Những người nhà giàu đến đây chơi thì giá trị bản thân ít nhất cũng đều trên cả tỷ, không ai là không phải kẻ vung tiền như nước.
Mà “dinh thự Thủy Tinh” tuy có chi phí cực kỳ cao, nhưng tiền nào của nấy, bên trong có vô số gian phòng xa hoa, được trang hoàng xa xỉ, hơn nữa còn có rất nhiều “công chúa” của dinh thự, có thể cung cấp cấp bất kỳ nhu cầu dịch vụ nào, những người nhà giàu mê hoa luyến sắc là thích ý nhất.
Những “công chúa” này là do ông chủ của dinh thự Thủy Tinh đưa tới từ các nơi ở Hoa Hạ, toàn bộ đều là tốt nghiệp chính quy, không chỉ có vẻ ngoài nổi bật, khí chất xuất chúng, mà mỗi người đều tài nghệ đầy mình, khiến vô số nhà giàu say mê lưu luyến.
Đêm nay tại dinh thự Thủy Tinh, lại náo nhiệt hơn so với thường ngày, chỉ mới bảy giờ rưỡi, nhưng trong dinh thự, các phòng bao đã chật kín, mà chuyện càng khiến người ta kinh ngạc là, bình thường ồn ào náo nhiệt đa phần là những người trẻ tuổi tụ tập mua vui ở sảnh lớn dinh thự, mà lúc này cũng đã đầy người.
Những người này, thường ngày đều là khách quen của dinh thự Thủy Tinh, gần như mỗi người ngồi ở một vị trí đều là người có máu mặt ở Trung Hải hoặc các tỉnh thành lân cận, những nhà giàu có hiếm thấy, bây giờ, bọn họ đều đang ngồi hai bên sảnh lớn, nhìn qua thì chỉ là làm nền.
Mà ở chính giữa sảnh lớn, đối diện với cửa lớn phía cuối, là một chiếc ghế gỗ đàn hương chạm trổ hình rồng uy nghi, một thanh niên gương mặt anh tuấn ngồi đó, bên cạnh có bảy tám “công chúa” vẻ ngoài tuyệt sắc vây quanh giống hoa đua chen lá.
Xung quanh, có rất nhiều thương nhân giàu có giá trị bản thân hơn cả tỷ, mấy tỷ, nhưng cậu ta lại hoàn toàn không màng đến, chỉ lo trêu đùa với mấy “công chúa”, thỉnh thoảng lại uống nước trái cây do bọn họ mớm bằng miệng, tựa như đế vương quý tộc hưởng lạc.
Mọi người xung quanh lại hoàn toàn không có ý kiến gì về chuyện này, giống như đã quen như lẽ thường.
Thanh niên kia chính là Long Đạo Huyền, cậu ta hưởng thụ phục vụ mềm mại từ những mỹ nhân bên cạnh, nhưng suy nghĩ vẫn nhanh nhạy như cũ, đang suy nghĩ tính toán bước tiếp theo.
Qua nửa tiếng sau, chính là thời khắc quyết đấu chính thức của cậu ta và nhà Mộ Dung, hai tiếng trước, cậu ta đã nhận được tin tức Mộ Dung Vô Địch đã xuất sơn.
“Quả nhiên Mộ Dung Vô Địch đã rời núi rồi, có ông ta ở đây, nhà Mộ Dung lại có thêm một chiêu bài!”
Ánh mắt Long Đạo Huyền sáng rực lạ thường, đột nhiên nhìn ra phía sau.
Bác Lâm mặc đồ vải trắng xám đang chắp tay đứng đó, hai bàn tay che kín dưới góc áo, hai mắt khép hờ, tựa như đang nghỉ ngơi, nhưng Long Đạo Huyền đã ngửi thấy hơi thở mạnh mẽ sắp nở rộ.
Cậu ta biết, bác Lâm đã chuẩn bị cho trận chiến một cách chu toàn, tinh khí thần đều đạt đến cực điểm.
“Có bác Lâm ở đây, tôi cũng có thể bình chân như vại rồi!”
Cậu ta nhếch miệng cười, ánh mắt lạnh lẽo sáng rõ: “Mộ Dung Vô Địch, ông trấn giữ Trung Hải này mấy chục năm, cũng đủ rồi!”
“Bây giờ, là lúc nên đổi vị trí rồi!”
Ngay lúc này, bên ngoài sảnh lớn dinh thự Thủy Tinh chợt ồn ào náo động, từng tiếng kinh hô vang lên.
Long Đạo Huyền giương mắt, cậu ta biết, người nhà Mộ Dung đã đến rồi! Mà lúc này, bác Lâm im lặng không một tiếng động cũng đột nhiên mở mắt, tinh mang mạnh mẽ.