Cảm giác vô lực sôi trào trong lòng, khiến tất thảy kiêu ngạo, hy vọng của cậu ta đều chôn vùi.
Khi nhìn thấy Lư Chính Vũ và Quỷ Vương Tương Tây thi triển sức mạnh phi thường, trong lòng cậu ta lại bừng lên ngọn lửa hy vọng, cậu ta cho rằng, đây là đường tắt duy nhất để vượt qua Diệp Thiên.
Chỉ cần sở hữu sức mạnh kinh thiên động địa như Quỷ Vương Tương Tây hay Lư Chính Vũ thì dù Diệp Thiên có quyền thế, có giàu có thì cậu ta cũng có thể chèn ép được Diệp Thiên.
Nhưng bây giờ, tất cả mọi thứ chẳng qua chỉ là huyễn hoặc.
Diệp Thiên lại sở hữu sức mạnh to lớn như nhóm người Lư Chính Vũ, hơn nữa so với Quỷ Vương Tương Tây lại càng đáng sợ, trước mặt hơn ba nghìn giáo viên học sinh Tam Trung đã mạnh mẽ đánh bại Quỷ Vương Tương Tây.
Diệp Thiên vốn là chủ tịch của tập đoàn Diệp Lăng Thiên, cậu Diệp của tỉnh Xuyên, giàu có và quyền thế, khiến cậu ta không theo kịp, đến hiện tại, cậu ta phát hiện Diệp Thiên còn sở hữu sức mạnh có thể nắm giữ sinh tử, yêu nghiệt như vậy thì cậu ta đuổi theo thế nào?
Sức mạnh, phú quý, quyền thế, người thường sở hữu được một trong ba thứ này thì đã lên đến chín tầng mây, cá chép hoá rồng rồi.
Còn Diệp Thiên lại có ba thứ, tất cả đều có, cậu ta không khỏi lại nghĩ, nhìn khắp thế giới, còn có ai có thể sánh được với Diệp Thiên không?
Từ Hải và Vương Hiên nhìn nhau, sau đó đều cúi thấp đầu, không nhìn Diệp Thiên trên trời nữa.
Trước đây, bọn họ cho rằng bản thân không bằng Diệp Thiên, nhưng ít nhất còn có tư cách đuổi theo, ít chất có thể ở dưới Diệp Thiên nhìn lên, nhưng hiện tại, ngay cả ngước nhìn Diệp Thiên cũng đã là chuyện xa vời.
Đám kiến dưới đất sao có dũng khí ngước nhìn rồng bay bay khắp tầng trời chứ?
Âu Hạo Thần đứng tại chỗ ngơ ngác hồi lâu, cuối cùng cũng phản ứng lại, khẽ nhếch miệng cười khổ.
Ngay lúc này, suy nghĩ xem Diệp Thiên là đối thủ một đời của cậu ta đã hoàn toàn biến mất, cậu ta không thể không thừa nhận, mọi thứ chẳng qua chỉ là tự mình mê hoặc bản thân, có lẽ trong mắt Diệp Thiên, ngay cả đối thủ cậu ta cũng chẳng bằng, thậm chí không đủ tư cách để Diệp Thiên nhìn đến.
“Hiệu trưởng Lư, giải quyết xong rồi, xuống thôi!”
Lư Chính Vũ vẫn còn đang chìm đắm trong sự kinh ngạc trước thất bại của Quỷ Vương Tương Tây, Diệp Thiên chỉ cười nhạt, thân hình đáp xuống.
Lúc này Lư Chính Vũ mới phản ứng ại, cũng đáp xuống theo Diệp Thiên.
Hai bóng người đáp xuống, nhưng toàn bộ giáo viên học sinh trong hội trường Tam Trung đều nhìn Diệp Thiên, nhất là những nữ sinh nhỏ thanh xuân xinh đẹp, vẻ mặt ai ai cũng yêu kiều, trái tim nảy nở tình yêu, chỉ mong mắt dán hẳn trên người Diệp Thiên.
Hôm nay, bọn họ không chỉ được chứng kiến trận đại chiến chỉ tồn tại trong phim ảnh, mà còn chứng kiến một “siêu anh hùng” xoay chuyển tình thế.
Vương Viện Viện nhìn gương mặt Diệp Thiên anh tuấn vô song, vẻ mặt chợt ngẩn ngơ.
Cô ta vốn cho rằng, Diệp Thiên rời khỏi trường học đã là quá khứ, dù sao cũng không so được với đám người Âu Hạo Thần tương lai sáng lạn.
Ai ngờ, đàn anh đã từng để lại dấu vết trong tim cô ta, lại vẫn đứng sừng sững trên cao như xưa, hơn nữa còn cao hơn cả lúc trước, bay xa hơn nữa.
Nhìn thấy Diệp Thiên càng lúc càng đến gần, bất giác cô ta lại nhớ đến hơn một năm trước, cảnh tượng Diệp Thiên với một khúc dương cầm đã khiến mọi người sững sờ.
Cô ta khi đó đã nảy sinh tình cảm khác biệt với Diệp Thiên, nhưng đáng tiếc tình cảm này chưa kịp lên men thì Diệp Thiên đã rời trường, bây giờ nhớ lại, trong lòng cô ta đột nhiên có chút hối hận.
Nếu ban đầu, cô ta lấy hết dũng khí tỏ tình với Diệp Thiên khi Diệp Thiên ở dưới sân khấu, thì bây giờ phải chăng đã có một vị trí quan trọng trong sinh mạng của Diệp Thiên rồi không? Chứ không phải chỉ là quan hệ đàn anh đàn em đơn thuần?
Ánh mắt Lục Điềm Hi loé sáng, gương mặt nhỏ có vẻ kích động, trước giờ cô ấy chưa từng cảm thấy mình may mắn vì đã đến Lư Thành Tam Trung như bây giờ, cũng chưa từng giống như lúc này, với thân phận là học sinh Tam Trung mà kích động như vậy.
Cô ấy kiêu ngạo, không phải vì Tam Trung, mà là vì có thể trở thành đàn em của Diệp Thiên mà kiêu ngạo.
Những học sinh khác của Tam Trung ai ai cũng vung tay, hô hào tên của Diệp Thiên, nhiều nữ sinh lại càng điên cuồng kêu gào, thiếu chút đã ngất xỉu.
Cuối cùng, Diệp Thiên và Lư Chính Vũ trở lại sân khấu cử hành lễ kỷ niệm, Diệp Thiên nhìn khắp xung quanh, những đám mây đen che kín cửa sổ bên ngoài đều biến mất, vài tia sáng xanh rọi qua, nhưng học sinh câu lạc bộ Tán Thủ lúc trước bị Quỷ Vương Tương Tây đánh ngất cũng từ từ tỉnh lại.
Nhìn thấy mấy đàn em trong sân ai ai cũng điên cuồng hô hào, Diệp Thiên khẽ nghiêng đầu, quả thực cậu không ngờ, chẳng qua cậu chỉ định trở về Tam Trung xem thử, rốt cuộc lại trở thành cục diện như vậy.
Trước mặt hơn nghìn giáo viên học sinh lại thể hiện sức mạnh võ giả, chuyện như vậy e rằng là lần đầu tiên trong lịch sử.
Cậu cũng không bởi vì xung quanh hoan hô và gào thét mà đắc ý, chỉ khẽ gật đầu với Lư Chính Vũ, chuẩn bị rời khỏi hội trường.
“Xin dừng bước!”
Lư Chính Vũ nhìn thấy Diệp Thiên muốn rời đi, lập tức lên tiếng.
Diệp Thiên nghiêng đầu qua, Lư Chính Vũ đột nhiên cất giọng, vang vọng khắp trong hội trường.
“Các thầy cô giáo, các em học sinh, hôm nay Lư Chính Vũ tôi trịnh trọng xin lỗi mọi người tại đây!”
Ông ta vừa dứt lời, lập tức cúi người chín mươi độ, cúi đầu tạ lỗi trước mặt mọi người.
Trong hội trường bỗng chốc tĩnh lặng, mọi người đều nhìn vị hiệu trưởng nổi danh này, vẻ mặt ngơ ngác.
Lư Chính Vũ đứng thẳng người, vẻ mặt tự trách.
“Hôm nay, bởi vì ân oán của bản thân tôi, suýt nữa đã liên luỵ mọi người, tôi thân là hiệu trưởng Tam Trung, vô cùng hổ thẹn với mọi người!”
Ông ta nói xong, lại cúi gập người, mọi người trong sân đều xúc động.
“Ông Lư, ông đây là…”
Hiệu trưởng Tam Trung định thần lại, lập tức đứng dậy, chuẩn bị nói gì đó, Lư Chính Vũ lại vung tay, ngăn ông ta lại.
“Hôm nay, tuy tôi hổ thẹn với mọi người, nhưng trong lòng lại càng tự hào hơn nữa!”
Ông ta chầm chậm ngẩng đầu, đột nhiên chỉ về hướng Diệp Thiên.
“Bởi vì Tam Trung Lư Thành chúng ta đã xuất hiện một anh hùng thật sự!”
Lư Chính Vũ chắp hai tay, truyền kỳ đầy vẻ vang của Tam Trung lại chuẩn bị khom người cúi lạy Diệp Thiên.
“Hiệu trưởng Lư, nói quá lời rồi!”
Diệp Thiên tiến lên một bước, cánh tay nâng ông ta lên.
“Ông là hiệu trưởng vẻ vang của Tam Trung, tôi từng là một học sinh Tam Trung, một lạy này của ông tôi không nhận nổi!”
“Vả lại, Tam Trung cũng là trường cũ của tôi, tôi ra tay cũng là hợp tình hợp lý, không cần nói đến chuyện cám ơn!”
Cậu nói xong, mặc kệ phản ứng của Lư Chính Vũ, đột nhiên quay sang Tiếu Văn Nguyệt.
“Buổi lễ kết thúc, cô giúp tôi nói với dì một tiếng, buổi tối tôi sẽ đến nhà gặp!”
Ánh mắt Tiếu Văn Nguyệt chợt ngưng lại, qua mấy giây mới phản ứng lại, cô ta lại nhìn lên sân khấu thì không còn nhìn thấy bóng dáng Diệp Thiên đâu.
Rất nhiều giáo viên học sinh Tam Trung cũng đồng loạt định thần lại, toàn bộ đều tìm kiếm bóng dáng Diệp Thiên, nhưng trên sân khấu ngoài một mình Lư Chính Vũ thì làm gì có bóng dáng Diệp Thiên đâu?
Rất nhiều nữ sinh đều buồn bã, nam sinh thì đấm ngực dậm chân, muốn bái Diệp Thiên làm thầy, trong hội trường nuối tiếc không ngừng.
Lư Chính Vũ khoanh tay đứng, công việc còn lại ở đây ông ta buộc phải ở lại xử lý, ông ta nhìn hướng Diệp Thiên rời đi, âm thầm cảm khái.
Cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, nhưng ngày kỷ niệm thành lập trường trăm năm này, chắc chắn vĩnh viễn cũng trở thành thời khác mang tính lịch sử, tất thảy mọi chuyện, đều bởi vì Diệp Thiên!
Ngay cửa hội trường Tam Trung, Diệp Thiên một tay đút túi chuẩn bị rời khỏi trường, ngay lúc này, tiếng động cơ xe hơi lại truyền đến từ cổng trường. Hơn mười chiếc xe quân sự phun sơn ngụy trang ào ào chạy vào, chiếc nào cũng vô cùng khí thế, học sinh xung quanh mắt chữ o miệng chữ a nhìn theo, vô cùng kinh sợ.
Những học sinh cấp ba này nào đã từng thấy cảnh tượng đồ sộ chấn động như vậy chứ? Không ít người đều đứng phía xa, muốn nhìn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Xe quân sự tạo thành đội hình, chạy nhanh một đường, lấp đầy con đường trường rộng rãi, các thành viên vác theo súng đạn hàng chục mét nhảy xuống từ trên xe, mau chóng chạy vào trạm gác trường học, đặt hàng rào xuống, phong toả cổng lớn, không cho phép bất kỳ ai ra vào.
Các giáo viên học sinh trong hội trường cũng nghe thấy tiếng động bên ngoài, đều chạy ra, nhìn thấy trận thế súng đạn hào hùng bên ngoài, ngay cả giáo viên đã hơn năm mươi tuổi cũng vô cùng kinh sợ, trong lòng lo lắng.
Hiệu trưởng Tam Trung nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt thay đổi, ông ta dạy học ở Tam Trung nhiều năm, đảm nhiệm vị trí hiệu trưởng Tam Trung cũng mười năm nhưng chưa từng nhìn thấy bộ đội vào trường nhiều như vậy.
Lục Điềm Hi và Vương Viện Viện đi theo phía sau mấy người Tiếu Văn Nguyệt, nhìn thấy ba người trung niên đi xuống từ một chiếc xe quân sự, vẻ mặt ai cũng nghiêm túc, không giận mà uy nghiêm, ngay cả bước đi cũng vững vàng y hệt nhau.
Chuyện khiến người ta kinh sợ nhất là, trên vai bọn họ đều là cành ô liu và sao năm cánh!
Lục Điềm Hi bên cạnh tuy cũng cảm thấy cảnh tượng trước mặt vô cùng hào hùng, nhưng vẫn hiếu kỳ nói: “Chị Viện Viện, sao vậy?”
Vương Viện Viện nhìn cô ấy, thấp giọng giải thích.
“Nhìn thấy trên vai ba người họ không?”
Lúc này Lục Điềm Hi mới nhìn kỹ, mặc dù cô ấy không hiểu nhiều về quân hàm, nhưng trong sách lịch sử cũng nhiều lần thấy giới thiệu về quân hàm trên vai bộ đội.
Cành ô liu, chỉ có hàm tướng mới được đeo, hai người một sao, một người ba sao, có nghĩa là hai người là trung tướng, một người là đại tướng!
Ánh mắt cô nhóc hoảng hốt, trong lòng kinh sợ, nhìn chung trong tỉnh Xuyên, có thể đeo hàm tướng ba sao trên vai chỉ có một vị lớn nhất của quân khu Thành Môn, Lương Long Đình - tướng Lương!
“Không phải chứ?”
Cô ấy ngơ ngác, không dám tin vào mắt mình, nhân vật đỉnh cao nắm giữ quân sự tỉnh Xuyên và những tỉnh lân cận, sao lại xuất hiện ở đây?
Đột nhiên, cô ấy nhớ đến trận chiến vừa này giữa Diệp Thiên và Quỷ Vương Tương Tây, hai bên đánh đến kinh thiên động địa, dẫn đến gió lửa trên không Tam Trung bùng nổ, hành động như vậy đương nhiên khiến người dân xung quanh để ý, nói không chừng, bộ đội xuất quân là bởi vì trận chiến này má tới.
“Bọn họ sẽ không đến để bắt đàn anh Diệp Thiên chứ?”
Nghĩ đến đây, Lục Điềm Hi càng lo lắng, cô ấy đã từng nhìn thấy trong ti vi, những nhân vật anh hùng có tuyệt kỹ dị năng trên người đều bị nhà nước và dân chúng xem như là thành phần nguy hiểm, thường sẽ bị phía nhà nước dốc hết toàn lực để đánh bại.
Diệp Thiên sở hữu sức mạnh siêu việt, rơi vào cục diện này, cũng không có gì lạ.
Những giáo viên học sinh khác cũng phản ứng lại, đều nhìn sang Diệp thiên, cho dù Diệp Thiên có lớn mạnh thế nào, nhưng chung quy cậu cũng đã giết chết Quỷ Vương Tương Tây, là hai mạng người, quốc gia có quốc pháp, bọn họ âm thầm suy đoán, rất có khả năng Diệp Thiên sẽ phải chịu hình phạt từ nhà nước và quân đội.
Lương Long Đình đi đến phía trước, đột nhiên khẽ quát.
“Xếp thành hàng!”
Hơn mười đội viên vác súng trường chạy bước nhỏ lên, xếp thành hai đội, vây Diệp Thiên ở giữa.
Nhìn thấy cảnh này càng chắc chắn suy đoán của Lục Điềm Hi, cô ấy giữ tay Vương Viện Viện, hỏi thêm: “Chị Viện Viện, bọn họ không phải muốn bắt đàn anh Diệp Thiên chứ?”
Vương Viện Viện vẫn chưa trả lời, nhưng sắc mặt lại vô cùng nghiêm trọng.
Diệp Thiên đã cứu tất cả bọn họ, là đại anh hùng trong mắt mọi người Tam Trung, cô ấy không muốn nhìn thấy cảnh Diệp Thiên bị quân đội đưa đi, nhốt vào tù.
Những giáo viên học sinh khác ở bên cũng cũng biến sắc, cực kỳ lo lắng.
Lương Long Đình và hai vị trung tướng bên cạnh đã đến gần Diệp Thiên, Lương Long Đình nâng tay lên, đang định cử động thì một âm thanh non nớt chợt vang lên.
“Đợi đã, các ông không thể bắt đàn anh Diệp Thiên đi, anh ấy là người tốt!”
Lương Long Đình nghe vậy, cánh tay cứng đờ giữa không trung, rất ngạc nhiên.
Phía trước Diệp Thiên, Lục Điềm Hi dang hai tay, tuy vẻ mặt lo sợ nhưng ánh mắt rất kiên định, bảo vệ Diệp Thiên.
Diệp Thiên khẽ nhíu mày, có chút buồn cười.
“Cô nhóc, em đây là…”
Lời cậu chưa nói hết, Vương Viện Viện cũng lấy hết dũng khí đứng ra, bảo vệ bên trái Diệp Thiên.
“Không sai, đàn anh Diệp Thiên là người tốt, anh ấy đã cứu chúng tôi, các ông không thể bắt anh ấy!”
Lục Điềm Hi và Vương Viện Viện dẫn đầu đứng ra, chỉ ngừng lại vài giây, lại có thêm người xông lên, đứng chắn bên người Diệp Thiên, sau đó lại một người, hai người, ba người…
Lần lượt từng học sinh Tam Trung đồng loạt tiến lên, vây xung quanh Diệp Thiên kín kẽ, đều tức giận nhìn những bộ đội xung quanh.
“Các ông tuyệt đối không thể đưa đàn anh Diệp Thiên đi, anh ấy là ân nhân cứu mạng chúng tôi, là niềm kiêu hãnh của Tam Trung chúng tôi!”
Từng học sinh Tam Trung đều mang vẻ mặt kiên cường, tụ lại thành nhóm, tư thế quyết không cho bất kỳ ai làm khó Diệp Thiên.
Cảnh tường này khiến mấy người Lương Long Đình và mười mấy bộ đội đến đây đều nôn nao biến sắc.
Hiệu trưởng Tam Trung do dụ một chút, nhưng vẫn tiến lên.
“Xin lỗi ba vị tướng, tôi là hiệu trưởng Tam Trung, Diệp Thiên là niềm kiêu hãnh của trường chúng tôi! Cậu là học viên xuất sắc nhất, các ông mang theo súng ống đến bắt ép đưa cậu ấy đi, mặc dù các ông là người của quân đội, nhưng cũng phải có lý do chính đáng, nếu không tôi tuyệt đối không đồng ý!”
Hiệu trưởng dẫn đầu đứng ra, mười mấy giáo viên Tam Trung phía sau cũng tiến lên, đứng chung chỗ với ông ta.
Trước sau chẳng qua chỉ mới mấy phút đồng hồ, mấy trăm mét xung quanh Diệp Thiên đều là giáo viên học sinh vây quanh, chống đối đám người Lương Long Đình đến đây, không lùi một bước.
Cảnh tượng này khiến vẻ mặt Lương Long Đình và hai trung tướng bên cạnh chợt khó hiểu, cảm thấy không tin được, Diệp Thiên thì lại ôm trán, không biết là vui hay buồn, hoàn toàn dở khóc dở cười.
Qua mười mấy giây, Lương Long Đình mới lắc đầu, có chút bất đắc dĩ lên tiếng.
“Tướng Diệp, cậu không giúp giải thích chút sao?”
“Tướng Diệp?”. Lời của Lương Long Đình khiến mọi giáo viên học sinh trong sân sửng sốt, sau đó đều nhìn sang Diệp Thiên.
Diệp Thiên cười khổ, khẽ huơ tay với mọi người.
“Cám ơn mọi người đã quan tâm, nhưng bọn họ không phải đến bắt tôi chứ?”
Vẻ mặt mọi người khó hiểu, Diệp Thiên nhẹ nhàng tách đám người ra, đi đến trên cùng.
Cậu đứng đối diện với ba vị tướng, vẻ mặt ung dung, tựa như đang gặp mặt những người bạn cũ thân thuộc vậy.
“Tướng Long, lần tới đến tìm tôi, có thể đừng dẫn theo nhiều người như vậy, chỉ rước thêm hiểu lầm!”
Lương Long Đình đành chịu lắc đầu, nhìn từng giáo viên học sinh đứng ra bảo vệ Diệp Thiên, cảm khái nói: “Là lỗi của tôi, nhưng quả thực tôi cũng không ngờ, tướng Diệp ngoài thần thông võ đạo, giàu hơn cả quốc gia, thế mà ngay cả giáo viên học sinh trong trường đều mến mộ cậu như vậy, thực sự khiến tôi mở rộng tầm mắt!”
Ông ta nói xong, khẽ vung tay, âm thanh cất cao, ra lệnh với những thành viên bộ đội đeo súng xung quanh.
Những tân binh mới đến, vị trước mặt này, chính là tướng Long Nhận mà các cậu vẫn luôn tò mò trước giờ, là truyền kỳ của Hoa Hạ chúng ta!”
Những thành viên xung quanh, đa phần đều là tân binh vừa mới đưa lên, nghe thấy vậy, bọn họ lập tức đeo súng đứng thẳng, đồng loạt giơ tay kính lễ.
Các giáo viên học sinh Tam Trung toàn bộ đều ngơ ngác, Lục Điềm Hi nhìn bóng dáng Diệp Thiên đứng thẳng rắn rỏi, miệng mở rộng đủ để nuốt được cả quả trứng.
“Đàn anh Diệp Thiên, lại còn là một vị tướng sao?”
Thầy trò toàn trường nhìn thấy Lương Long Đình nói chuyện ngang hàng với Diệp Thiên, hơn nữa còn gọi Diệp Thiên là tướng Diệp, lại lần nữa chấn động dữ dội.
“Tướng quân chưa đến hai mươi tuổi? Chỉ sợ cũng không thể tìm ra người thứ hai trong lịch sử Hoa Hạ chúng ta!”
Trong lòng Âu Hạo Thần rối bời, khiếp sợ tột đỉnh, nhưng nghĩ đến địa vị tài phú Diệp Thiên sở hữu, cậu ta cũng nhẹ nhõm trở lại. Đến bây giờ, Diệp Thiên chỉ là có địa vị cao hơn, thân phận lớn hơn lúc trước, cậu ta vẫn có thể dễ dàng chấp nhận.
Dường như bất kỳ chuyện không thể nào qua tay Diệp Thiên cũng sẽ hóa thành có thể!
Lư Chính Vũ ở phía sau khoan thai bước đến, nhìn thấy cảnh này, khẽ vuốt chòm râu, ánh mắt đều là vui mừng yên tâm.
Tam Trung thật sự sinh ra rồng rồi!
“Tướng Lương, hôm nay đến tìm tôi có chuyện gì đặc biệt sao?”
Chào hỏi hai câu với Lương Long Đình xong, lúc này Diệp Thiên mới nói ra.
Cậu rất rõ, Lương Long Đình tay nắm quyền lớn, trấn giữ một phương, là tướng lớn trong quân đội Hoa Hạ, nếu như không phải có chuyện gì quan trọng, ông ta tuyệt đối sẽ không làm lớn chuyện, điều động bộ đội đến Lư Thành tìm cậu.
“Ha ha, quả nhiên không thể giấu được tướng Diệp, hôm nay đến quả thật có chuyện cần thương lượng với tướng Diệp, lên xe trước đã, chúng ta đến trụ sở quân khu Lư Thành rồi nói tiếp, được không?”
Sắc mặt Lương Long Đình nghiêm túc hơn mấy phần, nói với Diệp Thiên.
“Được!”
Diệp Thiên cũng không từ chối, dứt khoát gật đầu.
Mặc dù Lương Long Đình và cậu cũng không phải quen thân gì, nhưng từ khi cậu giữ chức tổng giáo quan của Nam Long Nhận đến nay, mấy người Lương Long Đình vẫn luôn bắc cầu dắt mối cho cậu, ra sức tiến cử cậu với chính phủ, bảo vệ quyền lợi của cậu. Khi cậu đối địch với nhà họ Giang khu Tây, các đại tướng bao gồm cả Lương Long Đình cũng đoàn kết đứng về phía cậu.
Chưa chắc Diệp Thiên đã cần những trợ giúp này, nhưng cậu vẫn ghi nhớ tình nghĩa đó ở trong lòng, nếu là chuyện nhỏ, chắc chắn Lương Long Đình sẽ không dông dài với cậu, một khi tìm đến cậu, đều là chuyện cực kỳ quan trọng, đương nhiên cậu sẽ không chối từ.
“Các vị, mặc dù kỷ niệm ngày thành lập trường hôm nay xảy ra chút chuyện, nhưng hi vọng mọi người vẫn có thể tiếp tục tổ chức lễ kỷ niệm!”
“Tam Trung tuyệt vời không chỉ bởi vì sự tồn tại của một người nào đó, trong tương lai bất cứ người nào ở đây cũng có thể là niềm kiêu hãnh của Tam Trung, tương lai thuộc về các bạn!”
Nói xong, cậu ngồi xuống ghế ngồi phía sau, cũng không còn thấy bóng dáng nữa, mà đám người Lương Long Đình thì chào tạm biệt với nhà trường Tam Trung, dặn bọn họ giữ bí mật chuyện của Diệp Thiên, lúc này mới lên xe dẫn Diệp Thiên rời đi.
Hơn mười chiếc xe quân đội nối đuôi nhau rời khỏi trường học, ánh mắt vô số thầy trò đều lóe sáng, đưa mắt nhìn đám người Diệp Thiên rời đi, trong lòng cuồn cuộn không ngớt.
Mỗi người ở đây đều biết rõ, từ sau ngày hôm nay, cái tên Diệp Thiên này sẽ trở thành dấu ấn không cách nào phai nhạt của Tam Trung, ảnh hưởng đến cả đời bọn họ.
Xe quân đội đi thẳng về phía tây, lái đến trụ sở quân khu Lư Thành, Lương Long Đình và hai vị trung tướng dẫn Diệp Thiên vào một văn phòng được sắp xếp gọn gàng đơn giản, bên ngoài đều là sĩ quan canh giữ, đại tá mới miễn cưỡng được ở lại trong phòng.
“Tướng Lương, có chuyện gì thì cứ nói thẳng, giữa hai chúng ta không cần phải khách sáo!”
Diệp Thiên uống một ngụm trà xanh, cười nhạt nói.
Lương Long Đình gật đầu, tiếng nói trầm thấp.
“Tướng Diệp, hôm nay đến Lư Thành, nguyên nhân thứ nhất là chúng tôi nhận được tính báo rằng trên không trung Tam Trung Lư Thành có võ giả giao chiến, chạy đến để duy trì trật tự!”
“Mà nguyên nhân thứ hai cũng là nguyên nhân quan trọng nhất khiến chúng tôi tìm cậu, đó là chúng tôi nhận được tình báo chuẩn xác, ngày mai sẽ có bốn vị vương cấp trăm năm đến Lư Thành!”
“Ồ?”, Diệp Thiên khẽ nâng mắt nhìn: “Bốn vị vương cấp trăm năm?”
Tin tức này quả thật khiến cậu hơi kinh ngạc.
Mọi người đều biết, mỗi một vương cấp trăm năm đều sở hữu sức phá hoại cực lớn, một người có thể đe dọa đến an nguy một thành phố, mà nếu có hai vị vương cấp giao đấu với nhau, chỉ sợ phạm vi nghìn mét đều biến thành bãi chiến trường, điều này quả thật là chuyện cực kỳ khó giải quyết đối với quốc gia.
Mà bây giờ có đến bốn vị vương cấp tới Lư Thành, cũng khó trách đám người Lương Long Đình lại căng thẳng như vậy.
Ông ta chính là chủ quản của quân vụ tỉnh Xuyên, nếu như bên trong tỉnh Xuyên xảy ra phá hoại nghiêm trọng, với tư cách là tướng lớn của quốc gia, ông ta khó thoát được trách nhiệm.
“Tin tức này có đáng tin không?”
Diệp Thiên im lặng một lát rồi lên tiếng hỏi.
“Tuyệt đối đáng tin!”, Lương Long Đình lập tức gật đầu.
“Đây là tin tức do Liên minh Võ thuật truyền đến!”
Diệp Thiên nghe vậy, ánh mắt hơi ngưng lại, cũng mang theo mấy phần kinh ngạc.
“Liên minh Võ thuật? Thì ra Liên minh Võ thuật cũng có liên hệ với quân đội?”
Lương Long Đình gật đầu nói: “Cho đến bây giờ Liên minh Võ thuật vẫn có liên lạc bí mật với chính phủ và quân đội, ngay cả Ám Bộ cũng được coi là một nhánh của Liên minh Võ Thuật, cùng căm thù kẻ địch, muốn chống lại những võ giả bên ngoài có ý đồ làm rối loạn Hoa Hạ giống như Liên minh Võ thuật!”
“Chỉ là sau cuộc chiến vương cấp, Liên minh Võ thuật không thể xuất hiện ra ngoài ánh sáng nên mới tạm ngừng liên lạc với phía chính phủ và quân đội, nhưng bây giờ chiến tranh bùng nổ ở khắp các nơi trên thế giới, quy ước vương cấp bị xé bỏ, Liên minh Võ thuật lại tái xuất, tất nhiên quốc gia cần sức mạnh của Liên minh Võ thuật để chấn chỉnh những cao thủ vương cấp không tuân theo pháp luật kia”.
Diệp Thiên im lặng gật đầu, coi như đã hiểu rõ.
Ám Bộ được coi như là đơn vị võ giả đặc biệt của chính phủ, dùng để quản lý rất nhiều công việc trong giới võ đạo, nhưng rõ ràng chỉ dựa vào sức mạnh của Ám Bộ, muốn đối phó với những vương cấp trăm năm làm xằng làm bậy, không tuân theo pháp luật thì còn kém nhiều lắm, cho nên rất cần đội võ giả lớn mạnh của Liên minh Võ thuật giúp đỡ.
Chính phủ và quân đội có liên hệ với Liên minh Võ thuật nằm ngoài dự liệu của cậu, nhưng thật ra cũng được coi là nằm trong dự liệu của cậu.
“Tin tức này là do một thành viên của Liên minh Võ thuật truyền đến vào ba ngày trước, hôm nay nhà họ Lư của khách sạn Hạo Nguyên - Lư Thành cũng đã xác nhận lại với chúng tôi, chính xác không sai!”
Lương Long Đình tiếp tục nói.
“Khách sạn Hạo Nguyên!”, hai mắt Diệp Thiên lóe sáng.
Cậu chợt nhớ đến buổi đấu giá ngầm tối mai, mấy nhân vật đứng đầu đời thứ hai của nhà họ Lư từng nhắc đến, sẽ còn mấy vị vương cấp có mặt, xem ra bốn vị vương cấp này cũng đến tham gia buổi đấu giá ngầm.
Nghĩ đến đây, Diệp Thiên nheo mắt lại.
“Nếu như tôi đoán không nhầm, chắc hẳn bốn vị vương cấp trăm năm này đến Lư Thành là để tham gia buổi đấu giá ngầm do khách sạn Hạo Nguyên tổ chức, muốn lấy được vật phẩm đấu giá mình cần, hẳn sẽ không ảnh hưởng đến an toàn trật tự của Lư Thành!”
Lương Long Đình và hai trung tướng nhìn nhau, lắc đầu cười khổ.
“Tướng Diệp, nếu như bọn họ chỉ đến tham gia buổi đấu giá ngầm do khách sạn Hạo Nguyên tổ chức, tuân theo các quy tắc và trình tự của buổi đấu giá thì chúng tôi cũng không phải căng thẳng như vậy!”
“Theo như tin tức bên phía Liên minh Võ thuật truyền đến, cùng với tin tức đã xác nhận lại với nhà họ Lư, chúng tôi gần như có thể chắc chắn, lần này bọn họ đều đến vì một vật phẩm đấu giá!”
Diệp Thiên nghiêng đầu nhìn, lập tức hiểu rõ ý của Lương Long Đình.
Bốn vị vương cấp trăm năm đến vì một vật phẩm đấu giá, điều này chứng tỏ bọn họ có cùng một mục tiêu.
Trong buổi đấu giá, tất cả mọi người đều dùng cách đấu giá để quyết định quyền sở hữu của món đồ này, đây cũng là cách làm phổ biến của các doanh nhân, nhưng quy tắc này lại hoàn toàn không hợp dùng trong giới võ đạo.
Đối với võ giả, muốn có được thứ gì đó thì sẽ không đếm xỉa đến bất cứ điều gì, cho dù khi đấu giá bị thua bởi đối phương, nhưng khi buổi đấu giá kết thúc, chắc chắn bọn họ sẽ dùng cách của giới võ đạo để cướp đoạt từ trong tay đối phương, đây mới chính là giới võ đạo, cũng chẳng phải chuyện lạ lùng gì.
Mà khác biệt chính là, cuộc chiến lần này đổi thành cuộc chiến của bốn vị vương cấp trăm năm.
Thử nghĩ mà xem, đồ vật thì chỉ có một, nhưng bốn người này đều muốn chiếm nó làm của riêng, rất có thể đến cuối cùng sẽ nổ ra một trận chiến bốn người vô cùng oanh liệt, bốn vị vương cấp trăm năm giao đấu với nhau, đây chắc chắn là tai họa ngầm to lớn đối với Lư Thành và toàn bộ tỉnh Xuyên.
“Tướng Lương, các ông cần tôi làm gì?”
Sắc mặt Diệp Thiên trở lại bình thường, ánh mắt phẳng lặng như mặt hồ, thản nhiên hỏi.
Lương Long Đình im lặng mấy giây, chợt đứng dậy, đưa tay nâng chén với Diệp Thiên.