Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh





Diệp Thiên quay đầu lại nhìn thấy Cố Giai Lệ và Tiếu Văn Nguyệt. Ngay sau đó, cậu tiến lên phía trước, bước này dựa vào không khí mà vượt đến nửa cây số, đứng trước mũi thuyền của họ.





“Hai người vất vả rồi!”






Tuy không biết cụ thể xảy ra chuyện gì nhưng nhìn thần sắc của hai người con gái ấy, cậu cũng biết lúc mình chìm dưới đáy biển kia, bọn họ ắt hẳn đã chịu khổ nhiều rồi.





“Bọn em không sao, nhưng anh hùng Diệp Lăng Thiên của bọn em không sao thì thật tốt quá rồi!”





Tiếu Văn Nguyệt từ trước đến giờ đều lạnh lùng, hiếm khi cười đùa này nhìn thấy Diệp Thiên bình an trở về, gánh nặng trong lòng cũng coi như được gỡ bỏ.





“Anh Diệp Thiên, chào mừng quay về!”







Cố Giai Lệ thì lại khóc sướt mướt, cố gắng nở nụ cười, không muốn để bản thân khóc thành tiếng.





Diệp Thiên tiến lên trước, vươn tay khẽ vỗ lên vai hai người.





“Trên biển này không được an toàn, các em về Hoa Hạ trước đã!”





“Đợi anh giải quyết xong mọi chuyện sẽ tới tìm các em ôn chuyện!”





“Anh vẫn phải tìm người để đòi nợ đã”.





Cậu nói xong, ánh mắt liếc về phía những người còn lại trên thuyền.





“Đưa hai cô ấy trở về thành phố biển Hoa Hạ an toàn. Nếu như họ gặp chuyện, tôi sẽ tìm đến các người!”





Dứt lời, Diệp Thiên cũng rời đi ngay. Ánh sáng màu xanh lam phủ quanh cơ thể cậu vụt thẳng lên trên trời xa xăm.





Những người trên thuyền sau một hồi im lặng, lần lượt quỳ xuống đất bái phục cứ như đã gặp được thần linh.





Bọn họ cuối cùng cũng phản ứng lại được, siêu nhân lam quang đụng độ với hạm đội thứ ba Hợp chúng quốc vừa mới hồi sinh!











Sa mạc Bắc Phi là nơi ít người đến, hiếm người sinh sống, nguồn nước gần như cạn kiệt. Ngày nay, môi trường ngày càng trở nên tồi tệ và gần như trở thành nơi chết chóc.





Nhưng ở đây cũng có nhiều bảo vật bị chôn dưới lớp cát vàng. Đó đều là những thứ còn sót lại sau cái chết của những người đi trước muốn vượt qua sa mạc này. Cũng sẽ có vài người có kiến thức sinh tồn nơi hoang dã sẽ đến đây để đãi vàng, tìm báu vật. Những người như vậy được dân ở đây gọi là người đãi cát.





Trên sa mạc Gobi có một đoàn lạc đà đang di chuyển chậm chạp, trong đó có tám người, đều mang theo nguồn nước. Mà trên lưng lạc đà lại mang theo bao nhiêu đồ trang sức vàng bạc, châu báu. Bọn họ chắc hẳn là người đãi cát, hơn nữa lần này còn thu hoạch được bội thu.





“Cứ đi tiếp theo khoảng một cây nữa, chắc đấy là cung điện Takrassa. Mọi người cố gắng lên!”





Người dẫn đầu cổ vũ những thành viên đi phía sau. Những người khác lớn tiếp hưởng ứng. Chính vào lúc này, một tiếng nổ lớn vang lên.





“Hả? Chuyện gì thế?”








20220328030510-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK