Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong điện chính, Dương Diệt Sinh vẫn ngồi yên tĩnh. Ông ta nói xong thì nhắm hai mắt lại, tiến vào trạng thái tu luyện như thần linh đó, cả người vô cùng an tĩnh.





Trong điện lại rơi vào im lặng, sau đó bóng người cực kỳ cung kính với Dương Diệt Sinh lóe lên, ẩn mình vào trong bóng tối. Lúc xuất hiện lại, gã đã đứng ở bên ngoài đại điện của thần điện Thái Dương.





Gã đứng giữa núi hoang, mặt trời treo cao trên không, nhưng lại không thể sưởi ấm ngọn núi này. Cả ngọn núi toát ra sự u ám lạnh lẽo và quỷ dị, mặt đất tràn ngập lá khô, cành cây mục và thi thể dị thú hủ mục phát độc, giống như đã trải qua một cuộc tàn sát cực kỳ thê thảm.





Vào lúc này, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy mặt mũi người này. Đó rõ ràng là một thanh niên tuấn tú, cả người toát ra khí chất thư sinh yếu đuối. Nếu ở Trái Đất, gã hiển nhiên là một sinh viên đại học nhuốm mùi sách vở. Nếu không phải giữa mi mày gã thoắt ẩn thoắt hiện dấu ấn ánh sáng mặt trời, rất khó để liên tưởng gã với thần điện Thái Dương.





Gã chắp tay đứng trên núi hoang, ánh mắt bình tĩnh thản nhiên, loại ánh mắt xem thường tất cả, nhìn xuống chúng sinh giống như Dương Diệt Sinh. Gã chỉ đứng đó, số khí tức âm u lạnh lẽo hoàn toàn không thể đến gần gã, từ đầu đến cuối bị gã ngăn cách bên ngoài cơ thể. Khí tức âm u lạnh lẽo tiếp xúc với chân lực hộ thân của gã lập tức bị bốc hơi hóa khí.





Hiển nhiên, thực lực của người này không thể bằng người đứng đầu dải Ngân Hà Dương Diệt Sinh, tuy vậy vẫn sâu không thể lường được.





“Vù!”.





Gã nhấc tay, sau đó chạm nhẹ vào đỉnh núi hoang.





Một dấu ấn ánh sáng khổng lồ từ trên trời hạ xuống, sau đó dấu ấn ánh sáng hóa thành bàn tay khổng lồ năm ngón sáng rực. Năm ngón tay sắc bén như dao cắm thẳng vào vách núi kiên cố, làm ngọn núi cao trăm mét nứt ra một đường to lớn ở chính giữa. Bản thân gã thì nhẹ nhàng nhảy lên, vọt thẳng vào trong vết nứt đó.





Bên trong vết nứt là bóng tối vô tận, nhưng gã chỉ khẽ phất tay, xung quanh đã có ánh sáng vàng rực rỡ giống như một vầng mặt trời bất diệt chiếu sáng toàn bộ lòng núi.





Sâu trong vách núi, một người đàn ông cường tráng để trần thân trên, khói đen ngưng tụ như thực thể lượn quanh, bên ngoài cơ thể người đó có những hoa văn quỷ dị rùng rợn.





Mặt người đàn ông đầy vết lở loét màu đen, ngũ quan hơi méo mó, trông rất xấu xí, thậm chí không thể nhận ra dung mạo thật sự của người này. Nhưng, chỉ có đôi mắt là lóe lên ánh sáng u tối, mơ hồ toát ra sự tà ác cực kỳ thuần túy.





Người đàn ông nhìn thấy thanh niên đi đến, trong đôi đồng tử u tối hiện lên vẻ ngạc nhiên.





“Không ngờ Vô Song Kiếm Bộc - An Hà Đạo xếp hạng chín trên bảng xếp hạng tiên của dải Ngân Hà lại đến đây thăm tôi, đúng là đáng ngạc nhiên”.





Người đó nhìn về phía thanh niên, mỉm cười nhàn nhạt nói: “Anh là người hầu bên cạnh Dương Diệt Sinh, không hầu hạ bên cạnh Dương Diệt Sinh mà lại đến đây?”.





“Hay là Dương Diệt Sinh phái anh đến đây?”.


Thanh niên tên An Hà Đạo ánh mắt bình thản, chậm rãi gật đầu.





“Đúng là chưởng môn phái tôi đến gặp anh!”.





“Ông ấy bảo tôi chuyển lời đến anh, đã đến lúc báo đáp ơn cứu mạng của ông ấy rồi!”.




Trong điện chính, Dương Diệt Sinh vẫn ngồi yên tĩnh. Ông ta nói xong thì nhắm hai mắt lại, tiến vào trạng thái tu luyện như thần linh đó, cả người vô cùng an tĩnh.





Trong điện lại rơi vào im lặng, sau đó bóng người cực kỳ cung kính với Dương Diệt Sinh lóe lên, ẩn mình vào trong bóng tối. Lúc xuất hiện lại, gã đã đứng ở bên ngoài đại điện của thần điện Thái Dương.





Gã đứng giữa núi hoang, mặt trời treo cao trên không, nhưng lại không thể sưởi ấm ngọn núi này. Cả ngọn núi toát ra sự u ám lạnh lẽo và quỷ dị, mặt đất tràn ngập lá khô, cành cây mục và thi thể dị thú hủ mục phát độc, giống như đã trải qua một cuộc tàn sát cực kỳ thê thảm.





Vào lúc này, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy mặt mũi người này. Đó rõ ràng là một thanh niên tuấn tú, cả người toát ra khí chất thư sinh yếu đuối. Nếu ở Trái Đất, gã hiển nhiên là một sinh viên đại học nhuốm mùi sách vở. Nếu không phải giữa mi mày gã thoắt ẩn thoắt hiện dấu ấn ánh sáng mặt trời, rất khó để liên tưởng gã với thần điện Thái Dương.





Gã chắp tay đứng trên núi hoang, ánh mắt bình tĩnh thản nhiên, loại ánh mắt xem thường tất cả, nhìn xuống chúng sinh giống như Dương Diệt Sinh. Gã chỉ đứng đó, số khí tức âm u lạnh lẽo hoàn toàn không thể đến gần gã, từ đầu đến cuối bị gã ngăn cách bên ngoài cơ thể. Khí tức âm u lạnh lẽo tiếp xúc với chân lực hộ thân của gã lập tức bị bốc hơi hóa khí.





Hiển nhiên, thực lực của người này không thể bằng người đứng đầu dải Ngân Hà Dương Diệt Sinh, tuy vậy vẫn sâu không thể lường được.





“Vù!”.





Gã nhấc tay, sau đó chạm nhẹ vào đỉnh núi hoang.





Một dấu ấn ánh sáng khổng lồ từ trên trời hạ xuống, sau đó dấu ấn ánh sáng hóa thành bàn tay khổng lồ năm ngón sáng rực. Năm ngón tay sắc bén như dao cắm thẳng vào vách núi kiên cố, làm ngọn núi cao trăm mét nứt ra một đường to lớn ở chính giữa. Bản thân gã thì nhẹ nhàng nhảy lên, vọt thẳng vào trong vết nứt đó.





Bên trong vết nứt là bóng tối vô tận, nhưng gã chỉ khẽ phất tay, xung quanh đã có ánh sáng vàng rực rỡ giống như một vầng mặt trời bất diệt chiếu sáng toàn bộ lòng núi.





Sâu trong vách núi, một người đàn ông cường tráng để trần thân trên, khói đen ngưng tụ như thực thể lượn quanh, bên ngoài cơ thể người đó có những hoa văn quỷ dị rùng rợn.





Mặt người đàn ông đầy vết lở loét màu đen, ngũ quan hơi méo mó, trông rất xấu xí, thậm chí không thể nhận ra dung mạo thật sự của người này. Nhưng, chỉ có đôi mắt là lóe lên ánh sáng u tối, mơ hồ toát ra sự tà ác cực kỳ thuần túy.





Người đàn ông nhìn thấy thanh niên đi đến, trong đôi đồng tử u tối hiện lên vẻ ngạc nhiên.





“Không ngờ Vô Song Kiếm Bộc - An Hà Đạo xếp hạng chín trên bảng xếp hạng tiên của dải Ngân Hà lại đến đây thăm tôi, đúng là đáng ngạc nhiên”.





Người đó nhìn về phía thanh niên, mỉm cười nhàn nhạt nói: “Anh là người hầu bên cạnh Dương Diệt Sinh, không hầu hạ bên cạnh Dương Diệt Sinh mà lại đến đây?”.





“Hay là Dương Diệt Sinh phái anh đến đây?”.


Thanh niên tên An Hà Đạo ánh mắt bình thản, chậm rãi gật đầu.





“Đúng là chưởng môn phái tôi đến gặp anh!”.





“Ông ấy bảo tôi chuyển lời đến anh, đã đến lúc báo đáp ơn cứu mạng của ông ấy rồi!”.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






Trong điện chính, Dương Diệt Sinh vẫn ngồi yên tĩnh. Ông ta nói xong thì nhắm hai mắt lại, tiến vào trạng thái tu luyện như thần linh đó, cả người vô cùng an tĩnh.





Trong điện lại rơi vào im lặng, sau đó bóng người cực kỳ cung kính với Dương Diệt Sinh lóe lên, ẩn mình vào trong bóng tối. Lúc xuất hiện lại, gã đã đứng ở bên ngoài đại điện của thần điện Thái Dương.





Gã đứng giữa núi hoang, mặt trời treo cao trên không, nhưng lại không thể sưởi ấm ngọn núi này. Cả ngọn núi toát ra sự u ám lạnh lẽo và quỷ dị, mặt đất tràn ngập lá khô, cành cây mục và thi thể dị thú hủ mục phát độc, giống như đã trải qua một cuộc tàn sát cực kỳ thê thảm.





Vào lúc này, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy mặt mũi người này. Đó rõ ràng là một thanh niên tuấn tú, cả người toát ra khí chất thư sinh yếu đuối. Nếu ở Trái Đất, gã hiển nhiên là một sinh viên đại học nhuốm mùi sách vở. Nếu không phải giữa mi mày gã thoắt ẩn thoắt hiện dấu ấn ánh sáng mặt trời, rất khó để liên tưởng gã với thần điện Thái Dương.





Gã chắp tay đứng trên núi hoang, ánh mắt bình tĩnh thản nhiên, loại ánh mắt xem thường tất cả, nhìn xuống chúng sinh giống như Dương Diệt Sinh. Gã chỉ đứng đó, số khí tức âm u lạnh lẽo hoàn toàn không thể đến gần gã, từ đầu đến cuối bị gã ngăn cách bên ngoài cơ thể. Khí tức âm u lạnh lẽo tiếp xúc với chân lực hộ thân của gã lập tức bị bốc hơi hóa khí.





Hiển nhiên, thực lực của người này không thể bằng người đứng đầu dải Ngân Hà Dương Diệt Sinh, tuy vậy vẫn sâu không thể lường được.





“Vù!”.





Gã nhấc tay, sau đó chạm nhẹ vào đỉnh núi hoang.





Một dấu ấn ánh sáng khổng lồ từ trên trời hạ xuống, sau đó dấu ấn ánh sáng hóa thành bàn tay khổng lồ năm ngón sáng rực. Năm ngón tay sắc bén như dao cắm thẳng vào vách núi kiên cố, làm ngọn núi cao trăm mét nứt ra một đường to lớn ở chính giữa. Bản thân gã thì nhẹ nhàng nhảy lên, vọt thẳng vào trong vết nứt đó.





Bên trong vết nứt là bóng tối vô tận, nhưng gã chỉ khẽ phất tay, xung quanh đã có ánh sáng vàng rực rỡ giống như một vầng mặt trời bất diệt chiếu sáng toàn bộ lòng núi.





Sâu trong vách núi, một người đàn ông cường tráng để trần thân trên, khói đen ngưng tụ như thực thể lượn quanh, bên ngoài cơ thể người đó có những hoa văn quỷ dị rùng rợn.





Mặt người đàn ông đầy vết lở loét màu đen, ngũ quan hơi méo mó, trông rất xấu xí, thậm chí không thể nhận ra dung mạo thật sự của người này. Nhưng, chỉ có đôi mắt là lóe lên ánh sáng u tối, mơ hồ toát ra sự tà ác cực kỳ thuần túy.





Người đàn ông nhìn thấy thanh niên đi đến, trong đôi đồng tử u tối hiện lên vẻ ngạc nhiên.





“Không ngờ Vô Song Kiếm Bộc - An Hà Đạo xếp hạng chín trên bảng xếp hạng tiên của dải Ngân Hà lại đến đây thăm tôi, đúng là đáng ngạc nhiên”.





Người đó nhìn về phía thanh niên, mỉm cười nhàn nhạt nói: “Anh là người hầu bên cạnh Dương Diệt Sinh, không hầu hạ bên cạnh Dương Diệt Sinh mà lại đến đây?”.





“Hay là Dương Diệt Sinh phái anh đến đây?”.


Thanh niên tên An Hà Đạo ánh mắt bình thản, chậm rãi gật đầu.





“Đúng là chưởng môn phái tôi đến gặp anh!”.





“Ông ấy bảo tôi chuyển lời đến anh, đã đến lúc báo đáp ơn cứu mạng của ông ấy rồi!”.




Trong điện chính, Dương Diệt Sinh vẫn ngồi yên tĩnh. Ông ta nói xong thì nhắm hai mắt lại, tiến vào trạng thái tu luyện như thần linh đó, cả người vô cùng an tĩnh.





Trong điện lại rơi vào im lặng, sau đó bóng người cực kỳ cung kính với Dương Diệt Sinh lóe lên, ẩn mình vào trong bóng tối. Lúc xuất hiện lại, gã đã đứng ở bên ngoài đại điện của thần điện Thái Dương.





Gã đứng giữa núi hoang, mặt trời treo cao trên không, nhưng lại không thể sưởi ấm ngọn núi này. Cả ngọn núi toát ra sự u ám lạnh lẽo và quỷ dị, mặt đất tràn ngập lá khô, cành cây mục và thi thể dị thú hủ mục phát độc, giống như đã trải qua một cuộc tàn sát cực kỳ thê thảm.





Vào lúc này, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy mặt mũi người này. Đó rõ ràng là một thanh niên tuấn tú, cả người toát ra khí chất thư sinh yếu đuối. Nếu ở Trái Đất, gã hiển nhiên là một sinh viên đại học nhuốm mùi sách vở. Nếu không phải giữa mi mày gã thoắt ẩn thoắt hiện dấu ấn ánh sáng mặt trời, rất khó để liên tưởng gã với thần điện Thái Dương.





Gã chắp tay đứng trên núi hoang, ánh mắt bình tĩnh thản nhiên, loại ánh mắt xem thường tất cả, nhìn xuống chúng sinh giống như Dương Diệt Sinh. Gã chỉ đứng đó, số khí tức âm u lạnh lẽo hoàn toàn không thể đến gần gã, từ đầu đến cuối bị gã ngăn cách bên ngoài cơ thể. Khí tức âm u lạnh lẽo tiếp xúc với chân lực hộ thân của gã lập tức bị bốc hơi hóa khí.





Hiển nhiên, thực lực của người này không thể bằng người đứng đầu dải Ngân Hà Dương Diệt Sinh, tuy vậy vẫn sâu không thể lường được.





“Vù!”.





Gã nhấc tay, sau đó chạm nhẹ vào đỉnh núi hoang.





Một dấu ấn ánh sáng khổng lồ từ trên trời hạ xuống, sau đó dấu ấn ánh sáng hóa thành bàn tay khổng lồ năm ngón sáng rực. Năm ngón tay sắc bén như dao cắm thẳng vào vách núi kiên cố, làm ngọn núi cao trăm mét nứt ra một đường to lớn ở chính giữa. Bản thân gã thì nhẹ nhàng nhảy lên, vọt thẳng vào trong vết nứt đó.





Bên trong vết nứt là bóng tối vô tận, nhưng gã chỉ khẽ phất tay, xung quanh đã có ánh sáng vàng rực rỡ giống như một vầng mặt trời bất diệt chiếu sáng toàn bộ lòng núi.





Sâu trong vách núi, một người đàn ông cường tráng để trần thân trên, khói đen ngưng tụ như thực thể lượn quanh, bên ngoài cơ thể người đó có những hoa văn quỷ dị rùng rợn.





Mặt người đàn ông đầy vết lở loét màu đen, ngũ quan hơi méo mó, trông rất xấu xí, thậm chí không thể nhận ra dung mạo thật sự của người này. Nhưng, chỉ có đôi mắt là lóe lên ánh sáng u tối, mơ hồ toát ra sự tà ác cực kỳ thuần túy.





Người đàn ông nhìn thấy thanh niên đi đến, trong đôi đồng tử u tối hiện lên vẻ ngạc nhiên.





“Không ngờ Vô Song Kiếm Bộc - An Hà Đạo xếp hạng chín trên bảng xếp hạng tiên của dải Ngân Hà lại đến đây thăm tôi, đúng là đáng ngạc nhiên”.





Người đó nhìn về phía thanh niên, mỉm cười nhàn nhạt nói: “Anh là người hầu bên cạnh Dương Diệt Sinh, không hầu hạ bên cạnh Dương Diệt Sinh mà lại đến đây?”.





“Hay là Dương Diệt Sinh phái anh đến đây?”.


Thanh niên tên An Hà Đạo ánh mắt bình thản, chậm rãi gật đầu.





“Đúng là chưởng môn phái tôi đến gặp anh!”.





“Ông ấy bảo tôi chuyển lời đến anh, đã đến lúc báo đáp ơn cứu mạng của ông ấy rồi!”.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






Trong điện chính, Dương Diệt Sinh vẫn ngồi yên tĩnh. Ông ta nói xong thì nhắm hai mắt lại, tiến vào trạng thái tu luyện như thần linh đó, cả người vô cùng an tĩnh.





Trong điện lại rơi vào im lặng, sau đó bóng người cực kỳ cung kính với Dương Diệt Sinh lóe lên, ẩn mình vào trong bóng tối. Lúc xuất hiện lại, gã đã đứng ở bên ngoài đại điện của thần điện Thái Dương.





Gã đứng giữa núi hoang, mặt trời treo cao trên không, nhưng lại không thể sưởi ấm ngọn núi này. Cả ngọn núi toát ra sự u ám lạnh lẽo và quỷ dị, mặt đất tràn ngập lá khô, cành cây mục và thi thể dị thú hủ mục phát độc, giống như đã trải qua một cuộc tàn sát cực kỳ thê thảm.





Vào lúc này, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy mặt mũi người này. Đó rõ ràng là một thanh niên tuấn tú, cả người toát ra khí chất thư sinh yếu đuối. Nếu ở Trái Đất, gã hiển nhiên là một sinh viên đại học nhuốm mùi sách vở. Nếu không phải giữa mi mày gã thoắt ẩn thoắt hiện dấu ấn ánh sáng mặt trời, rất khó để liên tưởng gã với thần điện Thái Dương.





Gã chắp tay đứng trên núi hoang, ánh mắt bình tĩnh thản nhiên, loại ánh mắt xem thường tất cả, nhìn xuống chúng sinh giống như Dương Diệt Sinh. Gã chỉ đứng đó, số khí tức âm u lạnh lẽo hoàn toàn không thể đến gần gã, từ đầu đến cuối bị gã ngăn cách bên ngoài cơ thể. Khí tức âm u lạnh lẽo tiếp xúc với chân lực hộ thân của gã lập tức bị bốc hơi hóa khí.





Hiển nhiên, thực lực của người này không thể bằng người đứng đầu dải Ngân Hà Dương Diệt Sinh, tuy vậy vẫn sâu không thể lường được.





“Vù!”.





Gã nhấc tay, sau đó chạm nhẹ vào đỉnh núi hoang.





Một dấu ấn ánh sáng khổng lồ từ trên trời hạ xuống, sau đó dấu ấn ánh sáng hóa thành bàn tay khổng lồ năm ngón sáng rực. Năm ngón tay sắc bén như dao cắm thẳng vào vách núi kiên cố, làm ngọn núi cao trăm mét nứt ra một đường to lớn ở chính giữa. Bản thân gã thì nhẹ nhàng nhảy lên, vọt thẳng vào trong vết nứt đó.





Bên trong vết nứt là bóng tối vô tận, nhưng gã chỉ khẽ phất tay, xung quanh đã có ánh sáng vàng rực rỡ giống như một vầng mặt trời bất diệt chiếu sáng toàn bộ lòng núi.





Sâu trong vách núi, một người đàn ông cường tráng để trần thân trên, khói đen ngưng tụ như thực thể lượn quanh, bên ngoài cơ thể người đó có những hoa văn quỷ dị rùng rợn.





Mặt người đàn ông đầy vết lở loét màu đen, ngũ quan hơi méo mó, trông rất xấu xí, thậm chí không thể nhận ra dung mạo thật sự của người này. Nhưng, chỉ có đôi mắt là lóe lên ánh sáng u tối, mơ hồ toát ra sự tà ác cực kỳ thuần túy.





Người đàn ông nhìn thấy thanh niên đi đến, trong đôi đồng tử u tối hiện lên vẻ ngạc nhiên.





“Không ngờ Vô Song Kiếm Bộc - An Hà Đạo xếp hạng chín trên bảng xếp hạng tiên của dải Ngân Hà lại đến đây thăm tôi, đúng là đáng ngạc nhiên”.





Người đó nhìn về phía thanh niên, mỉm cười nhàn nhạt nói: “Anh là người hầu bên cạnh Dương Diệt Sinh, không hầu hạ bên cạnh Dương Diệt Sinh mà lại đến đây?”.





“Hay là Dương Diệt Sinh phái anh đến đây?”.


Thanh niên tên An Hà Đạo ánh mắt bình thản, chậm rãi gật đầu.





“Đúng là chưởng môn phái tôi đến gặp anh!”.





“Ông ấy bảo tôi chuyển lời đến anh, đã đến lúc báo đáp ơn cứu mạng của ông ấy rồi!”.




Trong điện chính, Dương Diệt Sinh vẫn ngồi yên tĩnh. Ông ta nói xong thì nhắm hai mắt lại, tiến vào trạng thái tu luyện như thần linh đó, cả người vô cùng an tĩnh.





Trong điện lại rơi vào im lặng, sau đó bóng người cực kỳ cung kính với Dương Diệt Sinh lóe lên, ẩn mình vào trong bóng tối. Lúc xuất hiện lại, gã đã đứng ở bên ngoài đại điện của thần điện Thái Dương.





Gã đứng giữa núi hoang, mặt trời treo cao trên không, nhưng lại không thể sưởi ấm ngọn núi này. Cả ngọn núi toát ra sự u ám lạnh lẽo và quỷ dị, mặt đất tràn ngập lá khô, cành cây mục và thi thể dị thú hủ mục phát độc, giống như đã trải qua một cuộc tàn sát cực kỳ thê thảm.





Vào lúc này, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy mặt mũi người này. Đó rõ ràng là một thanh niên tuấn tú, cả người toát ra khí chất thư sinh yếu đuối. Nếu ở Trái Đất, gã hiển nhiên là một sinh viên đại học nhuốm mùi sách vở. Nếu không phải giữa mi mày gã thoắt ẩn thoắt hiện dấu ấn ánh sáng mặt trời, rất khó để liên tưởng gã với thần điện Thái Dương.





Gã chắp tay đứng trên núi hoang, ánh mắt bình tĩnh thản nhiên, loại ánh mắt xem thường tất cả, nhìn xuống chúng sinh giống như Dương Diệt Sinh. Gã chỉ đứng đó, số khí tức âm u lạnh lẽo hoàn toàn không thể đến gần gã, từ đầu đến cuối bị gã ngăn cách bên ngoài cơ thể. Khí tức âm u lạnh lẽo tiếp xúc với chân lực hộ thân của gã lập tức bị bốc hơi hóa khí.





Hiển nhiên, thực lực của người này không thể bằng người đứng đầu dải Ngân Hà Dương Diệt Sinh, tuy vậy vẫn sâu không thể lường được.





“Vù!”.





Gã nhấc tay, sau đó chạm nhẹ vào đỉnh núi hoang.





Một dấu ấn ánh sáng khổng lồ từ trên trời hạ xuống, sau đó dấu ấn ánh sáng hóa thành bàn tay khổng lồ năm ngón sáng rực. Năm ngón tay sắc bén như dao cắm thẳng vào vách núi kiên cố, làm ngọn núi cao trăm mét nứt ra một đường to lớn ở chính giữa. Bản thân gã thì nhẹ nhàng nhảy lên, vọt thẳng vào trong vết nứt đó.





Bên trong vết nứt là bóng tối vô tận, nhưng gã chỉ khẽ phất tay, xung quanh đã có ánh sáng vàng rực rỡ giống như một vầng mặt trời bất diệt chiếu sáng toàn bộ lòng núi.





Sâu trong vách núi, một người đàn ông cường tráng để trần thân trên, khói đen ngưng tụ như thực thể lượn quanh, bên ngoài cơ thể người đó có những hoa văn quỷ dị rùng rợn.





Mặt người đàn ông đầy vết lở loét màu đen, ngũ quan hơi méo mó, trông rất xấu xí, thậm chí không thể nhận ra dung mạo thật sự của người này. Nhưng, chỉ có đôi mắt là lóe lên ánh sáng u tối, mơ hồ toát ra sự tà ác cực kỳ thuần túy.





Người đàn ông nhìn thấy thanh niên đi đến, trong đôi đồng tử u tối hiện lên vẻ ngạc nhiên.





“Không ngờ Vô Song Kiếm Bộc - An Hà Đạo xếp hạng chín trên bảng xếp hạng tiên của dải Ngân Hà lại đến đây thăm tôi, đúng là đáng ngạc nhiên”.





Người đó nhìn về phía thanh niên, mỉm cười nhàn nhạt nói: “Anh là người hầu bên cạnh Dương Diệt Sinh, không hầu hạ bên cạnh Dương Diệt Sinh mà lại đến đây?”.





“Hay là Dương Diệt Sinh phái anh đến đây?”.


Thanh niên tên An Hà Đạo ánh mắt bình thản, chậm rãi gật đầu.





“Đúng là chưởng môn phái tôi đến gặp anh!”.





“Ông ấy bảo tôi chuyển lời đến anh, đã đến lúc báo đáp ơn cứu mạng của ông ấy rồi!”.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






Trong điện chính, Dương Diệt Sinh vẫn ngồi yên tĩnh. Ông ta nói xong thì nhắm hai mắt lại, tiến vào trạng thái tu luyện như thần linh đó, cả người vô cùng an tĩnh.





Trong điện lại rơi vào im lặng, sau đó bóng người cực kỳ cung kính với Dương Diệt Sinh lóe lên, ẩn mình vào trong bóng tối. Lúc xuất hiện lại, gã đã đứng ở bên ngoài đại điện của thần điện Thái Dương.





Gã đứng giữa núi hoang, mặt trời treo cao trên không, nhưng lại không thể sưởi ấm ngọn núi này. Cả ngọn núi toát ra sự u ám lạnh lẽo và quỷ dị, mặt đất tràn ngập lá khô, cành cây mục và thi thể dị thú hủ mục phát độc, giống như đã trải qua một cuộc tàn sát cực kỳ thê thảm.





Vào lúc này, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy mặt mũi người này. Đó rõ ràng là một thanh niên tuấn tú, cả người toát ra khí chất thư sinh yếu đuối. Nếu ở Trái Đất, gã hiển nhiên là một sinh viên đại học nhuốm mùi sách vở. Nếu không phải giữa mi mày gã thoắt ẩn thoắt hiện dấu ấn ánh sáng mặt trời, rất khó để liên tưởng gã với thần điện Thái Dương.





Gã chắp tay đứng trên núi hoang, ánh mắt bình tĩnh thản nhiên, loại ánh mắt xem thường tất cả, nhìn xuống chúng sinh giống như Dương Diệt Sinh. Gã chỉ đứng đó, số khí tức âm u lạnh lẽo hoàn toàn không thể đến gần gã, từ đầu đến cuối bị gã ngăn cách bên ngoài cơ thể. Khí tức âm u lạnh lẽo tiếp xúc với chân lực hộ thân của gã lập tức bị bốc hơi hóa khí.





Hiển nhiên, thực lực của người này không thể bằng người đứng đầu dải Ngân Hà Dương Diệt Sinh, tuy vậy vẫn sâu không thể lường được.





“Vù!”.





Gã nhấc tay, sau đó chạm nhẹ vào đỉnh núi hoang.





Một dấu ấn ánh sáng khổng lồ từ trên trời hạ xuống, sau đó dấu ấn ánh sáng hóa thành bàn tay khổng lồ năm ngón sáng rực. Năm ngón tay sắc bén như dao cắm thẳng vào vách núi kiên cố, làm ngọn núi cao trăm mét nứt ra một đường to lớn ở chính giữa. Bản thân gã thì nhẹ nhàng nhảy lên, vọt thẳng vào trong vết nứt đó.





Bên trong vết nứt là bóng tối vô tận, nhưng gã chỉ khẽ phất tay, xung quanh đã có ánh sáng vàng rực rỡ giống như một vầng mặt trời bất diệt chiếu sáng toàn bộ lòng núi.





Sâu trong vách núi, một người đàn ông cường tráng để trần thân trên, khói đen ngưng tụ như thực thể lượn quanh, bên ngoài cơ thể người đó có những hoa văn quỷ dị rùng rợn.





Mặt người đàn ông đầy vết lở loét màu đen, ngũ quan hơi méo mó, trông rất xấu xí, thậm chí không thể nhận ra dung mạo thật sự của người này. Nhưng, chỉ có đôi mắt là lóe lên ánh sáng u tối, mơ hồ toát ra sự tà ác cực kỳ thuần túy.





Người đàn ông nhìn thấy thanh niên đi đến, trong đôi đồng tử u tối hiện lên vẻ ngạc nhiên.





“Không ngờ Vô Song Kiếm Bộc - An Hà Đạo xếp hạng chín trên bảng xếp hạng tiên của dải Ngân Hà lại đến đây thăm tôi, đúng là đáng ngạc nhiên”.





Người đó nhìn về phía thanh niên, mỉm cười nhàn nhạt nói: “Anh là người hầu bên cạnh Dương Diệt Sinh, không hầu hạ bên cạnh Dương Diệt Sinh mà lại đến đây?”.





“Hay là Dương Diệt Sinh phái anh đến đây?”.


Thanh niên tên An Hà Đạo ánh mắt bình thản, chậm rãi gật đầu.





“Đúng là chưởng môn phái tôi đến gặp anh!”.





“Ông ấy bảo tôi chuyển lời đến anh, đã đến lúc báo đáp ơn cứu mạng của ông ấy rồi!”.




Trong điện chính, Dương Diệt Sinh vẫn ngồi yên tĩnh. Ông ta nói xong thì nhắm hai mắt lại, tiến vào trạng thái tu luyện như thần linh đó, cả người vô cùng an tĩnh.





Trong điện lại rơi vào im lặng, sau đó bóng người cực kỳ cung kính với Dương Diệt Sinh lóe lên, ẩn mình vào trong bóng tối. Lúc xuất hiện lại, gã đã đứng ở bên ngoài đại điện của thần điện Thái Dương.





Gã đứng giữa núi hoang, mặt trời treo cao trên không, nhưng lại không thể sưởi ấm ngọn núi này. Cả ngọn núi toát ra sự u ám lạnh lẽo và quỷ dị, mặt đất tràn ngập lá khô, cành cây mục và thi thể dị thú hủ mục phát độc, giống như đã trải qua một cuộc tàn sát cực kỳ thê thảm.





Vào lúc này, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy mặt mũi người này. Đó rõ ràng là một thanh niên tuấn tú, cả người toát ra khí chất thư sinh yếu đuối. Nếu ở Trái Đất, gã hiển nhiên là một sinh viên đại học nhuốm mùi sách vở. Nếu không phải giữa mi mày gã thoắt ẩn thoắt hiện dấu ấn ánh sáng mặt trời, rất khó để liên tưởng gã với thần điện Thái Dương.





Gã chắp tay đứng trên núi hoang, ánh mắt bình tĩnh thản nhiên, loại ánh mắt xem thường tất cả, nhìn xuống chúng sinh giống như Dương Diệt Sinh. Gã chỉ đứng đó, số khí tức âm u lạnh lẽo hoàn toàn không thể đến gần gã, từ đầu đến cuối bị gã ngăn cách bên ngoài cơ thể. Khí tức âm u lạnh lẽo tiếp xúc với chân lực hộ thân của gã lập tức bị bốc hơi hóa khí.





Hiển nhiên, thực lực của người này không thể bằng người đứng đầu dải Ngân Hà Dương Diệt Sinh, tuy vậy vẫn sâu không thể lường được.





“Vù!”.





Gã nhấc tay, sau đó chạm nhẹ vào đỉnh núi hoang.





Một dấu ấn ánh sáng khổng lồ từ trên trời hạ xuống, sau đó dấu ấn ánh sáng hóa thành bàn tay khổng lồ năm ngón sáng rực. Năm ngón tay sắc bén như dao cắm thẳng vào vách núi kiên cố, làm ngọn núi cao trăm mét nứt ra một đường to lớn ở chính giữa. Bản thân gã thì nhẹ nhàng nhảy lên, vọt thẳng vào trong vết nứt đó.





Bên trong vết nứt là bóng tối vô tận, nhưng gã chỉ khẽ phất tay, xung quanh đã có ánh sáng vàng rực rỡ giống như một vầng mặt trời bất diệt chiếu sáng toàn bộ lòng núi.





Sâu trong vách núi, một người đàn ông cường tráng để trần thân trên, khói đen ngưng tụ như thực thể lượn quanh, bên ngoài cơ thể người đó có những hoa văn quỷ dị rùng rợn.





Mặt người đàn ông đầy vết lở loét màu đen, ngũ quan hơi méo mó, trông rất xấu xí, thậm chí không thể nhận ra dung mạo thật sự của người này. Nhưng, chỉ có đôi mắt là lóe lên ánh sáng u tối, mơ hồ toát ra sự tà ác cực kỳ thuần túy.





Người đàn ông nhìn thấy thanh niên đi đến, trong đôi đồng tử u tối hiện lên vẻ ngạc nhiên.





“Không ngờ Vô Song Kiếm Bộc - An Hà Đạo xếp hạng chín trên bảng xếp hạng tiên của dải Ngân Hà lại đến đây thăm tôi, đúng là đáng ngạc nhiên”.





Người đó nhìn về phía thanh niên, mỉm cười nhàn nhạt nói: “Anh là người hầu bên cạnh Dương Diệt Sinh, không hầu hạ bên cạnh Dương Diệt Sinh mà lại đến đây?”.





“Hay là Dương Diệt Sinh phái anh đến đây?”.


Thanh niên tên An Hà Đạo ánh mắt bình thản, chậm rãi gật đầu.





“Đúng là chưởng môn phái tôi đến gặp anh!”.





“Ông ấy bảo tôi chuyển lời đến anh, đã đến lúc báo đáp ơn cứu mạng của ông ấy rồi!”.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






Trong điện chính, Dương Diệt Sinh vẫn ngồi yên tĩnh. Ông ta nói xong thì nhắm hai mắt lại, tiến vào trạng thái tu luyện như thần linh đó, cả người vô cùng an tĩnh.





Trong điện lại rơi vào im lặng, sau đó bóng người cực kỳ cung kính với Dương Diệt Sinh lóe lên, ẩn mình vào trong bóng tối. Lúc xuất hiện lại, gã đã đứng ở bên ngoài đại điện của thần điện Thái Dương.





Gã đứng giữa núi hoang, mặt trời treo cao trên không, nhưng lại không thể sưởi ấm ngọn núi này. Cả ngọn núi toát ra sự u ám lạnh lẽo và quỷ dị, mặt đất tràn ngập lá khô, cành cây mục và thi thể dị thú hủ mục phát độc, giống như đã trải qua một cuộc tàn sát cực kỳ thê thảm.





Vào lúc này, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy mặt mũi người này. Đó rõ ràng là một thanh niên tuấn tú, cả người toát ra khí chất thư sinh yếu đuối. Nếu ở Trái Đất, gã hiển nhiên là một sinh viên đại học nhuốm mùi sách vở. Nếu không phải giữa mi mày gã thoắt ẩn thoắt hiện dấu ấn ánh sáng mặt trời, rất khó để liên tưởng gã với thần điện Thái Dương.





Gã chắp tay đứng trên núi hoang, ánh mắt bình tĩnh thản nhiên, loại ánh mắt xem thường tất cả, nhìn xuống chúng sinh giống như Dương Diệt Sinh. Gã chỉ đứng đó, số khí tức âm u lạnh lẽo hoàn toàn không thể đến gần gã, từ đầu đến cuối bị gã ngăn cách bên ngoài cơ thể. Khí tức âm u lạnh lẽo tiếp xúc với chân lực hộ thân của gã lập tức bị bốc hơi hóa khí.





Hiển nhiên, thực lực của người này không thể bằng người đứng đầu dải Ngân Hà Dương Diệt Sinh, tuy vậy vẫn sâu không thể lường được.





“Vù!”.





Gã nhấc tay, sau đó chạm nhẹ vào đỉnh núi hoang.





Một dấu ấn ánh sáng khổng lồ từ trên trời hạ xuống, sau đó dấu ấn ánh sáng hóa thành bàn tay khổng lồ năm ngón sáng rực. Năm ngón tay sắc bén như dao cắm thẳng vào vách núi kiên cố, làm ngọn núi cao trăm mét nứt ra một đường to lớn ở chính giữa. Bản thân gã thì nhẹ nhàng nhảy lên, vọt thẳng vào trong vết nứt đó.





Bên trong vết nứt là bóng tối vô tận, nhưng gã chỉ khẽ phất tay, xung quanh đã có ánh sáng vàng rực rỡ giống như một vầng mặt trời bất diệt chiếu sáng toàn bộ lòng núi.





Sâu trong vách núi, một người đàn ông cường tráng để trần thân trên, khói đen ngưng tụ như thực thể lượn quanh, bên ngoài cơ thể người đó có những hoa văn quỷ dị rùng rợn.





Mặt người đàn ông đầy vết lở loét màu đen, ngũ quan hơi méo mó, trông rất xấu xí, thậm chí không thể nhận ra dung mạo thật sự của người này. Nhưng, chỉ có đôi mắt là lóe lên ánh sáng u tối, mơ hồ toát ra sự tà ác cực kỳ thuần túy.





Người đàn ông nhìn thấy thanh niên đi đến, trong đôi đồng tử u tối hiện lên vẻ ngạc nhiên.





“Không ngờ Vô Song Kiếm Bộc - An Hà Đạo xếp hạng chín trên bảng xếp hạng tiên của dải Ngân Hà lại đến đây thăm tôi, đúng là đáng ngạc nhiên”.





Người đó nhìn về phía thanh niên, mỉm cười nhàn nhạt nói: “Anh là người hầu bên cạnh Dương Diệt Sinh, không hầu hạ bên cạnh Dương Diệt Sinh mà lại đến đây?”.





“Hay là Dương Diệt Sinh phái anh đến đây?”.


Thanh niên tên An Hà Đạo ánh mắt bình thản, chậm rãi gật đầu.





“Đúng là chưởng môn phái tôi đến gặp anh!”.





“Ông ấy bảo tôi chuyển lời đến anh, đã đến lúc báo đáp ơn cứu mạng của ông ấy rồi!”.




Trong điện chính, Dương Diệt Sinh vẫn ngồi yên tĩnh. Ông ta nói xong thì nhắm hai mắt lại, tiến vào trạng thái tu luyện như thần linh đó, cả người vô cùng an tĩnh.





Trong điện lại rơi vào im lặng, sau đó bóng người cực kỳ cung kính với Dương Diệt Sinh lóe lên, ẩn mình vào trong bóng tối. Lúc xuất hiện lại, gã đã đứng ở bên ngoài đại điện của thần điện Thái Dương.





Gã đứng giữa núi hoang, mặt trời treo cao trên không, nhưng lại không thể sưởi ấm ngọn núi này. Cả ngọn núi toát ra sự u ám lạnh lẽo và quỷ dị, mặt đất tràn ngập lá khô, cành cây mục và thi thể dị thú hủ mục phát độc, giống như đã trải qua một cuộc tàn sát cực kỳ thê thảm.





Vào lúc này, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy mặt mũi người này. Đó rõ ràng là một thanh niên tuấn tú, cả người toát ra khí chất thư sinh yếu đuối. Nếu ở Trái Đất, gã hiển nhiên là một sinh viên đại học nhuốm mùi sách vở. Nếu không phải giữa mi mày gã thoắt ẩn thoắt hiện dấu ấn ánh sáng mặt trời, rất khó để liên tưởng gã với thần điện Thái Dương.





Gã chắp tay đứng trên núi hoang, ánh mắt bình tĩnh thản nhiên, loại ánh mắt xem thường tất cả, nhìn xuống chúng sinh giống như Dương Diệt Sinh. Gã chỉ đứng đó, số khí tức âm u lạnh lẽo hoàn toàn không thể đến gần gã, từ đầu đến cuối bị gã ngăn cách bên ngoài cơ thể. Khí tức âm u lạnh lẽo tiếp xúc với chân lực hộ thân của gã lập tức bị bốc hơi hóa khí.





Hiển nhiên, thực lực của người này không thể bằng người đứng đầu dải Ngân Hà Dương Diệt Sinh, tuy vậy vẫn sâu không thể lường được.





“Vù!”.





Gã nhấc tay, sau đó chạm nhẹ vào đỉnh núi hoang.





Một dấu ấn ánh sáng khổng lồ từ trên trời hạ xuống, sau đó dấu ấn ánh sáng hóa thành bàn tay khổng lồ năm ngón sáng rực. Năm ngón tay sắc bén như dao cắm thẳng vào vách núi kiên cố, làm ngọn núi cao trăm mét nứt ra một đường to lớn ở chính giữa. Bản thân gã thì nhẹ nhàng nhảy lên, vọt thẳng vào trong vết nứt đó.





Bên trong vết nứt là bóng tối vô tận, nhưng gã chỉ khẽ phất tay, xung quanh đã có ánh sáng vàng rực rỡ giống như một vầng mặt trời bất diệt chiếu sáng toàn bộ lòng núi.





Sâu trong vách núi, một người đàn ông cường tráng để trần thân trên, khói đen ngưng tụ như thực thể lượn quanh, bên ngoài cơ thể người đó có những hoa văn quỷ dị rùng rợn.





Mặt người đàn ông đầy vết lở loét màu đen, ngũ quan hơi méo mó, trông rất xấu xí, thậm chí không thể nhận ra dung mạo thật sự của người này. Nhưng, chỉ có đôi mắt là lóe lên ánh sáng u tối, mơ hồ toát ra sự tà ác cực kỳ thuần túy.





Người đàn ông nhìn thấy thanh niên đi đến, trong đôi đồng tử u tối hiện lên vẻ ngạc nhiên.





“Không ngờ Vô Song Kiếm Bộc - An Hà Đạo xếp hạng chín trên bảng xếp hạng tiên của dải Ngân Hà lại đến đây thăm tôi, đúng là đáng ngạc nhiên”.





Người đó nhìn về phía thanh niên, mỉm cười nhàn nhạt nói: “Anh là người hầu bên cạnh Dương Diệt Sinh, không hầu hạ bên cạnh Dương Diệt Sinh mà lại đến đây?”.





“Hay là Dương Diệt Sinh phái anh đến đây?”.


Thanh niên tên An Hà Đạo ánh mắt bình thản, chậm rãi gật đầu.





“Đúng là chưởng môn phái tôi đến gặp anh!”.





“Ông ấy bảo tôi chuyển lời đến anh, đã đến lúc báo đáp ơn cứu mạng của ông ấy rồi!”.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK