Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lễ đường, nhiều thầy và trò trường Tam Trung ngẩng đầu lên trời nhìn, các đốm lửa phóng ra bốn phía, sau đó mỗi đốm lửa phóng ra đều biến thành ngọn lửa lớn, cùng đan xen vào nhau, cuối cùng kết thành một quả cầu lửa khổng lồ, bao trùm lên bốn người Diệp Thiên.



Quả cầu lửa từ từ xoay chuyển trong không trung, giống như mặt trời chói lọi, mọi người đều có thể cảm nhận được sức nóng đáng sợ trên đỉnh đầu, trời nóng nực mùa hè lại trở nên nóng bức nhiều hơn.




Ánh sáng chói lọi hơn cả ánh sáng mặt trời chiếu thẳng xuống, khiến tất cả mọi người đều chói mắt, bọn họ nhìn quả cầu lửa khổng lồ này, ai nấy đều lộ vẻ bàng hoàng.



Khó mà tưởng tượng được, bị quả cầu lửa khổng lồ này bao trùm bên trong, cảnh tượng phải đối mặt không biết khủng khiếp đáng sợ đến mức nào?



Bên trong cầu lửa, Quỷ Vương Tương Tây nhìn bốn phía bị bao trùm kín mít, biểu cảm chấn động.



“Cậu nói cái gì? Viêm Giới? Đây là lĩnh vực của cậu?”.




Vẻ mặt Quỷ Vương Đoạt Phách thay đổi rõ rệt, đã ngửi thấy mùi nguy hiểm đến gần.



“Đương nhiên!”.



Diệp Thiên chắp hai tay ra sau, như thể kiểm soát được mọi thứ, ánh mắt coi thường.



“Tôi nói rồi, muốn dùng hai người các ông thực nghiệm lĩnh vực trong lĩnh vực mới của tôi!”.



“Chuyện này không thể được!”, Quỷ Vương Đoạt Phách lắc đầu tức giận: “Sao cậu có thể thoát khỏi ‘Ma Chướng’ trong thời gian ngắn như vậy được? Và sao có thể lần đầu tiên thi triển đã thành công chứ?”.



Bọn họ đã sống gần 160 năm, hiểu biết rộng, gần như đều đã nghe nói hết đến các bí kíp kỳ lạ, với sự hiểu biết sâu rộng của bọn họ, đương nhiên biết rõ muốn thi triển thành công ngay trong lần đầu tiên, căn bản là không thể nào.



Hơn nữa muốn thoát khỏi “Ma Chướng” trong thời gian ngắn như vậy, thực sự là chưa từng có trong lịch sử!



Nhưng Diệp Thiên, lại không chỉ thoát khỏi “Ma Chướng” trong thời gian cực ngắn, mà con thành công triển khai lĩnh vực, hoàn toàn đã vượt quá sự hiểu biết của bọn họ về những người thuộc cảnh giới vương cấp.



Không chỉ Quỷ Vương Đoạt Phách, Quỷ Vương Phệ Nhật và Lư Chính Vũ cũng mở tròn hai mắt với vẻ không dám tin.



Nhất là Lư Chính Vũ, ông ta là một trong những người năm xưa tận mắt chứng kiến Long Hoàng triển khai lĩnh vực thành công lần thứ mười, đối với ông ta mà nói, Long Định Thiên là thiên tài mạnh nhất mà ông ta từng gặp trong hơn 100 năm cuộc đời, mười lần thi triển lĩnh vực thành công, đây cũng là kỷ lục cao nhất trong giới võ thuật Hoa Hạ, thậm chí là giới võ thuật thế giới, trăm năm không ai có thể phá vỡ được.



Nhưng bây giờ, một nhân vật càng yêu nghiệt hơn lại đang đứng trước mặt bọn họ, chỉ là lần đầu tiên đã thi triển lĩnh vực thành công, không chỉ vậy, mức độ hoàn chỉnh của lĩnh vực này còn vượt xa những người ở cảnh giới vương cấp vừa mới hội tụ được lĩnh vực.



“Chẳng trách Long Hoàng lại đánh giá cao cậu ta đến vậy, Diệp Lăng Thiên, rốt cuộc cậu còn mang đến cho giới võ thuật Hoa Hạ bao nhiêu niềm bất ngờ nữa đây?”.



