Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Trường Hà ngồi ở vị trí đầu, không ngừng thay đổi ánh mắt.

Khi biết Diệp Thiên là Diệp tiên sinh ở tỉnh Xuyên, chủ tịch của Tập đoàn Lăng Thiên, ông ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc, sau đó thì cực kì hối hận vì những lời mình đã nói ở trong thư phòng.

Gì mà Diệp Thiên không đủ tư cách, không đủ đẳng cấp, đúng là chuyện nực cười.

Diệp Thiên chưa tới hai mươi tuổi đã thống lĩnh cả tỉnh Xuyên, sở hữu một tập đoàn lớn mạnh giá trị thị trường gần trăm tỷ. Thành tựu như vậy thì dù là cậu ấm hàng đầu tỉnh Vân Lạc Tư Đồ, hay Hứa Thuần Canh có bối cảnh quân đội, ai có thể so sánh với Diệp Thiên?

Bọn họ có thành tựu như bây giờ nói trắng ra đều là nhờ ô dù của bố mẹ, còn Diệp Thiên lại tự mình bước lên đỉnh, trông xuống tỉnh Xuyên, nắm trong tay tài sản trăm tỷ. Thành tựu như vậy cho dù là bố của Lạc Tư Đồ, Hứa Thuần Canh cũng không bằng.

Cố Giai Lệ có quan hệ như vậy với Diệp Thiên, chưa biết chừng sau này hai người thân thiết hơn, cũng có khả năng sẽ trở thành người yêu vợ chồng. Tiêu Trường Hà có đứa cháu rể như vậy, trong thế hệ trẻ ở Hoa Hạ e rằng cũng là một trong những người mạnh nhất, thậm chí là không ai hơn được.

Nhưng những lời ông ta đã nói ở thư phòng chắc chắn đã làm Diệp Thiên thất vọng về ông ta, trong lòng có khúc mắc về nhà họ Tiêu, làm sao ông ta không hối hận được?

“Haizz!”.

Nghĩ đến chuyện Diệp Thiên đã làm tối nay, Tiêu Trường Hà lại thở dài. Nếu ông ta biết được thân phận của Diệp Thiên sớm hơn, chắc chắn có thể ngăn chặn được bi kịch, sẽ không náo loạn đến nông nỗi này.

Bây giờ Lạc Tư Đồ đã bị Diệp Thiên đánh gãy hai chân hai tay, Hứa Thuần Canh cũng bị Diệp Thiên đánh bị thương nặng, mười mấy người ở đó đều nhìn thấy rõ ràng, nhân chứng vật chứng đầy đủ. Nhà họ Lạc và nhà họ Hứa chắc chắn sẽ xem Diệp Thiên là kẻ địch số một, dốc hết sức trả thù.

Một khi nhà họ Lạc và nhà họ Hứa hợp tác với nhau, uy lực chắc chắn sẽ mạnh mẽ như dời núi lấp biển, gió bão càn quét.

Hai nhà đó hợp tác thì dù là nhà họ Tiêu dòng dõi tướng lĩnh quân đội cũng phải cân nhắc, nhượng bộ mấy phần. Đây mới là chuyện khiến Tiêu Trường Hà đau đầu nhất.

Vốn dĩ nhà họ Tiêu xem như đã câu được một chàng rể vàng độc môn. Tuy Diệp Thiên và Cố Giai Lệ không phải quan hệ đó, nhưng suy cho cùng cậu cũng là con nuôi của Tiêu Hà. Trong tương lai, nhà họ Tiêu chỉ cần thân thiết với Diệp Thiên, hai bên hợp tác thì nhà họ Tiêu sẽ càng lớn mạnh.

Nhưng bây giờ, vì chút bất cẩn của ông ta mà dẫn đến Diệp Thiên chọc giận nhà họ Lạc và nhà họ Hứa đang lúc cường thịnh. Bây giờ chuyện đã xảy ra không thể thu dọn, ông ta chỉ có thể âm thầm hối hận.

Đúng lúc đó, hộ vệ ở ngoài cửa bước nhanh vào, gật đầu với ông ta.

“Về rồi sao?”.

Tiêu Trường Hà lo lắng đứng dậy, dẫn đầu bước ra ngoài.

“Đi thôi, chúng ta đi gặp chủ tịch của Tập đoàn Lăng Thiên!”.

Diệp Thiên vừa về đến phòng khách của nhà họ Tiêu, đang định đi ngủ thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

Cửa mở ra, Tiêu Trường Hà đứng ở ngoài cửa, sau lưng là người hộ vệ mặt mày cứng nhắc lạnh lùng.

“Ông Tiêu!”.

Diệp Thiên không cảm thấy bất ngờ. Dù sao cậu cũng đã đánh gãy hai tay hai chân của Lạc Tư Đồ, làm Hứa Thuần Canh bị thương nặng ngay trước mặt mọi người, bây giờ một nửa Côn Thành đều đã chấn động vì chuyện này. Tiêu Trường Hà tìm đến cửa đương nhiên không nằm ngoài dự liệu.

Cậu xoay người vào phòng, Tiêu Trường Hà và hộ vệ đi theo vào đứng ở nơi cửa.

Tiêu Trường Hà ngồi đối diện với Diệp Thiên trên bàn tròn, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên, đột nhiên chắp tay với cậu.

“Diệp tiên sinh, trước kia là tôi không biết nhìn người, đã nói những câu không đúng, mong cậu rộng lòng tha thứ”.

Đây vẫn là lần đầu tiên trong đời vị cựu thống soái quân đội này nhận lỗi với một người đáng tuổi cháu.

Khi ba chữ “Diệp tiên sinh” được nhắc đến, Diệp Thiên lập tức hiểu ra Tiêu Trường Hà đã điều tra thân phận của cậu.

Cậu lập tức xua tay, đè cánh tay của Tiêu Trường Hà xuống.

“Ông Tiêu, ông nặng lời rồi. Ông là bố của cô Tiêu, theo vai vế thì cháu còn phải gọi ông là ông ngoại”.

Tiêu Trường Hà thả lỏng cánh tay, thổn thức trong lòng. Dù bây giờ gặp lại Diệp Thiên, ông ta vẫn không dám tin chàng trai trẻ tuổi trông bình lặng này lại là Diệp tiên sinh thống lĩnh tỉnh Xuyên, nắm trong tay tài sản trăm tỷ.

“Cậu là con nuôi của Tiểu Hà, không ngại tôi gọi cậu một tiếng Tiểu Thiên chứ?”.

Tiêu Trường Hà khách sáo hỏi.

Diệp Thiên lập tức gật đầu, trong vô hình, khoảng cách giữa hai người đã được kéo gần lại.

Tiêu Trường Hà không hổ là xuất thân quân nhân, chỉ hàn huyên với Diệp Thiên mấy câu đã đổi đề tài.

“Tiểu Thiên, chuyện tối nay cậu định ứng phó thế nào?”.

Ánh mắt ông ta trở nên nghiêm nghị, có vẻ nghiêm trọng.

“Cậu đã đánh gãy chân tay của Lạc Tư Đồ, làm Hứa Thuần Canh bị thương nặng. Bố của hai người đó đều cưng chiều con cái, nay con trai bị thương, chắc chắn họ sẽ dốc hết sức trả thù”.

“Nhà họ Lạc từ một huyện nhỏ mà đạt đến trình độ xếp hạng ba ở tỉnh Vân chỉ trong vòng mười mấy năm, bố của Lạc Tư Đồ là Lạc Minh Thư có sức ảnh hưởng rất lớn”.

“Tập đoàn thương mại Viễn Thư do ông ta sáng lập nắm giữ lưu vực ba tỉnh, việc kinh doanh trải khắp cả nước, thậm chí ra đến nước ngoài. Ông ta quen biết với vô số quan chức, quan trọng nhất là em rể của ông ta Hồ Khang Thọ”.

“Đó là lãnh đạo cấp cao ở tỉnh Vân này!”.

“Còn nhà họ Hứa, Hứa Lương bố của Hứa Thuần Canh là Đại tá của quân đội tỉnh Vân, gần với trung tâm quyền lực, rất giỏi giao thiệp, mối quan hệ trong quân đội rất rộng. Nghe nói trong vòng hai năm có hi vọng thăng lên Trung tướng, thậm chí mười năm sau có thể sẽ tiến thêm một bước, tiền đồ vô hạn!”.

“Ông ta hơn bốn mươi tuổi mới có đứa con trai này, xem cậu ta như châu báu. Nếu biết Hứa Thuần Canh bị thương, ông ta chắc chắn sẽ truy cứu đến cùng, thậm chí không ngại dùng sức mạnh quân đội”.

“Hai nhà này mà hợp sức, cho dù là nhà họ Tiêu cũng phải giật gấu vá vai. Chuyện tối nay cậu cũng hơi xốc nổi rồi”.

Diệp Thiên im lặng nghe xong cũng có chút bất ngờ. Cậu không ngờ đằng sau nhà họ Lạc và nhà họ Hứa lại có bối cảnh quan hệ phức tạp như vậy.

Một người là Đại tá có thể thăng lên Trung tướng trong vòng hai năm, một người là lãnh đạo cấp cao của tỉnh Vân, sức ảnh hưởng này đúng là núi lớn đè đầu, e rằng đủ để nghiền nát cả tỉnh Vân rộng lớn.

Tiêu Trường Hà quan sát sắc mặt của Diệp Thiên, ông ta cứ tưởng Diệp Thiên sẽ thay đổi sắc mặt, nhưng cậu lại khẽ cười.

“Một người là lãnh đạo cấp cao, một người là chỉ huy cấp tướng tương lai, vậy thì đã sao?”.

Diệp Thiên không hề biến sắc: “Nếu bọn họ thật sự muốn đến trả thù, cháu tiếp bọn họ là được”.

Tiêu Trường Hà nghe vậy lập tức nhíu mày. Ông ta nói những điều này là để Diệp Thiên đề phòng, chuẩn bị sẵn sàng, nhưng bây giờ xem ra cậu không hề để ý, giống như những người đó chỉ là nhân vật nhỏ bé, khiến ông ta âm thầm bất mãn.

Theo ông ta thấy, Diệp Thiên càn quét tỉnh Xuyên, nắm trong tay Tập đoàn Lăng Thiên, thiếu niên đắc chí nên khó tránh sinh ra kiêu ngạo, mất đi sự phán đoán chuẩn xác nhất.

Ông ta nghiêm nghị nói với Diệp Thiên: “Tiểu Thiên, lần này tôi đến đây là để bàn chính sự với cậu”.

“Ngày mai là tiệc mừng thọ của tôi, nhà họ Lạc và nhà họ Hứa cũng sẽ đến, lúc đó bọn họ chắc chắn sẽ gây khó dễ cho cậu ở buổi tiệc”.

“Tôi có thể nói rõ với cậu, về nhà họ Lạc và nhà họ Hứa, nhà họ Tiêu tôi có thể ra mặt giúp cậu chống lại một nhà, nhưng nhà còn lại thì cậu phải tự mình đối phó, cậu thấy thế nào?”.

Tiêu Trường Hà dứt lời, Diệp Thiên tỏ ra hơi bất ngờ. Ngay cả hộ vệ ở sau lưng Tiêu Trường Hà cũng biến sắc.

Ông ta hoàn toàn không ngờ, Tiêu Trường Hà đến đây lần này là để ra mặt giúp Diệp Thiên.

Ánh mắt Diệp Thiên đầy vẻ sâu xa, càng đánh giá cao Tiêu Trường Hà.

Với cục diện thế này, đứng ở vị trí của Tiêu Trường Hà đương nhiên không giúp bên nào mới là hành động sáng suốt. Nếu nhà họ Tiêu không cẩn thận đứng về bên thế yếu, đồng nghĩa sẽ dâng ra lợi ích của nhà họ Tiêu.

Một khi nhà họ Tiêu đứng về phía Diệp Thiên thì sẽ trở mặt với cả nhà họ Lạc và nhà họ Hứa. Diệp Thiên không ngờ ông cụ gần bảy mươi tuổi này lại quả quyết, đánh cược tất cả vào cậu như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK