Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 592: Bán vương cũng chỉ đến vậy mà thôi

“Rầm rầm!”

Trong khoảnh khắc một tay của Huyết Ma vồ xuống, đất trời xung quanh đột nhiên thay đổi, biến thành một thế giới màu máu bao phủ Diệp Thiên.

Nương theo tiếng cười đắc ý của hắn, xung quanh Diệp Thiên bị năng lượng màu máu vây kín, giống như tạo thành một thế giới riêng do Huyết Ma điều khiển vậy.

“Bán vương?”

Diệp Thiên bị nhốt trong đó, lại không hề nhúc nhích hay có phản ứng gì, chỉ nhỏ giọng thì thầm, giống như đang rất ngỡ ngàng.

“Không sai, chính là bán vương!”

Huyết Ma kiêu ngạo lên tiếng.

“Cảnh giới siêu phàm dùng sức mạnh siêu phàm tung hoành thế gian, chuyển hóa nội kình thành chân khí, mà khi tu vi đạt đến siêu phàm thầm phẩm đỉnh cao, muốn tiến thêm một bước thì cần phải cô đọng chân khí, khiến nó có sự nhảy vọt về chất, cuối cùng chuyển hóa thành chân nguyên tinh khiết hơn!”

“Đạt tới cảnh giới này thì có thể được xưng là vương cấp!”

Hắn hơi nhấc ngón tay lên, một luồng năng lượng màu đỏ ngưng tụ thành quả cầu ánh sáng nhảy nhót trên đầu ngón tay.

“Muốn chuyển hóa chân khí thành chân nguyên, cũng không phải là chuyện một sớm một chiều. Dưới tình huống bình thường, siêu phàm thần phẩm muốn hoàn thành bước này thì cần ba lần chuyển hóa, còn được gọi là ‘Tam chuyển Vương’!”

“Mà trên thế giới, những cao thủ thuộc giai đoạn này đã hoàn toàn vượt xa siêu phàm thần phẩm, có thể nói khác nhau một trời một vực, cảnh giới này được các tu sĩ võ giả trong lịch sử gọi là ‘bán vương’!”

“Bây giờ tôi đang nằm trong lần chuyển hóa đầu tiên của ‘Tam chuyển Vương’, được coi như là bán vương nhất chuyển!”

“Trong mắt tôi, siêu phàm thần phẩm chỉ như con sâu cái kiến, cho dù có nhiều siêu phàm thần phẩm đỉnh cao hơn nữa đến đây, tôi cũng có thể giết từng người một, đây chính là tự tin có thể nghiền ép cậu của tôi!”

Quả cầu ánh sáng màu máu trên đầu ngón tay hắn nổ tung, tạo ra vô số sương máu bay đầy trời, thế giới màu máu bị bàn tay hắn vây nhốt trở nên đỏ thẫm và sền sệt hơn.

“Mặc dù là bán vương, nhưng sức mạnh của tôi đã vượt xa sự tưởng tượng của cậu, chỉ trong giây lát, tôi có thể vây nhốt thiên địa, nắm giữ sống chết!”

“Diệp Lăng Thiên, cậu hãy chậm rãi hưởng thụ những giây phút sống cuối cùng trong ‘Quan tài máu’ của tôi đi!”

Dưới ánh mắt hắn, ánh sáng màu máu sền sệt đã hoàn toàn bao lấy Diệp Thiên, giống như một chiếc quan tài màu máu khổng lồ, đựng Diệp Thiên ở bên trong.

Bên dưới Yến Sơn, không ít người qua đường ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy trong bầu trời đêm lờ mờ xuất hiện ánh sáng màu máu vắt ngang, đám người thi nhau dừng bước ngóng nhìn, bày tỏ kinh ngạc đối với cảnh tượng kỳ lạ này, mà bọn họ lại không biết, đây là do bàn tay của một vị cao thủ trên đời này ngưng tụ tạo thành.

Trong đêm tối, hai tiếng xé gió từ xa xa nhanh chóng lướt đến, đó chính là Cố Trường Bình và La Chiến Uyên.

Bọn họ nhìn thấy một thế giới được ngưng tụ bởi ánh sáng màu máu, sau đó nhìn thấy Huyết Ma đứng bên cạnh không gian màu máu đó.

“Kẻ xếp thứ hai trong bảng xếp hạng sát thủ, cũng là sát thủ cấp chữ Thiên của La Võng - Huyết Ma?”

Hai người gần như đồng thời lên tiếng.

Kể từ khi biết La Võng muốn ra tay với Diệp Thiên, bọn họ đã đoán được sẽ có cao thủ đỉnh cao trong bảng xếp hạng sát thủ ra tay với Diệp Thiên, nhưng không ngờ sẽ đến nhanh như vậy, hơn nữa người đến lại là Huyết Ma có tiếng ác vang xa thế giới.

“Người của Ám Bộ Hoa Hạ?”

Trên người Huyết Ma khoác áo bào màu đỏ máu, đứng chắp hai tay, chỉ khẽ nâng mắt liếc nhìn hai người vừa đến, toàn bộ biểu cảm đều là khinh thường.

Dựa vào thực lực của hắn, cho dù Cố Trường Bình và La Chiến Uyên hợp sức, hắn cũng có thể giết chết bọn họ ngay trong tức khắc.

“Các ông chạy đến nơi này là muốn làm gì? Cứu Diệp Lăng Thiên sao?”

Huyết Ma khẽ bật cười, trong giọng nói mang theo trêu tức.

Diệp Thiên đã bị quan tài máu của hắn bao phủ, năng lượng màu máu hóa thành vô số sợi tơ từ các phương hướng khác nhau góc độ khác nhau từng bước xâm chiếm sức sống và tế bào của Diệp Thiên, đến tận khi hoàn toàn cắn nuốt máu thịt trong cơ thể, biến cậu thành một bộ xương khô.