Trong lòng ông ta thầm thở dài, vô cùng cảm khái.



“Trong Viêm Giới này, tôi vừa là sinh là diệt, tôi nắm quyền sinh sát!”.



Tay phải Diệp Thiên giơ lên, chỉ về phía hai Quỷ Vương.



“Hai người các ông cùng lên đi, tôi cũng rất muốn xem xem sức mạnh của Viêm Giới đã đạt đến mức độ nào rồi!”.



Hai Quỷ Vương nheo mắt lại, câu nói này của Diệp Thiên chẳng khác nào hoàn toàn không coi bọn họ ra gì.



Ngay lập tức, sự kinh ngạc trước đó của hai người đã tan biến, cơn tức giận sục sôi trong ánh mắt, có cả ánh lửa bùng cháy.


“Giả thần giả quỷ!”.
Quỷ Vương Phệ Nhật bước ra một bước, đã đứng ngay bên cạnh Quỷ Vương Đoạt Phách, hai Quỷ Vương đứng sánh bên nhau, khí thế ngút trời, khiến không gian bên trong Viêm Giới rung lắc.



Quỷ Vương Tương Tây bọn họ tung hoành thiên hạ, từng thống trị khu vực Tương Tây, chín thành phố, mười tám thôn trại đều tôn họ làm người đứng đầu, họ làm sao biết sợ ai chứ?



Tuy Diệp Thiên hội tụ thành công lĩnh vực, nhưng cũng chỉ là khiến bọn họ kinh ngạc, tuyệt đối chưa đến mức phải sợ hãi.




Đều là vương cấp, bọn họ đương nhiên cũng có lĩnh vực thuộc về bản thân mình!



“Vù!”.



Lư Chính Vũ cũng cùng lúc vươn người, đứng sang bên cạnh Diệp Thiên, định cùng Diệp Thiên đối đầu với địch thì Diệp Thiên đột nhiên lên tiếng.




“Hiệu trưởng Lư, phiền thầy đừng có ra tay!”.



Diệp Thiên nheo mắt lại, giọng nói chắc như đinh đóng cột.



“Từ này tôi giao đấu với người khác đến nay, cho dù đối thủ có bao nhiêu người, tôi đều ứng phó một mình, chưa bao giờ cần người khác hỗ trợ, hôm nay cũng không ngoại lệ!”.



Đồng tử của Lư Chính Vũ co lại, quay đầu nhìn sang Diệp Thiên, khi ánh mắt của ông ta và của Diệp Thiên chạm nhau, ông ta đột nhiên hiểu ra và gật đầu.



Trên người Diệp Thiên, ông ta nhìn thấy ý chí chiến đấu vô tận hướng về phía trước, một mình không sợ hãi, cho dù phía trước đều là kẻ địch thì đã sao?



Ông ta lùi về phía sau, đứng phía sau người Diệp Thiên, đối với Diệp Thiên, bây giờ ông ta đã tin tưởng hoàn toàn.



“Đại Thiên Ma La Chưởng!”.



Quỷ Vương Phệ Nhật chưa từng giao đấu với Diệp Thiên trước đó, lúc này đột nhiên ra tay.



Hai tay ông ta đan vào nhau, đánh ra 81 hình bàn tay lớn, đánh ra liên tiếp không ngừng, ánh sáng màu đen nhấp nháy.



Ông ta và Quỷ Vương Đoạt Phách đều là đệ tử môn hạ của Hắc Ma Tiên Nhân 300 năm trước, đều cùng một mạch, các bước đánh trong võ thuật cũng gần giống nhau, nhưng trong kỹ năng võ nghệ của ông ta, tiềm ẩn một sát ý vô cùng mãnh liệt, sức hủy diệt mạnh hơn Quỷ Vương Đoạt Phách, sát tính cũng mạnh hơn.



Ông ta xưa nay đều là không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì không khác gì sư tử vồ thỏ, dốc hết sức lực, cố gắng giết chết đối phương.



Tu vi thiên bẩm của ông ta cũng ở trên mức của sư huynh Quỷ Vương Đoạt Phách, trên nên tảng của Hắc Ma Thủ, ông ta kết hợp với sự hiểu biết của bản thân, đạt lên tầm cao mới, sáng tạo ra tuyệt kỹ độc môn của bản thân, cũng chính là Đại Thiên Ma La Chưởng.



