Nhưng chốc lát sau, một tiếng hét kinh ngạc vang vọng khắp nhà họ Ngụy, cuối cùng cô ta cũng nhớ ra mình đã nghe qua cái tên này ở đâu.
“Đế Vương Bất Bại, Diệp Lăng Thiên?”.
Mấy năm gần đây, nhà họ Uông của cô ta ngày càng suy thoái, nay không bằng xưa, hầu như đã rơi xuống tầng chót cùng trong mười nhà quyền thế ở Cảng Đảo, bất cứ lúc nào cũng có thể bị những gia tộc khác rình mò ở bên dưới thay thế, nhưng chung quy nội tình của nhà họ Uông vẫn còn đó.
Ở nhà họ Uông bọn họ có một vị võ giả bảo hộ, tu vi cực kì mạnh, có thể giở tay nhấc chân là phá núi nứt đá, đủ để đứng ngang hàng với Nam Liệt của Đông Thăng và cậu Trần của nhà họ Cận.
Điều này là bí mật lớn nhất trong giới thượng lưu ở Cảng Đảo, hầu như chỉ có những người đỉnh cao ở giới thượng lưu mới biết.
Bản thân cô ta là đệ tử cuối cùng của người bảo hộ đó, là một võ giả thực thụ, tu vi đã đạt đến đỉnh cao võ sư, chỉ còn cách chí tôn võ thuật một bước. Đây là bí mật lớn nhất của cô ta, cho dù là bạn bè thân thiết nhất của cô ta cũng không hay biết.
Trong hai năm này, cái tên mà sư phụ của cô ta nhắc tới nhiều nhất chính là Diệp Lăng Thiên!
Diệp Lăng Thiên hầu như chiếm tất cả trang đầu tin tức của giới võ thuật quốc tế trong hơn hai năm trở lại đây. Mỗi một tin tức đều giống như bom đạn nặng ký, gây chấn động trên toàn thế giới. Cô ta cũng nhiều lần mong muốn được nhìn thấy tận mắt vị anh hùng cái thế vô địch thiên hạ này mà vẫn chưa có cơ hội.
Thế nhưng bây giờ, Vi Lạc người bảo hộ cảnh giới siêu phàm của nhà họ Cận lại gọi Diệp Thiên là Diệp Lăng Thiên, khiến đầu óc của cô ta gần như xoay chuyển không kịp.
Nhân vật anh hùng mà cô ta hằng mơ ước, Đế Vương Bất Bại đương thời ấy lại là Diệp Thiên mà cô ta vốn xem thường sao?
Diệp Thiên cầm tách trà trong tay, mỉm cười nhàn nhạt.
“Ồ? Ông cũng biết tôi à?”.
Cậu cũng cảm thấy tò mò, mình chưa bao giờ bước chân tới Cảng Đảo, cũng không hề có giao tình hay liên quan gì đến nhà họ Cận, vì sao người bảo hộ của nhà họ Cận lại nhận ra cậu?
Khí thế trước kia của Vi Lạc tức khắc bị dập tắt hoàn toàn. Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Thiên, ông ta chỉ cảm thấy cả thế giới đều trở nên vô cùng xám xịt, một loại cảm giác sợ hãi nguyên thủy nhất lan ra khắp người.
Ông ta không hề do dự, lập tức chắp hai tay, quỳ một gối xuống.
“Tôi may mắn nhìn thấy Diệp Đế Vương ở đồi núi Bắc Áo một lần, trước kia không biết Diệp Đế Vương ở đây, mong được thứ tội!”.
Đùa gì chứ, năm đó ông ta nghe nói ở đồi núi Bắc Áo có dị bảo xuất hiện, gây ra động tĩnh không nhỏ. Những người mạnh nhất bảng xếp hạng sức mạnh thế giới hầu như đều tề tựu ở Tây Bắc Hoa Hạ. Ông ta là cao thủ cảnh giới siêu phàm, đương nhiên cũng không chịu lùi bước, dự định đến góp mặt, thử xem có thể lấy được gì từ trong đó không.
Nhưng lần đó, ông ta không những không thu hoạch được gì, mà ngược lại còn chứng kiến một cuộc tàn sát đơn phương đẫm máu.
Nhân vật chính của cuộc tàn sát ấy lại chính là Diệp Thiên.
Hơn một nửa số Trưởng thẩm phán của viện trọng tài đã đến đó, mười mấy người vây giết một mình Diệp Thiên, cuối cùng lại bị một mình Diệp Thiên quét sạch, giết cho sương máu vẩy đầy trời. Ngay cả Cuồng Thần Gaudreau đứng đầu bảng xếp hạng sức mạnh thế giới cũng bị một tay cậu đánh cho be bét.
Từ đó về sau, gương mặt của Diệp Thiên đã được in sâu vào trong đầu ông ta, không dám quên đi.
Hôm nay, ông ta dẫn dắt đám người nhà họ Nhiếp đến nhà họ Ngụy khởi binh vấn tội, bắt hung thủ giết Cận Ức Trần. Nhưng ông ta không ngờ rằng hung thủ lại là Diệp Thiên.
Đám người Nhiếp Hoa ở cạnh đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt mỗi người mỗi khác. Trước kia Vi Lạc còn hùng hổ bức người là thế, tuyên bố phải quét sạch nhà họ Ngụy, nhưng bây giờ lại quỳ một chân trước một người trẻ tuổi ăn mặc bình thường, bộ dạng khúm núm nịnh nọt, khiến bọn họ cảm thấy không tin được.
“Thứ tội?”, Diệp Thiên uống hết trà, liếc xéo ông ta.
“Tôi nhớ vừa nãy có người nói phải bắt tôi nợ máu trả bằng máu, lấy mạng đền mạng, bây giờ lại bảo tôi thứ tội?”.
Diệp Thiên cười giễu lắc đầu, gương mặt trở nên lạnh lùng nghiêm nghị.
“Nếu ông đã biết tôi là ai thì hẳn cũng hiểu rõ tác phong làm việc của tôi. Ông muốn giết tôi thì phải có sự chuẩn bị để mạng lại đây!”.
Trong lúc cậu nói, tay phải đã nhấc lên, hướng về phía đám người Vi Lạc.
“Diệp Đế Vương, đừng… đừng mà!”.
Vi Lạc vô cùng sợ hãi, gương mặt méo mó, nhưng đôi mắt Diệp Thiên lại không hề dao động, chỉ khép chặt năm ngón tay lại.
“Rắc!”.
Không gian quanh người Vi Lạc lập tức bị nén lại, không chỉ có ông ta mà ngay cả đám người gia chủ nhà họ Nhiếp đi cùng ông ta đến đây cũng bị dồn ép trong đó, nổ tung thành mấy làn sương máu.
Nhậm Uyển Doanh nhìn cảnh này mà há hốc miệng, vô cùng khiếp sợ. Ngay cả cao thủ đỉnh cao chí tôn võ thuật như Ngụy Phó cũng run rẩy trong lòng. Một vị cao thủ cảnh giới siêu phàm ở trước mặt Diệp Thiên lại chẳng khác nào sâu bọ.
Mấy làn sương máu nổ tung, sau đó một ngọn lửa rực cháy lóe lên từ lòng bàn tay của Diệp Thiên, làm bốc hơi những làn sương máu đó.
Diệp Thiên thu tay về, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục rót đầy trà nóng cho mình.
Ngụy Phó chắp hai tay sau lưng, mấy chục năm rồi, lần đầu tiên ông ta kích động như hôm nay.
Đầu tiên Diệp Thiên giết chết Cận Ức Trần, gia chủ tương lai của nhà họ Cận, sau đó lại giết Vi Lạc người bảo hộ cho nhà họ Cận. Điều này đồng nghĩa đã hoàn toàn tuyên chiến với nhà họ Cận.
Bất kể là công hay tư, ông tổ nhà họ Cận nhất định sẽ ở thế đối lập với Diệp Thiên vì thể diện và uy danh của nhà họ Cận. Kết quả cuối cùng này sẽ phân tranh cao thấp!
Không chỉ như vậy, hôm nay Diệp Thiên còn giết chết cả gia chủ nhà họ Nhiếp. Đó không phải chỉ là đòn cảnh tỉnh cho nhà họ Nhiếp, mà còn là lời cảnh tỉnh lớn nhất cho những nhà quyền thế khác.
Nhậm Uyển Doanh đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm gương mặt của Diệp Thiên, đầu óc trống rỗng.
Cô ta nhớ lại lần đầu tiên mình gặp Diệp Thiên cho tới bây giờ, những chuyện mà cô ta đã trải qua trong thời gian đó, chỉ cảm thấy không dám tin, mọi chuyện cứ như giấc mơ.
Ở thư viện, Diệp Thiên yên tĩnh nho nhã là vậy, khiến mọi người cảm thấy mới mẻ tự nhiên. Ở bên đường, Diệp Thiên ra mặt vì Ngụy Tử Phó, vài ba chiêu đã đánh ngã toàn bộ hai mươi mấy người, tư thế hào hùng. Ở quán bar, Diệp Thiên đối mặt với hai tên trùm của Đông Thăng mà vẻ mặt thờ ơ, không kiêu không nịnh. Ở sàn đấu Boxing ngầm, Diệp Thiên lạnh lùng sắc bén, sát thủ vô tình, giết chết Nhiếp Vân Hồ và Cận Ức Trần, cực kì máu lạnh.
Hết lần này đến lần khác, cô ta tưởng rằng mình đã hiểu rõ Diệp Thiên, nhưng sau này cô ta mới biết, đó chẳng qua chỉ là một góc núi băng của cậu, càng muốn nhìn rõ lại càng cảm thấy mơ hồ.
Đến bây giờ, cô ta đã không phân biệt được rõ rốt cuộc người nào mới là Diệp Thiên thật sự, người nào mới là Diệp Thiên mà cô ta thân thuộc nhất.
Ngụy Tử Phó cũng có cùng suy nghĩ với Nhậm Uyển Doanh. Từ khi cậu ta quen biết Diệp Thiên tới nay, dù chưa bao giờ xem thường Diệp Thiên, nhưng cậu ta cũng tự cho là mình có điều kiện tốt hơn Diệp Thiên. Cậu ta chỉ coi Diệp Thiên là một lưu học sinh ở đại lục đáng để kết giao, thật lòng đối đãi.
Nhưng trong ba ngày ngắn ngủi, Diệp Thiên lại làm mới nhận thức của cậu ta. Giờ đây, cuối cùng cậu ta cũng hiểu ra phần nào, vì sao ông nội lại nhắc nhở cậu ta nỗ lực giữ chắc quan hệ với Diệp Thiên. Cuối cùng cậu ta cũng hiểu vì sao Nhậm Uyển Doanh lại bị Diệp Thiên thu hút.
Diệp Thiên rót đầy trà nóng thêm một lần nữa, không quan tâm đến ánh mắt khác nhau của những người xung quanh. Cậu bỗng nhiên đứng lên, sau đó khẽ há miệng ra, một tiếng huýt dài sắc bén vang lên, lập tức vang vọng trời không.
“Ao!”.
Tiếng rồng ngân phát ra từ miệng Diệp Thiên, chấn động đất trời, giống như đế vương thống trị thiên hạ. Cùng lúc đó, Cận Vô Trần đang ở trong Harbour Villa của nhà họ Cận bỗng mở mắt ra.
“Grừ!”
Tiếng rồng gầm vang khắp đất trời. Toàn bộ khuôn viên nhà họ Ngụy rung lên trước tiếng gầm dài thườn thượt giống như có thể bị sụp đổ bất cứ lúc nào. Tại biệt thự Cảng Đảo của nhà họ Cận ở cách đó hàng chục kilomet thì Cận Vô Trần bỗng giật mình mở mắt khi đang ngồi thiền trên một tảng đá.
“Hả?”
Đôi mắt ông ta bạo phát, sau đó bước tới, lao về phía hướng nhà họ Ngụy. Tiếng hét vang lên giống như sấm sét vang rền.
“Diệp Lăng Thiên, bước ra!”
Tiếng gầm rền trời, lan tỏa bốn phía, khoảng cách từ biệt thự Cảng Đảo tới nhà họ Ngụy hình thành nên một đợt sóng âm, vô số xe cộ, xe riêng đều dừng lại bên đường để xem xem rốt cuộc là đài phát thanh ở đâu đang phát.
Vô số người ngẩng đầu nhìn lên thì chỉ thấy một bóng hình màu xanh nhạt đang lao tới, xuyên qua phía trên những con đường, lao vào trong những tầng mây.
Tại khuôn viên nhà họ Ngụy, một sự im lặng bao trùm tất cả.
Diệp Thiên nhìn về hướng xa và khẽ thở dài.
“Xem ra cuộc sống bình lặng nơi Cảng Đảo sắp kết thúc rồi!”
Nhậm Uyển Doanh và Ngụy Tử Phó khẽ kinh ngạc, không biết Diệp Thiên nói vậy là có ý gì. Hai người còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng hét vang tới chín tầng mây xanh từ xa vọng tới.
“Diệp Lăng Thiên, bước ra đây cho tôi!”
Âm thanh giống như được phát ra từ nơi xa, cứ vang lên ong ong bên tai đám đông.
Trong khuôn viên nhà họ Ngụy, mọi người vô cùng kinh hoàng. Sau đó họ chỉ cảm thấy có một luồng gió điên cuồng ập tới. Họ ngẩng đầu, một người đàn ông trung niên mặc áo dài đã đứng ngay trong khuôn viên và đối diện với Diệp Thiên.
“Là ông ta?”
Diệp Thiên nhìn thấy Cận Vô Trần ở trước mặt thì không lấy gì làm lạ, trước đó cậu đã biết rõ người đàn ông trung niên giúp mình giải vây chính là ông tổ của nhà họ Cận.
Lại là người nhà họ Cận, thực lực đã đạt tới vương cấp chín sao, ngoài Cận Vô Trần ra thì lại có người thứ hai chắc?
Cận Vô Trần chẳng buồn nhìn những người bên cạnh, chỉ chăm chăm vào Diệp Thiên, đôi mắt ánh lên vẻ kỳ lạ rồi ông ta khẽ lắc đầu.
“Đúng ra tôi nên nghĩ ra sớm!”
“Trong thế hệ trẻ, một người đặc biệt, mang uy phong của một vị vua khiến núi Thái Sơn cũng phải sụp đổ thì ngoài Diệp Lăng Thiên ra làm gì có người thứ hai chứ!”
“Đáng tiếc, đúng ra tôi phải nhận ra cậu sớm hơn!”
Bên trong quán bar Đường Triều, đó là lần đầu tiên Diệp Thiên và Cận Vô Trần gặp nhau, nhưng khi đó, Diệp Thiên đã tự phong bế sức mạnh của mình, dồn tu vi toàn thân vào trong cơ thể khiến cho Cận Vô Trần không thể cảm nhận được, nên ông ta không thể biết được tu vi thực sự của Diệp Thiên.
Còn lúc này Diệp Thiên giải hóa giải phong ấn, ông ta có thể cảm nhận được nguồn sức mạnh tuôn trào như biển lớn trong cơ thể cậu, đây chính đối thủ mà ông ta muốn tìm kiếm.
“Xem ra trận chiến hôm nay giữa ông và tôi khó có thể tránh khỏi rồi!”
Diệp Thiên nhếch miệng cười, để lộ ra hàm răng trắng tinh.
“Câu hỏi này, cậu sớm đã có câu trả lời, sao phải hỏi tôi chứ?”
Cận Vô Trần thản nhiên nói: “Cậu giết Cận Ức Trần, khiến cho sự tín nhiệm của nhà họ Cận ở cảng đảo giảm đi một nữa, giờ lại đánh bại người bảo hộ của chúng tôi, trận chiến này lẽ nào còn gì để nói sao?”
Hai người nói trong không gian, những người xung quanh không dám lên tiếng, thậm chí còn không cả dám thở. Họ hoàn toàn nép qua một bên. Khí thế của Diệp Thiên và Cận Vô Trần bao trùm toàn bộ khuôn viên.
“Tôi biết trận chiến giữa ông và tôi khó tránh nhưng không ngờ lại tới nhanh như vậy!”
Đôi mắt Diệp Thiên rực lửa, cậu nghiêm túc nói: “Lần trước, trong quán bar ông giúp tôi một lần, tôi nợ ông!”
“Lần này, tôi sẽ không giết ông!”
Đối với Diệp Thiên mà nói, mỗi một kẻ địch đối đầu với cậu thì ắt phải chết, nhưng Cận Vô Trần đã từng giúp cậu khi còn trong quán bar dù cậu không cần thì đó cũng là tình người cần ghi nhớ.
“Diệp Lăng Thiên, không cần đầu, trận chiến giữa tôi và cậu không cần nể nang gì!”
“Trận chiến này không chỉ phân thắng bại mà còn phân sống chết, Diệp Lăng THiên, tới vịnh Thanh La đi, chiến một trận phân định sống còn!”
Cận Vô Trần không thể hiện nhiều, dưới chân ông ta một luồng khí bạo phát, toàn bộ khuôn viên nhà họ Ngụy rung lên, ông ta giống như hỏa tiễn bay vọt lên không trung vào lao về phía xa.
Mấy người Ngụy Tử Phó đã bao giờ nhìn thấy cảnh tượng đó, ai cũng trợn mắt há mồm giống như nhìn thấy thần tiên vậy.
Diệp Thiên khẽ đanh mắt, sau đó quay qua Nhậm Uyển Doanh, cô gái quật cường này dũng cảm nhìn cậu với ánh mắt không đổi.
Cậu hơi do dự, sau đó trầm giọng: “Nếu cô thật sự muốn hiểu về thế giới của tôi thì tới vịnh Thanh La đi, hôm nay, cô sẽ được nhìn thấy tôi thật sự, và cô cũng sẽ hiểu tại sao tôi và cô không thuộc về cùng một thế giới!”
Cậu vừa dứt lời thì đã không thấy bóng dáng đâu, chỉ thấy một luồng sáng màu xanh lao lên trời và cậu biến mất ngay tại chỗ.
“Lẽ nào…bọn họ đều là thần tiên sao?”
Ngụy Hải và Ngụy Duệ đứng một hồi lâu cũng không thể hoàn hồn. Bọn họ lầm bầm.
“Bọn họ không phải là thần tiên thì cũng cách cái danh hiệu thần tiên không còn xa nữa đâu!”
Ngụy Phó nhìn đăm đăm về phía xa và trầm giọng: “Bọn họ là những người luyện võ nắm giữ sức mạnh hủy diệt trên thế giới này!”
“Đi, chúng ta tới vịnh Thanh La, hôm nay mọi người sẽ được chứng kiến trận chiến mạnh nhất giữa các vương cấp thực thụ!”
Tại vịnh Thanh La, nơi đây lượng cá rất lớn và nhiều, là khu vực tập trung thuyền cá của Càng Đảo và cũng là vùng đất bảo địa cho bọn họ.
Lúc này, vô số thuyền bè đang kéo lưới bên bờ vịnh, bầu trời vốn trong xanh, sóng lặng trời êm, bỗng đột nhiên gió dữ nổi lên, sóng biển bắt đầu cuồn cuộn dâng lên tới tận trời.
Ngư dân nháo nhào kinh ngạc, bọn họ ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một luồng sáng màu xanh xuất hiện trên bầu trời, sau đó hóa thành một bóng hình.
“Đó là gì vậy?”
Vô số người chỉ trỏ cảm thấy kinh hãi giống như nhìn thấy thần tiên vậy.
Đúng lúc này, có thêm một luồng sáng màu lam nữa quét tới và đáp xuống trước bóng hình kia. Một người thanh niên bước ra trong dáng vẽ đĩnh đạc giống như một cây thương dài vườn thẳng lên trời cao.
“Cận Vô Trần, ông đã quyết tâm thì trận chiến này tôi sẽ không nương tay nữa, chỉ có kẻ thắng mới được rời khỏi đây.
Diệp Thiên ngước nhìn bằng đôi mắt lạnh lùng. Lúc này những dáng vẻ bình thường của cậu đã không còn, cậu đã trở lại là Diệp Lăng Thiên bá đạo khắp thiên hạ.
“Tốt lắm!”
Cận Vô Trần mỉm cười, không hề giống đối diện với một kẻ thù mà giống như là đối diện với một người bạn cũ lâu ngày không gặp.
“Vụt!”
Những ngư dân đứng dưới đều không biết xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy tiếng nổ vang lên trong không trung, luồng sáng màu xanh lam và xanh lá nhạt đụng độ, sau đó nguồn sức mạnh như sóng trào dâng lên lan ra bốn phía.
Vô số thuyền cá như gặp phải sóng dữ không ngừng lắc lư, rồi dạt ra vị trí hàng trăm mét không thể nào tiếp cận được vào vị trí trung tâm của hai luồng sức mạnh kia.
Đầu bờ vịnh Thanh La, Ngụy Phó dẫn theo mấy người Nhậm Uyển Doanh, Ngụy Tử Phó đang đứng trên một chiếc du thuyền nhỏ.
Đám đông nhìn trân trân lên không trung và đơ hết người. Nhậm Uyển Doanh thì không cả chớp mắt, cô ta cứ nhìn luồng sáng màu xanh trên không trung mà bỗng cảm thấy dâng lên nỗi sợ hãi.
Lúc này, cuối cùng cô ta đã hiểu ra người đàn ông mà mình thích bất phàm như thế nào.
Ngày hôm nay nếu được ghi chép truyền lại cho thế hệ sau thì sẽ được gọi là 'cuộc chiến vương cấp đỉnh phong'.
“Ầm!”
Hai luồng sức mạnh giao thoa giữa không gian, từ xa nhìn tới giống như hai cơn lốc xoáy cực mạnh đang va chạm vào nhau.
Cú đấm trông vô cùng binh thường nhưng lại như cả ngọn núi bổ xuống mang theo sức mạnh kinh hồn ập xuống cả thành phố. Một chưởng đủ để đánh sụp cả một tòa nhà cao tầng.
Cơ thể Cận Vô Trần phát ra ánh sáng nhàn nhạt, ông ta vung tay, không hề né tránh và cũng tung ra một chưởng.
“Rầm!”
Hai nắm đấm va chạm liên tiếp trong không gian. Mỗi một đợt tấn công thì sóng biển đều dâng lên hàng trăm mét giống như bị dội bom vậy.
“Lãm Thiên Chùy!”
Cận Vô Trần đập mạnh xuống, Diệp Thiên đã phong bế sức mạnh quá lâu nên nhất thời không thể nào khởi động lại sức mạnh bèn đạp chân về sau.
Cận Vô Trần hét lên, hai tay tạo thành thế ôm trước ngực, vô số nguyên khí được lực của chân nguyên dẫn nhập, hút vào trước ngực ông ta, sau đó, hai tay ông ta mở rộng, cơ thể nhảy lên tầm chục thước và giáng mạnh nguyên khí xuống dưới.
Từng lớp không khí và nguyên khí dồn dập tạo thành một lực nguyên khí to tầm chục thước, rồi thành trăm thước và tạo thành một cái búa khổng lồ.
Đây chính là tuyệt kỹ mà Cận Vô Trần tạo ra – Lãm Thiên Chùy.
“Ầm!”
Cái búa khổng lồ đập xuống, mặt biển hõm xuống tạo thành một cái hố khổng lồ, Diệp Thiên ở bên dưới, áo quần bay phần phật, đôi mắt trở nên lẫm liệt.
Tay trái cậu ôm lấy cổ tay phải, khẽ cử động, tiếng xương cốt vang lên sau đó cậu giương cú đấm đấm thẳng vào trung tâm của chiếc búa to khổng lồ kia.
“Rầm!”
Phản ứng năng lượng thuận theo vị trí tiếp xúc khiến cho gió nổi cuồn cuộn, bật ngược lại. Một bóng hình từ dưới chiếc búa nguyên khí bật lại phía sau, trượt dài trên mặt biển sau đó mới có thể đứng vững. Đó chinh là Diệp Thiên.
Diệp Thiên giơ nắm đấm, một vết thương màu trắng nhạt hiện ra trên tay cậu.
Phệ Thiên Chi Thể của cậu đã đạt tới đỉnh phong, mặc dù vẫn còn một khoảng ách nữa mới tới Phệ Thiên Bảo Thể nhưng sức kháng cự của nó cũng vô cùng hiếm gặp rồi. Dù có là một quả bom tấn công thì cùng lắm cũng chỉ có thể khiến cậu bị thương, dù là bom hạt nhân thì cậu cũng có thể sống sót trong vùng nhiệt độ cao ngút trời và khi giao đấu với con người thì cậu chưa bao giờ từng bị thương.
Vậy mà lúc này, khi lần đầu tiên giao đấu với Cận Vô Trần thì đã khiến cậu bị thương ở tay, có thể thấy sức mạnh của Cận Vô Trần thật đáng sợ.
“Cơ thể rắn chắc, khí tức cực mạnh, chân nguyên dồi dào, cửu vương chín sao đúng là danh như lời đồn!”
Diệp Thiên khẽ cảm thán, đây là lần đầu tiên cậu phải khen ngợi khi giao đấu với người khác.
Với cảnh giới tu vi hiện tại của Cận Vô Trần thì có thể nói đã là vương cấp đỉnh phong rồi. Trừ khi có người vượt qua cả vương cấp, nếu không, chắc chắn ông ta sẽ được gọi là vô địch thiên hạ, cách cảnh giới vương cấp siêu thoát còn có một bước chân nữa mà thôi.
Người đương thời, ngoài Long Hoàng, mười sáu vị thẩm phán vương của viện trọng tài, chủ nhân La Võng ra thì hầu như không ai có thể địch nổi.
Có thể nói, Cận Vô Trần đã đứng ở vị trí mà không ai có thể tưởng tượng, đứng trên toàn bộ thế giới.
“Diệp Lăng Thiên, hàng trăm năm qua tôi đã trải qua vô số nguy hiểm, chiến đấu với vô số vương cấp ẩn thế. Dù là Huyết tộc, Lang nhân tộc, Nhật Quốc thần xã, Ai Cập hay là Pháp lão hộ vệ thì tôi cũng từng giao đấu, nhưng chưa bao giờ phải nếm mùi thất bại!”
“Vương cấp chết dưới Lãm Thiên Chùy của tôi hàng trăm năm trước không dưới 20 người, Lãm Thiên Chùy là được tôi luyện hàng nghìn năm, đạt tới đỉnh phong, vậy mà không ngờ cậu lại có thể chặn được nó mà không hề hấn gì, thật xứng với danh hiệu ‘đế vương bất bại’".
Cận Vô Trần để lộ vẻ tán thưởng giống như lần đầu gặp Diệp Thiên trong quán bar, chỉ có điều hiện tai hai người đang đứng ở hai vị trí đối lập, là kẻ thù không đội trời chung.
Nhưng một giây sau, ông ta bỗng chuyển giọng, đôi mắt ánh lên sát ý, trông đanh lại khiến không gian như ngập tràn mùi máu.
“Nhưng dù cậu có mạnh như thế nào thì tôi của hiện tại cũng không phải là người mà vương cấp có thể ngăn lại. Hôm nay tôi sẽ phá vỡ thần thoại bất bại của cậu, lấy lại danh dự cho nhà họ Cận!”
Ông ta vừa dứt lời thì áo bỗng bay lên dù không có gió, chân nguyên trỗi dậy, cả một nửa bầu trời bị nhuốm trong màu xanh nhạt, sóng biển cuộn trào.
Diệp Thiên đạp chân, khuôn mặt lạnh lùng, nở nụ cười nhạt sau đó là bật cười thành tiếng vang khắp bốn hướng.
“Haha!”
Diệp Thiên ngửa cổ cười điên cuồng, sau đó cúi đầu với đôi mắt rực lửa.
“Thú vị lắm, thực sự hết sức thú vị!”
Cậu nhìn chăm chăm Cận Vô Trần. Dù là cơ thể, tinh thần hay chân nguyên của Cận Vô Trần thì đều hợp nhất, không còn nghi ngờ gì nữa, có thể nói chỉ thiếu chút nữa thôi là ông ta vượt qua cả vương cấp. Dù là cậu thì cũng có thể cảm nhận thấy áp lực cực lớn, đây là lần đầu tiên cậu được chứng kiến.
Nhưng áp lực càng lớn thì sức chiến đấu của cậu càng mãnh liệt.
“Tôi im hơi lặng tiếng một tháng là vì muốn trở về cuộc sống bình thường, trải nghiệm sự bình thường. Thật không ngờ, ngày đầu tiên khi tôi giải phóng sức mạnh thì lại gặp phải cao thủ như ông!”
Cậu khẽ siết tay, một ngọn lửa bùng lên, ngọn lửa cháy mạnh, tạo thành một quả cầu lửa bao trọn nắm đấm của cậu.
“Vì vậy chỉ có đưa ra bản lĩnh thực sự và giết chết ông thì mới là coi trọng ông!”
Đôi mắt Diệp Thiên cháy rực, một tiếng hét xuyên tận mây xanh.
“Phệ Thiên Diệm Long Quyền!”
Cậu vung tay, Phệ Thiên Long Diệm ôm trọn nắm đấm tạo thành một con rồng lửa gầm gừ lao về phía trước, biển nước xung quanh không khác gì cái nồi nước hầm bốc hơi ngùn ngụt.
“Vụt!”
Con rồng lửa dài hàng chục thước uốn lượn mang theo sức chiến đầu kinh hồn và sức nóng không tưởng.
Cận Vô Trần khẽ nheo mắt, từ con rồng lửa, ông ta có thể cảm nhận được sức hủy diệt đang ập tới.
“Ngọn lửa mạnh quá!”
Ông ta khẽ kêu lên, hai tay vung mạnh tạo thành một kết ấn chân nguyên.
“Mật tông đại thủ ấn!”
Đây là tuyệt kỹ Tây Vực trong một lần ông ta đi tới đó, ở trong cung điện Potala, khi đấu cao thủ vương cấp Hồng Nhật pháp vương của Mật tông và học được từ người này. Mặc dù tu vi của Hồng Nhật pháp vương không bằng ông ta nhưng Mật tông đại thủ ấn thì có thể là là một trong những tuyệt kỹ mạnh hàng đầu.
Chân nguyên từ trên trời giáng xuống, không gian vang lên tiếng kêu vụt vụt, vô số khí lưu bị nổ tung, ban đầu thủ ấn chỉ to tầm hơn chục thước, sau đó là bao phủ khắp không gian giống y như một quả núi nhỏ.
Con rồng lửa từ dưới lao lên, vô số tia lửa bắn ra và lao thẳng về phía thủ ấn.
“Ầm!”
Phệ Thiên Long Diệm có vẻ như là bất diệt, vạn vật đều có thể bị nó đốt. Trong nháy mắt, thủ ấn kia bị con rồng lửa xâm nhập và bị thu nhỏ còn có một nửa.
Thế nhưng thủ ấn không hề bị phá vỡ, từng đường phù văn từ hai tay của Cận Vô Trần được tạo ra, không ngừng gia trì cho thủ ấn khiến cho Phệ Thiên Long Diệm không thể xâm nhập được thêm nữa. Từ đầu tới cuối, thủ ấn giống như bức tường thành ngăn phía trước ông ta.
“Ầm!”
Tiếng nổ nặng nề vang lên, thủ ấn và quyền lửa cùng tản ra, mặt biển dâng trao.
Cận Vô Trần khẽ dao động đôi mắt. Ban đầu động tác của Diệp Thiên còn hơi gượng nhưng lúc này ông ta đã có thể cảm nhận được sức mạnh thâm sâu khó lường, càng lúc càng mạnh của cậu.
Cảm nhận được sức bật của Diệp Thiên, sát ý trong mắt ông ta càng lúc càng mãnh liệt hơn. Diệp Thiên còn trẻ như vậy mà đã có sức mạnh đáng sợ như thế. Nếu như cho cậu ta tầm mười năm nữa thì không biết là sẽ đạt tới cảnh giới nào?
Sự uy hiếp khủng khiếp như vậy, ông ta nhất định phải giết, trong cuộc chiến vương cấp, chỉ có ông ta là số một!
“Keng!”
Tiếng kiếm vang khắp không gian. Trong tay Cận Vô Trần, một thanh kiếm hiện ra, sau đó tạo thành một cây kiếm dài.
Mọi người đều biết nhà họ Cận dùng võ đạo trấn nhiếp Cảng Đảo. Trong lịch sử, nhà họ Cận từng xuất hiện không ít cao thủ, nhưng ông tổ của nhà họ Cận là người độc nhất vô nhị vì thứ mà ông ta mạnh nhất không chỉ có võ đạo và pháp thuật mà còn có cả kiếm đạo.
“Thanh kiếm này tên là Hàm Quang, hôm nay tôi sẽ dùng nó để giết cậu!”
“Kiếm này tên là Hàm Quang! Hôm nay, tôi sẽ dùng nó chém cậu!”
Cận Vô Trần cầm trường kiếm trong tay, dưới ánh nắng rọi xuống, thanh kiếm cổ trong tay ông ta như bị giấu đi, không thể nhìn thấy, tựa như chỉ có chuôi kiếm mà không có lưỡi kiếm.
Sự lạnh lẽo thể hiện từ trong đó lại thể hiện đây là một thần khí vô cùng bén nhọn, chém sắt như chém bùn!
“Đó là, kiếm Hàm Quang?”
Ánh mắt Ngụy Phó sâu xa, miệng kinh ngạc hô lên.
Mặc dù ông ta cách rất xa hai người Diệp Thiên và Cận Vô Trần, nhưng với thị lực cao thủ chí tôn võ thuật của ông ta thì vẫn có thế nhìn thấy rõ ràng, thanh kiếm này biến mất dưới ánh mặt trời, lưỡi kiếm trong suốt, tựa như không hề tồn tại, giống hệ như kiếm Hàm Quang được ghi chép trong sách cổ.
“Ông nội, cái gì là kiếm Hàm Quang?”
Ngụy Tử Phó tuy không phải võ giả, nhưng cũng biết ít nhiều, cũng có chút tò mò về kiếm Hàm Quang.
Ngụy Phó chưa trả lời, trong lòng lại đang nhớ lại ghi chép trong sách cổ ông ta đã từng thấy.
Tọa vong hàm quang, nhìn thì không thể thấy, chuyển động thì không thể tiếp xúc gì, mờ mịt vô biên, xuyên qua mà không có cảm giác!