Dáng vẻ cuồng ngạo khiến cho đám thanh niên của Hoa Hạ ngây người và cảm thấy tức giận.
Dù là Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, Tư Đồ Lạc Tuyết hay là Âu Dương Đoạn Vân thì đều là những người giỏi hàng đầu trong lớp thanh niên của Hoa Hạ. Chọn ra bất kỳ ai cũng đủ để ngăn chặn hắn một cách độc lập.
Tên Elkins này bọn họ chưa từng nghe qua cả tên. Nhưng mới lên đã khiêu chiến với cả bốn người. Trong nhóm thanh niên thuộc giỏi võ đạo của Hoa Hạ, ai có thể thắng được một lúc bốn người Diệp Tinh chứ?
“Đồ khốn, đối phó với loại người này thì sao phải để họ ra tay chứ? Thích Kiếm Anh của phái Lao Sơn là đủ để giải quyết rồi!”
Bốn người Diệp Tinh còn chưa kịp phản ứng thì đã có một tiếng thét từ đám đông truyền tới. Thích Kiếm Anh đột nhiên bay ra. Thanh kiếm trong tay tạo ra một cơn mưa kiếm, tạo thành chữ thập lao về phía Elkins, bao trùm cả đại huyệt bốn phía.
“Hừ!”
Elkins hừ một tiếng lạnh lùng, dường như không hề bận tâm chỉ tung một quyền ra đỡ đường kiếm của Thích Kiếm Anh.
“Ầm!”
Quyền đấm dội thẳng vào đầu mũi kiếm của Thích Kiếm Anh, một âm thanh nặng nề vang lên, thanh kiếm dài rắn chắc được làm từ thép nguyên chất lập tức bị gãy thành mấy khúc.
Thích Kiếm Anh phun ra một ngụm máu tưới. Cả cơ thể bật ra sau hàng mét, ngã xuống cát sượt một đường dài và hôn mê bất tỉnh.
“Điều này…”
Những cao thủ thuộc lớp thanh niên đứng xung quanh chìm vào im lặng. Họ cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Mặc dù Thích Kiếm Anh không được coi là người mạnh nhất trong lớp thanh niên nhưng dù gì cũng là một cao thủ tầm trung, là một trong chín thiên tài hàng đầu, tu vi đã đạt tới đỉnh cao tông tượng. Vậy mà đối diện với Elkins thì lại bị bại trận chỉ bởi một quyền.
Một chiêu đã bị đánh bại. Nếu là Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh thì e rằng cũng chưa chắc có thể làm được.
Trong nháy mắt, mấy người Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, Lý Thanh Du đều lác mắt, sắc mặt trở nên đanh lại. Elkins mới vừa khởi động, chưa hoàn toàn thể hiện hết công lực mà cú đấm vào Thích Kiếm Anh đã đủ để khiến bọn họ cảm thấy sức ép khủng khiếp rồi.
Elkins, chắc chắn có tu vi mạnh hơn bọn họ một cấp, và đã đạt tới chí tôn võ thuật!
Giữa không trung, bốn vị thuộc cảnh giới siêu phàm của Chiến Thần Điện đứng im, đôi mắt ánh lên vẻ tự tin. Rõ ràng là họ rất tin tưởng vào Elkins.
“Tới đi!”
Elkins dùng một quyền đánh bay Thích Kiếm Anh giống như làm một chuyện chẳng tốn sức sau đó vẫy tay với mấy người Diệp Tinh.
“Đồ khốn!”
Âu Dương Đoạn Vân đanh mắt, sau đó quét chân tung ra một chưởng.
Nguồn nội lực bùng nổ. Một chưởng ấn dài cả mét vô cùng chân thực lao về phía Elkins.
Thập Toàn Thủ của nhà Âu Dương!
Elkins ngước mắt, nhìn chưởng ấn lao tới, không hề dao động và cũng tung đại một quyền đánh.
Một luồng sức mạnh tràn ra trong không gian. Thập Toàn Thủ mà Âu Dương Đoạn Vân dùng toàn lực đã bị quyền đánh của Elkins đâm xuyên qua và tan thành mây khói.
Vậy mà sức mạnh của quyền đánh vẫn chưa tan hết. Nó giống như một cơn gió điên cuồng ập tới khiến Âu Dương Đoạn Vân thất sắc, đành phải đan chéo hai tay chặn ngay trước mặt.
“Phụt!”
Âm thanh nặng nề vang lên, sau đó là tiếng xướng gãy. Cả hai cánh tay của Âu Dương Đoạn Văn đều bị gãy. Bản thân cậu ta thì bị sức mạnh khủng khiếp dội vào nội tạng và phụt ra máu tươi!
“Soạt!”
Mặc dù hai cánh tay đã bị gãy nhưng Âu Dương Đoạn Vân cuối cùng vẫn đón quyền đánh đó. Cậu ta lùi về sau, lúc này tiếng xé gió vang lên, Elkins giống như một tia điện xẹt lao tới ngay bên cạnh cậu ta và giáng một đấm xuống.
Hai mắt Âu Dương Đoạn Vân long sòng sọc. Cậu ta đã không thể nào đỡ được cú đấm này nữa.
“Soạt!”
Elkins sắp ra đòn sát phạt với Âu Dương Đoạn Vân thì hắn bỗng cảm thấy gió mạnh xung quanh nổi lên. Ngay lập tức, luồng sức mạnh này bao trùm toàn thân hắn.
“Hừ!”
Hắn khẽ hừ một tiếng, không hề ra tay với Âu Dương Đoạn Vân nữa mà đạp mạnh chân xuống, bật lại phía sau tránh bốn đòn công kích vừa lao tới.
Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, Tư Đồ Lạc Tuyết và Lý Thanh Du đứng chắn ngay trước mặt Âu Dương Đoạn Vân. Đối diện họ là Elkins. Vừa rồi chính bốn người họ đã ra tay với hắn.
Âu Dương Chấn Đức thấy con trai mình suýt nữa bị mất mạng thì thét lên, định bay tới trước Elkins thì có một cơn gió mạnh quét qua, đánh sụp phần đất trước mặt và chặn đường ông ta.
“Thế hệ sau so đấu lại cần người lớn can thiệp vào sao? Bốn gia tộc có phải là quá tầm thường không?”
Âu Dương Chấn Đức vội quay đầu lại. Kẻ ra tay chính là người đàn ông cầm súng trường. Người này phất tay, thêm một luồng sức mạnh cuộn tới dội vào Âu Dương Chấn Đức.
Âu Dương Chấn Đức thất sắc. Mặc dù ông ta đã đạt tới siêu phàm bán bộ nhưng đối diện với siêu phàm thì cũng chỉ giống như con sâu cái kiến, sao có thể ngăn chặn được chứ?
“Hừ!”
Đúng lúc này, ông cụ Âu Dương Trường Không của nhà Âu Dương phất tay, thêm một luồng khí mạnh phóng ra. Hai đường sức mạnh một đen một đỏ lao vào nhau khiến sóng biển cuộn trào, trời đất như đảo lộn.
“Xem ra mấy người các ông cũng không nhịn được muốn ra tay rồi. Vậy thì cùng chơi nào!”
Người đàn ông đeo găng tay vàng tung chưởng đấm về một phía tạo thành một vòng nội lực. Hai tay người này hợp nhất tạo hình như một chiếc búa đập thẳng về phía Diệp Sơn.
“Chiến Thần Điện quả nhiên vẫn bỉ ổi, đê hèn như trước đây!”
Diệp Sơn sầm mặt, giơ một tay lên. Hình ảnh một con rồng dài cả chục mét chỉ thấy đuôi đã lao về phía hình chiếc búa kia.
Còn lại Tư Đồ Ngạo và Hoa Vinh Niên – hai vị cao thủ siêu phàm cũng đồng loạt ra tay, đối đầu với người đàn ông tóc vàng và người đàn ông mắt đen xì trước giờ chưa từng lên tiếng một lần.
Một lúc sau, tám vị thuộc cảnh giới siêu phàm đã giao chiến, cả khu vực biển của vùng phía Nam bỗng nổ sóng nổi gió cuồn cuộn.
Tám người siêu phàm ra tay, Diệp Vân Long nheo mắt, nhìn cuộc chiến, đang định tìm kẽ hởi từ một trong bốn người của Điện Thần Chiến.
Mặc dù ông ta là người ít tuổi nhất trong những người này nhưng tu vi không hề kém hơn bất kỳ ai. Một khi gia nhập và trận chiến thì ngay lập tức có thể xoay chuyển tình thế.
Đúng lúc này. Diệp Sơn và người đàn ông đeo găng tay vào đụng độ, cả hai đều lùi về phia sau, Diệp Vân Long nhìn thấy ngay sau lưng người đàn ông kia có một khoảng trống.
Ông ta lập tức bay bật tới tạo thành một luồng sáng dội thẳng lên trời, hai tay tạo thành chưởng với tiếng rồng gầm và đập vào lưng người đàn ông kia.
“Vụt!”
Đúng lúc này, thêm một luồng sáng màu đen lao xuyên không trung và còn nhanh hơn cả tốc độ của Diệp Vân Long đập thẳng về hướng của ông ta.
Diệp Vân Long đành phải thu hồi đòn tấn công, vội vận chân khí và định đánh tan luồng ánh sáng đen kia.
“Ầm!”
Âm thanh nặng nề vang lên, Diệp Vân Long rung lắc toàn thân, luồng sức mạnh khủng khiếp khiến ông ta bay bật ra sau, chới với bảy, tám bước trong không trung, mỗi bước đều khiến dòng khí lưu nổ tung mới có thể đứng vững lại được.
Sự cố này khiến cho Diệp Sơn, Âu Dương Trường đang chiến đấu cũng phải đanh mắt nhìn. Một giọng nói hùng hồn trong không gian vọng tới.
“Thích lấy đông ức hiếp ít, viện trọng tài chúng tôi không đồng ý đâu!”
Vừa dứt lời thì có thêm năm bóng hình xuất hiện. Tất cả đều có khí tức cực mạnh, ánh sáng cầu vồng giao nhau xung quanh họ. Người đi đầu là một người tóc đen dài, với khuôn mặt Âu ngũ quan rõ nét. Luồng sáng sau khi giao đấu với Diệp Vân Long thì tự động thu lại và được người này nắm trong tay, đó là một cây roi được làm từ xương.
“Viện trọng tài sao?”
Những nhân vật thuộc thế hệ trước của bốn nhà như Diệp Sơn vội tách ra khỏi những cao thủ của Chiến Thần Điện. Bọn họ nhìn về phía trước, tái mặt và ánh mắt trở nên âm u.
Bốn vị cảnh giới siêu phàm của Chiến Thần Điện thì cả bốn nhà đã phải sự dụng toàn lực rồi. Giờ còn có thêm sự có mặt của những người thuộc viện trọng tài, nhìn dáng vẻ của năm người thì rõ ràng là họ đứng về phía Chiến Thần Điện. Như vậy tính ra, đối phương có tới chín người thuộc cảnh giới siêu phàm.
Không chỉ có vậy, bốn người của Chiến Thần Điện có tu vi đều đạt tới siêu phàm phàm phẩm. Năm người vừa mới xuất hiện kia, người nào cũng đều có khí tức cao hơn cả như thế. Rõ ràng là bọn họ đã bước vào cảnh giới siêu phàm lương phẩm. Người đàn ông tay cầm roi xương kia thì càng thâm sâu khó lường hơn. Người này có khí tức cuồn cuộn như biển, e rằng còn mạnh hơn cả bốn người kia.
Tình thế như vậy chưa bao giờ từng xuất hiện trong lịch sử của bốn nhà.
Diệp Sơn khẽ chau mày rồi nhớ tới lời dự đoán thông thiên.
“Lẽ nào đây là kiếp nạn tuyệt diệt của nhà họ Diệp sao?”
Mấy người Diệp Tinh tối sầm mặt, cảm thấy vô cùng căng thẳng, còn Elkins chỉ nhếch miệng cười.
“Hôm nay, chính là ngày tàn của bốn nhà các người, hãy cố gắng tận hưởng khoảnh khắc cuối cùng đi!”
Hắn vừa dứt lời thì áo trên người nứt toác để lộ cơ thịt cuồn cuộn. Luồng sức mạnh lại bùng lên trong không gian và mạnh gấp đôi trước đó.
Cả vùng biển phía Nam chìm vào bóng tối, không ít những thanh niên của Hoa Hạ có suy nghĩ muốn bỏ đi ngay lập tức.
Bên trong trận doanh của nhà Âu Dương, Thu Nhược Hi và Khương Long Hoa đang ngồi cùng nhau. Hôm nay Thu Nhược Hi nhận được lời mời của Khương Long Hoa tới quan sát hội võ của bốn nhà. Thật không ngờ họ lại gặp một cảnh tượng rút kiếm giương cung quyết liệt đến như vậy.
Nhìn Diệp Sơn, Diệp Vân Long, và cả những người như Diệp Tinh với biểu cảm nghiêm trọng thì Thu Nhược Hi dù có không hiểu về võ thuật cũng biết rằng tình thế đang căng thẳng vô cùng. Đây có lẽ sẽ là biến cố cực lớn mà cả bốn nhà khó có thể đối phó được.
Cô ấy cảm thấy lo lắng. Đúng lúc này, ở gần đó, Diệp Thiên đang cúi đầu ngồi uống trà.
Diệp Thiên trông vô cùng bình thản. Lúc này tình thế đang vô cùng nguy hiểm mà cậu không có cảm giác gì, vẫn làm ra vẻ không liên quan. Khác với những người khác, trên mặt cậu, Thu Nhược Hi không nhìn thấy chút sợ hãi nào.
Nhớ tới truyền kỳ của Diệp Thiên ở thủ đô – người số một trong thế hệ thanh niên thì cô ấy bỗng nổi lên một ý nghĩ hoang đường.
“Lẽ nào…Diệp Thiên nắm chắc mọi thứ trong tay sao?”