Ngay lập tức, ông ta đánh ra 81 chưởng, mỗi một chưởng ông ta đều nén uy lực lại, diện tích của các hình bàn tay liên tiếp cũng được thu nhỏ lại, nhưng uy lực của 81 chưởng được nén lại này kết hợp với nhau, vẫn hình thành lên một bàn tay đen nhánh khổng lồ to hàng chục trượng.



Cú đánh này coi như 81 Hắc Ma Thủ đồng thời đánh ra, hơn nữa còn được bộc phát sau khi nén uy lực lại, sức công phá mạnh hơn mười lần so với Hắc Ma Thủ.



Đây cũng là tuyệt chiêu bí kỹ của riêng ông ta, một khi sử dụng, thì có nghĩa là ông ta đã hạ quyết tâm lấy mạng đối thủ bằng được.



“Ào!”.



Trong Viêm Giới, bàn tay đen nhánh này gần như bao trùm lên toàn bộ không gian giữa Diệp Thiên và hai Quỷ Vương, dòng khí bên trong cũng bị nén lại trong bốn phía, khắp nơi đều là áp lực nặng nề khủng khiếp.



“Sức công phá đáng sợ quá!”.



1646396411738.png

Nhưng hơn 100 năm trôi qua, Quỷ Vương Phệ Nhật lại một lần nữa thi triển Đại Thiên Ma La Chưởng, ông ta tự hỏi nếu đỡ chính diện, e rằng khó mà đỡ được.



Bàn tay màu đen khổng lồ ập đến, đánh thẳng đến trước Diệp Thiên cách ba trượng, luồng khí mạnh mẽ thổi khiến ống tay áo Diệp Thiên bay phần phật, không gian xung quanh cũng bị luồng khí làm cho chao đảo, luồng khí cuồn cuộn nổi lên vô cùng mạnh mẽ.




Nhưng Diệp Thiên, chỉ ngước mắt nhìn, giữa vùng lông mày lộ ra vẻ coi thường.



“Tôi nói rồi, tôi sẽ tiêu diệt tất cả bên trong Viêm Giới!”.



Cậu không dùng nhiều động tác, chỉ búng ngón tay một cái.



“Ào ào!”.




Một ngọn lửa bùng lên ở một cạnh của Viêm Giới, sau đó thổi sang ngang, giống như một viên đạn lửa khổng lồ đánh thẳng vào lòng bàn tay màu đen nhánh kia.



“Bụp!”.



Bàn tay màu đen khổng lồ nén lại có uy lực gấp mười lần Hắc Ma Thủ, chỉ trong cú va chạm vừa rồi đã bị đánh cho tan thành bốn năm mảnh, hoàn toàn bị ngọn lửa nuốt trọn.



“Cái gì?”.



Quỷ Vương Đoạt Phách biểu cảm cứng đờ, trong lòng chấn động.



Quỷ Vương Phệ Nhật càng sốc hơn, không dám tin vào tất cả những gì đang xảy ra trước mắt.



Tuyệt kỹ giết người mà ông ta lấy làm tự hào kia, thế mà lại bị phá vỡ dễ dàng đến vậy?



Biểu cảm Diệp Thiên không thể hiện gì, chỉ lắc ngón tay.



“Chút tài vặt đó không có tác dụng gì với tôi đâu!”.



“Cơ hội cuối cùng, hãy thi triển lĩnh vực của các ông đi!”.







Diệp Thiên đạp bước trên không, quanh người vẫn bừng bừng khói lửa, bức tường lửa ở xung quanh vẫn tiếp tục cháy ngùn ngụt. Cậu nhìn chăm chăm vào Quỷ Vương Tương Tây, nhấc nhẹ tay lên.



“Tôi biết tu vi hai người bắt nguồn cùng gốc, hơn nữa tu được tuyệt kỹ hợp kích của riêng mình, tôi cho hai người một cơ hội!”



“Nhớ cho kỹ, đây là cơ hội duy nhất của hai người, trong kết giới lửa này, tôi muốn giết hai người cũng dễ như trở bàn tay!”



Cậu nói bằng giọng điềm đạm, bình tĩnh nhưng Quỷ Vương Tương Tây lại nghe ra được sát khí đáng sợ vô cùng đến từ giọng nói ấy. Hai người bọn họ không hề nghi ngờ gì về sức mạnh của Diệp Thiên.



Ở trong lĩnh vực lửa này, bọn họ luôn cảm thấy bốn xung quanh tiềm ẩn những điều vô cùng nguy hiểm giống như có hàng trăm, hàng nghìn đôi mắt đang nhìn bọn họ, bất cứ lúc nào đều có thể lao ra tấn công bọn họ.



Không chỉ vậy, chiêu Đại Thiên Ma La Chưởng của Quỷ Vương Phệ Nhật ban nãy đã bị Diệp Thiên phá một cách nhẹ nhàng. Điều này chứng minh trong lĩnh vực này, Diệp Thiên chỉ cần muốn thôi là ngọn lửa bao xung quanh sẽ do cậu điều khiển, có thể tấn công cũng có thể phòng thủ.



Lư Chính Vũ đứng sau lưng Diệp Thiên, nhìn những ngọn lửa đang nhảy múa xung quanh, âm thầm chép miệng. Tuy một vương cấp bình thường có thể phong toả được một khoảng không gian, vậy nhưng chắc ông ta không thể đạt được đến mức phong toả cả khoảng không gian lớn đến cả trăm mét như Diệp Thiên, hơn nữa còn biến vùng không gian này trở thành một nhà tù không có lối ra.


Nhất là ngọn lửa cháy bùng xung quanh, nếu chẳng may bị dính một chút chắc ông ta sẽ chỉ có đường chết. Trong phạm vi này, bất kỳ đối thủ nào cũng phải thận trọng từng bước, hoàn toàn bị đưa vào thế hạ phong.



Hai người cùng cấp đấu tay đôi với nhau, có lĩnh vực này trợ lực thì cậu gần như là bất khả chiến bại.



“Nhóc con, cậu quá ngông cuồng rồi!”




Sau khi kinh ngạc một hồi, hai vị Quỷ Vương cố gắng trấn tĩnh lại bản thân. Bọn họ chưa từng nghĩ tới, lần tới Lư Chính Vũ báo thù này lại đụng mặt một tên quái vật đáng sợ như Diệp Thiên.



Mặc dù bị dồn đến đường này, bọn họ vẫn có đối sách, ánh mắt trở nên sắc lạnh.



“Quả thực có vài cách sử dụng lĩnh vực nhưng cậu muốn nương vào đó để đánh bại bọn tôi thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”



“Chỉ với một lĩnh vực mới thi triển lần đầu lại muốn giết hai anh em chúng ta, đúng là trò trẻ con!”




Ánh mắt của Quỷ Vương Đoạt Phách âm u, nhấc bàn tay lên, một luồng khí xoáy màu đen xuất hiện.



“Một trăm linh ba năm qua, chúng ta ẩn cư dưới lòng đất, chưa từng thấy ánh mặt trời chính là để một lòng dốc sức để tu luyện thành tuyệt thế ma công của sư tôn để rửa nhục, báo thù cho bản thân”.



“Hai người bọn tôi vốn định dùng tuyệt chiêu này để đối phó với Long Định Thiên, không ngờ rằng hôm nay lại dùng nó để đấu với cậu!”



Quỷ Vương Phệ Nhật tiến lên trước, đưa tay phải ra, trong lòng bàn tay xuất hiện luồng khí xoáy màu trắng, đối xứng với luồng khí xoáy màu đen trong lòng bàn tay của Quỷ Vương Đoạt Phách.



“Thái Cực Âm Dương, Hắc Bạch Liên Sinh!”



Hai người bọn họ như đang niệm khẩu quyết gì đó, luồng khí xoáy trong tay bọn họ ngày một lớn lên, cộng thêm chân nguyên của bọn họ. Hai luồng chân nguyên bán nguyệt hội tụ lại một chỗ.



Hai màu trắng đen hợp thành thái cực đồ, cuộn xoáy trong không trung.



Khi xưa, Diệp Thiên từng có dịp đấu với Trương Chí Lăng – chưởng môn phái Võ Đang ở thủ đô, ông ta cũng từng dùng chiêu chân khí siêu phàm để ngưng tụ thành Thái Cực Đồ trắng đen, rất giống với tình cảnh trước mắt, nhưng Thái Cực Đồ trắng đen của hai người hợp thành chắc ông ta có uy lực lớn hơn hẳn.



Trương Chí Lăng xuất thân từ Võ Đang, công pháp vô cùng thuần khiết, chính khí ngập tràn, có chút hơi hướng cổ xưa, Thái Cực Đồ được ngưng tụ tràn đầu sự uy nghiêm và chính khí.



Còn hắc bạch thái cực đồ do Quỷ Vương Tương Tây ngưng tụ thành lại ngập tràn tà khí, dường như có thể dẫn dụ đám tu la, ma quỷ vậy.



Thái Cực Âm Dương, tôn lên chính nghĩa, thêm nửa tà ma, một chính một tà, hai thế lực không thể dung hợp.



So với Trương Chí Lăng, không rõ tu vi của Quỷ Vương Tương Tây cao hơn bao nhiêu lần, bọn họ liên kết lại hợp thành Thái Cực Đồ trắng đen, uy lực của nó lại càng tăng lên gấp bội.



Khoảnh khắc Thái Cực Đồ hợp thành, bên trong lĩnh vực lửa mà Diệp Thiên tạo thành lại thêm một nguồn lực mới. Dường như cảm giác được một loại sức mạnh dị thường ở bên trong, bức tường lửa ở bốn xung quanh bắt đầu cháy dữ dội hơn, bốc cháy bừng bừng.



“Hai tầng lĩnh vực?”



Trong mắt Lư Chính Vũ, ông ta nhìn thấy dưới chân của Quỷ Vương Tương Tây đột nhiên có thêm hình cửu cung*, mỗi một cung đại diện cho một loại sức mạnh hoàn toàn khác nhau, chín cung hợp một, tạo thành hai lĩnh vực, một trên một dưới”.



*Cửu Cung Đồ là một ô hình vuông được chia làm 9 ô nhỏ.



Bên trắng bên đen nhưng lại liên kết với nhau, dung hoà với nhau, hai lĩnh vực cũng trong tôi có cậu, trong cậu có tôi, hỗ trợ lẫn nhau. Lần đầu tiên ông ta được chứng kiến cảnh tượng này.



“Thật không ngờ, hai lão già này tu luyện hơn trăm năm thực đã tu thành rồi!”
Vương cấp chín nhân chín cũng chỉ có thể ngưng tụ được một lĩnh vực thuộc về bản thân mà thôi, những vương cấp thiên bẩm dựa vào sức mạnh lĩnh vực và sức khống chế mạnh mẽ của bản thân mà thi triển hai lĩnh vực, thậm chí ba lĩnh vực. Có điều, dù là thiên tài vương cấp lợi hại đến mức nào cũng không thể mở được nhiều lĩnh vực cùng một lúc.



Nhưng ngoài những điều trên, còn có một lĩnh vực đặc biệt khác, đó chính là hai tầng lĩnh vực.



Hai tầng lĩnh vực chì có những người hiểu được tuyệt kỹ tổng hợp mới có thể cùng nhau thi triển, yêu cầu hai người phải tâm linh tương thông, tu vi liên kết, hơn nữa phải hiểu rất rõ về nhau, có thể nói điều kiện vô cùng nghiêm khắc.




Nhưng một khí hai tầng lĩnh vực ngưng tụ thành công, uy lực chắc ông ta bỏ xa đơn lĩnh vực, tương đương với sức tàn phá gấp đôi.



Trước giờ, Lư Chính Vũ chỉ nghe nói đến hai tầng lĩnh vực, chưa từng gặp, nhưng hôm nay, Quỷ Vương Tương Tây khiến ông ta mở rộng tầm mắt rồi.



Sắc mặt Lư Chính Vũ tối sầm lại, trong lòng bắt đầu lo cho Diệp Thiên.



Mặc dù Viêm Giới của Diệp Thiên rất mạnh, có thể bao phủ một khoảng đất trời nhưng cũng chỉ là đơn lĩnh vực mà thôi, đối với hai tầng lĩnh vực, chắc người chịu thiệt là ông ta.




Đặc biệt, bên thi triển hai tầng lĩnh vực là Quỷ Vương Tương Tây. Một trăm năm trước, bọn họ đã tung hoành khắp Hoa Hạ, không có đối thủ, một trăm năm sau, hai người bắt tay nhau ra trận, sức mạnh khó mà tưởng tượng.



“Diệp Đế vương, cẩn thận! hiện giờ bọn họ đang dốc toàn lực rồi!”



Ông ta nói với Diệp Thiên, giọng nói vô cùng đề phòng.



Diệp Thiên ngoái đầu lại, nhếch miệng cười, không phải để trả lời mà như coi thường.



Thấy vậy, Lư Chính Vũ càng lo lắng hơn. Ông ta lo rằng Diệp Thiên lần đầu tạo ra lĩnh vực nên khinh địch.



Ông ta đã âm thầm khởi động chân nguyên, chỉ cần tình hình xấu đi, Lư Chính Vũ sẽ ra tay chi viện.



Quỷ Vương Tương Tây bước trên Thái Cực Đồ, phân ra trắng và đen, phải và trái, đồng tử của hai người bọn họ cũng xuất hiện màu sắc trắng đen tương ứng, vô cùng quỷ dị.



“Đây là lĩnh vực của anh em bọn ta, trong lĩnh vực này, mọi thứ đều là hư vô, vạn vật sẽ bị huỷ diệt!”



“Bọn ta dùng chính lĩnh vực này để phá Viêm Giới của cậu!”



Quỷ Vương Đoạt Phách vừa dứt lời, hai tay tung lên, tạo thành một ấn Hoa Sen, luồng khí ở lĩnh vực màu đen dưới chân ông ta cuồn cuộn, quẩn quanh hai lòng bàn tay, dần dần tụ thành hai bàn tay đen khổng lồ không có năm ngón.



Đồng thời, Quỷ Vương Phệ Nhật cũng kết mười ngón tay vào nhau, sức mạnh ở lĩnh vực trắng không ngừng cuộn trào, tạo thành hình dạng mười ngón tay.



Sau đó, lòng bàn tay màu đen và mười ngón tay trắng hợp lại với nhau trong không trung, tạo thành hai bàn tay màu đen lẫn trắng, áp chế luồng khí đang lưu thông xung quanh về dạng chân không, ẩn giấu hơi sức mạnh luân hồi, xẹt ngang bầu trời.



“Ấn Huỷ Diệt Luân Hồi!”



Hai người đồng thanh hét lớn, hai tay mở ra, đôi bàn tay trắng đen kia như đôi tay ma đầu tự xa xưa, đồng thời đẩy bức tường lửa xung quanh khiến bức tường lồi ra hình bàn tay lớn.



Tuyệt thế ma kỹ của tổ sư phái Hắc Vu sáng tạo từ năm trăm năm về trước, giờ đã được tái hiện.







“Ấn Huỷ Diệt Luân Hồi!”



Đôi bàn tay trắng đen lấp đầy không gian của Viêm Giới, đâu đâu cũng thấy luồng khí tức.



Các giáo viên và học sinh đứng xem ở trong hội trường đều ngẩn người. Bọn họ không biết chuyện gì đang xảy ra ở trong Viêm Giới kia, mọi người chỉ nhìn thấy bức tường lửa bỗng lồi ra đôi bàn tay cực lớn, cảm giác như có thể bung ra bất kỳ lúc nào.



Bên trong Viêm Giới, đôi bàn tay trắng đen chắp lại với nhau, Lư Chính Vũ đứng sau Diệp Thiên mà toát hết mồ hôi hột, sắc mặt căng thẳng vô cùng. Ông ta cảm thấy một sự nguy hiểm vô cùng đang tiếp cận mình.

1646396439677.png

Ấn huỷ diệt luân hồi mà ông ta tạo ra từng đại sát tứ phương, tiếng dữ vang xa, người học võ ở Hoa Hạ hễ nhắc tới đều biến sắc. Trong thời kỳ đó, chẳng được mấy kẻ mạnh có thể sánh vai cùng.



Quỷ Vương Tương Tây là người thừa kế của ông ta, mặc dù không rõ tu vi của bọn họ yếu hơn tôn giả Hắc Ma bao nhiêu nhưng uy lực của Ấn Huỷ Diệt Luân Hồi là không thể nghi ngờ.



Cho dù thi triển bởi tu vi của vương cấp thì sức phá hoại này cũng đủ để so với ba vị vương cấp trăm năm liên kết lại, một sức mạnh huỷ diệt đất trời.




“Diệp Lăng Thiên định làm như nào?”



Lư Chính Vũ nhìn chăm chăm bóng lưng của Diệp Thiên, nhận ra cậu ta vẫn chưa có động tĩnh gì, ông ta không khỏi thầm ngờ vực.



Đối diện với sức tấn công mạnh như vậy, Diệp Thiên vẫn hết sức bình tĩnh, nếu không phải trong lòng cậu ta đã có toan tính thì là bó tay chịu chết.



“Hừ!”




Ngay lúc ông ta đang nghi ngờ, Diệp Thiên đột nhiên nhếch mép cười.



“Đây là lĩnh vực của hai người sao?”



Bàn tay khổng lồ vẫn tiến về phía trước, nhưng Diệp Thiên lại tỏ ra thờ ơ, dường như đang tự nói với mình: “Ừm?”



Quỷ Vương Tương Tây đưa mắt nhìn qua, cảm thấy kỳ lạ vô cùng, trong lúc này, sao Diệp Thiên còn có thể thoải mái cười cho được.



Một giây sau, nét mặt của hai người bọn họ đông cứng lại.



Bàn tay thon dài, trắng trẻo của Diệp Thiên giơ lên, năm ngón tay mở ra, khi đôi bàn tay trắng đen khổng lồ kia sắp ập tới, cậu ấn mạnh vào chính giữa lòng bàn tay đó.



Cậu không hề khởi động chân nguyên của mình, cũng không dùng tới nội lực, chỉ tuỳ tiện đưa bàn tay ra. Khoảnh khắc cậu tiếp xúc với bàn tay khổng lồ ấy, nó bỗng dừng lại trong không trung, không tiến thêm bước nào.



“Gì vậy?”



Hai vị Quỷ vương một lần nữa kinh ngạc hét lên, nhất là Quỷ Vương Phệ Nhật. Vừa rồi tuyệt kỹ Đại Thiên Ma La Chưởng của ông ta bị Diệp Thiên dễ dàng chống đỡ, bây giờ cảnh tượng tương tự lại xuất hiện.



Diệp Thiên không tốn chút lực đã có thể hoá giải ấn huỷ diệt luân hồi?



Cho dù tổ sư phái Võ Đang là Trương Tam Phong đối đầu với tôn giả Hắc Ma vào năm trăm năm trước cũng không dám chắc có thể một tay hoá giải tuyệt kỹ này. Hiện giờ, tuy hai người bọn họ chỉ ở mức tu vi vương cấp, nhưng Diệp Thiên cũng chỉ ở vương cấp, thậm chí còn chưa tới vương cấp, sao có thể chống lại được chứ?



Vậy nhưng, dù bọn họ có không muốn tin đến đâu, sự thật vẫn bày ra ở đó, Diệp Thiên một tay phong toả ấn huỷ diệt luân hồi.



Diệp Thiên một tay đón lấy Ấn Huỷ Diệt Luân Hồi, mặc kệ ba người đang há miệng kinh ngạc, cậu chỉ lắc nhẹ đầu.



“Tôi cho hai người cơ hội, tiếc là hai người khiến tôi quá thất vọng rồi!”



Vừa dứt lời, Diệp Thiên siết tay lại.



Một âm thanh cực lớn vang lên, lan khắp Viêm Giới, đôi bàn tay trắng đen bỗng vỡ tung ra trước năm ngón tay của cậu, đốm sáng rợp trời



Trong kết giới, Quỷ Vương Tương Tây và cả Lư Chính Vũ đều há miệng trợn mắt, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.



Nhưng Diệp Thiên không cho Quỷ Vương Tương Tây có thời gian cảm thán, cậu nghiền nát Ấn Huỷ Diệt Luân Hồi rồi vẫy tay một cái.



Bức tường lửa bên phía tay phải của cậu, một luồng lửa cuồn cuộn tiến tới, Diệp Thiên thu chúng vào lòng bàn tay, ngọn lửa dần dần kéo dài ra, tạo thành một thanh kiếm dài.



“Tôi nói rồi, trong Viêm Giới này, tôi là người thống trị”.
“Chỉ có thể nói, hôm hay hai người tới trường Tam trung thật không đúng lúc!”



Diệp Thiên lạnh lùng lên tiếng, thanh kiếm lửa trong tay cậu chém ngang một nhát.



Không có tiếng động, không có điều gì kỳ lạ nhưng khoảng không gian trong Viêm Giới, lấy nơi Diệp Thiên đứng làm điểm nối, nhát kiếm chém xuống chia thành hai luồng.




Quỷ Vương Tương Tây đứng đơ một chỗ, không biết nên làm gì, thậm chí còn không có chút phản ứng nào.



“Hiệu trưởng Lư, thật ngại quá, tôi giúp thầy giải quyết hai người này rồi!”



Diệp Thiên chỉ vung kiếm một nhát, thanh kiếm lửa theo đó biến mất, cậu không thèm quan tâm đến Quỷ Vương Tương Tây đang đứng trước mặt nữa, quay thân nói chuyện với Lư Chính Vũ.



Mặt Lư Chính Vũ ngơ ngác, nhìn về phía Quỷ Vương Tương Tây, ánh mắt kinh ngạc



Eo của Quỷ Vương Tương Tây lóe lên một vệt sáng, cơ thể của hai người họ cũng khựng lại giữa không trung, chẳng hề nhúc nhích.




“Xẹt!”



Diệp Thiên đưa tay xuống, bức tường lửa dần dần lụi tàn, bầu trời lại trở về trạng thái ban đầu, các giáo viên và học sinh đã có thể nhìn thấy rõ bóng dáng đám người Diệp Thiên.



Tất cả mọi người đều thấy, Diệp Thiên và Lư Chính Vũ đang đứng một chỗ, còn song quỷ Tây Tương giống như bị điểm huyệt, treo người trên không, chẳng hề nhúc nhích.



“Đây… đây là lĩnh vực gì vậy?”



Cuối cùng, Quỷ Vương Đoạt Phách lên tiếng, giọng nói có phần yếu ớt.



“Tôi nói qua rồi, Viêm Giới!”



Diệp Thiên đặt một tay sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng.



“Viêm Giới…ha ha, Viêm Giới!”



Quỷ Vương Đoạt Phách vừa vui vừa buồn, sau đó đột nhiên cười như điên dại.



Các giáo viên và học sinh ở phía dưới đều không hiểu chuyện gì, đứng ngây người nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt, một ngọn lửa bỗng phóng ra từ giữa eo của Quỷ Vương Đoạt Phách.



“Xoẹt!



Ngọn lửa lan ra, nhanh chóng thiêu đốt cơ thể của Quỷ Vương Đoạt Phách. Quỷ Vương Phệ Nhật cũng mang vẻ mặt thương cảm, giọng đầy ai oán:



“Chúng tôi khổ công tu luyện 103 năm để tìm đám Liên minh Võ thuật báo thù, ai ngờ rằng lại bại dưới tay một tên nhóc đời sau, trời không độ ta!”



Ông ta vừa dứt lời, ngọn lửa sáng rực cũng phát ra từ phần eo, thiêu rụi cơ thể.



Hai đám lửa cháy hừng hực trên bầu trời, khoảng mười giây sai, đám lửa lụi tàn, để lại hai làn khói trắng bay vút lên cao, bóng dáng của Quỷ Vương Tương Tây đã biến mất từ lâu.



“Chuyện này…”



Tim Lư Chính Vũ đập nhanh, hai tay run rẩy, Chứng kiến cảnh tượng này, cho dù là người đi nhiều gặp nhiều sự đời như ông ta cũng cảm thấy hết mức quái dị.



Bộ đôi ác ma từng lộng hành Tương Tây, chiếm đất làm chủ lại cứ thế mà chết sao?



Các giáo viên, học sinh ở phía dưới há hốc miệng chứng kiến mọi chuyện. Mất một lúc lâu sau mới có nhiều học sinh định thần lại, lũ lượt lên hò hét.



“Anh Diệp thắng rồi? Anh ấy thắng rồi?”



Sau đó, hết lớp âm thanh này đến lớp âm thanh khác nối nhau tạo thành làn sóng, vang khắp bầu trời.



Vương Viện Viện nhìn bóng dáng chàng trai trẻ đứng giữa không trung, đôi mắt không ngừng dao động, con tim cũng loạn nhịp.



Khoảnh khắc này, cô ấy đã hiểu tại sao Đỗ Giai Giai lại có đánh giá cao về Diệp Thiên.
1646396455534.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK