Ngoại trừ dân chúng đang tụ tập ra, Diệp Thiên không hề nhìn thấy bất cứ quân đội nào xuất hiện, chỉ có người chấp pháp của chính phủ giăng dây cảnh giới, duy trì trật tự trong nhân dân.
Advertisement
Diệp Thiên càng nghĩ càng không thể hiểu nổi.
Năm xưa, trận chiến giữa cậu và Tiêu Ngọc Hoàng trên đỉnh núi Phi Vũ có thể gọi là chấn động cả giới võ thuật Hoa Hạ. Lúc đó, lãnh đạo địa phương tỉnh Xuyên đã cử nhân viên chuyên môn phong tỏa núi Phi Vũ, không phải người thuộc giới võ thuật hoặc có quan hệ đặc biệt thì không được lên núi. Ngày ấy, những người quan sát trận chiến trên núi Phi Vũ trừ số ít người có quan hệ ra thì đều là người trong giới võ thuật.
Sau này, cậu đảm nhiệm tổng giáo quan của Nam Long Nhận, ông tổ của Đường Môn tìm tới khiêu chiến cậu trên sông Lan Thương. Quân khu Thành Môn còn phái quân đội phong tỏa hai bên bờ, hơn nữa còn ra lệnh không ai được quay phim, đồng nghĩa phong tỏa mọi tin tức.
Advertisement
Ngay cả video Hợp chúng quốc quay lại cảnh Diệp Thiên chém rơi máy bay chiến đấu siêu thanh, được phong làm siêu nhân lam quang cũng bị chính phủ Hoa Hạ ngăn chặn trong thời gian sớm nhất, cấm trên toàn hệ thống mạng.
Đó là vì chính phủ Hoa Hạ quyết không cho phép những nhân vật có sức mạnh siêu nhiên lộ ra trước người dân bình thường, tránh dẫn đến khủng hoảng và hỗn loạn trên diện tích lớn.
Hai cao thủ cấp bậc cảnh giới truyền thuyết đối dầu nhau ở một đại đô thị quan trọng của Hoa Hạ, theo lý mà nói, chính phủ Hoa Hạ nhất định sẽ cho quân đội can thiệp. Dù không thể ngăn cản hai người, nhưng ít nhất cũng buộc họ di chuyển chiến trường đi chỗ khác.
Thế nhưng, tình hình lúc này ở Trung Hải hình như không giống với hai cao thủ tranh đấu đủ để phá hủy thành trì, mà chỉ là hai ngôi sao đang mở show hoặc là đóng phim ngoài trời, còn quần chúng ở bên dưới là người hâm mộ đến cổ vũ mà thôi.
“Chuyện này là sao?”.
Thi Tú Vân và Yến Khinh Vũ cũng không hiểu được chuyện này. Thi Tú Vân nhìn về phía Diệp Thiên, thắc mắc hỏi: “Thiên à, lẽ nào bây giờ võ giả và người tu tiên đều được dân chúng biết đến rồi sao? Sao lại thế này?”.
Diệp Thiên khẽ lắc đầu, cậu cũng không thể trả lời câu hỏi này. Nhưng cậu có thể khẳng định trong hai tháng cậu đến tiểu thế giới, giới thế tục đã có sự thay đổi nào đó không thể tin nổi, cục diện thế giới bây giờ đã có chuyển biến.
“Đi thôi! Chúng ta quay về thủ đô trước, còn chuyện này con sẽ tìm hiểu rõ ràng!”.
Diệp Thiên dời mắt khỏi trận giao tranh, sau đó vung tay. Sức mạnh tinh thần của cậu bao bọc cả ba người, bay về phía thủ đô bằng tốc độ nhanh nhất.
Lúc này, tại khu biệt thự nhà họ Diệp ở thủ đô, Diệp Vân Long và Diệp Tinh đang ngồi ở đại sảnh, dường như đang nói chuyện gì đó.
Mặc dù Diệp Sơn ngồi ở ghế chủ nhà nhưng chẳng có chút hứng thú nào, không xen vào cuộc đối thoại của hai người họ nửa câu, trái lại mặt mày buồn bã, dường như có tâm sự nặng nề.
“Các con nói xem Tiểu Thiên có còn sống không?”.
Ông ta nhíu mày, bỗng thở dài lên tiếng.
Diệp Vân Long nghe vậy, trong mắt cũng thoáng qua vẻ buồn bã. Từ khi Diệp Thiên tiến vào tiểu thế giới, ngọc bài linh hồn vỡ nát đến nay đã hơn hai tháng, nhưng vẫn không có tin tức gì. Mặc dù ông ta không muốn thừa nhận, nhưng e là Diệp Thiên thật sự đã lành ít dữ nhiều.
Còn Diệp Tinh sau một hồi im lặng lại kiên định trả lời: “Ông nội, cháu tin là anh cả chưa chết!”.