Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh Thần Quang, anh không đùa đấy chứ? Trên cả Hoa Hạ không ai động chạm vào cậu ta được à? Hình như anh đánh giá cao cậu ta quá nhỉ? Lẽ nào cậu ta là người của mấy gia tộc ở thủ đô?”.





Sở Thần Quang nhìn chằm chằm bóng lưng của Diệp Thiên, phát hiện dường như cậu không chú ý đến bọn họ, hơn nữa càng đi càng xa mới nhỏ giọng nói.





“Anh Lưu, tôi không đùa với anh. Chúng ta không động vào người đó được đâu!”.





“Vừa rồi anh cũng nhìn thấy tài xế lái xe của cậu ta rồi đấy, lẽ nào anh không nhận ra đó là ai sao?”.





Thanh niên họ Lưu cảm thấy mờ mịt, hơi tò mò hỏi: “Đúng rồi, tôi cũng cảm thấy tài xế lái xe Lincoln vừa rồi rất quen mắt, nhưng không nhớ ra đã gặp qua ở đâu, chẳng lẽ là người quen?”.





Sở Thần Quang tỏ vẻ nghiêm trọng, khẽ lắc đầu.





“Đó không phải người quen gì cả, đó là anh Hổ, nhân vật số một của cả thế giới ngầm tỉnh Xuyên, người đại diện duy nhất của thế giới ngầm tỉnh Xuyên sau khi Ngô Quảng Phú, Từ Uyên Đình, Lâm Thiên Nam rời đi!”.





“Anh Hổ?”.





Nghe đến cái tên này, con ngươi trong mắt thanh niên họ Lưu lập tức co rụt, vẻ mặt sợ hãi.








Thanh niên họ Lưu ngẩn ra tại chỗ, một câu cũng không nói nên lời, vẻ kiêu căng ngông cuồng trước kia đều thu lại hết.





Anh Hổ là ai, đó là nhân vật rất quan trọng mà ngay cả bố cậu ta đến Lư Thành cũng phải đích thân đi mời tiệc, tiếp đãi như khách VIP. Anh ta thống lĩnh cả thế giới ngầm tỉnh Xuyên, gần như chín mươi phần trăm ngành giải trí ở tỉnh Xuyên đều bị anh ta lũng đoạn, do một mình anh ta quản lý.





Cậu ta nhìn thấy anh Hổ cũng phải cung kính gọi một tiếng “chú Hổ”, không dám tiếp đãi chậm trễ chút nào.





Nghĩ đến đây, cậu ta lại quay sang Diệp Thiên, sự khinh thường trong mắt không còn nữa, ngược lại là vẻ nghiêm trọng và chấn động.





Với thân phận của A Hổ mà lại đích thân lái xe cho Diệp Thiên, đảm nhiệm tài xế, cung kính như vậy.





Vậy thì thân phận địa vị của Diệp Thiên còn cao đến mức nào?





“Anh Thần Quang, anh không đùa chứ? Anh thật sự không nhìn lầm tài xế kia là anh Hổ chứ?”.





Một lúc lâu sau, cậu ta mới hoàn hồn lại, nuốt nước bọt, nhưng vẫn có vẻ nghi ngờ nhìn về phía Sở Thần Quang.





Sở Thần Quang nheo mắt lại, nhìn thấy Diệp Thiên đã đi xa cậu ta, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, buồn bã nói: “Sao tôi lại nhìn lầm được? Đó là anh Hổ mà!”.





“Sau khi những nhân vật hàng đầu như Ngô Quảng Phú rời khỏi tỉnh Xuyên, anh Hổ đã giương cao lá cờ ở thế giới ngầm tỉnh Xuyên. Nhưng ngay cả anh ta khi đối mặt với người đó cũng phải nghe theo răm rắp, chờ sai bảo”.





“Lúc trước khi cậu ta hùng cứ tỉnh Xuyên, anh Hổ vẫn chỉ là một trong những cấp dưới của Ngô Quảng Phú mà thôi!”.





Thanh niên họ Lưu càng nghe càng thấy sợ hãi, không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc thanh niên kia là ai?”.





Sở Thần Quang hít sâu một hơi, thốt ra ba chữ: “Diệp tiên sinh!”.





Thanh niên họ Lưu nghe được thì hóa đá tại chỗ, cảm giác sợ hãi truyền từ đầu tới chân, lan ra khắp toàn thân.



Cậu ta cảm thấy may mắn vì Sở Thần Quang đã kéo cậu ta lại, không để cậu ta hành động lỗ mãng, nếu không thì dù bố cậu ta có ở đây cũng không cứu được cậu ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK