“Chỉ cần cậu có thể giúp tôi chặn được La Võng thì từ nay, sự sống chết của tôi do cậu quyết định!”
Đàm Băng Băng trong tư thế vô cùng xinh đẹp quỳ xuống trước Diệp Thiên không chút do dự.
Sát thủ tuyệt sắc quen với việc ám sát người khác lúc này đang quỳ xuống trong bộ dạng để mặc cho Diệp Thiên nắm quyền sinh sát trong tay.
Ripper xếp vị trí thứ ba trong bảng xếp hạng sát thủ lại chủ động khụy gối, cầu xin làm đầy tới sao? Chuyện này dù có truyền ra ngoài thì có lẽ mọi người cũng đều cho rằng chỉ là truyện cười.
Nhưng chẳng có ai biết được tình hình mà Đàm Băng Băng phải đối mặt lúc này.
La Võng là tổ chức sát thủ đáng sợ nhất trong thế giới hắc ám. Tổ chức này không chỉ mạnh mà còn tàn khốc như địa ngục.
Để có thể giữ được những sát thủ mạnh nhất, bất kỳ một sát thủ nào gia nhập vào La Võng cũng đều phải chấp nhận quy tắc hà khắc ở đây, không ai có ngoại lệ, đó là không cho phép thất bại.
Tối nay cô ta cùng Barret đều tới ám sát Diệp Thiên, nhưng tới cuối cùng Barret bại trận, cô ta thì không có dũng khí ra tay nên chủ động thông báo bí mật trong nội bộ của La Võng cho Diệp Thiên, điều này đồng nghĩa với việc thất bại cộng thêm phản bội.
Với thủ đoạn của La Võng, muốn tìm được cô ta thì dễ như trở bàn tay. Nếu sát thủ trong đó mà muốn giết thì cô ta chẳng có đường trốn thoát.
Cô ta gánh vác quá nhiều thứ nên không thể để bị giết bởi La Võng được, vừa rồi trận chiến của Diệp Thiên và Huyết Ma đã giúp cô ta có thêm hi vọng.
Muốn bảo vệ được tính mạng trước đòn trừng trị của La Võng thì phải tìm một chỗ dựa có thể đối kháng được với tổ chức đó. Rõ ràng Diệp Thiên là sự lựa chọn duy nhất.
Trạng thái lúc này của Đàm Băng Băng, dù là bất kỳ người đàn ông nào thì có lẽ cũng phải dao động trước lời thỉnh cầu của cô ta. Chỉ có Diệp Thiên là ngoại lệ. Cậu vẫn lạnh lùng, không hề xao động.
“Làm đầy tớ của tôi sao?”
Cậu búng ngón tay, lắc đầu: “Trước giờ tôi một mình đến một mình đi, không cần đầy tớ phục vụ!”
“Hôm nay không giết cô đã là sự nhân từ của tôi rồi, cô có thể đi được rồi!”
Diệp Thiên nói xong, đang định rời đi thì Đàm Băng Băng bỗng ngẩng đầu, tiếp tục nói.
“Tôi không chỉ có thể làm đầy tớ mà mọi thứ của tôi bao gồm cả cơ thể đều giao cho cậu!”
“Còn nữa, trước đó, tôi đi Trung Đông tham giao vào buổi họp của La Võng thì vô tình phát hiện ra một nơi thần linh mật tàng của Tây phương có từ hàng trăm năm trước. Chỉ cần cậu đồng ý cho tôi đi theo cậu, bảo vệ tôi thì tôi có thể dẫn cậu đi!”
Giọng điệu của cô ta vô cùng thành thật và khẩn cầu khiến Diệp Thiên phải khựng bước.
“Một nơi có thần linh mật tàng sao?”
Diệp Thiên quay đầu lại nhìn chăm chăm. La Chiến Uyên và Cố Trường Bình cũng tái mặt.
“Đó là gì vậy?”
Diệp Thiên lên tiếng.
Thấy Diệp Thiên có hứng thú, Đàm Băng Băng thở phào. Cô ta không hề đứng dậy, chỉ tiếp tục nói: “Thần linh chính là cách gọi mà Phương tây dành cho người có tu vi mạnh. Người đạt tới cảnh giới này, thậm chí còn vượt qua cả vương cấp nữa. Đông phương mình thì người có tu vi tương đương được gọi là tiên nhân!”
“Diệp Thiên khẽ dao động ánh mắt: “Vượt qua vương cấp sao?”
Vương cấp đã được coi là vị trí chúa tể thế giới rồi, có thể kiểm soát cả thế giới thậm chí là cả nền chính trị của một nước.
Vậy mà Đàm Băng Băng nói trên vương cấp còn có cả một tầng bậc cao hơn tồn tại.
Diệp Thiên quay lại, đi lên đỉnh núi và tiếp tục lên tiếng về thông tin này.
“Trên đời này thật sự có tiên nhân và thần linh sao?”
Diệp Thiên hỏi.
“Đúng vậy, đúng là có tiên nhân và thần linh nhưng đó là chuyện của hơn ba trăm năm trước!”
Cố Trường Bình cũng xen vào: “Nghe nói vào năm trăm năm trước, Đông phương chúng ta xuất hiện một người tu luyện tung hoành thiên hạ. Người này ban đầu là người luyện võ, sau đó luyện thần, cuối cùng hợp nhất cả hai, bỏ ra hai trăm năm và đạt tới vị trí tiên nhân."
“Người này cũng là vị tiên nhân cuối cùng được ghi chép lại trong lịch sử của ba trăm năm trước. Không biết đã mất ở đâu. Vị tiên nhân này được gọi là Thần Vũ Hoàng.
“Thần Vũ Hoàng à?”, Diệp Thiên khẽ cười, thản nhiên nói: “Nói như vậy thì thứ mà bọn họ giấu được gọi là thần linh mật tàng hoặc tiên nhân mật tàng sao?”
“Đúng vậy!”, Đàm Băng Băng gật đầu.
“Mật tàng mà tôi nghe được cũng là bất ngờ bắt gặp, ở một ốc đảo trong sa mạc Trung Đông. Khi đó tôi được cử đi ám sát đội trưởng của một đoàn lính đánh thuê nên vừa hay ngang qua.
“Tôi vốn định vào trong thăm dò nhưng bị một luồng sức mạnh vô hình ngăn cách, không thể nào tiếp cận. Dù tôi có dùng toàn lực tấn công thì cũng không hề khiến luồng sức mạnh đó hề hấn gì, cuối cùng đành bất lực rời đi!”
“Tôi có thể khẳng định, trong đó có những thứ mà đến cả vương cấp cũng cảm thấy hứng thú. Tôi đã lưu lại ở đó một lạc ấn tinh thần, tới hiện tại chỉ có tôi biết vị trí của chỗ đó!”
“Chỉ cần cậu hứa giúp tôi ngăn chặn La Võng thì tôi có thể lập tức đưa cậu đi!”
Diệp Thiên nghe xong không hề trả lời mà chỉ vuốt cằm im lặng.
Với tu vi hiện tại của cậu, dù khó tìm địch thủ nhưng cũng không dám nói là vô địch thiên hạ, vẫn có rất nhiều thứ có thể uy hiếp tính mạng của cậu.
Ví dụ như vương cấp, tiên nhân thần linh, vũ khí nguyên tử,vũ khí quang học, bom đạn vân vân. Tất cả đều có thể giết cậu. Chỉ có không ngừng nâng cao năng lực mới có thể đề phòng được những điều đó.
Phệ Thiên Cửu Chuyển mà cậu tu luyện dù có thể tự động điều chỉnh, gia tăng thực lực bất cứ khi nào nhưng vẫn cần có nguyên liệu đặc biệt gia trì mới có thể gia tăng thêm hiệu quả.
Nói thật là cậu cảm thấy có hứng thú với cái gọi là thần linh mật tàng.
Nhưng cậu không vội trả lời mà ngược lại chỉ cười: “Tại sao cô lại nhờ tôi?”
Đàm Băng Băng vẫn không đứng dậy, nói một cách chân thành: “Bởi vì tôi đã khẳng định, cậu có thực lực có thể đối kháng với vương cấp, với La Võng!”
Diệp Thiên nghe thấy vậy thì bật cười ha ha vang vọng khắp bốn phía.
“Được, với cậu nói này của cô thì tôi đồng ý!”
“Có tôi thì La Võng sẽ không thể khiến cô bị thương được!”
Đôi mắt trong suốt của Đàm Băng Băng lấp láy, mang theo niềm vui nhưng cô ta còn chưa kịp lên tiếng thì câu nói của Diệp Thiên như một gáo nước lạnh dội lên đầu cô ta.
“Đã là đầy tới của tôi thì việc sống chết do tôi quyết định, thế nhưng đó chỉ là nói miệng thôi!”
Giọng nói Diệp Thiên lạnh lùng vang lên trong không trung. Cậu xoay tay, một con rồng lửa hiện ra tạo thành một một hạt hỏa diệm.
“Đây là hạt Long Diệm. Cô nuốt nó, nếu như sau này chỉ cần cô có hành động phản bội tôi thì chỉ cần một suy nghĩ của tôi cũng có thể khiến nó bùng nổ và cô sẽ nát như bột!”
Đàm Băng Băng nhìn như một cô gái xinh đẹp vô hại thế nhưng với một sát thủ cấp thế giới như cô ta mà muốn cô ta cam tâm thần phục, chịu làm đầy tới thì Diệp Thiên không tin nên phải dùng thủ đoạn tương ứng để kiểm soát.
Đàm Băng Băng khựng người, không ngờ Diệp Thiên còn có trò này.
Như vậy thì chẳng phải thật sự là sự sống chết của cô ta nằm trong tay Diệp Thiên sao?
“Tôi không ép cô, không chịu thì giờ cô có thể đi được rồi!”
Diệp Thiên không hề dao động.
Đàm Băng Băng trầm ngâm một lúc, cuối cùng đôi mắt ánh lên quyết tâm, cô ta vận chuyển chân khí và nuốt hạt Long Diệm vào bụng.
Hạt Long Diệm trôi xuống tạo thành một vô số ngọn lửa ấm áp lan ra khắp cơ thể của cô ta. Cô ta có thể cảm nhận được lúc này cả lục phủ ngũ tạng, thậm chí là đại não cũng đang bị thứ gì đó kiểm soát.
Thứ này không hề gây ra ảnh hưởng gì. Nhưng một khi bạo phát thì cô ta sẽ nổ tung.
“Tốt lắm, từ giờ trở đi, sự sống chết của cô do tôi quyết định, không có người thứ hai dám giết cô!”
Đàm Băng Băng cúi người, giọng nhẹ nhàng.
“Vâng, chủ nhân!”
La Chiến Uyên và Cố Trường Bình nhìn nhau, cả hai đều kinh hoàng.
Sát thủ số ba thế giới lại quy thuận Diệp Thiên như vậy sao?”
Làm xong mọi việc Diệp Thiên không hề rời đi mà nhìn xung quanh và nheo mắt.
“Huyết Ma đã chết nhưng vẫn còn rất nhiều con sâu bọn ẩn núp ở thủ đô cần phải xử lý!”
“Hôm nay coi như là quà gặp mặt dành cho La Võng!”
Cậu dứt lời thì một luồng lực tinh thần cực mạnh phóng ra, tỏa khắp bốn phương tạo thành mạng lưới bao trùm tất cả.
Nhất niệm tung hoành vạn dặm.
Chương 597: Toàn bộ bị đốt cháy
Nhất niệm tung hoành vạn dặm.
Đó chính là tu vi lực tinh thần lúc này của Diệp Thiên.
Cậu từng nói với Hoa Lộng Ảnh rằng thần niệm lúc này của cậu có thể tỏa ra phạm vi hàng chục mét nhưng đó chỉ là khiêm tốn mà thôi.
Từ khi đột phá lên tới cảnh giới quy nguyên, đây là lần đầu tiên lực tinh thần được cậu thi triển toàn lực. Với lớp lực tinh thần trùng trùng điệp điệp, từ thủ đô tới khắp mọi nơi thì cậu đều có thể bao trùm lên hết thảy. Bất cứ nơi nào cũng đều không thể nào thoát được sự kiểm soát bởi lực tinh thần của cậu.
Đây mới thật sự là cái gọi là một mắt có thể nhìn thấy toàn bộ.
Cố Trường Bình, La Chiến Uyên, Đàm Băng Băng đều cảm nhận được sức mạnh tinh thần khắp nơi của Diệp Thiên. Ai cũng phải tái mặt.
Khoảnh khắc Diệp Thiên thi triển lực tinh thần thì khắp nơi trong thủ đô, những kẻ mạnh có tu vi đạt tới chí tôn trở nên đều cảm nhận được. Trong nháy mắt, khắp nơi trong thành phố đều sục sôi.
“Đây là…lực tinh thần sao?”
Diệp Sơn đang dạy Diệp Tinh tu luyện trong nhà bỗng nhiên khựng người.
Diệp Sơn kinh ngạc, chỉ cảm thấy không thể tin. Với lực tinh thần đáng sợ như vậy, lần đầu tiên Diệp Sơn thấy.
“Lực tinh thần như thế này lẽ nào là của Ám Bộ?”
Diệp Sơn khẽ lầm bầm, nhưng lập tức lắc đầu.
Trong Ám Bộ có một vị đứng đầu, là người tạo ra Ám Bộ, ông ta biết rất rõ, thực lực của đối phương đạt tới mức độ nào. Nhưng theo như những gì ông ta biết thì người đứng đầu của Ám Bộ chỉ là một người luyện võ thuần túy, mặc dù lực tinh thần sẽ tăng lên theo tu vi nhưng không thể nào mà có thể bao trùm thiên hạ, tỏa khắp bốn phương tám hướng như thế này.
Chỉ có Diệp Tinh là im lặng không nói gì. Cậu ta vừa từ đại học Thủ Đô trở về, bất ngờ gặp Hoa Lộng Ảnh nên biết được thông tin Diệp Thiên đã quay trở lại.
Theo suy đoán của cậu ta, thì lực tinh thần cực mạnh này tới tám, chín phần là của Diệp Thiên.
“Anh Thiên, anh lại trở nên mạnh hơn rồi sao?”
Nhìn bản thân vẫn đang nỗ lực gia tăng tu vi, sớm tối rèn luyện để đạt tới siêu phàm như mình thì cậu ta không khỏi lắc đầu và cảm thấy thê thảm.
Những người kinh ngạc như Diệp Sơn không chỉ có các cao thủ luyện võ của ba nhà mà còn cả những sát thủ đang núp trong bóng tối.
Những người này, không ngoại lệ, đều là người của La Võng.
Thực lực của bọn chúng không đều. Người mạnh nhất đạt cấp Sát, yếu nhất là cấp Tuyệt. Giải thưởng dành cho việc giết Diệp Thiên lần này quá cao nên ai cũng muốn xâm nhập vào thủ đô để tìm kiếm cơ hội cho mình.
Dù sao thì Diệp Thiên cũng đứng hàng đầu trong bảng xếp hạng sức mạnh thế giới. Nếu như có thể giết chết được Diệp Thiên thì không chỉ có thể báo thù mà còn có thể nhận được danh tiếng cực lớn, có thể nói là một bước lên trời.
Sát thủ, vốn sống dựa vào danh tiếng. Danh tiếng càng lớn thì địa vị trong giới sát thủ ngày càng cao.
Trận chiến của Diệp Thiên và Huyết Ma ở Yến Sơn đã khiến không ít người cảm nhận được. Khi khí tức của Huyết Ma tan ra những sát thủ vốn định ra tay với Diệp Thiên bỗng rut lui như thủy triều rút nước, không còn dám coi cậu là kẻ địch nữa.
Nhưng lúc này khi Diệp Thiên phóng lực tinh thần thì khiến đám đông bỗng cảm thấy căng thẳng.
Trên con đường hộp đêm đông nghịt người, dù đã là nửa đêm nhưng vẫn còn rất nhộn nhịp. Một người thanh niên đội mũ lưỡi trai đang đi xuyên qua đám đông.
Khoảnh khắc mà lực tinh thần của Diệp Thiên phóng ra thì người này cũng tái mặt rồi rảo bước đi vào trong một con hẻm nhỏ, đạp tường và lao lên trời.
Phía Bắc đường Phong Diệp, một người phụ nữ gù lưng ăn xin đang lết chân khập khiễng giơ bát với người qua đường với vẻ run rẩy, người có lòng tốt thì đều móc ra vài đồng tiền lẻ vứt vào trong cái bát.
Đúng lúc mọi người đang nhìn người này với vẻ tội nghiệp và còn bị tàn tật thì bỗng người này lao về phía trước với tốc độ còn nhanh hơn cả quán quân chạy bộ quốc tế và biến mất khiến người khác kinh hoàng.
Một người thanh niên mặt trắng bệch đang ôm hai cô gái trong lòng. Mỗi người một vẻ, ai cũng muốn hấp dẫn và muốn nhận được sự chú ý của người này.
Người có sắc đẹp nổi trội nhất giả bộ đứng dậy rồi té ngã, đang định sà vào lòng thanh niên kia thì nào ngờ thanh niên này tái mặt, nổi giận đẩy cô ta ra ngoài sau đó lao vào tường như một chiếc xe tăng.
Tấm tường cách li dày cả nửa mét của quán bar bỗng xuất hiện một cái lỗ. Còn bóng hình của người thanh niên kia thì dần biến mất trong màn đêm khiến cho những cô gái trong phòng hét lên và tưởng là gặp phải ma.
Tương tự, ở khắp nơi trong kinh thành đều sục sôi như vậy.
Trên đỉnh Yến Sơn, Diệp Thiên đạp không trung, lực tinh thần bao trùm tất cả đã sớm khóa chặt toàn bộ những kẻ lạ.
“Mình tưởng vài chục người thì cũng thôi nào ngờ có tới gần cả trăm, La Võng đúng là chăm sóc mình kỹ quá!”
Diệp Thiên mỉm cười nhưng trông vô cùng lạnh lùng.
“Nếu đã vậy thì tặng cho La Võng một món quà lớn nào!”
Cậu giơ tay lên, Phệ Thiên Long Diệm hoá thành một con rồng và bay lượn trên không trung.
“Long Diệm Truy Hồn Tiễn, ám sát tinh thần!”
Cùng với tiếng hô thì con rồng lửa bạo phát thành vô số đốm nhỏ, những đốm này đều liên kết tạo thành những mũi tên lửa có cánh.
Trong nháy mắt, vô số mũi tên lửa phóng ra tạo thành hàng trăm mũi tên trong không gian và như là sao trời rơi xuống.
Trong các con phố của thủ đô, không ít thanh niên đi chơi đêm nhìn lên thấy cảnh tượng kỳ lạ khó gặp. Một đôi nam nữ chỉ tay lên không trung với vẻ vô cùng hào hứng. Bọn họ còn tưởng đây là cuộc biểu diễn đặc biệt thú vị nào đó.
Mỗi một mũi tên phóng ra dường như đều có phương hướng rõ ràng, vượt qua tốc độ của cả âm thanh.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai chỉ cảm thấy sau lưng nóng ran, hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị mũi tên lửa đâm xuyên ngực và tạo thành một mồi lửa.
Người phụ nữ ăn xin phi như bay cũng bị một mũi tên từ trên trời lao xuống ghim trúng đầu và bốc cháy.
Người thanh niên lao ra khỏi tường với vẻ mặt kinh sợ, vừa mới chạy được vài trăm mét thì cũng bị mũi tên đuổi theo và lập tức bùng cháy.
Cảnh tượng tương tự cũng xảy ra ở nhiều nơi trên khắp các con đường của thủ đô giống như có hàng trăm ngọn lửa vậy. Rất nhiều người dân hô hoan vì cho rằng đây là một tiết mục đặc biệt nào đó mà phía trên sắp xếp .
Bọn họ sao có thể biết được những đốm lửa này đại diện cho sự biến mất của những sinh mệnh.
Lửa cháy hừng hực khắp nơi. La Chiến Uyên và Cố Trường Bình nhìn với vẻ kinh hãi.
Thủ đoạn như vậy thật sự chưa bao giờ nhìn thấy. Diệp Thiên chỉ dùng lực tinh thần bao trùm mà trong nháy mắt đã có thể khóa chặt được gần trăm kẻ mạnh, người có năng lực siêu nhiên hay là thuật sĩ, khiến họ đều bị bốc cháy.
Thủ đoạn như vậy không khác gì thần ma. Cho dù bọn họ có địa vị rất cao và là thống lĩnh của Ám Bộ thì cũng cảm thấy ớn lạnh.
Đàm Băng Băng dao động đôi mắt. Lần đầu tiên cô ta cảm thấy lựa chọn Diệp Thiên là chỗ dựa thật đúng đắn.
Nhìn hàng trăm ngọn lửa bốc cháy cô ta không khỏi trầm ngâm.
“Giết chết gần trăm sát thủ, dù có là La Võng thì cũng chưa chắc đã làm được.
“Những lão quái ẩn mình sau lớp màn sân khấu kia e rằng đứng ngồi không yên rồi!”
Chương 598: Trên Bắc Cực
Thủ đô về đêm, gần 100 tia lửa nổ lên cùng lúc, cảnh tượng hoành tráng này trở thành chủ đề nói chuyện sau bữa ăn của các cư dân thủ đô.
Còn người gây nên chuyện này là Diệp Thiên, sau khi để lại thông tin liên lạc cho Đàm Băng Băng xong, âm thầm quay lại ký túc của trường.
Điều khiến Diệp Thiên thấy kỳ lạ đó là bọn Tề Văn Long đều không có trong ký túc.
“Phải rồi, sắp đến Quốc Khánh, dạo này cũng không có tiết chuyên môn nào, bọn họ chắc là đến nơi nào đó xõa rồi cũng nên!”.
Diệp Thiên không quan tâm nhiều, chỉ tắm rửa sạch sẽ xong lên giường tầng trên nằm luôn.
Lần va chạm của La Võng và Diệp Thiên ở thủ đô không hề gây nên đả kích quá lớn cho thủ đô, ngoài những người từng tiếp xúc với thành viên La Võng ra, đa phần mọi người đều không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì.
La Chiến Uyên và Cố Trường Bình đều ở căn cứ của Ám Bộ, vẻ chấn động trên khuôn mặt vẫn chưa hoàn toàn tan biến.
“Chiến Uyên, nhìn thấy tướng Diệp, tôi thực sự cảm thấy chúng ta đã già rồi!”.
Cố Trường Bình khẽ lẩm bẩm, vô cùng cảm khái.
“Đâu chỉ có mỗi già đâu, đối mặt với tướng Diệp, tôi thực sự cảm thấy bản thân đã sống lãng phí mấy chục năm nay!”.
La Chiến Uyên lắc đầu nói: “Giết chết gần 100 sát thủ La Võng chỉ trong tích tắc, theo như tài liệu mà chúng ta có được, trong số những người này, ngoài Barret ra còn có cả 13 vị sát thủ cấp Sát Tự, 32 vị sát thủ cấp Địa Tự và 43 vị sát thủ cấp Tuyệt Tự!”.
“Cho dù người của La Võng đông, nhưng sự tổn thất lần này cũng thực sự quá lớn!”.
“Lần này tướng Diệp gần như đã tiêu diệt sạch toàn bộ sát thủ tầm trung và cao cấp của La Võng rồi!”.
Cố Trường Bình gật đầu: “Đúng là như vậy, tướng Diệp giết cả trăm người chỉ trong phút chốc, may mà những người này đều bị ngọn lửa thần kỳ sáng rực của cậu ấy đốt thành khói bụi, nếu không thủ đô đột nhiên xuất hiện hàng trăm thi thể như vậy, phía chính phủ e là đều không trấn an nổi, sẽ dẫn đến sự hoang mang cực lớn!”.
Hai người im lặng, sau đó lần lượt nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Bọn họ biết rất rõ, trận chiến này của Diệp Thiên đã hoàn toàn liên hệ giới võ thuật và giới sát thủ với nhau, giáng một đòn xuống đầu của giới sát thủ quốc tế.
Đến Huyết Ma còn phải chết trong tay Diệp Thiên, gần trăm sát thủ La Võng chết hết trong một đêm, nhìn khắp thế giới này, còn có ai dám đến quấy rối Diệp Thiên nữa?
Tin tức trận đấu tại thủ đô của Diệp Thiên không hề bị phong tỏa, La Chiến Uyên bày mưu cho nhân viên tình báo của Ám Bộ, đưa thông tin đó lên trang mạng thế giới.
Chỉ trong một đêm, trang web Cao thủ quốc tế dấy lên làn sóng mạnh, trang web Sát thủ thế giới cũng vô cùng sôi động.
Huyết Ma đã chết! Barret đã chết! Gần trăm sát thủ đỉnh cao của La Võng cũng đã chết!
Từng dòng tin tức phủ khắp toàn mạng, chấn động không ngừng giới võ thuật và giới sát thủ, những võ giả tự cho mình mạnh hơn người khác, cũng đều bình luận trên diễn đàn, bày tỏ sự kinh ngạc của bản thân.
“Huyết Ma là sát thủ vô cùng lợi hại đã thành danh gần trăm năm, hắn còn từng giết chết cả người ở cảnh giới vương cấp, Diệp Lăng Thiên sao có thể giết được hắn chứ? Đây tuyệt đối là tin đồn nhảm!”.
Một vị cao thủ cấp siêu phàm hoạt động vô cùng tích cực trên trang web Cao thủ quốc tế đã bình luận.
“Cho dù Diệp Lăng Thiên thật sự một chọi một đã giết chết Huyết Ma, nhưng cậu ta làm sao có thể trong một đêm giết chết cả gần trăm cao thủ La Võng? Phải biết là những sát thủ đó đều có một tuyệt kỹ ẩn náu hoàn hảo, đừng nói là giết bọn họ, ngay cả muốn tìm được bọn họ cũng vô cùng khó, tôi cũng không tin đây là sự thật!”.
Một vị chí tôn võ thuật vừa mới đăng ký tài khoản trên trang web Cao thủ quốc tế cũng trả lời ngay phía dưới.
Ngoài hai người này ra, cũng không ít những võ giả, những người có tài năng đức cao vọng trọng và uy tín trong trang web Cao thủ quốc tế đều bình luận, gần như đều nghi hoặc về thông tin này.
Dù sao Huyết Ma đã thành danh trong giới sát thủ quốc tế quá lâu rồi, chính vì hắn là sát thủ chuyên nghiệp, nên mới không liệt vào bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, nếu không với thực lực của hắn, muốn trấn áp Gaudreau Cuồng Thần để đạt tới vị trí thứ nhất thì dễ như trở bàn tay.
Ai cũng không muốn tin, Huyết Ma lần đầu tiên ra tay sau hai mươi năm lại cũng là lần cuối cùng.
Đúng lúc mọi người đều bảy tỏ thắc mắc trong diễn đàn, chủ nhân bí mật đứng sau trang web Cao thủ quốc tế là “Kẻ Hủy Diệt” đột nhiên xuất hiện trong diễn đàn mạng xã hội.
“Tin tức là chính xác, một mình Diệp Lăng Thiên đã lần lượt tiêu diệt các thế lực ám sát của La Võng!”.
“Thực lực của Diệp Lăng Thiên cho dù chưa đạt tới cảnh giới vương cấp, nhưng cũng đã không các gì vương cấp cả!”.
Hai câu ngắn ngủi của Kẻ Hủy Diệt khiến cả diễn đàn đang tranh cãi kịch liệt đã hoàn toàn im lặng, tất cả mọi người đều không bình luận gì nữa.
Đến Kẻ Hủy Diệt còn phải lên tiếng, thì tin tức này thực sự là chính xác, không ai dám nghi ngờ chút nào.
Không ít người đều bất giác ấn vào bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, trên đó, cái tên đứng vị trí đầu tiên vẫn sừng sững tại đó, vô cùng hút mắt.
“Khốn kiếp!”.
Trong một kiến trúc ngầm bí mật tại thế giới phương Tây, mấy nhân vật mặc vest màu đen đang ngồi lại cùng nhau.
Trong đó có một người đập chiếc chai thủy tinh trên tay vào tường, mặc kệ cho nước bắn tung tóe, cũng không thể làm tan biến cơn tức giận trong mắt hắn.
“Ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc là vì sao? Sao có thể trong thời gian ngắn mà chết nhiều người như vậy?”.
Hắn nhìn vào tất cả mọi người xung quanh, gần như nói với kiểu hét lên.
Hắn là Hồ Đức, người chủ quản kỳ này của La Võng, phụ trách vận hành và ẩn giấu trên mạng của La Võng, còn những người bên cạnh hắn đều là cấp dưới của hắn.
Mọi người không ai dám trả lời, cơn tức giận của hắn lại vẫn chưa tiêu tan, trong lịch sử hàng trăm năm của La Võng, cho dù là chiến đấu với vương cấp, cũng chưa bao giờ tổn thất nặng nề như vậy.
Lần này, không chỉ tổn thất hai vị cao thủ tuyệt thế có tiếng trên bảng xếp hạng sát thủ quốc tế là Huyết Ma và Barret, còn bao gồm cả gần trăm sát thủ danh tiếng nữa.
Đối với La Võng mà nói, đây là một cú sốc lớn nhất từ trước đến nay.
Hắn xả cơn tức giận một hồi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, trong mắt trở nên vô cùng lạnh lùng.
“Từ ngày La Võng thành lập đến nay, đã có gần 300 năm lịch sử, chưa bao giờ có người khiến La Võng chúng ta phải chịu nỗi nhục nhã đến vậy, tôi xin thề với danh nghĩa người phụ trách hiện tại của La Võng, phải giết chết Diệp Lăng Thiên bằng được!”.
Hắn rút điện thoại ra, gọi vào một số.
“Chuẩn bị máy bay trực thăng, tôi muốn đến Bắc Cực một chuyến!”.
Nói xong, hắn cúp điện thoại, nhưng những người xung quanh nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện, ai nấy đều thay đổi sắc mặt rõ rệt.
Một người trung niên trong đó hít sâu một hơi, nói với giọng ngạc nhiên: “Chủ quản, ông muốn đến Bắc Cực, lẽ nào muốn mời ‘ông ấy’ ra mặt sao?”.
Trong mắt Hồ Đức lóe lên, giọng nói đanh thép.
“Đến Huyết Ma còn không phải là đối thủ của Diệp Lăng Thiên, ngoài việc mời ông ấy ra mặt, tôi không còn nghĩ được người thứ hai nào nữa!”.
“Là một quân át chủ bài của La Võng chúng ta, cũng chỉ có ông ấy đích thân ra tay, mới có thể rửa mối nhục này cho La Võng!”.
Mọi người nghe thấy đều im lặng.
Trên miền băng giá tại Bắc Cực rộng lớn, một mặt hồ bị đóng băng dài 30 dặm, không thể nhìn thấy phía đầu bên kia, bây giờ xuất hiện một chấm đen, đó là một ông lão phương Tây mặc áo tơi đang ngồi khoanh chân lại, chiếc cần câu trong tay đang chĩa về phía dưới mặt băng.
Chiếc cần câu chỉ được làm từ một thanh gỗ mục, và đầu cần câu, một sợi dây trắng dài xuyên qua lớp băng dày nửa mét, chìm vào trong hồ.
Nhìn kỹ thì sợi dây trắng đó lại không phải là sợi dây thực sự, mà là luồng khí trong suốt, người này dùng khí kết thành dây, biến thành sợi dây để câu, thủ đoạn thần bí khó lường.
Đúng lúc này, tiếng động cơ máy bay trực thăng vọng đến, Hồ Đức mặc vest leo xuống bằng một chiếc thang dây, rồi xuất hiện phía trước ông lão.
Vị chủ quản của La Võng này không dám đi lên phía trước, chỉ đứng cúi người cách đó hơn mười trượng.
“Ngài ‘Ẩn Giả’, tôi đến thăm ông đây!”.
Chương 599: Vua sát thủ - Ẩn Giả lại xuất hiện
“Ẩn Giả các hạ, tôi lại được gặp ông rồi!”
Hồ Đức cúi người rất sâu, vuông góc chín 90 độ, trong giọng nói mang theo sự sùng kính.
Hắn là người quản lý của La Võng, tuy tu vi không cao như cao thủ dưới trướng nhiều như mây, tất cả đều giữ là người bảo vệ của hắn. Bình thường, dù là Huyết Ma ngạo mạn ngông cuồng gặp mặt hắn thì hắn cũng chỉ gật đầu một cái chào hỏi là xong.
Nhưng đối với ông lão trước mặt, hắn không dám bất kính dù chỉ một chút.
Vì người này là vị có vai vế cao nhất trong la Võng, thực lực cũng mạnh nhất, là con bài chủ chốt danh tiếng lẫy lừng của họ.
Người đứng đầu bảng xếp hạng sát thủ quốc tế - Ẩn Giả!
“Là nhóc Hồ Đức đấy à?”
Trên mặt Ẩn Giả tràn đầy nếp nhăn, chúng gần như tụ lại một điểm, đôi mắt híp lại chỉ còn một khe hở.
Giọng nói khàn đặc yếu ớt như là có thể ngắt quãng bất cứ lúc nào.
Bàn tay cầm cần câu run nhẹ khiến người nhìn có cảm giác ông lão này đã rất gần đất xa trời, có thể bước chân vào quan tài bất cứ lúc nào.
“Là tôi đây, Ẩn Giả các hạ! Trước đó tôi từng gặp ông một lần năm tám tuổi. Chỉ mới đây thôi mà đã hơn năm mươi năm rồi!”
Hồ Đức đứng dậy, mỉm cười nói, dưới trời đất băng tuyết rét mướt này, dù một cao thủ chí tôn võ thuật như hắn, có nội kình hộ thể thì cũng cảm giác được sự rét lạnh như thường.
Nhưng hắn không ngại mà ngồi xếp bằng, an vị trước mặt Ẩn Giả.
“Lớn tuổi rồi nên trí nhớ giảm sút nhiều. Dù vậy tôi cũng nhớ là năm đó từng nói với bố của cậu là món nợ ân tình của gia tộc Hồ Đức, tôi trả xong rồi mà, không còn liên quan gì tới La Võng nữa”.
“Hôm nay cậu tới tìm tôi chẳng lẽ vì gia tộc Hồ Đức đã thay đổi ước định giữa hai bên sao?”
Giọng Ẩn Giả khàn khàn nhưng bên trong mang theo sự uy nghiêm tối cao.
Thân là thủ lĩnh – gia chủ đương nhiệm của gia tộc Hồ Đức, Hồ Đức có địa vị cực cao quý nhưng Ẩn Giả lại chỉ dùng một câu khiến tim hắn giật thót, căng thẳng hẳn lên.
Hắn cười khổ, liên tục xua tay.
“Ẩn Giả các hạ, ước định giữa ông và bố tôi thế nào, gia tộc Hồ Đức hoàn toàn không dám thay đổi!”
Hắn tiếp tục giải thích: “Hôm nay tôi tới tìm ông là vì ý muốn cá nhân, không hề liên quan gì tới gia tộc Hồ Đức”.
“Thật sao?”
Ẩn Giả nhấc mi, chăm chú vào dây câu trên tay.
“Tôi thả câu ở cánh đồng băng này đã gần năm mươi năm, chưa hề thay đổi vị trí, cũng chưa từng lên tiếng dù chỉ nửa câu”.
“Nay cậu tới đã quấy rầy việc tôi tĩnh tu, nể mặt bố cậu và gia tộc, tôi cho cậu năm phút, thuyết minh rõ ràng mục đích của cậu đi!”
Hồ Đức không hề do dự, vội gật đầu.
Biểu cảm hắn thay đổi, vẻ mặt trở nên căng thẳng.
“Ẩn Giả các hạ, mục đích tôi tới là vì muốn mời ông rời núi!”
Ẩn Giả không hề dao động chỉ cười khẽ một tiếng.
“Hồ Đức, chẳng lẽ cậu thật sự nghĩ mình là thủ lĩnh của La Võng à, cho là sau lưng có gia tộc Hồ Đức làm chỗ dựa nên tôi không dám giết cậu à?”
“Năm mươi năm trước, tôi đã nói rõ là sau này rời khỏi La Võng thì sẽ không ra tay nữa, giờ cậu đi đi!”
Năm mươi năm trước, Ẩn Giả hoàn thành một nhiệm vụ giết người cực khó của La Võng xong thì rời khỏi La Võng, ở ẩn nơi Bắc Cực, một lòng tu luyện, không hề ly khai.
Đối với việc giết người, ông ta không còn hứng thú nữa. Giờ trong mắt ông ta chỉ còn lòng theo đuổi sức mạnh và tiền đồ tươi sáng.
“Ẩn Giả các hạ bớt giận!”
Hồ Đức lại cúi người.
“Lần này tôi mạo muội tới là do tình thế bất đắc dĩ!”
“Vào hai ngày trước, La Võng đã gặp tổn thất nặng nề nhất trong lịch sử!”
“Trong vòng một đêm, La Võng đã mất đi hơn trăm sát thủ cấp Sát và cấp Địa...”
Ẩn Giả nâng mắt, bên trong xuất hiện tia bất ngờ.
Ông ta là một trong những sát thủ gia nhập La Võng sớm nhất, tất nhiên cũng nắm rõ tình hình của La Võng. Chính ông ta cũng hiểu biết rất kỹ càng căn cơ và thực lực của La Võng.
Trong lịch sự, trước giờ La Võng chưa từng gặp tổn thất nặng nề, họ làm gì cũng dễ như trở bàn tay.
Trong vòng một đêm mà mất hơn trăm sát thủ cấp Sát và cấp Địa thì tương đương với việc mất đi 90% sát thủ năng lực khá- cao.
Tuy khá kinh ngạc nhưng Ẩn Giả cũng chẳng đáp lời, thấy thái độ đối phương như thể, Hồ Đức không thể không lên tiếng lần nữa.
“Huyết Ma cũng ngã xuống trong đêm đó”.
Câu này vừa dứt, vẻ mặt bình thản của Ẩn Giả cũng thay đổi.
“Hả?”
Ông ta kéo dài giọng, hiển nhiên khá là bất ngờ.
“Huyết Ma chết rồi? Sao mà chết?”
Ẩn Giả xoay đầu, trong đôi mắt lấp lóe tia sáng.
“Năm mươi năm trước, Huyết Ma đã đạt tới tu vi siêu phàm thần phẩm đỉnh cao mà, với thiên phú của hắn và đại pháp Huyết Ma kỳ dị kia, qua năm mươi năm, chắc là tu vi cũng tăng nhanh chứ nhỉ, ít nhất cũng đủ để trở thành Tam chuyển Vương, trở thành bán vương mới đúng!”
“Có thể nói là nếu vương cấp không xuất hiện thì hắn là vô địch rồi, ai mà giết được hắn thế?”
“Chẳng lẽ là mấy lão quái vật kia động tay? Họ không sợ quy ước vương cấp sao?”
Đúng như lời Ẩn Giả, Huyết Ma là thế hệ sau của ông ta. Thực lực ông ta mạnh hơn Huyết Ma cũng vì có thêm năm mươi năm sống trên đời thôi.
Nếu xét thiên phú, ông ta tự nhận cũng yếu hơn Huyết Ma một bậc, ông ta cũng có thể dự đoán được sự tiến bộ của Huyết Ma trong năm mươi năm nay mà.
Giờ lại nghe tin Huyết Ma chết thì hiển nhiên ông ta cũng rất kinh ngạc.
“Ẩn Giả các hạ, kẻ giết chết Huyết Ma không phải mấy lão quái vật kia, mà là một võ giả trẻ mới nổi lên trong hai năm nay của Hoa Hạ!”
“Cậu ta tên Diệp Lăng Thiên!”
Hồ Đức bực bội nói.
Diệp Thiên là người đầu tiên làm La Võng nhục nhã, điều này khiến cho ông ta- người mới tiếp nhận La Võng không lâu cực không vui.
Người thừa kế trong gia tộc đông đúc, hắn chỉ là một trong chín người con của bố mình, cuối cùng được tiếp nhận La Võng cũng nhờ đầu óc kinh doanh xuất chúng và sự ủng hộ của lớp người lớn tuổi trong gia tộc.
Diệp Thiên vừa quậy ra như thế, khiến La Võng tổn thất nặng nề, làm uy tín của hắn trong gia tộc đã mất hết, điều này tạo thành uy hiếp đối với vị trí gia chủ của hắn.
Cũng vì thế hắn mới không màng giá nào mà tới Bắc Cực để gặp Ẩn Giả, hắn nhất định phải thô bạo dẹp đi rắc rối này.
“Diệp Lăng Thiên?”
Ẩn Giả lắc đầu: “Năm đó tôi ở ẩn, trong số mấy cao thủ của Hoa Hạ không có người này”.
“Đương là không có rồi ạ!”, Hồ Đức trầm giọng nói: “Cậu ta mới nổi lên hai năm nay thôi”.
Ánh mắt hắn lóe lên, nói lại toàn bộ về Diệp Thiên cho Ẩn Giả nghe một lần, không bỏ sót gì.
Mỗi khi Ẩn Giả nghe một chuyện, ánh mắt lại sáng lên một chút, cuối cùng đôi mắt ông ta hoàn toàn mở ra.
“Hay cho một Đế Vương Bất Bại Diệp Lăng Thiên, viện trọng tài mà cũng bị dẫm xuống à”.
“Cậu ta giết được Huyết Ma thì chứng tỏ thực lực đã gần tới vương cấp rồi, thậm chí cũng đã tới vương cấp thật rồi”.
Ông ta càng nói càng hưng phấn, ánh mắt lấp lánh tia sáng khát máu đã biến mất mấy chục năm, Hồ Đức sung sướng, cẩn trọng nói: “Ẩn Giả các hạ, ông có bằng lòng rời núi không ạ, là vì vinh quang của La Võng mà giết Diệp Lăng Thiên?”
Ẩn Giả khinh miệt cười, buông cần câu, đứng lên.
Trong tích tắc, gương mặt đầy nếp nhăn từ từ giãn ra, mái đầu trắng xóa dần xuất hiện màu đen, nó từ từ bao trùm, máu trắng bị thay bằng màu đen.
Cánh tay khô héo dần căng ra như quả bóng cao su được thổi khí, thân hình cao lên, mái r8ng đã rụng cũng nhanh chóng mọc ra.
Trong mấy giây thôi, ông lão tuổi xế bóng đã biến thành một người đàn ông trung niên mặt mày tuấn tú, cơ thể rắn chắc, toàn thân tràn đầy sức sống.
Ánh mắt Hồ Đức chấn động, hắn cúi thân.
“Chúc mừng Ẩn Giả các hạ tiến vào vương cấp!”
Gương mặt Ẩn Giả lạnh lùng, ông ta thản nhiên nói: “Hiện tại tôi chỉ mới tiến vào Tam chuyển Vương đỉnh cao, cho chưa tới vương cấp đâu. Nếu phải so thì tôi cũng như Huyết Ma, mới bán vương thôi!”
“Nhưng trong Tam chuyển Vương, mỗi lần chuyển hóa đều cách nhau cả lạch trời, dù mười Huyết Ma đứng trước mặt, tôi cũng có thể bóp nát bằng một tay!”
Ông ta ngẩng đầu nhìn trời, băng giá chung quanh lạnh lẽo.
“Tôi đã thề không nhận nhiệm vụ nữa, một lòng cầu võ đạo nhưng nay, vì ba chữ Diệp Lăng Thiên mà nuốt lời!”
Hồ Đức cười vui vẻ, hắn biết lá át bài cực mạnh này đã đồng ý rồi.
Tối đó, trên trang web thế giới của La Võng, một cái tên bị phủ bụi đã lâu lại xuất hiện.
Ẩn Giả...
Đêm này, giới sát thủ quốc tế sôi trào.