Một con rồng băng khổng lồ uốn lượn xung quanh, đuôi rồng đập xuống, đã đập vào ngực Diệp Thiên rồi.
Nhưng Diệp Thiên chưa hề nhúc nhích, rồng băng khổng lồ này đã vỡ vụn giữa trời, hóa thành vô số vụn băng rồi dần tan đi, khiến cho tất cả mọi người ở đây khiếp sợ.
Diệp Thiên phủi phủi vụn băng ở ngực, ánh mắt đảo qua mọi người, sau đó lắc đầu.
“Tôi nên nói các cô ngu xuẩn hay can đảm đây?”
“Ngay cả Lư Tịnh Trai còn chết trong tay tôi, các cô ngay cả ngưỡng cửa của cảnh giới truyền thuyết còn chưa chạm đến, vậy mà cũng dám ngăn cản tôi?”
“Gọi người cấp trưởng lão của Tam Nhất Môn các cô ra gặp tôi đi!”
Cậu vừa dứt lời, một chân nhấc lên, lòng bàn chân bất chợt đạp xuống bậc thang phía trước.
“Rầm rầm!”
Lúc này, toàn bộ núi Băng Linh chấn động kịch liệt, sức mạnh tinh thần mênh mông cuồn cuộn từ dưới chân cậu lan ra, tràn ngập khắp trời, mấy chục người đều chật vật bay ngược về phía sau, miệng ai cũng phun ra máu tươi, trong nháy mắt đều bị thương nặng.
Tiểu Hề mở to đôi mắt, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, Diệp Thiên mới chỉ dậm chân một cái mà mấy chục thiên tài đứng đầu Tam Nhất Môn đã bị thương, đây là thực lực bực nào?
Xem ra Lư Tịnh Trai chết trong tay cậu là sự thật.
Sau khi Diệp Thiên đánh mấy chục đệ tử Tam Nhất Môn bị thương nặng, một âm thanh lảnh lót từ trên đỉnh núi truyền đến, chỉ thấy ba bóng hình, váy áo tung bay, sóng vai lướt đến, ngăn ở trước người các đệ tử Tam Nhất Môn.
Ba người đều là phụ nữ vô cùng thướt tha xinh đẹp, đang ở độ tuổi hấp dẫn nhất của người phụ nữ, năm tháng cũng không thể để lại bất kỳ dấu vết nào trên khuôn mặt bọn họ.
Ba người đứng sóng vai nhau, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Diệp Thiên, trong mắt ngưng tụ băng giá.
Nhìn thấy ba người xuất hiện, sắc mặt Tiểu Hề đổi rồi lại đổi, không nhịn được khiếp sợ hô lên thành tiếng.
“Huyền Băng tam lão?”
Các đệ tử còn lại của Tam Nhất Môn cũng khom người cúi chào: “Bái kiếm tam lão!”
Ba người phụ nữ xinh đẹp trẻ trung như hoa bị người ta gọi là tam lão, nhưng trên mặt lại không hề có chút không vui nào, trái lại tràn đầy kiêu căng ngạo mạn.
Một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo tím trong đó chỉ tay về phía Diệp Thiên, khẽ quát: “Diệp Lăng Thiên, cậu cũng can đảm lắm, cậu giết trưởng lão của tông môn tôi, bây giờ lại ngang nhiên xông vào tông môn tôi, trong ngàn năm lịch sử của giới thế tục, cậu là sự tồn tại duy nhất có một không hai!”
“Chỉ tiếc, cậu không nên đến đây, hôm nay núi Băng Linh này chính là nơi chôn thây của cậu!”
Ba luồng khí tức mạnh mẽ của cảnh giới truyền thuyết địa cấp đột nhiên phun trào, bao phủ đất trời! Diệp Thiên đứng đối diện với ba người, nhếch miệng nở nụ cười trêu tức, lắc lắc cổ nói.