Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thiên cúi đầu nhìn qua, ở trong ảnh là hình bốn thi thể, trên thi thể của bốn người này gần như không có gì tương đồng, trạng thái của thi thể và nơi tử vong cũng đều khác nhau, có một điểm duy nhất đó là vùng giữa hai lông mày của mỗi thi thể đều có một chấm đỏ vô cùng nhỏ.

“Diệp tiên sinh, bốn người này đều được phát hiện ở bốn thành phố khác nhau của tỉnh Xuyên trong hai tuần gần đây, địa điểm tử vong đều khác nhau, một người ở trong bể bơi, một người ở nhà máy kim loại, một người bị chôn trong bùn đất, còn một người bị treo trên cành cây!”.

“Thời gian tử vong của bốn người này cũng không có điểm nào tương đồng cả, có một điểm giống nhau duy nhất đó là trán của bọn họ đều bị một vật nhọn nhỏ đâm xuyên, nhưng qua pháp y giám định, vết thương này không ảnh hưởng đến não, không thể lấy đi tính mạng, nhưng trên người bọn họ lại không thể tìm ra vết thương chí mạng nào khác!”.

“Vì điểm chung này nên tổ trọng án Lư Thành chúng tôi kết hợp với các chuyên viên của mấy thành phố lớn đã lập án điều tra, nhưng mãi vẫn chưa có manh mối gì, tôi có dự cảm thời gian này sẽ tiếp tục có người bị giết hại”.

Hàn Mộng nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, giọng nói trầm xuống.

“Chuyện này tôi đã phân tích kỹ càng, tôi nghĩ đây không phải do hung thủ bình thường sát hại, mà là người tinh thông võ cổ truyền hoặc pháp môn tà thuật làm, cho nên tôi mạo muội tìm đến Diệp tiên sinh, hi vọng Diệp tiên sinh có thể giúp tôi tìm ra hung thủ!”.

Diệp Thiên không trả lời, cậu nhìn vào những tấm ảnh trước mặt sau khi suy nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu.

“Chuyện này các người không giải quyết được đâu, có điều tra tiếp thì e rằng đến thành viên của tổ trọng án cũng sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng!”.

Hàn Mộng và Hàn Uyển nghe thấy, biểu cảm ngạc nhiên, Hàn Mộng vội vàng hỏi: “Diệp tiên sinh có thể nói rõ chút không?”.

Diệp Thiên gật đầu nhẹ, chỉ vào ảnh của bốn người chết.

“Như chị thấy đấy, bốn người này đều chết ở những nơi khác nhau, thời gian cũng không giống nhau!”.

“Người đầu tiên có mệnh thủy, nên chết ở bể bơi, và thời gian tử vong của anh ta là vào thứ tư, thứ tư là thủy diệu nhật, ba thứ đều là là thủy!”.

“Người thứ hai có mệnh kim, chết ở nhà máy kim loại, thời gian tử vong là thứ sáu, thứ sáu là kim diệu nhật, ba thứ đều là kim!”.

“Hai người còn lại cho dù là mệnh, thời gian tử vong, địa điểm tử vong, đều trùng với mộc và thổ!”.

“Điểm cuối cùng, đầu của bọn họ đều có một chấm đỏ rất nhỏ, tuy vết thương không đủ chí mạng, nhưng bốn người này đều tử vong, móc nối những điều này lại, đối phương đang tu luyện một thuật cấm hay còn gọi là thuật cấm ‘Mao Sơn’ đã bị thất truyền từ lâu!”.

“Tên của thuật cấm này được gọi là ‘Đoạt Phách Nhiếp Hồn Châm’!”.

Từng câu nói của Diệp Thiên đều khiến hai chị em nhà họ Hàn há hốc miệng, chỉ nghe Diệp Thiên nói tiếp: “‘Đoạt Phách Nhiếp Hồn Châm’ chính là một loại tà ác trong các loại đạo thuật ở Mao Sơn, đã bị các thuật sĩ Mao Sơn chính thống cấm dùng từ rất lâu rồi!”.

“Đoạt Phách Nhiếp Hồn Châm có thể lựa chọn người có ngũ hành tương ứng làm mục tiêu, dùng địa điểm có thuộc tính tương ứng với quẻ ngũ hành của người đó, dùng thủ đoạn đặc biệt hút lấy hồn phách người đó, chỉ cần hoàn thành việc hút lấy hồn phách của năm người theo ngũ hành thì có thể đạt được mục đích kéo dài tuổi thọ, gia tăng nguyên khí và dương khí!”.

Hàn Uyển cảm giác như đang xem sách thiên văn vậy, vẻ mặt tràn đầy khó tin.

“Diệp tiên sinh, chuyện hút lấy hồn phách chẳng phải chỉ có trong các tiểu thuyết quỷ thần hay sao? Lẽ nào lại là có thật?”.

Diệp Thiên từ từ nói: “Trên thế giới này còn tồn tại rất nhiều điều kỳ lạ, sao chị có thể biết được hết chứ? Chưa cần nói đến chuyện khác, các võ giả nội gia cũng vốn khiến người ta cảm thấy rất khó tin rồi, thì sự tồn tại của các thuật sĩ tà pháp chẳng phải cũng rất bình thường sao!”.

Cậu ngẩng đầu lên nhìn sang Hàn Uyển nhắc nhở: “Người ra tay tuy không phải là thuật sĩ chính thống của Mao Sơn, nhưng hắn có thể thi triển Đoạt Phách Nhiếp Hồn Châm, thực lực chắc chắn không tầm thường, với năng lực của tổ trọng án các chị muốn đối phó hắn, có thể nói là khó như lên trời, nếu gặp thật e rằng sẽ chết vô cùng thê thảm!”.

Những gì Diệp Thiên nói không có chút gì là khoa trương, tà thuật Mao Sơn tuy không được công nhận bởi Mao Sơn chính thống, nhưng cũng là một loại thuật của Mao Sơn, Đoạt Phách Nhiếp Hồn Châm là thuật cấm đỉnh cao trong các thuật của Mao Sơn, muốn thi triển nó, phải có tu vi thuật pháp cực mạnh hỗ trợ.

Cấp bậc này không phải thứ mà súng đạn có thể ứng phó được đâu.

Hàn Mộng nghe thấy vậy, tâm trạng vô cùng lo lắng, Diệp Thiên đứng đầu thế giới ngầm ở tỉnh Xuyên, là ông trùm một phương, lại là một chí tôn võ thuật, sao có thể ăn nói lung tung được?

Cô ta trầm ngâm một lúc, đột nhiên nở nụ cười xảo quyệt, nhìn sang Diệp Thiên.

“Diệp tiên sinh, Hàn Mộng to gan hỏi một câu, nếu gặp phải hung thủ thi triển tà thuật Mao Sơn này, thì kết cục sẽ như thế nào?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK