Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 610: Tổng giáo quan tên Diệp Thiên (2)

Hai chị em nghe thấy vậy thì trở nên nghiêm túc với vẻ mặt tự hào.

“Em còn có hứng thú với Nam Long Nhận của bọn chị à? Cũng được, dù sao cũng rảnh rang, coi như là trò chuyện với em vậy!”

Lâm Trạch Nhã vươn vai, lên tiếng: “Thực ra chị và tiểu Nhu vẫn chưa được coi là thành viên chính thức của Nam Long Nhận, mới được chọn vào vào vài tháng trước thôi!”

“Khi gia nhập đội, thực lực của chị và tiểu Nhu kém hơn bây giờ nhiều. Cùng lắm cũng chỉ so găng được với những người mới luyện võ. Nhưng giờ đây, sau bốn tháng thì thực lực của bọn chị đã tăng vọt. Giờ đây có thể bất phân thắng bại với người luyện võ cấp bậc võ sư rồi. Vì vậy mới nhận đặc phái tới bảo vệ em!”

Từ khi biết Diệp Thiên đang đứng đầu giới võ đạo thì Kỷ Nhược Tuyết cũng cảm thấy có hứng thú với những chuyện như tu luyện. Cô gãi đầu, nói với vẻ tò mò: “Thực lực của bọn chị tại sao lại có thể tăng lên nhiều như vậy trong bốn tháng thế?”

Lâm Trạch Nhã mỉm cười, nháy mắt với vẻ tinh nghịch.

“Bởi vì bọn chị tu luyện công pháp võ tu mà chỉ có thành viên của Nam Long Nhận mới được phép luyện tập. Tên của công pháp là điều cơ mật của cả đội, chị không tiện nói ra. Em chỉ cần biết, công pháp đó rất mạnh, có thể thúc đẩy tiềm lực của một người, khiến cho họ mạnh lên ở mức độ mạnh nhất!”

“Không lâu trước đó trong trận đấu Nam Bắc, Nam Long Nhận của bọn chị đã giành vị trí số một cũng là vì công pháp đó!”

“Lợi hại vậy cơ à?”, Kỷ Nhược Tuyết kinh hãi kêu lên:"Nghe nói ở Nam Long Nhận và Bắc Long Nhận cao nhất là tổng giáo quan, công pháp này có phải là do tổng giáo quan dạy bọn chị không?”

Nhắc tới tổng giáo quan, hai chị em khẽ tái mặt, đôi mắt ánh lên sự khâm phục.

“Đúng là công pháp này do tổng giáo quan để lại. Nói tới giáo quan, thật sự là một sự tích truyền kỳ nói mãi không hết!”

“Trong Nam Long Nhận, mỗi một thành viên đều coi tổng giáo quan như thần linh, không có ai là không phục hay bất kính!”

“Tổng giáo quan chỉ quản lý Nam Long Nhận một tháng mà có thể khiến Nam Long Nhận xảy ra sự thay đổi điên đảo. Toàn bộ đội quân từ trên xuống dưới bất luận là những vương bài không chịu khuất phục hay là những thành viên lão làng thì đều cảm thấy bái phục tổng giáo quan!”

“Cái gì mà một chưởng mở núi, quyết chiến giang sơn đều đã trở thành những truyền thiết mà Nam Long Nhận bọn chị nghe nhiều lần!”

“Thậm chí tướng Lương còn thiết kế ra một cơ chế đặc biệt. Đó là giáo quan sau này của Nam Long Nhận đều chỉ có thể là chức phón, chức tổng giáo quan không bao giờ thay đổi, luôn là chức cao nhất trong Nam Long Nhận!”

Lâm Trạch Nhu vuốt cằm, cũng xen vào với vẻ buồn bã: “Đáng tiếc hai chị em vào muộn một tuần không được tận mắt chứng kiến uy phong tuyệt thế của tổng giáo quan!”

“Woa, lợi hại vậy”, Kỷ Nhược Tuyết lấp láy đôi mắt, thầm nghĩ tổng giáo quan mà hai chị em này sùng bái có vẻ còn mạnh hơn cả Diệp Thiên.

Cô ngồi dậy, hỏi với vẻ kỳ lạ: “Mọi người biết tên của vị tổng giáo quan đó không?”

“Hai chị em gật đầu, Lâm Trạch Nhã nghiêm túc nói: “Tổng giáo quan tên là Diệp Thiên!”

“Diệp Thiên sao?”, Kỷ Nhược Tuyết khựng người, sao vị tổng giáo quan này lại có cùng tên với Diệp Thiên chứ?

Chỉ thấy Lâm Trạch Nhu lên tiếng: “Đó không chỉ là tổng giáo quan của Nam Long Nhận mà còn có danh tiếng lẫy lừng trong giới võ đạo quốc tế nữa!”

“Phải rồi, hình như giáo quan còn có một tên khác là Diệp Lăng Thiên!”

Hai chị em bàn luận về tổng giáo quan mà họ coi như thiên thần mà không hề chú ý thấy Kỷ Nhược Tuyết lúc này đã tái mặt.

“Diệp Thiên? Diệp Lăng Thiên sao?”

Kỷ Nhược Tuyết cười thầm, biểu cảm trông vô cùng đặc sắc.

Đây chẳng phải là Diệp Thiên mà cô ấy biết sao?
Chương 611: Anh ta cũng tên là Diệp Thiên?

“Diệp Thiên? Diệp Lăng Thiên?”

Nghe thấy hai chị em nói ra tên của tổng giáo quan Nam Long Nhận, Kỷ Nhược Tuyết suýt nữa bật cười.

Đây chẳng phải là Diệp Thiên sao?

Cô ấy cũng có chút kinh ngạc, cô ấy không ngờ Diệp Thiên lại còn có thân phận như vậy, sẽ trở thành tổng giáo quan của Nam Long Nhận, hơn nữa còn làm nhiều chuyện lớn kinh thiên động địa như vậy.

Nhìn thấy vẻ mặt khâm phục và mong mỏi của hai chị em khi nhắc đến tổng giáo quan, lại nghĩ đến lúc trước bọn họ đã công kích vô tình với Diệp Thiên, vẻ mặt Kỷ Nhược Tuyết bỗng có chút gian xảo.

“Diệp Lăng Thiên này thật sự lợi hại đến vậy sao?”

Cô ấy giả vờ không để ý, thuận miệng hỏi, đợi hai chị em trả lời.

Lâm Trạch Nhã mở lời trước: “Vấn đề không còn là anh ấy lợi hại hay không! Anh ấy chính là linh hồn thật sự của giới võ đạo, là người không thể thay thế!”

“Ở Nam Long Nhận, lúc đó anh ấy ở trước mặt toàn bộ thành viên và phó giáo quan, khoảng cách hơn trăm mét, một chưởng đã đánh vỡ cái đỉnh đồng nặng gần cả nghìn cân!”

“Anh ấy từng ở trên đỉnh núi Phi Vũ ở Lư Thành, một mình đánh bại một vị chí tôn võ đạo đã hoành hành Hoa Hạ năm mươi năm, còn có một đại sư kiếm thuật từ Nhật Bản vượt biến mà đến nữa!”

“Trên sông Lan Thương tỉnh Vân, anh ấy và lão tổ của Đường Môn Xuyên Thục đã quyết đấu trên không, đánh đến mức nước sông dâng trào, cuối cùng đã chém chết lão tổ Đường Môn Xuyên Thục trên sông!”

“Trên biển Nam Hải, một mình anh ấy ứng chiến với mười một vị cảnh giới siêu phàm, toàn bộ đều chiến thắng, diệt sạch toàn bộ Chiến Thần Điện...”

Từ lời nói Lâm Trạch Nhã, từng sự kiện kinh thiên động địa được kể lại, ngay cả Nhược Kỷ Tuyết biết rõ thân phận thật sự của Diệp Thiên mà vẻ mặt cũng nghiêm trọng, càng lúc càng kinh sợ.

Chỉ qua mấy tháng ngắn ngủi, Diệp Thiên tiến bộ quả thực có thể nói là đáng sợ, đã đến mức không còn là người, mạnh mẽ không lường được.

Cô ấy vốn cho rằng bản thân vài tháng nay nỗ lực tiến bộ, đứng ngang hàng với siêu sao quốc tế, thiên vương ca hậu, thì đã có thể đuổi theo bước chân Diệp Thiên, nhưng bây giờ xem ra, vẫn còn cách quá xa.

“Một tháng trước, anh ấy đã đạt vị trí đầu tiên trên bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, trở thành người đầu tiên hoàn toàn xứng đáng trong lịch sử bảng xếp hạng sức mạnh thế giới. Trước đó không lâu ở thủ đô, anh ấy đã chém giết hơn trăm sát thủ bao gồm cả “Huyết Ma”, uy chấn thiên hạ!”

“Tổng giáo quan đã không còn là người đứng cùng thứ bậc với chúng ta nữa rồi, sức mạnh của anh ấy không thể dùng ngôn từ để miêu tả được nữa!”

Giọng điệu của Lâm Trạch Nhã tràn đầy kinh sợ và tán thưởng, hai mắt sinh động sáng rực, chỉ mong muốn có thể tận mắt nhìn thấy từng chuyện kinh thiên động địa này.

Đôi mắt Lâm Trạch Nhu khẽ chớp, cũng không nhịn được mà nói: “Tiểu Tuyết, em không phải người tu võ, cũng không hiểu giới võ đạo, thật sự em khó mà tưởng tượng được tổng giáo quan của bọn chị là thế nào!”

“Cũng chỉ có anh ấy, mới có thể khiến toàn bộ Nam Long Nhận kính phục, chỉ có anh ấy mới có thể khiến tướng Lương phụ trách quân sự bốn tỉnh thiết lập đặc quyền cho anh ấy!”

“Anh ấy chính là chiến thần của Hoa Hạ chúng ta, bởi sự tồn tại của anh ấy mà giới võ đạo thế giới nghiễm nhiên do Hoa Hạ đứng đầu!”

Kỷ Nhược Tuyết định thần lại từ cảm giác chấn động, nhìn thấy hai chị em tràn đầy kính phục, trong lòng cô ấy lại càng buồn cười.

Bọn họ không hề nhìn thấy vẻ mặt của Kỷ Nhược Tuyết, chỉ nghe Lâm Trạch Nhu thở dài nói: “Ai, nói ra thì ban đầu chị với chị ấy cũng chậm mất một bước!”

“Nếu tụi chị có thể báo cáo cho Nam Long Nhận sớm hơn một tuần, thì không những có thể nhìn thấy tư thế oai hùng của tổng giáo quan, mà còn có thể nhìn thấy trận chiến kinh diễm tuyệt thế trên sông Lan Thương kia của anh ấy rồi!”

Kỷ Nhược Tuyết cố nén ý cười trong lòng, sâu xa nói: “Chị Nhu, chị Nhã, mọi người làm gì mà than ngắn thở dài như vậy, có lẽ mọi người sẽ có cơ hội gặp được anh ấy, hoặc có lẽ đã gặp anh ấy rồi cũng không biết chừng!”

Hai cô gái nghe vậy thì đều huơ tay.

“Tiểu Tuyết, làm gì đơn giản như em nói chứ!”

“Tổng giáo quan, đó chính là nhân vật như rồng thần trên trời vậy, hành tung bí ẩn bất định, người bình thường muốn gặp anh ấy căn bản còn khó hơn lên trời!”

“Ban đầu anh ấy rời khỏi Nam Long Nhận, cũng chưa từng nói sẽ quay lại hay không, muốn gặp anh ấy, e rằng chỉ có nước đạt đến cấp độ của anh ấy thì mới có cơ hội được!”

Hai cô gái có phần thất vọng, Kỷ Nhược Tuyết không nói gì thêm, cố gắng bình tĩnh rót nước trái cây.

Lúc lâu sau, Lâm Trạch Nhã mới định thần lại, cô ấy nhìn Kỷ Nhược Tuyết, cười ngọt ngào nói: “Được rồi Tiểu Tuyết, đó là người muốn gặp mà không được, hay là nói về người tình trong mộng của em đi!”

“Em thật sự vì anh ta mà tiếp tục thủ thân như ngọc sao, không tới lui với người khác phái sao?”

Kỷ Nhược Tuyết không chút do dự gật đầu.

Lâm Trạch Nhã sờ trán, đành chịu nói: “Tiểu Tuyết, thật sự không cân nhắc người khác sao? Nói thật, trên thế giới này, người xuất sắc hơn anh ta không biết có bao người, em hà tất vì một người không quan tâm mình mà khép kín bản thân như vậy chứ?”

“Có lúc hãy cho bản thân thêm nhiều lựa chọn, trái lại sẽ cảm thấy thế giới rộng lớn, chấp niệm của em đã hạn chế tầm nhìn của em rồi!”

Kỷ Nhược Tuyết cười không nói, nói đùa sao, Đế Vương Bất Bại Diệp Lăng Thiên, đứng đầu trong lịch sử bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, trên thế giới này còn có người có thể xuất sắc hơn Diệp Thiên sao?

Nhìn thấy phản ứng này của Kỷ Nhược Tuyết, hai chị em họ biết có khuyên cũng vô dụng, chỉ có thể từ bỏ.

Lâm Trạch Nhu cởi giày quân trang, để lộ bàn chân trắng mịn tinh xảo, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi Tiểu Tuyết, bọn chị vẫn chưa hỏi em, tình nhân nhỏ kia của em tên gì?”

Kỷ Nhược Tuyết đong đưa hai chân, lăn một vòng trên giường, khẽ chớp mắt nói: “Anh ấy à, cũng giống tên với tổng giáo quan của mọi người, tên là Diệp Thiên!”

“Diệp Thiên?”, hai chị em nghe vậy, vẻ mặt chợt sửng sốt, vô cùng kỳ quái.

“Anh ta cũng tên Diệp Thiên?”

Nhìn thấy Kỷ Nhược Tuyết gật đầu, sắc mặt hai cô gái trở nên kỳ quái hơn.

“Vậy mà lại có người cùng họ cùng tên với tổng giáo quan chúng ta, thế giới này thật sự có nhiều trùng hợp thật!”

Trong Nam Long Nhận, Diệp Thiên đã trở thành truyền thuyết, mặc dù người mới chỉ mới đến báo cáo cũng đều biết tên và danh xưng của Diệp Thiên, nhưng lại không có bất kỳ hình ảnh hay tin tức tuổi tác nào, đây cũng là bởi vì kỷ luật của Nam Long Nhận.

Diệp Thiên thân là tổng giáo quan cả đời bền lòng vững dạ, tin tức của cậu chính là tuyệt mật, mặc dù là thành viên của Nam Long Nhận thì cũng không thể tiết lộ cho người mới, chính vì như vậy mà chị em nhà họ Lâm cũng không đi theo hướng đó.

Như vậy tựa như mọi người ở một khách sạn vô tình gặp được một người trẻ tuổi kiêu căng ngạo mạn, anh sẽ nghĩ anh ta chính là nhân vật lớn chấn động thế giới sao?

Kỷ Nhược Tuyết nhìn hai cô gái chưa kịp phản ứng lại, cô ấy cũng không hề vạch trần, trái lại trong lòng lại ẩn chứa chút mong chờ.

Nếu để chị em nhà họ Lâm biết, tổng giáo quan bọn họ tôn trọng kính mến trong lòng lại chính là Diệp Thiên mà vừa nãy bọn họ bỡn cợt không đáng một đồng, thì vẻ mặt bọn họ sẽ như thế nào đây?

Phía Đông Yellen, có một tòa nhà khổng lồ kiến trúc kiểu Tây Âu cổ kính, giống như một giáo đường thần thánh nghiêm trang.

Ray Churchill không quan tâm đến vết máu trên mặt, tháo chạy như một con báo, phóng qua ngã tư đường, nhảy qua một bức tường cao.

Anh ta lập tức trèo lên tầng ba tòa nhà, đến một sảnh phòng diện tích rộng lớn, ở trước sảnh, một người trung niên đội mũ sa trắng khoanh tay đứng đó.

“Bố!”

Ray vận chuyển chân khí, vết máu trên mặt hoàn toàn bốc hơi biến mất, vết thương cũng khép lại nhanh chóng mắt thường có thể thấy được, đứng bên cạnh người trung niên.

Người trung niên nhìn vết thương trên mặt Ray, ánh mắt khựng lại, nhưng cũng không hỏi gì.

Ông ta nâng tay, chỉ về phía trước tòa nhà, cách tòa giáo đường lớn nhất cả Yellen mấy cây số, giọng nói nghiêm nghị vang lên.

“Cụ cố của con, quay về rồi!”
Chương 612: Cuối cùng cũng tới

Người đàn ông trung niên mặc quần áo đẹp đẽ quan sát đường phố chung quanh như thể cả Yellen đều nằm dưới chân mình, người này đúng là kẻ cầm lái gia tộc Churchill, đứng đầu nước Yisa - Potter Churchill.

“Cụ cố đã trở lại!”

Ngón tay Potter Churchill chỉ về phía giáo đường cao nhất Yellen cách đó mấy cây số. Đây chính là công trình cao nhất thành phố Yellen, ngày nào cũng gõ chuông đúng giờ, được mọi người vái lạy, được tôn là Thánh điện.

Potter Churchill vừa nói xong, Ray Churchill cũng biến sắc.

“Cụ cố thật sự đã trở lại sao?”

Anh ta nhỏ giọng thì thầm, ánh mắt liên tục thay đổi.

Cũng đã qua hơn năm mươi năm từ khi cụ cố rời khỏi gia tộc Churchill, thậm chí khi ấy anh ta còn chưa ra đời.

Gia tộc Churchill từng chỉ là một gia tộc lớn đứng trong top đầu của nước Yisa nhưng cũng nhờ sự xuất hiện của cụ cố mà đã giúp gia tộc nhảy lên trên tất cả, cưỡng ép các gia tộc có uy tín lâu năm của nước Yisa phải cúi đầu, tôn là gia tộc đứng đầu thành phố thánh – Yellen.

Cụ cố của anh ta chính là thiên tài tuyệt thế nhất trong lịch sử gia tộc, không ai bì nổi.

Từ khi anh ta ra đời là đã nghe thấy đủ loại truyền thuyết của vị cụ cố này, nghe nhiều mà thuộc luôn, gần như có thể đọc làu làu.

Nhưng hơn hai mươi năm cuộc đời của anh ta lại chưa bao giờ nhìn thấy người thật. Anh ta chỉ biết cụ cố rất có danh trong giới sát thủ, đứng đầu tất cả, biệt hiệu Ẩn Giả Churchill.

Hai tay Potter Churchill mới chắp tay sau lưng, ánh mắt thâm thúy như vực sâu.

“Cụ cố của con cuối cùng cũng quay về!”

Âm thanh Potter Churchill lại có sự thở phào như trút được gánh nặng.

Trong gần mười năm, gia tộc Churchill gần như chiếm lấy ngai vàng đứng đầu nước Yisa nhưng những gia tộc mới nổi lại như măng mọc sau mưa, hợp tác với nhau, có xu hướng chống lại Churchill.

Tuy gia tộc Churchill lớn mạnh nhưng cũng không có cách nào nghiền áp mấy lực lượng mới nổi này, hai bên rơi vào cục diện bế tắc, lực lượng tương đương.

Nếu muốn phá vỡ tình hình bế tắc này thì cần một nhân vật quan trọng đè ép cán cân.

“Ẩn Giả” chắc chắn chính là người được chọn phù hợp nhưng ông ta đã ở ẩn năm mươi năm, ngay cả La Võng cũng không tìm được tung tích, thế thì sao gia tộc Churchill tìm được?

Nhưng anh ta không ngờ Ẩn Giả lại trở về Yisa vào thời khắc quan trọng của gia tộc thế này.

Ray Churchill hoàn hồn, siết chặt nắm đấm, vẻ mặt lạnh lẽo.

“Ông cố trở lại đúng là tốt quá. Từ đây, mấy thứ phiền phức như gia tộc Auger, gia tộc Fate... cuối cùng không nhảy loi choi nữa!”

Potter Churchill gật đầu, ánh sáng lóe lên trong mắt.

“Trong mấy năm nay, bọn họ lén phát triển, dùng cách liên minh để đẩy gia tộc Churchill khỏi ngai vàng, họ thật sự cho rằng chúng ta không biết sao?”

“Nếu không phải là không thể nắm chắc thắng lợi, bố đã bình định đám người đó rồi!”

Khí cơ vận chuyển quanh thân ông ta, không gian phía trước có vài vết rạn.

“Mấy ngày trước, tên cụ cố đã xuất hiện trên web sát thủ. Fate, Auger và mấy nhà khác đều bị dọa giật thót, hôm qua phái người tới tỏ thái độ hòa hảo rồi”.

“Tối mai bố tổ chức tiệc rượu chiêu đãi gia chủ đương nhiệm của mấy gia tộc thượng lưu hàng đầu”.

“Con cũng trưởng thành rồi, tương lai, gia tộc Churchill cũng sẽ do con lèo lái, bố nên để con tự do phát huy thực lực!”

“Vào bữa tiệc đêm mai, con tới chủ trì, nhất định phải thể hiện uy nghiêm trước mặt những người này, khiến cho họ biết ai mới thật sự là gia tộc đứng đầu Yisa!”

Ray Churchill chấn động dữ dội, đương nhiên anh ta cũng hiểu ý nghĩa của việc này.

Trong lịch sử của Churchill, gia chủ trẻ nhất của gia tộc đảm nhiệm khi mới ba mươi lăm, mà hiện giờ, anh ta chỉ mươi hai mươi sáu, Potter Churchill đã để anh ta làm chủ.

Anh ta biết chỉ cần mình có thể hiện ra thực lực thống trị và phong thái vương giả trong bữa tiệc đêm mai thì quyền lực chấp chưởng gia tộc Churchill sẽ được giao vào tay anh ta, đến lúc đó Ray Churchill sẽ biến thành gia chủ trẻ tuổi nhất của gia tộc Churchill.

“Vâng thưa bố!”

Anh ta khom lưng, cúi chào Potter Churchill đang xoay lưng về phía mình.

Potter Churchill quay lại, đỡ con trai lên rồi nói: “Vết thương trên mặt con là sao thể?”

Ánh mắt Ray Churchill lấp lóe, kể lại cuộc xung đột với Diệp Thiên vừa rồi ở khách sạn Yellen cho bố mình nghe.

“Dám đụng tới người của Churchill tại Yisa sao, đúng là gan to mà!”

Vẻ mặt Potter Churchill không cảm xúc, ông ta vung tay: “Nhớ cho kỹ, trước bữa tiệc đêm mai, con không được tạo thêm rắc rối, chuyên tâm chuẩn bị cho bữa tiệc đi!”

“Đợi khi bữa tiệc kết thúc, chúng ta đã đạt mục đích thì nhất định phải làm cho tên Hoa Hạ chết không chỗ chôn, để hắn biết kẻ dám xúc phạm uy nghiêm của gia tộc Churchill sẽ có kết cục gì, nghe rõ chưa?”

Sát ý trong mắt ra dâng cao, đây là chuyện mà anh ta đang muốn làm.

Đường phố Yisa vào buổi trưa không quá đông đúc, Diệp Thiên xen lẫn vào trong dòng người, Đàm Băng Băng vẫn theo sát phía sau.

“Chủ nhân, cậu tính khi nào tới sa mạc?”

Đàm Băng Băng tò mò hỏi.

Ánh mặt Diệp Thiên thay đổi: “Bảo tàng trong sa mạc thì không cần sốt ruột, nếu là mật tàng thần linh phương Tây truyền lại thì dưới gầm trời này, trừ tôi ra, không quá năm người có thể chiếm được, mà trong số đó, chỉ tôi biết vị trí của nó thôi”.

“Chúng ta cứ chơi với họ ở Yellen vài ngày, đợi họ rời đi rồi thì chúng ta lại tới sa mạc”.

“Huống chi nơi này còn có một đối thủ cũ, vụ cá cược của tôi và kẻ đó chưa xong đâu”.

“Đối thủ cũ à?”, ánh mắt Đàm Băng Băng thay đổi: “Ẩn Giả cũng tới Yellen rồi sao?”

Diệp Thiên từ từ gật đầu, tuy Yellen lớn nhưng sao bằng thủ đô?

Khi thần niệm của Diệp Thiên bao phủ khắp nơi, cậu đã nhận ra hơi thở của Ẩn Giả, tuy cậu chỉ tóm được một chút dấu vết nhưng cũng đã đủ để biết Ẩn gia tồn tại.

“Bây giờ ông ta đang ở đâu?”

Đàm Băng Băng nhướng mày hỏi.

Hai người vừa lúc đi tới một trang viên cũ, Diệp Thiên dừng bước chân.

“Ông ta ở đây!”

Nghe thấy Diệp Thiên trả lời, Đàm Băng Băng còn chưa kịp phản ứng thì chợt trước mặt tối sầm, sự vật chung quanh dần mờ đi với tốc độ bình thường mà mắt có thể thấy.

Hiện tại là bốn giờ chiều, mặt trời chưa xuống núi mà chung quanh lại tối tăm, bóng đêm đã bao phủ hai người.

Họ như bước vào một thế giới khác, quanh thân chỉ có đêm tối lạnh lẽo.

Trong bóng tối, dù tu vi của Đàm Băng Băng đã tới siêu phàm thần phẩm nhưng vẫn không thể thấy rõ thứ gì, thậm chí cũng không thể nắm bắt bóng dáng của Diệp Thiên, chỉ nghe được tiếng của cậu.

Cô ta khó mà tin được là thủ đoạn cỡ nào mới có thể thay đổi hoàn cảnh và nhiệt độ chung quanh?

Trong khi cô ta kinh ngạc, một bàn tay ấm áp túm lấy tay cô ta, làm cô ta vô cùng yên tâm.

Âm thanh Diệp Thiên xuyên qua bóng đêm, to rõ vô cùng.

“Cuối cùng cậu cũng tới!”
Chương 613: Lĩnh vực của vương

Trong bóng tối tột cùng này, dù là siêu phàm thần phẩm cũng không thể có cảm ứng, không nhìn thấy đồ vật, Đàm Băng Băng giống như đang hoảng loạn, nếu không phải Diệp Thiên vẫn nắm chặt tay cô ta, lúc này cô ta phải bình tĩnh trở lại.

“Cuối cùng cậu cũng đến rồi”.

Diệp Thiên thờ ơ nói, một tay đang nắm lấy Đàm Băng Băng khiến cô ta cảm thấy hơi yên tâm.

“Sau vài giờ chúng ta lại gặp nhau, Diệp Lăng Thiên”.

Giọng nói quen thuộc của người bí ẩn đó vang lên trong bóng tối, không nghe ra cảm xúc gì.

“Ông nói muốn giết tôi là dùng cách này đấy à? Còn không bằng hiện ra đi, ông và tôi đấu một trận tại đây”.

Diệp Thiên đứng tại chỗ không hề động đậy, tinh thần đã tập trung vào bóng tối vô tận vô biên này.

“Ha ha!”

Người bí ẩn bật cười nhưng không biết rốt cuộc giọng nói này phát ra từ hướng nào.

“Diệp Lăng Thiên, đây là một trong ‘lĩnh vực’ mà tôi đã luyện thành trong lần thứ ba của ba lần chuyển hóa vương – “Lĩnh vực Hắc Ám”, đây cũng là lần đầu tiên tôi khai triển với con người”.

“Lĩnh vực?”, Diệp Thiên khẽ lẩm bẩm, còn có chút tò mò.

Vừa rồi cậu đi trên đường với Đàm Băng Băng rõ ràng là ban ngày nhưng chỉ thoáng chốc đồ vật xung quanh nhanh chóng thay đổi, trở nên đen ngòm, giơ tay ra không thấy năm ngón, cậu lần đầu gặp phải tình trạng này.

Cứ như Huyết Ma đã đánh nhau với cậu ở đỉnh Yến Sơn không lâu trước đó, biển máu mà hắn ngưng tụ thành cũng có dấu vết tuần hoàn, giữa sự ngưng tụ có một quá trình.

Nhưng bóng tối này lại xuất hiện rất đột ngột, gần như không có dấu hiệu nhận biết gì, chỉ vào khoảnh khắc Diệp Thiên cảm nhận được thì đã bao trùm lấy họ rồi.

“Diệp Lăng Thiên, bây giờ cậu không nhìn thấy tôi nhưng tôi lại có thể nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cậu”.

“Cũng chả trách mặc dù cậu đánh bại Huyết Ma, nhưng cậu vẫn còn quá trẻ, vẫn chưa hiểu rõ về vương cấp”.

“Hôm nay để tôi nói cho cậu biết cái gì là vương cấp”.

Giọng người bí ẩn lại vang lên: “Vương cấp là có thể lấy mình làm vật chứa hấp thụ linh khí đất trời, hóa thành vật dụng liên kết với sức mạnh trời đất, phong bế cả một vùng trời của thế giới chỉ trong lòng bàn tay, chỉ một suy nghĩ đã có thể tạo thành “lĩnh vực”.”

“So với cảnh giới siêu phàm thì sự lĩnh hội và vận dụng sức mạnh của vương cấp với trời đất như người trưởng thành không ở cùng cấp bậc với trẻ em vậy”.

“Mọi người đều biết muốn từ siêu phàm thần phẩm trở thành vương cấp thì phải trải qua ba lần chuyển hóa, chuyển chân khí thành chân nguyên, nhưng không phải tất cả cường giả hoàn thành ba lần chuyển hóa đều có thể trở thành vương cấp”.

“Muốn trở thành ‘vương’ thật thì phải có sự thăng hoa về mặt tinh thần, lĩnh hội thuộc ‘lĩnh vực’ của bản thân”.

“Mỗi vương cấp đều có ‘lĩnh vực’ của riêng mình, gọi chung là ‘lĩnh vực của vương’, có ‘lĩnh vực’ rồi thì có thể muốn bất kỳ điều gì mình muốn với đại năng thần thông thật sự mà vương cấp lúc nãy có trong ‘lĩnh vực’ của mình”.

Lời nói của người bí ẩn chứa vài phần kiêu ngạo, “lĩnh vực Hắc Ám” này là võ đạo vô song ông ta vừa mới lĩnh hội được trong bốn mươi năm ngồi trên cánh đồng băng ở Cực Bắc.

Trong “lĩnh vực Hắc Ám” này, ông ta là người thống trị.

Lĩnh vực đã thành, ba đợt chuyển hóa đã đầy đủ, có thể nói ông ta đã có thể bước đến vương cấp, bây giờ thứ ông ta thiếu chỉ là một cơ hội mà thôi.

“Lĩnh vực?”

Diệp Thiên cong môi, tò mò nói: “Nói cách khác, muốn trở thành vương cấp thì trước hết phải tạo ra ‘lĩnh vực’ của riêng mình?”

“Đúng thế!”, người bí ẩn nghiêng giọng nói: “Bây giờ tôi chỉ còn nửa bước nữa là đạt đến vương cấp, ‘lĩnh vực Hắc Ám” này là vùng không hoàn hảo nhất trong hai lĩnh vực mà tôi lĩnh hội, nhưng muốn trói chặt cậu lại cũng dễ như trở bàn tay”.

“Bây giờ cậu không cảm nhận được phương hướng, còn đánh đấm gì với tôi được nữa?”

“Diệp Lăng Thiên, tôi thắng cuộc đánh cược giữa tôi và cậu”.

Lòng Đàm Băng Băng chùng xuống.

Huyết Ma từng là đại năng cường giả cấp thế giới hung bạo, tàn nhẫn nhất mà cô ta từng gặp, nhưng dù là Huyết Ma cũng chưa từng khiến cô ta cảm thấy sợ hãi như lúc này.

Cuối cùng cô ta cũng biết thế nào là “vương cấp”, chỉ riêng “lĩnh vực” huyền diệu này thôi cũng đã vượt xa sự hiểu biết của cô ta, lật tay một cái ngưng tụ cả thế giới, lấy bản thân làm vật chủ, điều này đáng sợ đến mức nào?

Sự tồn tại này ngoại trừ cùng là vương cấp với nhau, nếu không làm sao có thể địch lại được?

Đúng lúc này, Diệp Thiên bỗng buông tay cô ta ra.

“Chủ nhân?”

Không nhìn thấy mặt Diệp Thiên khiến cô ta càng cảm thấy căng thẳng, nhưng giọng Diệp Thiên lại vang lên.

“Churchill, ông nghĩ giết tôi chết trong ‘lĩnh vực’ của ông là ông thắng tôi sao?”

“Tôi nghĩ lĩnh vực của vương gì đó cũng chỉ là chút cửa ải phải vượt qua thôi”.

Diệp Thiên vừa dứt lời, Đàm Băng Băng chỉ cảm thấy trước mặt có một cơn gió nổi lên, chút ánh sáng màu xanh lóe lên trong bóng tối. Cho dù xung quanh đối đến mức này cũng không thể đè ép được nó.

Giọng nói như xé toạc không khí vang lên, ánh sáng màu xanh cắt ngang quét qua bóng tối tách nó thành hai phần.

Cơ thể Diệp Thiên cũng theo đó đấm một cú vào chỗ bóng tối phía trước.

“Ầm!”

Cú đấm mạnh mẽ như rồng nổi giận bay bổng lao ra, thấp thoáng còn thấy một hình rồng.

“Ầm ầm ầm!”

Ba tiếng nổ liên tiếp vang lên, có một tiếng rung dữ dội trong không khí, những nơi nắm đấm đó đi qua đều vang lên tiếng kinh ngạc của Churchill.

“Thế mà cậu lại có thể phát hiện ra tôi?”

Đàm Băng băng chỉ có thể nhìn thấy màn đêm và ánh sáng xanh đang đối chọi với nhau, còn bóng tối đó lại nhanh chóng lùi về sau trong lần giao nhau này.

“Ông nghĩ dịch chuyển mình bằng sức mạnh không gian trong ‘lĩnh vực’ đó thì tôi không tìm được vị trí của ông à?”

“Sự kiên nhẫn của tôi là thứ ông có thể tưởng tượng được sao?”

Diệp Thiên khinh thường, sau đó cách không khí đánh ra một cú.

Trong bóng tối vô tận này, mỗi cú đấm cậu vung ra gần như có thể biết rõ động tác phương hướng của Churchill, màn sương đen điên cuồng lóe lên trong “lĩnh vực Hắc Ám” này, liên tục lùi về sau.

“Hay cho Diệp Lăng Thiên”.

Cho dù màn sương đen đó ẩn đi ở vị trí nào thì Diệp Thiên cũng có thể tìm được vị trí đó chỉ trong một cú đấm. Cuối cùng lúc Diệp Thiên đánh ra chiêu thứ mười, màn sương đen đó đã hoàn toàn biến mất, chìm trong bóng tối vô tận.

“Diệp Lăng Thiên, cậu không hổ là cường giả đương thời giết được Huyết Ma, danh tiếng người đứng đầu trong lịch sử bảng xếp hạng sức chiến đấu thế giới quả là không thể không công nhận”.

Diệp Thiên không ra tay, giọng người bí ẩn trong bóng tôi lại ngày càng xa.

“Hôm nay đến đây thôi, trò chơi giữa chúng ta mới vừa bắt đầu”.

Đến cuối cùng, giọng người bí ẩn đã xa dần, bóng tối xung quanh cũng biến mất với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, ánh sáng lại quay về, Diệp Thiên và Đàm Băng Băng lại đứng trước trang viên chất thải đó.

“Chủ nhân, người bí ẩn đi rồi à?”

Đàm Băng Băng như vừa tỉnh mộng nói nói với Diệp Thiên.

Theo lý thì lần này người bí ẩn ra mặt tức là muốn quyết đấu một trận với Diệp Thiên, nhưng người bí ẩn chẳng qua chỉ là sau khi phát động “lĩnh vực” của mình thì lại rời đi khiến cô ta không thể hiểu.

“Không hổ là vua của sát thủ, thú vị đấy”.

Diệp Thiên nhếch môi, đáp: “Việc giết người với người bí ẩn thì từng là nghề của ông ta, nhưng cũng xem như là thú vui giải thích trong đó của ông ta”.

“Thứ mà ông ta hưởng thụ không phải là cảm giác sảng khoái khi giết được mục tiêu mà là quá trình trước đó khiến đối phương cảm thấy áp lực cực lớn như mèo đang vờn chuột”.

Nói hết lời này, trong mắt Diệp Thiên hiện lên tia sát khí.

“Churchill, tôi giết chắc rồi”.

“Lần sau xuất hiện sẽ là ngày chết của ông ta”.
Chương 614: Sát cục đáng sợ đe dọa

Bên trên giáo đường cao nhất thành phố Thánh - Yellen, một bóng người lướt qua không trung, giống như đại bàng giương cánh đáp xuống tòa tháp đồng hồ, đó chính là Ẩn Giả.

Áo khoác đen trên người ông ta tung bay theo chiều gió, khuôn mặt điển trai, hai tay chắp sau lưng, rủ mắt nhìn xuống thành phố đã từng run rẩy vì ông ta.

Năm đó tại Thánh thành Yellen, các cao thủ đồng loạt nổi dậy, rất nhiều gia tộc lớn tranh đấu giành giật, nhưng cuối cùng ông ta đã trở thành truyền kỳ, dẫn dắt gia tộc Churchill bước lên đỉnh cao.

Một lát sau, ông ta nâng cánh tay phải lên, có thể nhìn thấy rõ ràng dấu ấn nắm đấm còn lấp lóe ánh sáng xanh lam phía trên khuỷu tay ông ta, mà cả cánh tay vẫn đang khẽ run rẩy.

“Sức mạnh thật đáng sợ, rốt cuộc Diệp Lăng Thiên tu luyện ra sức mạnh Thần Ma này như thế nào?”

Vừa rồi ông ta đón đỡ tất cả chín cú đấm của Diệp Thiên, ở cú đấm thứ mười, ông ta không lựa chọn cứng đối cứng nữa, mà mượn lực trong cú đấm của Diệp Thiên rồi lùi về phía sau rời đi, nhưng dù như thế nào, lúc này khí huyết trong cơ thể ông ta cũng đang cuộn trào, cực kỳ khó chịu.

Nhất là cú đấm cuối cùng, mặc dù ông ta mượn lực lui lại, nhưng sức mạnh trong cú đấm của Diệp Thiên lại giống như giòi trong xương, quấn lên cánh tay, khiến cho toàn bộ cánh tay tê rần.

“Mỗi cú đấm cậu tung ra đều mang theo sức mạnh khổng lồ của núi non biển cả, khí thế phồn thịnh, lẫm liệt hào hùng. Sức mạnh như vậy, hoàn toàn có thể ganh đua với những lão quái vật đã ở ẩn, viện trọng tài và La Võng đều bại dưới tay cậu, quả thật không oan!”

Ông ta thầm cảm khái, lần đầu tiên giữa hai đầu lông mày xuất hiện vẻ kiêng kị.

Ông ta cách vương cấp chỉ còn nửa bước, cũng coi như đã bước một chân vào ngưỡng cửa vương cấp, có đầy đủ tư chất trở thành một vương cấp, sáng lập ra ‘lĩnh vực’ của riêng mình.

Theo lý mà nói, ở bên trong lĩnh vực, ngoại trừ vương cấp mạnh hơn ông ta, tuyệt đối không thể có người nào có thể chống lại ông ta.

Nhưng Diệp Thiên, rõ ràng ông ta có thể cảm nhận được Diệp Thiên vẫn chưa đạt đến vương cấp, nhưng cậu lại có thể hiểu rõ lĩnh vực, tinh tường mà cảm ứng được vị trí của ông ta, dường như mỗi cú đấm ra đều đã có dự đoán từ trước, khiến ông ta vô cùng kinh ngạc.

Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, cho dù Diệp Thiên thật sự có thể phá vỡ ‘Lĩnh Vực Hắc Ám’ của mình, ông ta vẫn không lo lắng nhiều, hôm nay ông ta cũng mới sử dụng năm phần thực lực mà thôi.

“Diệp Lăng Thiên, trận chiến hôm nay, tôi sẽ nhớ kỹ trong lòng!”

“Cậu thật sự là thiên tài xuất chúng mấy trăm năm mới xuất hiện của Hoa Hạ, nhưng tiếc thay, cậu không nên đến Yellen, lại càng không nên đối địch với La Võng!”

“Thánh thành thiên cổ này chính là nơi chôn thân của Đế Vương Bất Bại cậu!”

Trong mắt ông ta phun trào sát ý, Diệp Thiên càng mạnh lại càng kích thích sát ý trong lòng ông ta.

Ông ta thở dài một hơi, dường như nghĩ đến điều gì, ánh mắt trở nên lạnh lùng kiên quyết.

“Sau tiệc rượu tối mai, chính là hạn chót để tôi và cậu quyết thắng thua, tôi đã không còn thời gian rồi!”

Ông ta khẽ thở dài, khí tức trên người càng thêm cô đọng, giống như đã hòa làm một thể với hoàn cảnh xung quanh.

Không có ai nhìn thấy ông ta trên tòa giáo đường cao đến trăm mét này.

“Vù!”

Ngay khi Churchill đang trấn định suy ngẫm, bỗng nhiên ánh mắt khẽ động, nhìn về phía chân trời, đồng thời tung ra một cú đấm.

Cú đấm này, giống như đánh vỡ không khí rẽ ra một con đường, mà ở phía cuối con đường, chợt có một bàn tay trắng nõn như ngọc thò ra, đón đỡ cú đấm.

Trong không trung nổi lên một gợn sóng khí mà mắt thường khó có thể nhìn thấy, mà cũng không có dân chúng đang đi lại bên dưới nào phát hiện ra.

Trong mây mù, một bóng người dần dần hiện ra rõ ràng, đó là một người đàn ông trung niên nho nhã phóng khoáng, khí chất cực kỳ giống Churchill. Nhìn kỹ, thế mà dáng vẻ người này giống Churchill đến mấy phần.

“Là cậu?”

Nhìn thấy người đến, trong mắt Ẩn Giả lóe lên ánh sáng sắc nhọn, mà giọng điệu cũng rất lạnh nhạt, hiển nhiên cực kỳ không chào đón người này.

“Anh cả, đã lâu không gặp, cuối cùng anh cũng trở lại rồi!”

Người đàn ông trung niên ẩn trong mây mù, không ai bên dưới có thể nhìn thấy, nhưng Ẩn Giả lại thấy rất rõ ràng.

Ẩn Giả đứng dậy, thân hình thẳng tắp trên đỉnh tháp đồng hồ, khẽ phát ra tiếng hừ lạnh.

“Tôi cũng sắp quên rằng còn có một người em trai là cậu rồi!”

Mặc dù giọng điệu của ông ta lạnh lùng, nhưng rõ ràng cũng không phản bác lại người đàn ông trung niên, người đàn ông trung niên này tên là Dia Churchill, là em trai cùng cha khác mẹ của ông ta.

Chuyện cũ này, ngay cả con cháu của gia tộc Churchill cũng chưa chắc có mấy người biết, đây là bí mật trăm năm trước của gia tộc Churchill.

Chỉ nghe thấy ông ta trầm giọng hỏi: “Dia, tại sao cậu lại xuất hiện ở nơi này? Một trăm linh năm năm trước cậu đã rời khỏi gia tộc Churchill, cũng thề cả đời không đặt chân đến Thánh thành nữa, cậu quên lời thề của mình rồi sao?”

Dia không để ý đến thái độ của Ẩn Giả, ông ta khẽ cười một tiếng.

“Anh cả, anh đừng kích động, tôi đến nơi này quả thật là vi phạm lời thề lúc trước, nhưng so với lời thề, tính mạng của anh quan trọng hơn rất nhiều!”

“Lần này tôi đến là để kéo dài tính mạng cho anh!”

“Kéo dài tính mạng?”, Ẩn Giả nghe vậy, đồng tử co rụt lại, giống như bị người ta nhìn thấu bí mật, kinh ngạc vô cùng.

Một lúc lâu sau ông ta mới khôi phục vẻ mặt ban đầu, thở dài thăm thẳm: “Quả nhiên, trên đời này không có mấy chuyện có thể giấu giếm viện trọng tài các cậu?”

Ông ta vừa nói vừa vén tay áo bên phải lên, ở cổ tay phải ông ta có một vệt đen như ẩn như hiện, trong vệt đen này chất chứa tử khí cực kỳ nồng đậm, một khi bộc phát, sinh mạng của ông ta sẽ khô cạn mà chết đi.

Một tay Dia Churchill chắp ra phía sau, giọng nói lạnh nhạt.

“Anh cả, anh là truyền kỳ của gia tộc Churchill, thiên phú tài hoa đều là đỉnh cao trong thế hệ bấy giờ, nhưng cuối cùng anh vẫn chưa bước được vào vương cấp, dựa vào tuổi tác hiện giờ của anh mà nói, đã bước đến cuối cùng rồi!”

“Nhìn vào tử khí trên cổ tay anh, anh sống nhiều nhất không đến ba ngày nữa!”

Ẩn Giả cũng không phản bác, ông ta hiểu rất rõ tình trạng cơ thể mình.

Đừng nhìn ngày Hồ Đức mời ông ta tái xuất, ông ta có mái tóc đen dài, cơ bắp khỏe khoắn, giống như cải lão hoàn đồng, trên thực tế đó chỉ là hồi quang phản chiếu, là cố gắng cuối cùng trong sinh mạng của ông ta.

Tuổi thọ của ông ta đã sắp khô cạn, nếu không đột phá vào vương cấp, ông ta chỉ còn con đường chết.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao ông ta vội vã đến tìm Diệp Thiên!

Chỉ có dùng Diệp Thiên làm đá kê chân, giúp ông ta tiến vào vương cấp, ông ta mới có thể kéo dài tuổi thọ.

Dia không quan tâm đến biểu cảm của Ẩn Giả, mà thò tay vào trong ngực lấy ra một đồ vật, là một cái ống nghiệm.

Trong ống nghiệm, chất lòng màu xanh thẫm chầm chập xoay tròn, thi thoảng nổi lên bọt khí.

“Đây là thuốc tăng cường sinh mạng do các nhà khoa học hàng đầu của viện trọng tài chúng tôi nghiên cứu ra gần đây, uống nó vào có thể kéo dài một năm tuổi thọ cho anh!”

Ánh mắt Ẩn Giả thay đổi kịch liệt, ngạc nhiên thốt lên: “Thuốc tăng cường sinh mạng?”

Mặc dù ông ta không biết đây rốt cuộc là thứ gì, nhưng có thể kéo dài một năm tuổi thọ, vậy chắc chắn chính là cơ duyên ông trời ban cho ông ta.

Dia chậm rãi gật đầu, tiếp tục nói: “Anh cả, thuốc tăng cường sinh mạng này có thể kích hoạt tế bào trong cơ thể anh, có tác dụng kéo dài tuổi thọ, đồng thời cũng tăng cường thực lực của anh ở một mức độ nhất định!”

“Nó không có bất kỳ tác dụng phụ và hậu di chứng nào, nhược điểm duy nhất chính là mỗi người chỉ có thể sử dụng một lần, dùng lần thứ hai sẽ không còn tác dụng!”

“Em tặng nó cho anh, cũng là làm theo mệnh lệnh thẩm phán vương!”

Mặc dù Ẩn Giả rất động lòng, nhưng cũng không lập tức nhận lấy, ngược lại trầm giọng hỏi: “Trước giờ viện trọng tài chưa bao giờ làm chuyện không có lợi cho mình, tặng thuốc tăng cường sinh mạng cho tôi, điều kiện của các cậu là gì?”

Dia hơi ngừng một chút, cũng không phản bác, dứt khoát lên tiếng.

“Rất đơn giản, chỉ cần anh phối hợp với chúng em, dốc hết sức giết chết Diệp Thiên là được rồi!”

“Lần này chúng ta tuyệt đối không thể có sai sót!”

Ông ta vừa dứt lời, phía sau lưng lập tức xuất hiện sáu bóng hình, tựa như một sát cục đáng sợ nhằm vào Diệp Thiên, thoáng cái lại thoắt ẩn thoắt hiện!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK