Diệp Thiên chưa đến 20 tuổi, đứng ở vị trí đầu bảng, thành tích như vậy, có thể nói là trước nay chưa từng có, cũng sẽ rất khó có người thứ hai.
Cái tên Đế Vương Bất Bại Diệp Lăng Thiên bắt đầu nổi tiếng khắp Hoa Hạ, các tông các phái, các thế gia võ thuật lớn, đều rất kính nể vị trí đầu bảng mới được thêm vào này.
Còn Diệp Thiên, thân là người đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ thế hệ mới, nhưng lại chẳng biết tin tức này.
Sau trận chiến ở núi Phi Vũ, cậu trở về thung lũng hoa sắp xếp lại cụ thể các công tác trong việc trồng cỏ Ngân Lân, rồi rời khỏi tỉnh Xuyên.
Thời gian cậu phải đến đại học Thủ Đô báo danh còn chưa đến tám tháng nữa, trong tám tháng này, cậu phải tìm một số thứ, củng cố thêm tu vi của mình, để thể chất và tinh thần đều được hoàn mỹ.
Cậu lúc này đang ở Cam Thiểm, bởi vì hai ngày trước, nơi này có thông tin về Huyệt Đạo Đồng Nhân.
Diệp Thiên đã từng nhìn thấy Huyệt Đạo Đồng Nhân ghi chép trong sách cổ, cái này có thể nói là một trong những báu vật y thuật có hàng nghìn năm lịch sử.
Vào thời Tống Thái Tổ, trong Hàn Lâm Viện mà hoàng gia ngự dụng có một ngự y cấp cao nhất, tên là Lưu Hàn, y thuật cực kỳ cao siêu, đỗ hạng nhất trong cuộc thi tuyển chọn của Hàn Lâm Viện triều đình năm năm một lần, địa vị bá chủ không gì lay chuyển được.
Y thuật của ông, nghe nói có thể cứu sống người chết, tài năng như thần, còn được Tống Thái Tổ phong làm Quốc Thủ, truyền đạo cho muôn dân, đệ tử tài năng nhiều vô số, có thể nói là nhân vật tiêu biểu cho thần y của một thời đại, ví với Hoa Đà Biển Thước thời cổ đại.
Vì trong quân đội có nhiều ngu tật, lại là người si mê võ học, cho nên Tống Thái Tổ lệnh cho Lưu Hàn mổ xẻ huyệt đạo kinh mạch của người khác, một mặt có thể mở rộng y thuật để cứu người, một mặt khác, ông ta muốn dùng phương pháp này phát huy võ học thời Tống, cho người người rèn luyện bản thân, khai thác tiềm lực của con người.
Về sau Lưu Hàn cùng một vị thánh thủ y học trong dân gian cùng nghiên cứu, tập hợp tất cả các nhân sĩ tinh anh của Viện Hàn Lâm, cuối cùng tổng hợp được mười hai kinh cân, mười lăm mạch lạc của cơ thể người, vẽ lên một bức sơ đồ kinh mạch, lại tìm đến một vị thợ đúc triều đình ngự dụng năm đó, theo giải thích của sơ đồ huyệt đạo, đúc nên Huyệt Đạo Đồng Nhân, truyền cho hậu thế.
Tương truyền, Huyệt Đạo Đồng Nhân ẩn chứa bí truyền có thể khiến con người đột phá lên chí tôn võ thuật!
Đối với Diệp Thiên mà nói, cảnh giới chí tôn võ thuật không hề hấp dẫn, nhưng tu vi y thuật của cậu hiện giờ cũng là độc nhất vô nhị, nghe đến một món bảo vật y học này, đương nhiên phải đi xem cho biết.
Mà Huyệt Đạo Đồng Nhân này không phải ở đâu khác, mà chính là ở Hồ Ngọc Nguyệt của Cam Thiểm.
Hồ Ngọc Nguyệt, là một trong những thánh địa của giới võ thuật Hoa Hạ, mặc dù truyền nhân của nó chưa chắc đã là đỉnh cao trong giới võ thuật, nhưng danh tiếng của Hồ Ngọc Nguyệt trong các thế gia tông phái Hoa Hạ có thể nói là cao nhất.
Hồ Ngọc Nguyệt xưa nay nổi tiếng nhờ chí công vô tư, lần này, sau khi có được Huyệt Đạo Đồng Nhân, thì đã truyền tin đi, mời các tông phái trong giới võ thuật Hoa Hạ, các cao thủ trẻ tuổi giới võ thuật đến tham quan học hỏi Huyệt Đạo Đồng Nhân, cùng nghiên cứu tham khảo.
Tin tức này vừa truyền đi, có thể nói là khiến các thanh niên trong giới võ thuật lũ lượt kéo đến.
Đến nay chín thiên tài hàng đầu như Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, Lí Thanh Du, chỉ còn cách cảnh giới chí tôn võ thuật một bước nữa thôi, nếu như bọn họ có thể tìm thấy đường tắt, thì bọn họ sẽ có khả năng đột phá lên chí tôn võ thuật, liệt vào hàng cao thủ hàng đầu.
Lúc này đến Cam Thiển không chỉ có Diệp Thiên, mà còn có những nhân vật thiên tài nổi như cồn trong giới võ thuật Hoa Hạ.
Diệp Thiên đến bên bờ Hồ Ngọc Nguyệt, mười mấy chiếc thuyền nhỏ đang đỗ sát bờ, trên mỗi chiếc thuyền có một người lái thuyền.
Có rất nhiều thanh niên nam nữ ăn mặc khác nhau, lần lượt chờ ở bên bờ, Diệp Thiên đảo mắt nhìn quanh, phát hiện những người này toàn là võ giả, tu vi yếu nhất cũng là võ sư đỉnh cao.
“Xem ra đều là đến vì Huyệt Đạo Đồng Nhân!”.
Trong lòng cậu hiểu ra, vô cùng thoả mãn mà tựa vào một cái cây lớn, chờ đợi cùng những người đó.
Mà những võ giả kia, phần lớn đều làm quen trò chuyện với nhau, một “người bình thường” không tỏa ra chút nội kình nào như Diệp Thiên, tự nhiên bị bọn họ thờ ơ.
“Chiu!”.
Đúng vào lúc này, trên mặt nước vang lên âm thanh lạ thường, mọi người ngoảnh mặt ra nhìn, chỉ thấy trên mặt hồ Ngọc Nguyệt khói bay cuồn cuộn, một vệt trắng hiện ra rõ rệt, tách nước sang hai bên, giữa làn sóng nước, một bóng dáng như thơ như họa lao vút tới, như một chiếc ca nô lướt trên mặt nước.
Đó là một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo dài xanh mặt trăng, lúc này đây cô ta không dùng bất cứ một vật gì, chỉ dùng đôi bàn chân lướt đi trên mặt hồ, mang theo một vệt nước trắng dài, đi thẳng từ bờ bên kia sang.
Diệp Thiên tựa đầu vào hai tay, liếc mắt nhìn, gật đầu vẻ tán thưởng.
Tu vi của người phụ nữ này mới được một nửa chí tôn, nhưng lại có thể lướt đi trên mặt nước, điều này chứng tỏ khả năng vận dụng nội kình của cô ta đã đạt đến bước hoàn hảo, trong những võ giả trẻ tuổi mà Diệp Thiên từng gặp, người phụ nữ này tuyệt đối là người giỏi nhất.
Trong chớp mắt, người phụ nữ trẻ đã đi được hơn mấy chục trượng, nhún người nhảy một cái, đã nhẹ nhàng đặt chân xuống bờ.
Cô ta trông tầm 18, 19 tuổi, nhan sắc có nét thanh lệ và thoát tục, từng đường từng nét đều được kết hợp một cách hoàn hảo, động tác càng dịu dàng hoạt bát, khiến người ta mộng tưởng, mà điểm nổi bật nhất chính là đôi mắt của cô ta.
Đôi mắt ấy giống như viên ngọc bích, không lẫn bất kỳ tạp chất nào, đôi bờ mi không chút phàm tục, giây phút nhìn vào đôi mắt ấy, cảm giác như cô ta trông thế nào không còn quan trọng nữa.
Các võ sĩ trẻ ở đó, nữ thì tỏ ra ngưỡng mộ, tự thấy mặc cảm, nam thì gần như đều há hốc miệng, không thể rời mắt khỏi người phụ nữ lướt sóng đi tới này.
“Lí Thanh Du của Hồ Ngọc Nguyệt xin chào các vị đồng đạo, gia sư bảo tôi đến nghênh đón mọi người!”.
Người phụ nữ chắp tay thành nắm đấm, hành lễ với mọi người.
“Thanh Du Tiên Tử khách sáo rồi, chỉ là không ngờ lại phiền cô đích thân ra đón!”.
Rất nhiều võ giả trẻ cũng chắp tay hành lễ, không ai dám sơ suất.
Đứng trước mặt bọn họ không phải chỉ là một người phụ nữ đẹp như tiên, cô ta còn là kiếm thủ thiên tài mạnh nhất trong suốt mấy trăm năm kể từ khi Hồ Ngọc Nguyệt được thành lập, trong chín thiên tài giỏi nhất, Lí Thanh Du với biệt hiệu “Thanh Du Tiên Tử”, song song với Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh là những thiên kiêu của thời đại.
“Hóa ra là cô ta!”.
Diệp Thiên lúc này mới nhận ra, cậu cũng có nghe nói về cái tên Lí Thanh Du, trong chín thiên tài giỏi nhất, cô ta và Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh thuộc hàng đầu, hôm này gặp mặt, tu vi của cô ta chỉ cách chí tôn võ thuật có nửa bước, không hổ là thiên tài mạnh nhất.
Nhưng cho dù là Lí Thanh Du, cũng chỉ khiến Diệp Thiên để mắt đến một chút thôi, ánh mắt cậu nhìn cô ta rất bình tĩnh, những cao thủ thiên tài gì đó, trước mặt cậu cũng chẳng có gì đáng nói.
“Các vị, mời lên thuyền, mỗi thuyền bảy đến tám người, sẽ có người chuyên lái thuyền của Hồ Ngọc Nguyệt đưa các vị đến Ngọc Nguyệt Cư ở giữa hồ!”.
Lí Thanh Du mặc dù là thiên tài mạnh nhất, nhưng lại không hề kiêu ngạo và kiểu cách, giơ tay ra tạo tư thế mời với mọi người.
Những võ giả trẻ tuổi lần lượt từng tốp, từng tốp bước lên thuyền, so với việc được gặp Lí Thanh Du, bọn họ càng muốn được nhanh chóng chiêm ngưỡng Huyệt Đạo Đồng Nhân ẩn chứa bí mật về chí tôn võ thuật trong lời đồn.
Lí Thanh Du nhìn mọi người lên thuyền, sau đó bờ mi cong quay sang cái cây to bên cạnh bờ, ánh mắt nhìn về phía Diệp Thiên.
“Ơ?”.
Ánh mắt cô ta dừng lại, sững sờ ngay tại chỗ.