“Diệp Lăng Thiên ở trong này?”

Sắc mặt Cố Trường Bình và La Chiến Uyên sầm lại, La Chiến Uyên đã tức giận hét lên.

“Huyết Ma, ông ngang nhiên xông vào Hoa Hạ chúng tôi, còn mưu đồ giết chết tướng Long Nhận của chúng tôi, ông cho rằng Hoa Hạ chúng tôi hết người rồi sao?”

Trên mặt Huyết Ma mang theo nụ cười lạnh lùng, không thèm để ý.

“Chỉ dựa vào hai người các ông?”

Sắc mặt La Chiến Uyên căng thẳng. Ở mấy chục năm trước, Huyết Ma đã là cảnh giới siêu phàm thần phẩm, hơn nữa còn từng giết chết một vị vương cấp chân chính, chuyện này được ghi lại vô cùng rõ ràng bên trong tình báo của Ám Bộ.

Dựa vào hai người bọn họ, chỉ sợ còn chưa đủ tư cách để Huyết Ma sử dụng năm phần sức mạnh.

Cố Trường Bình ở bên cạnh tỏ ra bình tĩnh, nhưng ánh mắt thì tối lại.

“Huyết Ma, ông đừng quên, nơi này là thủ đô, là Hoa Hạ!”

“Mặc dù ông mạnh mẽ, nhưng nếu thật sự chạm đến ranh giới cuối cùng, chắc chắn vị kia của Ám Bộ chúng tôi sẽ ra tay!”

“Chắc hẳn ông hiểu rõ điều này có ý nghĩa như thế nào!”

Huyết Ma nghe vậy, cuối cùng sắc mặt cũng hơi thay đổi, trên mặt mang theo kiêng kị, nặng nề lên tiếng.

“Ý của các ông là thủ lĩnh Ám Bộ?”

Huyết Ma sống qua trăm tuổi, nổi tiếng thế giới đã mấy chục năm, từ khi xuất hiện ở thập niên 90 của thế kỷ XX, sống đến bây giờ hắn cũng coi như đã trải qua hai thế kỷ rồi, tất nhiên hiểu rõ rất nhiều cao thủ đã ở ẩn như lòng bàn tay, thậm chí là cao thủ vương cấp, hắn cũng biết không ít.

Mà Ám Bộ Hoa Hạ, với tư cách là Bộ chế tài của giới võ đạo Hoa Hạ, đương nhiên trong đó cũng có cao thủ áp đảo thế giới, đó chính là bộ trưởng đời thứ nhất của Ám Bộ, được người đời gọi là thủ lĩnh Ám Bộ.

Thủ lĩnh Ám Bộ chính là sức chiến đấu quan trọng tham dự cuộc chiến vương cấp năm đó, mặc dù cuối cùng cũng bị vương cấp phương tây kiềm chế, nhưng ông ta vẫn là vương cấp hàng thật giá thật, mấy trăm năm trôi qua, tất nhiên tu vi cũng tăng tiến vượt bậc. Mặc dù Huyết Ma là bán vương, nhưng sao dám đánh với vương cấp chân chính?

Nếu như thủ lĩnh Ám Bộ thật sự ra tay, hắn tự thấy sẽ khó thoát khỏi cái chết.

Cố Trường Bình lạnh lùng gật đầu: “Không sai!”

Nghe thấy câu trả lời của Cố Trường Bình, bầu không khí lập tức đông cứng lại, chìm trong yên tĩnh.

Một lúc lâu sau, sắc mặt Huyết Ma mới khôi phục như lúc ban đầu.

“Thủ lĩnh Ám Bộ thì sao chứ? Cho dù ông ta biết tôi ở thủ đô, ông ta dám ra tay sao?”

“Một khi ông ta ra tay, cũng đồng nghĩa với việc võ giả Hoa Hạ ngang nhiên xé bỏ quy ước vương cấp, cái giá này, ông ta không trả nổi!”

“Muốn dùng thủ lĩnh Ám Bộ để dọa tôi sao, mơ mộng hão huyền, hôm nay tôi nhất định phải lấy mạng Diệp Lăng Thiên!”

Sắc mặt Cố Trường Bình và La Chiến Uyên thay đổi, một câu cũng không nói lên lời, đúng vậy, bọn họ cũng chỉ là nói phóng đại để dọa hắn mà thôi.

Trong cuộc chiến vương cấp năm đó, rất nhiều vương cấp cùng nhau định ra quy ước vương cấp, đến bây giờ đã trải qua mấy trăm năm, gần như không có vương cấp nào dám đụng vào quy ước. Mà lúc ấy thủ lĩnh Ám Bộ là một trong những nhân vật chủ chốt ký kết quy ước vương cấp hai phía Đông và Tây, tất nhiên càng không thể nào phá bỏ ranh giới cuối cùng.

Một khi thủ lĩnh Ám Bộ thật sự ra tay, cũng tức là vương cấp phương Đông xé bỏ quy ước trước, các vương cấp phương tây đều sẽ ra mặt, thế giới lại lần nữa chìm trong hỗn loạn tận cùng.

Cái giá lớn như vậy, thủ lĩnh Ám Bộ trả không nổi!

Nhìn quan tài màu máu dần dần thu hẹp, biểu cảm của hai người ngày càng hoảng hốt, Diệp Thiên là báu vật của Hoa Hạ, là vũ khí quan trọng của đất nước, bọn họ không muốn nhìn thấy Diệp Thiên bị Huyết Ma giết chết, nhưng bọn họ lại không cách nào động đến thế giới do bàn tay bán vương vây nhốt này.

Nhưng vào lúc này, một âm thanh kỳ lạ từ trong quan tài máu truyền ra, ba người đồng thời quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bàn tay trắng thò ra bên ngoài quan tài máu, sau đó kéo một cái.

“Roẹt roẹt!”

Giữa bầu trời, quan tài màu máu bị xé rách, giống như miếng thủy tinh bị ăn mòn từng chút từng chút một.

Mái tóc đen của Diệp Thiên tung bay trong gió, cậu bước từng bước ra khỏi quan tài, tiếng nói mang đầy kiêu ngạo.

“Bán vương cũng chỉ đến vậy mà thôi!”
Chương 593: Thuật Huyết Dung

“Bán vương chẳng qua cũng chỉ có vậy thôi”.

Diệp Thiên bước ra từ trong quan tài máu. Trong thế giới đỏ đậm ấy, những tia năng lượng màu máu đều biến thành những sợi dây mỏng, quấn chặt lấy cơ thể cậu, muốn giữ cậu lại.

Nhưng mỗi bước đi của Diệp Thiên đều có lực, dù cho mấy sợi dây máu đó trói buộc thế nào thì cũng không cách nào ngăn được bước chân cậu tiến về phía trước.

“Sao có thể chứ?”

Nếu hai người Cố Trường Bình và La Chiến Uyên tỏ vẻ vui mừng và bất ngờ thì biểu cảm của Huyết Ma lại là khó hiểu, khuôn mặt đầy vẻ không thể nào tin nổi.

Tu vi của hắn đạt đến cấp bán vương, mặc dù vẫn chưa có được toàn bộ thực lực của một cao thủ cấp vương chân chính nhưng đã có thể kiểm soát được không gian, tự xưng bá một phương rồi.

Trong phạm vi một trăm trượng trở lại đều là địa bàn của mình, hắn chẳng khác nào một vị thần của thế giới ở đây, có thể nắm trong tay tất cả.

Quan tài máu đã hình thành, Diệp Thiên lại bị nhốt bên trong, dù cho đối phương cũng là cảnh giới bán vương thì hắn cũng có tự tin có thể cho đối phương nếm mùi đau khổ, thậm chí còn nắm chắc đến bảy phần là có thể giết chết đối phương ở bên trong.

Nhưng Diệp Thiên lại nhẹ nhàng phá tan quan tài máu, còn bất chấp sự tấn công của vô số dây máu, vậy cậu phải có tu vi thế nào?

“Lẽ nào… Cậu đã lên cấp vương rồi sao?”

Tròng mắt Huyết Ma thụt lại, hắn đột nhiên kinh ngạc thốt lên.

“Cấp vương hả? Tôi vẫn chưa phải đâu”.

Diệp Thiên khẽ lắc đầu, sau đó, ánh mắt liền trở nên lạnh lùng.

“Nhưng nếu như muốn bàn đến sự tinh túy của sức mạnh thì ông vẫn chưa đủ tư cách để so sánh với tôi đâu”.

“Muốn giết tôi ư? Ông còn kém xa lắm”.

Ngay sau đó, một tia sáng vụt qua và không còn thấy bóng dáng Diệp Thiên đâu nữa.

Trên bầu trời, tròng mắt Huyết Ma co lại, hắn đột nhiên cảm thấy không khí phía trước như đang chuyển động.

Tốc độ phản ứng của hắn rất nhanh, vung tay lên một cái, thế giới màu máu ở bên cạnh liền chuyển động, ngưng tụ ra hai cây trụ máu trên đầu hắn rồi chặn ngay trước người.

“Bụp!”

Một cú đấm liền xuất hiện trong không trung, đấm thẳng lên trên cây trụ máu, tạo ra một vết lõm hình nắm đấm rất rõ rệt.

Huyết Ma lùi về sau một bước, hai cây cột bằng máu chắn phía trước đã bị đánh tan tành.

“Tôi lấy mạng ông chắc rồi”.

Ánh mắt Diệp Thiên không cảm xúc, sau cú đấm đó, cậu vẫn chưa chịu dừng lại. Cậu giẫm chân, không khí phía sau nổ tung, phóng về phía trước, tạo ra một vệt màu trắng.

Huyết Ma không có cơ hội lên tiếng, nhìn chằm chằm, vội vã lùi về sau một bước, biển máu trên đầu lại cuộn trào, hai bàn tay máu đồng loạt tấn công từ hai phía trái và phải, kẹp chặt Diệp Thiên ở giữa.

Nhưng Diệp Thiên lại không hề né tránh, chỉ đơn thuần dùng cơ thể để đỡ đòn, hai bàn tay máu đánh lên cơ thể cứ có vẻ như chẳng tạo ra ảnh hưởng gì, cậu cứ thế xông thẳng qua từ trên không.

“Gì cơ?”

Mặt Huyết Ma biến sắc, hắn giơ hai nắm đấm ra, huyết khí khắp trời quy tụ hết lại trên cánh tay phải của mình, ánh sáng màu máu lóe lên quỷ mị.

Hắn hét lớn lên, đấm ra một đấm, không khí lập tức bị xé toạc, trên đỉnh Yến Sơn, huyết khí dâng trào, những huyết khí đó không chỉ tràn đầy sức mạnh mà còn mang theo cả khả năng ăn mòn cực kỳ bá đạo.

Hắn dùng nước máu để tập hợp sức mạnh, lấy nguyên khí trời đất khắp một phương, tự tin có thể đánh lui Diệp Thiên chỉ với một đấm.

Diệp Thiên vẫn không về có hành động gì, cậu cũng vung ra một nắm đấm.

“Ầm”.

Một tiếng nổ lớn từ trên không truyền xuống, một bóng người màu đỏ máu bị đánh bật về sau, dưới chân tóe lên vô số vệt khí, liên tục lùi về sau, khí huyết trên cánh tay bị đánh tan hết, đấy chính là Huyết Ma.

“Chuyện này sao có thể?”

Huyết Ma vô cùng kinh ngạc, nắm đấm đó của hắn quy tụ sức mạnh của cả Biển máu, khí huyết ngưng kết, rồi lại ngưng tụ nguyên khí trời đất trong phạm vi một trăm trượng vào một điểm cơ mà.

Với một đấm, hắn tự tin có thể đánh mười người siêu phàm thần phẩm bẹp dí. Nhưng khi Diệp Thiên đấm ra thì hắn lại cảm thấy sức mạnh của đối phương liên miên không ngớt, vô cùng vô tận, khiến hắn không còn sức chống cự.

Diệp Thiên vẫn không dừng lại, tiếp tục lướt qua, mỗi lần xuất chiêu là một đấm, một đá, chỉ dựa vào sức mạnh và xác trần đánh cho đỉnh Yến Sơn phải rung chuyển.

Còn Huyết Ma, dù cho hắn có điều động sức mạnh của Biển máu, điên cuồng lấy nguyên khí của trời đất để gia tăng sức mạnh của bản thân như thế nào thì vẫn bị đánh thua thê thảm, ở trên không trung, hết né bên này lại tránh bên kia, vô cùng tàn tạ.

Rất nhiều người sống xung quanh Yến Sơn đều nhìn thấy cảnh hai người họ đánh nhau trên không trung, ai cũng tỏ ra kinh ngạc.

Cố Trường Bình và La Chiến Uyên nhìn nhau, cuối cùng thì họ cũng đã thấy yên tâm. Còn Đàm Băng Băng thì đang tiến đến từ phía xa với vẻ quý phái, cô ta nhìn thấy cảnh Huyết Ma bị Diệp Thiên khống chế thì rất kinh ngạc.

Huyết Ma dùng sức mạnh ngưng tụ Biển máu, giống như thần ma, sức mạnh khủng khiếp không lường được, khiến tất cả các cao thủ trên thế giới phải run sợ, đến cả cô ta cũng sợ. Nhưng một cao thủ đại năng như thế, khi gặp phải Diệp Thiên thì lại bị đánh đến mức không sao trở tay được, chỉ có thể né tránh, bảo làm sao mà cô ta không kinh ngạc cho được.

“Đây là người đầu tiên trong lịch sử có tên trên bảng năng lực chiến đấu cấp thế giới sao?

Đôi mắt xinh đẹp của Đàm Băng Băng sáng lên, còn cuộc chiến trước mắt thì đang bước vào giai đoạn quyết liệt.

“Bụp!”

Một tiếng “bụp” vang lên, Huyết Ma lại một lần nữa bay ngược về sau mấy chục trượng, khóe miệng đã bắt đầu chảy máu.

Diệp Thiên đấm hết đấm này đến đấm khác, hết đá này đến đá khác, càng đánh càng nặng tay hơn. Dù cho hắn đã điều động nguyên khí của trời đất để đối đầu với cậu, còn mượn sức mạnh của Biển máu nhưng vẫn bị chấn đến mức khí huyết trào ngược, bị thương đến nội tạng.

“Sao Diệp Lăng Thiên lại mạnh đến thế? Cậu ta vẫn chưa đạt đến cấp vương, sao lại có sức mạnh cỡ đó?”

Huyết Ma thầm gào lên trong lòng, cảm thấy thắc mắc và không cam tâm.

Hắn từng bị kẻ thù ép phải nhảy vực tự tử vào năm ba mươi tuổi, nhưng hắn không những không chết mà ngược lại còn có được công pháp chân truyền của một cao thủ tuyệt thế ở dưới đáy vực là lão tổ Huyết Ma.

Hắn mất năm mươi năm nghiên cứu, khổ sở tôi luyện, giết vô số sinh linh, tạo ra Biển máu khắp trời, dựa vào công pháp đó giết chết kẻ thù, còn trở thành Huyết Ma, sát thủ uy chấn thiên hạ.

Trong năm mươi năm đó, hắn còn dựa vào sức mạnh của Biển máu, đánh lén và tiêu diệt một cao thủ cấp vương, nuốt cơ thể và linh hồn của hắn, tu vi lại tăng thêm một bậc, tiến lên cấp bậc bán vương, nếu như thế giới không có cao thủ cấp vương thì hắn sẽ là thiên hạ vô địch.

Trong chuyến đi lần này đến Hoa Hạ, hắn tự tin có thể chỉ dựa vào sức mạnh hạ gục Diệp Thiên, nhưng với tình hình hiện tại thì lại hoàn toàn khác biệt với những gì trong tưởng tượng của mình.

Sự đáng sợ của Diệp Thiên đã vượt quá tầm hiểu biết của Huyết Ma, hắn thật sự không thể nào tưởng tượng được ngoài vương cấp ra thì sao lại vẫn còn người có thể áp chế mình một cách tuyệt đối như thế.

“Diệp Lăng Thiên, là do cậu ép tôi đấy”.

Huyết Ma không hổ là sát thủ cực giỏi của thế giới, mặc dù hắn đã bị Diệp Thiên áp chế về mọi mặt nhưng vẫn không hề tỏ ra hoảng loạn.

Hắn hét lên một tiếng, phóng người về sau, giữ khoảng cách một trăm trượng với Diệp Thiên, huyết quang trong mắt dâng trào, bắn ra hai tia sáng màu đỏ, phản chiếu lên trên Biển máu.

Ánh sáng màu đỏ xuất hiện, huyết hải lại một lần nữa cuộn trào, sau đó, dường như bị tác động bởi một lực hút cực lớn, nhanh chóng truyền vào người Huyết Ma.

Lúc này, cả cơ thể của hắn từ từ to ra, ánh sáng đỏ bên ngoài cơ thể giống như vật chất thật, như thể nạm thêm một lớp áo giáp màu đỏ. Đột nhiên, một luồng uy áp cực mạnh bộc phát ra khiến cho cả mặt trăng trên trời cũng bị nhuốm một lớp màu đỏ kỳ lạ.

“Diệp Lăng Thiên, tôi thừa nhận cậu rất mạnh, cậu có thể ép tôi đến mức này thì cũng đủ để tự hào rồi”.

“Tu vi của tôi có được từ một lão tổ Huyết Ma - đại năng ba trăm năm về trước, không thể nào thua cậu được”.

Huyết Ma hét lớn lên, hai tay nhanh chóng đan vào nhau, lòng bàn tay hướng về phía Diệp Thiên.

“Thuật Huyết Dung, ngục tù Biển máu”.
Chương 594: Vạn Tiễn Xuyên Tâm

“Thuật Huyết Dung, ngục tù Biển máu!”

Hai tay Huyết Ma tạo thành kết ấn, giữa lòng bàn tay hắn chảy ra chất dịch đỏ máu rất nhỏ, chất lỏng hóa thành từng giọt mưa, lan ra trong không khí.

Diệp Thiên khẽ nheo hai mắt, quanh thân cậu vốn là những giọt dịch loãng đỏ máu tựa như bị chất xúc tác nào đó tác động mà thoáng chốc đã lớn lên, hoá thành cơn mưa máu, bao vây cậu trong trung tâm.

So với quan tài máu lúc nãy Huyết Ma ngưng tụ thành thì thứ này còn dính nhớp hơn nhiều, trong không khí đã thoang thoảng mùi máu tanh thối rữa.

Chất dịch từ khắp nơi lao đến, nối thành một mảng, hoá thành một quả cầu lớn màu máu, giống như một cái lồng giam, bao vây Diệp Thiên trong đó, Cố Trường Bình và La Chiến Uyên chỉ nhìn thấy bóng dáng Diệp Thiên tiêu tan trong khối máu.

“Ầm!”

Trên khối máu bỗng nhiên xuất hiện một chưởng ấn to lớn, giống như Diệp Thiên ra tay ở bên trong với ý đồ đánh vỡ.

Nhưng chưởng ấn này chỉ xuất hiện một lát, ngay sau đó đã tan biến, lại trở thành dung dịch máu đặc dính.

“Diệp Lăng Thiên, đây là thuật Huyết Dung, là bí thuật do lão tổ Huyết Ma sáng tạo, chuyên dùng để kiềm hãm những võ giả sức mạnh kinh người như cậu. Cho dù cậu có mạnh thế nào cũng không thể thoát khỏi lồng giam biển máu được, cậu cứ ở bên trong, hưởng thụ cảm giác bị chất dịch bào mòn xương cốt, máu huyết chảy ra ngoài đi!”

Thấy vậy, Huyết Ma càng cười điên hơn, vang vọng khắp đất trời.

Năm đó vừa mới lấy được công quyết bí mật của Huyết Ma, sau khi báo thù đã rơi vào hành động điên cuồng chém giết.

Vì để tu luyện thuật Huyết Dung này mà hắn chém giết toàn bộ mấy trăm người ở một vùng quê Nam Mỹ chỉ trong một đêm, gây ra thảm kịch kinh hoàng, cũng vì vậy đã bị liên minh các nước Nam Mỹ truy nã.

Nhưng hắn chẳng những không bị hề hấn gì mà lại còn thoải mái chạy đi, còn lấy hết sạch máu của mấy trăm người đi, dùng để luyện Biển máu này.

Mấy chục năm qua, hắn đều dùng chân khí bản thân để nuôi dưỡng Biển máu, trong mỗi một giọt máu đều tràn ngập sức mạnh ăn mòn và phân giải, người bị vây trong đó đều sẽ bị suy yếu và tan rã.

Cái này so với Phục Long Tù Thiên Trận của Diệp Thiên lúc đầu ở núi Bắc Áo còn trên một bậc.

Mấy chưởng ấn liên tục xuất hiện trên khối máu, nhưng rất nhanh sau đó lại trở nên yên lặng, đến cuối cùng, khối máu đông lại, trôi nổi trong không tung, bên trong không hề có tiếng động gì.

“Tướng Diệp!”

Cố Trường Bình và La Chiến Uyên kinh ngạc hô lên, trong lòng bồn chồn.

Mặc dù cả năm nay Diệp Thiên vô cùng nổi danh, liên tục trèo lên đỉnh cao nhưng dù sao Huyết Ma cũng đã thành danh trong thế giới này quá lâu, là sát thủ tuyệt thế đứng thứ hai trong bảng xếp hạng sát thủ, ngay cả vương cấp thực sự cũng đã từng bị hắn giết chết, theo bọn họ thấy thì Diệp Thiên và vương cấp dù sao cũng còn cách xa rất nhiều.

Biển máu này vô cùng kỳ dị, một con chim bay qua chỉ cần vừa chạm vào một tia máu, cũng lập tức hóa thành xương trắng, bây giờ Diệp Thiên bị Biển máu bao trùm, thì làm sao có thể thoát được?

Vết máu do tay Huyết Ma ngưng tụ chuyển hướng sang hai người đang vô cùng lo lắng.

“Nhìn cho kỹ, cao thủ Hoa Hạ của các người sẽ hóa thành máu bởi thuật Huyết Dung của tôi!”

“Truyền kỳ của Đế Vương Bất Bại này nên để tôi kết thúc rồi!”

Ánh mắt Cố Trường Bình và La Chiến Uyên trầm ngâm, đang định lên tiếng thì bỗng nhiên, khối máy đã ngưng tụ kia chợt nổ mạnh, mưa máu tung toé khắp trời.

Sau đó, một ngọn lửa bùng lên từ bên trong, bùng lên đến bầu trời, nuốt chửng từng giọt máu rồi bốc hơi bay lên.

Trong thoáng chốc, trời đất đổi màu, nhiệt độ bỗng chốc tăng lên.

“Cái gì?”

Huyết Ma kinh sợ tột cùng, trước mặt hắn, Diệp Thiên đứng trên không trung, cơ thể bên trong ngọn lửa, trên lòng bàn tay là một ngọn lửa bốc cháy sáng rực. Biển lửa dập dờn quanh thân, chân giẫm rồng lửa, giống như Thần Lửa giáng thế.

“Biển máu này quả thực vô cùng kỳ dị, có thể nuốt chửng tinh khí, xác thịt, thậm chí là chân khí, nhưng đáng tiếc, lại không chịu được lửa!”

Diệp Thiên khẽ nhếch miệng tà mị.

“Thủ đoạn của ông hẳn là đã dùng hết rồi!”

“Đến lượt tôi thôi!”

Cậu vừa dứt lời, lập tức đánh ra một chưởng.

Lửa ngập khắp trời, thoáng chốc bùng lên, biến thành hàng loạt trụ lửa, từ khắp nơi bắn về phía Huyết Ma.

“Thiêu đốt, Xuyên Tâm Tiễn!”

Hàng loạt trụ lửa sắc nhọn, tầng tầng lớp lớp từ khắp bốn phương tám hướng tụ lại, giống như hàng vạn mũi tên lửa cùng bắn đến.

Từ xa nhìn đến, giống như một con nhím khổng lồ ở ngay chính giữa, mà Huyết Ma chính là trung tâm của con nhím đó.

Đôi mắt Huyết Ma như muốn xé toạc, nhìn thấy mưa tên bắn đến, da đầu lập tức tê rần, cảm giác sợ hãi chết chóc tràn ngập khắp người.

Dùng toàn bộ sức lực của mình, lấy hết vốn liếng bản thân, tốc độ đã đạt đến mức cực hạn.

“Vù!”

Hắn né trái né phái trong vô số mũi tên lửa bay đến, kéo theo từng tàn ảnh, né tránh được một cái lại một cái.

Đầu tiên, mật độ tấn công của mũi tên lửa còn chưa cao, nhưng khi khoảng cách càng lúc càng gần thì Huyết Ma nhận ra khoảng trống để có thể tránh né càng lúc càng ít, đến cuối cùng đã không còn đường để tránh.

“Vù!”

Một trụ lửa cuối cùng đã đánh trúng hắn, xuyên qua ngực hắn rồi bay ra khỏi cơ thể hắn, tiếp đó, mũi thứ hai, mũi thứ ba…

Cơ thể Huyết Ma đột nhiên cứng đờ, hàng loạt trụ lửa xuyên qua cơ thể hắn, mỗi lần đều để lại những đốm lửa nhỏ trên thân, đến cuối cùng, đốm lửa đã bao phủ cả người, cho dù là tay hay chân, mặt, đều bao phủ toàn bộ.

Diệp Thiên thu tay lại, ngọn lửa sáng rực đều tiêu tan, giống như chưa từng xuất hiện.

Cậu chắp tay sau lưng, ánh mắt lạnh nhạt, giọng lại càng lạnh lùng hơn.

“Biển máu mà ông nuôi dưỡng không biết đã chất đống bao nhiêu hài cốt xác thịt, ngay từ khi ông luyện chế Biển máu thì nên nghĩ đến ngày này rồi!”

“Tà ma ngoại đạo, chung quy cũng không thể chịu được một kích!”

Cậu vừa dứt lời, cơ thể Huyết Ma đột nhiên nổ tung, hoá thành một ngọn lửa sáng rực.

Cố Trường Bình và La Chiến Uyên đứng đờ tại chỗ, vẻ mặt hoảng sợ.

Huyết Ma đến cùng với Biển máu ngập trời, uy thế bừng bừng, khí thế vô song, nhưng lại chết như vậy dưới tay Diệp Thiên, ngay cả thi thể cũng không còn một chút nào.

Sát thủ siêu cấp hung danh uy sợ cả quốc tế, thậm chí nhiều quốc gia lớn vừa nghe tên cũng đều sợ, mà lại chết như vậy?

“Đây chính là sức mạnh của người đứng đầu trong lịch sử bảng xếp hạng sức mạnh thế giới sao?”

Đàm Băng Băng đứng phía ngoài trăm trượng, nuốt nước miếng một ngụm.

Diệp Thiên chiếm giữ vị trí thứ nhất bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, tuyên cáo với người toàn thế giới về địa vị thân phận người mạnh nhất đương thời của cậu, nhưng đó chỉ là một khái niệm chung chung, nào có như hiện tại, cô ta tận mắt nhìn thấy uy lực lớn đến như vậy?

Huyết Ma hung ác khát máu cỡ nào, cô ta là người rõ ràng nhất, nhưng trước mặt Diệp Thiên, Huyết Ma lại giống đứa trẻ non nớt, từ đầu đến cuối, thậm chí ngay cả góc áo Diệp Thiên cũng không đụng đến được.

Sức mạnh chênh lệch như vậy, thật không còn gì để nói.

Cô ta không khỏi nghĩ đến, ngay cả Huyết Ma đã bước nửa chân vào bán vương tuyệt thế như Huyết Ma cũng bị Diệp Thiên vô tình nghiền ép, sức mạnh của Diệp Thiên rốt cuộc mạnh đến nhường nào?

“Có lẽ, chỉ có vương cấp thật sự hiện thân thì mới có thể làm đối thủ của cậu ta thôi!”

Đàm Băng Băng lắc đầu cười khổ, cô ta càng cảm thấy bản thân sáng suốt, lại càng may mắn Tay Súng Thần Barret đã ra tay trước cô ta.

Nếu cô ta tuỳ tiện tiếp cận Diệp Thiên, ra tay giết trước thì e rằng hiện tại cô ta đã bị Diệp Thiên giết chết rồi!

La Chiến Uyên và Cố Trường Bình thật lâu mới định thần, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, âm thầm thở dài một hơi.

Bọn họ hiểu rõ cái chết của Huyết Ma có ý gì, đến lúc đó dù là giới võ đạo, giới sát thủ cũng đều vì trận chiến này mà sẽ thay đổi mọi thứ hoàn toàn.

Nhưng Diệp Thiên chưa từng quan tâm những chuyện này, trên bầu trời, cậu đạp chân trên không, nhìn ngọn lửa trước mắt, ánh mắt có chút ánh sáng hiện lên.

“Thần hồn phân thân?”
Chương 595: Sự sống chết của tôi do cậu quyết

Khoảnh khắc cơ thể Huyết Ma nổ tung, Diệp Thiên có thể cảm thấy rõ ràng một luồng khí tức của thần hồn, giống như khi cậu giết Francis thì khí tức của vị thẩm phán vương kia đột nhiên xuất hiện vậy.

Chỉ là luồng khí tức này mạnh hơn rất nhiều so với khí tức của vị thẩm phán vương lúc đó.

Cậu đanh mặt, chỉ cảm thấy phía trước lửa phóng ra rồi nhanh trong tan biến. Bên trong nó, xuất hiện một chấm đỏ nhỏ màu đỏ máu, chấm đỏ đó to dần vào tạo thành một hư ảnh vô cùng mỏng manh.

Đó là một người đàn ông trung niên. Đôi mắt người này cực kỳ nham hiểm và tham lam. Người này đứng qua một bên, giống như đang chỉ huy vạn vật trong đất trời.

Bất luận là Cố Trường Bình, La Chiến Uyên hay là Đàm Băng Băng thì đều thất kinh và hết hồn.

Diệp Thiên khẽ ngước mắt. Người đàn ông trước mặt không phải là một thực thể mà là một hư ảnh của thần hồn. Chỉ là hư ảnh này mạnh tới mức Diệp Thiên có thể cảm nhận được. Nguồn sức mạnh bá đạo, so với Huyết Ma thì đúng là chênh lệch hàng vạn dặm.

Người đàn ông trung niên vừa xuất hiện nhìn chăm chăm vào Diệp Thiên, rồi hừ giọng lạnh lùng.

“Là cậu đã giết chết đồ đệ của tôi?”

Diệp Thiên chắp tay sau lưng, ánh mắt điềm nhiên. Cậu thản nhiên trả lời: “Không sai, là tôi!”

“Hừ, có gan lắm, giám giết đồ đệ của Huyết Ma lão tổ!”

Người đàn ông trung niên gầm lên. Huyết Ma đại pháp mà hắn tạo ra giống như là một khoản vay nặng lãi, có thể khiến người tu luyện bạo tăng tu vi đồng thời trả cho người này một phần sức mạnh để hắn nuôi dưỡng.

Huyết Ma là đồ đệ duy nhất mà người này nuôi dưỡng trong giới thế tục. Mấy chục năm qua, dựa vào lực hút máu mà mang lại không ít lợi ích về mặt tu vi cho người này. Vốn hắn định để Huyết Ma thu thập thêm máu nhưng không ngờ Huyết Ma lại bị người ta giết chết.

Nếu như hắn muốn đào tạo ra thêm một đồ đệ nữa thì ít nhất cũng cần hàng chục năm. Một tổn thất lớn như vậy, sao hắn có thể không tức giận cho được.

“Giết hắn thì đã làm sao? Giờ ông ở đây thì tôi cũng giết thôi!”

Vẻ mặt Diệp Thiên lạnh lùng. Mặc dù người đàn ông trung niên trước mặt có sức mạnh tới mức không thể tin, thậm chí là thần hồn đã đạt tới mức có thể tự tập trung lại thì cậu cũng không hề sợ hãi.

Không nói tới việc trước mặt chỉ là phân thân của thần hồn, dù có là người thật thì cậu cũng chẳng sợ.

“Được lắm, để cậu tiếp tục cuồng ngạo một thời gian, đợi tôi quay lại thế tục nhất định sẽ lấy huyết tinh của cậu cung cấp cho thần hồn của tôi!”

Người đàn ông trung niên cười dữ tợn, giọng nói thì lạnh lẽo.

“Vậy sao? Tôi luôn đợi ông!”

Diệp Thiên đưa tay ra nhắm thẳng vào phân thân của thần hồn.

“Nhớ kỹ, người giết đồ đệ của ông là Diệp Lăng Thiên!”

Nói xong cậu siết nắm tay, thần hồn lập tức vỡ tung tạo thành những đốm lửa bay trong không gian.

Sau đó là tiếng gầm thét vang khắp đỉnh Yến Sơn rồi mọi thứ chìm vào im lặng.

Diệp Thiên không vui không buồn chỉ nhớ lại những lời người đàn ông trung niên về nói.

“Quay lại thế tục sao?”

Cậu cảm thấy hơi kỳ lạ, với sự xuất hiện đột ngột của phân thân Huyết Ma lão tổ. Bản thân kẻ này đã đạt tới vương cấp, thậm chí còn mạnh hơn.

Cho dù là khí tức phân thân của vị thẩm phán vương lúc trước xuất hiện từ cơ thể của Francis thì cũng kém hơn kẻ này nhiều. Một sự tồn tại như vậy đủ để trấn áp đương thế và so vai với cả một nước lớn. Vậy mà hắn lại nói đợi hắn quay về thế tục khiến Diệp Thiên không khỏi cảm thấy nghi ngờ.

Câu nói thế tục có nghĩa là gì. Huyết Ma lão tổ hiện tại đang ở đâu? Ở chỗ nào?

Khi cậu đang chìm vào suy nghĩ thì Cố Trường Bình và La Chiến Uyên đã đi tới.

“Tướng Diệp, vừa rồi là ai vậy?”

Bọn họ chưa hết kinh hãi. Họ đều có cảnh giới siêu phàm nên đương nhiên biết về những người tu luyện lực tinh thần. Họ từng nghe nói về những phân thân của thần hồn khi có lực tinh thần cực mạnh, hồn có thể ngao du vạn dặm nhưng chưa bao giờ được nhìn thấy.

Cảnh tượng vừa rồi khiến bọn họ chấn động và càng sợ hãi sức mạnh của Huyết Ma lão tổ hơn.

Diệp Thiên không hề trả lời, chỉ khẽ xua tay.

“Là người gì không quan trọng. Đợi hắn tìm tới thì đương nhiên sẽ biết thôi!”

La Chiến Uyên gật đầu rồi lại nói: “Tướng Diệp, sau hôm nay, toàn bộ giới sát thủ e rằng đều cảm thấy ớn lạnh khi nghe tới tên của cậu rồi!”

“Huyết Ma chết trong tay cậu thì hầu như toàn bộ sát thủ giờ cũng phải nhìn mặt cậu mà hành động, không còn ai dám ra tay với cậu nữa rồi!”

Diệp Thiên quay người chậm rãi nói: “Không còn nữa sao?”

“Xếp vị trí hàng đầu “Ẩn Giả” thì sao?”

Nghe thấy cái tên đó, Cố Trường Bình và La Chiến Uyên nín thở. Một lúc sau, Cố Trường Bình mới lên tiếng.

“Ẩn Giả thì tướng Diệp không cần lo lắng. Hắn là vua của giới sát thủ hàng trăm năm trước, sau khi quy ước vương cấp được ký kết thì không còn xuất hiện nữa, hàng trăm năm qua cũng không từng thấy!”

“Dù có là siêu phàm thì cũng chỉ đạt tuổi thọ hai trăm năm thôi. Năm đó hắn thành danh thì cũng đã hơn một trăm tuổi rồi. Tính ra, nguyên thọ lúc này đã gần hết, thậm chí là có phần rơi hạng rồi!”

Diệp Thiên gật đầu, không nói gì nhưng thầm cảm thấy không đồng tình.

Người có cảnh giới siêu phàm tuổi thọ đạt tới gần hai trăm năm. Nhưng những người có tu vi đạt tới vương cấp, chân khí hóa thành chân nguyên, tu luyện cơ thể dựa vào nguyên khí đất trời, lấy thần dưỡng hồn thì tuổi thọ có thể kéo dài thêm hàng trăm năm cũng chẳng có gì là hiếm.

Huyết Ma xếp vị trí thứ hai trong bảng sát thủ, tu vi đã đạt tới bán vương. Ẩn Giả xếp số một, với tính toán của Diệp Thiên thì thực lực của người này ít nhất cũng đã vượt qua bán vương và lên tới vương cấp.

Cậu có thể khẳng định chắc chắn Ẩn Giả vẫn còn sống, hơn nữa cậu có dự cảm sau khi cậu giết Huyết Ma thì chắc chắn sẽ có một ngày Ẩn Giả sẽ tìm tới cậu.

Đàm Băng Băng ở phía xa chầm chậm đi tới chắp tay trước Diệp Thiên.

“Chúc mừng Diệp đế vương chiến thắng!”

Cô ta khẽ cúi người, tiếp tục nói: “Dù Huyết Ma đã chết nhưng tôi vẫn có lòng tốt nhắc cậu một câu, tuyệt đối cẩn thận!”

“Trong La Võng, sát thủ cấp Thiên không chỉ có Huyết Ma và Ẩn Giả!”

“La Võng có vương cấp!”

Diệp Thiên cười thản nhiên, không hề cảm thấy bất ngờ.

Huyết Ma là tổ chức sát thủ số một thế giới tồn tại hàng trăm năm qua trong lịch sử, có thể tồn tại song song với viện trọng tài. Nếu như không có vương cấp trấn áp thì sớm đã bị lụi bại rồi.

“Chuyện trước đó cô nói cho tôi thì đã đủ để đổi lấy mạng của cô rồi, tại sao còn nhắc nhở tôi điều này?”

Diệp Thiên quay qua nhìn Đàm Băng Băng, đôi mắt ảnh lên vẻ thấu cảm.

“Bởi vì cậu đã cứu tôi!”

Đàm Băng Băng nhìn thẳng vào Diệp Thiên, nói dứt khoát: “Tôi muốn được cậu bảo vệ!”

“Khi người của La Võng tiến hành càn quét tôi thì hi vọng cậu có thể thay thôi tấn công họ, bảo vệ mạng của tôi!”

Sát thủ trong La Võng mà thất bại thì đồng nghĩa với việc bị đào thải, dù cô ta có là sát thủ cấp Sát thì cũng không thể thoát khỏi.

Diệp Thiên cười với vẻ châm chọc: “Tôi không giết cô thì cô phải cảm thấy vinh hạnh rồi mới phải, còn muốn tôi làm việc thay cô, cô cảm thấy tôi có đồng ý không?”

Đàm Băng Băng không hề lùi bước chỉ nhìn về phía xa, cong hai chân và quỳ xuống trước Diệp Thiên.

“Không phải tôi nói cậu làm việc cho tôi mà là tôi muốn làm đầy tớ của cậu!”

“Chỉ cần cậu có thể giúp tôi chặn được La Võng thì từ nay trở đi, sự sống chết của tôi là do cậu quyết!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK