Mặc dù bọn họ không dám nói là hiểu Diệp Thiên, nhưng cũng xem như biết không ít về tính tình và cách hành sự của cậu. Từ khi bọn họ gặp Diệp Thiên đến nay, cậu chưa bao giờ có biểu hiện gì với bọn họ, hoàn toàn xem bọn họ như người qua đường bình thường.
Vừa rồi Diệp Thiên gây ra hành động như vậy, rõ ràng là do biến cố nào đó khiến cậu mất khống chế, bọn họ biết không thể trách cậu.
vietwriter.vn
Sau phút im lặng ngắn ngủi, Lí Thanh Du đưa tay nắm lấy tay Diệp Thiên. Mặc dù trên mặt cô ta có vẻ xấu hổ, nhưng lại không hề giấu giếm giả tạo, giống như người vợ nhỏ nép vào bên cạnh Diệp Thiên.
“Là Đế Vương cậu nói đấy, phải bảo vệ tôi qua trăm nghìn kiếp, không được nuốt lời đâu!”.
Đôi mắt cô ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên, mắt long lanh, giọng nói cũng trở nên động lòng người.
vietwriter.vn
Thật ra, lúc vị kiếm thủ thiên tài của phái Hồ Ngọc Nguyệt gặp Diệp Thiên lần đầu tiên ở Hồ Ngọc Nguyệt thì đã nảy sinh tình cảm với cậu. Hôm nay mất lần đầu trong tay Diệp Thiên khiến cô ta cảm thấy mọi thứ đều là do số mệnh sắp đặt. Cả đời này, cô ta đã định sẵn sẽ có đoạn tình duyên không thể hóa giải với người con trai này.
Hành động của cô ta lại khiến Diệp Thiên cảm thấy bất ngờ. Cậu sờ mũi, lần đầu tiên cảm thấy lúng túng đến vậy: “Không cần gọi tôi là Đế Vương, gọi tôi là Diệp Thiên đi!”.
Kỷ Nhược Yên ở cạnh lại không đứng dậy, cô ta nhìn Diệp Thiên, vẻ mặt vô cùng phức tạp, tâm tư trong lòng rối bời.
Cô ta là chị gái ruột của Kỷ Nhược Tuyết, em gái mình có tình cảm sâu đậm thế nào với Diệp Thiên, cô ta là người rõ nhất. Thế nhưng bây giờ, mình lại hồ đồ có mối quan hệ này với Diệp Thiên, khiến cô ta nhất thời không biết xử trí thế nào, không biết sau này làm sao đối mặt với Kỷ Nhược Tuyết.
Cô ta im lặng trong giây lát, sau đó mới đứng dậy, cắn môi nói: “Chuyện ngày hôm nay hi vọng Đế Vương và tôi đều xem như chưa có chuyện gì xảy ra”.
Mắt Diệp Thiên lóe sáng, nhìn chằm chằm Kỷ Nhược Yên một lúc lâu, sau đó mới dời mắt đi: “Cô có cách nghĩ của cô, tôi sẽ không miễn cưỡng”.
“Lỗi đều là do tôi, nếu cô có gì cần thì chỉ cần nhắn một câu, bất kể là việc khó khăn đến thế nào, tôi cũng sẽ giải quyết ổn thỏa cho cô”.
Nói xong cậu búng tay, một hạt mầm tâm hỏa của Phệ Thiên Long Diệm bỗng bay ra, chui vào giữa trán yêu thú đầu hươu, hòa vào thần phủ của nó.
“Bây giờ tao có chuyện cần làm, mày ở yên đây đợi tao!”.
“Đừng nghĩ tới chuyện chạy trốn, tao đã gieo hạt mầm tâm hỏa trong thần phủ của mày rồi. Nếu tao quay lại không thấy mày, tao chỉ cần một ý nghĩ là có thể khiến mày nổ tung thành mảnh vụn!”.
Dứt lời, Diệp Thiên phất tay, một dòng khí màu đỏ sẫm bao bọc lấy Lí Thanh Du và Kỷ Nhược Yên, hóa thành tia sáng đỏ bay lên trời. Bọn họ đi ngược lại lối vào trước kia, bay thẳng đến lối ra của hang ma phương Tây mà cậu cảm ứng được.
Trước kia, Diệp Thiên cũng có thể hộ tống hai người rời đi, nhưng lúc đó cậu sốt sắng tìm hoa Bạch Ám, không muốn làm lỡ thời gian vì hai người họ. Bây giờ đã xảy ra chuyện như thế, đương nhiên cậu không thể để mặc hai người rơi vào nguy hiểm.
Lần này cậu đi đến tầng thứ nhất, sáu yêu điện và bốn ma vương trong đó đều không rõ thực lực thật sự thế nào. Nếu thật sự xảy ra chiến đấu, Diệp Thiên có thể tự bảo vệ mình, nhưng nếu còn phải lo cho sự an nguy của hai người họ thì sẽ rất khó.
Tia sáng đỏ quét ngang trời, không lâu sau, ba người đáp xuống một mảnh đất trống trong rừng. Diệp Thiên kéo ngang tay hướng về phía không gian trước mặt.
“Xoẹt!”.