ.



Nhưng tiếp đó lại là một đòn nặng nề khác đấm về phía cậu ta.



"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!"



Vương Lạc Đan ở cạnh hét lên, nhưng lại không có ai vào ngăn cản, một khi đã vào lồng bát giác, trừ khi một bên chịu đầu hàng hoặc trọng tài cho rằng một bên không thể tiếp tục được nữa, thì lúc đó trận đấu mới có thể ngưng được.



Ở hàng ghế đầu tiên, một người đàn ông trẻ khoanh hai tay trước ngực đang cười khẩy quan sát tất cả, đó chính là Cận Ức Trần



Còn bên cạnh anh ta chính là vua của thế giới ngầm Cảng Đảo, Triệu Lạc Sơn, con rồng đầu đàn cùng với cao thủ Nam Liệt của bang Đông Thăng.



Sau khi nhà họ Cận hùng hồn nói muốn càn quét Cảng Đảo, Đông Thăng đã trở thành băng nhóm đầu tiên nguyện cúi đầu trung thành.

1647160649071.png

Cận Ức Trần hừ lạnh, ánh mắt đanh lại, Ngụy Tử Phó đã xé thư mời của nhà họ Cận thành từng mảnh, nếu như cậu ta bị Nhiếp Vân Hồ đánh chết ở đây thì quả đúng như điều anh ta muốn.



"Bịch!"



Ngụy Tử Phó lại ngã xuống đất, gượng hồi lâu vẫn không đứng dậy được, ngay lúc trọng tài định dừng trận đấu và tuyên bố chiến thắng của Nhiếp Vân Hồ, đột nhiên ánh mắt anh ta quét qua khiến cho trọng tài sợ hãi lùi vài bước.




"Đừng có xen vào, chuyện của chúng tôi vẫn chưa xong đâu!"



Anh ta đẩy trọng tài ra rồi túm lấy tóc Ngụy Tử Phó.



"Tên họ Ngụy kia, chẳng phải cậu có bản lĩnh lắm sao? Dám giành phụ nữ với tôi à?"



"Tôi hỏi cậu, có chịu nhận thua không!"




Ngụy Tử Phó bị túm tóc, không thể phản kháng được nữa, nhưng lại có một thanh âm yếu ớt vang lên.



"Nhận cái quần, có ngon thì... anh đánh.... chết tôi đi!"



Nhiếp Vân Hồ không hề tức giận, hơn nữa còn nở nụ cười, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, sau đó giương cùi chỏ định đánh vào sau đầu Ngụy Tử Phó.



"Nhiếp Vân Hồ, anh muốn chết đúng không?"



Đúng lúc này, một giọng nói bỗng vang lên khắp võ đài, sát khí quái dị cũng đột nhiên lan ra!







"Nhiếp Vân Hồ, chán sống rồi phải không?”



Giọng nói lạnh lùng vang vọng khắp võ đài khiến tất cả mọi người đều nghe thấy một cách rõ ràng.



Cận Ức Trần và Nam Liệt – hai cao thủ chí tôn đỉnh phong khẽ giật mình và nhìn về phía võ đài.



Một nam một nữ đi tới, người thanh niên đi trước khẽ nheo mắt với vẻ tức gận.



“Là tên đó à?”



Cận Ức Trần lập tức nhận ra ngay Diệp Thiên.



Cận Ức Trần còn nhớ rất rõ lúc ở nhà họ Ngụy, Diệp Thiên đã nói rằng muốn nhìn thấy nhà họ Cận sụp đổ.



“Diệp Thiên sao?”



Triệu Lạc Sơn cũng có đồng tử, khẽ kinh ngạc và gọi ra tên của Diệp Thiên.



“Ồ, ông Triệu cũng quen cậu ta à?”



Cận Ức Trần hỏi với vẻ tò mò.



“Không được coi là quen, chỉ là biết một chút, hình như là tới từ Đại Lục, làm thêm ở một quán bar nhỏ!”



Cận Ức Trần là người nhà họ Cận, Triệu Lạc Sơn không tiện nói ra việc từng đụng độ với Diệp Thiên, chỉ kiếm đại một câu nói.



“Làm thêm tới từ Đại Lục sao?”



Cận Ức Trần khịt mũi, anh ta còn tưởng Diệp Thiên có thân phận thế nào, thật không ngờ là kẻ làm công chẳng ra gì.


“Hừ, hôm đó nếu không phải vì ông cụ nhà họ Ngụy ra tay thì tôi đã xử cậu ta rồi".
Đôi mắt Cận Ức Trần ánh lên vẻ lạnh lùng. Anh ta cho rằng, nếu khi đó Ngụy Phó không ra tay thì Diệp Thiên đã sớm chết trong tay anh ta rồi.



Nam Liệt không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm Diệp Thiên và muốn xem xem Diệp Thiên tới đây vì điều gì.



“Là cậu?”




Nhiếp Vân Hồ dừng tay, một tay túm tóc của Ngụy Tử Phó.



“Giờ dừng tay thì tôi sẽ không giết anh!”



Nhậm Uyển Doanh đứng sau Diệp Thiên. Cô ta chỉ thấy Diệp Thiên không hề dừng lại, vẫn đi về phía võ đài. Những gì cậu nói khiến cô tả phải run rẩy. Cô ta có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo trong lời nói của Diệp Thiên.



“Giết tôi?”




Nhiếp Vân Hồ bật cười.



“Cậu tưởng cậu là ai? Có chút võ thuật thì có thể đánh thắng được tôi và hai vệ sĩ của tôi rồi có thể thích làm gì thì làm sao?”



“Nói to cũng chỉ có cậu nói to, giết tôi á, cậu dựa vào cái gì?”



Nhiếp Vân Hồ với vẻ mặt chế nhạo: “Tên này vốn đã thắng trong trận đấu võ rồi, nào ngờ nó lại bị thần kinh, cứ đòi gọi tôi tới võ đài để khiêu chiến, giờ bị tôi đánh thành ra như thế này thì chỉ có thể trách tự nó không biết lượng sức, liên quan gì tới tôi chứ?”



Anh ta liếc nhìn Nhậm Uyển Doanh ở phía sau Diệp Thiên và nhếch miệng cười: “Uyển Doanh, nhìn thấy chưa? Ngụy Tử Phó chỉ là một kẻ hèn nhát, sao có thể so sánh với tôi được, người em cần tìm là tôi!”



Anh ta nói xong thì siết một tay, định bổ về đầu của Ngụy Tử Phó, đúng lúc này Diệp Thiên lại tiến gần hơn tới võ đài.



“Xin lỗi cậu, khi thi đấu, nghiêm cấm người khác ngoài nhân viên tiếp cận vùng võ đài!”



Một người đàn ông cao tầm mét chín, cơ thịt săn chắc với ánh mắt đanh thép chặn trước mặt Diệp Thiên, không cho cậu đi.



“Cút!”



Diệp Thiên không nói nhiều, chỉ đưa một tay ra túm lấy cổ áo của người đàn ông kia.



Người đàn ông kinh ngạc, Diệp Thiên nhấc bổng người này lên, ném qua một bên khiến hắn ngã rầm xuống khán đài ở gần đó và bất tỉnh nhân sự.



“Rầm!”



Hội trường xôn xao, người đàn ông đó là quyền vương của thế giới ngầm, có thể nói là người đánh giỏi nhất, vậy mà bị một người thanh niên dùng một tay ném ra xa hàng mét, đúng là không thể tin được.



Nhiếp Vân Hồ cũng khựng người. Nỗi sợ hãi trỗi dậy, khi anh ta ý thức được rằng mình đang ở trong võ đài thì mới cảm thấy thoải mái hơn chút.



“Nhóc, cậu từng cuồng ngạo quá, tôi ở trong võ đài, cậu có giỏi thì trèo vào đây.



Ánh mắt Diệp Thiên trở nên lạnh lùng giống như không hề nghe thấy lời nói của Nhiếp Vân Hồ. Cậu chộp tay túm lấy lưới sắt của võ đài và kéo về sau.



“Rầm!”



Võ đài kiên cố bị cậu kéo rách tạo thành một cái hốc to đùng và cậu lúc này đã đứng trong võ đài.



“Cái gì?”



Nhiếp Vân Hồ còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy hoa mắt, một bàn tay siết chặt yết hầu của anh ta và nhấc bổng anh ta lên khỏi mặt đất.


“Anh thấy mình đánh nổi không?”
Ánh mắt Diệp Thiên sâu thẳm như tới từ địa ngục, không chút tình cảm.



Nhiếp Vân Hồ muốn giãy giụa nhưng chỉ cảm thấy toàn thân như bị rút cạn sức lực và hình ảnh Diệp Thiên trước mặt trở nên méo mó.



Ngụy Tử Phó nằm sạp ra đất, Uông Lạc Đan lúc này đã lao về phía cậu ta.




Ngụy Tử Phó cố gắng gượng đầu thì nhìn thấy bóng hình quen thuộc của Diệp Thiên. Cậu ta kinh hãi.



“Tại sao…Tại sao vẫn là anh vậy?”



Đôi mắt cậu ta ánh lên vẻ bất lực và tự chế nhạo. Người con gái mà cậu ta thích không hề thích cậu ta, vào lúc nguy hiểm nhất thì người cứu cậu ta lại chính là tình địch.



Nhiếp Vân Hồ bỗng rơi vào bóng tối, khi anh ta sắp mất đi ý thức thì bỗng có hai giọng nói vang lên bên cạnh Diệp Thiên.




“Bỏ xuống!”



Ánh mắt Nam Liệt rực lửa, Nhiếp Vân Hồ là con nuôi của Triệu Lạc Sơn, chính vì lời thỉnh cầu của anh ta mà bọn họ mới tới quán bar tìm Diệp Thiên.



Dù ông tổ nhà họ Cận đã từng cảnh cáo là không được gây sự với Diệp Thiên nữa nhưng lúc này Diệp Thiên đang uy hiếp tới tính mạng của Nhiếp Vân Hồ thì anh ta không thể nào mặc kệ được.



“Nhóc, anh ta là người của thương hội Cận Môn, nếu cậu dám ra tay thì tôi sẽ giết cậu ngay lập tức!”



Cận Ức Trần cũng đứng bên cạnh Nam Liệt. Anh ta cười lạnh lùng, đôi mắt ánh lẻ vẻ độc ác như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.



“Đó là chiến lực số một của Đông Thăng – Nam Liệt! Đứng bên cạnh chính là cậu…Trần sao?”



“Ồ, hóa ra là hai vị đó. Nghe nói cả hai đều là những người luyện cổ võ siêu nhiên, xem ra họ muốn giúp Nhiếp Vân Hồ, vậy thì người thanh niên kia gặp nguy hiểm rồi!”



“Tên nhóc này đen thật đấy, tự dưng lại gây sự với hai người kia!”



Rất nhiều khán giả xung quanh thầm lắc đầu.



Nhậm Uyển Doanh và Uông Lạc Đan đứng sau Diệp Thiên với vẻ sợ hãi.



“Bọn họ đang nói về anh đấy à?”



Diệp Thiên khẽ quay đầu và phát lực lên bàn tay.



“Rắc”, tiếng xương gãy vang lên, Nhiếp Vân Hồ nghẹo đầu qua một bên và tắt thở.



Toàn bộ hội trường chìm vào im lặng, không ai ngờ Diệp Thiên lại ra tay giết người như thế, lại còn là cậu chủ của nhà họ Nhiếp ở Cảng Đảo.



Nhậm Uyển Doanh và Uông Lạc Đan đứng ngây người với vẻ mặt không dám tin.



“Đồ chán sống này!”



Nam Liệt vô cùng tức giận, nhưng anh ta còn chưa kịp phát tiết thì Cận Ức Trần ở bên cạnh đã bước lên trước một bước và bổ tay xuống.



“Không có Ngụy Phó bảo vệ mà còn dám ngông cuồng như vậy, hôm nay tôi sẽ khiến cậu chết mà không có đất chôn!”



Anh ta bổ tay xuống, chỉ thấy một chưởng ấn quét trong không trung, một sức mạnh vô hình lao về phía Diệp Thiên. Những khán giả đứng cách xa họ hàng chục mét mà vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh vô hình kia.
1647160666572.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK