Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hừ, gia chủ nhà họ Ngụy, xem ra đứa con mà ông dạy dỗ cũng chẳng ra làm sao nhỉ!”



Cận Ức Trần lạnh lùng nhìn Ngụy Tử Phó: “Cậu ba nhà họ Ngụy nghe nói là ăn chơi lắm, cả ngày chỉ biết vờn hoa bắt bướm, hôm nay xem ra đúng là thật!”




“Trước khi cậu làm gì thì dường như chẳng bao giờ chịu động não nhỉ. Cậu có biết cậu xé bỏ tờ đơn gia nhập hội do đích thân nhà họ Cận phát ra thì có nghĩa là gì không?”



Cận Ức Trần vừa dứt lời thì bước tới trước một bước.



Ngụy Chuy run rẩy, vô thức đứng ra trước chặn Cận Ức Trần lại, nhưng Cận Ức Trần chỉ vỗ một cái, một bóng hình màu xanh tạo thành luồng sức mạnh lao tới đánh văng Ngụy Chuy khiến ông ta bay bật ra bãi cỏ gần chục mét.



Tu vi đã gần đạt tới tông tượng như Ngụy Chu bỗng nôn ra máu, cảm thấy kinh hãi. Trước cửa, Cận Ức Trần đã đứng ngay cạnh Ngụy Tử Phó.




“Cậu xé rách tờ đơn do nhà họ Cận gửi, điều đó có nghĩa cậu không coi sự uy nghiêm của nhà họ Cận ra gì!”



“Quỳ xuống!”



Cận Ức Trần đanh mắt, một luồng sức mạnh vô hình dâng lên, mấy người Nhậm Uyển Doanh tái mặt, khí thế của Cận Ức Trần còn khủng khiếp hơn cả khí thế mà tối qua Nam Liệt phóng ra trong quán bar Đường Triều nữa.



Ngụy Tử Phó không phải là người luyện võ, bị nguồn khí thế quá mạnh trấn nhiếp thì chỉ tái mặt và bỗng dấy lên sự sợ hãi.



Nhưng vì niềm kiêu hãnh của nhà họ Ngụy mà cậu ta nghiến chặt răng, cố gắng đứng thẳng và chống lại sự uy hiếp của một vị chí tôn.



“Nhà họ Cận chỉ bá đạo ở Cảng Đảo mà thôi, có gì mà lẫm liệt, uy nghiêm chứ!”



Khi Ngụy Tử Phó sắp không chịu nổi sức ép từ Cận Ức Trần thì giọng nói của Diệp Thiên vang lên. Cận Ức Trần chuyển sụ chú ý, cũng lúc này, Ngụy Tử Phó cảm thấy áp lực được giảm đi nhiều.



Cận Ức Trần nhìn về phía Diệp Thiên, đánh giá người thanh niên lạ mặt và nói với vẻ khinh thường: “Cậu có biết mình vừa nói gì không?”



Nhà họ Cận trong mắt anh ta luôn là vô thượng, Diệp Thiên lại ăn nói bất kính như vậy khiến anh ta sớm đã nổi lên sát ý.



“Nhà họ Cận đứng trên cao lâu quá rồi, không được nếm mùi của sự thất bại, tôi rất hi vọng được chứng kiến khi nhà họ Cận rơi xuống thì các người sẽ có biểu cảm như thế nào?”



Diệp Thiên không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ cầm một hoa quả trên tay.



Mấy người Ngụy Hải kinh hãi. Sự đáng sợ của Cận Ức Trần, bọn họ đều từng được lĩnh giáo, vậy mà lúc này Diệp Thiên còn dám đứng ra chống lưng cho người anh em của mình sao?



Nhậm Uyển Doanh khẽ giật mình, biểu cảm lúc này của Diệp Thiên bình tĩnh giống y như đêm cậu đối mắt với Nam Liệt và Triệu Lạc Sơn vậy.



Những người có mặt, chỉ có Kỷ Nhược Tuyết là không hề sợ hãi.



Cô ấy gần đây bận rộn việc tổ chức đêm hội âm nhạc nhưng những thông tin liên quan tới Diệp Thiên thì cô gái không bao giờ bỏ qua.



Diệp Thiên ngông cuồng khắp thiên hạ, đến ngay cả máy bay chiến đấu siêu thanh còn bị hạ gục thì sao lại có thể sợ một Cận Ức Trần cỏn con được chứ?
1647061363837.png

Cận Ức Trần đã coi Diệp Thiên là một kẻ chán sống. Anh ta nâng tay, một luồng sức mạnh dâng lên, năm ngón tay như những mũi nhọn sắc bén cào về phía đỉnh đầu của Diệp Thiên.



Cú cào nếu mà giáng xuống thi đầu cậu chẳng khác gì một cái vỏ trứng gà yếu ớt sẽ bị vỡ vụn ngay tại chỗ.



“Rầm!”




Khi anh ta định giáng bàn tay mình xuống đỉnh đầu của Diệp Thiên thì lại có một cơn gió điên cuồng khác từ bên trái của Cận Ức Trần ập tới.



Luồng gió này cực mạnh và nặng nề. Cận Ức Trần tái mặt, thu tay về, kéo theo hướng ngược lại, cánh tay giơ lên ngăn chặn sự tấn công của luồng sức mạnh kia.



“Ầm!”




Hai bên tiếp xúc, cơ thể Cận Ức Trần khẽ run lên và lùi về nhau. Anh ta lùi lại tới năm bước, bãi cỏ xuất hiện một vạt lê chân dài thườn thượt.



Một ông cụ mặc áo bào trắng, tay chắp sau lưng nhìn trông khá giống Ngụy Chuy xuất hiện.



“Bố?”



“Ông nội!”



Ba anh em nhà họ Ngụy cùng Ngụy Chuy đều kinh hãi kêu lên.



Cận Ức Trần vẩy cánh tay, ánh mắt âm sầm và trầm giọng:



“Ngụy Phó?”







“Ngụy Phó?”.



Cận Ức Trần vẩy vẩy cánh tay, anh ta dùng quyền đỡ cú vừa rồi khiến tay lúc này vẫn còn tê, đủ thấy được sức mạnh của người ra tay lớn hơn anh ta một bậc.



Nhìn thấy ông lão xuất hiện, anh ta liền nhận ra ngay.



Ngụy Phó, ông cụ nhà họ Ngụy, cao thủ đỉnh cao chí tôn võ thuật duy nhất của nhà họ Ngụy.



“Thì ra là ông Ngụy, nhà họ Cận tôi làm việc mà ông Ngụy cũng muốn ngăn cản sao?”.



Cận Ức Trần tuy xưng hô là “ông Ngụy”, nhưng trong mắt lại không có chút kiêng nể.



“Thế lực nhà họ Cận ngút trời, lại có cao thủ vương cấp trấn thủ, ông già như tôi chỉ là một con kiến, làm sao dám nhúng tay vào chuyện của nhà họ Cận chứ?”.



Ngụy Phó khẽ lắc đầu, khuôn mặt nở nụ cười nói: “Nhưng Diệp Thiên... cậu ấy dù sao cũng là khách của nhà họ Ngụy tôi, cậu Trần lại muốn giết người trong biệt thự nhà họ Ngụy tôi, ông già này đương nhiên không thể khuất mắt trông coi được!”.



Ngụy Phó vừa nói vừa đi đến bên cạnh Diệp Thiên, khoảnh khắc đi đến ngay bên cạnh Diệp Thiên, tư thế đứng thẳng của ông ta hơi cúi xuống, như thể tự nhận thấp hơn Diệp Thiên một bậc vậy.



“Ông Ngụy, ông đừng có nhiều lời!”.



Cận Ức Trần lại mặc kệ, phong độ trước đó cũng không còn nữa.



“Cháu nội ông là Ngụy Tử Phó xé nát thiệp mời gia nhập thương hội của nhà họ Cận tôi, còn thằng cha này lại nói những lời mạo phạm nhà họ Cận, đừng nói là tôi, cho dù là ông tổ chúng tôi ở đây cũng chắc chắn sẽ giết chết bọn họ ngay tại chỗ. Ông dám ngăn tôi thì chính là ngăn cả nhà họ Cận!”.
“Ông chẳng qua chỉ là một đỉnh cao chí tôn võ thuật cỏn con, mạnh hơn tôi một bậc mà thôi. Còn nhà họ Cận tôi, chí tôn võ thuật, cảnh giới siêu phàm, vương cấp đều có cả, chỉ dựa vào nhà họ Ngụy ông mà cũng dám đối đầu với nhà họ Cận tôi?”.




Tuy anh ta có tu vi kém một bậc so với Ngụy Phó, nhưng lại không hề sợ hãi, anh ta có nhà họ Cận đứng phía sau, cho dù có vị siêu phàm đứng trước mặt cũng phải nể anh ta vài phần, ngay đến cả một vị vương cấp bình thường đứng đây, e rằng cũng chưa chắc dám ra tay với anh ta.



Ngụy Phó không hề tức giận, chỉ là giọng nói hơi trầm xuống.



“Cậu Trần, cháu nội tôi vô lễ, điều này tôi thay mặt nó xin lỗi nhà họ Cận với cậu!”.




“Nhưng chỉ vì chuyện này mà phải giết người thì liệu có hơi quá không?”.



Cận Ức Trần cười khẩy, chỉ vào Diệp Thiên: “Cháu nội của ông, tôi có thể nể mặt ông mà tha cho cậu ta một lần, chỉ cần cậu ta quỳ xuống xin lỗi là được, nhưng thằng cha này dám sỉ nhục nhà họ Cận, nói nhà họ Cận sắp suy tàn, tôi muốn giết hắn, không liên quan gì đến ông chứ hả?”.



Anh ta vừa dứt lời, cánh tay khẽ rung, đánh một Thông Bối quyền từ xa, nội lực xuất ngoại hơn mười trượng, đánh thẳng về phía Diệp Thiên.



Ngụy Phó thấy vậy lại đẩy tay ra đỡ trước người Diệp Thiên, một hình chưởng màu vàng nhạt đẩy lùi lực của Thông Bối quyền, lại một lần nữa khiến Cận Ức Trần bị lùi ra sau.



“Ông Ngụy, ông muốn chết sao?”.



Cận Ức Trần hai lần ra tay thất bại, vô cùng tức giận, thế là hét lên.



“Cậu Trần, không thể không nói, tôi thực sự khâm phục sự can đảm của cậu!”.



Ngụy Phó khẽ lắc đầu: “Tôi không hề ngăn cậu, mà là đang cứu cậu đó!”.



“Nếu biết điều thì bây giờ hãy nhanh chóng rời khỏi nhà họ Ngụy, tôi có thể đảm bảo, nếu cậu còn ra tay một lần nữa, thì chắc chắn sẽ chết ngay tại đây, cậu có tin không?”.



Lời nói của Ngụy Phó chắc nịch, khiến trong lòng Cận Ức Trần hơi do dự.



Tuy anh ta cùng là đỉnh cao chí tôn võ thuật giống như Ngụy Phó, nhưng Ngụy Phó bước vào đỉnh cao chí tôn võ thuật nhiều năm, tu vi đã cô đọng hơn, tràn đầy kinh nghiệm chiến đấu, quả thực là có khả năng giết anh ta, cho dù anh ta không tin Ngụy Phó dám giết anh ta, nhưng cũng không thể không suy nghĩ đến sự an nguy của bản thân.



“Được, Ngụy Phó, ông được lắm, nhà họ Ngụy ông từ chối gia nhập thương hội, tôi sẽ về báo cáo lại, đến lúc đó cao thủ nhà họ Cận xuất hiện, tôi xem nhà họ Ngụy ông sẽ ra sao!”.



Cận Ức Trần cũng không dám ra tay tiếp nữa, nhảy vọt qua bức tường cao hàng trục trượng rồi biến mất, chỉ còn lại toàn người nhà họ Ngụy.



“Ông nội, cháu cảm ơn ông!”.


Ngụy Tử Phó vô cùng cảm kích, cậu ta không ngờ một người luôn nghiêm khắc với cậu ta, động một cái là vừa đánh vừa mắng, thế mà lại ra tay bảo vệ anh em của cậu ta.


Ngụy Phó nở nụ cười hiếm có với Ngụy Tử Phó, ông ta vỗ vào vai Ngụy Tử Phó sau đó nhìn về phía Ngụy Chuy.




“Sự việc xảy ra tôi đều tìm hiểu rồi, Tiểu Phó nói rất đúng, thương hội Cận Môn, nhà họ Ngụy chúng tôi không gia nhập được!”.



“Cho dù mất đi tất cả, rời khỏi Cảng Đảo, chúng tôi cũng quyết không làm nô bộc cho nhà họ Cận, thực sự không được thì chúng tôi sẽ rời khỏi Cảng Đảo ngay trong đêm, nhà họ Cận có mạnh đi nữa, lẽ nào còn định truy sát, giết sạch chúng tôi sao?”.








Ông ta nói xong liền xua tay.



“Mọi người đều ở đây một chút, tôi có vài lời muốn nói với ... cậu thanh niên này, không biết cậu thanh niên này có thể rời bước đến phòng làm việc của tôi được không?”.



Người mà Ngụy Phó nói đương nhiên là Diệp Thiên, khi ông ta nhìn về phía Diệp Thiên, ánh mắt hơi khác lạ, giọng nói cũng vô cùng khách sáo, cứ như thể đang đối xử với khách quý vậy.



Điều này khiến người nhà họ Ngụy đều ngạc nhiên, ai cũng biết ông cụ xưa nay nghiêm khắc, nói năng thận trọng, nhất là đối với người trẻ tuổi lại càng nghiêm nghị dạy bảo, nhưng hôm lại lại vui vẻ hòa nhã với một người thanh niên lần đầu đến nhà họ Ngụy, điều này khiến bọn họ đều lấy làm lạ.



Ngụy Tử Phó nhíu mày, chỉ có cậu ta chú ý thấy khi Ngụy Phó nói chuyện với Diệp Thiên, không chỉ là nhã nhặn, mà thấp thoáng trong đó dường như còn có chút sợ hãi, điều này khiến cậu ta cảm thấy khó hiểu.



“Ông đã mời thì đương nhiên phải đi rồi!”.



Diệp Thiên sớm đã có dự cảm, nên gật đầu nói.



“Ha ha, mời cậu Diệp đi lối này!”.



Ngụy Phó làm động tác mời đi, hai người không quan tâm những người còn lại, đi thẳng vào phòng làm việc riêng của Ngụy Phó, khiến những người khác đều ngẩn mặt ra.



Chỉ có Kỷ Nhược Tuyết nghĩ ra điều gì đó, khóe miệng nhếch lên hình vòng cung mờ ám.



“Ngụy Phó xin bái kiến Đế Vương!”.



Vừa vào đến phòng làm việc, Ngụy Phó đóng cửa phòng lại, sau đó lập tức cúi người hành lễ với Diệp Thiên.



Diệp Thiên không hề cảm thấy ngạc nhiên, lúc đầu ở trong biệt thự, cậu đã cảm nhận được Ngụy Phó đã nhận ra cậu.



Tuy số lần cậu lộ diện trước mọi người không nhiều, nhưng mỗi lần đều là kinh thiên động địa, một trận chấn động cả thế giới, các võ giả đứng quan sát trận chiến đều có ấn tượng sâu đậm về dung mạo của cậu, Ngụy Phó là một cao thủ đỉnh cao chí tôn võ thuật, xem ra cũng đã từng đứng quan sát cậu chiến đấu rồi.



“Ông không cần khách sáo, mau đứng lên đi, tôi và Ngụy Tử Phó là bạn thân, tính ra thì tôi là vãn bối của ông!”.


Diệp Thiên mỉm cười, chìa bàn tay ra, Ngụy Phó lúc này mới từ từ đứng dậy.
Ông ta nhìn Diệp Thiên đang mỉm cười trước mặt, trong lòng không khỏi chấn động, ông ta còn nhớ rất rõ, một tháng trước bản thân tình cờ đi qua Lư Thành của tỉnh Xuyên, được tận mắt chứng kiến cuộc đấu gay gắt của Diệp Thiên với sáu vị vương cấp.



Trận đấu đó Diệp Thiên một mình giết sáu người, bộc lộ sức mạnh ngút trời, vô cùng đáng sợ!




Còn Diệp Thiên trước mặt đây lại giống như một sinh viên đại học bình thường, hoàn toàn khác so với khí chất của Diệp Lăng Thiên trấn áp thiên hạ.



“Ông gọi tôi vào phòng làm việc của ông có việc gì không?”.



Diệp Thiên dựa vào ghế tựa trong phòng làm việc, hỏi một cách tự nhiên.




Ngụy Phó không dám ngồi xuống, chỉ đứng trước người Diệp Thiên, trong ánh mắt lóe lên tia sáng.



“Ông già này mời Đế Vương đến đây, là vì vận mệnh của nhà họ Ngụy!”.



Ông ta nắm chặt nắm đấm, trầm giọng nói: “Nhà họ Cận là một gia tộc lớn ở Cảng Đảo, muốn diệt trừ phần tử đối lập, để cả giới thượng lưu của Cảng Đảo này làm nô dịch cho họ, nhà họ Ngụy tôi tuyệt đối không phục tùng!”.



Ông tổ nhà họ Cận đã quay trở lại, ông ta đã nói muốn quét sạch Cảng Đảo, để tất cả võ giả đều đứng dưới chướng ông ta!”.



“Ngụy Phó tôi không phải thánh nhân gì cả, chỉ là một người nhỏ bé không muốn khuất phục cường quyền, nếu muốn nhà họ Ngụy đứng vững trong Cảng Đảo, tôi buộc phải lựa chọn chiến đội, nếu đã như vậy tôi lựa chọn Đế Vương, tôi tin người duy nhất có thể đối đầu với ông tổ nhà họ Cận ở Cảng Đảo này chỉ có một mình Đế Vương thôi!”.



Ông ta chắp tay quyền, quỳ xuống nói.



“Ngụy Phó tôi với tư cách là gia chủ đời thứ hai nhà họ Ngụy xin thề, nhà họ Ngụy từ nay trở đi sẽ đi theo Đế Vương, nguyện nghe mọi chỉ đạo từ Đế Vương, chỉ mong Đế Vương Diệp có thể bảo vệ nhà họ Ngụy tôi!”.



Ngụy Phó cáo già thành tinh, nhà họ Ngụy không cam tâm phục tùng nhà họ Cận, là vì muốn tìm một cái ô che chắn tốt hơn, và Diệp Thiên lại chính là người phù hợp nhất.



Hơn nữa Diệp Thiên còn có quan hệ tốt với Ngụy Tử Phó, cho dù nhà họ Ngụy có phục tùng Diệp Thiên thật, thì Diệp Thiên cũng sẽ không quá vênh mặt sai khiến với nhà họ Ngụy, càng không có chuyện làm nô dịch.



Diệp Thiên nhìn Ngụy Phó với thái độ kiên quyết, cậu khẽ mỉm cười.



“Ông nói nặng lời rồi, tôi không giống với nhà họ Cận, tôi không hề cần ai phục tùng tuyệt đối gì cả, cũng không cần nhà họ Ngụy làm đầy tớ cho tôi!”.



“Tôi và Ngụy Tử Phó là bạn thân, cũng là anh em tốt của nhau, nhà họ Ngụy, tôi đương nhiên sẽ bảo vệ!”.



Cậu đứng lên nhìn ra bên ngoài cửa sổ, một dải mây trắng vắt ngang bầu trời, trời cao rộng lớn, ánh mắt của cậu cũng theo đó mà trở nên xa xăm hơn.



Cậu đến Cảng Đảo một tháng, sống bình yên êm ả, tu thân dưỡng tính, nhưng tu vi của sức mạnh tinh thần không những không có bất cứ chuyển biến tốt gì, ngược lại còn có cảm giác trì trệ không lưu thông rất rõ rệt.



Cậu thoáng có dự cảm, giữa bản thân và ông tổ của nhà họ Cận kia chắc chắn có một cuộc chiến, và cuộc chiến này có lẽ mới là cơ hội đích thực để cậu đột phá đến cảnh giới phá nguyên.



1647061410548.png

Trong lúc Diệp Thiên nói chuyện, một luồng khí thế mạnh mẽ cuốn qua bầu trời trong xanh. Trọng lực của cả phòng sách bỗng nhiên như tăng lên gấp đôi, khiến cho cao thủ đỉnh cao chí tôn võ thuật Ngụy Phó suýt chút nữa ngã ra đất.



Diệp Thiên nhìn ra xa chân trời một lúc lâu, lúc này ý chí chiến đấu trong mắt mới chậm rãi tan đi, khí thế trên người biến mất.




Cậu quay đầu lại, Ngụy Phó đã đỏ bừng mặt, rõ ràng khí huyết không thông khi phải chịu đựng sức nặng không thể tưởng tượng.



“Ông Ngụy, thật ngại quá, vừa rồi tôi làm theo cảm xúc, không chú ý đến ông!”.



Diệp Thiên mỉm cười, một luồng sức mạnh màu lam nhạt đánh ra, rót vào đỉnh đầu của Ngụy Phó. Khí tức trong cơ thể ông ta lập tức bình ổn, ông ta vô cùng kinh ngạc.




“Đây chính là Diệp Lăng Thiên vô địch thiên hạ, đây mới là diện mạo thật của cậu ta!”.



Ngụy Phó lại lần nữa cảm thấy quyết định của mình thật sáng suốt.



Ánh mắt Diệp Thiên lại trở nên thờ ơ, giống như một sinh viên đại học làm thuê bình thường. Cậu nhún vai, hơi tò mò hỏi: “Ông Ngụy, tôi rất muốn biết vì sao ông lại gấp gáp đứng về phía tôi như thế, ông cho rằng tôi nhất định có thể chống lại ông tổ của nhà họ Cận sao? Phải biết rằng, một khi ông chọn sai có thể sẽ khiến nhà họ Ngụy sụp đổ hoàn toàn”.



Mặc dù cậu và ông tổ của nhà họ Cận quả thật sẽ có một trận chiến, nhưng trận chiến ấy đối với bất cứ người nào mà nói đều khó đoán trước thắng thua. Ngụy Phó lựa chọn đứng về phía cậu sớm như vậy, đặt cược cả nhà họ Ngụy, khiến cậu lấy làm lạ.



“Đời người vốn là một ván cược”.



“Năm xưa, ông nội tôi đến Cảng Đảo làm ăn đánh liều một phen, cũng xem xét tình hình, mấy lần đặt cược lớn vào thời điểm mấu chốt, nhờ vậy mới nỗ lực vươn lên hàng đầu, trở thành một trong những nhân tài thương nghiệp ở Cảng Đảo. Do đó mới có cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Ngụy”.



“Lần này, tôi cũng chọn cược một ván lớn. Tôi đánh cược Diệp Đế Vương có thể chống lại ông tổ nhà họ Cận. Toàn bộ người nhà họ Ngụy chúng tôi đều sẵn lòng đứng sau lưng cậu!”.



“Tất nhiên, không giấu Đế Vương, tôi cũng đã chừa đường lui. Nếu ông tổ nhà họ Cận cố chấp muốn động vào nhà họ Ngụy chúng tôi, còn cậu tự nhận không thắng nổi ông ta, thì Ngụy Phó tôi sẽ giao nửa nhà họ Ngụy cho nhà họ Cận tùy ý xử trí. Nhưng tôi cũng đã để lại đường lui, bảo con cháu nhà họ Ngụy rời khỏi Cảng Đảo!”.



Ngụy Phó ăn ngay nói thật khiến Diệp Thiên nhìn ông ta với con mắt khác.



“Quả nhiên, người có thể đứng trên đỉnh cao giao lưu kinh tế của đô thị lớn trên thế giới này đều là nhân vật không hề giản đơn!”.



Diệp Thiên mỉm cười gật đầu, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lùng sắc bén. Ngụy Phó có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh giống như nước lũ thú dữ đang thức tỉnh trong cơ thể Diệp Thiên.



“Ông Ngụy, ông yên tâm, nếu ông đã muốn đặt cược tất cả mọi thứ vào tôi, vậy sao tôi có thể để ông thua được?”.



Diệp Thiên nở nụ cười đầy tự tin, tảng đá lớn trong lòng Ngụy Phó cũng buông xuống theo.


“Lần này là lần quan trọng quyết định nhà họ Ngụy chúng tôi có thể bước lên cao hơn nữa, nhà họ Cận xưng vương ở Cảng Đảo quá lâu, cũng đã đến lúc nên dời đi chỗ khác rồi!”.


Nhìn Diệp Thiên hào khí ngút trời, trong lòng Ngụy Phó không khỏi dâng lên niềm mong đợi.



Từ khi Diệp Thiên bước lên con đường này, cậu đánh đâu thắng đó, chưa bao giờ thất bại. Bất luận kẻ địch là ai, bất luận kẻ địch có bao nhiêu người, người chiến thắng cuối cùng luôn là Diệp Thiên. Đây cũng là lý do mà ông ta đặt cược cả nhà họ Ngụy lên Diệp Thiên.




Lúc cậu bước ra khỏi phòng làm việc của Ngụy Phó thì đã là tám giờ tối, nhóm Ngụy Tử Phó và Nhậm Uyển Doanh đang đợi ở hành lang bên ngoài phòng làm việc. Nhìn thấy Diệp Thiên, Ngụy Tử Phó vội vàng chạy đến.



“Anh Thiên, anh nói chuyện gì với ông nội tôi thế?”.



Ngụy Tử Phó thật sự tò mò, người ông vô cùng hà khắc của mình, coi vinh quang gia tộc là tất cả, sao lại gọi một sinh viên đại lục như Diệp Thiên đến phòng làm việc trò chuyện bí mật.




“Qua vài ngày nữa cậu sẽ biết thôi, không cần sốt sắng hỏi tôi”.



Diệp Thiên vỗ vai cậu ta: “Tối nay là tiệc tối của nhà họ Ngụy các cậu, tôi không tham gia nữa, đi trước đây!”.



Cậu nói xong thì đi lướt qua bên cạnh Ngụy Tử Phó, đi ngang qua trước mặt Nhậm Uyển Doanh, tiến về phía cuối hành lang. Trong lúc đó, cậu không hề nhìn Nhậm Uyển Doanh lấy một cái.



“Diệp Thiên, đợi tôi…”.



Nhậm Uyển Doanh vốn muốn kêu Diệp Thiên đợi cô ta cùng rời đi, nhưng mới chớp mắt, Diệp Thiên đã biến mất khỏi hành lang. Ánh mắt cô ta sâu lắng, trong lòng vô cùng buồn bã.



Dù cô ta có thử tiếp cận bao nhiêu lần, Diệp Thiên vẫn tỏ thái độ lạnh nhạt với cô ta như vậy.



Kỷ Nhược Tuyết chớp mắt, đội chiếc mũ màu đen cực to, nhân lúc người nhà họ Ngụy không chú ý mà nhanh chóng đuổi theo.



“Đầu gỗ!”.



Diệp Thiên rời khỏi nhà họ Ngụy, đến con phố náo nhiệt. Kỷ Nhược Tuyết chạy nhanh tới vài bước, đuổi kịp Diệp Thiên.



“Sao hả? Đi theo tôi có chuyện gì không?”.



Diệp Thiên lạnh nhạt nghiêng đầu sang, giọng điệu vẫn như xưa.



Kỷ Nhược Tuyết đã quen với sự hờ hững của Diệp Thiên. Cô ấy chắp hai tay sau lưng, bước đi nhanh nhẹn, luôn theo bên cạnh Diệp Thiên, vẻ mặt trêu chọc.



“Không có chuyện gì, chỉ là tôi thấy tò mò, đầu gỗ nhà chúng ta hào hùng cái thế như vậy sao lại đến Cảng Đảo, còn sắm vai một sinh viên đi làm thuê?”.



Cô ấy chớp mắt, hầu như tất cả đàn ông đều không thể cưỡng lại được sức quyến rũ này.



“Trải nghiệm cuộc sống, cảm nhận đời thường!”.



Diệp Thiên chỉ nói mấy chữ ngắn ngủi, vẻ mặt Kỷ Nhược Tuyết lại đông cứng, vô cùng ngạc nhiên.


Với thân phận như Diệp Thiên, cho dù là nguyên thủ của nước lớn đương thời e rằng cũng phải trịnh trọng đối đãi cậu, võ giả ở bốn bể năm châu đều xem cậu như thần linh mà quỳ lạy. Thế mà Diệp Thiên lại có thể từ bỏ mọi vinh quang, quay về ở ẩn nơi đô thị, làm một người bình thường, thậm chí không ngại vào quán bar làm thuê làm mướn ở vị trí khá thấp. Tính khí như vậy thật là hiếm có trên đời.
“Nếu đã theo tới tận đây thì cùng tôi đi tới một nơi đi”.



Diệp Thiên bỗng nhiên lên tiếng, Kỷ Nhược Tuyết đầu tiên là ngẩn ra, sau đó thì vô cùng mừng rỡ.



“Đương nhiên là được rồi, chúng ta đi đâu?”.




Đi cùng Diệp Thiên thì cho dù có đi đến chân trời góc biển, hay là nơi nguy hiểm chết người, cô ấy cũng không chối từ.



“Nhà họ Cận!”.



Diệp Thiên chỉ lạnh nhạt nói ra ba chữ.



Nơi đô thị phồn vinh ở Cảng Đảo, hai người Diệp Thiên và Kỷ Nhược Tuyết lại lựa chọn đi dạo ở công viên khá yên tĩnh, thẳng một đường đến Harbour Villa của nhà họ Cận.




Đến trước cửa nhà họ Cận, Diệp Thiên xé một đoạn ống tay áo của mình. Sau đó, hai ngón tay cậu hợp lại thành bút, viết lên mảnh vải mấy chục nét rồi mới dừng lại.



Kỷ Nhược Tuyết đang nghi hoặc thì cánh tay của Diệp Thiên rung lên. Mảnh vải mềm mại giống như được đổ chì, phóng đi như cây mâu, bay thẳng vào biệt thự nhà họ Cận. Nó ghim lên một cột đá, xuyên thẳng vào trong, chỉ lộ ra ngoài một phần nhỏ.



“Chúng ta đi thôi!”.



Làm xong mọi chuyện, Diệp Thiên quay người, đi về hướng phố xá náo nhiệt.



Sáng sớm ngày hôm sau, nhà họ Cận ở Cảng Đảo hoàn toàn sôi sục.



Quản gia nhà họ Cận phát hiện một mảnh vải trên cột đá, xuyên vào cột đá ba phân. Ông ta không dám làm gì tùy tiện, vội vàng thông báo cho Cận Lãnh Hàn.



Cận Lãnh Hàn nhìn mảnh vải trên cột đá, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt.



Mảnh vải ấy mềm mại thanh mảnh, muốn làm nó đâm xuyên vào cột đá thì phải có sức mạnh to lớn đến mức nào?



Mặc dù ông ta là cao thủ cảnh giới siêu phàm, nhưng ông ta tự nhận mình không thể làm được như vậy.



Ánh mắt của vị khách quý nhà họ Cận - Vi Lạc trở nên nghiêm nghị. Dùng một mảnh vải cắm vào cột đá, làm cột đá hư hại thì ông ta có thể làm được. Tuy nhiên, nếu muốn mảnh vải mềm mại như thế cắm vào cột đá một cách hoàn hảo mà không phá hỏng cột đá thì ông ta tuyệt đối không thể làm được.



Trong lúc hai người sững sờ, Cận Vô Trần mặc áo nhà nho đột nhiên xuất hiện trước cột đá.



Ông ta nhìn chằm chằm mảnh vải trên cột đá, trong mắt tỏa ra ánh sáng thần vô hạn, trên mặt hiện lên vẻ mong đợi.



“Hay!”.



Ông ta thốt ra một chữ, trong mắt lại lóe ra ánh sáng.



“Không ngờ tôi rời khỏi Cảng Đảo hơn trăm năm, bây giờ Cảng Đảo lại ẩn giấu một vị cao thủ tuyệt thế như vậy. Thú vị, đúng là thú vị!”.



Ông ta dứt lời, ấn bàn tay lên cột đá. Một luồng chân nguyên không ngừng dâng lên bên trong cột đá, cuối cùng hình thành dòng khí khiến mảnh vải bắn thẳng ra ngoài.



Ông ta cầm lấy mảnh vải, mở ra theo hướng ngang. Trên mảnh vải có hai hàng chữ lớn dùng nội lực tạo nên.



Hàng thứ nhất:

1647061429412.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK